Triệu Thanh Nhượng nói muốn đưa Lâm Tất Tất về. Lúc Lâm Tất Tất quay về phòng nghỉ, cô thay đồ và không biết nghĩ gì mà còn xịt một chút nước hoa lên người rồi soi gương tỉ mỉ chỉnh trang lại đầu tóc.
“Lâm Tất Tất, mày đang làm gì thế…”
Lâm Tất Tất hơi đỏ mặt vì hành động của mình, sau đó tự nói với bản thân theo lẽ đương nhiên rằng: “Dù sao thì Triệu Thanh Nhượng cũng là trai đẹp, trước mặt trai đẹp thì trang điểm cho bản thân một chút cũng là chuyện bình thường.”
Sau đó một người màu đen nhỏ từ trong đầu cô nhảy ra: “Cô ở trước mặt anh ta còn cần trang điểm à? Cô làm gì có hình tượng đâu!”
Tai của Lâm Tất Tất lập tức cụp xuống.
Đúng vậy, cô ở trước mặt Triệu Thanh Nhượng còn hình tượng à?
“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Lâm Tất Tất mở cửa xe, thắt dây an toàn cho mình.
“Không sao, tôi cũng vừa mới thay quần áo xong.”
Triệu Thanh Nhượng ăn mặc rất thoải mái, bên trong mặc áo cộc tay, bên ngoài khoác áo dài tay màu đen.
“Nhà cô ở đâu?”
“Vườn thành Bắc.”
Triệu Thanh Nhượng nhờ vào định vị, biết được mất khoảng hai mươi phút đi đường: “Nhà cô cũng không gần nhỉ.”
Lâm Tất Tất ngại ngùng cười hai tiếng: “Hôm bữa tôi không muốn làm phiền anh.”
“Lúc trước nhà tôi sống ở bên khu Vân Hà, khi tôi lên nghiên cứu sinh thì khu đó bị phá bỏ, tiền bồi thường vừa đủ mua được hai căn nhà. Nhà tôi cũng may mắn là đợt phá dỡ lần hai.”
Lâm Tất Tất nói đông nói tây với Triệu Thanh Nhượng suốt cả quãng đường. Lúc đi ngang qua chợ đêm, Lâm Tất Tất còn dắt cái người tri thức dưỡng sinh này đi ăn bữa tối giản dị.
“Đi thôi, dẫn anh đi trải nghiệm món ngon chợ đêm, tôi mời khách.”
Thấy dáng vẻ hứng thú dạt dào như thế của Lâm Tất Tất, Triệu Thanh Nhượng không tự chủ mà bật cười — hình như ngày nào cô cũng rất vui vẻ.
“Ôi chao, có người ăn chung đúng là tốt. Lúc trước tôi đi một mình, mua một phần mochi thêm xiên xúc xích nướng là đủ, bây giờ đi hai người có thể mua nhiều rồi chia ra ăn.” Lâm Tất Tất nhận lấy hộp giấy đựng mochi, lấy đôi đũa từ trong túi mình mang theo đi: “Xiên tre ở đây có thể không sạch sẽ lắm, nên tốt nhất là dùng đồ của mình thì yên tâm hơn.”
Cô liếc túi đựng quần áo xẹp lép của Triệu Thanh Nhượng, biết chắc là anh sẽ không mang theo đũa mọi lúc mọi nơi như cô.
Lúc này, trong đầu Lâm Tất Tất xuất hiện ra một cảnh tượng —
Nữ chính xấu hổ nhìn nam chính: “Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể dùng chung một đôi đũa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nam chính nhìn nữ chính đầy thâm tình: “Đương nhiên không ngại.”
Sau đó hai người ngọt ngào đút cho nhau ăn, nam chính kéo cằm nữ chính, sau đó…
Lâm Tất Tất vội vàng gạt bỏ mấy hình ảnh kỳ quái đó, chia một chiếc đũa của mình cho Triệu Thanh Nhượng: “Đây, chĩa vào ăn đi.”
Triệu Thanh Nhượng:...
“Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, Triệu Thanh Nhượng đã bị một đứa bé từ đằng sau chạy đến đụng trúng, sầu riêng nướng trong tay “bộp” một tiếng rơi xuống đất, cháo hạt sen trong tay đứa bé dính đầy lên quần anh.
“Ôi trời!” Lâm Tất Tất vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Triệu Thanh Nhượng: “Anh mau lau đi.”
Đứa bé cao đến eo của Triệu Thanh Nhượng, cháo hạt sen trong tay đứa bé đúng lúc dính vào chỗ háng của anh, vị trí này vô cùng xấu hổ.
Lâm Tất Tất định đưa tay lau giúp anh nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột.
“Nóng hay không? Gần đây không có bệnh viện…” Lâm Tất Tất sốt ruột cuống lên: “Hay là quay về trước, anh cởi quần ra, tôi khám cho anh.”
Triệu Thanh Nhượng đơ ra “Cô… khám cho tôi?”
“Đúng vậy, tôi trị cái này khá giỏi. Lỡ như thật sự bị phỏng, phải mau chóng đi bệnh viện gần nhất làm phẫu thuật cắt bỏ.”
Triệu Thanh Nhượng lắc đầu, để cho Lâm Tất Tất không phải lo lắng: “Cháo trong tay đứa bé đã nguội rồi, tôi không sao. Về thay quần áo là được.”
Lâm Tất Tất thở nhẹ một hơi, lỡ như Triệu Thanh Nhượng vì ăn một bữa với cô mà mất nửa đời còn lại, cô thật sự không tránh khỏi việc chịu trách nhiệm!
Triệu Thanh Nhượng lau chất lỏng dính nhớp trên người, cảm thấy rất khó chịu: “Tôi đi nhà vệ sinh rửa một chút.”
Sau khi Triệu Thanh Nhượng đi, Lâm Tất Tất mắt to trừng mắt nhỏ với đứa trẻ gây rắc rối ở bên cạnh.
“Này, nhóc.” Lâm Tất Tất không hề có ý tính toán với trẻ con, trước giờ cô không phải là người rộng lượng gì: “Người nhà em đâu?”
Đứa bé bị doạ, ngập ngừng không nói.
Sau đó có một người phụ nữ xấp xỉ tuổi bọn họ vội vàng đi đến nói xin lỗi: “Trẻ con không hiểu chuyện, xin lỗi nhé.”
Lâm Tất Tất khoanh hai tay, giống như ác bá: “Trẻ con không hiểu chuyện là do thiếu giáo dục, nó cầm cháo trong tay mà lại chạy ở chỗ đông người như thế này, rất dễ đụng vào người khác! Hôm nay nó may mắn, không đụng trúng ông bà già bảy tám mươi tuổi. Nếu có người phải vào bệnh viện thì nhà cô đền đủ đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xin lỗi nhé, thực sự xin lỗi.”
“Nãy cô ở bên đó có nhìn thấy bạn tôi không? Cô có nhìn thấy cháo của con trai cô văng vào chỗ nào của anh ấy không? May mà cháo không nóng, nếu không…” Lâm Tất Tất không muốn lãng phí nước bọt nữa: “Cô chỉ cần bồi thường tiền quần áo cho anh ấy thôi.”
Dù sao cũng phải khiến đứa trẻ này nhớ kỹ.
“Bao nhiêu tiền?”
Lâm Tất Tất gọi điện thoại cho Triệu Thanh Nhượng, hỏi anh giá tiền cái quần. Nếu anh mua trên mạng thì gửi ảnh chụp của đơn hàng đến là được.
“Tôi mua ở cửa hàng, đã vứt hóa đơn từ lâu rồi.” Triệu Thanh Nhượng mơ hồ, không biết sao đột nhiên cô lại hỏi giá tiền quần của anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lâm Tất Tất cúp điện thoại, tìm mẫu quần đó của anh trên web, đưa trước mặt người nhà cậu bé: “3770.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Đắt vậy?”
