Rạng sáng hôm sau, Trịnh Xá cùng La Lệ ra quảng trường lại phát giác Sở Hiên đã ở đây. Khiến cho hắn kinh ngạc là Sở Hiên thay đổi tác phong, ngồi giữa một đống gối ôm hình người, vừa ôm gối vừa xem tư liệu, cô gái in trên gối có đôi mắt to, xinh đẹp nhu thuận, thực không nhìn ra Sở Hiên có loại ham thích này.
"Oa" La Lệ vui vẻ kêu lên "Đây là Trương đại ca, Zero đại ca, đây là Chiêm Lam tỷ. . ." Trịnh Xá lúc này mới phát hiện, in trên gối đều là hình của thành viên Trung Châu đội, 囧.
"Đại sắc lang, sao không thấy gối ôm của anh đâu?" La Lệ tìm kiếm một lát, không có kết quả, nghi hoặc mở miệng.
Cái gối Sở Hiên lót dưới mông, sao càng nhìn càng thấy quen mắt vậy? Khóe miệng Trịnh Xá giật giật, nhìn cái gối ôm dưới người Sở Hiên.
La Lệ nhìn chếch xuống 45 độ, ánh mắt lấp lánh. . .
Trịnh Xá không biết làm sao mở miệng "Này. . . Sở Hiên, anh có thể đứng dậy không, để tôi xem cái gối anh đang ngồi?"
Sở Hiên lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nói 'Đứa nhỏ này sao lại lắm chuyện như vậy?' nhưng vẫn lấy gối ôm ra, đưa cho hắn, sau đó lấy gối ôm hình Trương Kiệt lót dưới mông.
"Đại sắc lang, là anh này, đáng yêu quá!" La Lệ vui vẻ ôm gối vào lòng.
Khóe miệng Trịnh Xá run run, gối ôm kia in hình của ta thì thôi, tại sao trên gối ôm lại có thêm tai và đuôi khỉ? Hơn nữa tạo hình của lão tử trên gối ôm lại là bộ dạng đại tinh tinh đấm ngực! Sở Hiên, ngươi mang thù phải không? Đúng là mang thù rồi!
Hôm nay mỗi người đều thức dậy rất sớm, nhìn thấy Sở Hiên đều không ngoại lệ mà co rút khóe miệng, sau đó người nhà đều xông lên, kêu to "Thật đáng yêu, thật đáng yêu!"
Em trai Zero ôm hình gối Zero không buông tay. "Ca ca biến thành gối ôm cũng rất tuấn tú!" Hình Zero trên gối ôm còn cầm súng ngắn, bộ dáng uy phong lẫm liệt. Zero dịu dàng sờ đầu em trai, vô cùng cưng chiều.
Tiêu Hồng Luật nhìn tỷ tỷ y tá cầm gối ôm hình mình mà khóc không ra nước mắt, vì sao biến thành gối ôm ta cũng nhỏ hơn người khác. Đây là kỳ thị, kỳ thị trắng trợn a!
Triệu Anh Không cầm lấy gối ôm hình mình, khóe miệng nhếch lên, xoa xoa rồi bóp bóp, bóp bóp lại vỗ vỗ, chơi vô cùng vui vẻ.
Chiêm Lam cầm gối ôm hình mình, lại nhìn gối ôm Trịnh Xá trong lòng La Lệ, rõ ràng là muốn ôm nhưng lại không dám.
Trương Hằng và Tề Đằng Nhất nhìn gối ôm tạo hình mình, im lặng cầm lên, sờ sờ, xoa xoa, sau đó. . . Lót xuống dưới mông.
"Trương Kiệt đâu?"
Trịnh Xá nhìn mọi người đã tới đủ nhưng Trương Kiệt vẫn không xuất hiện, đành chịu lắc đầu.
"Ngoại trừ Trương Kiệt, mọi người đã tới đông đủ chưa?" Trịnh Xá mở miệng lần nữa.
"Tần Chuế Ngọc." Sở Hiên lạnh lùng nói ra ba chữ.
