Một chiếc ghế đá trắng nằm ngay ngắn một góc nhỏ sân sau bệnh viện . Một chút ngập ngừng , Hoàn mới dám cầm lại tay nó , ngập ngừng nói không nên lời .
_ Tiểu Nhu ! Anh ... anh ... xin lỗi .... Xin lỗi em rất nhiều !
_ Anh biết lỗi ? – Nó hỏi lại , nhíu mày nhìn Hoàn như đang dò xét . Hoàn ngoan ngoãn gật gật đầu liên tục , vẻ mặt như cún con , hai mắt long lanh cả lên .
_ Thật . Anh biết lỗi rồi . Là anh sai . Là anh không tốt . Anh không nên nghi ngờ em . Anh ...
_ Được rồi . – Nó giơ tay lên ngăn lại dòng cảm xúc ăn năn hối lỗi của Hoàn đang có dịp tuôn trào ra . – Em sẽ bỏ qua cho anh lần này . Nhưng với một điều kiện .
Dù Hoàn đang rất vui vì được nó bỏ qua cho , nhưng nhìn nét mặt trở nên nghiêm trọng của nó khiến Hoàn hơi lo lắng . Hoàn cảm thấy có chuyện không ổn trong ánh mắt Nhu nhìn mình . Hoàn thở một hơi nhẹ , ngập ngừng hỏi .
_ Điều kiện gì ? Nếu làm được ... anh ... sẽ cố hết sức .
Nó nháy mắy mấy cái, cười gian với Hoàn , nói nửa thật nửa đùa .
_ Điều kiện của em cũng đơn giản thôi . Anh không phải sẽ cố hết sức . MÀ PHẢI CỐ HẾT SỨC LÀM CHO BẰNG ĐƯỢC ! – Câu cuối cùng nó nhấn mạnh kèm thêm ánh mắt trừng nhìn Hoàn , môi bặm lại như thể sắp đánh nhau . Hoàn nuốt vội nước bọt nói .
_ Chuyện ... em muốn ... anh làm chuyện gì ?
_ Anh thấy những bệnh nhân kia không ?
Hoàn đưa mắt nhìn theo hướng tay nó chỉ . Lác đác vài chỗ ghế ngồi có vài người bệnh nhân đang ngồi lẻ loi một mình , dáng vẻ cô đơn , ánh mắt như hy vọng như tuyệt vọng hướng mắt nhìn xa xăm . Hình như là họ đang chờ người thân đến thăm . Người ta nói , con người khi bệnh tật thường hay cảm thấy cô đơn hơn bình thường gấp trăm gấp ngàn lần . Nếu như họ có người thân bên cạnh chăm sóc thì căn bệnh cũng mau chóng bình phục . Nhưng ...
Hoàn cảm thấy trong lòng có một khoảng lặng . Mọi cảm xúc như muốn nhường chỗ cho cảm giác đồng cảm cho những con người kia .
_ Ừ . Anh thấy ...Trông họ thật cô đơn .
_ Ừ . Đúng là họ rất cô đơn . Chính vì thế - Nó hít một ngụm khí mát nói nhỏ nhẹ như tâm tình – Hãy đến giúp đỡ họ .
_ Em nói gì ? – Hoàn hơi giật mình , quay lại nhìn nó tròn mắt hỏi lại – Gíup họ ?
_ Ừ . Điều kiện của em là anh hãy đến đó , giúp đỡ những gì họ cần . Nếu anh có được mười lời cảm ơn của mười người trong đó . Em sẽ bỏ qua hết cho anh . Anh đồng ý chứ ?
_ Anh ... – Hoàn hơi khó nghĩ . Kiểu trừng phạt của nó quả thật là độc hết sức . Gíup người không có gì không được ... Nhưng như thế có kỳ quá không ? Hoàn cảm giác như là đang lợi dụng người ta vậy ? Hoàn cảm thấy khó xử .
_ Sao ? Anh không muốn thì thôi vậy . Em về trước đây ! – Nó giả vờ không thèm quan tâm đến Hoàn , đứng dậy như muốn rời đi . Hoàn nắm lấy tay nó , nói .
_ Khoan ! Anh sẽ làm . Anh ...
_ Yên tâm ! Em chỉ muốn anh chứng minh rằng thành ý xin lỗi của mình . Quan trọng nhất vẫn là anh thật sự muốn giúp đỡ mọi người thôi . Điều đó không thể giả tạo được . Họ có thể cảm nhận được . Em sẽ đợi anh ở đây . Được chứ ?
