Toàn thân ác ma Trịnh Xá bỗng dấy lên hắc viêm thô bạo, lửa giận bị khơi mào không ngừng dâng lên. Sở Hiên, anh khinh người quá đáng, khiêu khích đội Ác Ma một lần nữa, đội Trung Châu phải chết!
“Sở Hiên, dám giết người của đội Ác Ma trước mặt tôi, anh tốt nhất có giác ngộ bị giết sạch đi!” Từng tiếng gằn đều mang theo hơi thở thô bạo đáng sợ.
Sở Hiên không hề quan tâm đến hắn, kéo ra áo choàng của cô gái trong lòng.
Hỏa viêm màu đen thiêu đốt quanh thân bỗng biến mất không còn một mảnh, chỉ để lại một đôi mắt không thể tin, sững sờ nhìn cô gái kia.
Người mặc áo choàng, rõ ràng là La Lệ!
Ánh mắt không thể di động mảy may, rút đi thô bạo, rút đi dữ tợn. Biểu cảm như vậy, quá mức phức tạp.
Vui, là vì có thể lại nhìn thấy cô gái mình vô cùng nhung nhớ.
Giận, là vì bản thể ngu xuẩn bất lực.
Hận, là vì Sở Hiên dám lấy La Lệ ra đánh bạc.
Lệ Nhi. . . Làm sao có thể! Bản thể của anh sao có thể để em vào trong phim kinh dị, huống chi là lấy ra đánh bạc! Cho dù, đây không phải là Lệ Nhi, nhưng dám khinh nhờn Lệ Nhi như vậy, tất cả phải chết! ! ! ! ! ! ! !
Đội viên xung quanh cũng không hề kinh ngạc chút nào, bọn họ, luôn luôn đều biết, cô gái mặc áo choàng kia chính là La Lệ.
Sở Hiên không nhanh không chậm lên tiếng: “Đây chính là La Lệ, anh có thể kiểm tra. Muốn tôi đánh thức cô ấy không?”
Nghe giọng điệu như đang nói tới một món hàng của Sở Hiên, hai mắt ác ma Trịnh Xá đỏ đậm, hận không thể róc xương lóc thịt Sở Hiên. Nhưng, ác ma Trịnh Xá đã không còn là đứa trẻ mới lớn xúc động lỗ mãng như trước. Kẻ giãy giụa bò lên từ địa ngục như hắn, càng ẩn nhẫn và cẩn thận hơn.
Bắt buộc mình phải bình tĩnh để suy xét hiện trạng, bởi vì hắn không chỉ là người đàn ông yêu La Lệ sâu sắc, còn là đội trưởng đội Ác Ma đứng đầu trong đội ngũ luân hồi. ‘Cho dù La Lệ là thật hay giả, đều nói rõ Sở Hiên biết chuyện của mình và La Lệ, cũng hiểu rõ ý nghĩa của La Lệ đối với mình. Hơn nữa tất nhiên giấu được bản thể của mình, bởi vì cho dù là giả, bản thể của mình cũng không cho phép chuyện này xảy ra. Hơn nữa, lấy tính cách của Sở Hiên, trên người Lệ Nhi tất nhiên đã có thứ gì đó, cho dù đáp ứng trao đổi với hắn, cũng sẽ mang đến cạn bẫy khác không biết rõ.’
Hắn lấy ra máy liên lạc “Sở Hiên, tôi là Trịnh Xá. Bản thể của anh muốn tôi trao đổi với một người rất giống La Lệ.”
Lúc trước Sở Hiên thà giết chết Amya cho dù có chọc giận ác ma Trịnh Xá đi nữa, làm sao không có ý định muốn ngăn cản ác ma Trịnh Xá báo tình huống bên này cho phục chế thể Sở Hiên. Ác ma Trịnh Xá so với hắn tưởng tượng, càng mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ không chỉ là thân, còn có tâm.
