Dưới ánh đèn mờ ảo, một chiếc kéo màu bạc nằm trên chiếc bánh kem màu xanh hình chữ nhật, dưới ánh nến phản chiếu ra ánh sáng kỳ dị.
Khóe miệng Triệu Thanh Nhượng giật giật trước hình thù kỳ lạ của chiếc bánh kem này: “Thất Thất, đây là bánh kem em chuẩn bị cho anh hả?”
“Đúng vậy, sao thế, thích không?”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Anh không dám không thích.
“Thích. Nhưng… sao trên mặt bánh lại để một cây kéo?”
“Đây là dao phẫu thuật, lớp kem màu xanh bên dưới là tấm trải phẫu thuật, đây là chúc mừng sự nghiệp ba mươi năm của anh!”
Triệu Thanh Nhượng chết lặng.
Hiển nhiên là Lâm Tất Tất rất hài lòng với kế hoạch của mình: “Em trao đổi với chủ tiệm bánh rất lâu đó~”
“... Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Hai tay Lâm Tất Tất chống cằm cười híp mắt nhìn anh: “Nhanh ước đi.”
Triệu Thanh Nhượng đan hai tay vào nhau, im lặng ước.
“Nếu như điều ước có liên quan đến em thì anh nhất định phải nói ra, nếu không em không có cách nào giúp anh biến thành hiện thực được đâu.”
Triệu Thanh Nhượng mở mắt, nhìn Lâm Tất Tất ước nguyện: “Hy vọng ước nguyện của em trở thành hiện thực.”
Lâm Tất Tất sững sờ, người đàn ông này sao đột nhiên lại nói câu đó vậy? Khiến người ta cảm động chết mất!
“Anh phạm quy.”
“Thế thì hy vọng em được đánh giá thuận lợi.”
“Cái gì chứ.” Lâm Tất Tất bĩu môi: “Em còn cho rằng anh sẽ nói kiểu như chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
“Ước lời ước này chẳng phải lãng phí số lần ước à? Bởi vì chúng ta nhất định sẽ mãi ở bên nhau.” Nói rồi, Triệu Thanh Nhượng nhắm mắt thổi tắt nến, lúc mở mắt ra lần nữa trong mắt anh tràn đầy vui vẻ vươn tay về phía Lâm Tất Tất.
“Làm gì?”
“Quà.”
“Làm gì có ai như anh, trực tiếp đòi người ta quà.”
“Không phải chứ, thê thảm như vậy sao? Không có quà sinh nhật…” Triệu Thanh Nhượng làm dáng vẻ mất mát, đã bắt đầu bĩu môi rồi.
Lâm Tất Tất: … Cấm làm nũng!
“Được rồi, có quà.” Lâm Tất Tất lấy một chiếc hộp bạc có nơ sa tanh từ trong túi xách ra: “Chúc bạn nhỏ Triệu Thanh Nhượng sinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.”
Triệu Thanh Nhượng mở ra, là một cái đồng hồ, mặt đồng hồ màu xanh đậm nhìn như được khảm một bầu trời đầy sao.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng xem ra rất đắt.
Lâm Tất Tất thấy anh nhíu mày, thì hơi thấp thỏm: “Sao thế, không thích à?”
“Thích.” Triệu Thanh Nhượng tháo đồng hồ trên tay xuống, thay cái mới: “Có cảm giác giống như được phú bà bao nuôi vậy.”
“Ôi, mức giá này em có thể nuôi anh cả đời.” Có khả năng còn có một khoản lợi nhỏ.
Triệu Thanh Nhượng nhìn chằm chằm đồng hồ một lúc, còn chụp ảnh lại.
“Sao thế, anh chụp cái này còn muốn đăng lên tường nhà?”
“Không được à?”
Triệu Thanh Nhượng còn xoay quanh bàn chụp cái bánh kem thêm mấy tấm, lúc đi đến bên cạnh Lâm Tất Tất còn gọi cô một tiếng, lúc cô quay đầu lại thì hôn cô một cái, đồng thời dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc này.
Lâm Tất Tất vội vàng cướp điện thoại kiểm tra album: “Gì thế, mặt của hai chúng ta đều bị mờ.”
“Bởi vì anh muốn ảnh mờ, bạn gái anh xinh như thế, chụp rõ quá anh sợ người khác ghen tị với anh.”
Lâm Tất Tất xoa mặt, sự tự tin của cô bắt đầu tăng cao, cô nghi ngờ yêu đương với Triệu Thanh Nhượng thêm mấy tháng nữa, cô sẽ bước vào hàng ngũ những người phụ nữ ảo tưởng sức mạnh.
Nhân lúc Triệu Thanh Nhượng đang điều chỉnh filter cho ảnh, Lâm Tất Tất lấy lý do đi vệ sinh để thay đồ.
