Chuyên Làm Vật Hi Sinh

Chương 26: Vào Final Destination, đáng đời (5)

/73


Buổi sáng ngày đầu tiên, tất cả mọi người tụ tập bên bàn ăn, Cổ Tiểu Ngốc dọn ra đồ ăn mình đã làm lúc trước. Bởi vì chuyện đêm qua, nhóm người mới không có hứng ăn nhưng vẫn miễn cưỡng động đũa.

Một trận gió nhẹ thổi vào nhà ăn, Chu Văn bỗng nhìn chằm chằm vào chỗ trống trong căn phòng, mọi người đều bị động tác đột nhiên của cô làm hoảng sợ, tất cả đều nhìn về phía đó.

Chiếc đũa của Lí Lão Thi còn đang nâng ở giữa không trung, đang chuẩn bị đưa đồ ăn vào miệng. Mà hắn không biết là, vài chiếc đinh đóng trên ghế của hắn đã rớt xuống.

Trên bàn, có một chiếc đũa chọc vào miệng cá. . . Xuyên thẳng qua đầu.

Chu Văn kinh sợ ôm lấy Hoàng Lệ Lâm bên cạnh: "Thật là khủng khiếp, vừa rồi giống như có cái đầu lâu bay trong phòng, nó thấy tôi mở mắt ra, lập tức liền cười, hu hu, thật là đáng sợ. . ."

Tiêu Hồng Luật nói: "Không phải ảo giác, tôi cũng thấy. . ."

Kỳ thực Cổ Tiểu Ngốc cũng thấy, chẳng qua cô không tiện nói ra.

Sở Hiên lập tức nói: "Chiêm Lam, xem xét xung quanh. Mọi người chú ý tình huống, có phát hiện lập tức báo cáo."

Lí Lão Thi cúi đầu, nhét đũa vào miệng, hắn phản xạ có điều kiện muốn nuốt gì đó để giảm cảm giác sợ hãi. Đúng lúc này, chiếc ghế phát ra tiếng "bốp" rồi gãy xuống theo một tốc độ không bình thường, thân thể Lí Lão Thi đè xuống, phần cuối chiếc đũa chống vào mặt bàn, bộ phận còn lại vẫn ở trong miệng hắn, trong phút chốc, chiếc đũa xuyên thẳng từ miệng lên não.

Triệu Anh Không nhanh chóng tiến lên kiểm tra, cô nhìn mọi người lắc đầu: "Đã chết rồi."

Sắc mặt nhóm người mới trắng bệch, có mấy người còn nôn ra. Nếu nói tối hôm qua là nghe về tử vong, hôm nay chính là nhìn thấy tử vong. . . Lí Lão Thi vừa rồi còn sống, vậy mà đã chết nhanh chóng, hơn nữa lại trong tình huống tất cả mọi người đều ở đây. . . Chúng ta, thật sự có thể tiếp tục sống sao?

Cổ Tiểu Ngốc phát đồ ăn dạng bao con nhộng cho mọi người, mọi người lúc này chắc hẳn không muốn dùng đũa nữa.

Sau khi Triệu Anh Không xử lý thi thể, vẫn tiếp tục bố trí như hôm qua, một đội đi bảo vệ nhân vật, một đội ở lại.

Hôm nay, Cổ Tiểu Ngốc và Tề Đằng Nhất cùng ngăn hai lần công kích của tử thần, nhân vật trong phim sống sót. Tiểu thái muội có vết thương nhẹ ở tay, Lí Lão Thi tử vong.

Ngày thứ hai, Tiêu Hồng Luật và Tề Đằng Nhất theo dõi qua camera. Trương Hằng ngồi bên cạnh lau cung.

Chu Văn đứng bên cửa sổ, nhìn tư thâm giả rời đi làm nhiệm vụ.

