"Cô ấy kìa!"
"Nữ thần của tao!"
"Chị Noãn Noãn!"
"Wao! Xinh đẹp quá!"
Trình Noãn Noãn từ tốn bước lên bục cao trên sân khấu, váy áo đồng phục vừa vặn với thân hình tam giác ngược, mái tóc dài màu đen mượt mà ngang eo tung hứng theo từng động tác của cô. Khuôn mặt trái xoan, mắt đẹp mũi nhỏ, da trắng như bông bưởi, dường như có ánh hào quang thân thiện tinh khiết tỏa ra từ người cô gái.
Giọng nói của Trình Noãn Noãn rất có lực hấp dẫn, nhẹ nhàng, như nói như cười, nhu mì động lòng người: "Chào các bạn học, hoan nghênh các bạn đến với ghế nhà trường..."
Nhà thi đấu ít phút trước còn ồn ào như chợ bán thức ăn, bây giờ im lặng kim rớt cũng nghe tiếng.
Lê Thanh Tuyền cũng bị ánh sáng thần thánh của Trình Noãn Noãn lóe mù mắt, sâu ngủ bị xua tan, nội tâm sóng vỗ không ngừng. Mặt ngoài vẫn lạnh nhạt liếc Trình Noãn Noãn, giống như bị bài phát biểu của cô hấp dẫn.
Giống quá má ơi!
Nghiêm Trạch nhận xét: "Chị ấy đẹp thật." So với thằng bạn mình thì cũng một chín một mười.
Lê Thanh Tuyền gật nhẹ đầu, không biết thằng bạn đem mình ra so sánh với nữ thần vườn trường.
Chắc là trùng hợp thôi, tên giống nữ chính ngôn tình cũng có không ít mà.
Lê Thanh Tuyền cảm thấy không có gì quan trọng nữa, lại lên cơn buồn ngủ, cậu muốn dựa lưng thẳng chân cho thoải mái, đành quay đầu nhìn bạn học ngồi đằng sau xích xuống: "Mày ngồi dời ra sau tí đi Diên."
"...Diên?"
Nó lơ mình kìa!
Mày biết bạn tốt của mày có con tim pha lê hong hả!
Nhiếp Diên ngồi đằng sau cậu, từ lúc nhìn thấy Trình Noãn Noãn, cậu ta thất thần, miệng thì lẩm bẩm. Lê Thanh Tuyền tò mò, dựa ra phía sau nghe thử.
"Chị Noãn Noãn, chị về rồi..."
"??"
Quần què gì dẫy? Bồ cũ của thằng Diên á?
Phát biểu thêm mấy câu nữa đi em ơi!
Nhiếp Diên buồn bã dời mắt khỏi Trình Noãn Noãn, đột nhiên nhận thấy thằng bạn đang ngồi cái tư thế nhào vào lòng cậu ta.
Ghế ngồi là ghế gỗ bốn chân bọn học sinh phải mang từ phòng học ra đây, dự lễ xong lại phải mang vào. Lê Thanh Tuyền ngồi bằng hai chân sau, nghiêng một góc tù, có nguy cơ té dập mặt.
Nhiếp Diên: "??"
Nhiếp Diên sợ Lê Thanh Tuyền té chổng vó, mà mình cũng không thoát kiếp nạn bị đè, cậu ta đưa tay đè lại lưng ghế, cúi đầu hỏi: "Gì vậy Tuyền?"
Theo góc nhìn của Nhiếp Diên, cậu ta chỉ thấy mái tóc dài ngang vai mềm mượt của Lê Thanh Tuyền, mùi dầu gội rất thơm rất sảng khoái, buồn bực vì Trình Noãn Noãn vơi đi một nửa.
Thằng Tuyền nó mà té một cái, cậu ta chắc chắn sẽ thành đệm thịt! Buồn rầu cái nỗi gì cũng không bằng hình tượng đâu!