Tần Chuế Ngọc còn chưa tới sao? Quả là cái giá của minh tinh. Trịnh Xá nhớ tới biểu hiện của cô gái này lúc trước, cảm thấy khinh thường. Nhưng Trịnh Xá vẫn tự giác phát huy tính chất của đội trưởng tạm thời, gõ cửa phòng cô.
Đợi một lát, cửa mở ra, trước mắt mọi người sáng ngời, bộ đồ kungfu màu trắng, cổ tay áo, ống tay và quần áo, vạt áo đều thêu điệp vũ bách hoa đồ (bướm bay và trăm hoa) phức tạp, khuy cài màu hồng lựu làm bộ đồ bó sát người hiện lên đường cong duyên dáng của nữ tử, thắt lưng cùng màu làm lộ ra chiếc eo mảnh khảnh. Tóc đen được buộc thành đuôi ngựa bằng một chiếc nơ hồng phấn, toát lên vẻ oai hùng hiên ngang.
"Bởi vì chuẩn bị đồ ăn nên tôi đến muộn một chút, thật có lỗi." Tần Chuế Ngọc ngượng ngùng lè lưỡi, rất xinh đẹp đáng yêu.
Giả ngây thơ! Chiêm Lam không cho là đúng.
Tần Chuế Ngọc mở toang cửa ra, lấy một hộp thức ăn lớn, mọi người nhìn thấy căn phòng đầy gối ôm của cô liền hiểu rõ sở thích quỷ dị của Sở Hiên là do ai truyền nhiễm.
Cổ Tiểu Ngốc thấy cảnh tượng ngoài quảng trường, suýt nữa thì đập đầu xuống đất, vì sao gối ôm của ta lại chạy ra ngoài này! Khi nhìn thấy gối ôm hình Cổ Tiểu Ngốc trong lòng Sở Hiên, cô rốt cuộc không chịu được nữa, nghiêng người một cái, may mà Trịnh Xá đỡ được, tuy rằng tiếng nghiến răng của Chiêm Lam lại vang lên ken két.
'Đại tá, để ta làm gối ôm của ngài đi!' Cổ Tiểu Ngốc xúc động muốn ôm đùi Sở Hiên.
Trên tay mọi người đều cầm đồ ăn, thoạt nhìn giống như thực phẩm chín mới lấy ra từ tủ lạnh, nhìn hộp thức ăn cực to của Tần Chuế Ngọc, không nói gì.
Cổ Tiểu Ngốc tự giác ngồi cạnh Sở Hiên, suy nghĩ, sau đó một chiếc bàn tròn to lớn xuất hiện, mở hộp đựng thức ăn, bắt đầu lấy đồ ăn ra. . .
Đậy tây cuốn, uyên ương tô hạp, hoa sen phù dung, kim đường bạch ngọc, gà chiên, trân châu tuyết nhĩ, vân phiến đậu hủ, hoa mai bạch ngọc. . . Đương nhiên còn có điểm tâm ba màu làm riêng cho Sở Hiên.
Quảng trường trong chủ thần vang lên tiếng nuốt nước miếng liên tiếp, nhìn bữa sáng tạo hình hoa lệ, mùi thơm phức kia, sợ là không thể không động tâm!
"Mọi người cùng nhau ăn đi." Cô gái xinh đẹp mỉm cười, mọi người không khách khí ngồi xuống rồi giành ăn.
Cổ Tiểu Ngốc bị động tác của mọi người làm sợ tới mức không dám động đũa, 'Các vị Trung Châu đội, ăn cơm đều có vị nam nhân như vậy. . .' <(@ ̄︶ ̄@)>
Tiêu Hồng Luật tư tưởng xấu cười hì hì lấy một con nhện bự từ trong rổ ra, Triệu Anh Không và Chiêm Lam sợ tới mức thét chói tai, em trai tránh đằng sau Zero. Cổ Tiểu Ngốc phản xạ có điều kiện ôm tay của Sở Hiên, mặc dù trong mắt mọi người, ôm Sở Hiên còn đáng sợ hơn nhện bự.