“Trả tiền để mua giáo dục.” Lâm Tất Tất lạnh lùng đứng ở đó, đánh giá từ trên xuống dưới vị phụ huynh phải trả tiền cho hành động nghịch ngợm của con mình.
Ừm, thái độ nhận sai rất tốt, cũng không nói là đứa bé còn nhỏ đừng tính toán với nó.
Sau đó, cô đến con phố phía sau phố ăn vặt để mua một chiếc quần tây cho Triệu Thanh Nhượng, rồi đưa qua cho anh.
Cách một cửa nhà vệ sinh cô nói: “Anh cởi quần ra đưa cho tôi, tôi vừa bảo bọn đền cho anh một cái quần mới.”
“Hèn chi cô hỏi quần tôi bao nhiêu tiền.” Triệu Thanh Nhượng đứng một chân, loạng choạng mặc quần: “Bỏ đi, bảo bọn họ giặt sạch quần là được rồi.”
“Ồ, không ngờ tôi là một người ác đấy. So với anh, tôi giống như hoàng hậu độc ác, độc chết công chúa Bạch Tuyết.”
“Không phải, ý của tôi là quần này cũng không rẻ, dù gì quần cũng không hư, giặt sạch là mặc được.” Triệu Thanh Nhượng sợ Lâm Tất Tất hiểu nhầm, lúc nóng vội nói lưỡi cũng loạn cả lên.
“Biết rồi, người tốt.”
Lúc hai người quay lại, người phụ nữ đó vẫn đang dắt đứa bé đứng im ở đó, Triệu Thanh Nhượng ngồi xổm xuống nhìn đứa bé: “Bạn nhỏ, sau này ở chỗ đông người không thể chạy như vậy. Cháu nhìn đi, quần của chú cũng bị cháu làm bẩn rồi.”
Cậu bé đã bị mẹ dạy dỗ rồi, sụt xịt nói sau này sẽ không như vậy nữa.
Nói rồi, Triệu Thanh Nhượng phát hiện Lâm Tất Tất vẫn luôn nhìn anh cười.
“Cô cười cái gì?”
“Cười vì sau này anh nhất định là người ba tốt, có kiên nhẫn với trẻ con như thế mà.”
“Lâm Tất Tất, mày đang làm gì thế…”
Lâm Tất Tất hơi đỏ mặt vì hành động của mình, sau đó tự nói với bản thân theo lẽ đương nhiên rằng: “Dù sao thì Triệu Thanh Nhượng cũng là trai đẹp, trước mặt trai đẹp thì trang điểm cho bản thân một chút cũng là chuyện bình thường.”
Sau đó một người màu đen nhỏ từ trong đầu cô nhảy ra: “Cô ở trước mặt anh ta còn cần trang điểm à? Cô làm gì có hình tượng đâu!”
Tai của Lâm Tất Tất lập tức cụp xuống.
Đúng vậy, cô ở trước mặt Triệu Thanh Nhượng còn hình tượng à?
“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.” Lâm Tất Tất mở cửa xe, thắt dây an toàn cho mình.
“Không sao, tôi cũng vừa mới thay quần áo xong.”
Triệu Thanh Nhượng ăn mặc rất thoải mái, bên trong mặc áo cộc tay, bên ngoài khoác áo dài tay màu đen.
“Nhà cô ở đâu?”
“Vườn thành Bắc.”
Triệu Thanh Nhượng nhờ vào định vị, biết được mất khoảng hai mươi phút đi đường: “Nhà cô cũng không gần nhỉ.”
Lâm Tất Tất ngại ngùng cười hai tiếng: “Hôm bữa tôi không muốn làm phiền anh.”
“Lúc trước nhà tôi sống ở bên khu Vân Hà, khi tôi lên nghiên cứu sinh thì khu đó bị phá bỏ, tiền bồi thường vừa đủ mua được hai căn nhà. Nhà tôi cũng may mắn là đợt phá dỡ lần hai.”
Lâm Tất Tất nói đông nói tây với Triệu Thanh Nhượng suốt cả quãng đường. Lúc đi ngang qua chợ đêm, Lâm Tất Tất còn dắt cái người tri thức dưỡng sinh này đi ăn bữa tối giản dị.
