Editor: Sakura Trang
Nữ tử rảnh rỗi tựa vào trên giường tiện tay lật lật vài cuốn sách, vô cùng buồn chán rồi. A, tài nguyên trong sách ở cổ đại thật sự thiếu thốn, không phải địa lý dân tộc thì là thi từ ca phú, cho dù là tiểu thuyết thì toàn là những thứ khoa trương mà giả tạo, người hiện đại chỉ cần vẩy mười vạn tám nghìn lần là có thể tạo ra, chỉ cần xem đầu là có thể đoán dược cuối... Ngáp nhẹ một cái, bên ngoài là bóng dáng nam nhân đang bận rộn. A ~ thật là, đi thuê người hầu về, tại sao nam nhân này vẫn không chịu ngồi yên chứ ~ nữ tử nhíu mày lại, chán ghét ~ rõ ràng nam nhân này chỉ cần ở bên nàng là nàng sẽ vui vẻ nhất ~ càng đừng nói đây là do nàng mặt dày mày dạn quấn lấy lão bản để muốn ngày "chủ nhật". Mấy cái việc vặt trong nhà, tất cả đều là mây bay mây bay ~ thỉnh thoảng làm là được, không làm cũng không chết người mà! Trời ơi sao giống như không làm việc thì không thể hiện ra được giá trị của hắn vậy, cái này rõ ràng là... Ôi chao, ai, ôi, từ từ, không phải là hắn cũng nghĩ như vậy chứ! Đen mặt, xoay người đứng dậy, mặc kệ có phải như vậy hay không, vấn đề về cảm giác an toàn của Lê Thư đồng học... còn cần phải tăng mạnh hơn nữa rồi!
"Thư Nhi~" giọng nói mềm mại trong phòng vang lên, không to không vội, lại khiến cho nam nhân đang làm việc ở ngoài nghe được lập tức để mọi thứ trong tay xuống chạy vào trong phòng, "Làm sao vậy?" Dang tay ôm nữ tử đặt lên đùi, tay xoa xoa bụng dưới của đối phương, "Đau không?" Khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm đau lòng, nữ tử nháy mắt mấy cái, cuối cùng không đành lòng tiếp tục lại lừa dối đối phương, "Thật ra... Ừm... Cái này của ta đến sẽ không đau..." Người nào đó da mặt dày khó có lúc hơi đỏ mặt, nói về đề tài này thật xấu hổ, "Chàng là do... ừ... Khi đó không nên làm việc nặng, không nên cảm lạnh, còn có vân vân…" Cho nên nói, Lê Phong đồng học thân ái, người đang tuyên truyền tri thức bảo vệ trong thời gian kinh nguyệt cho nam nhân sao? Tác giả che mặt trốn chạy....
"... Được rồi... Nói chung, vào những lúc này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ừ... Nhiều năm làm hại thân thể như vậy, cũng không biết có thể điều dưỡng trở lại không..." Xoay mạnh người bổ nhào người về phía trước, giận dỗi, "Thư Nhi, chàng thật đáng ghét!" Nam nhân sững sờ, trọng tâm câu chuyện chuyển đổi quá nhanh, mà hắn lại không có biện pháp nào ứng phó với việc nàng làm nũng như tiểu nữ tử, mặc dù nghe ra trong giọng nói của nữ tử không có chút tức giận nào, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng run sợ một chút vì bị ghét. Lê Phong cười, đè lên, đúng lúc ngăn lại sự bất an của nam nhân, "Chàng thật đáng ghét! Luôn luôn không ở cùng với ta... Cái chổi, nồi, khăn lau có đẹp mắt hơn so với ta không? Hả?" "Dĩ nhiên không phải..." Vậy mà chàng lại chỉ để ý đến chúng nó mà không để ý đến ta..." Quệt miệng như trẻ con, sau đó quay sang nhằm vào môi nam nhân ép mạnh xuống....
Nếu như ngươi là Lê Phong, lúc này có người gõ cửa, ngươi sẽ có cảm nghĩ như thế nào?
Nói chung, nếu như là tác giả đại nhân ta đây, nói không chừng sẽ tiến hành giết người diệt khẩu rồi lại cùng Tiểu Thư Nhi tiếp tục việc "học" đang dang dở.
Nói chung, thật sự có người gõ cửa.
Nói chung, kết quả là Lê Phong tức giận không muốn dậy, Lê Thư mang theo vẻ mặt chưa hết đỏ ửng đi ra mở cửa.
