Được rồi.... chấp sự đại nhân, mời ngài chỉ đừng ta muốn gặp sư phụ rồi.
Anh Vũ nói.
- Được.... mời sư huynh theo ta.
Hà Liêu phân phó người mang đi đám đệ tử mới sau đó liền cùng Anh Vũ rời đi.
Nhìn bóng lưng Anh Vũ cùng Thu Nhược rời đi, Thừa Chí là một cái hoa hoa công tử làm sao có thể chịu được loại này sỉ nhục, hắn hận ý muốn phát cuồn nói:
- Đê tiện kỹ nữ... ta muốn giết các ngươi.
--------------------------
Vĩnh Xuân thành.
Thành vệ vì cuộc đại chiến ngày ấy với quân triều đình đã giảm đi một nữa người, thế nhưng không vì thế mà lo sợ, bọn họ lúc này có thể cao ngạo. Theo sắt lệnh mà triều đình công bố, vệ thành thủ vệ được hưởng quyền lời của một binh lính chính quy, ví như là nguyên thạch mỗi tháng được tăng lên đáng kể, hay là được sự tôn trọng của đám quý tộc, việc này giúp cuộc sống của họ tốt lên rất nhiều. Quân đội thông thường mà nói thì làm việc phải chịu sự chi phối của các đám quý tộc, chịu đủ mọi khinh nhờn, nhưng là nếu đã là quân đội chính quy thì khác, bọn họ chỉ làm việc cho bề trên của mình mà không cần nhìn sắc mặt người khác.
- Nghe nói chưa... đám người thủ vệ thành đã được thăng lên chính quy binh lính.
- Không thể nào... không phải chính quy quân đội toàn là những kẽ có tu vi trúc cơ cảnh trở lên hay sao.
- Ngươi còn không có biết à... đám người này được thánh thượng ban cho nhị hoàng tử làm tư binh.
- Làm tư binh nhị hoàng tử... cái này không thể nào, ngay cả đại hoàng tử cũng không có tư binh riêng đấy.
- Ngươi đúng là lạc hậu... nhị hoàng tử bây giờ rất được thánh thượng sủng ái, ta còn nghe nói lần này nhị hoàng tử có được tư binh cũng là nhờ lâm tướng quân cho phép.
- Sao lại như vậy...
- Đúng là kém thông tìn mà... nhị hoàng tử lúc này là tướng quân con rể.
- Đúng... đúng... ta còn nghe nói nhị hoàng tử còn là Trần đại sư học trò nữa đấy.
- Trần đại sư?... có phải hay không vị kia thần bí đế giả viện trưởng Hải Minh học viện.
- Còn có thể là ai được.
- Ông trời ta ơi... cái này nhị hoàng tử chỉ vừa mới xuất hiện, không ngờ lại tạo ra lớn như vậy thanh âm.
Đám này người đi đường truyền miệng với nhau về cái nhị hoàng tử thần bí này, không những thế, từ quán trọ hay là những góc phố ít người cũng là nói với nhau về chuyện này
- Nghe nói trận chiến ngày đó, tất cả đám vệ binh thủ thành đều cùng nhị hoàng tử xưng huynh gọi đệ.
- Lại có chuyện đó... đúng là đám vệ binh thủ thành thật là có phúc khí.
Mọi người thầm cảm thấy hâm mộ đám vệ thành này.Hải Minh học viện.
- Sư huynh... đã tới chân núi.... đoạn đường sau do ngài đi rồi.
Trên này đỉnh núi rất yên tĩnh, cái lão trần đại sư lại không thích ồn ào, vì vậy nghiêm các học sinh không phận sự miễn bước vào. Có lần một học sinh vô tình hay cố ý bước vào liền bị trận pháp bên trong cắn nuốt nữa sống nữa chết, kể từ ấy không dám đến gần, Hà Liêu cũng không dám liền hướng Anh Vũ cáo biệt rời đi.
- Đa tạ.
Thấy được vị kia rời đi Anh Vũ liền khôi phục khuông mặt cương nghị vốn có của mình hướng Thu Nhược nói
- Thả ra...
Anh Vũ đúng là chịu thua nàng, trên đường đi cứ thế mà ôm đi cánh tay Anh Vũ, mặt dù bây giờ hắn là đóng vai công tử ăn chơi thế nhưng cứ thế mà tiếp xúc gia thịt làm hắn toàn thân lúc này nóng lên, xuân tâm nhộn nhạo á.
