Sở Hiên đẩy mắt kính: "Hiểu rõ. Chiêm Lam, xem xét phi thuyền."
Chiêm Lam gật đầu, cô yên lặng nhắm hai mắt, một phút sau mới mở ra, nói: "Chiếc phi thuyền này rất phức tạp, tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đều là một khu vực rất lớn, khoang cứu sinh ở tầng cao nhất, mà chúng ta ở tầng năm, cũng tức là tầng thứ hai đếm ngược, bên ngoài có một đoàn người mang vũ khí đi tới, trên cơ bản là như vậy, về phần alien tôi sẽ truyền vào đầu anh. . . Theo như tôi xem xét thì chất nhầy từ alien không có tính ăn mòn, nhưng những khu có chất nhầy của nó tôi không xem xét được, không rõ là vì sao."
Sở Hiên nhanh chóng ra lệnh:
"Trịnh Xá, Trương Hằng giải quyết alien ở tầng một đến ba.
Triệu Anh Không, Tiêu Hồng Luật, Zero giải quyết alien ở tầng bốn đến sáu.
Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu bảo vệ người mới, ngoại trừ Cổ Tiểu Ngốc, đưa tới phòng 17 tầng trên lấy ra alien. Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất làm theo phương án số hai. Sau khi giải quyết, nhanh chóng tới khoang cứu sinh.
Chiêm Lam, cô cùng tôi tới phòng điều khiển, truyền hình ảnh cho Trịnh Xá, Tiêu Hồng Luật và Vương Hiệp, tùy thời cung cấp tin tức, nếu bọn họ có chuyện gì thì nhắn lại.
Tình huống cơ bản là như vậy, có nghi vấn gì không?"
Mọi người yên lặng gật đầu. Tiểu đội Trịnh Xá và Triệu Anh Không lập tức xuất phát, dựa theo hình ảnh của Chiêm Lam đi lên quét sạch alien.
Cổ Tiểu Ngốc nhìn Trung Châu đội hiện tại, đột nhiên cảm thấy, thực ra Tần Chuế Ngọc chết cũng tốt, nhà tang lễ nổ mạnh cũng tốt, đều đáng giá. Vì một đoàn đội kiệt xuất như vậy, không sợ tan xương nát thịt, cũng đáng giá.
Sở Hiên đột nhiên đi tới trước mặt Cổ Tiểu Ngốc, nâng tay cô lên, một tay kia nắm nhẹ bàn tay cô. Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc chín ngay lập tức.
"Đây là đồ chiến đấu, đưa vào tin tức chiến đấu của người sử dụng lần trước. Cô có thể thích ứng phương thức chiến đấu của nó rất nhanh, dù sao linh hồn của cô là hợp với nó nhất."
Cổ Tiểu Ngốc hiểu ý, lập tức cất đồ chiến đấu vào hình xăm viên đạn.
Sở Hiên rụt tay lại, Cổ Tiểu Ngốc nhìn bàn tay thon dài rời đi, có chút tiếc nuối.
Sở Hiên nhìn Cổ Tiểu Ngốc, dặn dò: "Sống sót."
Trái tim Cổ Tiểu Ngốc dường như ngừng đập, trước kia, cho dù tình cảnh hung hiểm cỡ nào, Sở Hiên cũng không dặn qua nửa câu, vì sao lần này lại. . . Cho dù thế nào, Sở Hiên đã nói, ta đây nhất định phải sống sót. ψ(╰_╯)σ
Sở Hiên xoay người, cầm đồ chống đạn, đưa súng, đao chống ăn mòn và dụng cụ đã chuẩn bị sẵn cho Trình Khiếu. "Bảo vệ người mới."
Trình Khiếu trịnh trọng gật đầu.
