Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn, liền thấy cửa tửu quán bị đẩy ra. Một trận gió lạnh tiến vào, một nam nhân bị đông lạnh đến run run rẩy rẩy chen thân vào quán.
Nam nhân kia cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, còn rất tuổi trẻ, bất quá quần áo có chút xộc xệch không sạch sẽ, bẩn cũng không đổi không giặt. Nếu không phải lịch sự nhã nhặn, chỉ sợ hoàn toàn không giống như là một người đọc sách, ngược lại như là khất cái.
Người kia mới tiến vào, tiểu nhị đã đi qua. Cũng không phải đón khách, ngược lại xô đẩy, nói:
"Ngươi sao lại tới nữa. Chưởng quầy nói gặp ngươi một lần đánh một lần. Ngươi thiếu chúng ta không ít tiền nhớ không? Thế mà còn dám vào? Đi ra cho ta, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Người kia dáng người gầy yếu, bị tiểu nhị xô đẩy, thiếu chút nữa liền ngã.
"Đẩy cái gì mà đẩy? Đẩy cái gì?"
Người kia nói có chút không rõ, thân thể lảo đảo, thoạt nhìn như đã uống say. Chân hắn không vững, tiểu nhị không đẩy mà chân trái quấn chân phải té ngã, cũng may ngã xuống bên cạnh ngồi lên một cái ghế.
Người kia dùng lực vỗ mặt bàn, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc, hung hăng đặt ở trên bàn, nói:
"Ngươi dùng mắt chó nhìn đi... Mở mắt chó nhìn cái này là cái gì? Ta có rất nhiều bạc... Chỗ này có đủ trả hay chưa? Cầm đi! Mau mang cho ta rượu nóng... thịt ngon! Ta.. ta còn chưa có uống đủ đâu!"
Tiểu nhị có điểm phát ngốc, vội vàng cầm bạc lên. Hắn cầm ở trong tay soi tới soi lui, sờ sờ cắn cắn, phát hiện bạc là thật.
Tiểu nhị hồ nghi nhìn người kia vài lần, sau đó liền không đuổi người nữa. Dù gì người tới là khách, hắn xoay đi lấy rượu thịt.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, lập tức nói:
"Người này có vấn đề. Đại hiệp cùng ta tới đó."
Nghê Diệp Tâm lập tức đứng lên, liền hướng cái bàn kia đi đến.
Tiểu nhị đã nói người này là thư sinh nghèo, kết quả hiện tại lại hào sảng lấy ra một thỏi bạc lớn. Cả tiểu nhị cũng lộ vẻ mặt hồ nghi, xem ra bạc này thật sự có vấn đề.
Mộ Dung Trường Tình vội vàng đứng lên, đi theo Nghê Diệp Tâm.
Họ đứng ở trước mặt người thư sinh. Nghê Diệp Tâm nói:
"Nè nè... Ta hỏi ngươi, ngươi biết đàn không?"
Thư sinh đã uống say khướt, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, một lúc sau cười ha ha.
"Sao lại không? Ta đàn rất giỏi."
Nghê Diệp Tâm lại hỏi hắn.
"Ta đây hỏi lại ngươi, bạc là từ nơi nào tới?"
Thư sinh sửng sốt, cũng tỉnh rượu không ít, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi quản ta nơi nào có bạc! Ta không trộm không cướp."
"Ta cũng là thuận miệng hỏi một chút. Ngươi khẩn trương cái gì?"
Thư sinh cảnh giác nhìn. Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Vậy ngươi có biết ai ở Thạch gia hay không?"
"Thạch gia gì? Chưa nghe nói qua."
Hắn lập tức trả lời.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh cũng đã nghe ra người này chột dạ. Hắn hiển nhiên là không muốn nói nhiều với bọn họ. Thạch gia ở trong trấn này là nhà giàu nhất nhì, không có ai không biết. Người này hiển nhiên đang nói dối.
Bởi vì thư sinh không phối hợp la lớn, số người ít ỏi trong quán đều nhìn bọn họ, tựa hồ không rõ lắm xảy ra chuyện gì.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát dùng ánh mắt chỉ đạo Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình lập tức liền xách cổ áo thư sinh. Sau đó tất cả người có mặt trong quán đều cảm thấy mình hoa mắt.