Đáng ghét.... Nữ tử tức giận lăn lộn, không thể ăn người ta chỉ trêu đùa một chút cũng không được hay sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Lê Thư có một chút ngẩn ngơ. Nam tử như vậy, như vậy....
Nam tử đứng ngoài cửa, chính xác là đứng trước mặt người khác khiến cho người ta sáng ngời xuất trần, đẹp đến khiến cho Lê Thư không thể di chuyển đôi mắt. Mà trên thực tế, khuôn mặt của hắn cũng chưa hẳn đẹp đến nối khiến người ta bị hấp dẫn, khuôn mặt cũng cũng chỉ ngang tầm với Lưu Yên Nhiên mà thôi, hắn thu hút, là thu hút người khác ở khí chất. Gần bùn mà không nhiễm mùi, thanh khiết mà không lẳng lơ, phiêu nhiên thoát tục, sinh ra một loại cảm giác thánh khiết chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn, mà lại cũng không phải dạng người trong trẻo lạnh lùng cách người ngàn dặm...
"Thế nào, choáng váng rồi?"Lực chú ý của Lê Thư bỗng nhiên bị thanh âm sắc bén khinh thường làm hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lưu Yên Nhiên đúng cùng một chỗ với công tử xa lạ này, vậy mà hắn lại không cảm giác chút nào. Cũng đúng, cho dù trình độ nhan sắc tương đương, nhưng khí chất của Lưu Yên Nhiên so với nam tử bên cạnh tựa như phàm nhân với phượng hoàng trên trời cao, ánh mặt trời gay mắt, hai người đứng song song, hắn không làm cho người khác chú ý cũng là đương nhiên, hoàn hồn, Lê Thư bỗng nhiên bất an, vị công tử này đến tìm Phong Nhi sao? Nam tử như vậy, Phong Nhi sao có thể không động tâm chứ? Nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy sự chênh lệch không thể so sánh được của bản thân với đối phương, nhất thời cảm thấy tự ti tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng đem đôi tay to tự nhận là xấu xí giấu ra đằng sau.
Nam tử rất có lễ thở dài, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một sự ôn nhuận đẹp đẽ, "Xin hỏi, có phải Lê Thư công tử không?"
"Đúng, đúng..." Lê Thư hốt hoảng, mắt liếc lung tung, nghe câu hỏi của đối phương liền vội vã trả lời, rồi lại tự khinh bỉ bạn thân, không biết làm thế nào cho đúng. Người công tử kia cũng không ngại, chỉ cười trang nhã, lễ độ nói: "Tiểu nam tử tên Ôn Đường. Lần này Ôn Đường đến đây không mời mà đến, đột ngột quấy rầy, xin công tử hãy tha lỗi." Lê Thư hoảng loạn vội vàng nói không có việc gì, Ôn Đường mỉm cười, sau đó cất lên giọng nói chân thành, "Lần này tiểu nam tử là bởi vì có chút bệnh nặng, liền đến đây làm phiền." Thì ra là do có bệnh nặng, thế nhưng tại sao trong lòng vẫn bất an như cũ?
"Thư Nhi, ai vậy?" Thấy Lê Thư lâu vậy vẫn chưa về, Lê Phong nghĩ có lẽ là người quen, thầm nghĩ đương nhiên không thể để cho Lê Thư ứng phó một mình, tiểu đứa ngốc này đừng để người ta lại bát nạt, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, đi ngoài cửa gặp mặt.
Phải nói thật, lúc Lê Phong đi ra khỏi phòng, cái nhìn đầu tiên không phải mỹ nam khí chất cực phẩm đứng ngoài cửa, mà là tiểu ngốc tử nhà nàng đang tay chân luống cuống đứng ở cạnh cửa. Hắn bị làm sao vậy? Trong lòng lo lắng, vội vàng đi đến bên cạnh cầm tay hắn, lúc này mới chú ý đến người đứng ngoài cửa.
Thật sự lúc mới nhìn Ôn Đường Lê Phong có một chút kinh diễm, dù sao nam nhân trước mắt khí chất thanh cao có thể so với tam ca của nàng, vừa nhìn đó là một người như thần tiên. Có thể là do nam tử này đến không đúng lúc, khiến cho ấn tượng tốt của Lê Phong giảm xuống một chút, chứ còn không nói đến việc thấy nam nhân nhà mình đang đứng bên cạnh hắn luống cuống khiến cho người ta đau lòng, như một người hầu, trong lòng sinh ra một chút không vui với nam tử, thái độ cũng lập tức trở nên lạnh nhạt.