Nhóm người mới không biết là, sự đần độn của mình đã cứu mình. Bằng không với sự chuẩn bị chu đáo của Sở Hiên, đối phó nhiều alien hơn cũng không có vấn đề. Người mới đối với Sở Hiên mà nói, chỉ là chút điểm thưởng mà thôi. Nhưng biểu hiện đặc thù của bọn họ làm Sở Hiên hứng thú, đã biết cùng không biết, Sở Hiên rõ ràng nghiêng về cái thứ hai.
Vệ Tử Tuệ tức giận nghiến chặt răng.
Cổ Tiểu Ngốc, sao lại là nàng! Vì cái gì lại là nàng. . . Nhìn vẻ mặt háo sắc của nàng ta với đại tá, còn có biểu hiện ngu ngốc lúc trước, hơn phân nửa là kẻ xuyên không!
Sở Hiên muốn mi sống sót? Hừ! Nhìn xem cuối cùng là ai sống sót.
Vệ Tử Tuệ nở nụ cười xinh đẹp nhất, nói với Sở Hiên "Xin hỏi, anh có thể cho tôi một ít trang bị không, tôi muốn dốc sức vì đoàn thể."
Sở Hiên nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Mặc đồ chống đạn vào cô chạy không nhanh, súng ống cô không biết dùng, đao đưa cho Trình Khiếu, cô cầm cũng không có tác dụng, bằng lực lượng của cô, ngay cả da alien cũng chém không rách."
Trương Cường lúc này cường thế nói: "Sở Hiên, anh có gì thì đưa cho tôi. Trang bị gì đó, không cần phải rất tốt, cấp A là được rồi. Yên tâm đi, bọn họ có tôi che chở, ngay cả trầy da cũng không!"
Sở Hiên nhìn hắn một cái, xua tay. Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu lập tức kéo người mới bỏ chạy.
Trương Cường vẫn ầm ĩ ở chỗ kia, trong hành lang truyền đến mấy chữ tiểu đệ, thần công linh tinh.
Sở Hiên cúi đầu, nhìn tên bị Cổ Tiểu Ngốc đánh thành đầu heo, hắn còn chưa hồi phục, đang vừa lê vừa khóc trên mặt đất. . .
Sở Hiên đá mạnh một cái vào đầu hắn, hắn liền hôn mê. (Không hổ là XX của Cổ Tiểu Ngốc, chiêu số cũng giống nhau.)
Sở Hiên lấy ra đồ giải phẫu, bắt đầu mổ ngực hắn.
Năm phút sau, bé con alien bị Sở Hiên cho vào bình đặc chế.
Về phần tên kia. . . Trời hãy phù hộ hắn có thể sống thêm một phút nữa.
(Nam đầu heo: "Lòng đỏ trứng, ta cảm thấy, mình lên sân chính là sai lầm. . ."
Lòng đỏ trứng: "Vì sao?"
Nam đầu heo: "Ngay cả tên cũng không có, lời kịch chỉ có hai câu, còn có một câu thì bị đánh gãy. Sau đó thì bị đánh, lại là đơn phương bị đánh. . ."
Lòng đỏ trứng ý kiến: "Ai bảo mi vừa lên đã gây rung động, hậu quả của việc ăn nói bậy bạ vô cùng nghiêm trọng."
Nam đầu heo: "Ta muốn tự do ngôn luận!"
Lòng đỏ trứng: "Không phải đã cho mi rồi sao? Tuy rằng kết cục không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là Sở đại thần ra tay, lại còn xâm nhập tiếp xúc, quá vinh hạnh."
Nam đầu heo oán niệm: "Thực vinh hạnh a. . . Xâm nhập vào tận lồng ngực của ta. . . Hắn đối với alien còn dịu dàng hơn ta!"
Ánh sáng từ mắt sói của lòng đỏ trứng bắn ra bốn phía: "Cho nên mi ghen tị?"
Nam đầu heo phát điên: "Không phải là vấn đề này! Ta hiểu rõ, ngày rơi vào tay mi, cuộc đời của ta nhất định là bi kịch. . ."
Lòng đỏ trứng nhỏ giọng: "Hài kịch thì đúng hơn. . .")