Lê Thanh Tuyền ngồi ngay ngắn lại, ngoắc ngón tay, nghiêng đầu liếc xéo Nhiếp Diên, thanh âm không mấy phập phồng: "Xích xuống hộ tao."
Nhiếp Diên: "..." Miệng chó không phun được ngà voi.
Nghiêm Trạch nhắc nhở hai đứa: "Tụi bây đừng ồn, xem thằng Xuyên biểu diễn kìa."
"Biểu diễn?"
Lê Thanh Tuyền hỏi lại.
Nghiêm Trạch thấy vẻ nghi hoặc của thằng bạn, giải thích: "Tuần trước nó đi tham quan trường, bị đội nhảy kéo lại tập chung." Kết quả thì nhìn sân khấu là biết liền.
Hứa Xuyên chỉ cần đứng giữa đội hình cái gì cũng không làm cũng được vỗ tay vỗ ơ hết nóc, đằng này còn nhảy giỏi, tiếng trầm trồ từ cánh chị em chưa hề ngừng nghỉ.
Thằng chó phản bội, hứa với nhau không được làm màu một mình mà!
Nghiêm Trạch có thể đoán được bạn tốt nghĩ gì, xoa mũi: "Lát nữa tao cũng lên đọc diễn văn đại biểu tân sinh khối 10."
Lê Thanh Tuyền cho một ánh mắt phê phán cực gắt.
Nghiêm Trạch ho hai cái, nói thêm: "Thằng Diên lát nữa cũng sẽ lên hát một bài."
Cái đám phản bội tổ chức này!
Buồn ngủ gì đó lặng mất tăm, Lê Thanh Tuyền nhàm chán không có gì làm đành phải xem văn nghệ.
Công nhận Xuyên chó nhảy đẹp thật!
Chu choa mạ ơi, trường mình nhiều mỹ nữ như vậy sao?
Xuất sắc thiệt!
Ặc, thằng Diên hát hay thế á? Khứa này dám giấu nghề!
Thằng Trạch phát biểu cái gì mà chán òm, cút lẹ lẹ đi chớ!
Ét ô ét, ngồi lâu đau đít muốn ải chĩa.
Các bạn học lâu lâu lại liếc nhìn mỹ nhân mặt lạnh Lê Thanh Tuyền đang nghiêm túc xem sân khấu, dáng ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ hổ thẹn trong lòng.
Thế là lấy cậu làm gương, khu vực này không ai sao nhãng, thầy hiệu trưởng thấy vậy rất vui mừng.
Tập thể lớp 10ĐB1 toàn là bé ngoan nha!
Nếu Lê Thanh Tuyền biết các bạn nhỏ đang nghĩ gì, chắc sẽ cười như con điên, cười xong thì chảnh chó khoe khoang với hội bạn.
Ba tiếng dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, các bạn học như được đại xá, nối đuôi nhau ra khỏi nhà thi đấu, xách ghế về phòng học.
Buổi đầu lên lớp không học hành gì nhiều, cơ bản là nhận lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm, bầu ra cán sự lớp, viết thời khóa biểu.
Đến khi Lê Thanh Tuyền lê lết về lớp học mới biết ba thằng bạn được ưu ái cho về lớp trước. Ba đứa này rất phỡn vì không cần phải chen chúc, cậu giận muốn đấm mỗi đứa một cái.
Tham gia văn nghệ cũng không rủ mình, bạn bè như cái quần què!
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, là một thầy giáo trẻ tuổi, nguyên một thân đen, chỉ có cà vạt trắng là nổi bật nhất trên người.
Lại là một anh chàng đẹp trai.
Cái trường này chọn nhan sắc làm tiêu chuẩn đấy à?
"Chào các bạn, tôi tên Ức Phong, là giáo viên chủ nhiệm của các bạn. À, tôi dạy Toán nhé."
"Bây giờ tôi sẽ điểm danh luôn."
Trái tim Lê Thanh Tuyền đập bình bịch liên hồi, đưa mắt chuyên chú nhìn thầy giáo.
Ông nội mẹ ơi...
