_ Chào em trai !
Tiếng Tùng xa xa vang lên khiến ba người cùng quay mặt lại nhìn . Vừa trông thấy cái mặt đểu cáng của Tùng , Du hất mặt ko nhìn , Huy nhìn nhưng chẳng có phản ứng gì , chỉ có Hoàn lại đang bừng bừng tức giận ,tiếng kêu rắc rắc từ nắm tay Hoàn nắm chặt , mặt hầm hầm tiến lại phía Tùng đang cười đắc ý .
Một cú đấm lực mạnh lao thẳng về phía cái mặt đểu của Tùng , Tùng vì đoán ra trước nên đã né đc .
Du và Huy vì quá bất ngờ nên ko kịp phản ứng gì . Chỉ sau đó , cả hai mới chạy lại ngăn Hoàn lại .
_ Cậu làm gì thế ? Tự dưng đánh cậu ta làm gì ? – Du nhăn nhó mặt mày .
_ Cậu bình tĩnh lại đi Hoàn ! – Huy khuyên can .
_ Các cậu bỏ tui ra . Mau lên .
Tùng cười khi dễ , tay đút túi quần , tướng hách dịch nhìn Hoàn ra vẻ ta đây
_ Mất bình tĩnh quá đấy em trai ! Chắc là tin nhắn của anh ko thừa thãi đâu nhỉ ?
_ MÀY …
Hoàn cố thoát khỏi Du và Huy mặt càng lúc càng đỏ gay lên , trong khi Du và Huy đều ko hiểu chiện gì xảy ra , chỉ đang cố làm cho Hoàn ko gây ra chiện thôi . Tùng đc nước nói mỉa mai .
_ Tiểu Nhu chia tay em , nên em mới nổi nóng đến như vậy , có đúng ko em trai ?
_ HAI NGƯỜI BỎ TUI RA !!! – Hoàn hét như ra lệnh , Huy có phần lung lay trong khi Du giữ chặt ko buông , tức giận mắng lại .
_ CẬU CÓ BÌNH TĨNH ĐC KO HẢ ? THẰNG ĐÓ ĐÊ TIỆN ĐÂU PHẢI CHIỆN MỚI ĐÂY . ĐIỀU QUAN TRỌNG BÂY GIỜ LÀ TÌM TIỂU NHU . NGHE RÕ CHƯA HẢ ? CÒN MÀY– Du trừng mắt nhìn Tùng như cảnh cáo – SAU NÀY MÀY VÀ CON KIA CÒN GIỞ TRÒ VỚI BỌN NÀY THÌ ĐỪNG CÓ TRÁCH . ĐI THÔI .
Du nhìn sang Huy hất đầu ra hiệu đi theo . Du kéo Hoàn đi trước , Huy mới lớ ngớ đi theo sau , Tùng thấy bọn họ đi mới nhếch mép cười tự cười bản thân .
TRÊN SÂN THƯỢNG .
Hoàn đang nằm sóng xoài trên đất , quần áo xốc xệch , gương mặt có nhiều vết thương , nơi bụng cũng cảm thấy đau vì bị Du cho một trận sau khi Hoàn kể hết mọi chiện . Du giận đỏ mặt mày, bừng bừng như bốc hỏa lao đến nện cho Hoàn hơn chục cú , dù cho Huy có cố ngăn cản nhưng Du nhất quyết ko dừng lại , bản thân Hoàn cũng bík mình có lỗi nên ko mún Huy giúp đỡ nên đứng yên cho Du xả cơn giận cho người bạn của mình .
_ ĐỒ TỒI !
Du đánh mệt , thở hổn hển chỉ thẳng mặt Hoàn mắng lớn tiếng . Hoàn cũng ko nói gì , từ từ đứng dậy , gương mặt ko biểu lộ chút cảm xúc bùn bã nói .
_ Có thể tìm Nhu giúp tui đc chứ ?
_ TÌM LÀM GÌ HẢ ? ĐỂ CẬU TIẾP TỤC NGHI NGỜ , LÀM KHỔ NÓ HẢ ? MIỄN BÀN ĐI !
