Thịnh Tam Lang cho rằng mình nghe lầm: “Biểu muội nói gì?”
Vẻ mặt Lạc Sanh bình tĩnh: “Ta thích ăn tào phớ của vị bà bà xấu xí này làm, muốn mang bà ấy đi.”
Xác định không có nghe lầm, khoé miệng Thịnh Tam Lang muốn run lên.
Nhìn trúng là phải lấy tới tay, đây, đây còn không phải là hành vi của kẻ ăn chơi sao!
Thịnh Tam Lang hít thở, cười gượng nói: “Biểu muội, việc này không thích hợp nhỉ? Người ta bán tào phớ cũng tốt lắm, sao có thể nói đi là đi chứ…”
Tú Nguyệt đang dọn chén thì ngẩng đầu hỏi: “Trả tiền không?”
Hồng Đậu lên tiếng: “Cái này ngươi yên tâm, cô nương của chúng ta không thiếu tiền.”
“Trả tiền là được, ta đi với các ngươi.” Tú Nguyệt nói xong lời này thì dọn chén, lau bàn liền mạch lưu loát.
Hồng Đậu cảm thấy vui mừng.
Không nghĩ tới ở toà thành nhỏ xa xôi cũ nát này còn có người thức thời như vậy, chỉ bằng điểm này đã mạnh hơn rất nhiều người ở kinh thành.
Mà Thịnh Tam Lang nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tú Nguyệt, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Hồng Đậu, cuối cùng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lạc Sanh, rồi rơi vào trong sự hoài nghi bản thân.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bình thường, chỉ có hắn mới là người không bình thường?
Cái này không đúng mà ——
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, Thịnh Tam Lang còn muốn nói gì đó, đã thấy Tú Nguyệt dọn quán xong đứng ở bên cạnh Lạc Sanh rồi.
Thịnh Tam Lang trầm mặc.
“Biểu ca còn chưa ăn no ư?” Lạc Sanh hỏi.
“Ăn thì no rồi ——” Thịnh Tam Lang nhìn Tú Nguyệt một cái, có hơi không thể tiếp thu, “Cho dù là mang người đi, thì cũng phải để người ta thu thập một chút gia sản chứ?”
Hồng Đậu phụt cười: “Một người bán tào phớ thì có gia sản gì, thu thập gia sản làm chậm trễ thời gian còn không bằng thưởng bà ấy thêm hai hạt đậu vàng.”
Thịnh Tam Lang chỉ còn lại nụ cười cứng ngắc.
Trong phủ có lời đồn rằng một bà tử giặt quần áo được biểu muội cho một túi vàng lá làm tiền thưởng, vốn dĩ hắn không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Đến khi Tú Nguyệt theo trở về khách điếm, Thịnh Tam Lang còn giống như nằm mơ, nhân lúc Lạc Sanh không chú ý đã giữ chặt Hồng Đậu hỏi: “Chỉ bởi vì thích ăn tào phớ bà bà xấu xí làm, mà mang người về kinh thành sao?”
“Không thì sao?” Hồng Đậu hỏi lại.
Tiểu nha hoàn đúng lý hợp tình làm Thịnh Tam Lang ngây ra, buột miệng thốt lên: “Chẳng lẽ gặp được nam tử lớn lên đẹp thì cũng mang đi?”
Hồng Đậu suy nghĩ rồi lắc đầu.
Bỗng dưng Thịnh Tam Lang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Hồng Đậu nói: “Nam tử lớn lên đẹp có nhiều, cô nương của chúng ta nhìn thích mới vui vẻ mang đi cơ.”
Thịnh Tam Lang: “…” Thế mà hắn còn nghĩ rằng vì một miếng ăn ngon có thể cưới Lạc biểu muội, thật là quấy rầy rồi.
“Biểu công tử nhanh thu thập một chút đi, cô nương của chúng ta nói hôm nay phải đi.”
Thịnh Tam Lang mơ màng hồ đồ gật đầu.
Phòng cho khách, Tú Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lạc Sanh hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cả tối hôm qua nàng ấy không ngủ, cái nghi hoặc này suýt nữa đã ép nàng ấy điên.
Thậm chí nàng ấy nghĩ rằng hắc y nữ tử chính là quận chúa, là oan hồn quận chúa tới tìm nàng ấy, nhưng hôm nay hết thảy đã đánh vỡ hy vọng xa vời của nàng ấy.