Phục chế thể Sở Hiên một mực ứng phó với Trịnh Xá, đều là cường giả mở ra gien khóa cấp ba, nếu nói Trịnh Xá mạnh ở chỗ liều mạng mà không ai có thể làm được. Vậy thì Sở Hiên lại mạnh ở chỗ trong tính toán của hắn không bỏ sót bất cứ phương thức chiến đấu nào.
Mỗi lần công kích của bạn đều nằm trong dự tính của hắn; mỗi lần công kích của hắn, đều sẽ đánh vào điểm hữu hiệu nhất; từng hành động của bạn, đều là kết quả do hắn dẫn dắt; từng hành động của hắn, đều là từng chút một làm bản thân đặt ở hoàn cảnh có lợi.
Cho đến khi Trịnh Xá sử dụng chiêu hủy diệt đả thương người lẫn tổn thương mình, thế cục mới bắt đầu có sự nghiêng lệch rõ ràng, lực lượng vĩ đại, tốc độ khủng bố. . . Mà phục chế thể Sở Hiên lại không thể lấy ra vũ lực ngang nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cho nên, chỉ có thể làm giảm thương tổn trong phạm vi hữu hạn, cũng tìm kiếm phương pháp phá giải.
‘Lực lượng mạnh như vậy, lúc trước lại không sử dụng, có 90% là vì khi sử dụng lực lượng này, đối với chính bản thân cũng có thương tổn. Vậy thì, loại lực lượng này tất nhiên có thời gian hạn chế, nhưng tình huống trước mắt của mình, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì năm giây. Trước đó, thời gian mà năng lực của hắn. . .”
Nhưng khi nhận được lời nói truyền đến qua mắt kính liên lạc, lại xuất hiện bước ngoặt mới.
Phục chế thể Sở Hiên lạnh nhạt nói với người đang dùng mọi cách giết chết mình: “Trịnh Xá, các anh đưa La Lệ vào trong phim kinh dị sao?”
Công kích bỗng ngừng lại: “Anh nói cái gì?!”
Giọng nói lạnh nhạt mang đến tin tức tàn khốc: “Bản thể của tôi đang dùng La Lệ để trao đổi với phục chế thể của anh.”
Trịnh Xá bỗng phẫn nộ, làm sao có thể! Trong phút chốc, hắn nhớ tới cô gái mặc áo choàng luôn hôn mê kia, dáng người kia hắn cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ, người kia đúng là Lệ Nhi? Sở Hiên vì sao phải làm như vậy, sao hắn có thể làm vậy!
Không công kích phục chế thể Sở Hiên nữa, Trịnh Xá mở ra trạng thái hủy diệt nhằm về phía Sở Hiên.
Tai họa bị mai phục do phương thức chỉ huy lạnh lùng như máy móc kia cho đến nay rốt cuộc bùng nổ, Trịnh Xá không tin hắn, hắn chỉ biết Sở Hiên là người có thể vì lợi ích lớn nhất mà không từ thủ đoạn. Kế hoạch vô tình trong Alien đã càng khiến loại ấn tượng này thêm sâu sắc, cho nên, Trịnh Xá không tin hắn, không tin hắn có tình hữu nghị giữa đồng đội, không tin hắn sẽ quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cho nên, Trịnh Xá không hề do dự vứt bỏ nhiệm vụ sắp hoàn thành, bởi vì, Lệ Nhi, quan trọng hơn cả đoàn đội!
Phục chế thể Sở Hiên đi phía sau Trịnh Xá, vẫn chưa nhân cơ hội ra tay công kích, bởi vì, hắn biết, lưỡi dao sắc bén này của Trung Châu đội sắp tự đâm vào đầu mình.
Cổ Tiểu Ngốc chú ý hết thảy ở bên này qua tinh thần nối tiếp, kế hoạch cuối cùng sắp bắt đầu ư? Mình tuyệt đối không thể có chút sơ suất. Nếu không, kế hoạch của Sở Hiên sẽ thất bại. . . Sở Hiên, thật sự cho rằng không có thứ gì quan trọng hơn lợi ích ư? Nếu không phải anh không tham lam đến thế, đội Trung Châu sẽ không vất vả như vậy. . . Nhưng, mọi hành động của anh đều vì đội Trung Châu, cho nên, chúng tôi cũng chỉ có thể liều mình theo quân tử, lần này, nhất định phải đánh cuộc thắng!