Hắn cười hì hì cầm con nhện lên cắn một cái, thì ra con nhện đã được nướng chính. Lúc này Cổ Tiểu Ngốc mới kịp phản ứng, đỏ mặt, ngượng ngùng buông tay ôm Sở Hiên ra. 'Ôm cánh tay của Sở đại tá thật thích ○( ̄﹃ ̄)○' Cổ Tiểu Ngốc im lặng nhớ lại xúc cảm.
Tiêu Hồng Luật để lại bụng và đầu nhện, ăn sạch mấy cái chân, sau đó, hắn lại lấy một con sâu từ trong giỏ ra, vui vẻ há mồm ăn.
Ba cô gái không dám nhìn hắn, Triệu Anh Không và Cổ Tiểu Ngốc còn đỡ chút, ít nhất biểu cảm và sắc mặt của các cô còn bình thường, mà Chiêm Lam thì vô cùng khó chịu, sắc mặt xanh xao, hai tay ôm bụng. Tiêu Hồng Luật ăn xong, trên tay chỉ còn lại một cái đầu côn trùng nho nhỏ, hắn bỏ ra rồi duỗi tay về phía bàn đầy món ăn mới lạ.
Lúc này, trên bàn trừ Sở Hiên, khẩu vị của mọi người đều bị hắn làm mất hết. Cổ Tiểu Ngốc tay phải ôm tay trái, bừng tỉnh hiểu ra 'Thì ra Tiêu Hồng Luật làm vậy để mọi người nuốt không trôi, sau đó độc chiếm một bàn thức ăn. Không hổ là trí giả thứ hai của Trung Châu đội, tranh cơm cũng không giống người thường!'
Cổ Tiểu Ngốc nhanh chóng nắm chặt tay Tiêu Hồng Luật "Tôi thấy cậu ăn sâu thích ý như vậy, đồ ăn bình thường của tôi chắc không vào được mắt cậu, cậu đừng miễn cưỡng bản thân." Tiêu Hồng Luật ngượng ngùng cười, rụt tay lại, mọi người hả lòng hả dạ.
Tiêu Hồng Luật đành phải vừa buồn bực ăn sâu vừa phân tích so sánh thực lực của Trung Châu đội và Ấn Châu đội, tổng kết kinh nghiệm chiến đấu và bài học lần này, lập kế hoạch ngắn hạn trong tương lai của Trung Châu đội, sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người và đề nghị phương hướng cường hóa.
Mà Sở Hiên ăn uống no đủ xong mới phát tư liệu cho mọi người. Tiêu Hồng Luật nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt âm tình bất định. Đó là bản giới thiệu giống của mình nhưng đã được cải tiến. Sở Hiên đã đoán trước được mình sẽ nói vậy sao? Chỗ cải tiến lại cho mọi người thấy sự chênh lệch giữa mình và hắn. Như vậy địa vị trí giả số một của Sở Hiên liền được xác định. . . Thực không cam lòng. . .
"Tần Chuế Ngọc, cô có thể nói cho mọi người biết cô sống sót thế nào không? Bộ đồ lặn kia lấy từ đâu?" Tiêu Hồng Luật hỏi. (Tiêu Hồng Luật, mi đang giận chó đánh mèo phải không? Là giận chó đánh mèo đi!)
Cổ Tiểu Ngốc do dự một lát mới nói "Để Sở Hiên nói đi, là anh ấy cứu tôi." Cổ Tiểu Ngốc biết rằng mình không giỏi nói dối, liền đẩy cho Sở Hiên.
Tiêu Hồng Luật gật đầu, nhìn Sở Hiên với vẻ 'Ta chỉ biết các ngươi có JQ'.
Vì thế, Sở Hiên BALA, BALA, BALA. . . Sở Hiên đẩy mắt kính chưa từng trượt xuống kia, "Tình huống cơ bản là như vậy."
Mọi người hiểu rõ.
