Ta chính là mệnh phản diện! Các huynh đệ tỷ muội, xin đừng báo thù giùm ta!
—— Cổ Tiểu Ngốc
Một thoáng hoảng hốt, Cổ Tiểu Ngốc thấy Trịnh Xá đang ôm Tần Chuế Ngọc, cảm thấy có điều không đúng. 'Hả? Chẳng lẽ ta lại xuyên?' Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu xuống, thấy trong tay có con dao, khóc không ra nước mắt. Đây là chuyện gì vậy? Xuyên thành người hại chết mình, nhân quả báo ứng sao?
Cổ Tiểu Ngốc thấy biểu cảm bi thương của mọi người khi nhìn thi thể Tần Chuế Ngọc, nhất thời, trăm cảm xúc lẫn lộn. . .
(Lòng đỏ trứng: "Nữ nhi a, nhân duyên không tồi. . ."
Cổ Tiểu Ngốc đắc ý ngẩng đầu: "Dĩ nhiên! ╭(╯3╰)╮"
Lòng đỏ trứng cười gian: "Nhưng mà mi chớ quên, nhân duyên càng tốt, lát sau mi chết càng thảm!"
Cổ Tiểu Ngốc: "||(▔□▔") Đừng mà! Vì sao mi ép ta xuyên thành hắn a! Cho ta đổi người đi!"
Lòng đỏ trứng: "Vật hi sinh đều chết sạch, không xuyên thành hắn thì thành ai? Ai bảo chính ngươi điếc không sợ súng!"
Cổ Tiểu Ngốc quỳ xuống đất: "//(ㄒoㄒ)// Mẹ ruột, cho ta cơ hội hối cải làm người mới đi. . ."
Lòng đỏ trứng chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: "Sớm biết vậy mà lúc trước. . .")
Trịnh Xá cẩn thận buông thi thể của Tần Chuế Ngọc xuống, giơ lên nắm tay, đấm về phía Tra Vũ, không ngờ lại bị Triệu Anh Không kéo lại.
Triệu Anh Không cười lạnh "Anh có tư cách gì mà báo thù cho cô ấy?"
Trịnh Xá dừng lại, cả người giống như rơi vào hầm băng. Đúng vậy, là ta hại chết nàng, ta có tư cách gì mà báo thù?
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Sở Hiên, không phải không muốn lập tức thiên đao vạn quả tên khốn kia, nhưng người có tư cách phán quyết là Sở Hiên, là Sở Hiên mà Tần Chuế Ngọc toàn thân toàn ý yêu. . .
Sở Hiên phát hiện ánh mắt của mọi người, đẩy mắt kính, ánh mắt chuyển từ Tần Chuế Ngọc sang Tra Vũ.
Cổ Tiểu Ngốc nháy mắt liên tục với Sở Hiên, 'Là tôi! Sở Hiên! Tôi là Cổ Tiểu Ngốc! Anh phải xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất a!'
Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, lạnh lùng nói: "Người này để tôi giữ lại, không cần giết hắn."
Mọi người cùng có một ý tưởng, ngài cảm thấy giết hắn, là quá lợi cho hắn à? Muốn khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong?
Cổ Tiểu Ngốc vừa định nói, liền thấy ngoại trừ Trương Kiệt và Sở Hiên, những người còn lại đều mất đi ý thức, Chiêm Lam thì đang ra sức giãy dụa. Thảm rồi, khẳng định là Trương Kiệt muốn khảo nghiệm đội trưởng, vậy sao hắn không khống chế Tra Vũ? Hôn mê, hay là không hôn mê. Đây là một vấn đề. Ngay cả Vương Hiệp cũng hôn mê, vậy mình cũng hôn mê. . . Vì thế Cổ Tiểu Ngốc chọn một tư thế thoải mái, sau đó hôn mê.
Khi Trương Kiệt vừa hành động, súng lục gauss của Sở Hiên liền nhắm vào thái dương của hắn.
Trương Kiệt cười khổ: "Tôi đã khống chế bọn họ, nếu anh có thể tự đánh bại William ở nhà tang lễ, anh sẽ có được đáp án mà mình mong muốn."
Sở Hiên: "Thì ra anh là người dẫn đường. . . Nhưng theo lí mà nói, anh không phải chỉ là số liệu sao? Chẳng lẽ lại có trí năng của con người?"
Trương Kiệt: "Anh biết không? Tôi ghét nhất là cái gì anh cũng đoán được tám chín phần!"
Sở Hiên: "Để Tra Vũ cho tôi, tôi ném hắn ra trước dò đường."
Trương Kiệt nở nụ cười tàn ác, thật xứng với vết sẹo của hắn, trông vô cùng dữ tợn. "Đương nhiên có thể, cứ dùng thoải mái!"
