“Ba mẹ à, con với Thất Thất còn muốn hưởng thụ thế giới của hai người, canh này vẫn nên để ba uống thì hơn.” Triệu Thanh Nhượng bưng canh đến trước mặt ba Triệu, đầu rùa đó lại chĩa thẳng mặt ba Triệu.
Ba Triệu: ...
Đứa con trai đáng lo này.
“Không phải bố mẹ giục các con, mà bà thông gia bên đó cũng nói, bây giờ bà ấy đang rất rảnh, có thể giúp các con trông con.”
Nói rồi, mẹ Triệu còn cẩn thận đánh giá biểu cảm của hai người bọn họ: “Sức khoẻ của các con vẫn tốt chứ? Ồ đúng rồi, Thất Thất ở khoa tiết niệu, chắc chắn còn chuyên nghiệp hơn bọn mẹ.”
Lâm Tất Tất: ...
Cô và Triệu Thanh Nhượng đều rất tốt.
Trong đầu Lâm Tất Tất không tự chủ lại hiện lên khung cảnh Lâm Mộng giục đẻ hôm trước:
“Bây giờ bọn con còn chưa có ý định có con.”
“Con đã ba mươi mốt rồi, còn chưa muốn có con?” Lâm Mộng nhếch môi, chỉ Triệu Thanh Nhượng ở bên kia bàn ăn: “Hai tháng nữa Tiểu Triệu cũng đã ba mươi mốt rồi.”
Lâm Tất Tất bẻ đầu ngón tay đếm cho Lâm Mộng: “Tính cả thảy, tháng sau bọn con mới kỷ niệm một năm yêu nhau, sớm như vậy mà đã có con thì còn có thể hưởng thụ thế giới hai người được sao?”
“Mẹ trông con cho các con. Chẳng phải nhà mới của các con sắp sửa xong rồi à? Phòng hơn 300m2, mẹ ở căn phòng cách bọn con xa nhất, chăm con cho hai đứa, chắc chắn sẽ không làm phiền đến thế giới hai riêng của hai vợ chồng con.” Sau khi Lâm Tất Tất đi làm bà Lâm đã không làm việc ở khách sạn nữa nên rất rảnh, không bận rộn giống như ba mẹ của Triệu Thanh Nhượng.
Lâm Mộng nhỏ giọng nói: “Con nói thật với mẹ đi, có phải Tiểu Triệu có vấn đề gì không? Nếu như có vấn đề thì con mau trị cho nó đi.”
Nhìn biểu cảm cạn lời trên mặt con gái, Lâm Mộng vỡ lẽ: “Chắc con sẽ không tìm một người mắc bệnh giống như đối tượng xem mắt lúc trước của con đó chứ? Không đúng, trước lúc bọn con kết hôn đã sống chung rồi, nó mắc bệnh con phải biết chứ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: ...
Triệu Thanh Nhượng còn đang ở phòng ăn, cô không thể nói với mẹ là con rể của mẹ rất rất rất lớn?
Trăng treo đầu cành, xe chạy êm ru trên đường nhựa, trong xe không hiểu sao lại hơi ngột ngạt, Lâm Tất Tất mở cửa sổ xe để gió bên ngoài thổi vào.
Lúc dừng đèn đỏ, cô hơi buồn bực thở dài.
Triệu Thanh Nhượng gãi lòng bàn tay cô: “Không vui?”
“Không có, mẹ em cũng giục đẻ, người lớn đều muốn ôm cháu, có thể hiểu được.”
Lúc chưa ở bên Triệu Thanh Nhượng, Lâm Mộng lấy tuổi tác ra giục cô, nói tuổi càng lớn thì càng không dễ sinh đẻ.
Lâm Tất Tất là một bác sĩ nên đương nhiên biết rõ điều này, nhưng cô không hiểu vì sao người lớn lại muốn có cháu. Trong mắt Lâm Mộng, hình như một người con gái nếu không sinh con thì sẽ không hoàn chỉnh.
Lúc cô chuyển công việc, từng làm ở khoa sản, bà bầu khổ ra sao cô hiểu rất rõ, trong khoa sản cũng xảy ra rất nhiều chuyện ngổn ngang, đồng nghiệp cùng chuyển việc với cô đều nói sợ kết hôn sợ sinh con.
Lâm Tất Tất không đến mức sợ kết hôn, sợ sinh con, chỉ là cô hơi tò mò — Rốt cuộc là yêu một người đến mức nào mới nguyện ý sinh con cho anh ta đây?
