Ánh Nguyệt phong tình vạng chủng nhẹ nhàng bước lên làm cho các thanh niên trai tráng nhịp tim chạy loạn mặt mày đỏ bừng. Nàng năm nay tuổi đã tròn bốn mươi tuổi nhưng vẫn giữ được nét thanh xuân vốn có của nó. Có thay đổi cũng chỉ là nét chững chạc uy nghiêm của một người trưởng thành đã gặp không ít trắc trở theo năm tháng.
Viêm Tề con trai thành chủ Viêm thành một thân diện áo bào trắng phất phới tuấn lãng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng như lang như sói. Năm đó lòng say mê nàng hắn đã không từ thủ đoạn dùng quyền lực thiếu chủ thành chủ mình mà ép hôn. Đỗ Nhất Viễn thân là gia chủ Đỗ gia dưới sự bức bách thành chủ đành ngậm bùi hòn chấp nhận. Lúc này Ánh Nguyệt chán nãn đành trốn nha ra đi, trời không phụ lòng người năm đó nàng gặp một đạo sư của Thanh Vân Tông nhận làm môn hạ.
Tuy Viêm Tề cũng không phải là kẽ sĩ diện vì thứ mình muốn mà bất chấp tất cả nhưng lấy thiên phú của hắn ngay cả cổng của thanh vân tông còn không vào được nói gì đến việc đi thanh vân tông tìm nàng gây khó dễ. Vì vậy hắn đành ngậm bùi hòn buông bỏ nhờ đó mà Ánh Nguyệt thoát được một kiếp.
Nàng đôi mắt chán ghét nhì Viêm gia hừ lạnh nói:
- Lấy thân phận ngoại môn trưởng lão Thanh Vân tông ra lệnh ngươi luôi binh.
- Ngươi...
Viêm Hằng mặt khuông mặt già nua xám lại.
Không sai mặt dù nàng rời thanh vân tông nhưng vì được sư phụ yêu thương nên nhận chức ngoại môn trưởng lão thanh vân tông. Tuy nói thanh vân tông với triều đình không dính liếu tới nhau thế nhưng ngay cả triều đình cũng nể mặt vài phần vì vậy chức vị ngoại môn trưởng lão của nàng tuy nói không cao nhưng so với chức quang của hắn cũng không kém. Vì vậy mấy năm nay đối với Đỗ gia bất mãn muôn phần nhưng cũng không dám làm càn.
- Ngươi đắc ý cái gì... ta đây là bắt khâm phạm triều đình việc của thanh vân tông ta sẽ có câu trả lời xác thực sau.
Đúng là hắn không thể đắt tội với thanh vân tông được, nhưng trừ việc không thể động vào nàng thì chưa chắc lại không thể động vào tên ranh con trước mặt này. Về lý mà nói hắn là thì hành pháp tắc triều đình đây cũng là cái cớ tốt nhất để bàn giao.
- Các ngươi dám...
Nàng lạnh lùng nhìn nói.
- Nhìn xem lão đây có dám hay không... người đâu bắt tên phản tặc này lại cho ta.
Hắn lạnh lùng quát.
- Phụ thân xin hạ thủ lưu tình... hắn dù đúng dù sai cũng là hài tử của nàng.
Viêm Tề nãy giờ đứng cạnh phụ thân của mình cũng thở dài lên tiếng cầu tình rồi lại nhìn nàng mỉm cười.
- Con... haizz...
Viêm Hải thở dài nếu như mọi người có thể để ý cũng có thể nhìn ra hắn là không bất ngờ khi nghe nhi tử mình nói như vậy,có thể thấy đây là diễn khổ nhục kế.
Viêm Hải làm bộ thở dài bất đắt dĩ nói:
- Ánh Nguyệt à!... Tề nhi đối với ngươi là một mảnh tình si...
Hắn nhìn nàng mỉm cười lại nói tiếp:
- Thế này đi... nếu như ngươi nguyện ý cùng con trai ta thành thân... nếu đã là người một nhà thì dễ nói.
