Phòng Sở đại tá, đứng thẳng đi vào, nằm đi ra; toàn bộ đi vào, linh kiện đi ra; người sống đi vào, xx đi ra.
—— Cổ Tiểu Ngốc
Cổ Tiểu Ngốc đắm chìm trong ánh sáng của chủ thần, cảm thấy phần ngực bị xé ra đang dần khôi phục, cô cuống quít nhìn xung quanh, may quá, Trình Khiếu còn sống. Nếu không phải trong cơ thể Trình Khiếu có cổ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Vệ Tử Tuệ gần như không có chút thương tích nào, nàng lập tức tra thu hoạch của bản thân, thậm chí có 1 chi tiết cấp B và 6789 điểm. (kiếm lúc cầm súng cường dung)
Vệ Tử Tuệ xem mình có thể đổi được năng lực phương diện tiên đoán không, không được. Nhưng cũng không sao cả, nàng đã hạ quyết tâm phải đổi năng lực phương diện linh hồn, tuy rằng thân thể Sở Hiên không có cảm giác nhưng linh hồn hắn lại có a. Cứ như vậy, Sở Hiên cảm nhận được ta, hơn nữa chỉ có cảm giác đối với ta, vậy thì, ngày ta thành một nửa của Sở đại tá cũng sắp tới? Nhưng vẫn nên đi hỏi ý kiến của Sở Hiên trước, Sở Hiên không thích đội viên tự chủ trương gây ảnh hưởng tới đại cục.
(Cổ Tiểu Ngốc lúc còn ở dạng linh hồn thì không chạm vào được thân thể và linh hồn của người khác, nếu không cô đã sớm bị phát hiện. The Grudge là trường hợp đặc biệt, nói đúng ra là oán khí thực thể hóa, cho nên tiếp xúc được thân thể. Trạng thái lúc đó của Cổ Tiểu Ngốc giống như người bình thường, sẽ không tiếp xúc được với linh hồn của người sống. Là hồn thể cùng với tiếp xúc đến hồn thể là hai việc khác nhau. Nhưng nếu cô tu luyện thành hồn thể, có chạm được tới linh hồn hay không thì rất khó nói.)
Cổ Tiểu Ngốc chữa trị xong, cô nhìn Vệ Tử Tuệ còn đang trao đổi với chủ thần, cảm thấy vô cùng giận dữ. Vệ Tử Tuệ, thật ngại quá, Cổ Tiểu Ngốc ta vẫn sống sót trở về. . .
Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên sẽ không vừa thấy Vệ Tử Tuệ đã xông lên liều mạng, như vậy chỉ làm người khác cảm thấy cô đang nổi điên. Việc cấp bách là làm mọi người biết Vệ Tử Tuệ phạm vào cái gì để phòng bị nàng lại làm ra chuyện xấu.
"Vệ Tử Tuệ, cô có thể nói vì sao cô lại bán đứng người luôn bảo vệ cô được không?" Cổ Tiểu Ngốc gằn từng chữ, lớn tiếng chất vấn Vệ Tử Tuệ.
Vệ Tử Tuệ quay đầu lại, thấy là Cổ Tiểu Ngốc, kinh sợ, sau đó lập tức lộ ra nụ cười vui sướng: "Cổ Tiểu Ngốc, cô không sao, thật tốt quá. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi, nếu lúc đó không làm như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Nhưng tôi làm vậy, tỉ lệ sống sót của mọi người sẽ là bốn phần." Giọng nói thậm chí có phần nghẹn ngào.
Cổ Tiểu Ngốc cười lạnh: "Vậy thì vì sao cô lại cắt tĩnh mạch của Trình Khiếu."
Vệ Tử Tuệ kinh ngạc: "Cái gì! Trình Khiếu làm sao, không phải hắn bị thể tiến hóa đập hôn mê sao? Sao lại bị cắt tĩnh mạch?"