Thiếu nữ trước mắt còn nhỏ hơn một chút so với quận chúa, vẻ ngoài thì không có chút tương tự nào, chỉ có một đôi mắt giống, cũng thong dong sáng ngời.
Lạc Sanh đối diện với Tú Nguyệt, bình tĩnh hỏi lại: “Vậy còn ngươi, ngay cả việc ta là ai cũng không biết, vì sao đồng ý đi theo ta?”
Tú Nguyệt bị hỏi đến nghẹn họng.
Nàng ấy không có cách nào trả lời vấn đề này.
Trên dưới Trấn Nam Vương phủ vì tội mưu nghịch mà bị vây giết, nàng ấy lại là người sống sót nhưng không thể ngửa mặt nhìn trời. Nếu nàng ấy cũng xảy ra chuyện, sẽ không ai nhớ việc tìm kiếm tiểu vương gia nữa.
Nhưng đêm qua thiếu nữ trước mắt biểu hiện rất giống quận chúa, làm nàng ấy không thể không hoài nghi người này liên quan đến quận chúa.
Trực giác nói với nàng, đi theo đối phương, việc nàng ấy khổ cực tìm kiếm mười hai năm có lẽ có thể có xoay chuyển.
Lạc Sanh nhìn sắc mặt Tú Nguyệt không ngừng biến hóa, khẽ cười: “Ngươi xem, ngươi cũng không nói rõ vì sao đồng ý đi theo ta, cần gì phải hỏi ta là ai. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, đi theo ta, có lẽ ngày nào đó ngươi có thể tìm được đáp án.”
Nàng đã cân nhắc, trực tiếp nói thân phận cho Tú Nguyệt cũng không lý trí.
Người ta cũng có cảnh giác, vừa vô đã nói với đối phương chuyện vớ vẩn như thế chỉ có thể đổi lấy sự ngờ vực.
Thay vì cố sức để Tú Nguyệt tiếp thu nàng là Thanh Dương quận chúa, không bằng để đối phương chủ động tìm kiếm chân tướng, đến lúc đó lại làm rõ thân phận, tất cả sẽ nước chảy thành sông.
Tú Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi muốn mang ta đến chỗ nào?”
Ánh mắt Lạc Sanh chuyển ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, lá chuối tây xanh biếc như phỉ thúy, xoè ra tự tại.
“Chúng ta vào kinh.” Lạc Sanh trả lời.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thành Nam Dương đã bị xe ngựa bỏ lại phía sau xa xa, Thịnh Tam Lang cưỡi tuấn mã ngẩng đầu nhìn trời một cái, lau lau mồ hôi trên trán.
Tuy rằng mới vào tháng ba, nhưng lên đường vào ngày nắng như vậy cũng có chút nóng đến hoảng.
Cổ họng bắt đầu bốc hỏa, mắt Thịnh Tam Lang sắc bén phát hiện ven đường phía trước có một lều trà, kéo dây cương đi đến trước xe ngựa: “Biểu muội, phía trước có một lều trà, không bằng chúng ta uống miếng trà lạnh lại lên đường?”
Rất nhanh trong thùng xe truyền đến tiếng Lạc Sanh đáp lại: “Được.”
Đoàn người dừng lại ở trước lều trà, hộ vệ đi theo trực tiếp chiếm đầy mấy cái ghế dài.
Động tác người hầu trà lưu loát lau lau cái bàn, cầm ấm đồng có cái vòi dài châm trà cho mấy người Lạc Sanh.
Ly uống trà là ly sứ thô, trà là trà thô, Thịnh Tam Lang lại không chê chút nào, bưng lên uống ừng ực ừng ực thấy đáy, cuối cùng cổ họng cũng thoải mái.
“Sao biểu muội không uống?” Thấy Lạc Sanh cầm chén trà sứ thô không có động tĩnh, Thịnh Tam Lang nhịn không được hỏi.
Lúc này Lạc Sanh đâu còn lo uống trà, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người đang đi về phía lều trà.
Đó là một nam tử rất trẻ tuổi, mặt mày có sư trầm ổn lãnh đạm của thanh niên, lại không mất đi nhuệ khí của thiếu niên. Đặc biệt là một đôi mắt mặc ngọc rất hợp với màu da hơi nhợt nhạt, cho dù là trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua đều sẽ cảm thấy hàn quang bức nhân.