Từ mặt y học mà nói, đứa trẻ thực ra là một kẻ cướp, nó hút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, làm suy giảm hệ thống miễn dịch của người mẹ, cuối cùng lúc rời khỏi mẹ còn có thể để lại cái bụng mỡ và những vết rạn da trên cơ thể người mẹ, phần lớn phụ nữ sau khi sinh sản đều mất collagen rất nhanh, lão hoá rất rõ, thế nên Lâm Tất Tất cũng không muốn có con lắm, cô còn rất yêu bản thân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng nếu như có con với Triệu Thanh Nhượng… đứa bé chắc sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, quá trình từ bánh bao sữa dần dần trưởng thành thành người lớn hình như rất khiến người ta mong đợi. Cái loại mong đợi này đã phá bỏ cái loại sợ hãi đó.
Một bông hoa lặng lẽ nở trong lòng.
Lâm Tất Tất quay đầu nhìn Triệu Thanh Nhượng đang lái xe, cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ.
Lúc mới đầu muốn ở bên anh hình như không nghĩ đến hai người sẽ đi đến bước kết hôn nhanh như vậy, lúc kết hôn trong kịch bản của cô không có “em yêu anh” bởi vì cô cảm thấy từ “em yêu anh” này quá nặng nề. Cô và Triệu Thanh Nhượng chỉ là nam nữ bình thường trong xã hội hiện đại, không giống kiểu tình yêu chết đi sống lại trải qua mấy kiếp, mất đi đối phương thì không thể sống nổi như trong phim truyền hình nhưng lúc đó cô rất tự nhiên mà nói ra câu “em yêu anh”, hoá ra không chỉ có tình yêu mặn nồng mới khắc cốt ghi tâm mà tình yêu chậm rãi theo năm tháng cũng đâm sâu vào trong lòng.
“Yên tâm đi, anh đã nói với mẹ rồi, sau này bà ấy sẽ không giục đẻ nữa.” Triệu Thanh Nhượng nắm chặt tay cô một chút: “Mười lăm ngày phỉ phép năm dùng để đi bù cho tuần trăng mật được không?”
Ánh mắt Lâm Tất Tất sáng lên: “Bên anh có thể xin nghỉ à? Hai tháng nay chẳng phải khoa các anh đang giao lưu với chuyên gia bên Đức đó à? Không bận sao?”
“Tuần sau bọn họ đi rồi. Muốn đi đâu? Cùng nhau thư giãn.”
“Muốn đi Thái Lan ăn sầu riêng!”
“Được, về nhà đặt vé.”
“Đợi chắc chắn là anh có thể xin nghỉ thì hãy đặt.” Lâm Tất Tất rất hưng phấn: “Nghe nói có người chuyển giới biểu diễn, tò mò quá đi.”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Cô có thể nghĩ đến thứ gì nghiêm túc không?
Ba Triệu: ...
Đứa con trai đáng lo này.
“Không phải bố mẹ giục các con, mà bà thông gia bên đó cũng nói, bây giờ bà ấy đang rất rảnh, có thể giúp các con trông con.”
Nói rồi, mẹ Triệu còn cẩn thận đánh giá biểu cảm của hai người bọn họ: “Sức khoẻ của các con vẫn tốt chứ? Ồ đúng rồi, Thất Thất ở khoa tiết niệu, chắc chắn còn chuyên nghiệp hơn bọn mẹ.”
Lâm Tất Tất: ...
Cô và Triệu Thanh Nhượng đều rất tốt.
Trong đầu Lâm Tất Tất không tự chủ lại hiện lên khung cảnh Lâm Mộng giục đẻ hôm trước:
“Bây giờ bọn con còn chưa có ý định có con.”
“Con đã ba mươi mốt rồi, còn chưa muốn có con?” Lâm Mộng nhếch môi, chỉ Triệu Thanh Nhượng ở bên kia bàn ăn: “Hai tháng nữa Tiểu Triệu cũng đã ba mươi mốt rồi.”
Lâm Tất Tất bẻ đầu ngón tay đếm cho Lâm Mộng: “Tính cả thảy, tháng sau bọn con mới kỷ niệm một năm yêu nhau, sớm như vậy mà đã có con thì còn có thể hưởng thụ thế giới hai người được sao?”
“Mẹ trông con cho các con. Chẳng phải nhà mới của các con sắp sửa xong rồi à? Phòng hơn 300m2, mẹ ở căn phòng cách bọn con xa nhất, chăm con cho hai đứa, chắc chắn sẽ không làm phiền đến thế giới hai riêng của hai vợ chồng con.” Sau khi Lâm Tất Tất đi làm bà Lâm đã không làm việc ở khách sạn nữa nên rất rảnh, không bận rộn giống như ba mẹ của Triệu Thanh Nhượng.
Lâm Mộng nhỏ giọng nói: “Con nói thật với mẹ đi, có phải Tiểu Triệu có vấn đề gì không? Nếu như có vấn đề thì con mau trị cho nó đi.”