Cổ Tiểu Ngốc mỉm cười tới gần Vệ Tử Tuệ, Vệ Tử Tuệ tỏ vẻ vô tội, kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ngốc tiến tới.
"Bốp." Cổ Tiểu Ngốc cho Vệ Tử Tuệ một bạt tai.
Cổ Tiểu Ngốc cười càng ngọt ngào: "Sao lại thế, chính cô rõ ràng. Khi người bảo vệ cô mất sức chiến đấu, cô liền không chút do dự bán đứng, ám hại. Vệ Tử Tuệ, cô làm cho tôi ghê tởm!"
Vệ Tử Tuệ uất ức giải thích: "Tôi biết cô ghi hận vì tôi giao cô cho alien, nhưng cô không thể vu oan tôi hãm hại Trình Khiếu! Thực ra. . . Nếu không phải cô có tư tâm, nhất định không đưa trang bị cho mọi người dùng lúc cô giải phẫu, chúng ta sao có thể gặp tình huống ấy!"
Cổ Tiểu Ngốc hít sâu một hơi, áp chế xúc động muốn chém Vệ Tử Tuệ một đao. Cô nghiến răng nói: "Tôi nhớ rằng mình đã nói với cô, đồ chiến đấu không có cách nào cho người khác sử dụng. Không tin, cô có thể hỏi Sở Hiên."
Vệ Tử Tuệ: "Như vậy, ít nhất có thể đưa vũ khí chứ? Vì sao ngay cả thanh đao cũng không chịu cho chúng tôi?"
Cổ Tiểu Ngốc cố gắng giữ tỉnh táo, Vệ Tử Tuệ thật thông minh, ỷ vào ta liều chết không tiếp thu, đổ hết trách nhiệm cho ta. Nếu làm không tốt, thậm chí sẽ bị nàng trả đũa.
Cổ Tiểu Ngốc: "Bởi vì, thứ nhất, Trình Khiếu có vũ khí, mà cô và Trương Cường chưa từng được huấn luyện, sử dụng súng ống dễ gây thương tổn người một nhà. Dùng chủy thủ, cô cũng không làm gì được alien. Thứ hai, tôi không tin cô, một người vì điểm thưởng mà chiếm đoạt vũ khí của Trình Khiếu, ai có thể chắc chắn cô sẽ không vì vũ khí mà sát hại tôi khi đang phẫu thuật?"
Vệ Tử Tuệ: "Cô làm sao có thể vì đối với tôi có thành khiến mà đặt tất cả mọi người vào hiểm cảnh?"
Cổ Tiểu Ngốc nhịn không được muốn giơ súng, giỏi lắm Vệ Tử Tuệ, không tha ta xuống nước thì không cam tâm phải không?
Trình Khiếu nhìn hai cô gái đang tranh chấp, không nói gì. Bằng trực giác, hắn càng tin lời nói của Cổ Tiểu Ngốc hơn, nhưng bây giờ không nên mở miệng. Bởi vì không có chứng cớ xác tực, cho nên nếu nói ra sẽ chỉ càng làm sự tình thêm phức tạp.
Sở Hiên chen vào: "Tranh luận kết thúc, về phòng nghỉ ngơi đi, có việc thì mai chúng ta lại nói. Để tay lên nắm cửa rồi tưởng tượng, phòng sẽ bày biện theo ý mọi người."
Cổ Tiểu Ngốc nhìn Sở Hiên, không nói gì rồi về phòng.
Sở Hiên nói tiếp: "Trương Cường, anh đến phòng tôi."
Trương Cường thì thào: "Tình huống nguy cấp đến vậy mà ta lại sống sót, tuy rằng lúc sau mất đi ý thức, nhưng lần này chắc chắn là vì ta, vì cứu vớt mọi người mà bạo seed. Ta quả nhiên là thân anh hùng được ngàn vạn sủng ái."