Du nói lớn giọng tức giận rồi quay lưng bỏ đi . Nhưng Du bị Huy kịp thời nắm lại khuyên can .
_ Kìa Nhu ! Em đừng như thế nữa . Dù sao Hoàn cũng phải là cố ý . Vả lại , người đau khổ và tự trách nhất bây giờ chẳng phải là Hoàn sao ? Em đánh cậu ấy ra nông nỗi này , xem như bỏ qua cho cậu ấy lần này đi !
_ EM CHƯA NÓI ĐẾN ANH . ĐỪNG CÓ XEN VÀO . NẾU KO , ANH , EM CŨNG KO NỂ TÌNH ĐÂU .
Du trừng mắt đe dọa nhìn Huy khiến Huy giật nảy mình rụt cổ nhìn sang Hoàn như mún nói “ Tui ko thể giúp cậu đc rồi . Cậu tự lo đi . Xin lỗi nha! “
Hoàn chỉ cười bùn với Huy rồi lặng lẽ bước đi về hướng cửa sân thượng . Ở trên này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm giữa Hoàn và nó ,nếu đứng đây thêm giây phút nào , Hoàn ko dám chắc mình có thể bình tĩnh thêm nữa hay ko ? Hoàn ko bík nó đang ở đâu , đang làm gì ? Và nhất là nó có còn giận vì những gì Hoàn gây ra ko ? Nếu như lúc sáng , Hoàn giữ nó lại thì bây giờ Hoàn sẽ cảm thấy khó chịu đến như vậy . Nhất định phải tìm ra nó . Nếu Du ko thể giúp thì Hoàn sẽ tự mình tìm thấy nó và nhất định sẽ ko để nó giận Hoàn thêm nữa .
_ ĐỊNH ĐI ĐÂU ĐÓ ?
Hoàn đang bước đến gần cửa thì tiếng Du quát lớn hỏi .Hoàn hơi khựng bước lại , dù ko quay mặt lại nhưng Hoàn cũng đang chờ đợi Du nói .
_ Em hỏi làm gì ? – Huy hơi ngạc nhiên nhìn Du – Chẳng phải em đang ghét cậu ấy lắm sao ?
_ Ai nói thế hả ?- Du sừng cổ với Huy – Em dù rất tức cậu ta nhưng cũng ko thík cái kiểu trốn chạy của con Nhu .Nếu mún thì nói rõ ràng , xử trí cậu ta một trận rồi mún đi đâu thì đi . Nhất định em phải tìm nó về đây nhừ cho nó một trận vì tội ko nói với em tiếng nào đã trốn mất .
Du nghiến răng ken két giận càng giận hơn . Huy thở phào nhẹ nhõm còn Hoàn thì cảm thấy nhẹ lòng khi có Du giúp đỡ . “ Anh sẽ mau tìm gặp em thôi , Nhu à ! “
TRANG TRẠI THIÊN THẦN ,
Đây là trang trại của gia đình nó , thuộc vùng ngoại ô cách thành phố mười cây số . Một trang trại trồng nhiều loại cây ăn quả chủ yếu cung cấp cho những tour du lịch do tập đoàn của gia đình kinh doanh . Đây là những món quà dễ thương , ý nghĩa và hợp chất lượng , hợp vệ sinh đc dành tặng cho mỗi khách hàng . Đây cũng chính là ý tưởng do nó và một cậu bé nghĩ ra .