Nhìn biểu cảm cạn lời trên mặt con gái, Lâm Mộng vỡ lẽ: “Chắc con sẽ không tìm một người mắc bệnh giống như đối tượng xem mắt lúc trước của con đó chứ? Không đúng, trước lúc bọn con kết hôn đã sống chung rồi, nó mắc bệnh con phải biết chứ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Tất Tất: ...
Triệu Thanh Nhượng còn đang ở phòng ăn, cô không thể nói với mẹ là con rể của mẹ rất rất rất lớn?
Trăng treo đầu cành, xe chạy êm ru trên đường nhựa, trong xe không hiểu sao lại hơi ngột ngạt, Lâm Tất Tất mở cửa sổ xe để gió bên ngoài thổi vào.
Lúc dừng đèn đỏ, cô hơi buồn bực thở dài.
Triệu Thanh Nhượng gãi lòng bàn tay cô: “Không vui?”
“Không có, mẹ em cũng giục đẻ, người lớn đều muốn ôm cháu, có thể hiểu được.”
Lúc chưa ở bên Triệu Thanh Nhượng, Lâm Mộng lấy tuổi tác ra giục cô, nói tuổi càng lớn thì càng không dễ sinh đẻ.
Lâm Tất Tất là một bác sĩ nên đương nhiên biết rõ điều này, nhưng cô không hiểu vì sao người lớn lại muốn có cháu. Trong mắt Lâm Mộng, hình như một người con gái nếu không sinh con thì sẽ không hoàn chỉnh.
Lúc cô chuyển công việc, từng làm ở khoa sản, bà bầu khổ ra sao cô hiểu rất rõ, trong khoa sản cũng xảy ra rất nhiều chuyện ngổn ngang, đồng nghiệp cùng chuyển việc với cô đều nói sợ kết hôn sợ sinh con.
Lâm Tất Tất không đến mức sợ kết hôn, sợ sinh con, chỉ là cô hơi tò mò — Rốt cuộc là yêu một người đến mức nào mới nguyện ý sinh con cho anh ta đây?
Từ mặt y học mà nói, đứa trẻ thực ra là một kẻ cướp, nó hút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, làm suy giảm hệ thống miễn dịch của người mẹ, cuối cùng lúc rời khỏi mẹ còn có thể để lại cái bụng mỡ và những vết rạn da trên cơ thể người mẹ, phần lớn phụ nữ sau khi sinh sản đều mất collagen rất nhanh, lão hoá rất rõ, thế nên Lâm Tất Tất cũng không muốn có con lắm, cô còn rất yêu bản thân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng nếu như có con với Triệu Thanh Nhượng… đứa bé chắc sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, quá trình từ bánh bao sữa dần dần trưởng thành thành người lớn hình như rất khiến người ta mong đợi. Cái loại mong đợi này đã phá bỏ cái loại sợ hãi đó.
Một bông hoa lặng lẽ nở trong lòng.
Lâm Tất Tất quay đầu nhìn Triệu Thanh Nhượng đang lái xe, cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ.
Lúc mới đầu muốn ở bên anh hình như không nghĩ đến hai người sẽ đi đến bước kết hôn nhanh như vậy, lúc kết hôn trong kịch bản của cô không có “em yêu anh” bởi vì cô cảm thấy từ “em yêu anh” này quá nặng nề. Cô và Triệu Thanh Nhượng chỉ là nam nữ bình thường trong xã hội hiện đại, không giống kiểu tình yêu chết đi sống lại trải qua mấy kiếp, mất đi đối phương thì không thể sống nổi như trong phim truyền hình nhưng lúc đó cô rất tự nhiên mà nói ra câu “em yêu anh”, hoá ra không chỉ có tình yêu mặn nồng mới khắc cốt ghi tâm mà tình yêu chậm rãi theo năm tháng cũng đâm sâu vào trong lòng.
“Yên tâm đi, anh đã nói với mẹ rồi, sau này bà ấy sẽ không giục đẻ nữa.” Triệu Thanh Nhượng nắm chặt tay cô một chút: “Mười lăm ngày phỉ phép năm dùng để đi bù cho tuần trăng mật được không?”
Ánh mắt Lâm Tất Tất sáng lên: “Bên anh có thể xin nghỉ à? Hai tháng nay chẳng phải khoa các anh đang giao lưu với chuyên gia bên Đức đó à? Không bận sao?”
“Tuần sau bọn họ đi rồi. Muốn đi đâu? Cùng nhau thư giãn.”
“Muốn đi Thái Lan ăn sầu riêng!”
“Được, về nhà đặt vé.”
“Đợi chắc chắn là anh có thể xin nghỉ thì hãy đặt.” Lâm Tất Tất rất hưng phấn: “Nghe nói có người chuyển giới biểu diễn, tò mò quá đi.”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Cô có thể nghĩ đến thứ gì nghiêm túc không?
/61
|