Trong tinh thần nối tiếp, Trương Hằng phát hiện Trịnh Xá và phục chế thể Sở Hiên dừng đánh nhau, một trước một sau nhằm về phía đội trưởng. Theo tốc độ này, khi mình đuổi tới chỉ sợ đã bị Minh Yên Vi đuổi theo rồi. Cho nên, điều mình có thể làm chỉ là dừng tại đây. . .
Bóng dáng luôn luôn bôn chạy dừng lại, Trương Hằng cười dịu dàng với Minh Yên Vi, hắn bỗng kéo căng cung giương về phía Minh Yên Vi, đồng thời khí thế khi bắn tên gió cũng xuất hiện trên người hắn, đây là biểu hiện khi hắn sắp bắn ra tên gió.
Trên mặt Minh Yên Vi lộ ra nụ cười giải thoát, cô kéo căng cung tên màu bạc, một đoàn lửa màu bạc xuất hiện trên dây cung. Cô nhẹ nhàng nỉ non: “Để chúng ta cùng nhau giải thoát đi, Hằng. . .”
“. . . Thật xin lỗi, anh yêu em, hãy sống sót. . .:
Một mũi tên phá không mà đi, quả nhiên là hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ thiên lang. . . [1]
[1] Giương cung căng tựa vầng trăng tròn, nhìn Tây Bắc, bắn sao Lang.
Mũi tên này sượt qua mặt Minh Yên Vi, khi cô quay đầu nhìn lại, mũi tên kia đã xuyên qua tường, mà khi cô nhìn về phía Trương Hằng, phía ngực của hắn là một màu bạc sáng rọi. . . Nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ tươi cười. . .
“Kẻ hèn nhát. . .” Nước mắt trong suốt rơi xuống, xối ướt toàn bộ thế giới.
Khi tên gió phá tan trùng trùng trở ngại bắn tới phía sau phục chế thể Sở Hiên, uy lực còn lại ngay cả một nửa cũng không đến. Mũi tên phục vụ quên mình mà đổi lấy này khi tới gần để lại một miệng vết thương thật sâu bên hông phục chế thể Sở Hiên, đáng sợ nhưng cũng không trí mạng. Phục chế thể Sở Hiên lấy ra bình xịt cầm máu và băng vải, nhanh chóng xử lý xong, sau đó tiếp tục chạy tới chỗ ác ma Trịnh Xá, dường như không gặp phải chút thương tổn nào.
Mà bên này, Trình Khiếu đã giao thủ với Triệu Chuế Không. Không thể không nói, khi gien khóa cấp hai chống lại gien khóa cấp bốn, thực lực cách xa như vậy, chỉ có thể dùng tuyệt vọng để hình dung. Bóng dáng như quỷ mị, kỹ xảo ám sát đáng sợ, hiểu rõ nhân tâm, có thể nói là sát thủ hoàn mỹ. Nếu không phải có Triệu Anh Không, Trình Khiếu chỉ sợ ngay cả một phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi.
Còn tiếp tục đánh như vậy, tử vong là chuyện sớm hay muộn, cho nên, Anh Không MM (MM: em gái), anh chỉ có thể dùng cái mạng này đổi lấy chút thời gian chạy trốn của em rồi. “Nam đấu cứu cực áo nghĩa – đoạn kỷ tương sát quyền!” (tên chiêu thức)
Bóng dáng bay lượn, mang theo sự quyết tuyệt đối mặt với cái chết. Đáng tiếc, đôi khi thực lực chênh lệch không phải chỉ dùng sinh mệnh là có thể cân bằng. Triệu Chuế Không nâng tay một cái, toàn thân Trình Khiếu như bị vô số lưỡi dao cắt qua, tia máu bắn tung tóe, máu như suối tuôn. Trong nháy mắt, liền mất đi sức sống.