Đột nhiên nàng run một cái, nhanh chóng mở mắt ra, đóng cửa sổ lại, dường như nhốt lại thứ gì ở ngoài, quay đầu liền chạy về phía Hoàng Lệ Lâm, nhưng tốc độ quay đầu của nàng quá nhanh, tóc dài bay lên, quấn vào cửa sổ. "Cứu tôi!" Nàng cũng thông minh, không giãy dụa mù quáng mà lớn tiếng kêu cứu, Cổ Tiểu Ngốc vội chạy qua, mà đối diện cửa sổ, đang có một hòn đá nhỏ bởi vì bị xe nghiền mà văng về đây. Cổ Tiểu Ngốc tăng tốc độ đến cực hạn, ôm cổ Chu Văn, lấy chủy thủ ra cắt đoạn tóc bị quấn. Nhưng mà, hòn đá nhỏ đã bay đến, cửa sổ vỡ tan trong nháy mắt, mảnh thủy tinh bắn ra. Cổ Tiểu Ngốc điều chỉnh vòng phòng hộ, bao lấy mình và Chu Văn. Cổ Tiểu Ngốc và Chu Văn an toàn tránh thoát, nhưng Trịnh Tiết đứng cách đó không xa lại bị thủy tinh bắn vào gáy, tử vong ngay lập tức.

Cổ Tiểu Ngốc buông Chu Văn ra, mệt mỏi thở dài một hơi, bước nhanh về phía thi thể Trịnh Tiết. Cô và Chu Văn đều không chú ý, do lúc trước tránh né, bao con nhộng trong túi Chu Văn rơi xuống đất. Chu Văn nhấc chân muốn chạy qua phía Hoàng Lệ Lâm nhưng giẫm phải bao con nhộng. "A. . ." Chu Văn trượt chân, ngã ngửa ra sau, mảnh thủy tinh còn sót lại trên cửa đâm vào gáy nàng, tử vong ngay lập tức!

Cổ Tiểu Ngốc xử lý xong thi thể của hai người. Nhìn người mới đang phát run, im lặng không nói gì.

Hoàng Lệ Lâm phẫn nộ mắng Tần Chuế Ngọc. "Nếu không phải tư thâm giả các người tham chút điểm chó má, Chu Văn và Trịnh Tiết sao có thể chết! Một mình cô không bảo vệ được chúng ta, tư thâm giả mạnh như vậy lại chỉ lo cho bản thân, mặc kệ chết sống của chúng ta. Các người sao có thể làm như vậy? Ít nhất phải có thêm vài người ở lại chứ. . . Cô gái tốt như Chu Văn, còn nhắc nhở các người lúc nguy hiểm, cô biết rõ ánh mắt của cô ấy không tốt mà để cô ấy ở đây, nếu không phải cô thiếu suy xét, Chu Văn sao có thể chết!"

Vương Hiệp định nói cái gì, cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

Cổ Tiểu Ngốc che mặt, úp vào hai lòng bàn tay, thở dài một tiếng, không nói gì cả. Có thể nói gì đây? Đối mặt với người ngay cả lập trường cũng nhầm lẫn, nói cái gì cũng phí công.

Rất mệt, thân thể rất mệt, tinh thần rất mệt, tâm. . .cũng rất mệt.

Bởi vì đạt được dễ dàng, cho nên coi nỗ lực của người khác là dĩ nhiên. Thậm chí còn chỉ trích nỗ lực ấy, căn bản là vì đạt được không đủ. Nhưng, cô ta cũng không ý thức được rằng, tư thâm giả bảo vệ, là tặng, mà không phải nghĩa vụ. Buồn cười nhất là, đối với hành động dốc hết toàn lực còn sinh lòng oán hận. . .

Hôm nay, Cổ Tiểu Ngốc, Tề Đằng Nhất và Vương Hiệp cùng ngăn ba lần công kích của tử thần, nhân vật trong phim sống sót. Tiêu Hồng Luật dùng ngọc bội hai lần, Trương Hằng bỏng lưng. Zero vì bảo vệ Chiêm Lam nên bị ống thép xuyên qua tay. Chu Văn, Trịnh Mở đầu vong.

Ngày thứ ba, là ngày nhân vật tử vong nhiều nhất. Bọn Sở Hiên ra ngoài từ sáng sớm, Hoàng Lệ Lâm không dám oán giận bọn họ, bị ánh mắt như nhìn người chết của Sở Hiên đảo qua, cái gì cũng không dám nói.