Nó cười hiền nhìn Hoàn trong khi Hoàn đang ngây ra nhìn nó . Làm sao nó có thể hiểu được những gì Hoàn đang khó nghĩ như vậy ? Cảm động ? Hạnh phúc hay vui mừng đây ? Hoàn hai mắt long lanh , như chực trào niềm cảm xúc , ôm chầm lấy nó , cười tươi vui sướng .
Một mình nó ngồi trên ghế đá , dõi theo người con trai phía xa kia . Hoàn đang cười vui vẻ giúp đỡ từng người . Đôi mắt Hoàn ánh lên sự chân thành , nụ cười thân thiện cùng những hành động nhiệt tình khiến những người bệnh nhân kia lúc đầu hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó cũng vui vẻ trò chuyện cùng người thanh niên trẻ này . Nó cười khi thấy Hoàn vui vẻ như vậy . Biết làm sao đây ?Điều kiện nó đưa ra chỉ là một cái cớ để giúp Hoàn giải tỏa cảm xúc trong lòng . Nó biết , những chuyện liên tiếp xảy ra , khiến Hoàn như mất thăng bằng trong cảm xúc . Nó có giận Hoàn thật đấy . Nhưng nghĩ kỹ lại , chỉ vì Hoàn mất mát quá nhiều nên khó kiềm chế cảm xúc của bản thân . Nó cũng thế . Nếu như nó giữ được cái đầu lạnh thì đã không xảy ra những chuyện đáng tiếc như vừa rồi . Xem như là một giấc mơ . Ngủ dậy , tỉnh táo để bắt đầu một ngày mới . Một ngày hạnh phúc không ưu phiền . Nó mỉm cười vì suy nghĩ già dặn của mình .
Trong lúc đợi Hoàn thực hiện nhiệm vụ của mình , nó lôi đt ra gọi cho một người . Người này , nó sẽ “ xử “ tiếp theo sau Hoàn .
Chờ đợi hai hồi chuông đổ , bên đầu dây cũng bắt máy .
< Alô ? Ai ... ai vậy ? > Đầu dây bên kia, giọng nữ vừa nói vừa thở hổn hển khó nhọc .
_ Mày không xem số trước khi bắt máy à ? – nó lạnh lùng nói . Thật chẳng ra làm sao ? Đtdđ gọi mãi chẳng được . Gọi qua đt bàn chỉ mong là nhỏ có nhà . Vậy mà ... mới bắt máy đã hỏi nó với cái giọng như người xa lạ như vậy .
< TIỂU NHU ! ! ! >
_ Mày giảm volume lại cho tao nhờ Du ạ ! – nó càu nhàu nhăn mặt vì cái giọng oanh vàng của con bạn – Mày muốn tao đến bác sĩ khám tai à ?
< Con quỷ ! Đi đâu giờ mới nhớ tới bạn bè vậy hả ? Mày đang ở đâu ? Tao tới chỗ mày liền ! >
_ Không cần . Mày ở nhà đợi tao . Lát nữa xong việc ở đây , tao qua ngay . Thế nhá ! Không làm phiền mày nữa . À mà khoan !
< Chuyện gì ? >
_ Có làm gì thì làm nhanh trước khi tao đến nhé ! Phải không Huy ?
< Hở ?
Du ngớ người ra vài giây rồi chợt hét trong ống đt .
< TIỂU NHU >
Tút tút tút ...
Âm thanh như trêu ngươi , khiến Du vừa thẹn vừa tức tối , nhìn trừng trừng vào cái ống đt như muốn ăn tươi nuốt sống cái đt . Huy không hiểu mô tê gì cả , hỏi ngay .
_ Chuyện gì vậy em ?
_ Chuyện gì nữa ? Tất cả là tại anh ! – Du giận cá chém thớt , trừng mắt nhìn Huy , hùng hổ nói - Tại anh làm em .... em ... – Du không biết nói làm sao cho thỏa cơn tức ...
_ Anh làm gì em đâu ? – Huy tiếc tục sự nghiệp con nai vàng của mình .
_ Con Nhu chọc em với anh .
_ Chuyện đó có gì đâu mà em phải giận chứ ? Trước sau gì Nhu cũng biết mà .
_ Nhưng ... nhưng .. – Du ấm ức nói .
