"Chúng ta sẽ đi đâu?" Tôi hỏi, nhìn Hải Nguyên đang uống sữa chuối. Trời ạ, tôi cũng muốn nữa.
Hôm nay là thứ sáu và đã tan trường. Hai chúng tôi ngồi trên ghế dài công viên nghỉ ngơi một chút. Trời lạnh vì bây giờ đã là đầu tháng mười hai. Tháng mười hai - tháng cuối cùng trước khi năm mới bắt đầu…
"Một nhà hàng. Nó nổi tiếng và rất đẹp nữa. Có tất cả các loại thức ăn. Mình nghĩ cậu sẽ thích cho mà xem." Hải Nguyên giải thích.
"Nếu nó có đủ loại đồ ăn thì cậu có tớ luôn rồi đấy."
Cô nàng cười lớn. "Tiện thể, hôm nay có gì không?" Khi cô ấy nói vậy, cô ấy ám chỉ Chung Hiền. Tôi kể với cô ấy việc đáng xấu hổ hôm nay.
Tôi bắt đầu trước, lén lấy một ít chất hóa học và đổ nó vào áo khoác của Chung Hiền, đạt được thành công mỹ mãn. Biểu cảm của hắn phải gọi là hết nói. Hắn chạy cuống cuồng quanh trường, gào thét để rũ chúng ra. Những gì hắn làm với tôi khiến tôi điên hết cả tiết. Tôi đang đi quanh hành lang cho đến khi Chung Hiền đẩy tôi vào phòng thay đồ và khóa lại, cười nham hiểm với tôi trước khi hắn chuồn mất hút. Tôi bị kẹt ở đó tận ba tiết học. Khốn thật. Hắn đã phát điên lên vì cái áo khoác đẹp đẽ của hắn bị hủy hoại bằng chất hóa học. Ha ha ha.
Hải Nguyên cười sặc sụa khi tôi kể cho cô ấy mọi việc. "Trời ơi, Mỹ Anh! Cuộc chiến trả thù của hai người hài hước quá đi mất." Cô nàng khúc khích. "Ưm hưm", tôi nói, không nhìn cô ấy.
"Được rồi. Ngày mai hãy đến nhà hàng lúc bảy giờ và mình sẽ đợi cậu ở đó. Nhớ là ăn mặc đẹp vào. Nhé?" Cô ấy hỏi.
Tôi thở ra. "Được rồi. Mình làm thế vì đồ ăn thôi đấy." Tôi nói với cô nàng.
Cô ấy đảo mắt. "Sao cũng được. Đến đó gặp mình nhé. Tạm biệt Mỹ Anh."
"Chào." Chúng tôi về nhà.
Tôi rất muốn biết ở đó có những loại đồ ăn gì. Hưm…
Bảy giờ, tại nhà hàng.
Tôi đang ở nhà hàng, tìm kiếm Hải Nguyên. Cô nàng lại ở đâu đó rồi.
Hôm nay tôi thật sự đã ăn mặc đẹp. Áo phông trắng, áo khoác đen, váy ngắn màu đen cùng quần legging và đôi bốt cao trên đầu đối. Đẹp mà, phải không?
Tôi làm thế này chỉ vì đồ ăn thôi… Tôi thở dài khi đứng gần chỗ nhà hàng.
Nó rất đẹp với rèm cửa đỏ nhung và những ô cửa sổ kính hào nhoáng.
Căn phòng thì nhìn như được làm bằng vàng rực rỡ. Bàn ghế vuông vức, đẹp mắt.
Cô ấy đâu rồi chứ??
Đột nhiên, khuôn mặt Hải Nguyên ló ra trước mặt tôi với vẻ tươi cười, hoạt bát quen thuộc.
"Tuyệt. Cậu đã đến."
"Ừ. Bàn của chúng ta đâu?"
"Ồ. Ngay kia thôi." Cô ấy chỉ chiếc bàn ở giữa phòng.
Nó không có hai chỗ ngồi như tôi tưởng… Có tận bốn chỗ.
Không.
Tôi lườm Hải Nguyên. "Cậu…" Tôi gầm gừ.
Cô nàng cười yếu ớt. "Mình phải hỏi Cơ Phạm tìm cho cậu một bạn hẹn. Đừng lo. Cơ Phạm nói anh ta tốt lắm."
Tôi nghiến răng. Nếu đây không phải nơi công cộng, tôi sẽ làm thịt cô ấy với một quả bom nguyên tử ngay lập tức.
Thay vào đó, tôi tóm ấy Hải Nguyên và nói qua kẽ răng rằng hãy đưa tôi đến chỗ ngồi. Cô ấy gật đầu yếu ớt và đưa tôi đi.
Tôi bỏ tay khỏi eo Hải Nguyên và ngồi xuống. Cô nàng không bao giờ nên làm điều này.
Thật quả cảm… Nếu cô ấy biết điều gì sắp đến.
Tôi khoanh tay và nhìn lơ đãng xuống sàn nhà. Lý do tôi vẫn ở đây là vì đồ ăn thôi. Tôi ở đây vì vị cứu tinh của mình: Đồ ăn.
"Mỹ Anh!"
Tôi nhìn ra trước mặt và thấy Kim Cơ Phạm, bạn trai của Hải Nguyên. Cậu trai duy nhất tôi coi là hợp mắt. Cậu ta vẫy tay cười với tôi. Tôi nhìn cậu ta. Một người nữa đi sau cậu ấy, tôi không nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
"Bạn hẹn của cậu đây!" Và người là bạn hẹn của tôi không ai khác chính là Chung Hiền.