Thực ra cái đồng hồ chỉ là món khai vị, cô còn chuẩn bị cho một món quà lớn ở phía sau cho Triệu Thanh Nhượng.
Đồ lót nâng ngực hoạ tiết da báo lúc trước mua mãi vẫn chưa có cơ hội mặc, lúc này cô lại mua thêm một chiếc quần lót chữ T cùng họa tiết vừa hay thành một bộ.
Triệu Thanh Nhượng đang đánh chữ thì nghe thấy tiếng Lâm Tất Tất nũng nịu: “Bé cưng~”
“Hả?” Anh quay đầu nhìn thấy người thương gác một cái chân dài trắng nõn lên khung cửa. Nửa người bên trái cô lộ ra, nửa người bên phải thì ẩn sau cửa, nửa bên lộ ra đó bộ ngực gần như lộ hết, giống như bột mì được lên men vậy, đôi chân đang gác lên đó chỉ một mảnh dây nhỏ giữa eo và hông, những chỗ khác gần như để trần.
Tay của Triệu Thanh Nhượng run mạnh, còn chưa chỉnh xong bài đăng đã đăng rồi.
“ Hai khi bước vào tuổi ba mươi [kèm ảnh][kèm ảnh]”
Bác sĩ Vương trực ca đêm lướt thấy bài đăng này trên tường của Triệu Thanh Nhượng, đọc mấy lần vẫn không hiểu, chẳng lẽ hôm qua sinh nhật, hôm nay đăng lên tường?
Tuy rằng không hiểu, anh ta vẫn ấn like cho Triệu Thanh Nhượng, nhưng khi anh ta trông thấy bức ảnh thứ hai tỏ rõ đang khoe tình cảm thì đã thu hồi like của mình.
Bạn bè chung của anh ta và Triệu Thanh Nhượng quá nhiều, nếu ấn like, sau đó có người tương tác với Triệu Thanh Nhượng thì anh ta lại hiện thông báo, anh ta không muốn ăn cơm chó nhiều lần.
Tiểu Lý là người trẻ tuổi thích chơi điện thoại, lướt thấy bài đăng này, anh ta cũng không hiểu giống vậy, sau khi gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Triệu Thanh Nhượng thì lại to gan gõ ba dấu chấm hỏi, hỏi ý này là gì, nhưng đáng tiếc trái tim tò mò của bạn học Tiểu Lý sẽ không đợi được giải đáp trong tối nay.
Khóe miệng Triệu Thanh Nhượng giật giật trước hình thù kỳ lạ của chiếc bánh kem này: “Thất Thất, đây là bánh kem em chuẩn bị cho anh hả?”
“Đúng vậy, sao thế, thích không?”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Anh không dám không thích.
“Thích. Nhưng… sao trên mặt bánh lại để một cây kéo?”
“Đây là dao phẫu thuật, lớp kem màu xanh bên dưới là tấm trải phẫu thuật, đây là chúc mừng sự nghiệp ba mươi năm của anh!”
Triệu Thanh Nhượng chết lặng.
Hiển nhiên là Lâm Tất Tất rất hài lòng với kế hoạch của mình: “Em trao đổi với chủ tiệm bánh rất lâu đó~”
“... Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Hai tay Lâm Tất Tất chống cằm cười híp mắt nhìn anh: “Nhanh ước đi.”
Triệu Thanh Nhượng đan hai tay vào nhau, im lặng ước.
“Nếu như điều ước có liên quan đến em thì anh nhất định phải nói ra, nếu không em không có cách nào giúp anh biến thành hiện thực được đâu.”
Triệu Thanh Nhượng mở mắt, nhìn Lâm Tất Tất ước nguyện: “Hy vọng ước nguyện của em trở thành hiện thực.”
Lâm Tất Tất sững sờ, người đàn ông này sao đột nhiên lại nói câu đó vậy? Khiến người ta cảm động chết mất!
“Anh phạm quy.”
“Thế thì hy vọng em được đánh giá thuận lợi.”
“Cái gì chứ.” Lâm Tất Tất bĩu môi: “Em còn cho rằng anh sẽ nói kiểu như chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
“Ước lời ước này chẳng phải lãng phí số lần ước à? Bởi vì chúng ta nhất định sẽ mãi ở bên nhau.” Nói rồi, Triệu Thanh Nhượng nhắm mắt thổi tắt nến, lúc mở mắt ra lần nữa trong mắt anh tràn đầy vui vẻ vươn tay về phía Lâm Tất Tất.
“Làm gì?”
“Quà.”
“Làm gì có ai như anh, trực tiếp đòi người ta quà.”
“Không phải chứ, thê thảm như vậy sao? Không có quà sinh nhật…” Triệu Thanh Nhượng làm dáng vẻ mất mát, đã bắt đầu bĩu môi rồi.