“Đi thôi, dẫn anh đi trải nghiệm món ngon chợ đêm, tôi mời khách.”
Thấy dáng vẻ hứng thú dạt dào như thế của Lâm Tất Tất, Triệu Thanh Nhượng không tự chủ mà bật cười — hình như ngày nào cô cũng rất vui vẻ.
“Ôi chao, có người ăn chung đúng là tốt. Lúc trước tôi đi một mình, mua một phần mochi thêm xiên xúc xích nướng là đủ, bây giờ đi hai người có thể mua nhiều rồi chia ra ăn.” Lâm Tất Tất nhận lấy hộp giấy đựng mochi, lấy đôi đũa từ trong túi mình mang theo đi: “Xiên tre ở đây có thể không sạch sẽ lắm, nên tốt nhất là dùng đồ của mình thì yên tâm hơn.”
Cô liếc túi đựng quần áo xẹp lép của Triệu Thanh Nhượng, biết chắc là anh sẽ không mang theo đũa mọi lúc mọi nơi như cô.
Lúc này, trong đầu Lâm Tất Tất xuất hiện ra một cảnh tượng —
Nữ chính xấu hổ nhìn nam chính: “Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể dùng chung một đôi đũa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nam chính nhìn nữ chính đầy thâm tình: “Đương nhiên không ngại.”
Sau đó hai người ngọt ngào đút cho nhau ăn, nam chính kéo cằm nữ chính, sau đó…
Lâm Tất Tất vội vàng gạt bỏ mấy hình ảnh kỳ quái đó, chia một chiếc đũa của mình cho Triệu Thanh Nhượng: “Đây, chĩa vào ăn đi.”
Triệu Thanh Nhượng:...
“Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, Triệu Thanh Nhượng đã bị một đứa bé từ đằng sau chạy đến đụng trúng, sầu riêng nướng trong tay “bộp” một tiếng rơi xuống đất, cháo hạt sen trong tay đứa bé dính đầy lên quần anh.
“Ôi trời!” Lâm Tất Tất vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Triệu Thanh Nhượng: “Anh mau lau đi.”
Đứa bé cao đến eo của Triệu Thanh Nhượng, cháo hạt sen trong tay đứa bé đúng lúc dính vào chỗ háng của anh, vị trí này vô cùng xấu hổ.
Lâm Tất Tất định đưa tay lau giúp anh nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể ở bên cạnh sốt ruột.
“Nóng hay không? Gần đây không có bệnh viện…” Lâm Tất Tất sốt ruột cuống lên: “Hay là quay về trước, anh cởi quần ra, tôi khám cho anh.”
Triệu Thanh Nhượng đơ ra “Cô… khám cho tôi?”
“Đúng vậy, tôi trị cái này khá giỏi. Lỡ như thật sự bị phỏng, phải mau chóng đi bệnh viện gần nhất làm phẫu thuật cắt bỏ.”
Triệu Thanh Nhượng lắc đầu, để cho Lâm Tất Tất không phải lo lắng: “Cháo trong tay đứa bé đã nguội rồi, tôi không sao. Về thay quần áo là được.”
Lâm Tất Tất thở nhẹ một hơi, lỡ như Triệu Thanh Nhượng vì ăn một bữa với cô mà mất nửa đời còn lại, cô thật sự không tránh khỏi việc chịu trách nhiệm!
Triệu Thanh Nhượng lau chất lỏng dính nhớp trên người, cảm thấy rất khó chịu: “Tôi đi nhà vệ sinh rửa một chút.”
Sau khi Triệu Thanh Nhượng đi, Lâm Tất Tất mắt to trừng mắt nhỏ với đứa trẻ gây rắc rối ở bên cạnh.
“Này, nhóc.” Lâm Tất Tất không hề có ý tính toán với trẻ con, trước giờ cô không phải là người rộng lượng gì: “Người nhà em đâu?”