Ba người kia nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thư sinh sợ muốn chết. Một khắc trước, hắn còn ngồi trên ghế ở trong quán rượu. Một khắc sau, hắn bị ném trên nền tuyết lạnh. Hắn sợ hãi, há miệng liền ăn một ngụm tuyết.
"Các ngươi... Các ngươi là ai? Thổ phỉ hay là cường đạo?! Cứu mạng..."
"Kêu cái gì? Chúng ta không phải thổ phỉ, cũng không phải cường đạo."
Thư sinh vừa nghe, cẩn thận nhìn nhìn. Hai người này bộ dạng đều không tồi, hơn nữa cũng không vạm vỡ hung tàn giống thổ phỉ cường đạo.
Thư sinh mới vừa thả lỏng một ít, liền nghe Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói.
"Nhưng mà... chúng ta so với thổ phỉ cường đạo càng đáng sợ hơn. Hiện tại ta hỏi, ngươi đáp. Ngươi đáp mà ta không hài lòng, ta lập tức liền chặt một ngón tay của ngươi. Ngón tay chặt hết liền xẻo tai, sau đó cắt mũi."
Thư sinh sợ tới mức đôi mắt đều trừng lớn. Hắn muốn chạy trốn, nhưng còn chưa có đứng lên, đã bị Mộ Dung Trường Tình đá trở về nền tuyết. Hắn hô to.
"Chúng ta không oán không thù, các ngươi vì cái gì khó xử ta?"
"Chỉ là muốn hỏi ngươi vài câu. Ngươi thành thật trả lời liền không có việc gì."
"Xin... xin... xin... cứ hỏi......"
Thư sinh run rẩy nói. Lúc này, hắn đã toàn tỉnh táo, không còn say rượu.
"Ngươi không phải thư sinh nghèo sao? Như thế nào đột nhiên phát tài? Bạc là từ nơi nào tới?"
Vẻ mặt thư sinh muốn khóc, nói:
"Vị đại hiệp này, bạc thật sự không phải ta trộm cắp, là kiếm được bằng việc chính đán."
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
"Ngươi trúng số sao? Lập tức có thật nhiều tiền như vậy."
"Hả?"
Vẻ mặt thư sinh mê mang.
Nghê Diệp Tâm chính là quan Tứ phẩm, một tháng bổng lộc cũng không bao nhiêu. Thỏi bạc vừa rồi thư sinh đặt trên bàn lớn như vậy, nháy mắt làm Nghê Diệp Tâm nghĩ tới Mộ Dung đại gia phung phí.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Ngươi nói ngươi biết đàn. Ta hỏi ngươi mấy ngày trước vào buổi tối đã làm cái gì?"
"Là...... ngủ..."
Thư sinh lắp bắp.
"Vừa thấy liền biết chưa nói thật. Sao ngươi đảo mắt lia lịa vậy? Đại hiệp, chém rớt một ngón tay của hắn đi!"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt. Hắn cảm thấy Nghê Diệp Tâm tự biên tự diễn khá tốt, kỳ thật không cần hắn phụ họa. Mộ Dung Trường Tình cũng không có cử động, đã thấy thư sinh sợ muốn chết. Thư sinh vội vàng nói:
"Đại hiệp tha mạng! Ta... ta... ta không thể nói mà."
"Mấy ngày hôm trước có phải ngươi nhận tiền của người khác đàn suốt đêm hay không?"
Nghê Diệp Tâm nói vừa xong, thư sinh liền choáng váng.
"Ngài làm sao mà biết vậy?"
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Người cho ngươi tiền có phải đến từ Thạch gia hay không?"
Thư sinh lại choáng váng, không tình nguyện, nhưng phải gật đầu một cái.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mi, nói:
"Ngươi nói người này là người giả mạo Lục Duyên đánh đàn?"
"Hiện tại xem ra là như thế."
Lục Duyên tuy rằng có mấy ngày vào ban đêm đánh đàn truyền tin tức. Bất quá sau đó Lục Duyên bị thương, cho nên liền rời đi, tiếng đàn phải biến mất. Nhưng mà tiếng đàn vẫn còn, chứng minh có người mạo danh thay thế Lục Duyên đàn.
Nghê Diệp Tâm từ Thạch gia ra ngoài kỳ thật chính là muốn hỏi thăm về tiếng đàn, bất quá không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Thư sinh nói:
"Đại hiệp, ta chỉ là thu chút đồ vật của người ta nên mỗi ngày vào buổi tối đánh đàn mà thôi, cũng không có làm cái khác. Cái gì ta cũng không biết."