Nó nhớ lúc nó còn nhỏ ,lúc ấy nó đc năm tuổi . Nó đc pama dẫn đến đây cùng với anh Minh . Nó thík thú khi nhìn thấy nơi này . Nhất là nó đã gặp đc hoàng tử nhí của nó . Lúc ấy , nó đi chơi trong vườn cây táo , đang loay hoay hái quả thì liền thấy một cậu bé dáng người xinh đẹp như một thiên thần đang ngồi ủ rũ nơi một góc cây táo . Nó rón rén đến bên để hỏi thăm . Nó thấy cậu bé ngỡ ngàng nhìn nó ko thấy chớp mắt lun . Nó cười rạng rỡ với cậu bé ấy và cố làm cho cậu bé ấy cười thật nhiều . Nói chiện vui chơi cùng cậu bé ấy ko đc bao lâu thì phải cùng pama rời khỏi . Lúc về , nó và cậu bé ấy đã rất quyến luyến , nó sụt sịt ko mún rời còn cậu bé chỉ thấy bùn xo ánh mắt bùn bùn nắm lấy bàn tay người mẹ trẻ nhìn thấy nó . Từ lúc đó đến nay , nó vẫn lun nhớ hình ảnh thiên thần của cậu bé , một kỷ niệm tuổi thơ khiến nó ko khỏi ghi nhớ . Nó thầm nghĩ , bây giờ nếu gặp lại chưa chắc gì nó đã nhận ra cậu bé đó và ngược lại. Chắc thiên thần đã lớn thành một thanh niên khỏe mạnh và có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ rồi nhỉ ?
Nó nằm dài trên bãi cỏ non khẽ cười cảm nhận làn gió mát rượi đang xoa dịu tâm hồn nó . Một cảm giác thực thoải mái và thư thái . Chợt nhớ đến Hoàn , lòng nó có chút khó chịu và hơi lo lắng . Bây giờ nghĩ lại , nó cũng ko nên trách Hoàn . Vì nó bík vì sao Hoàn lại làm như thế . Nhưng nó lại ko thể chịu đc cảm giác bị người khác nghi ngờ tình cảm của mình , nhất là người nó yêu . Cảm giác ấy chẳng khác gì bị sỉ nhục . Nhất thời nó chưa bík đối mặt với Hoàn như thế nào nên nó chọn giải pháp là tránh mặt . Nó ko trốn chạy vì nó ko phải thuộc loại người ko thể giải quyết chiện của mình . Nó chỉ mún để tâm hồn đc thoải mái và tinh thần dễ chịu để tìm ra cách để mọi chiện tốt đẹp hơn . Nó là một người sống lạc quan và tích cực . Nó ko chắc sẽ còn có thể bên cạnh Hoàn nữa hay ko , nhưng nó chắc một điều là nó ko hề ghét Hoàn .
Tiếng Tùng xa xa vang lên khiến ba người cùng quay mặt lại nhìn . Vừa trông thấy cái mặt đểu cáng của Tùng , Du hất mặt ko nhìn , Huy nhìn nhưng chẳng có phản ứng gì , chỉ có Hoàn lại đang bừng bừng tức giận ,tiếng kêu rắc rắc từ nắm tay Hoàn nắm chặt , mặt hầm hầm tiến lại phía Tùng đang cười đắc ý .
Một cú đấm lực mạnh lao thẳng về phía cái mặt đểu của Tùng , Tùng vì đoán ra trước nên đã né đc .
Du và Huy vì quá bất ngờ nên ko kịp phản ứng gì . Chỉ sau đó , cả hai mới chạy lại ngăn Hoàn lại .
_ Cậu làm gì thế ? Tự dưng đánh cậu ta làm gì ? – Du nhăn nhó mặt mày .
_ Cậu bình tĩnh lại đi Hoàn ! – Huy khuyên can .
_ Các cậu bỏ tui ra . Mau lên .
Tùng cười khi dễ , tay đút túi quần , tướng hách dịch nhìn Hoàn ra vẻ ta đây
_ Mất bình tĩnh quá đấy em trai ! Chắc là tin nhắn của anh ko thừa thãi đâu nhỉ ?
_ MÀY …
Hoàn cố thoát khỏi Du và Huy mặt càng lúc càng đỏ gay lên , trong khi Du và Huy đều ko hiểu chiện gì xảy ra , chỉ đang cố làm cho Hoàn ko gây ra chiện thôi . Tùng đc nước nói mỉa mai .
_ Tiểu Nhu chia tay em , nên em mới nổi nóng đến như vậy , có đúng ko em trai ?
_ HAI NGƯỜI BỎ TUI RA !!! – Hoàn hét như ra lệnh , Huy có phần lung lay trong khi Du giữ chặt ko buông , tức giận mắng lại .