"Tiểu nam tử Ôn Đường." Đối phương thở dài nó. "Ừ", vì Lê Thư nhẹ nhàng sửa lại một chút tóc, "Tại hạ Lê Phong." Tự nhận ngoài trừ y thuật cũng không có gì có thể để cho loại đại thần như vậy chú ý, Lê Phong nhẹ nhàng vỗ về mặt của tướng công nhà mình, đem nhiều lực chú ý đặt lên trên người hắn để giảm bớt sự bất an luống cuống của tiểu đứa ngốc này, đồng thời đợi Ôn Đường nói ra chứng bệnh hoặc là gia đình hoặc là địa chỉ vân vân, cũng không có chú ý đến đôi mắt đối phương sáng lên khi nhìn nàng săn sóc như vậy với Lê Thư.
"Lê tiểu thư, tùy tiện đến làm phiền, tiểu nam tử..." Nho nhã lễ độ.
"Nói điểm chính, cảm ơn." Không kiên nhẫn, Thư Nhi nhà nàng cũng bởi vì sự xuất hiện của nam nhân này mà tay cầm lấy tay nàng ra đầy mồ hôi đây này! Có cái muốn nói thì nói thẳng được không?
".... Hôm nay tiểu nam tử đến là bởi vì có chút lo lắng, đêm không thể ngon giấc, mong rằng Lê tiểu thư có thể kê cho một toa thuốc, giúp cho tiểu nam tử...." Có chút xấu hổ.
"Khi đi vào giấc ngủ thì cần thả lỏng, không cần vội vã để bản thân ngủ ngay lập tức, không nên nằm trên giường lâu lắm, không nên nằm trên giường để suy nghĩ mọi chuyện, buổi tối đừng uống rượu, vân động thích hợp." Nhẹ nhàng xoa tóc Lê Thư, loại chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến hỏi ta, "Công tử còn có chuyện gì khác sao?" Không thấy mắt Ôn Đường lóe lên tia sáng khác lạ.
"Đã không còn chuyện gì khác.... Cảm ơn tiểu thư rất nhiều." Nam tử liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái thật sâu, khom lưng từ biệt. "Thấy vưu vật như vậy lại có thể không có chút phản ứng nào, nữ nhân này..." Lưu Yên Nhiên âm thầm nghiến răng, tức giận rời đi.
Tốt, người rảnh rối đã đi. Lê Phong cau mày, nghiêm túc dẫn tướng công nhà mình đến ngồi trên giường, đương nhiên còn CJ không gì sánh được... Tay của nam nhân vẫn còn nắm tay của nàng, nhưng đã có dấu hiệu hơi thả lỏng. Nữ tử nhẹ thở dài, áp đảo nam nhân lên giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú đến nỗi khiến cho đối phương có chút thấp thỏm lo âu. Thấy rõ nam tử sợ hãi, nữ tử cúi đầu, nói nhẹ nhàng một câu "Chúng ta tiếp tục", sau đó môi lền hạ xuống, cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng khéo léo cạy hàm răng của nam nhân. Nam nhân bị đặt ở dưới thân chỉ cảm thấy thân hình mảnh khảnh của nữ tử chạm vào mình như nặng thêm nghìn cân, ép khiến cho lồng ngực của hắn gần như sắp không thở nổi, không biết rằng nơi khiến hắn không thể hô hấp thật ra là nơi đang gắn bó môi với răng kia, cái lưỡi thế như chẻ tre công thành chiếm đất, hắn cũng không có chút ý nghĩ nào muốn chống lại, chỉ cảm thấy cả miệng đầy mật ngọt, bụng như xuất hiện một ngọn lửa, nắm ngược lại thắt lưng của nữ tử tùy ý để nàng đòi lấy càng nhiều hơn nữa...
... ...... ...... ...... ...
Cho nên nói... Thân thích ngươi đi nhanh lên....
Lê Phong trải qua lộn xộn nhốn nháo, cuối cùng cũng yên tĩnh....