Tên này nếu để ý kỹ đúng là một lão cáo già, hắn chỉ nói là người một nhà là có thể dễ nói chuyện đương nhiên sẽ không buông tha cho Anh Vũ. Vì trươc mắt hắn tên tiểu tử này là nghiệt chủng không thể giữ lại được. Đương nhiên sau khi nàng là người của Viêm phủ nàng còn có thể chạy được lại nói hắn còn có thể cũng cố được địa vị của thành chủ, thật đúng là một muỗi tên trúng hai đích không giờ là ba cái đích nhắm vì Anh Vũ đã phô bày một thân tuyệt thế không giết sẽ là mầm họa ngầm đối với hắn.
- Đánh thì đánh... mẹ ta có đồng ý thì ta sẽ tuyệt đối không đồng ý... Viêm gia ngươi mơ thật là đẹp.
Anh Vũ nghe vậy thì cười lạnh lên tiếng.
- Tạp chủng nhà ngươi đây là muốn đánh... cha ta đây là niệm tình xưa mới cho các ngươi một cơ hội vậy mà không giữ cho chặt còn ngoan cố như vậy.
Lên tiếng là Viêm Nhạc con trai của Viêm Tề, hắn lại nhìn về Ánh Nguyệt xem thường nói:
- Người đàn bà vô liên sỉ nhà ngươi còn không biết tạ ơn ngây ra đó làm gì.
Ánh Nguyệt làm sao không biết cả nhà Viêm gia là kẻ hát người sướng chứ nàng vần lạnh lùng nhìn.
- Ngươi là mắng mẹ ta...
Anh Vũ thì còn rất nhỏ để hiểu chuyện, nghe trước mặt bao nhiêu người lại lăng mạ mẹ mình như vậy là đã vi phạm đại điều cấm kỵ.
-Ta mắng đấy, tạp chủng ngoan ngoãn gọi cha ta một tiếng nghĩa phụ... hắn tâm tình tốt không những có thể thả ngươi... còn có thể cho ngươi một cái họ phù hợp... chậc chậc... đổi thành Viêm Anh Vũ thế nào...oa... haha...
Anh Vũ lúc này đã không thể nhịn nữa cơ thể đã phủ lớp bạch quang của kim loại gầm lên dậm chân bắn ngược lên trời lao đến nơi Viêm Nhạc đang đứng.
- Ngu ngốc mà...
Viêm Nhạc cười nhạt nói.
Mặt dù Viêm Nhạc thiên phú với Anh Vũ thật là không đáng để vào mắt, mặt dù trương lứa nhưng hắn vẫn là luyện thể lục trọng. Nhưng hắn bên người lại có cha mình đang đứng ít nhiều ông ấy cũng là cao thủ nhân nguyên đỉnh phong.
-Tới tốt....
Viêm Tề thủ ấn trong tay nắm giữ kim quang thuộc tính phóng ra giao phong với Anh Vũ.
- Ầm...
Không khí chấn động tạo thành một vụ nổ lớn Anh Vũ lùi lại mấy bước sau đó lại tiếp tục cứng đối cứng mà lao lên.
- Động tới con ta đều phải chết...
Ánh Nguyệt thấy con mình lại ăn thua thua thiệt đã chịu không được nữa rồi cũng lao lên lên, nếu nhi tử của nàng có mệnh hệ gì nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn ngụy quân tử viêm gia này.- Đối thủ ngươi là ta...
Viêm Hằng thấy thế lao lên ngăn trước mặt nàng kình phong vàng bạc phóng ra cỗ khí lực hai bên oành oành giao động không bên nào nhường bên nào.
- Lão già ta chiệu ngươi đã đủ rồi nếu ngươi ngại mình mệnh dài thì cứ lên.
Nhìn con trai mình bị vây đánh nàng đã không còn nhẫn nại được nữa rồi nên rống giận nói.
Nàng thủ ấn kết tinh thành một khối nước lăng tăng đứng giữa không trung như vị tiên tử hạ phàm nghịch nước, những giọt nước ngưng tụ thành những muỗi đao bén nhọn phóng ra bao phủ cả người Viêm Hằng.
Viêm Hằng cũng không yếu thế thân thể cũng mang kim quang thuộc tính vàng bạc một quyền lại một quyền đánh tan những cây đao sắt nhọn ấy.
- Bùm... bùm...