_ Nhưng tại sao Nhu lại biết nhỉ ? – Huy chà chà cằm suy tư . – Chỉ có mấy người biết thôi mà . ( ít quá bạn Huy nhá ? )
_ Chắc là Hoàn nói . – Du đáp bâng quơ rồi nhảy dựng lên vì cái câu nói của mình - HOÀN ! ! !
_ Này ! Em làm sao thế ? Tự dưng hét tóang lên . Có gì nói trước để anh chuẩn bị , đừng cắn bất tử . Anh sợ đau lắm nha !
Huy lấm lét nhìn Du tỏ vẻ sợ hãi ,trong khi nụ cười tinh ranh và giọng nói đùa cợt của mình . Nhưng Du không để ý đến câu nói đùa của Huy , Du cười như kẻ vừa mới trốn viện ra , âm thanh vang cả căn phòng .
_ Hahahaha. .. Hay quá ... Vậy là ổn rồi ... Hòa bình lập lại rồi ... Hahaha ... Vui quá ... Hahaha ...
Huy méo mặt nhìn cô bạn gái dở dở ương ương của mình . Mới tức tối đây , giờ xoay qua cười như Xúy Vân giả dại thế này . Huy nuốt nước bọt cẩn trọng hỏi .
_ Em uống thuốc chưa ?
Nhanh chóng Huy bị Du liếc xéo một cái khiến da gà Huy đua nhau nổi cả lên . Huy cười hề hề . Du cảnh cáo nói .
_ Đừng tưởng em không để ý là muốn nói gì thì nói nhá ! Em chưa trừng trị cái tội làm càn của anh . Đừng để tội chồng thêm tội đấy !
_ Ừ ! Anh biết ! Anh hiểu cái thân phận của mình mà . Tính mạng của anh giao hết cho em . Tùy em xử lý . Em muốn làm gì thì làm . Nhưng ... – Huy giơ tay như có ý kiến – em chừa cái mặt đẹp trai baby đáng yêu này ra nhá ! Để anh còn làm ăn !
_ ĐOÀN KHÁNH HUY ! ! ! – Du tức tối hét lên bẻ tay rốp rốp trừng mắt nhìn Huy .
_ Em bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Nóng lên nổi mụn , xấu lắm nha! Anh giỡn chút thôi mà . Nghe anh ! Em bình tĩnh ! Em phải thật sự bình tĩnh ! Làm theo anh ! Hít vào thở ra ! Hít vào thở ra ! Hít vào ... Á !
Chưa dạy hết bí kíp võ công của mình , Huy đã bị Du quăng nguyên cái gối ở ghế đáp thẳng vào khuôn mặt baby đáng yêu của mình . Huy nhăn nhó , mếu máo nói .
_ Em ăn hiếp anh ... huhuhu ... em không thương anh nữa ... em bắt nạt anh ... không biết đâu – Không biết Huy đâu ra cái trò con nít làm nũng này , khiến Du trợn mắt , há hốc miệng ra nhìn .
_ Anh ... anh ... – Du chỉ ngón tay về Huy lắp bắp nói không ra lời , không dám tin vào sự thật “ phũ phàng “ này .
_ Anh đùa em đó mà !
Cái mặt mếu máo nhanh chóng bị thay bằng cái mặt quỷ của Huy, lại còn thêm cái lưỡi lè ra ,Huy cười hề hề trêu Du , khiến Du tức tối lao thẳng vào Huy muốn nện cho Huy một trận vì tội đùa dai của mình . Cả hai rượt đuổi nhau chạy khắp căn nhà . Tiếng hét của Huy , tiếng đe dọa của Du vang vọng khắp nơi . Tạo ra thứ âm thứ vừa vui nhộn mà cũng vừa đinh tai nhức óc khôn cùng .
Còn bên này , sau khi cúp máy . Nó nhịn cười đến mức mặt mày đỏ ửng cả lên . Thật là ... Phải nhịn . Nếu không người ngoài nhìn vào tưởng con điên mới trốn viện ra thì khốn . (thêm một em nữa )
_ Chuyện gì làm em vui quá vậy ?
Hoàn từ xa đi tới , nụ cười tươi rạng rỡ trên môi . Nó hắng giọng giữ lại bình tĩnh nói .
_ Không có gì . Chỉ là chọc Du một chút thôi . Hai người bọn họ thú vị thật .– nó cười không thành tiếng nhưng nét mặt rạng rỡ . Hoàn nắm lấy tay nó , chọc nó .