Nhẹ nhàng bỏ đi thân thiết môi răng, nữ rử ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu nâu của hắn, con ngươi ngày xưa trong sáng rõ ràng do tình cảm mãnh liệt mà được phủ một lớp sương mù nhàn nhạt, môi mỏng hơi cong lên thở hổn hển, ánh mắt như nước, trên trán xuất hiện một chút mồ hôi, đường nét kiên nghị cũng trở nên mềm mại hơn. Ánh mắt của nữ tử rất là chăm chú, kiến nam tử có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng trốn tránh, nhưng hết lần này đến lần khác còn có cảm thấy mâu thuẫn khi sinh ra một chút nhè nhẹ vui sướng. Thấy nam nhân trốn tránh, nữ tử thở ra một hơi dài: "Ngươi có chỗ nào không tốt chứ?" Nói có chút bất ngờ, nam nhân sửng sốt một chút. "Xấu? Điều đó không không phải nói ở quê hương ta chàng là tốt đẹp hay sao? Không hiểu biết chữ nghĩa, ta có thể dạy chàng mà.... Giọng nói nữ tử nhẹ nhàng, "Chàng đang sợ gì?"
"Hắn có xinh đẹp hơn nữa, ta cũng sẽ không thích hắn. Đẹp thì coi là cái lông gì? Vào trước là chủ, coi như tốt hơn nhiều so với chàng, chàng nghĩ ta sẽ nhận người khác ngoại trừ chàng sao?
"Lê Thư, ta yêu chàng mà...."
"Thật sự là ngốc nghếch... Được rồi.... Là do không có cảm giác an toàn... Thật là ngốc nghếch mà!"
"Thua chàng rồi, tiểu đứa ngốc! Mất công lớn hơn ta bốn tuổi."
"Này, này, đây không phải là mắng nha! Là thật sự thích chàng!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Xe ngựa xóc nảy
"Thiếu gia, danh y trong phủ còn nhiều mà... Người khi nào thì mắc bệnh hay lo lắng này vậy?" Người hầu bên cạnh rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi. Nam nhân nghiêng đầu, làm như đang nhìn phong cảng ngoài cửa sổ, "Nghe nói y thuật của Lê tiểu thư cao minh, khai phương thuốc thường thường quái dị lại có hiệu quả. Lần này ngay cả thuốc cũng không cần kê, quả thật danh bất hư truyền." "Người nếu thật sự chỉ là đến mở mang kiến thức một chút thì tốt..." "Thu Nhiễm." "Thu Nhiễm biết sai."
Thật ra Thu Nhiễm còn có một việc không mở miệng hỏi, khoảng cách không xa nên dù hắn không vào nhà cùng với Thiếu gia và người nam nhân kia nhưng vẫn có thể nghe được. Có lẽ y thuật của Lê tiểu thư cao siêu không cần dược liệu, hoặc không bằng nói rằng không muốn lãng phí thời gian để mở toa thuốc. Nàng chỉ lo cưng chiều cái người phu lang cực xấu kia thôi. Nhưng mà, vì sao, rõ ràng là một nam nhân vừa già lại xấu xí, nhưng nếu chỉ nhìn ánh mắt của Lê tiểu thư nhìn hắn thì ngay lập tức sẽ cảm thấy hắn là người đẹp nhất trên đời!
Thu Nhiễm có thể nhìn ra mọi thứ, làm sao Ôn Đường lại không nhận ra?
Khép nhẹ mắt lại, liền mơ hồ làm người ta có cảm giác thoát khỏi phàm trần, trong lòng cũng suy nghĩ việc chỉ trích tiên mới nghĩ đến.
Nghe nói Lê tiểu thư ở đầu thôn chuyên cưng chiều phu lang xấu xí trong nhà, không chỉ đem thú làm chính phu, thậm chí còn không có ý muốn nạp thị, hôm nay vừa nhìn thấy, lời đồn trên phố, vẫn còn nhẹ. Nàng nào chỉ chuyên cưng chiều, nàng là muốn đem cả đời của nàng đều cho hắn đó chứ...
Hắn tự nhận bản thân ít có ham muốn, nhưng khi nhìn sự ôn nhu chuyên chú duy nhất chỉ vì một người mà biểu hiện ra kia của nàng, lại khiến hắn sinh ra một ham muốn chưa bao giờ có. Hắn chợt nhớ đến phụ thân của hắn, nam nhân cô độc tịch mịch cả đời kia... Hắn cùng với hắn, hai người khác nhau như vậy.
Ha! Ôn Đường, phụ thân xuất thân ti tiện, chỉ vì từ nhỏ có khí chất hơn người mới được coi trở thành một "Thiếu gia" để chăm sóc, mong muốn tận sâu bên trong, quả nhiên không phải lạnh nhạt như những gì bên ngoài biểu hiện đúng không?
.... Cho dù chỉ là thị cũng tốt... Y bỗng nhiên rất muốn được gọi Lê Thư một tiếng "Ca ca."