"Nữ thần của tao!"
"Chị Noãn Noãn!"
"Wao! Xinh đẹp quá!"
Trình Noãn Noãn từ tốn bước lên bục cao trên sân khấu, váy áo đồng phục vừa vặn với thân hình tam giác ngược, mái tóc dài màu đen mượt mà ngang eo tung hứng theo từng động tác của cô. Khuôn mặt trái xoan, mắt đẹp mũi nhỏ, da trắng như bông bưởi, dường như có ánh hào quang thân thiện tinh khiết tỏa ra từ người cô gái.
Giọng nói của Trình Noãn Noãn rất có lực hấp dẫn, nhẹ nhàng, như nói như cười, nhu mì động lòng người: "Chào các bạn học, hoan nghênh các bạn đến với ghế nhà trường..."
Nhà thi đấu ít phút trước còn ồn ào như chợ bán thức ăn, bây giờ im lặng kim rớt cũng nghe tiếng.
Lê Thanh Tuyền cũng bị ánh sáng thần thánh của Trình Noãn Noãn lóe mù mắt, sâu ngủ bị xua tan, nội tâm sóng vỗ không ngừng. Mặt ngoài vẫn lạnh nhạt liếc Trình Noãn Noãn, giống như bị bài phát biểu của cô hấp dẫn.
Giống quá má ơi!
Nghiêm Trạch nhận xét: "Chị ấy đẹp thật." So với thằng bạn mình thì cũng một chín một mười.
Lê Thanh Tuyền gật nhẹ đầu, không biết thằng bạn đem mình ra so sánh với nữ thần vườn trường.
Chắc là trùng hợp thôi, tên giống nữ chính ngôn tình cũng có không ít mà.
Lê Thanh Tuyền cảm thấy không có gì quan trọng nữa, lại lên cơn buồn ngủ, cậu muốn dựa lưng thẳng chân cho thoải mái, đành quay đầu nhìn bạn học ngồi đằng sau xích xuống: "Mày ngồi dời ra sau tí đi Diên."
"...Diên?"
Nó lơ mình kìa!
Mày biết bạn tốt của mày có con tim pha lê hong hả!
Nhiếp Diên ngồi đằng sau cậu, từ lúc nhìn thấy Trình Noãn Noãn, cậu ta thất thần, miệng thì lẩm bẩm. Lê Thanh Tuyền tò mò, dựa ra phía sau nghe thử.
"Chị Noãn Noãn, chị về rồi..."
"??"
Quần què gì dẫy? Bồ cũ của thằng Diên á?
Phát biểu thêm mấy câu nữa đi em ơi!
Nhiếp Diên buồn bã dời mắt khỏi Trình Noãn Noãn, đột nhiên nhận thấy thằng bạn đang ngồi cái tư thế nhào vào lòng cậu ta.
Ghế ngồi là ghế gỗ bốn chân bọn học sinh phải mang từ phòng học ra đây, dự lễ xong lại phải mang vào. Lê Thanh Tuyền ngồi bằng hai chân sau, nghiêng một góc tù, có nguy cơ té dập mặt.
Nhiếp Diên: "??"
Nhiếp Diên sợ Lê Thanh Tuyền té chổng vó, mà mình cũng không thoát kiếp nạn bị đè, cậu ta đưa tay đè lại lưng ghế, cúi đầu hỏi: "Gì vậy Tuyền?"
Theo góc nhìn của Nhiếp Diên, cậu ta chỉ thấy mái tóc dài ngang vai mềm mượt của Lê Thanh Tuyền, mùi dầu gội rất thơm rất sảng khoái, buồn bực vì Trình Noãn Noãn vơi đi một nửa.
Thằng Tuyền nó mà té một cái, cậu ta chắc chắn sẽ thành đệm thịt! Buồn rầu cái nỗi gì cũng không bằng hình tượng đâu!