_ CẬU CÓ BÌNH TĨNH ĐC KO HẢ ? THẰNG ĐÓ ĐÊ TIỆN ĐÂU PHẢI CHIỆN MỚI ĐÂY . ĐIỀU QUAN TRỌNG BÂY GIỜ LÀ TÌM TIỂU NHU . NGHE RÕ CHƯA HẢ ? CÒN MÀY– Du trừng mắt nhìn Tùng như cảnh cáo – SAU NÀY MÀY VÀ CON KIA CÒN GIỞ TRÒ VỚI BỌN NÀY THÌ ĐỪNG CÓ TRÁCH . ĐI THÔI .
Du nhìn sang Huy hất đầu ra hiệu đi theo . Du kéo Hoàn đi trước , Huy mới lớ ngớ đi theo sau , Tùng thấy bọn họ đi mới nhếch mép cười tự cười bản thân .
TRÊN SÂN THƯỢNG .
Hoàn đang nằm sóng xoài trên đất , quần áo xốc xệch , gương mặt có nhiều vết thương , nơi bụng cũng cảm thấy đau vì bị Du cho một trận sau khi Hoàn kể hết mọi chiện . Du giận đỏ mặt mày, bừng bừng như bốc hỏa lao đến nện cho Hoàn hơn chục cú , dù cho Huy có cố ngăn cản nhưng Du nhất quyết ko dừng lại , bản thân Hoàn cũng bík mình có lỗi nên ko mún Huy giúp đỡ nên đứng yên cho Du xả cơn giận cho người bạn của mình .
_ ĐỒ TỒI !
Du đánh mệt , thở hổn hển chỉ thẳng mặt Hoàn mắng lớn tiếng . Hoàn cũng ko nói gì , từ từ đứng dậy , gương mặt ko biểu lộ chút cảm xúc bùn bã nói .
_ Có thể tìm Nhu giúp tui đc chứ ?
_ TÌM LÀM GÌ HẢ ? ĐỂ CẬU TIẾP TỤC NGHI NGỜ , LÀM KHỔ NÓ HẢ ? MIỄN BÀN ĐI !
Du nói lớn giọng tức giận rồi quay lưng bỏ đi . Nhưng Du bị Huy kịp thời nắm lại khuyên can .
_ Kìa Nhu ! Em đừng như thế nữa . Dù sao Hoàn cũng phải là cố ý . Vả lại , người đau khổ và tự trách nhất bây giờ chẳng phải là Hoàn sao ? Em đánh cậu ấy ra nông nỗi này , xem như bỏ qua cho cậu ấy lần này đi !
_ EM CHƯA NÓI ĐẾN ANH . ĐỪNG CÓ XEN VÀO . NẾU KO , ANH , EM CŨNG KO NỂ TÌNH ĐÂU .
Du trừng mắt đe dọa nhìn Huy khiến Huy giật nảy mình rụt cổ nhìn sang Hoàn như mún nói “ Tui ko thể giúp cậu đc rồi . Cậu tự lo đi . Xin lỗi nha! “
Hoàn chỉ cười bùn với Huy rồi lặng lẽ bước đi về hướng cửa sân thượng . Ở trên này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm giữa Hoàn và nó ,nếu đứng đây thêm giây phút nào , Hoàn ko dám chắc mình có thể bình tĩnh thêm nữa hay ko ? Hoàn ko bík nó đang ở đâu , đang làm gì ? Và nhất là nó có còn giận vì những gì Hoàn gây ra ko ? Nếu như lúc sáng , Hoàn giữ nó lại thì bây giờ Hoàn sẽ cảm thấy khó chịu đến như vậy . Nhất định phải tìm ra nó . Nếu Du ko thể giúp thì Hoàn sẽ tự mình tìm thấy nó và nhất định sẽ ko để nó giận Hoàn thêm nữa .
_ ĐỊNH ĐI ĐÂU ĐÓ ?
Hoàn đang bước đến gần cửa thì tiếng Du quát lớn hỏi .Hoàn hơi khựng bước lại , dù ko quay mặt lại nhưng Hoàn cũng đang chờ đợi Du nói .
_ Em hỏi làm gì ? – Huy hơi ngạc nhiên nhìn Du – Chẳng phải em đang ghét cậu ấy lắm sao ?