Trên không trung từng tiếng nức nẻ của đạo kình vang lên, dưới đất cũng là đang hỗn chiến buội bay mù mịt khắp nơi làm chắn đi một mảnh lớn của thiên địa.
Anh Vũ đang đánh bỗng nhiên cơ thể hắn truyền đến một cơn đau nhức kỳ quái nội kình trong người như thế càng ngày càng thất thoát hòa lẫn với tự nhiên. Hắn nén đau gầm lên vẫn tiếp tục lao đánh chờ cơi hội phá vòng vây.
- Nguyên lực của thành chủ dường như không bình thường thì phải.
- Không phải là không bình thường, nói chính xác là mạnh hơn trước một cấp bậc.
- Trời vậy nói thành chủ không lẽ là nhân nguyên sơ kỳ đã bước trạng thái nội kình đỉnh phong đã bước đến ngưỡng cửa nhân nguyên trung kỳ.
- Mạnh như vậy... Kỳ này Đỗ gia phải dựa vào Ánh Nguyệt tiểu thư rồi...
Trên bầu trời từng đợt hư bạo tỏa ra kình lực bức bách mọi người không ngừng lui ra nghị luận.
- Haha... tiểu tử người giờ đã là nỏ mạnh hết đà để ngươi còn ngoan cố đến đâu.
Thấy Anh Vũ dần dần yếu thế không ngừng lui ra Viêm Tề cười lạnh thủ ấn chụp tới bắt lấy Anh Vũ ghì mạnh xuống đất.
Anh Vũ đã không chịu được lâu hơn nữa nhất thời bị một chưởng phong bạo vồ xuống tức thì phun một ngụm máu tươi nằm gọn trong tay Viêm Tề.
Viêm Tề dường như đạt được mục đích cười nhạt trận chiến này cũng đã hồi kết liền dùng kình lực rống lên tiếng:
- Tất cả dừng tay không thì một chưởng này ta giết hắn.
Hai tên mặt giáp vệ chạy đến trợ uy giữ lấy Anh Vũ đã không còn sức chống cự ghì chặt xuống đất.
Ánh Nguyệt lui đã luôi một bước lo lắng nhìn con trai mình đáp xuống đất hô:
- Vũ nhi...
- Haiz... nàng tội tình gì phải như vậy chứ.
Viêm Tề vẫn luôn nhìn nàng như lang như sói liền làm bộ làm tịch thở dài nói.
- Các ngươi muốn sao.
Nàng không chút biểu tình lạnh lùng nói.
Viêm Tề lúc này trong lòng hoang hỉ nhưng ngoài mặt cũng còn làm bộ buồn rầu nói:
- Việc đã đến nước này... cũng nên nói thật... ta cho đến bây giờ vẫn không ngừng yêu nàng...
- Im miệng.... hài tử đều đã lớn chừng này rồi... đây là tình yêu của ngươi?... ngươi là ngại da mặt chưa đủ dày hay sao.
Nàng ánh mắt lạnh lùng trào phúng nói.
- Phốc...haha...
Tất cả mọi người đều không thể nhịn cười được liền một tiếng cười cả đám hùa theo ha hả.
Đúng vậy, con trai đã lớn vậy mà còn nói không ngừng nhớ nhung sao, chỉ có ngốc tử mới tin được những lời của hắn nói hay cũng là có khả năng hắn biến mọ người thành ngốc tử.
- Tất cả đều im hết cho ta...
Viêm Tề mặt nóng rang đến tận mang tai tức giận lại nói:
- Tốt... nếu bây giờ ngay trước mặt mọi người hứa là sẽ gã cho ta... ta cam đoan hôm nay hắn sẽ không chết.
-Ánh Nguyệt à con thấy Tề Nhi cũng đã đủ thành ý lắm rồi con hay là vẫn nên suy nghĩ lại
Viêm Hằng mỉm cười đáp xuống nói.
- Xin Ánh Nguyệt tiểu thư suy nghĩ lại.
Trên dưới Viêm gia dường như đều ra trận hò hét trợ uy.
