Trong phòng nó ,
_ Anh đến đây làm gì ? – Nó dò hỏi trong khi Hoàn đang nhìn ngắm căn phòng của nó .
_ Này ! – Nó nói lớn – Anh có nghe em nói gì ko đấy ?
_ Anh đang nghe mà ! – Hoàn ôn nhu , mắt vẫn nhìn xung quanh .
_ Anh đang nghe mà ? – Nó nhại lại câu nói của Hoàn , giọng tức giận – Em cần anh trả lời câu hỏi của em , chứ ko phải kêu anh nghe !
_ Ừ ! Anh đến thăm em – Hoàn nhìn nó
_ Có chiện gì ? – Nó tròn mắt nhìn .
Hoàn bước đến bên , ôm nó vào lòng , giọng hơi bùn :
_ Anh nhớ em nên đến ! Có được ko ?
Nó cảm nhận được Hoàn đang có chiện ko vui nên cũng ko mún làm khó Hoàn nữa, vòng tay ôm lấy người Hoàn , nhỏ nhẹ :
_ Anh có thể cho em bik những gì đang anh nghĩ ko ?
_Em bik ???
_ Nghe giọng anh , có thể đoán được tâm trạng của anh rùi . – Nó nhẹ nhàng buông Hoàn ra , nhìn âu yếm , tay vuốt vuốt những sợi tóc trên gương mặt Hoàn .
Nó ngồi trên ghế xoay đối mặt với Hoàn đang ngồi trên giường nó , Hoàn từ từ kể lại , giọng bùn bùn .
QUAY LẠI CHIỆN CÁCH ĐÓ KHÔNG LÂU ,
TẠI NHÀ HOÀN ,
CỐC ! CỐC ! CỐC
_ Vào đi ! – Hoàn lên tiếng
Cửa phòng mở ra , một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi ngập ngừng bước vào . Hoàn ngồi dậy nhìn . Là ** nuôi của Hoàn , tên là Tú .
_ Thiếu gia ! Lão gia gọi cậu xuống ăn cơm !
_ Tui ko mún ăn ! – Hoàn lạnh giọng rùi nằm ngửa xuống giường
_ Nhưng … thiếu gia … - bà Tú e sợ - … thiếu gia ko xuống , tui sẽ bị lão gia khiển trách
_ Được rùi – Hoàn bật dậy – ** xuống trước đi !
** nge vậy mừng lắm , vội vã đi xuống ngay , sợ thiếu gia sẽ đổi ý .
Vài phút sau , Hoàn thong thả bước xuống bàn ăn . Đập vào mắt Hoàn là người đàn bà khoảng gần bốn mươi , nhưng vẫn còn trẻ đẹp và rất quyến rũ , đang ngồi gần papa Hoàn , cười nói vui vẻ . Hoàn nhận ra người phụ nữ này . Chính là người phụ nữ đã ép mẹ Hoàn phải rời bỏ ngôi nhà này , rời bỏ Hoàn và cuối cùng sinh bệnh mà chết. Hoàn hận người đàn bà này , trong mắt Hoàn , bà ta là một con hồ ly tinh , đã phá vỡ hạnh phúc của gia đình Hoàn . Bà ta tên là Nguyệt Nga .
Vừa nhìn thấy bà ta , Hoàn quay lưng bước đi .
_ Mày tính để tao đợi đến khi nào ? – giọng một người đàn ông vang lên . Là papa Hoàn , tên Lân .
_ Tui ko nghĩ ông đang đợi tui ! – Hoàn chế giễu .- Có người đàn bà đó ăn zí ông là đủ rùi ! Định đóng phim gia đình hạnh phúc cho ai coi à !
_ ĐỒ MẤT DẠY ! –ông Lân đập bàn quát lớn , đứng phắt dậy , đi đến đứng trước mặt Hoàn nhìn tức giận .
Hoàn trừng mắt nhìn , giọng lạnh tanh :
_ Ông ko có tư cách c.h.ử.i tui ! Mún dạy dỗ thì – Hoàn chỉ tay vào bà Nga – tìm đứa con của pà ta mà dạy .
Hoàn cười khinh , ông Lân tức giận , vung tay tát Hoàn một bạt tay , khiến Hoàn xém chút té nhào .Bà Nga hốt hoảng chạy lại , đẩy người ông Lân ra , giọng can ngăn :
_ Anh đừng làm thế ! Có chiện gì thì nói . Đừng đánh đau con !
Miệng thì nói , nhưng người đàn bà đó nhìn Hoàn rùi cười khuẩy , ra vẻ mãn nguyện .Hoàn nhìn thấy ánh mắt ấy , tức giận vô cùng , trước mặt bà ta ra vẻ nhân hậu , vậy mà …
Hoàn đứng thẳng người trừng mắt nhìn bà ta , mỉa mai :
_ Đừng xưng hô với tui như thế ! Bà ko xứng ! Đồ bẩn thỉu
_ Mày … - ông Lân nóng giận định cho Hoàn thêm bạt tay .
Nhưng bà ta ngăn lại :
_ Đừng anh ! Đừng đánh con nữa ! – Bà Nga thút thít – Lỗi tại em cả thui , con nó ghét em là phải . Anh đừng vì em mà đánh mắng con nữa .hix hix …. ( cáo già )
Ông Lân dỗ dành bà ta , mắt nhìn Hoàn giận dữ .
Hoàn nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận , nhưng vẫn giữ thái độ bình thản, Hoàn vỗ tay tán thưởng , nhếch mép cười , giọng mỉa mai :
_ Bốp bốp bốp ! Bà đóng kịch giỏi đấy chứ ? Sao ko làm diễn viên mà làm hồ ly tinh thế ?
_ IM NGAY CHO TAO ! – Ông Lân quát lớn
_ Hix hix hix ! – Bà Nguyệt nép vào ngực ông Lân thút thít , nhưng nhìn Hoàn cười nhếch môi .
_ Tui ko im , ông làm gì được tui ?– Hoàn hất mặt thách thức .