- Không buôn...
Nàng cười lắc đầu nói.
- Không buôn đúng không... vậy liền ta bỏ nàng tại đây.
Khó chịu á, cơ thể hắn rất khó chịu, liền buồn bực nói.
- Vũ! ngươi có thể hay không đừng đối với ta như vậy.
Nang rất sợ một lần nữa hắn biến mất vậy nên mới một mực không buôn hắn ra.
Anh Vũ rất là buồn bực, năm ấy lúc nàng mười tuổi nghe tin gia gia nhà mình muốn cùng hắn đính ước, nàng liền khóc chạy đến tìm hắn liều mạng. Nhắc đến năm đó hắn lại cảm thấy buồn cười, lại không ngờ tới cái này tiểu cô nương có ngày lại không sợ mình cơ đấy
Sáu năm trước tại Viêm thành.
- Bảo bối à... gia gia tìm về cho ngươi một vị hôn phu tốt.
Trần Quyền Chiến cùng cháu gái trong đình viện nói chuyện với nhau.
- Cái gì... gia gia, người sao lại đối xử với con như vậy.Nàng trề môi như một tiểu hài hờn dỗi, cầm chồm râu lão già này kéo xuống.
- Ui da... cháu gái, đau á.
Hắn cầm đi đôi tay nhỏ nhắn của nàng tháo ra nói tiếp:
- Tiểu tử kia đúng là không tệ, mười tuối cũng đã là một luyện khí kỳ tần sáu.... là đệ nhất thiên kiêu của Viêm Thành á... hắc hắc, như vậy mà không muốn sao.
- Như vậy thì đã sao... không phải cháu gái của người cũng là luyện khí tầng năm sao... liền so với hắn chỉ là thua một cấp độ á.
Nàng trề môi khinh thường nói.
- Được rồi... ngươi cũng đúng thật sự là một cái thiên tài á... nhưng dù sao cũng kém hơn tiểu tử kia nhiều lắm.
Quyền Chiến thật lòng nói.
Mặt dù là cháu gái của hắn cũng là đệ nhất thiên kiêu ở cái nhỏ địa phương này, thế nhưng đem nàng so sánh với tiểu tử kia thật lòng mà nói thì cháu gái của hắn lại kém xa. Hắn đã gặp tên kia tiểu tử, không những thiên phú tu luyện không tồi mà giác ngộ càng là một cái tuyệt đối yêu nghiệt.
- Con không tin.
Nàng chu miệng nói xong vội vàng bước đi.
Từ nhỏ, Trần gia luôn xem nàng như bảo bối làm gì có ai đối với nàng gây khó dễ chứ, vì vậy đã tạo cho nàng tính tình điêu ngoa không chịu ăn thua thiệt. Một cái tiểu hài mười tuồi chưa xem trọng đính hôn là gì, thế nhưng hơn thua thì nàng rất giỏi làm sự tình.
- Ta mới không tin tên đó lợi hại đấy.
Nàng hất cằm khinh thường nói rồi chạy ra khỏi phủ.
Đỗ gia cửa phủ, một tiểu cô nương xinh xắn thân mặt hồng y sinh khí bừng bừng bước vào, ăn mặt toát lên vẻ quý phái sang trọng vậy nên đỗ gia người gác cổng cũng lười để ý tới, với lại một tiểu cô nương nho nhỏ có thể gây sóng gió gì chứ.
- Đỗ Anh Vũ ngươi ra đây cho ta.
Tiểu cô nương la hét một mạch chạy vào sân viện đỗ gia, đám gia đinh nhìn nàng vậy mà dễ thường tìm đến khúc khích cười không để ý, vì vậy một đường nàng thuận lợi đi khắp phủ mặt sức hò hét.
Bên trong một sân nhỏ Anh Vũ đang phát ra tùng quyền bạo phong, đây là chiêu thức hổ quyền mà gia gia ngày hôm qua đưa cho hắn, mặt dù thân thể nhỏ bé thế nhưng quyền lực phát ra có thể nghe được tiếng vang nhè nhẹ. Nếu như đám gia tộc ý thức được quyền pháp này là Anh Vũ mới luyện qua sáng nay thì bọn người đồng tộc không khiếp sợ mới lạ.