Trong lòng mọi người nơi đây thì tận đáy lòng chửi ầm lên Viêm gia phủ là một nhà vô sỉ, một hồi đòi giết con người ta, một hồi lại lấy con người ta ra uy hiếp thành ý đây là thành ý ở chỗ nào mà ra. Tất cả dường như quy kết: Nếu so vô liêm sỉ thì chỉ có thể so với Viêm gia .
Viêm Tề con trai thành chủ Viêm thành một thân diện áo bào trắng phất phới tuấn lãng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng như lang như sói. Năm đó lòng say mê nàng hắn đã không từ thủ đoạn dùng quyền lực thiếu chủ thành chủ mình mà ép hôn. Đỗ Nhất Viễn thân là gia chủ Đỗ gia dưới sự bức bách thành chủ đành ngậm bùi hòn chấp nhận. Lúc này Ánh Nguyệt chán nãn đành trốn nha ra đi, trời không phụ lòng người năm đó nàng gặp một đạo sư của Thanh Vân Tông nhận làm môn hạ.
Tuy Viêm Tề cũng không phải là kẽ sĩ diện vì thứ mình muốn mà bất chấp tất cả nhưng lấy thiên phú của hắn ngay cả cổng của thanh vân tông còn không vào được nói gì đến việc đi thanh vân tông tìm nàng gây khó dễ. Vì vậy hắn đành ngậm bùi hòn buông bỏ nhờ đó mà Ánh Nguyệt thoát được một kiếp.
Nàng đôi mắt chán ghét nhì Viêm gia hừ lạnh nói:
- Lấy thân phận ngoại môn trưởng lão Thanh Vân tông ra lệnh ngươi luôi binh.
- Ngươi...
Viêm Hằng mặt khuông mặt già nua xám lại.
Không sai mặt dù nàng rời thanh vân tông nhưng vì được sư phụ yêu thương nên nhận chức ngoại môn trưởng lão thanh vân tông. Tuy nói thanh vân tông với triều đình không dính liếu tới nhau thế nhưng ngay cả triều đình cũng nể mặt vài phần vì vậy chức vị ngoại môn trưởng lão của nàng tuy nói không cao nhưng so với chức quang của hắn cũng không kém. Vì vậy mấy năm nay đối với Đỗ gia bất mãn muôn phần nhưng cũng không dám làm càn.
- Ngươi đắc ý cái gì... ta đây là bắt khâm phạm triều đình việc của thanh vân tông ta sẽ có câu trả lời xác thực sau.
Đúng là hắn không thể đắt tội với thanh vân tông được, nhưng trừ việc không thể động vào nàng thì chưa chắc lại không thể động vào tên ranh con trước mặt này. Về lý mà nói hắn là thì hành pháp tắc triều đình đây cũng là cái cớ tốt nhất để bàn giao.
- Các ngươi dám...
Nàng lạnh lùng nhìn nói.
- Nhìn xem lão đây có dám hay không... người đâu bắt tên phản tặc này lại cho ta.
Hắn lạnh lùng quát.
- Phụ thân xin hạ thủ lưu tình... hắn dù đúng dù sai cũng là hài tử của nàng.
Viêm Tề nãy giờ đứng cạnh phụ thân của mình cũng thở dài lên tiếng cầu tình rồi lại nhìn nàng mỉm cười.
- Con... haizz...
Viêm Hải thở dài nếu như mọi người có thể để ý cũng có thể nhìn ra hắn là không bất ngờ khi nghe nhi tử mình nói như vậy,có thể thấy đây là diễn khổ nhục kế.
Viêm Hải làm bộ thở dài bất đắt dĩ nói:
- Ánh Nguyệt à!... Tề nhi đối với ngươi là một mảnh tình si...
Hắn nhìn nàng mỉm cười lại nói tiếp:
- Thế này đi... nếu như ngươi nguyện ý cùng con trai ta thành thân... nếu đã là người một nhà thì dễ nói.
Tên này nếu để ý kỹ đúng là một lão cáo già, hắn chỉ nói là người một nhà là có thể dễ nói chuyện đương nhiên sẽ không buông tha cho Anh Vũ. Vì trươc mắt hắn tên tiểu tử này là nghiệt chủng không thể giữ lại được. Đương nhiên sau khi nàng là người của Viêm phủ nàng còn có thể chạy được lại nói hắn còn có thể cũng cố được địa vị của thành chủ, thật đúng là một muỗi tên trúng hai đích không giờ là ba cái đích nhắm vì Anh Vũ đã phô bày một thân tuyệt thế không giết sẽ là mầm họa ngầm đối với hắn.