Đứa bé bị doạ, ngập ngừng không nói.
Sau đó có một người phụ nữ xấp xỉ tuổi bọn họ vội vàng đi đến nói xin lỗi: “Trẻ con không hiểu chuyện, xin lỗi nhé.”
Lâm Tất Tất khoanh hai tay, giống như ác bá: “Trẻ con không hiểu chuyện là do thiếu giáo dục, nó cầm cháo trong tay mà lại chạy ở chỗ đông người như thế này, rất dễ đụng vào người khác! Hôm nay nó may mắn, không đụng trúng ông bà già bảy tám mươi tuổi. Nếu có người phải vào bệnh viện thì nhà cô đền đủ đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xin lỗi nhé, thực sự xin lỗi.”
“Nãy cô ở bên đó có nhìn thấy bạn tôi không? Cô có nhìn thấy cháo của con trai cô văng vào chỗ nào của anh ấy không? May mà cháo không nóng, nếu không…” Lâm Tất Tất không muốn lãng phí nước bọt nữa: “Cô chỉ cần bồi thường tiền quần áo cho anh ấy thôi.”
Dù sao cũng phải khiến đứa trẻ này nhớ kỹ.
“Bao nhiêu tiền?”
Lâm Tất Tất gọi điện thoại cho Triệu Thanh Nhượng, hỏi anh giá tiền cái quần. Nếu anh mua trên mạng thì gửi ảnh chụp của đơn hàng đến là được.
“Tôi mua ở cửa hàng, đã vứt hóa đơn từ lâu rồi.” Triệu Thanh Nhượng mơ hồ, không biết sao đột nhiên cô lại hỏi giá tiền quần của anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lâm Tất Tất cúp điện thoại, tìm mẫu quần đó của anh trên web, đưa trước mặt người nhà cậu bé: “3770.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Đắt vậy?”
“Trả tiền để mua giáo dục.” Lâm Tất Tất lạnh lùng đứng ở đó, đánh giá từ trên xuống dưới vị phụ huynh phải trả tiền cho hành động nghịch ngợm của con mình.
Ừm, thái độ nhận sai rất tốt, cũng không nói là đứa bé còn nhỏ đừng tính toán với nó.
Sau đó, cô đến con phố phía sau phố ăn vặt để mua một chiếc quần tây cho Triệu Thanh Nhượng, rồi đưa qua cho anh.
Cách một cửa nhà vệ sinh cô nói: “Anh cởi quần ra đưa cho tôi, tôi vừa bảo bọn đền cho anh một cái quần mới.”
“Hèn chi cô hỏi quần tôi bao nhiêu tiền.” Triệu Thanh Nhượng đứng một chân, loạng choạng mặc quần: “Bỏ đi, bảo bọn họ giặt sạch quần là được rồi.”
“Ồ, không ngờ tôi là một người ác đấy. So với anh, tôi giống như hoàng hậu độc ác, độc chết công chúa Bạch Tuyết.”
“Không phải, ý của tôi là quần này cũng không rẻ, dù gì quần cũng không hư, giặt sạch là mặc được.” Triệu Thanh Nhượng sợ Lâm Tất Tất hiểu nhầm, lúc nóng vội nói lưỡi cũng loạn cả lên.
“Biết rồi, người tốt.”
Lúc hai người quay lại, người phụ nữ đó vẫn đang dắt đứa bé đứng im ở đó, Triệu Thanh Nhượng ngồi xổm xuống nhìn đứa bé: “Bạn nhỏ, sau này ở chỗ đông người không thể chạy như vậy. Cháu nhìn đi, quần của chú cũng bị cháu làm bẩn rồi.”
Cậu bé đã bị mẹ dạy dỗ rồi, sụt xịt nói sau này sẽ không như vậy nữa.
Nói rồi, Triệu Thanh Nhượng phát hiện Lâm Tất Tất vẫn luôn nhìn anh cười.
“Cô cười cái gì?”
“Cười vì sau này anh nhất định là người ba tốt, có kiên nhẫn với trẻ con như thế mà.”
/61
|