Vệ Tử Tuệ sợ hãi, Sở Hiên chắc chắn muốn thẩm vấn Trương Cường, tên ngốc kia khẳng định không giữ được bí mật. Đáng chết, ta nên xử lý hắn trong phim kinh dị. Không biết hắn lộ ra bao nhiêu tin tức. . . Cổ Tiểu Ngốc, ngươi cùng ta đều không thoát được!
Trương Cường đi theo Sở Hiên vào phòng, Sở Hiên lấy ra một cốc thuốc, lạnh nhạt nói: "Uống hết."
Trương Cường mở cờ trong lòng, chẳng lẽ đây là dược tề siêu cấp của Doremon [1]? Uống lên sáu tố chất cơ bản sẽ tăng điên cuồng, lập tức mở ra gien khóa?
[1] Sở Hiên được mệnh danh là Doremon.
Trương Cường nhận lấy, vô cùng vui vẻ uống sạch.
Trương Cường uống xong, ánh mắt mờ dục, giống như mất đi thần trí.
Sở Hiên kéo Trương Cường ngồi xuống một chiếc máy, ba mươi phút sau, đầu Trương Cường nối với đủ loại dây dẫn.
Sở Hiên hỏi: "《 Vô Hạn Khủng Bố 》 là gì?"
Trương Cường bắt đầu nói không ngớt, nhưng ánh mắt vẫn mờ đục như cũ.
Sở Hiên: "Nói tỉ mỉ về《 Vô Hạn Khủng Bố 》."
Môi Trương Cường lúc đóng lúc mở, ánh mắt không có chút thần thái.
Trương Cường bắt đầu nói đến đoạn Trịnh Xá thu thập tin tức của thánh nhân, hắn đột nhiên ngừng lại, làn da vỡ ra thành máu tươi trong nháy mắt, hắn giống như không hề hay biết tiếp tục nói, một làn sáng lóe lên, Trương Cường biến mất, chỉ còn có bãi máu trên ghế, chứng minh hắn từng tồn tại.
Mà tin tức về thánh nhân, mới nói được nửa câu.
—— Cổ Tiểu Ngốc
Cổ Tiểu Ngốc đắm chìm trong ánh sáng của chủ thần, cảm thấy phần ngực bị xé ra đang dần khôi phục, cô cuống quít nhìn xung quanh, may quá, Trình Khiếu còn sống. Nếu không phải trong cơ thể Trình Khiếu có cổ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Vệ Tử Tuệ gần như không có chút thương tích nào, nàng lập tức tra thu hoạch của bản thân, thậm chí có 1 chi tiết cấp B và 6789 điểm. (kiếm lúc cầm súng cường dung)
Vệ Tử Tuệ xem mình có thể đổi được năng lực phương diện tiên đoán không, không được. Nhưng cũng không sao cả, nàng đã hạ quyết tâm phải đổi năng lực phương diện linh hồn, tuy rằng thân thể Sở Hiên không có cảm giác nhưng linh hồn hắn lại có a. Cứ như vậy, Sở Hiên cảm nhận được ta, hơn nữa chỉ có cảm giác đối với ta, vậy thì, ngày ta thành một nửa của Sở đại tá cũng sắp tới? Nhưng vẫn nên đi hỏi ý kiến của Sở Hiên trước, Sở Hiên không thích đội viên tự chủ trương gây ảnh hưởng tới đại cục.
(Cổ Tiểu Ngốc lúc còn ở dạng linh hồn thì không chạm vào được thân thể và linh hồn của người khác, nếu không cô đã sớm bị phát hiện. The Grudge là trường hợp đặc biệt, nói đúng ra là oán khí thực thể hóa, cho nên tiếp xúc được thân thể. Trạng thái lúc đó của Cổ Tiểu Ngốc giống như người bình thường, sẽ không tiếp xúc được với linh hồn của người sống. Là hồn thể cùng với tiếp xúc đến hồn thể là hai việc khác nhau. Nhưng nếu cô tu luyện thành hồn thể, có chạm được tới linh hồn hay không thì rất khó nói.)