"Ngươi không biết? Vậy ngươi có biết Thạch gia đã chết một người, chính là Thạch tiểu thư?"
Hắn hiển nhiên đã biết, rụt rụt cổ, có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy thật oan uổng.
"Ta... ta đã nghe nói. Bất quá ta thật sự không có giết người. Ta không biết sao lại như thế."
"Ngươi biết cái gì thì nói cho chúng ta nghe."
Thư sinh sợ hãi, sợ bọn họ đem cái chết của Thạch Mai Hinh đổ ở trên đầu hắn, cho nên không thể không đem những gì mình biết nói ra.
Hắn cả ngày ăn không ngồi rồi, đôi khi đàn chút tiểu khúc kiếm cơm, cuộc sống mỗi ngày đều như tên đầu đường xó chợ.
Bất quá mấy ngày hôm trước, hắn đột nhiên liền phát tài. Có người tìm hắn, thuê hắn đàn. Chỉ cần mỗi đêm đàn một khúc nhạc sẽ được trả công.
Vừa nghe có việc tốt như vậy, hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý. Vì thế mỗi ngày khi trời tối hắn bắt đầu đàn. Sau đó hắn thật sự nhận được thứ đáng giá. Hắn đem đồ vật đi bán, đổi thành bạc, nháy mắt liền có bạc rất nhiều.
Chỉ là qua mấy ngày đàn, kết quả đột nhiên xảy ra sự cố.
"Vào...... ngày đó, ta rất cao hứng, đem bạc từ việc đánh đàn để đi uống rượu. Sau khi say, ta mới nhớ tới buổi tối phải đánh đàn, vội vàng trở về nhà...."
Thời điểm hắn về đến nhà trời đã tối rồi, liền bắt đầu đánh đàn. Bất quá hắn uống quá nhiều, mơ màng hồ đồ, kết quả không cẩn thận làm đứt dây đàn.
Cái này hay rồi, dây đàn bị đứt, thư sinh chỉ có một cây đàn, nên có điểm sốt ruột. Nhưng nếu chỉ có đứt một dây đàn, miễn cưỡng cũng có thể đàn. Không xong chính là do sốt ruột, thư sinh đã làm đàn từ trên bàn rơi xuống dưới.
Đàn của hắn cũng không phải loại tốt, rơi xuống đã hỏng hoàn toàn.
Thư sinh nôn nóng, lúc đó là hơn nửa đêm, nhất thời không thể đi tìm cây đàn khác. Vì thế đêm đó tiếng đàn hơn nửa đêm đột nhiên liền biến mất.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bừng tỉnh. Không nghĩ tới tiếng đàn là như vậy biến mất, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thư sinh an ủi chính mình rằng đã hơn nửa đêm căn bản không ai chú ý tiếng đàn bị đứt. Ngày mai hắn mua cái đàn mới thì vẫn có thể tiếp tục đàn. Bất quá hắn không nghĩ tới, ngày hôm sau người thuê hắn liền tới tìm, nói không cần đàn nữa.
Hơn nữa hắn nghe nói, Thạch tiểu thư Thạch Mai Hinh đột nhiên đã chết.
Thạch Mai Hinh nghe thấy tiếng đàn bị đứt, chạy ra khỏi Thạch gia mới chết.
Thư sinh sợ hãi. Thạch gia ở nơi này rất có uy tín cùng danh tiếng, không thể trêu vào. Thạch tiểu thư đột nhiên chết, hình như có quan hệ với tiếng đàn. Thư sinh sợ tới mức không dám đi đâu, trốn ở nhà. Sau đó lại phát hiện cũng không có gì, không ai tìm tới cửa, lúc này hắn mới an tâm đi uống rượu.
Bất quá hắn không nghĩ đến, hắn đến quán rượu đã bị Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình bắt lấy.
Nghê Diệp Tâm hỏi.
"Người cho ngươi đồ vật có dạng gì? Là nam nhân sao?"
Thư sinh vội vàng lắc đầu, nói:
"Không, không đúng, là một cô nương, tuổi không lớn, ăn mặc thoạt nhìn như là nha hoàn Thạch gia."
"Cái gì?"