Cổ Tiểu Ngốc cũng nghe say sưa, Sở Hiên, kỳ thật trước kia anh bình luận sách phải không, hợp tình hợp lý còn nhịp nhàng ăn khớp, nếu tôi không phải là nhân vật trong truyện, chắc chắn sẽ bị lừa gạt.
"Oa" La Lệ vui vẻ kêu lên "Đây là Trương đại ca, Zero đại ca, đây là Chiêm Lam tỷ. . ." Trịnh Xá lúc này mới phát hiện, in trên gối đều là hình của thành viên Trung Châu đội, 囧.
"Đại sắc lang, sao không thấy gối ôm của anh đâu?" La Lệ tìm kiếm một lát, không có kết quả, nghi hoặc mở miệng.
Cái gối Sở Hiên lót dưới mông, sao càng nhìn càng thấy quen mắt vậy? Khóe miệng Trịnh Xá giật giật, nhìn cái gối ôm dưới người Sở Hiên.
La Lệ nhìn chếch xuống 45 độ, ánh mắt lấp lánh. . .
Trịnh Xá không biết làm sao mở miệng "Này. . . Sở Hiên, anh có thể đứng dậy không, để tôi xem cái gối anh đang ngồi?"
Sở Hiên lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nói 'Đứa nhỏ này sao lại lắm chuyện như vậy?' nhưng vẫn lấy gối ôm ra, đưa cho hắn, sau đó lấy gối ôm hình Trương Kiệt lót dưới mông.
"Đại sắc lang, là anh này, đáng yêu quá!" La Lệ vui vẻ ôm gối vào lòng.
Khóe miệng Trịnh Xá run run, gối ôm kia in hình của ta thì thôi, tại sao trên gối ôm lại có thêm tai và đuôi khỉ? Hơn nữa tạo hình của lão tử trên gối ôm lại là bộ dạng đại tinh tinh đấm ngực! Sở Hiên, ngươi mang thù phải không? Đúng là mang thù rồi!
Hôm nay mỗi người đều thức dậy rất sớm, nhìn thấy Sở Hiên đều không ngoại lệ mà co rút khóe miệng, sau đó người nhà đều xông lên, kêu to "Thật đáng yêu, thật đáng yêu!"
Em trai Zero ôm hình gối Zero không buông tay. "Ca ca biến thành gối ôm cũng rất tuấn tú!" Hình Zero trên gối ôm còn cầm súng ngắn, bộ dáng uy phong lẫm liệt. Zero dịu dàng sờ đầu em trai, vô cùng cưng chiều.
Tiêu Hồng Luật nhìn tỷ tỷ y tá cầm gối ôm hình mình mà khóc không ra nước mắt, vì sao biến thành gối ôm ta cũng nhỏ hơn người khác. Đây là kỳ thị, kỳ thị trắng trợn a!
Triệu Anh Không cầm lấy gối ôm hình mình, khóe miệng nhếch lên, xoa xoa rồi bóp bóp, bóp bóp lại vỗ vỗ, chơi vô cùng vui vẻ.
Chiêm Lam cầm gối ôm hình mình, lại nhìn gối ôm Trịnh Xá trong lòng La Lệ, rõ ràng là muốn ôm nhưng lại không dám.
Trương Hằng và Tề Đằng Nhất nhìn gối ôm tạo hình mình, im lặng cầm lên, sờ sờ, xoa xoa, sau đó. . . Lót xuống dưới mông.
"Trương Kiệt đâu?"
Trịnh Xá nhìn mọi người đã tới đủ nhưng Trương Kiệt vẫn không xuất hiện, đành chịu lắc đầu.
"Ngoại trừ Trương Kiệt, mọi người đã tới đông đủ chưa?" Trịnh Xá mở miệng lần nữa.
"Tần Chuế Ngọc." Sở Hiên lạnh lùng nói ra ba chữ.
Tần Chuế Ngọc còn chưa tới sao? Quả là cái giá của minh tinh. Trịnh Xá nhớ tới biểu hiện của cô gái này lúc trước, cảm thấy khinh thường. Nhưng Trịnh Xá vẫn tự giác phát huy tính chất của đội trưởng tạm thời, gõ cửa phòng cô.