Hoàn mún thử xem , ông ta sẽ vì người đàn bà này làm điều gì đối với Hoàn .
Ông Lân giận đến đỉnh điểm , mặt mày đỏ gay , hơi thở dốc , trừng mắt nhìn thằng con trai . Vì bik lỗi của mình đối với mẹ Hoàn , ông Lân đã lun mún bù đắp cho Hoàn , ngay cả người phụ nữ này , ông cũng ko cho về ở chung . Mà mua ngôi nhà cho bà ta ở , còn đứa con zí pà ta cũng ko xem trọng bằng Hoàn .Nhưng đổi lại là sự chống đối của Hoàn đối với ông . Dù rất giận Hoàn, nhưng ông hiểu được cảm giác của con trai mình , nên ông cũng bỏ qua rất nhiều .” Ít ra , thằng con này cũng ko làm lơ với pa nó “ _ Ông suy nghĩ .
_ MÀY MAU ĐI KHỎI MẮT TAO ! – ông Lân gắt lên
_ Ko cần ông đuổi – Hoàn tỉnh bơ , đút tay vào túi quần , ung dung bước đi , ko quên trừng mắt nhìn người đàn bà đó .
Hoàn vừa đi khỏi , ba Nguyệt nũng nịu , vuốt giận cho ông Lân :
_ Anh đừng giận nữa ! Ra ăn cơm zí em nào ! – Vừa nói bà Nguyệt lôi lôi tay ông Lân đi .
Ông Lân bik , dù sao cũng do người đàn bà này mà gia đình ông mới trở nên như th. Nhưng ông thể làm khác được , sai một lần mà ông phải trả giá thế này. ông Lân, gạt phắt tay bả ra , mặt đanh lại , tức giận :
_ Cô về đi ! Lần sau đừng đến nhà tui tùy tiện như thế !
Nói xong , ông Lân bỏ đi vào phòng , đóng cửa cái rầm làm bà ta giật mình , miệng lầm bầm **** rủa , ngoe ngẩy xách túi đi về . ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
QUAY TRỞ LẠI HIỆN TẠI ,
Hoàn kể xong ánh mắt u bùn , thở nhẹ một cái .Nó cảm thấy đau lòng cho Hoàn , đưa tay lên sờ nhẹ gương mặt Hoàn , ánh mắt iu thương ,nhẹ nhàng nói :
_ Anh đau lắm phải ko ? ( ý là cái bạt tay đó )
Hoàn nắm bàn tay nó , vùi má vào tay nó :
_ Ko đau . ko đau chút nào cả - Hoàn nở nụ cười nhạt – Ước gì , mỗi lúc thế này , được có em bên cạnh !
Nó đứng dậy , ôm Hoàn , để Hoàn tựa vào ngực mình . Nó vuốt nhẹ mái tóc Hoàn nhẹ nhàng ấm áp :
_ Đừng bùn nữa ! Lúc nào anh thấy bùn và cô đơn , cứ đến tìm em , bik ko ?
_ Uhm ! – Hoàn vòng tay ôm nó , gật gật đầu .Nó đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hoàn như thay lời an ủi .
Một lúc sau ,
Nó sực nhớ một điều , vội đẩy Hoàn ra , giọng lo lắng :
_ Đúng rùi ! Vậy là anh chưa ăn gì cả .
_ Uhm – Hoàn gật gật đầu , vẻ mặt như con mèo con , thật đáng iu .
_ Anh thật là …. – Nó gầm gừ nhìn Hoàn .
Sau đó , bỏ mặc Hoàn ngồi mình ên , nó bay ra khỏi phòng .
Xuống nhà , thì thấy ko có ai , nó rón rén đi vào nhà bếp . Vài phút sau, trên tay một mâm thức ăn , mắt nhìn dáo dác , nhẹ nhàng đi lên phòng . Tranh thủ , Hoàn đặt lưng lên giường nằm thư giãn .
Cửa phòng mở ra , Hoàn vội bật dậy thì thấy nó đang cười tươi nhìn mình .Hoàn nhanh tay đỡ tiếp nó , giọng trách iu :
_ Em mang lên đây làm gì ? Anh có thể xuống ăn được mà . Vả lại ….
_ Vả lại anh ko đói chứ gì – Nó chen ngang
_ Sao em bik ???
_ Anh thường xuyên bỏ bữa như vậy , em ko thik – Nó nghiêm mặt
_ Sau này , dù xảy ra bất cứ chiện gì , anh cũng sẽ ăn uống đầy đủ . Được chưa ? – Hoàn nịnh
_ Vậy thì được – Nó cười mãn nguyện – giờ anh ăn đi !
Hoàn nhận chén cơm từ tay nó , cười tươi tắn , vui vẻ ăn, trông thật ngon miệng . Nó ngồi nhìn , lâu lâu lại gắp thức ăn cho Hoàn , cười hạnh phúc . Nhìn vào cứ tưởng hai vợ chồng trẻ , đang trong tuần trăng mật ( é é ! tưởng tượng hơi bị nhìu rùi nhá )
Ăn uống xong , nó và Hoàn cùng ngồi nói chiện , cười đùa .
Mấy tiếng sau ,
_ Thui ! Cũng khuya rùi ! – Hoàn lên tiếng – Anh phải về thui .
Hoàn luyến tiếc bỏ tay nó ra, đứng dậy định đi .
_ Anh về nhà lúc này ko sao chứ ? – nó e dè hỏi , mặt cúi xuống .
Hoàn hỉu được ý nó mún hỏi , giả vờ chán nản , chơi trò khổ nhục kế :
_ Anh cũng ko bik nữa . Haizzzzzzzzzzz- Hoàn buông tiếng thở dài
Trong lòng nó thì thêm phần lo lắng , tâm trạng thế này thì làm sao về nhà ? Nếu có về thì giáp mặt càng thêm khó chịu , tốt nhất là ko nên về .