_ Ai nói thế hả ?- Du sừng cổ với Huy – Em dù rất tức cậu ta nhưng cũng ko thík cái kiểu trốn chạy của con Nhu .Nếu mún thì nói rõ ràng , xử trí cậu ta một trận rồi mún đi đâu thì đi . Nhất định em phải tìm nó về đây nhừ cho nó một trận vì tội ko nói với em tiếng nào đã trốn mất .
Du nghiến răng ken két giận càng giận hơn . Huy thở phào nhẹ nhõm còn Hoàn thì cảm thấy nhẹ lòng khi có Du giúp đỡ . “ Anh sẽ mau tìm gặp em thôi , Nhu à ! “
TRANG TRẠI THIÊN THẦN ,
Đây là trang trại của gia đình nó , thuộc vùng ngoại ô cách thành phố mười cây số . Một trang trại trồng nhiều loại cây ăn quả chủ yếu cung cấp cho những tour du lịch do tập đoàn của gia đình kinh doanh . Đây là những món quà dễ thương , ý nghĩa và hợp chất lượng , hợp vệ sinh đc dành tặng cho mỗi khách hàng . Đây cũng chính là ý tưởng do nó và một cậu bé nghĩ ra .
Nó nhớ lúc nó còn nhỏ ,lúc ấy nó đc năm tuổi . Nó đc pama dẫn đến đây cùng với anh Minh . Nó thík thú khi nhìn thấy nơi này . Nhất là nó đã gặp đc hoàng tử nhí của nó . Lúc ấy , nó đi chơi trong vườn cây táo , đang loay hoay hái quả thì liền thấy một cậu bé dáng người xinh đẹp như một thiên thần đang ngồi ủ rũ nơi một góc cây táo . Nó rón rén đến bên để hỏi thăm . Nó thấy cậu bé ngỡ ngàng nhìn nó ko thấy chớp mắt lun . Nó cười rạng rỡ với cậu bé ấy và cố làm cho cậu bé ấy cười thật nhiều . Nói chiện vui chơi cùng cậu bé ấy ko đc bao lâu thì phải cùng pama rời khỏi . Lúc về , nó và cậu bé ấy đã rất quyến luyến , nó sụt sịt ko mún rời còn cậu bé chỉ thấy bùn xo ánh mắt bùn bùn nắm lấy bàn tay người mẹ trẻ nhìn thấy nó . Từ lúc đó đến nay , nó vẫn lun nhớ hình ảnh thiên thần của cậu bé , một kỷ niệm tuổi thơ khiến nó ko khỏi ghi nhớ . Nó thầm nghĩ , bây giờ nếu gặp lại chưa chắc gì nó đã nhận ra cậu bé đó và ngược lại. Chắc thiên thần đã lớn thành một thanh niên khỏe mạnh và có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ rồi nhỉ ?
Nó nằm dài trên bãi cỏ non khẽ cười cảm nhận làn gió mát rượi đang xoa dịu tâm hồn nó . Một cảm giác thực thoải mái và thư thái . Chợt nhớ đến Hoàn , lòng nó có chút khó chịu và hơi lo lắng . Bây giờ nghĩ lại , nó cũng ko nên trách Hoàn . Vì nó bík vì sao Hoàn lại làm như thế . Nhưng nó lại ko thể chịu đc cảm giác bị người khác nghi ngờ tình cảm của mình , nhất là người nó yêu . Cảm giác ấy chẳng khác gì bị sỉ nhục . Nhất thời nó chưa bík đối mặt với Hoàn như thế nào nên nó chọn giải pháp là tránh mặt . Nó ko trốn chạy vì nó ko phải thuộc loại người ko thể giải quyết chiện của mình . Nó chỉ mún để tâm hồn đc thoải mái và tinh thần dễ chịu để tìm ra cách để mọi chiện tốt đẹp hơn . Nó là một người sống lạc quan và tích cực . Nó ko chắc sẽ còn có thể bên cạnh Hoàn nữa hay ko , nhưng nó chắc một điều là nó ko hề ghét Hoàn .
/47
|