- Đây không phải là cái con hoang đó sao... haha... sinh ra không có cha liền cẩu cũng giống nhau, nghe đâu đã cùng đám anh em chúng ta cắn qua.
Đám này lên tiếng là con em thúc bá Anh Vũ, hai tháng bọn người đã từng cùng Anh Vũ đánh qua mà tháng ấy là Anh Vũ chỉ một thân luyện khí tầng năm mà thôi, mà đám này lớn hơn Anh Vũ năm tuổi đã luyện khí tầng sáu người, vì vậy hắn đã ăn thiệt thòi trên tay đám người này.
- Cút...
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Cái này chó hoang chắc đã quên đi chúng ta giáo huấn sao, liền như vậy ngưu bức.
Người này nói, người khác phù họa lên tiếng nói tiếp:
- Haha, vậy liền chúng ta nhắc lại cho cái cẩu này biết.
Tên này là kêu chúng ta mang ý nghĩ cùng Anh Vũ đánh hội đồng, cùng Anh Vũ đơn đấu thì đám này chỉ có ăn thua thiệt, mặt dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cái này điên cuồng người đúng là thật có bản lĩnh có thể vượt cấp mà đánh bọn họ.
- Muốn đánh liền tiến lên đi.
Anh Vũ đã là một cái luyện khí tần sáu rồi, hắn bản tính liều mạng cũng không sợ đám này chó mèo.
- Haha... các huynh đệ lên cho ta.
Đám này người không biết Anh Vũ đã là luyện khí tầng sáu người nếu không bọn hắn cũng khống dám cùng người điên này liều mạng.
Anh Vũ một người đánh năm người anh em, con thúc bá trong tộc, đám này trẻ con đánh nhau mặt dù có sử dụng võ kỹ nhưng vẫn là non nớt kỹ năng liền đánh loạn xạ cả lên. Qua một giờ chơi đùa thì cuối cùng cũng kết thúc, mặt dù đám này anh trai lúc này cũng đã chạy khóc kêu cha gọi mẹ thế nhưng Anh Vũ cũng không khá là bao, Anh Vũ lúc này quần áo đã rách rách rưới, một thân nhộm máu khuông mặt dữ tợn, đau nhức định ngồi xuống thì lại thấy có người kêu tên mình liền quay lại nhìn.
- Đỗ Anh Vũ ngươi ra đây cho lão nương....
Thu Nhược lon ton chạy vào đắt ý kêu gào, nàng đã kêu lâu như vậy nhưng lại không thấy có người lên tiếng, liền nghĩ thầm là tên này tiểu tử sợ nàng mà không dám ra mặt. Nàng không biết từ khi nào đã vô tình bước vào cuộc chiến của đám trẻ con, thế nhưng trong mắt nàng thì cái tên rách rác trước mặt này nào giống trẻ con chứ, một thân hắn nhuộm đỏ máu nhìn nàng làm nàng cũng lạnh cả người, ngơ ngác như vậy mà nhìn sau đó liền không dám kêu loạn sợ kẻ này điên cuồng mang nàng ra phát tiết, mặt dù bản tính điêu ngoa nhưng cũng là một thân tiểu hài cũng biết sợ hãi.
- Ngươi tìm ta là muốn đánh nhau sao.
Đối phương là đang hô to gọi nhỏ tên hắn, nếu là không để ý thì không giống với tính cách điên cuồng của hắn cho lắm, liền nhìn nàng lạnh lùng nói.
- Ngươi... ngươi... là Đỗ Anh Vũ.
Nàng ngạc nhiên bịt đi đôi môi Anh Đào của mình sợ sệt lui vài bước.
Thối ông ngoại, liền giao ta cho cái này cuồng nhân á... huhu... không phải là muốn hại cháu gái của người sao. nàng nghĩ đến đã khóc to rồi, làm gì muốn cùng hắn tranh cao thấp chứ, nàng oa oa khóc nói:
- Oa... oa... ta là Thu Nhược, là vị hôn thê của ngươi... oa oa... ngươi đừng có đánh ta có được hay không... ta sẽ ngoan á....
Hắn nhìn nàng cảm thấy cả người đơ ra như khúc gỗ, lại thấy bộ dáng ngồi xuống nũng nịu khóc của nàng làm hắn bất cười ha hả, đây là lần tiên mà hắn cảm thấy vui vẻ đến như vậy.