Hoàn đứng nấn ná , đợi chờ .
_ Nếu được … - Nó e dè - … hum nay , anh đừng về !
Tự dưng , nó cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó . Kiểu này ko bik Hoàn sẽ nghĩ nó là người như thế nào đây ? Nó ngại đến mức ko dám ngước lên nhìn Hoàn , mặt cúi xuống đất như đang ngồi đếm kiến vậy .Còn Hoàn trong lòng đang reo lên vui sướng , nhưng giả bộ nghi ngại hỏi lại nó :
_ Em nói thật chứ ?
_ Uhm – nó gật gật đầu – Ngày mai là chủ nhật , anh có thể ngủ lại – Nói đến đây , nó đứng dậy đi ra cửa , mặt vẫn cúi – Để em kêu bác Thu thu dọn một phòng cho anh ! Anh đợi em tí !
Nó đang bước đi thì bị Hoàn nắm tay kéo lại ,vòng tay ôm eo nó từ đằng sau , ngồi xuống giường ,càm Hoàn tựa vào vai nó , thủ thỉ :
_ Anh mún ngủ phòng em ! Có được ko ? ( lợi dụng quá rùi nhá anh ! ^o^ )
Nó ko trả lời , ko gật đầu mà cũng lắc đầu , đặt tay mình lên tay Hoàn , vỗ về .
Hoàn thở một dài , thật ấm áp vào cổ nó , làm nó thoáng bối rối , mặt đỏ au . Định đẩy Hoàn ra , nhưng thấy Hoàn im lặng , nó cũng ko thôi .
Một lúc sau , ko thấy Hoàn có động tĩnh gì , hơi thở đều đều phả vào sau gáy nó , làm nó hơi chột dạ , nó gọi khẽ nhưng ko thấy Hoàn trả lời .
Nó nhẹ nhàng , xoay người qua nhìn . Thì ra là anh chàng Hoàn nhà ta đã ngủ say trên vai nó từ bao giờ rùi .
Nó khẽ cười “ Tư thế vậy mà anh cũng ngủ được “.
Nó nhẹ nhàng gỡ tay Hoàn ra, đặt người Hoàn từ từ xuống giường . Nhìn Hoàn ngủ say , nó vừa bùn cười vừa tội tội . Nó ko bik rằng Hoàn lại chịu nhìu nỗi đau như thế . Nó ngồi nhìn ngắm Hoàn thật kỹ .Nó còn tranh thủ lấy đt ra chụp lại hình ảnh này .
Nó cười tít cả mắt nhìn vào đt , rùi lấy hình đó là hình nền đt của mình .
Được một lúc , nó gục xuống bên cạnh Hoàn và ngủ thiếp đi .
Sang hum sau ,
Nó từ từ mở mắt , thấy Hoàn vẫn còn ngủ say , vẻ mặt thanh thản , yên bình , nó cười khẽ . Sau khi VSCN xong , nó sực nhớ ra một chiện vội đi ra khỏi phòng .
CỐC ! CỐC ! CỐC !
Nó gõ cửa phòng anh hai , ko thấy ai trả lời trả vốn gì .Nó bực bội , đập cửa rầm rầm. Cũng ko có ai trả lời . Bực bội , nó lấy chân đạp cửa vào lun ( võ công đầy mình ! Mấy chiện này là chiện nhỏ ).
Anh hai nó đang nằm ngủ khò khò , ko hay bik có người đột nhập trái phép .
“ Đồ con lợn “ – Nó lẩm bẩm **** .
Nó lung tung tủ quần áo của anh Minh ( bik để làm gì rùi nhá ! ) . Vài phút sau , nó đã tìm được một bộ rất ư hợp với Hoàn .Nó cười hí hửng , hiên ngang đi ra khỏi phòng . Nhưng cửa phòng đã đóng , nó ngạc nhiên nhìn xuống giường thì anh hai nó đã ko còn trên giường . Nó nhìn quanh .
_ Làm gì thế em gái ?- Tiếng Minh gian ác .
_ Mượn quần áo ! – Nó đáp rùi bước đi .
Nhưng anh nó chặn lại , nở nụ cười gian ác , giọng đầy ẩn ác :
_ Mượn cho ai thế ? Hay là …
_ Hay là gì ??? – Nó nghinh mặt – Đúng đó . Rùi sao ?
_ Hay gớm . Ở chung zí trai cả đêm mà còn tỏ thái độ đó nữa nhá ! Có tin tao ..
_ Cứ việc . – Nó thách thức .
_ Mày ko sợ tao nói zí mami hả ?- Anh nó tức .
_ Vậy càng tốt . Mami còn mong hơn thế nữa cơ – Nó chọc tức – Chẳng lẽ anh ko thấy , mama iu quý Hoàn cỡ nào à ? Vả lại – Nó nhìn Minh dò xét – Anh là người thế kỉ bao nhiu vậy ?
_ Mày …
Nó cười khẩy rùi bỏ đi ,Minh tức mún xì khói .
Về đến phòng thấy Hoàn đã thức dậy .
_ Anh thay đồ này đi ! – Nó đưa đồ cho Hoàn
_ Đồ ??? – Hoàn ngạc nhiên nhìn – Em lấy đâu ra ?
_ Anh quên em còn có một người anh nữa sao ? Em lấy bên anh Minh . Anh mau thay đồ rùi ra ăn sáng với gia đình em .
Nói xong ,nó bỏ ra ngoài trước .Một lúc sau , Hoàn đi ra , nó và Hoàn cùng xuống nhà .
Dưới phòng ăn ,
Hình như papa nó đã đi làm từ sớm nên chỉ còn Mama nó và anh Minh ở nhà . Thấy nó đi xuống cùng Hoàn , mama đứng hình,anh nó thì tỉnh bơ như ko ( bik rùi còn ngạc nhiên gì nổi )
Nó ko nói gì , nét mặt bình thường , còn Hoàn thì hơi ngại , hơi cúi mặt e thẹn ( giống gái mới về nhà chồng quá ) !