Hôm nay là thứ sáu và đã tan trường. Hai chúng tôi ngồi trên ghế dài công viên nghỉ ngơi một chút. Trời lạnh vì bây giờ đã là đầu tháng mười hai. Tháng mười hai - tháng cuối cùng trước khi năm mới bắt đầu…
"Một nhà hàng. Nó nổi tiếng và rất đẹp nữa. Có tất cả các loại thức ăn. Mình nghĩ cậu sẽ thích cho mà xem." Hải Nguyên giải thích.
"Nếu nó có đủ loại đồ ăn thì cậu có tớ luôn rồi đấy."
Cô nàng cười lớn. "Tiện thể, hôm nay có gì không?" Khi cô ấy nói vậy, cô ấy ám chỉ Chung Hiền. Tôi kể với cô ấy việc đáng xấu hổ hôm nay.
Tôi bắt đầu trước, lén lấy một ít chất hóa học và đổ nó vào áo khoác của Chung Hiền, đạt được thành công mỹ mãn. Biểu cảm của hắn phải gọi là hết nói. Hắn chạy cuống cuồng quanh trường, gào thét để rũ chúng ra. Những gì hắn làm với tôi khiến tôi điên hết cả tiết. Tôi đang đi quanh hành lang cho đến khi Chung Hiền đẩy tôi vào phòng thay đồ và khóa lại, cười nham hiểm với tôi trước khi hắn chuồn mất hút. Tôi bị kẹt ở đó tận ba tiết học. Khốn thật. Hắn đã phát điên lên vì cái áo khoác đẹp đẽ của hắn bị hủy hoại bằng chất hóa học. Ha ha ha.
Hải Nguyên cười sặc sụa khi tôi kể cho cô ấy mọi việc. "Trời ơi, Mỹ Anh! Cuộc chiến trả thù của hai người hài hước quá đi mất." Cô nàng khúc khích. "Ưm hưm", tôi nói, không nhìn cô ấy.
"Được rồi. Ngày mai hãy đến nhà hàng lúc bảy giờ và mình sẽ đợi cậu ở đó. Nhớ là ăn mặc đẹp vào. Nhé?" Cô ấy hỏi.
Tôi thở ra. "Được rồi. Mình làm thế vì đồ ăn thôi đấy." Tôi nói với cô nàng.
Cô ấy đảo mắt. "Sao cũng được. Đến đó gặp mình nhé. Tạm biệt Mỹ Anh."
"Chào." Chúng tôi về nhà.
Tôi rất muốn biết ở đó có những loại đồ ăn gì. Hưm…
Bảy giờ, tại nhà hàng.
Tôi đang ở nhà hàng, tìm kiếm Hải Nguyên. Cô nàng lại ở đâu đó rồi.
Hôm nay tôi thật sự đã ăn mặc đẹp. Áo phông trắng, áo khoác đen, váy ngắn màu đen cùng quần legging và đôi bốt cao trên đầu đối. Đẹp mà, phải không?
Tôi làm thế này chỉ vì đồ ăn thôi… Tôi thở dài khi đứng gần chỗ nhà hàng.
Nó rất đẹp với rèm cửa đỏ nhung và những ô cửa sổ kính hào nhoáng.
Căn phòng thì nhìn như được làm bằng vàng rực rỡ. Bàn ghế vuông vức, đẹp mắt.
Cô ấy đâu rồi chứ??
Đột nhiên, khuôn mặt Hải Nguyên ló ra trước mặt tôi với vẻ tươi cười, hoạt bát quen thuộc.
"Tuyệt. Cậu đã đến."
"Ừ. Bàn của chúng ta đâu?"
"Ồ. Ngay kia thôi." Cô ấy chỉ chiếc bàn ở giữa phòng.
Nó không có hai chỗ ngồi như tôi tưởng… Có tận bốn chỗ.
Không.
Tôi lườm Hải Nguyên. "Cậu…" Tôi gầm gừ.
Cô nàng cười yếu ớt. "Mình phải hỏi Cơ Phạm tìm cho cậu một bạn hẹn. Đừng lo. Cơ Phạm nói anh ta tốt lắm."
Tôi nghiến răng. Nếu đây không phải nơi công cộng, tôi sẽ làm thịt cô ấy với một quả bom nguyên tử ngay lập tức.
Thay vào đó, tôi tóm ấy Hải Nguyên và nói qua kẽ răng rằng hãy đưa tôi đến chỗ ngồi. Cô ấy gật đầu yếu ớt và đưa tôi đi.
Tôi bỏ tay khỏi eo Hải Nguyên và ngồi xuống. Cô nàng không bao giờ nên làm điều này.
Thật quả cảm… Nếu cô ấy biết điều gì sắp đến.
Tôi khoanh tay và nhìn lơ đãng xuống sàn nhà. Lý do tôi vẫn ở đây là vì đồ ăn thôi. Tôi ở đây vì vị cứu tinh của mình: Đồ ăn.
"Mỹ Anh!"
Tôi nhìn ra trước mặt và thấy Kim Cơ Phạm, bạn trai của Hải Nguyên. Cậu trai duy nhất tôi coi là hợp mắt. Cậu ta vẫy tay cười với tôi. Tôi nhìn cậu ta. Một người nữa đi sau cậu ấy, tôi không nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
"Bạn hẹn của cậu đây!" Và người là bạn hẹn của tôi không ai khác chính là Chung Hiền.
/28
|