_ Thì tụi mình cũng vậy mà .
_ Xì ..- nó trề môi liếc Hoàn nói – Em chưa bỏ qua cho anh đâu đó . Anh thực hiện điều kiện sao rồi ?
_ Báo cáo - Hoàn đưa tay lên chào kiểu quân đội vẻ mặt nghiêm nghị báo cáo – Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc .
_ Thật không đấy ? – Nó nheo mắt cười .
_ Anh nói thật mà . Em không biết chứ , mấy bác ấy khen anh đẹp trai , dễ thương , dễ mến , đáng yêu , tốt bụng , biết kính trọng người lớn ...- Hoàn hí hửng kể lại như trẻ được phiếu bé ngoan - ... Mấy bác còn tranh giành nhau gả con gái cho anh nữa đó .
_ Vậy anh có đồng ý không ?
_ Tất nhiên là không rồi . Anh nói với mấy bác ấy , anh chỉ có thể nhận lòng tốt của mấy bác thôi . Vì ... – Hoàn cười quái quỉ nhìn nó - ... anh nói anh có vợ rồi . Mà vợ anh lại cực kỳ xinh đẹp , thông minh , yêu anh và hiểu anh rất nhiều .
Hoàn chân thành nhìn nó , còn nó thì ngượng ngùng, hai má đỏ cả lên , cúi mắt xấu hổ , lúng túng phản đối .
_ Anh ... anh .. chỉ .. giỏi ... nói nhăng nói cuội ... em không ... không nói với anh nữa .
Nói đến đây , nó vội vàng đứng dậy bước chân nhanh đi , Hoàn cười thích thú chạy gọi với theo .
_ Vợ ơi ! Chờ anh với !
_ Anh còn nói ? – Nó xấu hổ liếc Hoàn một cái , rồi cúi mặt đi tiếp .
_ Vâng ! Anh không nói . Anh không nói nữa . Bà xã nhé !
_ Anh ... – Nó vừa ngượng vừa giận .
Hoàn không nói gì, cười lớn rồi nắm tay nó kéo đi . Nó không phản kháng cái nắm tay kia, chỉ ngoan ngoãn đi theo Hoàn rời khỏi nơi này .
_ Tiểu Nhu ! Anh ... anh ... xin lỗi .... Xin lỗi em rất nhiều !
_ Anh biết lỗi ? – Nó hỏi lại , nhíu mày nhìn Hoàn như đang dò xét . Hoàn ngoan ngoãn gật gật đầu liên tục , vẻ mặt như cún con , hai mắt long lanh cả lên .
_ Thật . Anh biết lỗi rồi . Là anh sai . Là anh không tốt . Anh không nên nghi ngờ em . Anh ...
_ Được rồi . – Nó giơ tay lên ngăn lại dòng cảm xúc ăn năn hối lỗi của Hoàn đang có dịp tuôn trào ra . – Em sẽ bỏ qua cho anh lần này . Nhưng với một điều kiện .
Dù Hoàn đang rất vui vì được nó bỏ qua cho , nhưng nhìn nét mặt trở nên nghiêm trọng của nó khiến Hoàn hơi lo lắng . Hoàn cảm thấy có chuyện không ổn trong ánh mắt Nhu nhìn mình . Hoàn thở một hơi nhẹ , ngập ngừng hỏi .
_ Điều kiện gì ? Nếu làm được ... anh ... sẽ cố hết sức .
Nó nháy mắy mấy cái, cười gian với Hoàn , nói nửa thật nửa đùa .
_ Điều kiện của em cũng đơn giản thôi . Anh không phải sẽ cố hết sức . MÀ PHẢI CỐ HẾT SỨC LÀM CHO BẰNG ĐƯỢC ! – Câu cuối cùng nó nhấn mạnh kèm thêm ánh mắt trừng nhìn Hoàn , môi bặm lại như thể sắp đánh nhau . Hoàn nuốt vội nước bọt nói .
_ Chuyện ... em muốn ... anh làm chuyện gì ?
_ Anh thấy những bệnh nhân kia không ?