Cổ Tiểu Ngốc đang khóc thét trong lòng. . . 'Trương đại ca, sao anh có thể như vậy? Trước đây anh còn bảo chị dâu nấu cơm cho tôi ăn, anh còn khen tôi đáng yêu thiện lương nữa. . .'
Trương Kiệt đạp Cổ Tiểu Ngốc một cái, hung ác nói "Đừng giả vờ hôn mê, ông đây không hề khống chế mày!"
Cổ Tiểu Ngốc đành ngượng ngùng đứng lên, đi về phía sau Sở Hiên, tỏ vẻ sẵn sàng chịu tội.
Giọng Sở Hiên lại lạnh nhạt vài phần: "Tôi hi vọng anh đừng theo dõi lúc tôi chiến đấu."
Trương Kiệt lấy thuốc ra, hít mạnh một hơi: "Nể tình Tần Chuế Ngọc, được rồi! Nếu. . . Nếu anh không làm được, vậy thì liên lạc với tôi qua bộ đàm!"
Dứt lời, hắn dẫn mọi người đi, không hề quay đầu lại.
Xác nhận Trương Kiệt đi rồi, Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng chỉ vào cẳng chân bị Trương Kiệt đá, "Sở Hiên, đau. . ."
Sở Hiên lập tức ngồi xuống, vén lên ống quần Cổ Tiểu Ngốc, nhẹ nhàng đè tay xuống miệng vết thương.
Mặt Cổ Tiểu Ngốc nhăn thành bộ phận nổi tiếng của loài khỉ.
Sở Hiên thoa thuốc lên, thản nhiên nói "Tôi còn tưởng rằng sẽ gãy xương."
Cổ Tiểu Ngốc rơi hàng lệ như sợi mì //(ㄒoㄒ)// "Vì sao giọng điệu của anh lại có vẻ tiếc nuối như vậy. . ."
Sở Hiên ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa ăn táo vừa suy nghĩ.
Cổ Tiểu Ngốc ở một bên úp mặt vào tường sám hối.
Người da đen William là nhân viên ở nhà tang lễ, xuất hiện ở cả Final Destination 1 và Final Destination 2, Claire đã từng tìm hắn hai lần, theo như phim ảnh, hắn là một người biết rõ về tử thần, nhưng lại đặt mình bên ngoài sự việc. Hắn có thể nói ra tên của người mình gặp lần đầu tiên, lý giải quy tắc của tử thần. Hắn chưa giúp gì cho các diễn viên, nhưng lại ngầm gợi ý. Tập một là nói cho bọn họ tử thần giết người theo trình tự, tập hai là nói cho bọn họ cách thoát khỏi cái chết.
Như vậy, có thể cho ra kết luận là:
Thứ nhất, người da đen William không phải người thường, hẳn là có năng lực thấy được thông tin của một người, ít nhất có thể thấy tên. Hơn nữa ở trình độ nhất định, làm người thường thấy được hắn không bình thường.
Thứ hai, hắn biết rõ quy tắc của tử thần, như vậy hắn có liên hệ nào đó với tử thần. Thậm chí, hắn bị trói buộc bởi quy tắc ấy.
Tử thần chỉ giết người hẳn phải chết, hơn nữa là giết theo trình tự. Công kích của tử thần dù có hung hiểm tới bao nhiêu, cũng chưa từng ảnh hưởng tới sinh mệnh của hắn. Tử thần giết người bằng cách phóng đại việc nhỏ, nói cách khác là giảm vận khí của nhân vật trong phim xuống mức thấp nhất, dùng phương thức nhìn như trùng hợp để giết chết. Không có sức mạnh thần thánh gì, vì vậy chết kiểu này người bình thường đều có thể lý giải. Không tự mình ra tay, đều là dựa vào ngoại vật. Trước khi chết có một trận gió, là sử dụng năng lực hay là vì quy tắc. ..
Hơn nữa, khi phá được sát cục của tử thần, hắn có thể thu được ích lợi. Nhưng bị quy tắc nào đó hạn chế, hắn không thể trực tiếp nhúng tay, cho nên hắn chỉ có thể gợi ý, mượn tay người khác để phá cục. Hơn nữa, trong tập ba và bốn, hắn đều không xuất hiện. Là vì người khác không tìm tới hắn, hắn không thể chủ động liên hệ hoặc lộ ra tin tức sao? Hay là, hắn không thể rời khỏi nhà tang lễ? Vậy nhà tang lễ đối với hắn có ý nghĩa gì?
Sở Hiên quăng quả táo cắn một nửa về túi không gian. 'William, nếu ta làm như vậy, tỉ lệ sống sót của ngươi là bao nhiêu?'