Thịnh Tam Lang theo tầm mắt của Lạc Sanh nhìn qua, không khỏi kinh ngạc.
Nam tử này thật đẹp, không kém Tô Diệu chút nào.
Toi rồi, toang rồi, Lạc biểu muội chú ý tới rồi!
“Khụ khụ!” Thịnh Tam Lang bắt đầu ho khan, hy vọng nam tử trẻ tuổi đang đi tới có thể nghe hiểu hắn nhắc nhở, nhanh nhanh chạy lấy người.
Quả nhiên nam tử trẻ tuổi nghe được Thịnh Tam Lang ho khan, ánh mắt nhìn qua bên này rồi bước nhanh đi tới.
“Huynh đài có việc?” Thịnh Tam Lang nhìn nam tử trẻ tuổi, có chút chột dạ hảo tâm lại thành chuyện xấu.
“Không còn vị trí, tiểu huynh đệ không ngại ghép bàn chứ?” Nam tử trẻ tuổi nói xong cũng không đợi Thịnh Tam Lang đáp lời, cứ vậy ngồi ở đối diện Lạc Sanh.
Một tên người hầu phía sau nam tử giả trang người trẻ tuổi rũ mắt giấu đi sự kinh ngạc.
Lạc Sanh có chút ngồi không yên.
Là hắc y nhân đêm qua xuất hiện ở vương phủ bị nàng dùng đá đập vào đầu lại rải ớt bột trên mặt!
Hắn ngồi ở đối diện nàng làm gì?
Chẳng lẽ là nhận ra nàng?
Tuy đêm đó không không phải là tối đen mịt mờ, nhưng nàng còn dùng khăn che mặt mà, nhiều nhất chỉ bị đối phương thấy đôi mắt.
Lạc Sanh nghĩ đến chủy thủ trong lòng ngực, nghĩ đến roi dài bên hông, nghĩ đến ớt bột trong tay áo, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ dập tắt suy nghĩ lập tức xử lý người nam nhân này.
Không có cách nào, rõ như ban ngày, trước công chúng, sao có thể dễ giết người đây.
“Lạc cô nương, gần đây thế nào?” Nam tử đột nhiên mở miệng.
Vẻ mặt Lạc Sanh bình tĩnh: “Ta thích ăn tào phớ của vị bà bà xấu xí này làm, muốn mang bà ấy đi.”
Xác định không có nghe lầm, khoé miệng Thịnh Tam Lang muốn run lên.
Nhìn trúng là phải lấy tới tay, đây, đây còn không phải là hành vi của kẻ ăn chơi sao!
Thịnh Tam Lang hít thở, cười gượng nói: “Biểu muội, việc này không thích hợp nhỉ? Người ta bán tào phớ cũng tốt lắm, sao có thể nói đi là đi chứ…”
Tú Nguyệt đang dọn chén thì ngẩng đầu hỏi: “Trả tiền không?”
Hồng Đậu lên tiếng: “Cái này ngươi yên tâm, cô nương của chúng ta không thiếu tiền.”
“Trả tiền là được, ta đi với các ngươi.” Tú Nguyệt nói xong lời này thì dọn chén, lau bàn liền mạch lưu loát.
Hồng Đậu cảm thấy vui mừng.
Không nghĩ tới ở toà thành nhỏ xa xôi cũ nát này còn có người thức thời như vậy, chỉ bằng điểm này đã mạnh hơn rất nhiều người ở kinh thành.
Mà Thịnh Tam Lang nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tú Nguyệt, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Hồng Đậu, cuối cùng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lạc Sanh, rồi rơi vào trong sự hoài nghi bản thân.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bình thường, chỉ có hắn mới là người không bình thường?
Cái này không đúng mà ——
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, Thịnh Tam Lang còn muốn nói gì đó, đã thấy Tú Nguyệt dọn quán xong đứng ở bên cạnh Lạc Sanh rồi.
Thịnh Tam Lang trầm mặc.
“Biểu ca còn chưa ăn no ư?” Lạc Sanh hỏi.
“Ăn thì no rồi ——” Thịnh Tam Lang nhìn Tú Nguyệt một cái, có hơi không thể tiếp thu, “Cho dù là mang người đi, thì cũng phải để người ta thu thập một chút gia sản chứ?”