Nữ tử rảnh rỗi tựa vào trên giường tiện tay lật lật vài cuốn sách, vô cùng buồn chán rồi. A, tài nguyên trong sách ở cổ đại thật sự thiếu thốn, không phải địa lý dân tộc thì là thi từ ca phú, cho dù là tiểu thuyết thì toàn là những thứ khoa trương mà giả tạo, người hiện đại chỉ cần vẩy mười vạn tám nghìn lần là có thể tạo ra, chỉ cần xem đầu là có thể đoán dược cuối... Ngáp nhẹ một cái, bên ngoài là bóng dáng nam nhân đang bận rộn. A ~ thật là, đi thuê người hầu về, tại sao nam nhân này vẫn không chịu ngồi yên chứ ~ nữ tử nhíu mày lại, chán ghét ~ rõ ràng nam nhân này chỉ cần ở bên nàng là nàng sẽ vui vẻ nhất ~ càng đừng nói đây là do nàng mặt dày mày dạn quấn lấy lão bản để muốn ngày "chủ nhật". Mấy cái việc vặt trong nhà, tất cả đều là mây bay mây bay ~ thỉnh thoảng làm là được, không làm cũng không chết người mà! Trời ơi sao giống như không làm việc thì không thể hiện ra được giá trị của hắn vậy, cái này rõ ràng là... Ôi chao, ai, ôi, từ từ, không phải là hắn cũng nghĩ như vậy chứ! Đen mặt, xoay người đứng dậy, mặc kệ có phải như vậy hay không, vấn đề về cảm giác an toàn của Lê Thư đồng học... còn cần phải tăng mạnh hơn nữa rồi!
"Thư Nhi~" giọng nói mềm mại trong phòng vang lên, không to không vội, lại khiến cho nam nhân đang làm việc ở ngoài nghe được lập tức để mọi thứ trong tay xuống chạy vào trong phòng, "Làm sao vậy?" Dang tay ôm nữ tử đặt lên đùi, tay xoa xoa bụng dưới của đối phương, "Đau không?" Khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm đau lòng, nữ tử nháy mắt mấy cái, cuối cùng không đành lòng tiếp tục lại lừa dối đối phương, "Thật ra... Ừm... Cái này của ta đến sẽ không đau..." Người nào đó da mặt dày khó có lúc hơi đỏ mặt, nói về đề tài này thật xấu hổ, "Chàng là do... ừ... Khi đó không nên làm việc nặng, không nên cảm lạnh, còn có vân vân…" Cho nên nói, Lê Phong đồng học thân ái, người đang tuyên truyền tri thức bảo vệ trong thời gian kinh nguyệt cho nam nhân sao? Tác giả che mặt trốn chạy....
"... Được rồi... Nói chung, vào những lúc này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ừ... Nhiều năm làm hại thân thể như vậy, cũng không biết có thể điều dưỡng trở lại không..." Xoay mạnh người bổ nhào người về phía trước, giận dỗi, "Thư Nhi, chàng thật đáng ghét!" Nam nhân sững sờ, trọng tâm câu chuyện chuyển đổi quá nhanh, mà hắn lại không có biện pháp nào ứng phó với việc nàng làm nũng như tiểu nữ tử, mặc dù nghe ra trong giọng nói của nữ tử không có chút tức giận nào, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng run sợ một chút vì bị ghét. Lê Phong cười, đè lên, đúng lúc ngăn lại sự bất an của nam nhân, "Chàng thật đáng ghét! Luôn luôn không ở cùng với ta... Cái chổi, nồi, khăn lau có đẹp mắt hơn so với ta không? Hả?" "Dĩ nhiên không phải..." Vậy mà chàng lại chỉ để ý đến chúng nó mà không để ý đến ta..." Quệt miệng như trẻ con, sau đó quay sang nhằm vào môi nam nhân ép mạnh xuống....
Nếu như ngươi là Lê Phong, lúc này có người gõ cửa, ngươi sẽ có cảm nghĩ như thế nào?
Nói chung, nếu như là tác giả đại nhân ta đây, nói không chừng sẽ tiến hành giết người diệt khẩu rồi lại cùng Tiểu Thư Nhi tiếp tục việc "học" đang dang dở.
Nói chung, thật sự có người gõ cửa.
Nói chung, kết quả là Lê Phong tức giận không muốn dậy, Lê Thư mang theo vẻ mặt chưa hết đỏ ửng đi ra mở cửa.