_ Công chúa … Hoàn … - Mama nó lắp bắp .
_ Ở chung đêm qua – Nó tỉnh bơ đáp , tay gắp thức ăn .
_ THẬT Á ! – Mama nó reo lên vui mừng . Papa nó thì hơi nhăn mặt , anh nó thì khỏi phải nói .
Mama nó chạy lại ngồi gần nó , giọng đầy phấn khích :
_ Hai đứa ở chung đêm qua lun à ? Có chiện gì xảy ra ko ? Có …
_ Phu nhân ! – Nó nghiêm giọng – Chỉ ở chung , ko có gì hết .
_ Thật sao . – Mama nó xụ mặt thất vọng .
_ Mami ! Nó hư như vậy , mami ko la nó hả ?- Minh \tố giác .
Nó lườm Minh một cái : _ Ông ở thế kỷ nào vậy ? Tui tống một đá là về đó nhá !
Mama nó cũng hùa vào bênh nó :
_ Công chúa nói đúng ! Ta ko trách nó đâu – Mama nó cười ẩn ý , rùi nhìn Hoàn khoái chí .
_ Mamiiiiiiiiii ! – Minh ngân dài , giọng trách móc
_ Mami gì chứ ? – Mama nó xoay qua Hoàn cười dịu ngọt – Tối qua con ngủcó ngon ko Hoàn?
Nãy h Hoàn cố gắng giữ im lặng , cố gắng trở thành người vô hình .Nghe đến mình , Hoàn giật mình , ấp úng :
_ Dạ … dạ … ngon ….
_ Vậy thì tốt ! Hum nay con và công chúa ko đi học đúng ko?
_ Dạ !
_ Vậy con cứ ở nhà bác chơi nhá ! Tối ăn cơm zí hai bác lun – Mama nó đề nghị .
_ Dạ ??? – Hoàn bất ngờ .
_ Phu nhân ! Cái gì suốt ngày thế ? – Nó nhăn mặt
_ Có gì đâu ! – Mama nó tỉnh bơ – Dù sao ta cũng coi Hoàn là con rể rùi mà ! Hoàn nhá !
_ Dạ ??? – Hoàn hơi ngỡ ngàng .
_ Phu nhân ! Phu nhân ko cần phải đến công ty hả ?- Nó lảng qua chiện khác
_ Ối chết ! Ta quên mất ! – Mama nó hớt hải , xách cặp vội chạy ra ngoài , ko quên chào tạm biệt ba người bằng cái ôm thắm thiết .
Mama nó vừa rời khỏi , anh nó đã xiên xỏ :
_ Mày cũng hay thiệt ! Hum nay chủ nhật , đâu cần phải đi làm !
_ Vậy mà phu nhân đi , mới hay chứ ! – Nó cười nhạt , tay vẫn gắp thức ăn , mắt ko nhìn ( tại mama nó vô tư , quên trước quên sau .Nó nghĩ papa nó đến công ty chắc để giải quyết vấn đề gì đó , còn mama nó thì tức nhiên hum nay ko cần đi làm )
_ Một hồi mami phát hiện ra , mày sẽ tiêu – Minh cười gian
_ Chiện một hồi thì để một hồi tính đi ! – Nó thờ ơ làm Minh thêm tức tối
Hoàn ghé sát vào tai nó thì thầm :
_ Em làm vậy ko sợ mama em bùn à ?
Nó mỉm cười , ghé miệng nói nhỏ :
_ Cho mama tập thể dục buổi sáng thui mà ! Anh yên tâm ! Đây ko phải là lần đầu tiên !
Hoàn hỉu ý nó mún nói , chỉ bik cười cười .
Ăn xong , nó kéo Hoàn đi ra vườn ngồi .
Hai người cùng ngồi xích đu ,cười nói vui vẻ .
Vài tiếng sau , Hoàn cũng luyến tiếc đi về .
Về đến nhà , Hoàn bình thản đi vào thì thấy ông Lân đang ngồi đó , ánh mắt ưu tư , phiền muộn . Hoàn ko thèm để ý , đi thẳng về trước .
_ Con đứng lại đó !
Hoàn hơi khựng lại vài giây , sau đó bước tiếp đi .
_ Ta nói con đứng lại đó ! – Tiếng ông Lân hơi lớn .
_ Có chiện gì ?
_ Đi đâu cả đêm giờ này mới về ?
_ Đi đâu ? – Hoàn nhấn giọng – Ko liên quan đến ông .
_ Con … - ông Lân hơi điếng người .- Ko thể nói nổi
_ Ko nói nổi thì đừng nói nữa ! – Hoàn bước đi để lại ông Lân ngồi đó thở dài .
Hoàn đâu bik rằng , vì lo cho Hoàn , ông ấy đã thức trắng cả đêm đợi Hoàn về . Cả đêm ông Lân cả trăm lần cầm đt mún gọi cho Hoàn , nhưng lại ko dám . Ông lo lắng cho Hoàn sẽ xảy ra chiện gì , ông chỉ còn Hoàn là người ông tin tưởng nhất . Dù bề ngoài , ông tỏ ra ghét bỏ , la mắng nhưng trong lòng mình , ông thật tâm rất iu thương Hoàn . Dù gì đi nữa , Hoàn cũng là đứa con của ông và người vợ ông rất mực iu thương …
Quay lại chỗ Hoàn ,
Sau khi lên phòng , Hoàn đặt mình lên giường trăn trở suy nghĩ . Ko phải Hoàn ko thấy dáng vẻ của pa mà Hoàn cố tình ko mún để ý .Hoàn bik pa đã lo lắng cho Hoàn , nhưng Hoàn vẫn ko mún tha thứ cho sự thật đau lòng về cái chết của mama mà pa đã vô tình gây ra . Hoàn nghe tim mình nhói lên , khẽ nhắm mắt đau đớn nhớ về ký ức xưa , tự dưng lăn dài đôi dòng nước mắt .