—— Cổ Tiểu Ngốc
Một thoáng hoảng hốt, Cổ Tiểu Ngốc thấy Trịnh Xá đang ôm Tần Chuế Ngọc, cảm thấy có điều không đúng. 'Hả? Chẳng lẽ ta lại xuyên?' Cổ Tiểu Ngốc cúi đầu xuống, thấy trong tay có con dao, khóc không ra nước mắt. Đây là chuyện gì vậy? Xuyên thành người hại chết mình, nhân quả báo ứng sao?
Cổ Tiểu Ngốc thấy biểu cảm bi thương của mọi người khi nhìn thi thể Tần Chuế Ngọc, nhất thời, trăm cảm xúc lẫn lộn. . .
(Lòng đỏ trứng: "Nữ nhi a, nhân duyên không tồi. . ."
Cổ Tiểu Ngốc đắc ý ngẩng đầu: "Dĩ nhiên! ╭(╯3╰)╮"
Lòng đỏ trứng cười gian: "Nhưng mà mi chớ quên, nhân duyên càng tốt, lát sau mi chết càng thảm!"
Cổ Tiểu Ngốc: "||(▔□▔") Đừng mà! Vì sao mi ép ta xuyên thành hắn a! Cho ta đổi người đi!"
Lòng đỏ trứng: "Vật hi sinh đều chết sạch, không xuyên thành hắn thì thành ai? Ai bảo chính ngươi điếc không sợ súng!"
Cổ Tiểu Ngốc quỳ xuống đất: "//(ㄒoㄒ)// Mẹ ruột, cho ta cơ hội hối cải làm người mới đi. . ."
Lòng đỏ trứng chỉ tiếc rèn sắc không thành thép: "Sớm biết vậy mà lúc trước. . .")
Trịnh Xá cẩn thận buông thi thể của Tần Chuế Ngọc xuống, giơ lên nắm tay, đấm về phía Tra Vũ, không ngờ lại bị Triệu Anh Không kéo lại.
Triệu Anh Không cười lạnh "Anh có tư cách gì mà báo thù cho cô ấy?"
Trịnh Xá dừng lại, cả người giống như rơi vào hầm băng. Đúng vậy, là ta hại chết nàng, ta có tư cách gì mà báo thù?
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Sở Hiên, không phải không muốn lập tức thiên đao vạn quả tên khốn kia, nhưng người có tư cách phán quyết là Sở Hiên, là Sở Hiên mà Tần Chuế Ngọc toàn thân toàn ý yêu. . .
Sở Hiên phát hiện ánh mắt của mọi người, đẩy mắt kính, ánh mắt chuyển từ Tần Chuế Ngọc sang Tra Vũ.
Cổ Tiểu Ngốc nháy mắt liên tục với Sở Hiên, 'Là tôi! Sở Hiên! Tôi là Cổ Tiểu Ngốc! Anh phải xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất a!'
Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, lạnh lùng nói: "Người này để tôi giữ lại, không cần giết hắn."
Mọi người cùng có một ý tưởng, ngài cảm thấy giết hắn, là quá lợi cho hắn à? Muốn khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong?
Cổ Tiểu Ngốc vừa định nói, liền thấy ngoại trừ Trương Kiệt và Sở Hiên, những người còn lại đều mất đi ý thức, Chiêm Lam thì đang ra sức giãy dụa. Thảm rồi, khẳng định là Trương Kiệt muốn khảo nghiệm đội trưởng, vậy sao hắn không khống chế Tra Vũ? Hôn mê, hay là không hôn mê. Đây là một vấn đề. Ngay cả Vương Hiệp cũng hôn mê, vậy mình cũng hôn mê. . . Vì thế Cổ Tiểu Ngốc chọn một tư thế thoải mái, sau đó hôn mê.
Khi Trương Kiệt vừa hành động, súng lục gauss của Sở Hiên liền nhắm vào thái dương của hắn.
Trương Kiệt cười khổ: "Tôi đã khống chế bọn họ, nếu anh có thể tự đánh bại William ở nhà tang lễ, anh sẽ có được đáp án mà mình mong muốn."
Sở Hiên: "Thì ra anh là người dẫn đường. . . Nhưng theo lí mà nói, anh không phải chỉ là số liệu sao? Chẳng lẽ lại có trí năng của con người?"
Trương Kiệt: "Anh biết không? Tôi ghét nhất là cái gì anh cũng đoán được tám chín phần!"
Sở Hiên: "Để Tra Vũ cho tôi, tôi ném hắn ra trước dò đường."
Trương Kiệt nở nụ cười tàn ác, thật xứng với vết sẹo của hắn, trông vô cùng dữ tợn. "Đương nhiên có thể, cứ dùng thoải mái!"