Hồng Đậu phụt cười: “Một người bán tào phớ thì có gia sản gì, thu thập gia sản làm chậm trễ thời gian còn không bằng thưởng bà ấy thêm hai hạt đậu vàng.”
Thịnh Tam Lang chỉ còn lại nụ cười cứng ngắc.
Trong phủ có lời đồn rằng một bà tử giặt quần áo được biểu muội cho một túi vàng lá làm tiền thưởng, vốn dĩ hắn không tin, nhưng giờ thì tin rồi.
Đến khi Tú Nguyệt theo trở về khách điếm, Thịnh Tam Lang còn giống như nằm mơ, nhân lúc Lạc Sanh không chú ý đã giữ chặt Hồng Đậu hỏi: “Chỉ bởi vì thích ăn tào phớ bà bà xấu xí làm, mà mang người về kinh thành sao?”
“Không thì sao?” Hồng Đậu hỏi lại.
Tiểu nha hoàn đúng lý hợp tình làm Thịnh Tam Lang ngây ra, buột miệng thốt lên: “Chẳng lẽ gặp được nam tử lớn lên đẹp thì cũng mang đi?”
Hồng Đậu suy nghĩ rồi lắc đầu.
Bỗng dưng Thịnh Tam Lang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Hồng Đậu nói: “Nam tử lớn lên đẹp có nhiều, cô nương của chúng ta nhìn thích mới vui vẻ mang đi cơ.”
Thịnh Tam Lang: “…” Thế mà hắn còn nghĩ rằng vì một miếng ăn ngon có thể cưới Lạc biểu muội, thật là quấy rầy rồi.
“Biểu công tử nhanh thu thập một chút đi, cô nương của chúng ta nói hôm nay phải đi.”
Thịnh Tam Lang mơ màng hồ đồ gật đầu.
Phòng cho khách, Tú Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lạc Sanh hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cả tối hôm qua nàng ấy không ngủ, cái nghi hoặc này suýt nữa đã ép nàng ấy điên.
Thậm chí nàng ấy nghĩ rằng hắc y nữ tử chính là quận chúa, là oan hồn quận chúa tới tìm nàng ấy, nhưng hôm nay hết thảy đã đánh vỡ hy vọng xa vời của nàng ấy.
Thiếu nữ trước mắt còn nhỏ hơn một chút so với quận chúa, vẻ ngoài thì không có chút tương tự nào, chỉ có một đôi mắt giống, cũng thong dong sáng ngời.
Lạc Sanh đối diện với Tú Nguyệt, bình tĩnh hỏi lại: “Vậy còn ngươi, ngay cả việc ta là ai cũng không biết, vì sao đồng ý đi theo ta?”
Tú Nguyệt bị hỏi đến nghẹn họng.
Nàng ấy không có cách nào trả lời vấn đề này.
Trên dưới Trấn Nam Vương phủ vì tội mưu nghịch mà bị vây giết, nàng ấy lại là người sống sót nhưng không thể ngửa mặt nhìn trời. Nếu nàng ấy cũng xảy ra chuyện, sẽ không ai nhớ việc tìm kiếm tiểu vương gia nữa.
Nhưng đêm qua thiếu nữ trước mắt biểu hiện rất giống quận chúa, làm nàng ấy không thể không hoài nghi người này liên quan đến quận chúa.
Trực giác nói với nàng, đi theo đối phương, việc nàng ấy khổ cực tìm kiếm mười hai năm có lẽ có thể có xoay chuyển.
Lạc Sanh nhìn sắc mặt Tú Nguyệt không ngừng biến hóa, khẽ cười: “Ngươi xem, ngươi cũng không nói rõ vì sao đồng ý đi theo ta, cần gì phải hỏi ta là ai. Ta chỉ có thể nói cho ngươi, đi theo ta, có lẽ ngày nào đó ngươi có thể tìm được đáp án.”
Nàng đã cân nhắc, trực tiếp nói thân phận cho Tú Nguyệt cũng không lý trí.
Người ta cũng có cảnh giác, vừa vô đã nói với đối phương chuyện vớ vẩn như thế chỉ có thể đổi lấy sự ngờ vực.
Thay vì cố sức để Tú Nguyệt tiếp thu nàng là Thanh Dương quận chúa, không bằng để đối phương chủ động tìm kiếm chân tướng, đến lúc đó lại làm rõ thân phận, tất cả sẽ nước chảy thành sông.
Tú Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: “Ngươi muốn mang ta đến chỗ nào?”