“Đại tá. . . Đàn ông phải đứng chết, trước khi hắn chết, người mà hắn bảo hộ tuyệt đối sẽ không chịu chút thương tổn nào, ha ha, lời hứa của tôi đã hoàn thành rồi, tạm biệt. . .”
Triệu Anh Không không hề trốn, tuy rằng cô biết đây là mong muốn của Trình Khiếu, mệnh lệnh của đội trưởng, nhưng, cô không trốn. Đối mặt với hung thủ nhiều lần sát hại đồng đội của mình, cô không muốn trốn, cô muốn giết hắn, cho dù hy sinh tất cả cũng phải giết hắn!
Gần như là đồng thời, bên cạnh Triệu Chuế Không bỗng xuất hiện một Triệu Chuế Không khác, hai người hoàn toàn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả vết thương khi chiến đấu lúc trước cũng giống nhau, nhưng Triệu Chuế Không không hề có chút bất ngờ nào, ngược lại, hắn lạnh nhạt mỉm cười, lui về phía sau tránh chủy thử của Triệu Anh Không, vài giây sau, quanh thân thể Triệu Anh Không xuất hiện mấy người giống Triệu Chuế Không như đúc.
Ẩn nấp, ám sát, lại ẩn nấp, lại ám sát, không chết không ngừng. Ảnh ảo của Triệu Chuế Không từng người từng người bị hủy diệt, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, không bị phẫn nộ làm mờ hai mắt, bởi vì cô là thích khách, thích khách thiên tài.
Âm thanh chủy thủ đâm vào máu thịt rốt cuộc truyền đến, nhưng vào giây phút thành công ấy, lại bị ôm lấy, lưỡi đao lạnh lùng đồng thời xuyên qua ngực cô, mà chủy thủ của cô không thể càng đâm sâu vào. Chỉ còn ngọn lửa thiêu đốt linh hồn im lặng lướt qua cơ bắp bị cưỡng chế co lại của Triệu Chuế Không. Không cam lòng chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể dần dần lạnh lẽo.
Đôi môi tái nhợt bị sự dịu dàng bao lấy. “Không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó. . . khi trái cây chín, để cho anh tự tay hái xuống, em họ thân ái.”
“Sở Hiên, dám giết người của đội Ác Ma trước mặt tôi, anh tốt nhất có giác ngộ bị giết sạch đi!” Từng tiếng gằn đều mang theo hơi thở thô bạo đáng sợ.
Sở Hiên không hề quan tâm đến hắn, kéo ra áo choàng của cô gái trong lòng.
Hỏa viêm màu đen thiêu đốt quanh thân bỗng biến mất không còn một mảnh, chỉ để lại một đôi mắt không thể tin, sững sờ nhìn cô gái kia.
Người mặc áo choàng, rõ ràng là La Lệ!
Ánh mắt không thể di động mảy may, rút đi thô bạo, rút đi dữ tợn. Biểu cảm như vậy, quá mức phức tạp.
Vui, là vì có thể lại nhìn thấy cô gái mình vô cùng nhung nhớ.
Giận, là vì bản thể ngu xuẩn bất lực.
Hận, là vì Sở Hiên dám lấy La Lệ ra đánh bạc.
Lệ Nhi. . . Làm sao có thể! Bản thể của anh sao có thể để em vào trong phim kinh dị, huống chi là lấy ra đánh bạc! Cho dù, đây không phải là Lệ Nhi, nhưng dám khinh nhờn Lệ Nhi như vậy, tất cả phải chết! ! ! ! ! ! ! !
Đội viên xung quanh cũng không hề kinh ngạc chút nào, bọn họ, luôn luôn đều biết, cô gái mặc áo choàng kia chính là La Lệ.
Sở Hiên không nhanh không chậm lên tiếng: “Đây chính là La Lệ, anh có thể kiểm tra. Muốn tôi đánh thức cô ấy không?”