Lâm Tất Tất: … Cấm làm nũng!
“Được rồi, có quà.” Lâm Tất Tất lấy một chiếc hộp bạc có nơ sa tanh từ trong túi xách ra: “Chúc bạn nhỏ Triệu Thanh Nhượng sinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.”
Triệu Thanh Nhượng mở ra, là một cái đồng hồ, mặt đồng hồ màu xanh đậm nhìn như được khảm một bầu trời đầy sao.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng xem ra rất đắt.
Lâm Tất Tất thấy anh nhíu mày, thì hơi thấp thỏm: “Sao thế, không thích à?”
“Thích.” Triệu Thanh Nhượng tháo đồng hồ trên tay xuống, thay cái mới: “Có cảm giác giống như được phú bà bao nuôi vậy.”
“Ôi, mức giá này em có thể nuôi anh cả đời.” Có khả năng còn có một khoản lợi nhỏ.
Triệu Thanh Nhượng nhìn chằm chằm đồng hồ một lúc, còn chụp ảnh lại.
“Sao thế, anh chụp cái này còn muốn đăng lên tường nhà?”
“Không được à?”
Triệu Thanh Nhượng còn xoay quanh bàn chụp cái bánh kem thêm mấy tấm, lúc đi đến bên cạnh Lâm Tất Tất còn gọi cô một tiếng, lúc cô quay đầu lại thì hôn cô một cái, đồng thời dùng điện thoại ghi lại khoảnh khắc này.
Lâm Tất Tất vội vàng cướp điện thoại kiểm tra album: “Gì thế, mặt của hai chúng ta đều bị mờ.”
“Bởi vì anh muốn ảnh mờ, bạn gái anh xinh như thế, chụp rõ quá anh sợ người khác ghen tị với anh.”
Lâm Tất Tất xoa mặt, sự tự tin của cô bắt đầu tăng cao, cô nghi ngờ yêu đương với Triệu Thanh Nhượng thêm mấy tháng nữa, cô sẽ bước vào hàng ngũ những người phụ nữ ảo tưởng sức mạnh.
Nhân lúc Triệu Thanh Nhượng đang điều chỉnh filter cho ảnh, Lâm Tất Tất lấy lý do đi vệ sinh để thay đồ.
Thực ra cái đồng hồ chỉ là món khai vị, cô còn chuẩn bị cho một món quà lớn ở phía sau cho Triệu Thanh Nhượng.
Đồ lót nâng ngực hoạ tiết da báo lúc trước mua mãi vẫn chưa có cơ hội mặc, lúc này cô lại mua thêm một chiếc quần lót chữ T cùng họa tiết vừa hay thành một bộ.
Triệu Thanh Nhượng đang đánh chữ thì nghe thấy tiếng Lâm Tất Tất nũng nịu: “Bé cưng~”
“Hả?” Anh quay đầu nhìn thấy người thương gác một cái chân dài trắng nõn lên khung cửa. Nửa người bên trái cô lộ ra, nửa người bên phải thì ẩn sau cửa, nửa bên lộ ra đó bộ ngực gần như lộ hết, giống như bột mì được lên men vậy, đôi chân đang gác lên đó chỉ một mảnh dây nhỏ giữa eo và hông, những chỗ khác gần như để trần.
Tay của Triệu Thanh Nhượng run mạnh, còn chưa chỉnh xong bài đăng đã đăng rồi.
“ Hai khi bước vào tuổi ba mươi [kèm ảnh][kèm ảnh]”
Bác sĩ Vương trực ca đêm lướt thấy bài đăng này trên tường của Triệu Thanh Nhượng, đọc mấy lần vẫn không hiểu, chẳng lẽ hôm qua sinh nhật, hôm nay đăng lên tường?
Tuy rằng không hiểu, anh ta vẫn ấn like cho Triệu Thanh Nhượng, nhưng khi anh ta trông thấy bức ảnh thứ hai tỏ rõ đang khoe tình cảm thì đã thu hồi like của mình.
Bạn bè chung của anh ta và Triệu Thanh Nhượng quá nhiều, nếu ấn like, sau đó có người tương tác với Triệu Thanh Nhượng thì anh ta lại hiện thông báo, anh ta không muốn ăn cơm chó nhiều lần.
Tiểu Lý là người trẻ tuổi thích chơi điện thoại, lướt thấy bài đăng này, anh ta cũng không hiểu giống vậy, sau khi gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Triệu Thanh Nhượng thì lại to gan gõ ba dấu chấm hỏi, hỏi ý này là gì, nhưng đáng tiếc trái tim tò mò của bạn học Tiểu Lý sẽ không đợi được giải đáp trong tối nay.
/61
|