Anh Vũ nói.
- Được.... mời sư huynh theo ta.
Hà Liêu phân phó người mang đi đám đệ tử mới sau đó liền cùng Anh Vũ rời đi.
Nhìn bóng lưng Anh Vũ cùng Thu Nhược rời đi, Thừa Chí là một cái hoa hoa công tử làm sao có thể chịu được loại này sỉ nhục, hắn hận ý muốn phát cuồn nói:
- Đê tiện kỹ nữ... ta muốn giết các ngươi.
--------------------------
Vĩnh Xuân thành.
Thành vệ vì cuộc đại chiến ngày ấy với quân triều đình đã giảm đi một nữa người, thế nhưng không vì thế mà lo sợ, bọn họ lúc này có thể cao ngạo. Theo sắt lệnh mà triều đình công bố, vệ thành thủ vệ được hưởng quyền lời của một binh lính chính quy, ví như là nguyên thạch mỗi tháng được tăng lên đáng kể, hay là được sự tôn trọng của đám quý tộc, việc này giúp cuộc sống của họ tốt lên rất nhiều. Quân đội thông thường mà nói thì làm việc phải chịu sự chi phối của các đám quý tộc, chịu đủ mọi khinh nhờn, nhưng là nếu đã là quân đội chính quy thì khác, bọn họ chỉ làm việc cho bề trên của mình mà không cần nhìn sắc mặt người khác.
- Nghe nói chưa... đám người thủ vệ thành đã được thăng lên chính quy binh lính.
- Không thể nào... không phải chính quy quân đội toàn là những kẽ có tu vi trúc cơ cảnh trở lên hay sao.
- Ngươi còn không có biết à... đám người này được thánh thượng ban cho nhị hoàng tử làm tư binh.
- Làm tư binh nhị hoàng tử... cái này không thể nào, ngay cả đại hoàng tử cũng không có tư binh riêng đấy.
- Ngươi đúng là lạc hậu... nhị hoàng tử bây giờ rất được thánh thượng sủng ái, ta còn nghe nói lần này nhị hoàng tử có được tư binh cũng là nhờ lâm tướng quân cho phép.
- Sao lại như vậy...
- Đúng là kém thông tìn mà... nhị hoàng tử lúc này là tướng quân con rể.
- Đúng... đúng... ta còn nghe nói nhị hoàng tử còn là Trần đại sư học trò nữa đấy.
- Trần đại sư?... có phải hay không vị kia thần bí đế giả viện trưởng Hải Minh học viện.
- Còn có thể là ai được.
- Ông trời ta ơi... cái này nhị hoàng tử chỉ vừa mới xuất hiện, không ngờ lại tạo ra lớn như vậy thanh âm.
Đám này người đi đường truyền miệng với nhau về cái nhị hoàng tử thần bí này, không những thế, từ quán trọ hay là những góc phố ít người cũng là nói với nhau về chuyện này
- Nghe nói trận chiến ngày đó, tất cả đám vệ binh thủ thành đều cùng nhị hoàng tử xưng huynh gọi đệ.
- Lại có chuyện đó... đúng là đám vệ binh thủ thành thật là có phúc khí.
Mọi người thầm cảm thấy hâm mộ đám vệ thành này.Hải Minh học viện.
- Sư huynh... đã tới chân núi.... đoạn đường sau do ngài đi rồi.
Trên này đỉnh núi rất yên tĩnh, cái lão trần đại sư lại không thích ồn ào, vì vậy nghiêm các học sinh không phận sự miễn bước vào. Có lần một học sinh vô tình hay cố ý bước vào liền bị trận pháp bên trong cắn nuốt nữa sống nữa chết, kể từ ấy không dám đến gần, Hà Liêu cũng không dám liền hướng Anh Vũ cáo biệt rời đi.
- Đa tạ.
Thấy được vị kia rời đi Anh Vũ liền khôi phục khuông mặt cương nghị vốn có của mình hướng Thu Nhược nói
- Thả ra...
Anh Vũ đúng là chịu thua nàng, trên đường đi cứ thế mà ôm đi cánh tay Anh Vũ, mặt dù bây giờ hắn là đóng vai công tử ăn chơi thế nhưng cứ thế mà tiếp xúc gia thịt làm hắn toàn thân lúc này nóng lên, xuân tâm nhộn nhạo á.