Hoàn đưa mắt nhìn theo hướng tay nó chỉ . Lác đác vài chỗ ghế ngồi có vài người bệnh nhân đang ngồi lẻ loi một mình , dáng vẻ cô đơn , ánh mắt như hy vọng như tuyệt vọng hướng mắt nhìn xa xăm . Hình như là họ đang chờ người thân đến thăm . Người ta nói , con người khi bệnh tật thường hay cảm thấy cô đơn hơn bình thường gấp trăm gấp ngàn lần . Nếu như họ có người thân bên cạnh chăm sóc thì căn bệnh cũng mau chóng bình phục . Nhưng ...
Hoàn cảm thấy trong lòng có một khoảng lặng . Mọi cảm xúc như muốn nhường chỗ cho cảm giác đồng cảm cho những con người kia .
_ Ừ . Anh thấy ...Trông họ thật cô đơn .
_ Ừ . Đúng là họ rất cô đơn . Chính vì thế - Nó hít một ngụm khí mát nói nhỏ nhẹ như tâm tình – Hãy đến giúp đỡ họ .
_ Em nói gì ? – Hoàn hơi giật mình , quay lại nhìn nó tròn mắt hỏi lại – Gíup họ ?
_ Ừ . Điều kiện của em là anh hãy đến đó , giúp đỡ những gì họ cần . Nếu anh có được mười lời cảm ơn của mười người trong đó . Em sẽ bỏ qua hết cho anh . Anh đồng ý chứ ?
_ Anh ... – Hoàn hơi khó nghĩ . Kiểu trừng phạt của nó quả thật là độc hết sức . Gíup người không có gì không được ... Nhưng như thế có kỳ quá không ? Hoàn cảm giác như là đang lợi dụng người ta vậy ? Hoàn cảm thấy khó xử .
_ Sao ? Anh không muốn thì thôi vậy . Em về trước đây ! – Nó giả vờ không thèm quan tâm đến Hoàn , đứng dậy như muốn rời đi . Hoàn nắm lấy tay nó , nói .
_ Khoan ! Anh sẽ làm . Anh ...
_ Yên tâm ! Em chỉ muốn anh chứng minh rằng thành ý xin lỗi của mình . Quan trọng nhất vẫn là anh thật sự muốn giúp đỡ mọi người thôi . Điều đó không thể giả tạo được . Họ có thể cảm nhận được . Em sẽ đợi anh ở đây . Được chứ ?
Nó cười hiền nhìn Hoàn trong khi Hoàn đang ngây ra nhìn nó . Làm sao nó có thể hiểu được những gì Hoàn đang khó nghĩ như vậy ? Cảm động ? Hạnh phúc hay vui mừng đây ? Hoàn hai mắt long lanh , như chực trào niềm cảm xúc , ôm chầm lấy nó , cười tươi vui sướng .
Một mình nó ngồi trên ghế đá , dõi theo người con trai phía xa kia . Hoàn đang cười vui vẻ giúp đỡ từng người . Đôi mắt Hoàn ánh lên sự chân thành , nụ cười thân thiện cùng những hành động nhiệt tình khiến những người bệnh nhân kia lúc đầu hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó cũng vui vẻ trò chuyện cùng người thanh niên trẻ này . Nó cười khi thấy Hoàn vui vẻ như vậy . Biết làm sao đây ?Điều kiện nó đưa ra chỉ là một cái cớ để giúp Hoàn giải tỏa cảm xúc trong lòng . Nó biết , những chuyện liên tiếp xảy ra , khiến Hoàn như mất thăng bằng trong cảm xúc . Nó có giận Hoàn thật đấy . Nhưng nghĩ kỹ lại , chỉ vì Hoàn mất mát quá nhiều nên khó kiềm chế cảm xúc của bản thân . Nó cũng thế . Nếu như nó giữ được cái đầu lạnh thì đã không xảy ra những chuyện đáng tiếc như vừa rồi . Xem như là một giấc mơ . Ngủ dậy , tỉnh táo để bắt đầu một ngày mới . Một ngày hạnh phúc không ưu phiền . Nó mỉm cười vì suy nghĩ già dặn của mình .
Trong lúc đợi Hoàn thực hiện nhiệm vụ của mình , nó lôi đt ra gọi cho một người . Người này , nó sẽ “ xử “ tiếp theo sau Hoàn .
Chờ đợi hai hồi chuông đổ , bên đầu dây cũng bắt máy .
< Alô ? Ai ... ai vậy ? > Đầu dây bên kia, giọng nữ vừa nói vừa thở hổn hển khó nhọc .