Cổ Tiểu Ngốc đang khóc thét trong lòng. . . 'Trương đại ca, sao anh có thể như vậy? Trước đây anh còn bảo chị dâu nấu cơm cho tôi ăn, anh còn khen tôi đáng yêu thiện lương nữa. . .'
Trương Kiệt đạp Cổ Tiểu Ngốc một cái, hung ác nói "Đừng giả vờ hôn mê, ông đây không hề khống chế mày!"
Cổ Tiểu Ngốc đành ngượng ngùng đứng lên, đi về phía sau Sở Hiên, tỏ vẻ sẵn sàng chịu tội.
Giọng Sở Hiên lại lạnh nhạt vài phần: "Tôi hi vọng anh đừng theo dõi lúc tôi chiến đấu."
Trương Kiệt lấy thuốc ra, hít mạnh một hơi: "Nể tình Tần Chuế Ngọc, được rồi! Nếu. . . Nếu anh không làm được, vậy thì liên lạc với tôi qua bộ đàm!"
Dứt lời, hắn dẫn mọi người đi, không hề quay đầu lại.
Xác nhận Trương Kiệt đi rồi, Cổ Tiểu Ngốc nước mắt ròng ròng chỉ vào cẳng chân bị Trương Kiệt đá, "Sở Hiên, đau. . ."
Sở Hiên lập tức ngồi xuống, vén lên ống quần Cổ Tiểu Ngốc, nhẹ nhàng đè tay xuống miệng vết thương.
Mặt Cổ Tiểu Ngốc nhăn thành bộ phận nổi tiếng của loài khỉ.
Sở Hiên thoa thuốc lên, thản nhiên nói "Tôi còn tưởng rằng sẽ gãy xương."
Cổ Tiểu Ngốc rơi hàng lệ như sợi mì //(ㄒoㄒ)// "Vì sao giọng điệu của anh lại có vẻ tiếc nuối như vậy. . ."
Sở Hiên ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa ăn táo vừa suy nghĩ.
Cổ Tiểu Ngốc ở một bên úp mặt vào tường sám hối.
Người da đen William là nhân viên ở nhà tang lễ, xuất hiện ở cả Final Destination 1 và Final Destination 2, Claire đã từng tìm hắn hai lần, theo như phim ảnh, hắn là một người biết rõ về tử thần, nhưng lại đặt mình bên ngoài sự việc. Hắn có thể nói ra tên của người mình gặp lần đầu tiên, lý giải quy tắc của tử thần. Hắn chưa giúp gì cho các diễn viên, nhưng lại ngầm gợi ý. Tập một là nói cho bọn họ tử thần giết người theo trình tự, tập hai là nói cho bọn họ cách thoát khỏi cái chết.
Như vậy, có thể cho ra kết luận là:
Thứ nhất, người da đen William không phải người thường, hẳn là có năng lực thấy được thông tin của một người, ít nhất có thể thấy tên. Hơn nữa ở trình độ nhất định, làm người thường thấy được hắn không bình thường.
Thứ hai, hắn biết rõ quy tắc của tử thần, như vậy hắn có liên hệ nào đó với tử thần. Thậm chí, hắn bị trói buộc bởi quy tắc ấy.
Tử thần chỉ giết người hẳn phải chết, hơn nữa là giết theo trình tự. Công kích của tử thần dù có hung hiểm tới bao nhiêu, cũng chưa từng ảnh hưởng tới sinh mệnh của hắn. Tử thần giết người bằng cách phóng đại việc nhỏ, nói cách khác là giảm vận khí của nhân vật trong phim xuống mức thấp nhất, dùng phương thức nhìn như trùng hợp để giết chết. Không có sức mạnh thần thánh gì, vì vậy chết kiểu này người bình thường đều có thể lý giải. Không tự mình ra tay, đều là dựa vào ngoại vật. Trước khi chết có một trận gió, là sử dụng năng lực hay là vì quy tắc. ..
Hơn nữa, khi phá được sát cục của tử thần, hắn có thể thu được ích lợi. Nhưng bị quy tắc nào đó hạn chế, hắn không thể trực tiếp nhúng tay, cho nên hắn chỉ có thể gợi ý, mượn tay người khác để phá cục. Hơn nữa, trong tập ba và bốn, hắn đều không xuất hiện. Là vì người khác không tìm tới hắn, hắn không thể chủ động liên hệ hoặc lộ ra tin tức sao? Hay là, hắn không thể rời khỏi nhà tang lễ? Vậy nhà tang lễ đối với hắn có ý nghĩa gì?
Sở Hiên quăng quả táo cắn một nửa về túi không gian. 'William, nếu ta làm như vậy, tỉ lệ sống sót của ngươi là bao nhiêu?'
/73
|