Bàn của Lê Thanh Tuyền trong góc, phía trước còn có bồn hoa che khuất, Nghiêm Cửu Tiêu dáng người cao lớn ngồi ngoài bìa, nếu không lưu ý sẽ không thấy cậu.
Hứa Xuyên và Âu Dương Kim Dung Nữ Thần ngồi ở cái bàn cách bọn họ không xa, cách hai bàn, ở phía trước gần quầy bar.
Lê Thanh Tuyền thấy thằng bạn chí cốt đi chơi với gái, ngồi không yên, mông nhích tới nhích lui, rướn người qua ngó, hi vọng có thể nghe được hai người đối thoại.
Nghiêm Cửu Tiêu ngồi ngay bên cạnh, đột nhiên một đầu tóc mềm mại sượt qua trước ngực, phút chốc ngẩn người.
Hắn vươn tay vòng qua eo, kéo Lê Thanh Tuyền ôm vào lòng, sợ mình làm cậu đau, không dám dùng sức: "Nào nào, coi chừng té." Hắn còn chưa ôm ai có thịt mềm mỏng như vậy đâu.
Đôi mắt cậu mở to.
Một mét chín hai, cơ thể săn chắc tràn đầy sức bật, vừa cứng vừa ấm, còn có mùi nước hoa nam nhẹ hương. Trong tiểu thuyết không phải có miêu tả qua hay sao, nam chính là quân nhân, lúc ôm nữ chính, cho cô cảm giác an toàn đến lạ, không muốn xa rời.
Má ơi cơ ngực!
Oa oa oa!
Lê Thanh Tuyền một đầu chui rúc vào Nghiêm Cửu Tiêu, cái gì Hứa Xuyên cái gì Âu Dương Kim Dung Nữ Thần đều bị cậu vứt ra khỏi đầu.
Thoải mái.
Ức Phong quái dị nhìn hai người, sâu sắc hoài nghi cả hai đều cong. (1)
Nhưng xác thật đẹp đôi, chiều cao chênh lệch gây thương nhớ.
Có một bé trai xách một giỏ hoa đi bán dạo, Hứa Xuyên mua một đóa, vui vẻ cầm tiền boa, vui vẻ tới bàn này mời mua: "Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi ạ?"
Lê Thanh Tuyền: "..."
Lê Thanh Tuyền da mặt mỏng, thành thật ngồi ngay ngắn lại.
Nghiêm Cửu Tiêu sảng khoái móc bóp ra, tùy tay là năm trăm ngàn: "Được, khỏi thối." Hắn không biết từ chối ai, ai mời chào cũng mua. (1)
Ức Phong cũng mua, anh ta chọn hoa hồng trắng, chọn đóa hồng đẹp nhất.
Ức Phong cầm trên tay thưởng thức từng cái gai cho đến cánh hoa trắng tinh, dùng tay đè ép cành gai, ngón tay rớm máu cũng không nhíu mày.
Nghĩ đến chuyện gì đó vui sướng, ức Phong còn cong khóe môi, nụ cười đó trong mắt Lê Thanh Tuyền không khác gì sát thủ biến thái liếm dao dính máu sau khi thủ tiêu thành công, hưởng thụ hiện trường chết chóc.
Thấy mà nóng lạnh.
Nếu bên cạnh không phải Nghiêm Cửu Tiêu đang ngồi cạnh, cậu trực tiếp bị dọa ra nước tiểu.
Này hoa, mua cho ai Lê Thanh Tuyền đã có suy đoán.
Hẳn là cho Liễu Thanh Ti.
Ức Phong thấy cậu nhìn mình, cười tươi như hoa: "Sao? Em cũng muốn tôi tặng?" Mua thêm một bông tặng cậu cũng không phải không thể.
Lê Thanh Tuyền lắc đầu như chưa từng được lắc, mặt vô cảm nhưng nội tâm muốn trầm cảm, cung kính từ chối: "Dạ vâng thưa không ạ." Ai biết cậu còn mạng để về cắm bông hoa vào bình hay không.
Ức Phong: "..." Thật lễ phép.
Anh cũng có ăn thịt cậu được đâu?
Nghiêm Cửu Tiêu cũng cảm thấy Lê Thanh Tuyền có sức sống, bị chọc cười không ít lần.
Có chuyện này gián đoạn, Hứa Xuyên và Âu Dương Kim Dung Nữ Thần rời đi lúc nào không hay.
Cậu cũng không miệt mài theo đuổi, ngày mai hỏi thẳng Hứa Xuyên là được.
Hai giờ chiều.
Ức Phong muốn đi gặp bạn cho nên tách ra, hẹn chiều nay cùng dùng cơm.
Lê Thanh Tuyền mua rất nhiều sách, cầm không xuể, cậu tính đặt ship giao về nhà nhưng Nghiêm Cửu Tiêu xung phong sẽ khuân vác về giúp cậu, giúp cậu tiết kiệm được không ít.