Cổ Tiểu Ngốc chữa trị xong, cô nhìn Vệ Tử Tuệ còn đang trao đổi với chủ thần, cảm thấy vô cùng giận dữ. Vệ Tử Tuệ, thật ngại quá, Cổ Tiểu Ngốc ta vẫn sống sót trở về. . .
Cổ Tiểu Ngốc đương nhiên sẽ không vừa thấy Vệ Tử Tuệ đã xông lên liều mạng, như vậy chỉ làm người khác cảm thấy cô đang nổi điên. Việc cấp bách là làm mọi người biết Vệ Tử Tuệ phạm vào cái gì để phòng bị nàng lại làm ra chuyện xấu.
"Vệ Tử Tuệ, cô có thể nói vì sao cô lại bán đứng người luôn bảo vệ cô được không?" Cổ Tiểu Ngốc gằn từng chữ, lớn tiếng chất vấn Vệ Tử Tuệ.
Vệ Tử Tuệ quay đầu lại, thấy là Cổ Tiểu Ngốc, kinh sợ, sau đó lập tức lộ ra nụ cười vui sướng: "Cổ Tiểu Ngốc, cô không sao, thật tốt quá. . . Xin lỗi. . . Xin lỗi, nếu lúc đó không làm như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Nhưng tôi làm vậy, tỉ lệ sống sót của mọi người sẽ là bốn phần." Giọng nói thậm chí có phần nghẹn ngào.
Cổ Tiểu Ngốc cười lạnh: "Vậy thì vì sao cô lại cắt tĩnh mạch của Trình Khiếu."
Vệ Tử Tuệ kinh ngạc: "Cái gì! Trình Khiếu làm sao, không phải hắn bị thể tiến hóa đập hôn mê sao? Sao lại bị cắt tĩnh mạch?"
Cổ Tiểu Ngốc mỉm cười tới gần Vệ Tử Tuệ, Vệ Tử Tuệ tỏ vẻ vô tội, kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ngốc tiến tới.
"Bốp." Cổ Tiểu Ngốc cho Vệ Tử Tuệ một bạt tai.
Cổ Tiểu Ngốc cười càng ngọt ngào: "Sao lại thế, chính cô rõ ràng. Khi người bảo vệ cô mất sức chiến đấu, cô liền không chút do dự bán đứng, ám hại. Vệ Tử Tuệ, cô làm cho tôi ghê tởm!"
Vệ Tử Tuệ uất ức giải thích: "Tôi biết cô ghi hận vì tôi giao cô cho alien, nhưng cô không thể vu oan tôi hãm hại Trình Khiếu! Thực ra. . . Nếu không phải cô có tư tâm, nhất định không đưa trang bị cho mọi người dùng lúc cô giải phẫu, chúng ta sao có thể gặp tình huống ấy!"
Cổ Tiểu Ngốc hít sâu một hơi, áp chế xúc động muốn chém Vệ Tử Tuệ một đao. Cô nghiến răng nói: "Tôi nhớ rằng mình đã nói với cô, đồ chiến đấu không có cách nào cho người khác sử dụng. Không tin, cô có thể hỏi Sở Hiên."
Vệ Tử Tuệ: "Như vậy, ít nhất có thể đưa vũ khí chứ? Vì sao ngay cả thanh đao cũng không chịu cho chúng tôi?"
Cổ Tiểu Ngốc cố gắng giữ tỉnh táo, Vệ Tử Tuệ thật thông minh, ỷ vào ta liều chết không tiếp thu, đổ hết trách nhiệm cho ta. Nếu làm không tốt, thậm chí sẽ bị nàng trả đũa.