Đáng ghét.... Nữ tử tức giận lăn lộn, không thể ăn người ta chỉ trêu đùa một chút cũng không được hay sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Lê Thư có một chút ngẩn ngơ. Nam tử như vậy, như vậy....
Nam tử đứng ngoài cửa, chính xác là đứng trước mặt người khác khiến cho người ta sáng ngời xuất trần, đẹp đến khiến cho Lê Thư không thể di chuyển đôi mắt. Mà trên thực tế, khuôn mặt của hắn cũng chưa hẳn đẹp đến nối khiến người ta bị hấp dẫn, khuôn mặt cũng cũng chỉ ngang tầm với Lưu Yên Nhiên mà thôi, hắn thu hút, là thu hút người khác ở khí chất. Gần bùn mà không nhiễm mùi, thanh khiết mà không lẳng lơ, phiêu nhiên thoát tục, sinh ra một loại cảm giác thánh khiết chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn, mà lại cũng không phải dạng người trong trẻo lạnh lùng cách người ngàn dặm...
"Thế nào, choáng váng rồi?"Lực chú ý của Lê Thư bỗng nhiên bị thanh âm sắc bén khinh thường làm hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lưu Yên Nhiên đúng cùng một chỗ với công tử xa lạ này, vậy mà hắn lại không cảm giác chút nào. Cũng đúng, cho dù trình độ nhan sắc tương đương, nhưng khí chất của Lưu Yên Nhiên so với nam tử bên cạnh tựa như phàm nhân với phượng hoàng trên trời cao, ánh mặt trời gay mắt, hai người đứng song song, hắn không làm cho người khác chú ý cũng là đương nhiên, hoàn hồn, Lê Thư bỗng nhiên bất an, vị công tử này đến tìm Phong Nhi sao? Nam tử như vậy, Phong Nhi sao có thể không động tâm chứ? Nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy sự chênh lệch không thể so sánh được của bản thân với đối phương, nhất thời cảm thấy tự ti tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng đem đôi tay to tự nhận là xấu xí giấu ra đằng sau.
Nam tử rất có lễ thở dài, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một sự ôn nhuận đẹp đẽ, "Xin hỏi, có phải Lê Thư công tử không?"
"Đúng, đúng..." Lê Thư hốt hoảng, mắt liếc lung tung, nghe câu hỏi của đối phương liền vội vã trả lời, rồi lại tự khinh bỉ bạn thân, không biết làm thế nào cho đúng. Người công tử kia cũng không ngại, chỉ cười trang nhã, lễ độ nói: "Tiểu nam tử tên Ôn Đường. Lần này Ôn Đường đến đây không mời mà đến, đột ngột quấy rầy, xin công tử hãy tha lỗi." Lê Thư hoảng loạn vội vàng nói không có việc gì, Ôn Đường mỉm cười, sau đó cất lên giọng nói chân thành, "Lần này tiểu nam tử là bởi vì có chút bệnh nặng, liền đến đây làm phiền." Thì ra là do có bệnh nặng, thế nhưng tại sao trong lòng vẫn bất an như cũ?
"Thư Nhi, ai vậy?" Thấy Lê Thư lâu vậy vẫn chưa về, Lê Phong nghĩ có lẽ là người quen, thầm nghĩ đương nhiên không thể để cho Lê Thư ứng phó một mình, tiểu đứa ngốc này đừng để người ta lại bát nạt, vội vàng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, đi ngoài cửa gặp mặt.
Phải nói thật, lúc Lê Phong đi ra khỏi phòng, cái nhìn đầu tiên không phải mỹ nam khí chất cực phẩm đứng ngoài cửa, mà là tiểu ngốc tử nhà nàng đang tay chân luống cuống đứng ở cạnh cửa. Hắn bị làm sao vậy? Trong lòng lo lắng, vội vàng đi đến bên cạnh cầm tay hắn, lúc này mới chú ý đến người đứng ngoài cửa.
Thật sự lúc mới nhìn Ôn Đường Lê Phong có một chút kinh diễm, dù sao nam nhân trước mắt khí chất thanh cao có thể so với tam ca của nàng, vừa nhìn đó là một người như thần tiên. Có thể là do nam tử này đến không đúng lúc, khiến cho ấn tượng tốt của Lê Phong giảm xuống một chút, chứ còn không nói đến việc thấy nam nhân nhà mình đang đứng bên cạnh hắn luống cuống khiến cho người ta đau lòng, như một người hầu, trong lòng sinh ra một chút không vui với nam tử, thái độ cũng lập tức trở nên lạnh nhạt.