- Không buôn...
Nàng cười lắc đầu nói.
- Không buôn đúng không... vậy liền ta bỏ nàng tại đây.
Khó chịu á, cơ thể hắn rất khó chịu, liền buồn bực nói.
- Vũ! ngươi có thể hay không đừng đối với ta như vậy.
Nang rất sợ một lần nữa hắn biến mất vậy nên mới một mực không buôn hắn ra.
Anh Vũ rất là buồn bực, năm ấy lúc nàng mười tuổi nghe tin gia gia nhà mình muốn cùng hắn đính ước, nàng liền khóc chạy đến tìm hắn liều mạng. Nhắc đến năm đó hắn lại cảm thấy buồn cười, lại không ngờ tới cái này tiểu cô nương có ngày lại không sợ mình cơ đấy
Sáu năm trước tại Viêm thành.
- Bảo bối à... gia gia tìm về cho ngươi một vị hôn phu tốt.
Trần Quyền Chiến cùng cháu gái trong đình viện nói chuyện với nhau.
- Cái gì... gia gia, người sao lại đối xử với con như vậy.Nàng trề môi như một tiểu hài hờn dỗi, cầm chồm râu lão già này kéo xuống.
- Ui da... cháu gái, đau á.
Hắn cầm đi đôi tay nhỏ nhắn của nàng tháo ra nói tiếp:
- Tiểu tử kia đúng là không tệ, mười tuối cũng đã là một luyện khí kỳ tần sáu.... là đệ nhất thiên kiêu của Viêm Thành á... hắc hắc, như vậy mà không muốn sao.
- Như vậy thì đã sao... không phải cháu gái của người cũng là luyện khí tầng năm sao... liền so với hắn chỉ là thua một cấp độ á.
Nàng trề môi khinh thường nói.
- Được rồi... ngươi cũng đúng thật sự là một cái thiên tài á... nhưng dù sao cũng kém hơn tiểu tử kia nhiều lắm.
Quyền Chiến thật lòng nói.
Mặt dù là cháu gái của hắn cũng là đệ nhất thiên kiêu ở cái nhỏ địa phương này, thế nhưng đem nàng so sánh với tiểu tử kia thật lòng mà nói thì cháu gái của hắn lại kém xa. Hắn đã gặp tên kia tiểu tử, không những thiên phú tu luyện không tồi mà giác ngộ càng là một cái tuyệt đối yêu nghiệt.
- Con không tin.
Nàng chu miệng nói xong vội vàng bước đi.
Từ nhỏ, Trần gia luôn xem nàng như bảo bối làm gì có ai đối với nàng gây khó dễ chứ, vì vậy đã tạo cho nàng tính tình điêu ngoa không chịu ăn thua thiệt. Một cái tiểu hài mười tuồi chưa xem trọng đính hôn là gì, thế nhưng hơn thua thì nàng rất giỏi làm sự tình.
- Ta mới không tin tên đó lợi hại đấy.
Nàng hất cằm khinh thường nói rồi chạy ra khỏi phủ.
Đỗ gia cửa phủ, một tiểu cô nương xinh xắn thân mặt hồng y sinh khí bừng bừng bước vào, ăn mặt toát lên vẻ quý phái sang trọng vậy nên đỗ gia người gác cổng cũng lười để ý tới, với lại một tiểu cô nương nho nhỏ có thể gây sóng gió gì chứ.
- Đỗ Anh Vũ ngươi ra đây cho ta.
Tiểu cô nương la hét một mạch chạy vào sân viện đỗ gia, đám gia đinh nhìn nàng vậy mà dễ thường tìm đến khúc khích cười không để ý, vì vậy một đường nàng thuận lợi đi khắp phủ mặt sức hò hét.
Bên trong một sân nhỏ Anh Vũ đang phát ra tùng quyền bạo phong, đây là chiêu thức hổ quyền mà gia gia ngày hôm qua đưa cho hắn, mặt dù thân thể nhỏ bé thế nhưng quyền lực phát ra có thể nghe được tiếng vang nhè nhẹ. Nếu như đám gia tộc ý thức được quyền pháp này là Anh Vũ mới luyện qua sáng nay thì bọn người đồng tộc không khiếp sợ mới lạ.