Đợi một lát, cửa mở ra, trước mắt mọi người sáng ngời, bộ đồ kungfu màu trắng, cổ tay áo, ống tay và quần áo, vạt áo đều thêu điệp vũ bách hoa đồ (bướm bay và trăm hoa) phức tạp, khuy cài màu hồng lựu làm bộ đồ bó sát người hiện lên đường cong duyên dáng của nữ tử, thắt lưng cùng màu làm lộ ra chiếc eo mảnh khảnh. Tóc đen được buộc thành đuôi ngựa bằng một chiếc nơ hồng phấn, toát lên vẻ oai hùng hiên ngang.
"Bởi vì chuẩn bị đồ ăn nên tôi đến muộn một chút, thật có lỗi." Tần Chuế Ngọc ngượng ngùng lè lưỡi, rất xinh đẹp đáng yêu.
Giả ngây thơ! Chiêm Lam không cho là đúng.
Tần Chuế Ngọc mở toang cửa ra, lấy một hộp thức ăn lớn, mọi người nhìn thấy căn phòng đầy gối ôm của cô liền hiểu rõ sở thích quỷ dị của Sở Hiên là do ai truyền nhiễm.
Cổ Tiểu Ngốc thấy cảnh tượng ngoài quảng trường, suýt nữa thì đập đầu xuống đất, vì sao gối ôm của ta lại chạy ra ngoài này! Khi nhìn thấy gối ôm hình Cổ Tiểu Ngốc trong lòng Sở Hiên, cô rốt cuộc không chịu được nữa, nghiêng người một cái, may mà Trịnh Xá đỡ được, tuy rằng tiếng nghiến răng của Chiêm Lam lại vang lên ken két.
'Đại tá, để ta làm gối ôm của ngài đi!' Cổ Tiểu Ngốc xúc động muốn ôm đùi Sở Hiên.
Trên tay mọi người đều cầm đồ ăn, thoạt nhìn giống như thực phẩm chín mới lấy ra từ tủ lạnh, nhìn hộp thức ăn cực to của Tần Chuế Ngọc, không nói gì.
Cổ Tiểu Ngốc tự giác ngồi cạnh Sở Hiên, suy nghĩ, sau đó một chiếc bàn tròn to lớn xuất hiện, mở hộp đựng thức ăn, bắt đầu lấy đồ ăn ra. . .
Đậy tây cuốn, uyên ương tô hạp, hoa sen phù dung, kim đường bạch ngọc, gà chiên, trân châu tuyết nhĩ, vân phiến đậu hủ, hoa mai bạch ngọc. . . Đương nhiên còn có điểm tâm ba màu làm riêng cho Sở Hiên.
Quảng trường trong chủ thần vang lên tiếng nuốt nước miếng liên tiếp, nhìn bữa sáng tạo hình hoa lệ, mùi thơm phức kia, sợ là không thể không động tâm!
"Mọi người cùng nhau ăn đi." Cô gái xinh đẹp mỉm cười, mọi người không khách khí ngồi xuống rồi giành ăn.
Cổ Tiểu Ngốc bị động tác của mọi người làm sợ tới mức không dám động đũa, 'Các vị Trung Châu đội, ăn cơm đều có vị nam nhân như vậy. . .' <(@ ̄︶ ̄@)>
Tiêu Hồng Luật tư tưởng xấu cười hì hì lấy một con nhện bự từ trong rổ ra, Triệu Anh Không và Chiêm Lam sợ tới mức thét chói tai, em trai tránh đằng sau Zero. Cổ Tiểu Ngốc phản xạ có điều kiện ôm tay của Sở Hiên, mặc dù trong mắt mọi người, ôm Sở Hiên còn đáng sợ hơn nhện bự.