Nhóm người mới ở cùng một chỗ, xem ti vi trong phòng khách, không ai dám ở một mình. Tiêu Hồng Luật ngồi ở phòng theo dõi camera, Trương Hằng bảo vệ hắn. Tề Đằng Nhất ngồi một góc nghiên cứu vong linh thánh kinh. Cổ Tiểu Ngốc ngồi bên cạnh Tề Đằng Nhất, ánh mắt ngái ngủ xem tiểu thuyết, liên tục vài ngày, tử thần công kích cả ban ngày lần buổi tối, làm Cổ Tiểu Ngốc mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.

Cơn gió không biết đến từ đâu, lại luồn qua phòng khách. . .

Tra Vũ kể chuyện cười đồi bại cho Lục Trì Xuyên, Lục Trì Xuyên cười khanh khách không ngừng. Vương Hiệp nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì, đành dời lực chú ý về tiểu thuyết huyền ảo Tần Chuế Ngọc đưa cho. Hoàng Lệ Lâm thì dứt khoát bịt tai lại.

Tầng lầu phía trên ti vi, có nước rơi xuống, khi mọi người không chú ý, nước rơi vào khe hở ti vi. "Xẹt. . ." Tiếng động nhỏ bé vang lên nhưng không ai để ý.

Cổ Tiểu Ngốc bỗng nhiên tỉnh ngủ, trong tay cầm tiểu thuyết, ngón tay trùng hợp chỉ vào hai chữ "nổ mạnh". Không xong! Lúc này TV nổ tung, Cổ Tiểu Ngốc nhảy lên, kéo Vương Hiệp xuống, che ở dưới người mình. Tề Đằng Nhất thả ra vòng pháp thuật phòng hộ, trùng hợp bảo vệ cả Vương Hiệp.

Tra Vũ cách ti vi gần nhất kéo Lục Trì Xuyên tránh phía trước, Lục Trì Xuyên bị mảnh nhỏ nổ ra đâm vào, Tra Vũ may mắn thoát được một kiếp. Mà Hoàng Lệ Lâm thì bị mảnh nhỏ đâm thủng ngực.

Cổ Tiểu Ngốc vội vàng xông lên, lấy ra thuốc cầm máu phun vào ngực Hoàng Lệ Lâm. Hoàng Lệ Lâm ho ra máu, oán độc nhìn Cổ Tiểu Ngốc "Cô vì sao. . . Không cứu tôi. . ." Dứt lời, không hô hấp nữa. . .

Cổ Tiểu Ngốc vô lực buông thuốc cầm máu trong tay, miệng khô khốc.

Chạng vạng, Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất cùng đi giải quyết vấn đề sinh lí, trong phòng khách chỉ còn lại Tần Chuế Ngọc và Tra Vũ.

"Lại đây!" Cổ Tiểu Ngốc tức giận kéo Tra Vũ dậy, chuyển vị trí, đèn treo phía trên rơi xuống. Mảnh nhỏ bắn ra bị đồ chiến đấu đỡ hết. Một trận gió truyền tới, Cổ Tiểu Ngốc ôm Tra Vũ nhảy, cán chổi ở bên tường bay vụt qua. "Mi cho rằng đây là Harry Potter à, còn có chổi bay!" Cổ Tiểu Ngốc âm thầm phỉ nhổ.

Bỗng nhiên, Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy cổ chợt lạnh, thì ra là Tra Vũ kề dao tại cổ mình. "Giao đồ chiến đấu ra đây, nếu không tao giết mày!"

Cổ Tiểu Ngốc muốn cười, cuối cùng cũng muốn phản bội rồi sao? Ta vô cùng muốn lộ ra đồ chiến đấu chỉ vì giờ phút này thôi, vì để Trịnh Xá xem cảnh tượng người mới phản bội, làm cho tên đầu gỗ kia biết bên cạnh hắn không chỉ có đồng bạn, mà còn có phản đồ. Lúc này bọn Trịnh Xá cũng sắp trở lại rồi, quả là ông trời cũng đứng về phía ta! Mi nghĩ bởi vì ta dùng vòng phòng hộ bảo vệ hai chúng ta, ta liền không thể bảo vệ chính mình sao? Nhưng mà ta dùng 1 chi tiết cấp D tiến hành buộc định linh hồn, sử dụng bằng ý nghĩ. Muốn bỏ vòng phòng hộ, bảo vệ chính mình là chuyện trong khoảnh khắc, nhưng mà, ta muốn chờ một chút, cho Trịnh Xá nhìn cho rõ.