Cổ Tiểu Ngốc: "Bởi vì, thứ nhất, Trình Khiếu có vũ khí, mà cô và Trương Cường chưa từng được huấn luyện, sử dụng súng ống dễ gây thương tổn người một nhà. Dùng chủy thủ, cô cũng không làm gì được alien. Thứ hai, tôi không tin cô, một người vì điểm thưởng mà chiếm đoạt vũ khí của Trình Khiếu, ai có thể chắc chắn cô sẽ không vì vũ khí mà sát hại tôi khi đang phẫu thuật?"
Vệ Tử Tuệ: "Cô làm sao có thể vì đối với tôi có thành khiến mà đặt tất cả mọi người vào hiểm cảnh?"
Cổ Tiểu Ngốc nhịn không được muốn giơ súng, giỏi lắm Vệ Tử Tuệ, không tha ta xuống nước thì không cam tâm phải không?
Trình Khiếu nhìn hai cô gái đang tranh chấp, không nói gì. Bằng trực giác, hắn càng tin lời nói của Cổ Tiểu Ngốc hơn, nhưng bây giờ không nên mở miệng. Bởi vì không có chứng cớ xác tực, cho nên nếu nói ra sẽ chỉ càng làm sự tình thêm phức tạp.
Sở Hiên chen vào: "Tranh luận kết thúc, về phòng nghỉ ngơi đi, có việc thì mai chúng ta lại nói. Để tay lên nắm cửa rồi tưởng tượng, phòng sẽ bày biện theo ý mọi người."
Cổ Tiểu Ngốc nhìn Sở Hiên, không nói gì rồi về phòng.
Sở Hiên nói tiếp: "Trương Cường, anh đến phòng tôi."
Trương Cường thì thào: "Tình huống nguy cấp đến vậy mà ta lại sống sót, tuy rằng lúc sau mất đi ý thức, nhưng lần này chắc chắn là vì ta, vì cứu vớt mọi người mà bạo seed. Ta quả nhiên là thân anh hùng được ngàn vạn sủng ái."
Vệ Tử Tuệ sợ hãi, Sở Hiên chắc chắn muốn thẩm vấn Trương Cường, tên ngốc kia khẳng định không giữ được bí mật. Đáng chết, ta nên xử lý hắn trong phim kinh dị. Không biết hắn lộ ra bao nhiêu tin tức. . . Cổ Tiểu Ngốc, ngươi cùng ta đều không thoát được!
Trương Cường đi theo Sở Hiên vào phòng, Sở Hiên lấy ra một cốc thuốc, lạnh nhạt nói: "Uống hết."
Trương Cường mở cờ trong lòng, chẳng lẽ đây là dược tề siêu cấp của Doremon [1]? Uống lên sáu tố chất cơ bản sẽ tăng điên cuồng, lập tức mở ra gien khóa?
[1] Sở Hiên được mệnh danh là Doremon.
Trương Cường nhận lấy, vô cùng vui vẻ uống sạch.
Trương Cường uống xong, ánh mắt mờ dục, giống như mất đi thần trí.
Sở Hiên kéo Trương Cường ngồi xuống một chiếc máy, ba mươi phút sau, đầu Trương Cường nối với đủ loại dây dẫn.
Sở Hiên hỏi: "《 Vô Hạn Khủng Bố 》 là gì?"
Trương Cường bắt đầu nói không ngớt, nhưng ánh mắt vẫn mờ đục như cũ.
Sở Hiên: "Nói tỉ mỉ về《 Vô Hạn Khủng Bố 》."
Môi Trương Cường lúc đóng lúc mở, ánh mắt không có chút thần thái.
Trương Cường bắt đầu nói đến đoạn Trịnh Xá thu thập tin tức của thánh nhân, hắn đột nhiên ngừng lại, làn da vỡ ra thành máu tươi trong nháy mắt, hắn giống như không hề hay biết tiếp tục nói, một làn sáng lóe lên, Trương Cường biến mất, chỉ còn có bãi máu trên ghế, chứng minh hắn từng tồn tại.
Mà tin tức về thánh nhân, mới nói được nửa câu.
/73
|