Nghe giọng điệu như đang nói tới một món hàng của Sở Hiên, hai mắt ác ma Trịnh Xá đỏ đậm, hận không thể róc xương lóc thịt Sở Hiên. Nhưng, ác ma Trịnh Xá đã không còn là đứa trẻ mới lớn xúc động lỗ mãng như trước. Kẻ giãy giụa bò lên từ địa ngục như hắn, càng ẩn nhẫn và cẩn thận hơn.
Bắt buộc mình phải bình tĩnh để suy xét hiện trạng, bởi vì hắn không chỉ là người đàn ông yêu La Lệ sâu sắc, còn là đội trưởng đội Ác Ma đứng đầu trong đội ngũ luân hồi. ‘Cho dù La Lệ là thật hay giả, đều nói rõ Sở Hiên biết chuyện của mình và La Lệ, cũng hiểu rõ ý nghĩa của La Lệ đối với mình. Hơn nữa tất nhiên giấu được bản thể của mình, bởi vì cho dù là giả, bản thể của mình cũng không cho phép chuyện này xảy ra. Hơn nữa, lấy tính cách của Sở Hiên, trên người Lệ Nhi tất nhiên đã có thứ gì đó, cho dù đáp ứng trao đổi với hắn, cũng sẽ mang đến cạn bẫy khác không biết rõ.’
Hắn lấy ra máy liên lạc “Sở Hiên, tôi là Trịnh Xá. Bản thể của anh muốn tôi trao đổi với một người rất giống La Lệ.”
Lúc trước Sở Hiên thà giết chết Amya cho dù có chọc giận ác ma Trịnh Xá đi nữa, làm sao không có ý định muốn ngăn cản ác ma Trịnh Xá báo tình huống bên này cho phục chế thể Sở Hiên. Ác ma Trịnh Xá so với hắn tưởng tượng, càng mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ không chỉ là thân, còn có tâm.
Phục chế thể Sở Hiên một mực ứng phó với Trịnh Xá, đều là cường giả mở ra gien khóa cấp ba, nếu nói Trịnh Xá mạnh ở chỗ liều mạng mà không ai có thể làm được. Vậy thì Sở Hiên lại mạnh ở chỗ trong tính toán của hắn không bỏ sót bất cứ phương thức chiến đấu nào.
Mỗi lần công kích của bạn đều nằm trong dự tính của hắn; mỗi lần công kích của hắn, đều sẽ đánh vào điểm hữu hiệu nhất; từng hành động của bạn, đều là kết quả do hắn dẫn dắt; từng hành động của hắn, đều là từng chút một làm bản thân đặt ở hoàn cảnh có lợi.
Cho đến khi Trịnh Xá sử dụng chiêu hủy diệt đả thương người lẫn tổn thương mình, thế cục mới bắt đầu có sự nghiêng lệch rõ ràng, lực lượng vĩ đại, tốc độ khủng bố. . . Mà phục chế thể Sở Hiên lại không thể lấy ra vũ lực ngang nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cho nên, chỉ có thể làm giảm thương tổn trong phạm vi hữu hạn, cũng tìm kiếm phương pháp phá giải.
‘Lực lượng mạnh như vậy, lúc trước lại không sử dụng, có 90% là vì khi sử dụng lực lượng này, đối với chính bản thân cũng có thương tổn. Vậy thì, loại lực lượng này tất nhiên có thời gian hạn chế, nhưng tình huống trước mắt của mình, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì năm giây. Trước đó, thời gian mà năng lực của hắn. . .”
Nhưng khi nhận được lời nói truyền đến qua mắt kính liên lạc, lại xuất hiện bước ngoặt mới.
Phục chế thể Sở Hiên lạnh nhạt nói với người đang dùng mọi cách giết chết mình: “Trịnh Xá, các anh đưa La Lệ vào trong phim kinh dị sao?”
Công kích bỗng ngừng lại: “Anh nói cái gì?!”
Giọng nói lạnh nhạt mang đến tin tức tàn khốc: “Bản thể của tôi đang dùng La Lệ để trao đổi với phục chế thể của anh.”
Trịnh Xá bỗng phẫn nộ, làm sao có thể! Trong phút chốc, hắn nhớ tới cô gái mặc áo choàng luôn hôn mê kia, dáng người kia hắn cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ, người kia đúng là Lệ Nhi? Sở Hiên vì sao phải làm như vậy, sao hắn có thể làm vậy!