Chiêm Lam gật đầu, cô yên lặng nhắm hai mắt, một phút sau mới mở ra, nói: "Chiếc phi thuyền này rất phức tạp, tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đều là một khu vực rất lớn, khoang cứu sinh ở tầng cao nhất, mà chúng ta ở tầng năm, cũng tức là tầng thứ hai đếm ngược, bên ngoài có một đoàn người mang vũ khí đi tới, trên cơ bản là như vậy, về phần alien tôi sẽ truyền vào đầu anh. . . Theo như tôi xem xét thì chất nhầy từ alien không có tính ăn mòn, nhưng những khu có chất nhầy của nó tôi không xem xét được, không rõ là vì sao."
Sở Hiên nhanh chóng ra lệnh:
"Trịnh Xá, Trương Hằng giải quyết alien ở tầng một đến ba.
Triệu Anh Không, Tiêu Hồng Luật, Zero giải quyết alien ở tầng bốn đến sáu.
Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu bảo vệ người mới, ngoại trừ Cổ Tiểu Ngốc, đưa tới phòng 17 tầng trên lấy ra alien. Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất làm theo phương án số hai. Sau khi giải quyết, nhanh chóng tới khoang cứu sinh.
Chiêm Lam, cô cùng tôi tới phòng điều khiển, truyền hình ảnh cho Trịnh Xá, Tiêu Hồng Luật và Vương Hiệp, tùy thời cung cấp tin tức, nếu bọn họ có chuyện gì thì nhắn lại.
Tình huống cơ bản là như vậy, có nghi vấn gì không?"
Mọi người yên lặng gật đầu. Tiểu đội Trịnh Xá và Triệu Anh Không lập tức xuất phát, dựa theo hình ảnh của Chiêm Lam đi lên quét sạch alien.
Cổ Tiểu Ngốc nhìn Trung Châu đội hiện tại, đột nhiên cảm thấy, thực ra Tần Chuế Ngọc chết cũng tốt, nhà tang lễ nổ mạnh cũng tốt, đều đáng giá. Vì một đoàn đội kiệt xuất như vậy, không sợ tan xương nát thịt, cũng đáng giá.
Sở Hiên đột nhiên đi tới trước mặt Cổ Tiểu Ngốc, nâng tay cô lên, một tay kia nắm nhẹ bàn tay cô. Cà chua của Cổ Tiểu Ngốc chín ngay lập tức.
"Đây là đồ chiến đấu, đưa vào tin tức chiến đấu của người sử dụng lần trước. Cô có thể thích ứng phương thức chiến đấu của nó rất nhanh, dù sao linh hồn của cô là hợp với nó nhất."
Cổ Tiểu Ngốc hiểu ý, lập tức cất đồ chiến đấu vào hình xăm viên đạn.
Sở Hiên rụt tay lại, Cổ Tiểu Ngốc nhìn bàn tay thon dài rời đi, có chút tiếc nuối.
Sở Hiên nhìn Cổ Tiểu Ngốc, dặn dò: "Sống sót."
Trái tim Cổ Tiểu Ngốc dường như ngừng đập, trước kia, cho dù tình cảnh hung hiểm cỡ nào, Sở Hiên cũng không dặn qua nửa câu, vì sao lần này lại. . . Cho dù thế nào, Sở Hiên đã nói, ta đây nhất định phải sống sót. ψ(╰_╯)σ
Sở Hiên xoay người, cầm đồ chống đạn, đưa súng, đao chống ăn mòn và dụng cụ đã chuẩn bị sẵn cho Trình Khiếu. "Bảo vệ người mới."
Trình Khiếu trịnh trọng gật đầu.
Nhóm người mới không biết là, sự đần độn của mình đã cứu mình. Bằng không với sự chuẩn bị chu đáo của Sở Hiên, đối phó nhiều alien hơn cũng không có vấn đề. Người mới đối với Sở Hiên mà nói, chỉ là chút điểm thưởng mà thôi. Nhưng biểu hiện đặc thù của bọn họ làm Sở Hiên hứng thú, đã biết cùng không biết, Sở Hiên rõ ràng nghiêng về cái thứ hai.