- Đây không phải là cái con hoang đó sao... haha... sinh ra không có cha liền cẩu cũng giống nhau, nghe đâu đã cùng đám anh em chúng ta cắn qua.
Đám này lên tiếng là con em thúc bá Anh Vũ, hai tháng bọn người đã từng cùng Anh Vũ đánh qua mà tháng ấy là Anh Vũ chỉ một thân luyện khí tầng năm mà thôi, mà đám này lớn hơn Anh Vũ năm tuổi đã luyện khí tầng sáu người, vì vậy hắn đã ăn thiệt thòi trên tay đám người này.
- Cút...
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Cái này chó hoang chắc đã quên đi chúng ta giáo huấn sao, liền như vậy ngưu bức.
Người này nói, người khác phù họa lên tiếng nói tiếp:
- Haha, vậy liền chúng ta nhắc lại cho cái cẩu này biết.
Tên này là kêu chúng ta mang ý nghĩ cùng Anh Vũ đánh hội đồng, cùng Anh Vũ đơn đấu thì đám này chỉ có ăn thua thiệt, mặt dù không muốn thừa nhận, thế nhưng cái này điên cuồng người đúng là thật có bản lĩnh có thể vượt cấp mà đánh bọn họ.
- Muốn đánh liền tiến lên đi.
Anh Vũ đã là một cái luyện khí tần sáu rồi, hắn bản tính liều mạng cũng không sợ đám này chó mèo.
- Haha... các huynh đệ lên cho ta.
Đám này người không biết Anh Vũ đã là luyện khí tầng sáu người nếu không bọn hắn cũng khống dám cùng người điên này liều mạng.
Anh Vũ một người đánh năm người anh em, con thúc bá trong tộc, đám này trẻ con đánh nhau mặt dù có sử dụng võ kỹ nhưng vẫn là non nớt kỹ năng liền đánh loạn xạ cả lên. Qua một giờ chơi đùa thì cuối cùng cũng kết thúc, mặt dù đám này anh trai lúc này cũng đã chạy khóc kêu cha gọi mẹ thế nhưng Anh Vũ cũng không khá là bao, Anh Vũ lúc này quần áo đã rách rách rưới, một thân nhộm máu khuông mặt dữ tợn, đau nhức định ngồi xuống thì lại thấy có người kêu tên mình liền quay lại nhìn.
- Đỗ Anh Vũ ngươi ra đây cho lão nương....
Thu Nhược lon ton chạy vào đắt ý kêu gào, nàng đã kêu lâu như vậy nhưng lại không thấy có người lên tiếng, liền nghĩ thầm là tên này tiểu tử sợ nàng mà không dám ra mặt. Nàng không biết từ khi nào đã vô tình bước vào cuộc chiến của đám trẻ con, thế nhưng trong mắt nàng thì cái tên rách rác trước mặt này nào giống trẻ con chứ, một thân hắn nhuộm đỏ máu nhìn nàng làm nàng cũng lạnh cả người, ngơ ngác như vậy mà nhìn sau đó liền không dám kêu loạn sợ kẻ này điên cuồng mang nàng ra phát tiết, mặt dù bản tính điêu ngoa nhưng cũng là một thân tiểu hài cũng biết sợ hãi.
- Ngươi tìm ta là muốn đánh nhau sao.
Đối phương là đang hô to gọi nhỏ tên hắn, nếu là không để ý thì không giống với tính cách điên cuồng của hắn cho lắm, liền nhìn nàng lạnh lùng nói.
- Ngươi... ngươi... là Đỗ Anh Vũ.
Nàng ngạc nhiên bịt đi đôi môi Anh Đào của mình sợ sệt lui vài bước.
Thối ông ngoại, liền giao ta cho cái này cuồng nhân á... huhu... không phải là muốn hại cháu gái của người sao. nàng nghĩ đến đã khóc to rồi, làm gì muốn cùng hắn tranh cao thấp chứ, nàng oa oa khóc nói:
- Oa... oa... ta là Thu Nhược, là vị hôn thê của ngươi... oa oa... ngươi đừng có đánh ta có được hay không... ta sẽ ngoan á....
Hắn nhìn nàng cảm thấy cả người đơ ra như khúc gỗ, lại thấy bộ dáng ngồi xuống nũng nịu khóc của nàng làm hắn bất cười ha hả, đây là lần tiên mà hắn cảm thấy vui vẻ đến như vậy.
/63
|