_ Mày không xem số trước khi bắt máy à ? – nó lạnh lùng nói . Thật chẳng ra làm sao ? Đtdđ gọi mãi chẳng được . Gọi qua đt bàn chỉ mong là nhỏ có nhà . Vậy mà ... mới bắt máy đã hỏi nó với cái giọng như người xa lạ như vậy .
< TIỂU NHU ! ! ! >
_ Mày giảm volume lại cho tao nhờ Du ạ ! – nó càu nhàu nhăn mặt vì cái giọng oanh vàng của con bạn – Mày muốn tao đến bác sĩ khám tai à ?
< Con quỷ ! Đi đâu giờ mới nhớ tới bạn bè vậy hả ? Mày đang ở đâu ? Tao tới chỗ mày liền ! >
_ Không cần . Mày ở nhà đợi tao . Lát nữa xong việc ở đây , tao qua ngay . Thế nhá ! Không làm phiền mày nữa . À mà khoan !
< Chuyện gì ? >
_ Có làm gì thì làm nhanh trước khi tao đến nhé ! Phải không Huy ?
< Hở ?
Du ngớ người ra vài giây rồi chợt hét trong ống đt .
< TIỂU NHU >
Tút tút tút ...
Âm thanh như trêu ngươi , khiến Du vừa thẹn vừa tức tối , nhìn trừng trừng vào cái ống đt như muốn ăn tươi nuốt sống cái đt . Huy không hiểu mô tê gì cả , hỏi ngay .
_ Chuyện gì vậy em ?
_ Chuyện gì nữa ? Tất cả là tại anh ! – Du giận cá chém thớt , trừng mắt nhìn Huy , hùng hổ nói - Tại anh làm em .... em ... – Du không biết nói làm sao cho thỏa cơn tức ...
_ Anh làm gì em đâu ? – Huy tiếc tục sự nghiệp con nai vàng của mình .
_ Con Nhu chọc em với anh .
_ Chuyện đó có gì đâu mà em phải giận chứ ? Trước sau gì Nhu cũng biết mà .
_ Nhưng ... nhưng .. – Du ấm ức nói .
_ Nhưng tại sao Nhu lại biết nhỉ ? – Huy chà chà cằm suy tư . – Chỉ có mấy người biết thôi mà . ( ít quá bạn Huy nhá ? )
_ Chắc là Hoàn nói . – Du đáp bâng quơ rồi nhảy dựng lên vì cái câu nói của mình - HOÀN ! ! !
_ Này ! Em làm sao thế ? Tự dưng hét tóang lên . Có gì nói trước để anh chuẩn bị , đừng cắn bất tử . Anh sợ đau lắm nha !
Huy lấm lét nhìn Du tỏ vẻ sợ hãi ,trong khi nụ cười tinh ranh và giọng nói đùa cợt của mình . Nhưng Du không để ý đến câu nói đùa của Huy , Du cười như kẻ vừa mới trốn viện ra , âm thanh vang cả căn phòng .
_ Hahahaha. .. Hay quá ... Vậy là ổn rồi ... Hòa bình lập lại rồi ... Hahaha ... Vui quá ... Hahaha ...
Huy méo mặt nhìn cô bạn gái dở dở ương ương của mình . Mới tức tối đây , giờ xoay qua cười như Xúy Vân giả dại thế này . Huy nuốt nước bọt cẩn trọng hỏi .
_ Em uống thuốc chưa ?
Nhanh chóng Huy bị Du liếc xéo một cái khiến da gà Huy đua nhau nổi cả lên . Huy cười hề hề . Du cảnh cáo nói .
_ Đừng tưởng em không để ý là muốn nói gì thì nói nhá ! Em chưa trừng trị cái tội làm càn của anh . Đừng để tội chồng thêm tội đấy !
_ Ừ ! Anh biết ! Anh hiểu cái thân phận của mình mà . Tính mạng của anh giao hết cho em . Tùy em xử lý . Em muốn làm gì thì làm . Nhưng ... – Huy giơ tay như có ý kiến – em chừa cái mặt đẹp trai baby đáng yêu này ra nhá ! Để anh còn làm ăn !
_ ĐOÀN KHÁNH HUY ! ! ! – Du tức tối hét lên bẻ tay rốp rốp trừng mắt nhìn Huy .