Vệ Tử Tuệ tức giận nghiến chặt răng.
Cổ Tiểu Ngốc, sao lại là nàng! Vì cái gì lại là nàng. . . Nhìn vẻ mặt háo sắc của nàng ta với đại tá, còn có biểu hiện ngu ngốc lúc trước, hơn phân nửa là kẻ xuyên không!
Sở Hiên muốn mi sống sót? Hừ! Nhìn xem cuối cùng là ai sống sót.
Vệ Tử Tuệ nở nụ cười xinh đẹp nhất, nói với Sở Hiên "Xin hỏi, anh có thể cho tôi một ít trang bị không, tôi muốn dốc sức vì đoàn thể."
Sở Hiên nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Mặc đồ chống đạn vào cô chạy không nhanh, súng ống cô không biết dùng, đao đưa cho Trình Khiếu, cô cầm cũng không có tác dụng, bằng lực lượng của cô, ngay cả da alien cũng chém không rách."
Trương Cường lúc này cường thế nói: "Sở Hiên, anh có gì thì đưa cho tôi. Trang bị gì đó, không cần phải rất tốt, cấp A là được rồi. Yên tâm đi, bọn họ có tôi che chở, ngay cả trầy da cũng không!"
Sở Hiên nhìn hắn một cái, xua tay. Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Trình Khiếu lập tức kéo người mới bỏ chạy.
Trương Cường vẫn ầm ĩ ở chỗ kia, trong hành lang truyền đến mấy chữ tiểu đệ, thần công linh tinh.
Sở Hiên cúi đầu, nhìn tên bị Cổ Tiểu Ngốc đánh thành đầu heo, hắn còn chưa hồi phục, đang vừa lê vừa khóc trên mặt đất. . .
Sở Hiên đá mạnh một cái vào đầu hắn, hắn liền hôn mê. (Không hổ là XX của Cổ Tiểu Ngốc, chiêu số cũng giống nhau.)
Sở Hiên lấy ra đồ giải phẫu, bắt đầu mổ ngực hắn.
Năm phút sau, bé con alien bị Sở Hiên cho vào bình đặc chế.
Về phần tên kia. . . Trời hãy phù hộ hắn có thể sống thêm một phút nữa.
(Nam đầu heo: "Lòng đỏ trứng, ta cảm thấy, mình lên sân chính là sai lầm. . ."
Lòng đỏ trứng: "Vì sao?"
Nam đầu heo: "Ngay cả tên cũng không có, lời kịch chỉ có hai câu, còn có một câu thì bị đánh gãy. Sau đó thì bị đánh, lại là đơn phương bị đánh. . ."
Lòng đỏ trứng ý kiến: "Ai bảo mi vừa lên đã gây rung động, hậu quả của việc ăn nói bậy bạ vô cùng nghiêm trọng."
Nam đầu heo: "Ta muốn tự do ngôn luận!"
Lòng đỏ trứng: "Không phải đã cho mi rồi sao? Tuy rằng kết cục không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là Sở đại thần ra tay, lại còn xâm nhập tiếp xúc, quá vinh hạnh."
Nam đầu heo oán niệm: "Thực vinh hạnh a. . . Xâm nhập vào tận lồng ngực của ta. . . Hắn đối với alien còn dịu dàng hơn ta!"
Ánh sáng từ mắt sói của lòng đỏ trứng bắn ra bốn phía: "Cho nên mi ghen tị?"
Nam đầu heo phát điên: "Không phải là vấn đề này! Ta hiểu rõ, ngày rơi vào tay mi, cuộc đời của ta nhất định là bi kịch. . ."
Lòng đỏ trứng nhỏ giọng: "Hài kịch thì đúng hơn. . .")
/73
|