_ Anh đến đây làm gì ? – Nó dò hỏi trong khi Hoàn đang nhìn ngắm căn phòng của nó .
_ Này ! – Nó nói lớn – Anh có nghe em nói gì ko đấy ?
_ Anh đang nghe mà ! – Hoàn ôn nhu , mắt vẫn nhìn xung quanh .
_ Anh đang nghe mà ? – Nó nhại lại câu nói của Hoàn , giọng tức giận – Em cần anh trả lời câu hỏi của em , chứ ko phải kêu anh nghe !
_ Ừ ! Anh đến thăm em – Hoàn nhìn nó
_ Có chiện gì ? – Nó tròn mắt nhìn .
Hoàn bước đến bên , ôm nó vào lòng , giọng hơi bùn :
_ Anh nhớ em nên đến ! Có được ko ?
Nó cảm nhận được Hoàn đang có chiện ko vui nên cũng ko mún làm khó Hoàn nữa, vòng tay ôm lấy người Hoàn , nhỏ nhẹ :
_ Anh có thể cho em bik những gì đang anh nghĩ ko ?
_Em bik ???
_ Nghe giọng anh , có thể đoán được tâm trạng của anh rùi . – Nó nhẹ nhàng buông Hoàn ra , nhìn âu yếm , tay vuốt vuốt những sợi tóc trên gương mặt Hoàn .
Nó ngồi trên ghế xoay đối mặt với Hoàn đang ngồi trên giường nó , Hoàn từ từ kể lại , giọng bùn bùn .
QUAY LẠI CHIỆN CÁCH ĐÓ KHÔNG LÂU ,
TẠI NHÀ HOÀN ,
CỐC ! CỐC ! CỐC
_ Vào đi ! – Hoàn lên tiếng
Cửa phòng mở ra , một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi ngập ngừng bước vào . Hoàn ngồi dậy nhìn . Là ** nuôi của Hoàn , tên là Tú .
_ Thiếu gia ! Lão gia gọi cậu xuống ăn cơm !
_ Tui ko mún ăn ! – Hoàn lạnh giọng rùi nằm ngửa xuống giường
_ Nhưng … thiếu gia … - bà Tú e sợ - … thiếu gia ko xuống , tui sẽ bị lão gia khiển trách
_ Được rùi – Hoàn bật dậy – ** xuống trước đi !
** nge vậy mừng lắm , vội vã đi xuống ngay , sợ thiếu gia sẽ đổi ý .
Vài phút sau , Hoàn thong thả bước xuống bàn ăn . Đập vào mắt Hoàn là người đàn bà khoảng gần bốn mươi , nhưng vẫn còn trẻ đẹp và rất quyến rũ , đang ngồi gần papa Hoàn , cười nói vui vẻ . Hoàn nhận ra người phụ nữ này . Chính là người phụ nữ đã ép mẹ Hoàn phải rời bỏ ngôi nhà này , rời bỏ Hoàn và cuối cùng sinh bệnh mà chết. Hoàn hận người đàn bà này , trong mắt Hoàn , bà ta là một con hồ ly tinh , đã phá vỡ hạnh phúc của gia đình Hoàn . Bà ta tên là Nguyệt Nga .
Vừa nhìn thấy bà ta , Hoàn quay lưng bước đi .
_ Mày tính để tao đợi đến khi nào ? – giọng một người đàn ông vang lên . Là papa Hoàn , tên Lân .
_ Tui ko nghĩ ông đang đợi tui ! – Hoàn chế giễu .- Có người đàn bà đó ăn zí ông là đủ rùi ! Định đóng phim gia đình hạnh phúc cho ai coi à !
_ ĐỒ MẤT DẠY ! –ông Lân đập bàn quát lớn , đứng phắt dậy , đi đến đứng trước mặt Hoàn nhìn tức giận .
Hoàn trừng mắt nhìn , giọng lạnh tanh :
_ Ông ko có tư cách c.h.ử.i tui ! Mún dạy dỗ thì – Hoàn chỉ tay vào bà Nga – tìm đứa con của pà ta mà dạy .
Hoàn cười khinh , ông Lân tức giận , vung tay tát Hoàn một bạt tay , khiến Hoàn xém chút té nhào .Bà Nga hốt hoảng chạy lại , đẩy người ông Lân ra , giọng can ngăn :
_ Anh đừng làm thế ! Có chiện gì thì nói . Đừng đánh đau con !
Miệng thì nói , nhưng người đàn bà đó nhìn Hoàn rùi cười khuẩy , ra vẻ mãn nguyện .Hoàn nhìn thấy ánh mắt ấy , tức giận vô cùng , trước mặt bà ta ra vẻ nhân hậu , vậy mà …
Hoàn đứng thẳng người trừng mắt nhìn bà ta , mỉa mai :
_ Đừng xưng hô với tui như thế ! Bà ko xứng ! Đồ bẩn thỉu
_ Mày … - ông Lân nóng giận định cho Hoàn thêm bạt tay .
Nhưng bà ta ngăn lại :
_ Đừng anh ! Đừng đánh con nữa ! – Bà Nga thút thít – Lỗi tại em cả thui , con nó ghét em là phải . Anh đừng vì em mà đánh mắng con nữa .hix hix …. ( cáo già )
Ông Lân dỗ dành bà ta , mắt nhìn Hoàn giận dữ .
Hoàn nhìn thấy cảnh này càng thêm tức giận , nhưng vẫn giữ thái độ bình thản, Hoàn vỗ tay tán thưởng , nhếch mép cười , giọng mỉa mai :
_ Bốp bốp bốp ! Bà đóng kịch giỏi đấy chứ ? Sao ko làm diễn viên mà làm hồ ly tinh thế ?
_ IM NGAY CHO TAO ! – Ông Lân quát lớn
_ Hix hix hix ! – Bà Nguyệt nép vào ngực ông Lân thút thít , nhưng nhìn Hoàn cười nhếch môi .
_ Tui ko im , ông làm gì được tui ?– Hoàn hất mặt thách thức .