"Tiểu nam tử Ôn Đường." Đối phương thở dài nó. "Ừ", vì Lê Thư nhẹ nhàng sửa lại một chút tóc, "Tại hạ Lê Phong." Tự nhận ngoài trừ y thuật cũng không có gì có thể để cho loại đại thần như vậy chú ý, Lê Phong nhẹ nhàng vỗ về mặt của tướng công nhà mình, đem nhiều lực chú ý đặt lên trên người hắn để giảm bớt sự bất an luống cuống của tiểu đứa ngốc này, đồng thời đợi Ôn Đường nói ra chứng bệnh hoặc là gia đình hoặc là địa chỉ vân vân, cũng không có chú ý đến đôi mắt đối phương sáng lên khi nhìn nàng săn sóc như vậy với Lê Thư.
"Lê tiểu thư, tùy tiện đến làm phiền, tiểu nam tử..." Nho nhã lễ độ.
"Nói điểm chính, cảm ơn." Không kiên nhẫn, Thư Nhi nhà nàng cũng bởi vì sự xuất hiện của nam nhân này mà tay cầm lấy tay nàng ra đầy mồ hôi đây này! Có cái muốn nói thì nói thẳng được không?
".... Hôm nay tiểu nam tử đến là bởi vì có chút lo lắng, đêm không thể ngon giấc, mong rằng Lê tiểu thư có thể kê cho một toa thuốc, giúp cho tiểu nam tử...." Có chút xấu hổ.
"Khi đi vào giấc ngủ thì cần thả lỏng, không cần vội vã để bản thân ngủ ngay lập tức, không nên nằm trên giường lâu lắm, không nên nằm trên giường để suy nghĩ mọi chuyện, buổi tối đừng uống rượu, vân động thích hợp." Nhẹ nhàng xoa tóc Lê Thư, loại chuyện nhỏ như vậy cũng phải đến hỏi ta, "Công tử còn có chuyện gì khác sao?" Không thấy mắt Ôn Đường lóe lên tia sáng khác lạ.
"Đã không còn chuyện gì khác.... Cảm ơn tiểu thư rất nhiều." Nam tử liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái thật sâu, khom lưng từ biệt. "Thấy vưu vật như vậy lại có thể không có chút phản ứng nào, nữ nhân này..." Lưu Yên Nhiên âm thầm nghiến răng, tức giận rời đi.
Tốt, người rảnh rối đã đi. Lê Phong cau mày, nghiêm túc dẫn tướng công nhà mình đến ngồi trên giường, đương nhiên còn CJ không gì sánh được... Tay của nam nhân vẫn còn nắm tay của nàng, nhưng đã có dấu hiệu hơi thả lỏng. Nữ tử nhẹ thở dài, áp đảo nam nhân lên giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú đến nỗi khiến cho đối phương có chút thấp thỏm lo âu. Thấy rõ nam tử sợ hãi, nữ tử cúi đầu, nói nhẹ nhàng một câu "Chúng ta tiếp tục", sau đó môi lền hạ xuống, cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng khéo léo cạy hàm răng của nam nhân. Nam nhân bị đặt ở dưới thân chỉ cảm thấy thân hình mảnh khảnh của nữ tử chạm vào mình như nặng thêm nghìn cân, ép khiến cho lồng ngực của hắn gần như sắp không thở nổi, không biết rằng nơi khiến hắn không thể hô hấp thật ra là nơi đang gắn bó môi với răng kia, cái lưỡi thế như chẻ tre công thành chiếm đất, hắn cũng không có chút ý nghĩ nào muốn chống lại, chỉ cảm thấy cả miệng đầy mật ngọt, bụng như xuất hiện một ngọn lửa, nắm ngược lại thắt lưng của nữ tử tùy ý để nàng đòi lấy càng nhiều hơn nữa...
... ...... ...... ...... ...
Cho nên nói... Thân thích ngươi đi nhanh lên....
Lê Phong trải qua lộn xộn nhốn nháo, cuối cùng cũng yên tĩnh....