Lê Thanh Tuyền ngồi ngay ngắn lại, ngoắc ngón tay, nghiêng đầu liếc xéo Nhiếp Diên, thanh âm không mấy phập phồng: "Xích xuống hộ tao."
Nhiếp Diên: "..." Miệng chó không phun được ngà voi.
Nghiêm Trạch nhắc nhở hai đứa: "Tụi bây đừng ồn, xem thằng Xuyên biểu diễn kìa."
"Biểu diễn?"
Lê Thanh Tuyền hỏi lại.
Nghiêm Trạch thấy vẻ nghi hoặc của thằng bạn, giải thích: "Tuần trước nó đi tham quan trường, bị đội nhảy kéo lại tập chung." Kết quả thì nhìn sân khấu là biết liền.
Hứa Xuyên chỉ cần đứng giữa đội hình cái gì cũng không làm cũng được vỗ tay vỗ ơ hết nóc, đằng này còn nhảy giỏi, tiếng trầm trồ từ cánh chị em chưa hề ngừng nghỉ.
Thằng chó phản bội, hứa với nhau không được làm màu một mình mà!
Nghiêm Trạch có thể đoán được bạn tốt nghĩ gì, xoa mũi: "Lát nữa tao cũng lên đọc diễn văn đại biểu tân sinh khối 10."
Lê Thanh Tuyền cho một ánh mắt phê phán cực gắt.
Nghiêm Trạch ho hai cái, nói thêm: "Thằng Diên lát nữa cũng sẽ lên hát một bài."
Cái đám phản bội tổ chức này!
Buồn ngủ gì đó lặng mất tăm, Lê Thanh Tuyền nhàm chán không có gì làm đành phải xem văn nghệ.
Công nhận Xuyên chó nhảy đẹp thật!
Chu choa mạ ơi, trường mình nhiều mỹ nữ như vậy sao?
Xuất sắc thiệt!
Ặc, thằng Diên hát hay thế á? Khứa này dám giấu nghề!
Thằng Trạch phát biểu cái gì mà chán òm, cút lẹ lẹ đi chớ!
Ét ô ét, ngồi lâu đau đít muốn ải chĩa.
Các bạn học lâu lâu lại liếc nhìn mỹ nhân mặt lạnh Lê Thanh Tuyền đang nghiêm túc xem sân khấu, dáng ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ hổ thẹn trong lòng.
Thế là lấy cậu làm gương, khu vực này không ai sao nhãng, thầy hiệu trưởng thấy vậy rất vui mừng.
Tập thể lớp 10ĐB1 toàn là bé ngoan nha!
Nếu Lê Thanh Tuyền biết các bạn nhỏ đang nghĩ gì, chắc sẽ cười như con điên, cười xong thì chảnh chó khoe khoang với hội bạn.
Ba tiếng dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, các bạn học như được đại xá, nối đuôi nhau ra khỏi nhà thi đấu, xách ghế về phòng học.
Buổi đầu lên lớp không học hành gì nhiều, cơ bản là nhận lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm, bầu ra cán sự lớp, viết thời khóa biểu.
Đến khi Lê Thanh Tuyền lê lết về lớp học mới biết ba thằng bạn được ưu ái cho về lớp trước. Ba đứa này rất phỡn vì không cần phải chen chúc, cậu giận muốn đấm mỗi đứa một cái.
Tham gia văn nghệ cũng không rủ mình, bạn bè như cái quần què!
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, là một thầy giáo trẻ tuổi, nguyên một thân đen, chỉ có cà vạt trắng là nổi bật nhất trên người.
Lại là một anh chàng đẹp trai.
Cái trường này chọn nhan sắc làm tiêu chuẩn đấy à?
"Chào các bạn, tôi tên Ức Phong, là giáo viên chủ nhiệm của các bạn. À, tôi dạy Toán nhé."
"Bây giờ tôi sẽ điểm danh luôn."
Trái tim Lê Thanh Tuyền đập bình bịch liên hồi, đưa mắt chuyên chú nhìn thầy giáo.
Ông nội mẹ ơi...
/77
|