Không công kích phục chế thể Sở Hiên nữa, Trịnh Xá mở ra trạng thái hủy diệt nhằm về phía Sở Hiên.
Tai họa bị mai phục do phương thức chỉ huy lạnh lùng như máy móc kia cho đến nay rốt cuộc bùng nổ, Trịnh Xá không tin hắn, hắn chỉ biết Sở Hiên là người có thể vì lợi ích lớn nhất mà không từ thủ đoạn. Kế hoạch vô tình trong Alien đã càng khiến loại ấn tượng này thêm sâu sắc, cho nên, Trịnh Xá không tin hắn, không tin hắn có tình hữu nghị giữa đồng đội, không tin hắn sẽ quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cho nên, Trịnh Xá không hề do dự vứt bỏ nhiệm vụ sắp hoàn thành, bởi vì, Lệ Nhi, quan trọng hơn cả đoàn đội!
Phục chế thể Sở Hiên đi phía sau Trịnh Xá, vẫn chưa nhân cơ hội ra tay công kích, bởi vì, hắn biết, lưỡi dao sắc bén này của Trung Châu đội sắp tự đâm vào đầu mình.
Cổ Tiểu Ngốc chú ý hết thảy ở bên này qua tinh thần nối tiếp, kế hoạch cuối cùng sắp bắt đầu ư? Mình tuyệt đối không thể có chút sơ suất. Nếu không, kế hoạch của Sở Hiên sẽ thất bại. . . Sở Hiên, thật sự cho rằng không có thứ gì quan trọng hơn lợi ích ư? Nếu không phải anh không tham lam đến thế, đội Trung Châu sẽ không vất vả như vậy. . . Nhưng, mọi hành động của anh đều vì đội Trung Châu, cho nên, chúng tôi cũng chỉ có thể liều mình theo quân tử, lần này, nhất định phải đánh cuộc thắng!
Trong tinh thần nối tiếp, Trương Hằng phát hiện Trịnh Xá và phục chế thể Sở Hiên dừng đánh nhau, một trước một sau nhằm về phía đội trưởng. Theo tốc độ này, khi mình đuổi tới chỉ sợ đã bị Minh Yên Vi đuổi theo rồi. Cho nên, điều mình có thể làm chỉ là dừng tại đây. . .
Bóng dáng luôn luôn bôn chạy dừng lại, Trương Hằng cười dịu dàng với Minh Yên Vi, hắn bỗng kéo căng cung giương về phía Minh Yên Vi, đồng thời khí thế khi bắn tên gió cũng xuất hiện trên người hắn, đây là biểu hiện khi hắn sắp bắn ra tên gió.
Trên mặt Minh Yên Vi lộ ra nụ cười giải thoát, cô kéo căng cung tên màu bạc, một đoàn lửa màu bạc xuất hiện trên dây cung. Cô nhẹ nhàng nỉ non: “Để chúng ta cùng nhau giải thoát đi, Hằng. . .”
“. . . Thật xin lỗi, anh yêu em, hãy sống sót. . .:
Một mũi tên phá không mà đi, quả nhiên là hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ thiên lang. . . [1]
[1] Giương cung căng tựa vầng trăng tròn, nhìn Tây Bắc, bắn sao Lang.
Mũi tên này sượt qua mặt Minh Yên Vi, khi cô quay đầu nhìn lại, mũi tên kia đã xuyên qua tường, mà khi cô nhìn về phía Trương Hằng, phía ngực của hắn là một màu bạc sáng rọi. . . Nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ tươi cười. . .
“Kẻ hèn nhát. . .” Nước mắt trong suốt rơi xuống, xối ướt toàn bộ thế giới.