Nhẹ nhàng bỏ đi thân thiết môi răng, nữ rử ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu nâu của hắn, con ngươi ngày xưa trong sáng rõ ràng do tình cảm mãnh liệt mà được phủ một lớp sương mù nhàn nhạt, môi mỏng hơi cong lên thở hổn hển, ánh mắt như nước, trên trán xuất hiện một chút mồ hôi, đường nét kiên nghị cũng trở nên mềm mại hơn. Ánh mắt của nữ tử rất là chăm chú, kiến nam tử có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng trốn tránh, nhưng hết lần này đến lần khác còn có cảm thấy mâu thuẫn khi sinh ra một chút nhè nhẹ vui sướng. Thấy nam nhân trốn tránh, nữ tử thở ra một hơi dài: "Ngươi có chỗ nào không tốt chứ?" Nói có chút bất ngờ, nam nhân sửng sốt một chút. "Xấu? Điều đó không không phải nói ở quê hương ta chàng là tốt đẹp hay sao? Không hiểu biết chữ nghĩa, ta có thể dạy chàng mà.... Giọng nói nữ tử nhẹ nhàng, "Chàng đang sợ gì?"
"Hắn có xinh đẹp hơn nữa, ta cũng sẽ không thích hắn. Đẹp thì coi là cái lông gì? Vào trước là chủ, coi như tốt hơn nhiều so với chàng, chàng nghĩ ta sẽ nhận người khác ngoại trừ chàng sao?
"Lê Thư, ta yêu chàng mà...."
"Thật sự là ngốc nghếch... Được rồi.... Là do không có cảm giác an toàn... Thật là ngốc nghếch mà!"
"Thua chàng rồi, tiểu đứa ngốc! Mất công lớn hơn ta bốn tuổi."
"Này, này, đây không phải là mắng nha! Là thật sự thích chàng!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Xe ngựa xóc nảy
"Thiếu gia, danh y trong phủ còn nhiều mà... Người khi nào thì mắc bệnh hay lo lắng này vậy?" Người hầu bên cạnh rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi. Nam nhân nghiêng đầu, làm như đang nhìn phong cảng ngoài cửa sổ, "Nghe nói y thuật của Lê tiểu thư cao minh, khai phương thuốc thường thường quái dị lại có hiệu quả. Lần này ngay cả thuốc cũng không cần kê, quả thật danh bất hư truyền." "Người nếu thật sự chỉ là đến mở mang kiến thức một chút thì tốt..." "Thu Nhiễm." "Thu Nhiễm biết sai."
Thật ra Thu Nhiễm còn có một việc không mở miệng hỏi, khoảng cách không xa nên dù hắn không vào nhà cùng với Thiếu gia và người nam nhân kia nhưng vẫn có thể nghe được. Có lẽ y thuật của Lê tiểu thư cao siêu không cần dược liệu, hoặc không bằng nói rằng không muốn lãng phí thời gian để mở toa thuốc. Nàng chỉ lo cưng chiều cái người phu lang cực xấu kia thôi. Nhưng mà, vì sao, rõ ràng là một nam nhân vừa già lại xấu xí, nhưng nếu chỉ nhìn ánh mắt của Lê tiểu thư nhìn hắn thì ngay lập tức sẽ cảm thấy hắn là người đẹp nhất trên đời!
Thu Nhiễm có thể nhìn ra mọi thứ, làm sao Ôn Đường lại không nhận ra?
Khép nhẹ mắt lại, liền mơ hồ làm người ta có cảm giác thoát khỏi phàm trần, trong lòng cũng suy nghĩ việc chỉ trích tiên mới nghĩ đến.
Nghe nói Lê tiểu thư ở đầu thôn chuyên cưng chiều phu lang xấu xí trong nhà, không chỉ đem thú làm chính phu, thậm chí còn không có ý muốn nạp thị, hôm nay vừa nhìn thấy, lời đồn trên phố, vẫn còn nhẹ. Nàng nào chỉ chuyên cưng chiều, nàng là muốn đem cả đời của nàng đều cho hắn đó chứ...
Hắn tự nhận bản thân ít có ham muốn, nhưng khi nhìn sự ôn nhu chuyên chú duy nhất chỉ vì một người mà biểu hiện ra kia của nàng, lại khiến hắn sinh ra một ham muốn chưa bao giờ có. Hắn chợt nhớ đến phụ thân của hắn, nam nhân cô độc tịch mịch cả đời kia... Hắn cùng với hắn, hai người khác nhau như vậy.
Ha! Ôn Đường, phụ thân xuất thân ti tiện, chỉ vì từ nhỏ có khí chất hơn người mới được coi trở thành một "Thiếu gia" để chăm sóc, mong muốn tận sâu bên trong, quả nhiên không phải lạnh nhạt như những gì bên ngoài biểu hiện đúng không?
.... Cho dù chỉ là thị cũng tốt... Y bỗng nhiên rất muốn được gọi Lê Thư một tiếng "Ca ca."
/62
|