Một thân nhẹ nhàng cậu tiếp tục mua mua mua, Nghiêm Cửu Tiêu đi theo xách giỏ, còn thay cậu trả tiền. Tiền của Nghiêm gia đại thiếu gia có rất nhiều, trăm triệu tính lên, tiền tiêu vặt của cậu chưa bằng số lẻ của người ta.
Cậu không ngại giúp hắn tiêu bớt.
Sở Mộc thấy Lê Thanh Tuyền, cũng thấy ăn mặc cảnh phục Nghiêm Cửu Tiêu, nội tâm xao động.
Nghiêm Cửu Tiêu đối với sức mua của cậu táp lưỡi không ngừng: "Ăn chiều xong về nhà anh chơi một lát?"
Lê Thanh Tuyền đang định đáp ứng đột nhiên nhớ tới ai kia, rối rắm hỏi: "Anh Nghiêm Tước không ở nhà chứ?"
Nghiêm Cửu Tiêu không rõ cậu hỏi thăm thẳng hai làm gì, nhưng cũng thành thật trả lời: "Tước? Nó hằng ngày ở công ty tăng ca không đúng 10 giờ không về. Anh nghe nói, sắp tới còn quay phim này kia, không về ngủ đâu."
Lê Thanh Tuyền bởi vì đi chơi còn chưa làm bài tập, cậu có mang theo vở, lát nữa chép đáp án của Nghiêm Trạch: "Lát ghé nhà anh chơi" (1)
Không có Ức Phong, cậu hoạt bát hơn rất nhiều, tuy cơ mặt vạn năm bất biến nhưng Nghiêm Cửu Tiêu phát hiện cậu nói nhiều hơn rồi.
Lát sau, quả như suy đoán Ức Phong cùng Liễu Thanh Ti đi đến trước mặt Lê Thanh Tuyền.
Ức Phong đi với Liễu Thanh Ti, đều diện đồ đen, trai tài gái sắc, khí thế một cộng một lớn hơn hai, cảnh tượng đẹp tới nỗi làm cậu muốn chạy về nhà với mẹ.
Liễu Thanh Ti kinh ngạc nhìn Lê Thanh Tuyền, lại liếc mắt nhìn Nghiêm Cửu Tiêu cao lớn đứng bên cạnh, xụ mặt không nói.
Cũng phải, hai cái phần tử phạm tội, đứng trước mặt cảnh sát, không rụt rè mới là lạ.
Nghiêm Cửu Tiêu nhăn mày đánh giá Liễu Thanh Ti, Ức Phong còn biết đeo lên mặt nạ che giấu bản chất của mình, còn cô bé thì không.
Bữa cơm chiều này...
Quá gian nan!
Hứa Xuyên và Âu Dương Kim Dung Nữ Thần ngồi ở cái bàn cách bọn họ không xa, cách hai bàn, ở phía trước gần quầy bar.
Lê Thanh Tuyền thấy thằng bạn chí cốt đi chơi với gái, ngồi không yên, mông nhích tới nhích lui, rướn người qua ngó, hi vọng có thể nghe được hai người đối thoại.
Nghiêm Cửu Tiêu ngồi ngay bên cạnh, đột nhiên một đầu tóc mềm mại sượt qua trước ngực, phút chốc ngẩn người.
Hắn vươn tay vòng qua eo, kéo Lê Thanh Tuyền ôm vào lòng, sợ mình làm cậu đau, không dám dùng sức: "Nào nào, coi chừng té." Hắn còn chưa ôm ai có thịt mềm mỏng như vậy đâu.
Đôi mắt cậu mở to.
Một mét chín hai, cơ thể săn chắc tràn đầy sức bật, vừa cứng vừa ấm, còn có mùi nước hoa nam nhẹ hương. Trong tiểu thuyết không phải có miêu tả qua hay sao, nam chính là quân nhân, lúc ôm nữ chính, cho cô cảm giác an toàn đến lạ, không muốn xa rời.
Má ơi cơ ngực!
Oa oa oa!
Lê Thanh Tuyền một đầu chui rúc vào Nghiêm Cửu Tiêu, cái gì Hứa Xuyên cái gì Âu Dương Kim Dung Nữ Thần đều bị cậu vứt ra khỏi đầu.
Thoải mái.
Ức Phong quái dị nhìn hai người, sâu sắc hoài nghi cả hai đều cong. (1)
Nhưng xác thật đẹp đôi, chiều cao chênh lệch gây thương nhớ.
Có một bé trai xách một giỏ hoa đi bán dạo, Hứa Xuyên mua một đóa, vui vẻ cầm tiền boa, vui vẻ tới bàn này mời mua: "Anh ơi, mua hoa tặng bạn gái đi ạ?"
Lê Thanh Tuyền: "..."
Lê Thanh Tuyền da mặt mỏng, thành thật ngồi ngay ngắn lại.
Nghiêm Cửu Tiêu sảng khoái móc bóp ra, tùy tay là năm trăm ngàn: "Được, khỏi thối." Hắn không biết từ chối ai, ai mời chào cũng mua. (1)
Ức Phong cũng mua, anh ta chọn hoa hồng trắng, chọn đóa hồng đẹp nhất.