Ánh mắt Lạc Sanh chuyển ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, lá chuối tây xanh biếc như phỉ thúy, xoè ra tự tại.
“Chúng ta vào kinh.” Lạc Sanh trả lời.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Thành Nam Dương đã bị xe ngựa bỏ lại phía sau xa xa, Thịnh Tam Lang cưỡi tuấn mã ngẩng đầu nhìn trời một cái, lau lau mồ hôi trên trán.
Tuy rằng mới vào tháng ba, nhưng lên đường vào ngày nắng như vậy cũng có chút nóng đến hoảng.
Cổ họng bắt đầu bốc hỏa, mắt Thịnh Tam Lang sắc bén phát hiện ven đường phía trước có một lều trà, kéo dây cương đi đến trước xe ngựa: “Biểu muội, phía trước có một lều trà, không bằng chúng ta uống miếng trà lạnh lại lên đường?”
Rất nhanh trong thùng xe truyền đến tiếng Lạc Sanh đáp lại: “Được.”
Đoàn người dừng lại ở trước lều trà, hộ vệ đi theo trực tiếp chiếm đầy mấy cái ghế dài.
Động tác người hầu trà lưu loát lau lau cái bàn, cầm ấm đồng có cái vòi dài châm trà cho mấy người Lạc Sanh.
Ly uống trà là ly sứ thô, trà là trà thô, Thịnh Tam Lang lại không chê chút nào, bưng lên uống ừng ực ừng ực thấy đáy, cuối cùng cổ họng cũng thoải mái.
“Sao biểu muội không uống?” Thấy Lạc Sanh cầm chén trà sứ thô không có động tĩnh, Thịnh Tam Lang nhịn không được hỏi.
Lúc này Lạc Sanh đâu còn lo uống trà, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người đang đi về phía lều trà.
Đó là một nam tử rất trẻ tuổi, mặt mày có sư trầm ổn lãnh đạm của thanh niên, lại không mất đi nhuệ khí của thiếu niên. Đặc biệt là một đôi mắt mặc ngọc rất hợp với màu da hơi nhợt nhạt, cho dù là trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua đều sẽ cảm thấy hàn quang bức nhân.
Thịnh Tam Lang theo tầm mắt của Lạc Sanh nhìn qua, không khỏi kinh ngạc.
Nam tử này thật đẹp, không kém Tô Diệu chút nào.
Toi rồi, toang rồi, Lạc biểu muội chú ý tới rồi!
“Khụ khụ!” Thịnh Tam Lang bắt đầu ho khan, hy vọng nam tử trẻ tuổi đang đi tới có thể nghe hiểu hắn nhắc nhở, nhanh nhanh chạy lấy người.
Quả nhiên nam tử trẻ tuổi nghe được Thịnh Tam Lang ho khan, ánh mắt nhìn qua bên này rồi bước nhanh đi tới.
“Huynh đài có việc?” Thịnh Tam Lang nhìn nam tử trẻ tuổi, có chút chột dạ hảo tâm lại thành chuyện xấu.
“Không còn vị trí, tiểu huynh đệ không ngại ghép bàn chứ?” Nam tử trẻ tuổi nói xong cũng không đợi Thịnh Tam Lang đáp lời, cứ vậy ngồi ở đối diện Lạc Sanh.
Một tên người hầu phía sau nam tử giả trang người trẻ tuổi rũ mắt giấu đi sự kinh ngạc.
Lạc Sanh có chút ngồi không yên.
Là hắc y nhân đêm qua xuất hiện ở vương phủ bị nàng dùng đá đập vào đầu lại rải ớt bột trên mặt!
Hắn ngồi ở đối diện nàng làm gì?
Chẳng lẽ là nhận ra nàng?
Tuy đêm đó không không phải là tối đen mịt mờ, nhưng nàng còn dùng khăn che mặt mà, nhiều nhất chỉ bị đối phương thấy đôi mắt.
Lạc Sanh nghĩ đến chủy thủ trong lòng ngực, nghĩ đến roi dài bên hông, nghĩ đến ớt bột trong tay áo, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ dập tắt suy nghĩ lập tức xử lý người nam nhân này.
Không có cách nào, rõ như ban ngày, trước công chúng, sao có thể dễ giết người đây.
“Lạc cô nương, gần đây thế nào?” Nam tử đột nhiên mở miệng.
/540
|