Hoàn mún thử xem , ông ta sẽ vì người đàn bà này làm điều gì đối với Hoàn .
Ông Lân giận đến đỉnh điểm , mặt mày đỏ gay , hơi thở dốc , trừng mắt nhìn thằng con trai . Vì bik lỗi của mình đối với mẹ Hoàn , ông Lân đã lun mún bù đắp cho Hoàn , ngay cả người phụ nữ này , ông cũng ko cho về ở chung . Mà mua ngôi nhà cho bà ta ở , còn đứa con zí pà ta cũng ko xem trọng bằng Hoàn .Nhưng đổi lại là sự chống đối của Hoàn đối với ông . Dù rất giận Hoàn, nhưng ông hiểu được cảm giác của con trai mình , nên ông cũng bỏ qua rất nhiều .” Ít ra , thằng con này cũng ko làm lơ với pa nó “ _ Ông suy nghĩ .
_ MÀY MAU ĐI KHỎI MẮT TAO ! – ông Lân gắt lên
_ Ko cần ông đuổi – Hoàn tỉnh bơ , đút tay vào túi quần , ung dung bước đi , ko quên trừng mắt nhìn người đàn bà đó .
Hoàn vừa đi khỏi , ba Nguyệt nũng nịu , vuốt giận cho ông Lân :
_ Anh đừng giận nữa ! Ra ăn cơm zí em nào ! – Vừa nói bà Nguyệt lôi lôi tay ông Lân đi .
Ông Lân bik , dù sao cũng do người đàn bà này mà gia đình ông mới trở nên như th. Nhưng ông thể làm khác được , sai một lần mà ông phải trả giá thế này. ông Lân, gạt phắt tay bả ra , mặt đanh lại , tức giận :
_ Cô về đi ! Lần sau đừng đến nhà tui tùy tiện như thế !
Nói xong , ông Lân bỏ đi vào phòng , đóng cửa cái rầm làm bà ta giật mình , miệng lầm bầm **** rủa , ngoe ngẩy xách túi đi về . ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
QUAY TRỞ LẠI HIỆN TẠI ,
Hoàn kể xong ánh mắt u bùn , thở nhẹ một cái .Nó cảm thấy đau lòng cho Hoàn , đưa tay lên sờ nhẹ gương mặt Hoàn , ánh mắt iu thương ,nhẹ nhàng nói :
_ Anh đau lắm phải ko ? ( ý là cái bạt tay đó )
Hoàn nắm bàn tay nó , vùi má vào tay nó :
_ Ko đau . ko đau chút nào cả - Hoàn nở nụ cười nhạt – Ước gì , mỗi lúc thế này , được có em bên cạnh !
Nó đứng dậy , ôm Hoàn , để Hoàn tựa vào ngực mình . Nó vuốt nhẹ mái tóc Hoàn nhẹ nhàng ấm áp :
_ Đừng bùn nữa ! Lúc nào anh thấy bùn và cô đơn , cứ đến tìm em , bik ko ?
_ Uhm ! – Hoàn vòng tay ôm nó , gật gật đầu .Nó đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng Hoàn như thay lời an ủi .
Một lúc sau ,
Nó sực nhớ một điều , vội đẩy Hoàn ra , giọng lo lắng :
_ Đúng rùi ! Vậy là anh chưa ăn gì cả .
_ Uhm – Hoàn gật gật đầu , vẻ mặt như con mèo con , thật đáng iu .
_ Anh thật là …. – Nó gầm gừ nhìn Hoàn .
Sau đó , bỏ mặc Hoàn ngồi mình ên , nó bay ra khỏi phòng .
Xuống nhà , thì thấy ko có ai , nó rón rén đi vào nhà bếp . Vài phút sau, trên tay một mâm thức ăn , mắt nhìn dáo dác , nhẹ nhàng đi lên phòng . Tranh thủ , Hoàn đặt lưng lên giường nằm thư giãn .
Cửa phòng mở ra , Hoàn vội bật dậy thì thấy nó đang cười tươi nhìn mình .Hoàn nhanh tay đỡ tiếp nó , giọng trách iu :
_ Em mang lên đây làm gì ? Anh có thể xuống ăn được mà . Vả lại ….
_ Vả lại anh ko đói chứ gì – Nó chen ngang
_ Sao em bik ???
_ Anh thường xuyên bỏ bữa như vậy , em ko thik – Nó nghiêm mặt
_ Sau này , dù xảy ra bất cứ chiện gì , anh cũng sẽ ăn uống đầy đủ . Được chưa ? – Hoàn nịnh
_ Vậy thì được – Nó cười mãn nguyện – giờ anh ăn đi !
Hoàn nhận chén cơm từ tay nó , cười tươi tắn , vui vẻ ăn, trông thật ngon miệng . Nó ngồi nhìn , lâu lâu lại gắp thức ăn cho Hoàn , cười hạnh phúc . Nhìn vào cứ tưởng hai vợ chồng trẻ , đang trong tuần trăng mật ( é é ! tưởng tượng hơi bị nhìu rùi nhá )
Ăn uống xong , nó và Hoàn cùng ngồi nói chiện , cười đùa .
Mấy tiếng sau ,
_ Thui ! Cũng khuya rùi ! – Hoàn lên tiếng – Anh phải về thui .
Hoàn luyến tiếc bỏ tay nó ra, đứng dậy định đi .
_ Anh về nhà lúc này ko sao chứ ? – nó e dè hỏi , mặt cúi xuống .
Hoàn hỉu được ý nó mún hỏi , giả vờ chán nản , chơi trò khổ nhục kế :
_ Anh cũng ko bik nữa . Haizzzzzzzzzzz- Hoàn buông tiếng thở dài
Trong lòng nó thì thêm phần lo lắng , tâm trạng thế này thì làm sao về nhà ? Nếu có về thì giáp mặt càng thêm khó chịu , tốt nhất là ko nên về .