Ức Phong cầm trên tay thưởng thức từng cái gai cho đến cánh hoa trắng tinh, dùng tay đè ép cành gai, ngón tay rớm máu cũng không nhíu mày.
Nghĩ đến chuyện gì đó vui sướng, ức Phong còn cong khóe môi, nụ cười đó trong mắt Lê Thanh Tuyền không khác gì sát thủ biến thái liếm dao dính máu sau khi thủ tiêu thành công, hưởng thụ hiện trường chết chóc.
Thấy mà nóng lạnh.
Nếu bên cạnh không phải Nghiêm Cửu Tiêu đang ngồi cạnh, cậu trực tiếp bị dọa ra nước tiểu.
Này hoa, mua cho ai Lê Thanh Tuyền đã có suy đoán.
Hẳn là cho Liễu Thanh Ti.
Ức Phong thấy cậu nhìn mình, cười tươi như hoa: "Sao? Em cũng muốn tôi tặng?" Mua thêm một bông tặng cậu cũng không phải không thể.
Lê Thanh Tuyền lắc đầu như chưa từng được lắc, mặt vô cảm nhưng nội tâm muốn trầm cảm, cung kính từ chối: "Dạ vâng thưa không ạ." Ai biết cậu còn mạng để về cắm bông hoa vào bình hay không.
Ức Phong: "..." Thật lễ phép.
Anh cũng có ăn thịt cậu được đâu?
Nghiêm Cửu Tiêu cũng cảm thấy Lê Thanh Tuyền có sức sống, bị chọc cười không ít lần.
Có chuyện này gián đoạn, Hứa Xuyên và Âu Dương Kim Dung Nữ Thần rời đi lúc nào không hay.
Cậu cũng không miệt mài theo đuổi, ngày mai hỏi thẳng Hứa Xuyên là được.
Hai giờ chiều.
Ức Phong muốn đi gặp bạn cho nên tách ra, hẹn chiều nay cùng dùng cơm.
Lê Thanh Tuyền mua rất nhiều sách, cầm không xuể, cậu tính đặt ship giao về nhà nhưng Nghiêm Cửu Tiêu xung phong sẽ khuân vác về giúp cậu, giúp cậu tiết kiệm được không ít.
Một thân nhẹ nhàng cậu tiếp tục mua mua mua, Nghiêm Cửu Tiêu đi theo xách giỏ, còn thay cậu trả tiền. Tiền của Nghiêm gia đại thiếu gia có rất nhiều, trăm triệu tính lên, tiền tiêu vặt của cậu chưa bằng số lẻ của người ta.
Cậu không ngại giúp hắn tiêu bớt.
Sở Mộc thấy Lê Thanh Tuyền, cũng thấy ăn mặc cảnh phục Nghiêm Cửu Tiêu, nội tâm xao động.
Nghiêm Cửu Tiêu đối với sức mua của cậu táp lưỡi không ngừng: "Ăn chiều xong về nhà anh chơi một lát?"
Lê Thanh Tuyền đang định đáp ứng đột nhiên nhớ tới ai kia, rối rắm hỏi: "Anh Nghiêm Tước không ở nhà chứ?"
Nghiêm Cửu Tiêu không rõ cậu hỏi thăm thẳng hai làm gì, nhưng cũng thành thật trả lời: "Tước? Nó hằng ngày ở công ty tăng ca không đúng 10 giờ không về. Anh nghe nói, sắp tới còn quay phim này kia, không về ngủ đâu."
Lê Thanh Tuyền bởi vì đi chơi còn chưa làm bài tập, cậu có mang theo vở, lát nữa chép đáp án của Nghiêm Trạch: "Lát ghé nhà anh chơi" (1)
Không có Ức Phong, cậu hoạt bát hơn rất nhiều, tuy cơ mặt vạn năm bất biến nhưng Nghiêm Cửu Tiêu phát hiện cậu nói nhiều hơn rồi.
Lát sau, quả như suy đoán Ức Phong cùng Liễu Thanh Ti đi đến trước mặt Lê Thanh Tuyền.
Ức Phong đi với Liễu Thanh Ti, đều diện đồ đen, trai tài gái sắc, khí thế một cộng một lớn hơn hai, cảnh tượng đẹp tới nỗi làm cậu muốn chạy về nhà với mẹ.
Liễu Thanh Ti kinh ngạc nhìn Lê Thanh Tuyền, lại liếc mắt nhìn Nghiêm Cửu Tiêu cao lớn đứng bên cạnh, xụ mặt không nói.
Cũng phải, hai cái phần tử phạm tội, đứng trước mặt cảnh sát, không rụt rè mới là lạ.
Nghiêm Cửu Tiêu nhăn mày đánh giá Liễu Thanh Ti, Ức Phong còn biết đeo lên mặt nạ che giấu bản chất của mình, còn cô bé thì không.
Bữa cơm chiều này...
Quá gian nan!
/77
|