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
Thư sinh nói:
"Rất là chính xác! Ta không có gạt người. Nàng thuê ta đánh đàn. Ngày đầu tiên cho ta một vòng ngọc. Ta không biết xem hàng cho rằng không đáng giá, nhưng người ở cửa hiệu Trường Sinh lại trả không ít bạc. Sau đó nàng lại cho ta một cái lược vàng. Nhưng bạc bán vòng ngọc ta chưa xài hết, cho nên không có đem bán cái lược. Hiện tại nó còn ở chỗ ta. Các ngươi muốn, các ngươi có thể cầm đi!"
Thư sinh nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn đặc biệt đau lòng, từ trong lòng ngực móc ra một cái lược vàng đưa cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm thấy cái lược thật sự là tinh xảo, hơn nữa vừa thấy liền khẳng định đây là đồ vật của Thạch Mai Hinh. Lược này có đồ án giống đôi vòng tay của Thạch Mai Hinh.
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, nói:
"Cái hộp gỗ là nàng ta lấy đi. Đại hiệp, chúng ta chạy nhanh về Thạch gia thôi."
Mộ Dung Trường Tình lập tức nói:
"Chẳng lẽ người giết chết Thạch Mai Hinh chính là nha hoàn của nàng?"
"Không nhất định, nhưng người lấy hộp gỗ rất có thể chính là nha hoàn kia."
Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy người giết chết Thạch Mai Hinh không thể là nha hoàn. Dù sao Thạch Mai Hinh biết võ, còn nha hoàn không biết võ công. Thạch Mai Hinh là bị bóp chết. Một người không biết võ công như nha hoàn muốn bóp cổ Thạch Mai Hinh đang sống sờ sờ đến chết, chỉ sợ là không có khả năng.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vội vàng trở về Thạch gia. Bất quá bọn họ không muốn lộ ra tin tức. Nếu người Thạch gia biết là ai giữ hộp gỗ, tuyệt đối sẽ theo chân bọn họ. Cho nên Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trực tiếp đi tìm nha hoàn kia.
Nha hoàn có phòng đơn độc. Tuy rằng thoạt nhìn đơn sơ nhưng sạch sẽ chỉnh tề.
Tiểu nha hoàn làm xong việc, liền về phòng. Kết quả mới vừa vào phòng đóng cửa lại liền hít một hơi thật sâu. Thiếu chút nữa nàng sợ mà té ngã trên đất.
Mộ Dung Trường Tình ra tay rất nhanh, trực tiếp điểm huyệt nàng. Nàng không thể nói chuyện không thể nhúc nhích.
Nha hoàn đẩy cửa ra, trong phòng cũng không có sáng sủa, lại thấy có đôi mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm mình. Nàng lập tức sợ hãi.
Mà trong phòng không chỉ là một đôi mắt. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều ngồi canh, chờ nàng trở về.
Trong tay Nghê Diệp Tâm là cái lược vàng lấy từ chỗ thư sinh.
"Ngượng ngùng quá, trễ rồi còn quấy rầy. Bất quá chúng ta chính là tới để ngươi nhận đồ vật. Đây có phải là một trong những trang sức mà tiểu thư của ngươi bị mất."
Nha hoàn tuy rằng không thể nói chuyện không thể cử động, nhưng đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.
"Ngươi hiện tại nói không được cũng không sao, ta có thể giúp ngươi nói."
Nha hoàn đã từng nói Thạch Mai Hinh gần đây có hành vi thực kỳ quái. Nghê Diệp Tâm lúc ấy nghe xong cũng cảm thấy thực khó hiểu, không rõ Thạch Mai Hinh đang làm cái gì.
Thạch Mai Hinh có một loạt hành vi kỳ quái cũng làm Nghê Diệp Tâm trầm tư suy nghĩ.
Đầu tiên, nha hoàn nói Thạch Mai Hinh mỗi buổi sáng ngồi ở trước bàn trang điểm lén lút, không biết làm cái gì. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy điểm này nha hoàn không có nói thật. Bởi vì nha hoàn khi kể dùng rất nhiều từ ngữ hướng dẫn. Nàng nói Thạch Mai Hinh như là trúng tà, tựa hồ rất muốn cực lực để bọn họ hiểu lầm. Loại trừ những miêu tả hướng dẫn chủ quan, kỳ thật Thạch Mai Hinh chính là mỗi ngày kiểm kê trang sức trong hộp.