_ Em bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Nóng lên nổi mụn , xấu lắm nha! Anh giỡn chút thôi mà . Nghe anh ! Em bình tĩnh ! Em phải thật sự bình tĩnh ! Làm theo anh ! Hít vào thở ra ! Hít vào thở ra ! Hít vào ... Á !
Chưa dạy hết bí kíp võ công của mình , Huy đã bị Du quăng nguyên cái gối ở ghế đáp thẳng vào khuôn mặt baby đáng yêu của mình . Huy nhăn nhó , mếu máo nói .
_ Em ăn hiếp anh ... huhuhu ... em không thương anh nữa ... em bắt nạt anh ... không biết đâu – Không biết Huy đâu ra cái trò con nít làm nũng này , khiến Du trợn mắt , há hốc miệng ra nhìn .
_ Anh ... anh ... – Du chỉ ngón tay về Huy lắp bắp nói không ra lời , không dám tin vào sự thật “ phũ phàng “ này .
_ Anh đùa em đó mà !
Cái mặt mếu máo nhanh chóng bị thay bằng cái mặt quỷ của Huy, lại còn thêm cái lưỡi lè ra ,Huy cười hề hề trêu Du , khiến Du tức tối lao thẳng vào Huy muốn nện cho Huy một trận vì tội đùa dai của mình . Cả hai rượt đuổi nhau chạy khắp căn nhà . Tiếng hét của Huy , tiếng đe dọa của Du vang vọng khắp nơi . Tạo ra thứ âm thứ vừa vui nhộn mà cũng vừa đinh tai nhức óc khôn cùng .
Còn bên này , sau khi cúp máy . Nó nhịn cười đến mức mặt mày đỏ ửng cả lên . Thật là ... Phải nhịn . Nếu không người ngoài nhìn vào tưởng con điên mới trốn viện ra thì khốn . (thêm một em nữa )
_ Chuyện gì làm em vui quá vậy ?
Hoàn từ xa đi tới , nụ cười tươi rạng rỡ trên môi . Nó hắng giọng giữ lại bình tĩnh nói .
_ Không có gì . Chỉ là chọc Du một chút thôi . Hai người bọn họ thú vị thật .– nó cười không thành tiếng nhưng nét mặt rạng rỡ . Hoàn nắm lấy tay nó , chọc nó .
_ Thì tụi mình cũng vậy mà .
_ Xì ..- nó trề môi liếc Hoàn nói – Em chưa bỏ qua cho anh đâu đó . Anh thực hiện điều kiện sao rồi ?
_ Báo cáo - Hoàn đưa tay lên chào kiểu quân đội vẻ mặt nghiêm nghị báo cáo – Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc .
_ Thật không đấy ? – Nó nheo mắt cười .
_ Anh nói thật mà . Em không biết chứ , mấy bác ấy khen anh đẹp trai , dễ thương , dễ mến , đáng yêu , tốt bụng , biết kính trọng người lớn ...- Hoàn hí hửng kể lại như trẻ được phiếu bé ngoan - ... Mấy bác còn tranh giành nhau gả con gái cho anh nữa đó .
_ Vậy anh có đồng ý không ?
_ Tất nhiên là không rồi . Anh nói với mấy bác ấy , anh chỉ có thể nhận lòng tốt của mấy bác thôi . Vì ... – Hoàn cười quái quỉ nhìn nó - ... anh nói anh có vợ rồi . Mà vợ anh lại cực kỳ xinh đẹp , thông minh , yêu anh và hiểu anh rất nhiều .
Hoàn chân thành nhìn nó , còn nó thì ngượng ngùng, hai má đỏ cả lên , cúi mắt xấu hổ , lúng túng phản đối .
_ Anh ... anh .. chỉ .. giỏi ... nói nhăng nói cuội ... em không ... không nói với anh nữa .
Nói đến đây , nó vội vàng đứng dậy bước chân nhanh đi , Hoàn cười thích thú chạy gọi với theo .
_ Vợ ơi ! Chờ anh với !
_ Anh còn nói ? – Nó xấu hổ liếc Hoàn một cái , rồi cúi mặt đi tiếp .
_ Vâng ! Anh không nói . Anh không nói nữa . Bà xã nhé !
_ Anh ... – Nó vừa ngượng vừa giận .
Hoàn không nói gì, cười lớn rồi nắm tay nó kéo đi . Nó không phản kháng cái nắm tay kia, chỉ ngoan ngoãn đi theo Hoàn rời khỏi nơi này .
/47
|