Hắn cười hì hì cầm con nhện lên cắn một cái, thì ra con nhện đã được nướng chính. Lúc này Cổ Tiểu Ngốc mới kịp phản ứng, đỏ mặt, ngượng ngùng buông tay ôm Sở Hiên ra. 'Ôm cánh tay của Sở đại tá thật thích ○( ̄﹃ ̄)○' Cổ Tiểu Ngốc im lặng nhớ lại xúc cảm.
Tiêu Hồng Luật để lại bụng và đầu nhện, ăn sạch mấy cái chân, sau đó, hắn lại lấy một con sâu từ trong giỏ ra, vui vẻ há mồm ăn.
Ba cô gái không dám nhìn hắn, Triệu Anh Không và Cổ Tiểu Ngốc còn đỡ chút, ít nhất biểu cảm và sắc mặt của các cô còn bình thường, mà Chiêm Lam thì vô cùng khó chịu, sắc mặt xanh xao, hai tay ôm bụng. Tiêu Hồng Luật ăn xong, trên tay chỉ còn lại một cái đầu côn trùng nho nhỏ, hắn bỏ ra rồi duỗi tay về phía bàn đầy món ăn mới lạ.
Lúc này, trên bàn trừ Sở Hiên, khẩu vị của mọi người đều bị hắn làm mất hết. Cổ Tiểu Ngốc tay phải ôm tay trái, bừng tỉnh hiểu ra 'Thì ra Tiêu Hồng Luật làm vậy để mọi người nuốt không trôi, sau đó độc chiếm một bàn thức ăn. Không hổ là trí giả thứ hai của Trung Châu đội, tranh cơm cũng không giống người thường!'
Cổ Tiểu Ngốc nhanh chóng nắm chặt tay Tiêu Hồng Luật "Tôi thấy cậu ăn sâu thích ý như vậy, đồ ăn bình thường của tôi chắc không vào được mắt cậu, cậu đừng miễn cưỡng bản thân." Tiêu Hồng Luật ngượng ngùng cười, rụt tay lại, mọi người hả lòng hả dạ.
Tiêu Hồng Luật đành phải vừa buồn bực ăn sâu vừa phân tích so sánh thực lực của Trung Châu đội và Ấn Châu đội, tổng kết kinh nghiệm chiến đấu và bài học lần này, lập kế hoạch ngắn hạn trong tương lai của Trung Châu đội, sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người và đề nghị phương hướng cường hóa.
Mà Sở Hiên ăn uống no đủ xong mới phát tư liệu cho mọi người. Tiêu Hồng Luật nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt âm tình bất định. Đó là bản giới thiệu giống của mình nhưng đã được cải tiến. Sở Hiên đã đoán trước được mình sẽ nói vậy sao? Chỗ cải tiến lại cho mọi người thấy sự chênh lệch giữa mình và hắn. Như vậy địa vị trí giả số một của Sở Hiên liền được xác định. . . Thực không cam lòng. . .
"Tần Chuế Ngọc, cô có thể nói cho mọi người biết cô sống sót thế nào không? Bộ đồ lặn kia lấy từ đâu?" Tiêu Hồng Luật hỏi. (Tiêu Hồng Luật, mi đang giận chó đánh mèo phải không? Là giận chó đánh mèo đi!)
Cổ Tiểu Ngốc do dự một lát mới nói "Để Sở Hiên nói đi, là anh ấy cứu tôi." Cổ Tiểu Ngốc biết rằng mình không giỏi nói dối, liền đẩy cho Sở Hiên.
Tiêu Hồng Luật gật đầu, nhìn Sở Hiên với vẻ 'Ta chỉ biết các ngươi có JQ'.
Vì thế, Sở Hiên BALA, BALA, BALA. . . Sở Hiên đẩy mắt kính chưa từng trượt xuống kia, "Tình huống cơ bản là như vậy."
Mọi người hiểu rõ.
Cổ Tiểu Ngốc cũng nghe say sưa, Sở Hiên, kỳ thật trước kia anh bình luận sách phải không, hợp tình hợp lý còn nhịp nhàng ăn khớp, nếu tôi không phải là nhân vật trong truyện, chắc chắn sẽ bị lừa gạt.
/73
|