Tiếp theo, trên đầu nha hoàn mang một trâm cài vàng do Thạch Mai Hinh cho. Người khác không biết vì lý do gì Thạch Mai Hinh tặng nha hoàn một vật giá trị xa xỉ như vậy. Nghê Diệp Tâm cảm thấy chỉ có vài loại khả năng. Trong đó khả năng lớn nhất chính là Thạch Mai Hinh có chuyện nhờ nha hoàn, đem trâm cài đưa cho nha hoàn để nha hoàn tận tâm làm việc. Chỉ là Thạch Mai Hinh nhờ nha hoàn làm chuyện gì bọn họ lại không biết.
Thạch Mai Hinh có chuyện gì làm không được?
Nghê Diệp Tâm cảm thấy cái này căn bản không phải vấn đề. Thạch Mai Hinh ở Thạch gia không có gì không thể làm, chỉ có không thể đi ra ngoài tìm Lục Duyên. Ngay cả buổi tối cũng sẽ có hai nữ đệ tử ở trong phòng canh giữ nàng. Thạch đại hiệp không cho phép Thạch Mai Hinh đi gặp Lục Duyên.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Kỳ thật chuyện này không phức tạp, chỉ là những sự việc xảy ra liên tiếp vừa vặn trùng khớp liền mạch."
Thạch Mai Hinh không gặp được Lục Duyên, vì thế nàng nhờ nha hoàn giúp mình truyền tin tức. Vì muốn nha hoàn tận tâm làm việc, nàng tặng nha hoàn một trâm vàng.
Có khả năng Thạch Mai Hinh không chỉ nhờ nha hoàn truyền tin tức. Nàng tựa hồ còn nghe nói Lục Duyên rất nghèo túng, cho nên mỗi ngày kiểm kê trang sức, lấy một ít trang sức nhờ nha hoàn chuyển cho Lục Duyên, hy vọng có thể cứu tế Lục Duyên.
Thực đáng tiếc, nha hoàn đối những trang sức nổi lên lòng tham. Nàng ta căn bản không đi tìm Lục Duyên, hẳn là sợ Thạch đại hiệp quở trách. Nàng lại nói với Thạch Mai Hinh đã đi gặp, rồi âm thầm giữ lại tất cả trang sức. Bởi vậy, Thạch Mai Hinh không phát hiện nha hoàn ở giữa được lợi rất lớn.
Nhưng không khéo là Lục Duyên bị thương còn sinh bệnh. Hắn đột nhiên phải rời khỏi. Mà nha hoàn càng ngày càng tham lam. Vì muốn được càng nhiều trang sức, cho nên nàng ta tìm một người giả mạo Lục Duyên đánh đàn. Nhưng không khéo là người kia có một ngày lại làm sai, tiếng đàn bị đứt. Thạch Mai Hinh cho rằng Lục Duyên đã xảy ra chuyện, một hai phải đi ra ngoài gặp Lục Duyên......
Nghê Diệp Tâm nói:
“Kỳ thật trang sức của Thạch Mai Hinh trong ngăn tủ cũng không phải mất, mà là bị lấy ra. Nàng muốn ngươi giao cho Lục Duyên có phải hay không?”
Nha hoàn không thể nói chuyện, bất quá lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Mấy thứ trong hộp trang sức cũng không phải bị mất, chỉ bị thiếu. Tuy rằng Lục Duyên không có nhận, nhưng ngươi lại lén giữ tất cả. Ngươi biết Thạch Mai Hinh chết, những món trang sức kia sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Ngươi dứt khoát làm việc xấu, vừa đánh trống vừa la làng, đi cáo trạng trước!”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Thì ra là như vậy.”
“Bất quá ta cảm thấy Thạch Mai Hinh lấy đồ vật đưa cho nha hoàn, tuyệt đối không bao gồm cái hộp gỗ kia. Mà cái hộp gỗ khẳng định là nha hoàn này mượn gió bẻ măng lấy đi. Có khả năng nàng ta nghĩ, dù sao trang sức đã thiếu rất nhiều, thiếu một thêm nữa người khác căn bản nhìn không ra. Cho nên nàng liền lấy vật mình cho rằng đáng giá cầm đi, cầm đi rồi mới kêu có trộm.”