Hoàn đứng nấn ná , đợi chờ .
_ Nếu được … - Nó e dè - … hum nay , anh đừng về !
Tự dưng , nó cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó . Kiểu này ko bik Hoàn sẽ nghĩ nó là người như thế nào đây ? Nó ngại đến mức ko dám ngước lên nhìn Hoàn , mặt cúi xuống đất như đang ngồi đếm kiến vậy .Còn Hoàn trong lòng đang reo lên vui sướng , nhưng giả bộ nghi ngại hỏi lại nó :
_ Em nói thật chứ ?
_ Uhm – nó gật gật đầu – Ngày mai là chủ nhật , anh có thể ngủ lại – Nói đến đây , nó đứng dậy đi ra cửa , mặt vẫn cúi – Để em kêu bác Thu thu dọn một phòng cho anh ! Anh đợi em tí !
Nó đang bước đi thì bị Hoàn nắm tay kéo lại ,vòng tay ôm eo nó từ đằng sau , ngồi xuống giường ,càm Hoàn tựa vào vai nó , thủ thỉ :
_ Anh mún ngủ phòng em ! Có được ko ? ( lợi dụng quá rùi nhá anh ! ^o^ )
Nó ko trả lời , ko gật đầu mà cũng lắc đầu , đặt tay mình lên tay Hoàn , vỗ về .
Hoàn thở một dài , thật ấm áp vào cổ nó , làm nó thoáng bối rối , mặt đỏ au . Định đẩy Hoàn ra , nhưng thấy Hoàn im lặng , nó cũng ko thôi .
Một lúc sau , ko thấy Hoàn có động tĩnh gì , hơi thở đều đều phả vào sau gáy nó , làm nó hơi chột dạ , nó gọi khẽ nhưng ko thấy Hoàn trả lời .
Nó nhẹ nhàng , xoay người qua nhìn . Thì ra là anh chàng Hoàn nhà ta đã ngủ say trên vai nó từ bao giờ rùi .
Nó khẽ cười “ Tư thế vậy mà anh cũng ngủ được “.
Nó nhẹ nhàng gỡ tay Hoàn ra, đặt người Hoàn từ từ xuống giường . Nhìn Hoàn ngủ say , nó vừa bùn cười vừa tội tội . Nó ko bik rằng Hoàn lại chịu nhìu nỗi đau như thế . Nó ngồi nhìn ngắm Hoàn thật kỹ .Nó còn tranh thủ lấy đt ra chụp lại hình ảnh này .
Nó cười tít cả mắt nhìn vào đt , rùi lấy hình đó là hình nền đt của mình .
Được một lúc , nó gục xuống bên cạnh Hoàn và ngủ thiếp đi .
Sang hum sau ,
Nó từ từ mở mắt , thấy Hoàn vẫn còn ngủ say , vẻ mặt thanh thản , yên bình , nó cười khẽ . Sau khi VSCN xong , nó sực nhớ ra một chiện vội đi ra khỏi phòng .
CỐC ! CỐC ! CỐC !
Nó gõ cửa phòng anh hai , ko thấy ai trả lời trả vốn gì .Nó bực bội , đập cửa rầm rầm. Cũng ko có ai trả lời . Bực bội , nó lấy chân đạp cửa vào lun ( võ công đầy mình ! Mấy chiện này là chiện nhỏ ).
Anh hai nó đang nằm ngủ khò khò , ko hay bik có người đột nhập trái phép .
“ Đồ con lợn “ – Nó lẩm bẩm **** .
Nó lung tung tủ quần áo của anh Minh ( bik để làm gì rùi nhá ! ) . Vài phút sau , nó đã tìm được một bộ rất ư hợp với Hoàn .Nó cười hí hửng , hiên ngang đi ra khỏi phòng . Nhưng cửa phòng đã đóng , nó ngạc nhiên nhìn xuống giường thì anh hai nó đã ko còn trên giường . Nó nhìn quanh .
_ Làm gì thế em gái ?- Tiếng Minh gian ác .
_ Mượn quần áo ! – Nó đáp rùi bước đi .
Nhưng anh nó chặn lại , nở nụ cười gian ác , giọng đầy ẩn ác :
_ Mượn cho ai thế ? Hay là …
_ Hay là gì ??? – Nó nghinh mặt – Đúng đó . Rùi sao ?
_ Hay gớm . Ở chung zí trai cả đêm mà còn tỏ thái độ đó nữa nhá ! Có tin tao ..
_ Cứ việc . – Nó thách thức .
_ Mày ko sợ tao nói zí mami hả ?- Anh nó tức .
_ Vậy càng tốt . Mami còn mong hơn thế nữa cơ – Nó chọc tức – Chẳng lẽ anh ko thấy , mama iu quý Hoàn cỡ nào à ? Vả lại – Nó nhìn Minh dò xét – Anh là người thế kỉ bao nhiu vậy ?
_ Mày …
Nó cười khẩy rùi bỏ đi ,Minh tức mún xì khói .
Về đến phòng thấy Hoàn đã thức dậy .
_ Anh thay đồ này đi ! – Nó đưa đồ cho Hoàn
_ Đồ ??? – Hoàn ngạc nhiên nhìn – Em lấy đâu ra ?
_ Anh quên em còn có một người anh nữa sao ? Em lấy bên anh Minh . Anh mau thay đồ rùi ra ăn sáng với gia đình em .
Nói xong ,nó bỏ ra ngoài trước .Một lúc sau , Hoàn đi ra , nó và Hoàn cùng xuống nhà .
Dưới phòng ăn ,
Hình như papa nó đã đi làm từ sớm nên chỉ còn Mama nó và anh Minh ở nhà . Thấy nó đi xuống cùng Hoàn , mama đứng hình,anh nó thì tỉnh bơ như ko ( bik rùi còn ngạc nhiên gì nổi )
Nó ko nói gì , nét mặt bình thường , còn Hoàn thì hơi ngại , hơi cúi mặt e thẹn ( giống gái mới về nhà chồng quá ) !