Khi tên gió phá tan trùng trùng trở ngại bắn tới phía sau phục chế thể Sở Hiên, uy lực còn lại ngay cả một nửa cũng không đến. Mũi tên phục vụ quên mình mà đổi lấy này khi tới gần để lại một miệng vết thương thật sâu bên hông phục chế thể Sở Hiên, đáng sợ nhưng cũng không trí mạng. Phục chế thể Sở Hiên lấy ra bình xịt cầm máu và băng vải, nhanh chóng xử lý xong, sau đó tiếp tục chạy tới chỗ ác ma Trịnh Xá, dường như không gặp phải chút thương tổn nào.
Mà bên này, Trình Khiếu đã giao thủ với Triệu Chuế Không. Không thể không nói, khi gien khóa cấp hai chống lại gien khóa cấp bốn, thực lực cách xa như vậy, chỉ có thể dùng tuyệt vọng để hình dung. Bóng dáng như quỷ mị, kỹ xảo ám sát đáng sợ, hiểu rõ nhân tâm, có thể nói là sát thủ hoàn mỹ. Nếu không phải có Triệu Anh Không, Trình Khiếu chỉ sợ ngay cả một phút đồng hồ cũng không chống đỡ nổi.
Còn tiếp tục đánh như vậy, tử vong là chuyện sớm hay muộn, cho nên, Anh Không MM (MM: em gái), anh chỉ có thể dùng cái mạng này đổi lấy chút thời gian chạy trốn của em rồi. “Nam đấu cứu cực áo nghĩa – đoạn kỷ tương sát quyền!” (tên chiêu thức)
Bóng dáng bay lượn, mang theo sự quyết tuyệt đối mặt với cái chết. Đáng tiếc, đôi khi thực lực chênh lệch không phải chỉ dùng sinh mệnh là có thể cân bằng. Triệu Chuế Không nâng tay một cái, toàn thân Trình Khiếu như bị vô số lưỡi dao cắt qua, tia máu bắn tung tóe, máu như suối tuôn. Trong nháy mắt, liền mất đi sức sống.
“Đại tá. . . Đàn ông phải đứng chết, trước khi hắn chết, người mà hắn bảo hộ tuyệt đối sẽ không chịu chút thương tổn nào, ha ha, lời hứa của tôi đã hoàn thành rồi, tạm biệt. . .”
Triệu Anh Không không hề trốn, tuy rằng cô biết đây là mong muốn của Trình Khiếu, mệnh lệnh của đội trưởng, nhưng, cô không trốn. Đối mặt với hung thủ nhiều lần sát hại đồng đội của mình, cô không muốn trốn, cô muốn giết hắn, cho dù hy sinh tất cả cũng phải giết hắn!
Gần như là đồng thời, bên cạnh Triệu Chuế Không bỗng xuất hiện một Triệu Chuế Không khác, hai người hoàn toàn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả vết thương khi chiến đấu lúc trước cũng giống nhau, nhưng Triệu Chuế Không không hề có chút bất ngờ nào, ngược lại, hắn lạnh nhạt mỉm cười, lui về phía sau tránh chủy thử của Triệu Anh Không, vài giây sau, quanh thân thể Triệu Anh Không xuất hiện mấy người giống Triệu Chuế Không như đúc.
Ẩn nấp, ám sát, lại ẩn nấp, lại ám sát, không chết không ngừng. Ảnh ảo của Triệu Chuế Không từng người từng người bị hủy diệt, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, không bị phẫn nộ làm mờ hai mắt, bởi vì cô là thích khách, thích khách thiên tài.
Âm thanh chủy thủ đâm vào máu thịt rốt cuộc truyền đến, nhưng vào giây phút thành công ấy, lại bị ôm lấy, lưỡi đao lạnh lùng đồng thời xuyên qua ngực cô, mà chủy thủ của cô không thể càng đâm sâu vào. Chỉ còn ngọn lửa thiêu đốt linh hồn im lặng lướt qua cơ bắp bị cưỡng chế co lại của Triệu Chuế Không. Không cam lòng chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể dần dần lạnh lẽo.
Đôi môi tái nhợt bị sự dịu dàng bao lấy. “Không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó. . . khi trái cây chín, để cho anh tự tay hái xuống, em họ thân ái.”
/73
|