"Vì sao phải làm vậy? Không phải tôi luôn bảo vệ anh sao?" Cổ Tiểu Ngốc cố ý dùng giọng nhu nhược hỏi, lặng lẽ mở ra bộ đàm.

Gáy tê dần, cổ bị rạch một đường. "Đừng có TM vô nghĩa nữa, mau giao ra đây! Tư thâm giả chúng mày, mạnh một chút liền bày ra vẻ cao cao tại thượng, muốn cứu thì cứu, muốn vứt thì vứt. Chúng mày TM cứu ai? Chúng mày chỉ coi tao là mồi thu hút tử thần thôi. . . Đừng tưởng rằng ông mày không nhìn ra, đồ bỏ đi giả nhân giả nghĩa, ông đây gặp rồi. Ông muốn chúng mày xem, kết cục coi thường ông là gì. . ."

Bên kia, Trương Hằng đứng lên, muốn ra ngoài cứu Tần Chuế Ngọc. Tiêu Hồng Luật xua tay ngăn cản hắn "Không cần gấp như vậy, Tần Chuế Ngọc có thể tự giải quyết, không cần lo lắng, hiện tại trên người anh có thương tích, đi ra ngoài càng thêm phiền."

Vương Hiệp và Tề Đằng Nhất lúc này đang chiến đấu với vòi nước đột nhiên nứt toác trong toilet, không rảnh lo cái khác.

Bọn Trịnh Xá đang trên đường về đều nóng nảy, chạy như bay. Sở Hiên lạnh lùng nói: "Chiêm Lam, xem xét tình huống."

Chiêm Lam: "Cẩn thận, con đường phía trước có một chiếc xe tải xông tới."

Trương Kiệt rống giận: "Cẩn thận cái rắm! Dao đang kề vào cổ Tần Chuế Ngọc!"

Cổ Tiểu Ngốc suy nghĩ, mở vòng phòng hộ, ta chỉ muốn nhắc nhở Trịnh Xá mà thôi, cũng không định liều mạng!

Dao đột nhiên bị văng ra, cách làn da mấy cm không thể tiến lên được nữa, Tra Vũ bị biến hóa thình lình xảy ra dọa sợ, dứt khoát bình nứt không sợ bể cầm dao đâm về phía cổ Cổ Tiểu Ngốc.

Chút sức lực này của mi, phá vỡ được vòng bảo hộ quả là kì tích. Cổ Tiểu Ngốc không thèm tránh, cho hắn đâm.

Nhưng là, Cổ Tiểu Ngốc tự cao tự đại xem lại một việc, cô hiện tại đang ở 《 Final Destination 》dù uống nước cũng có thể sặc chết, bị người dùng dao đâm, không có việc gì mới là kì tích.

Dao của Tra Vũ đột nhiên xảy ra vấn đề, lưỡi dao thụt vào trong, chuôi đao có thể đâm người chết sao, tất nhiên không thể, khoảng cách gần như vậy, chút thương tổn cũng không tạo nổi. Cho nên, vòng phòng hộ tự bảo vệ của Cổ Tiểu Ngốc cứ quạ đen như vậy, đặt chuôi đao vào trong phạm vi. Khi chuôi đao chạm vào da Cổ Tiểu Ngốc, lưỡi dao bỗng bắn ra, dao dâm vào gáy, làm đứt động mạch chủ. Vòng phòng hộ lúc này nhanh chóng bắn dao ra, nhưng cũng gia tăng tốc độ tử vong của Cổ Tiểu Ngốc.

Cổ Tiểu Ngốc đẩy Tra Vũ, không thể tin ôm lấy cổ đang trào máu. Cửa phòng bị đẩy ra, Trịnh Xá vọt về phía bọn họ.

Cổ Tiểu Ngốc bắt đầu cảm thấy hoa mắt choáng đầu, hô hấp khó khăn, không tự chủ ngã về phía sau. Trong đầu Cổ Tiểu Ngốc luôn vang vọng một câu nói "Ta thật sự không muốn lấy chết minh chí. . ."

Cho nên, câu nói của Mao gia gia "Khiêm tốn làm người tiến bộ, kiêu ngạo làm người lạc hậu." là rất có đạo lí. Cổ Tiểu Ngốc chính là bài học máu chảy đầm đìa. ╮(╯▽╰)╭

/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status