_ Công chúa … Hoàn … - Mama nó lắp bắp .
_ Ở chung đêm qua – Nó tỉnh bơ đáp , tay gắp thức ăn .
_ THẬT Á ! – Mama nó reo lên vui mừng . Papa nó thì hơi nhăn mặt , anh nó thì khỏi phải nói .
Mama nó chạy lại ngồi gần nó , giọng đầy phấn khích :
_ Hai đứa ở chung đêm qua lun à ? Có chiện gì xảy ra ko ? Có …
_ Phu nhân ! – Nó nghiêm giọng – Chỉ ở chung , ko có gì hết .
_ Thật sao . – Mama nó xụ mặt thất vọng .
_ Mami ! Nó hư như vậy , mami ko la nó hả ?- Minh \tố giác .
Nó lườm Minh một cái : _ Ông ở thế kỷ nào vậy ? Tui tống một đá là về đó nhá !
Mama nó cũng hùa vào bênh nó :
_ Công chúa nói đúng ! Ta ko trách nó đâu – Mama nó cười ẩn ý , rùi nhìn Hoàn khoái chí .
_ Mamiiiiiiiiii ! – Minh ngân dài , giọng trách móc
_ Mami gì chứ ? – Mama nó xoay qua Hoàn cười dịu ngọt – Tối qua con ngủcó ngon ko Hoàn?
Nãy h Hoàn cố gắng giữ im lặng , cố gắng trở thành người vô hình .Nghe đến mình , Hoàn giật mình , ấp úng :
_ Dạ … dạ … ngon ….
_ Vậy thì tốt ! Hum nay con và công chúa ko đi học đúng ko?
_ Dạ !
_ Vậy con cứ ở nhà bác chơi nhá ! Tối ăn cơm zí hai bác lun – Mama nó đề nghị .
_ Dạ ??? – Hoàn bất ngờ .
_ Phu nhân ! Cái gì suốt ngày thế ? – Nó nhăn mặt
_ Có gì đâu ! – Mama nó tỉnh bơ – Dù sao ta cũng coi Hoàn là con rể rùi mà ! Hoàn nhá !
_ Dạ ??? – Hoàn hơi ngỡ ngàng .
_ Phu nhân ! Phu nhân ko cần phải đến công ty hả ?- Nó lảng qua chiện khác
_ Ối chết ! Ta quên mất ! – Mama nó hớt hải , xách cặp vội chạy ra ngoài , ko quên chào tạm biệt ba người bằng cái ôm thắm thiết .
Mama nó vừa rời khỏi , anh nó đã xiên xỏ :
_ Mày cũng hay thiệt ! Hum nay chủ nhật , đâu cần phải đi làm !
_ Vậy mà phu nhân đi , mới hay chứ ! – Nó cười nhạt , tay vẫn gắp thức ăn , mắt ko nhìn ( tại mama nó vô tư , quên trước quên sau .Nó nghĩ papa nó đến công ty chắc để giải quyết vấn đề gì đó , còn mama nó thì tức nhiên hum nay ko cần đi làm )
_ Một hồi mami phát hiện ra , mày sẽ tiêu – Minh cười gian
_ Chiện một hồi thì để một hồi tính đi ! – Nó thờ ơ làm Minh thêm tức tối
Hoàn ghé sát vào tai nó thì thầm :
_ Em làm vậy ko sợ mama em bùn à ?
Nó mỉm cười , ghé miệng nói nhỏ :
_ Cho mama tập thể dục buổi sáng thui mà ! Anh yên tâm ! Đây ko phải là lần đầu tiên !
Hoàn hỉu ý nó mún nói , chỉ bik cười cười .
Ăn xong , nó kéo Hoàn đi ra vườn ngồi .
Hai người cùng ngồi xích đu ,cười nói vui vẻ .
Vài tiếng sau , Hoàn cũng luyến tiếc đi về .
Về đến nhà , Hoàn bình thản đi vào thì thấy ông Lân đang ngồi đó , ánh mắt ưu tư , phiền muộn . Hoàn ko thèm để ý , đi thẳng về trước .
_ Con đứng lại đó !
Hoàn hơi khựng lại vài giây , sau đó bước tiếp đi .
_ Ta nói con đứng lại đó ! – Tiếng ông Lân hơi lớn .
_ Có chiện gì ?
_ Đi đâu cả đêm giờ này mới về ?
_ Đi đâu ? – Hoàn nhấn giọng – Ko liên quan đến ông .
_ Con … - ông Lân hơi điếng người .- Ko thể nói nổi
_ Ko nói nổi thì đừng nói nữa ! – Hoàn bước đi để lại ông Lân ngồi đó thở dài .
Hoàn đâu bik rằng , vì lo cho Hoàn , ông ấy đã thức trắng cả đêm đợi Hoàn về . Cả đêm ông Lân cả trăm lần cầm đt mún gọi cho Hoàn , nhưng lại ko dám . Ông lo lắng cho Hoàn sẽ xảy ra chiện gì , ông chỉ còn Hoàn là người ông tin tưởng nhất . Dù bề ngoài , ông tỏ ra ghét bỏ , la mắng nhưng trong lòng mình , ông thật tâm rất iu thương Hoàn . Dù gì đi nữa , Hoàn cũng là đứa con của ông và người vợ ông rất mực iu thương …
Quay lại chỗ Hoàn ,
Sau khi lên phòng , Hoàn đặt mình lên giường trăn trở suy nghĩ . Ko phải Hoàn ko thấy dáng vẻ của pa mà Hoàn cố tình ko mún để ý .Hoàn bik pa đã lo lắng cho Hoàn , nhưng Hoàn vẫn ko mún tha thứ cho sự thật đau lòng về cái chết của mama mà pa đã vô tình gây ra . Hoàn nghe tim mình nhói lên , khẽ nhắm mắt đau đớn nhớ về ký ức xưa , tự dưng lăn dài đôi dòng nước mắt .
/47
|