- Đánh thì đánh... mẹ ta có đồng ý thì ta sẽ tuyệt đối không đồng ý... Viêm gia ngươi mơ thật là đẹp.
Anh Vũ nghe vậy thì cười lạnh lên tiếng.
- Tạp chủng nhà ngươi đây là muốn đánh... cha ta đây là niệm tình xưa mới cho các ngươi một cơ hội vậy mà không giữ cho chặt còn ngoan cố như vậy.
Lên tiếng là Viêm Nhạc con trai của Viêm Tề, hắn lại nhìn về Ánh Nguyệt xem thường nói:
- Người đàn bà vô liên sỉ nhà ngươi còn không biết tạ ơn ngây ra đó làm gì.
Ánh Nguyệt làm sao không biết cả nhà Viêm gia là kẻ hát người sướng chứ nàng vần lạnh lùng nhìn.
- Ngươi là mắng mẹ ta...
Anh Vũ thì còn rất nhỏ để hiểu chuyện, nghe trước mặt bao nhiêu người lại lăng mạ mẹ mình như vậy là đã vi phạm đại điều cấm kỵ.
-Ta mắng đấy, tạp chủng ngoan ngoãn gọi cha ta một tiếng nghĩa phụ... hắn tâm tình tốt không những có thể thả ngươi... còn có thể cho ngươi một cái họ phù hợp... chậc chậc... đổi thành Viêm Anh Vũ thế nào...oa... haha...
Anh Vũ lúc này đã không thể nhịn nữa cơ thể đã phủ lớp bạch quang của kim loại gầm lên dậm chân bắn ngược lên trời lao đến nơi Viêm Nhạc đang đứng.
- Ngu ngốc mà...
Viêm Nhạc cười nhạt nói.
Mặt dù Viêm Nhạc thiên phú với Anh Vũ thật là không đáng để vào mắt, mặt dù trương lứa nhưng hắn vẫn là luyện thể lục trọng. Nhưng hắn bên người lại có cha mình đang đứng ít nhiều ông ấy cũng là cao thủ nhân nguyên đỉnh phong.
-Tới tốt....
Viêm Tề thủ ấn trong tay nắm giữ kim quang thuộc tính phóng ra giao phong với Anh Vũ.
- Ầm...
Không khí chấn động tạo thành một vụ nổ lớn Anh Vũ lùi lại mấy bước sau đó lại tiếp tục cứng đối cứng mà lao lên.
- Động tới con ta đều phải chết...
Ánh Nguyệt thấy con mình lại ăn thua thua thiệt đã chịu không được nữa rồi cũng lao lên lên, nếu nhi tử của nàng có mệnh hệ gì nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn ngụy quân tử viêm gia này.- Đối thủ ngươi là ta...
Viêm Hằng thấy thế lao lên ngăn trước mặt nàng kình phong vàng bạc phóng ra cỗ khí lực hai bên oành oành giao động không bên nào nhường bên nào.
- Lão già ta chiệu ngươi đã đủ rồi nếu ngươi ngại mình mệnh dài thì cứ lên.
Nhìn con trai mình bị vây đánh nàng đã không còn nhẫn nại được nữa rồi nên rống giận nói.
Nàng thủ ấn kết tinh thành một khối nước lăng tăng đứng giữa không trung như vị tiên tử hạ phàm nghịch nước, những giọt nước ngưng tụ thành những muỗi đao bén nhọn phóng ra bao phủ cả người Viêm Hằng.
Viêm Hằng cũng không yếu thế thân thể cũng mang kim quang thuộc tính vàng bạc một quyền lại một quyền đánh tan những cây đao sắt nhọn ấy.
- Bùm... bùm...
Trên không trung từng tiếng nức nẻ của đạo kình vang lên, dưới đất cũng là đang hỗn chiến buội bay mù mịt khắp nơi làm chắn đi một mảnh lớn của thiên địa.
Anh Vũ đang đánh bỗng nhiên cơ thể hắn truyền đến một cơn đau nhức kỳ quái nội kình trong người như thế càng ngày càng thất thoát hòa lẫn với tự nhiên. Hắn nén đau gầm lên vẫn tiếp tục lao đánh chờ cơi hội phá vòng vây.
- Nguyên lực của thành chủ dường như không bình thường thì phải.
- Không phải là không bình thường, nói chính xác là mạnh hơn trước một cấp bậc.
- Trời vậy nói thành chủ không lẽ là nhân nguyên sơ kỳ đã bước trạng thái nội kình đỉnh phong đã bước đến ngưỡng cửa nhân nguyên trung kỳ.
- Mạnh như vậy... Kỳ này Đỗ gia phải dựa vào Ánh Nguyệt tiểu thư rồi...
Trên bầu trời từng đợt hư bạo tỏa ra kình lực bức bách mọi người không ngừng lui ra nghị luận.
- Haha... tiểu tử người giờ đã là nỏ mạnh hết đà để ngươi còn ngoan cố đến đâu.
Thấy Anh Vũ dần dần yếu thế không ngừng lui ra Viêm Tề cười lạnh thủ ấn chụp tới bắt lấy Anh Vũ ghì mạnh xuống đất.
Anh Vũ đã không chịu được lâu hơn nữa nhất thời bị một chưởng phong bạo vồ xuống tức thì phun một ngụm máu tươi nằm gọn trong tay Viêm Tề.
Viêm Tề dường như đạt được mục đích cười nhạt trận chiến này cũng đã hồi kết liền dùng kình lực rống lên tiếng:
- Tất cả dừng tay không thì một chưởng này ta giết hắn.
Hai tên mặt giáp vệ chạy đến trợ uy giữ lấy Anh Vũ đã không còn sức chống cự ghì chặt xuống đất.
Ánh Nguyệt lui đã luôi một bước lo lắng nhìn con trai mình đáp xuống đất hô:
- Vũ nhi...
- Haiz... nàng tội tình gì phải như vậy chứ.
Viêm Tề vẫn luôn nhìn nàng như lang như sói liền làm bộ làm tịch thở dài nói.
- Các ngươi muốn sao.
Nàng không chút biểu tình lạnh lùng nói.
Viêm Tề lúc này trong lòng hoang hỉ nhưng ngoài mặt cũng còn làm bộ buồn rầu nói:
- Việc đã đến nước này... cũng nên nói thật... ta cho đến bây giờ vẫn không ngừng yêu nàng...
- Im miệng.... hài tử đều đã lớn chừng này rồi... đây là tình yêu của ngươi?... ngươi là ngại da mặt chưa đủ dày hay sao.
Nàng ánh mắt lạnh lùng trào phúng nói.
- Phốc...haha...
Tất cả mọi người đều không thể nhịn cười được liền một tiếng cười cả đám hùa theo ha hả.
Đúng vậy, con trai đã lớn vậy mà còn nói không ngừng nhớ nhung sao, chỉ có ngốc tử mới tin được những lời của hắn nói hay cũng là có khả năng hắn biến mọ người thành ngốc tử.
- Tất cả đều im hết cho ta...
Viêm Tề mặt nóng rang đến tận mang tai tức giận lại nói:
- Tốt... nếu bây giờ ngay trước mặt mọi người hứa là sẽ gã cho ta... ta cam đoan hôm nay hắn sẽ không chết.
-Ánh Nguyệt à con thấy Tề Nhi cũng đã đủ thành ý lắm rồi con hay là vẫn nên suy nghĩ lại
Viêm Hằng mỉm cười đáp xuống nói.
- Xin Ánh Nguyệt tiểu thư suy nghĩ lại.
Trên dưới Viêm gia dường như đều ra trận hò hét trợ uy.
Trong lòng mọi người nơi đây thì tận đáy lòng chửi ầm lên Viêm gia phủ là một nhà vô sỉ, một hồi đòi giết con người ta, một hồi lại lấy con người ta ra uy hiếp thành ý đây là thành ý ở chỗ nào mà ra. Tất cả dường như quy kết: Nếu so vô liêm sỉ thì chỉ có thể so với Viêm gia .
/63
|