Mộ Dung Trường Tình nghe được hộp gỗ, ánh mắt liền sắc bén thêm vài phần. Hắn đột nhiên duỗi tay giải huyệt cho nha hoàn.
“Hộp gỗ ở nơi nào?”
“Cứu!”
Nha hoàn giật mình, được giải huyệt liền bắt đầu la to. Nhưng nàng mới nói tiếng thứ nhất, ngay sau đó cả người liền té ngã. Nàng nằm trên mặt đất đau đớn lăn lộn, hơn nữa đau đến độ kêu không ra tiếng.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Hừ, nếu không phối hợp, ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn tra tấn của ta.”
Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:
“Đừng nha đại hiệp, hù dọa người là không tốt. Nếu nàng không phối hợp, thì kêu người Thạch gia tới. Chúng ta cùng nhau đối chất. Ta cảm thấy Thạch lão đại hiệp cùng Thạch đại hiệp tuyệt đối sẽ tin tưởng người này cầm hộp gỗ đi. À hình như cái hộp gỗ kia rất quan trọng đối với Thạch đại hiệp thì phải. Nói không chừng thủ đoạn tra tấn người của Thạch đại hiệp sẽ rất nhiều sẽ càng hiệu quả đối phó nàng.”
Nam nhân kia cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, còn rất tuổi trẻ, bất quá quần áo có chút xộc xệch không sạch sẽ, bẩn cũng không đổi không giặt. Nếu không phải lịch sự nhã nhặn, chỉ sợ hoàn toàn không giống như là một người đọc sách, ngược lại như là khất cái.
Người kia mới tiến vào, tiểu nhị đã đi qua. Cũng không phải đón khách, ngược lại xô đẩy, nói:
"Ngươi sao lại tới nữa. Chưởng quầy nói gặp ngươi một lần đánh một lần. Ngươi thiếu chúng ta không ít tiền nhớ không? Thế mà còn dám vào? Đi ra cho ta, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Người kia dáng người gầy yếu, bị tiểu nhị xô đẩy, thiếu chút nữa liền ngã.
"Đẩy cái gì mà đẩy? Đẩy cái gì?"
Người kia nói có chút không rõ, thân thể lảo đảo, thoạt nhìn như đã uống say. Chân hắn không vững, tiểu nhị không đẩy mà chân trái quấn chân phải té ngã, cũng may ngã xuống bên cạnh ngồi lên một cái ghế.
Người kia dùng lực vỗ mặt bàn, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc, hung hăng đặt ở trên bàn, nói:
"Ngươi dùng mắt chó nhìn đi... Mở mắt chó nhìn cái này là cái gì? Ta có rất nhiều bạc... Chỗ này có đủ trả hay chưa? Cầm đi! Mau mang cho ta rượu nóng... thịt ngon! Ta.. ta còn chưa có uống đủ đâu!"
Tiểu nhị có điểm phát ngốc, vội vàng cầm bạc lên. Hắn cầm ở trong tay soi tới soi lui, sờ sờ cắn cắn, phát hiện bạc là thật.
Tiểu nhị hồ nghi nhìn người kia vài lần, sau đó liền không đuổi người nữa. Dù gì người tới là khách, hắn xoay đi lấy rượu thịt.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, lập tức nói:
"Người này có vấn đề. Đại hiệp cùng ta tới đó."
Nghê Diệp Tâm lập tức đứng lên, liền hướng cái bàn kia đi đến.
Tiểu nhị đã nói người này là thư sinh nghèo, kết quả hiện tại lại hào sảng lấy ra một thỏi bạc lớn. Cả tiểu nhị cũng lộ vẻ mặt hồ nghi, xem ra bạc này thật sự có vấn đề.
Mộ Dung Trường Tình vội vàng đứng lên, đi theo Nghê Diệp Tâm.
Họ đứng ở trước mặt người thư sinh. Nghê Diệp Tâm nói:
"Nè nè... Ta hỏi ngươi, ngươi biết đàn không?"
Thư sinh đã uống say khướt, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu nhìn, một lúc sau cười ha ha.
"Sao lại không? Ta đàn rất giỏi."
Nghê Diệp Tâm lại hỏi hắn.
"Ta đây hỏi lại ngươi, bạc là từ nơi nào tới?"
Thư sinh sửng sốt, cũng tỉnh rượu không ít, trừng mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ngươi quản ta nơi nào có bạc! Ta không trộm không cướp."
"Ta cũng là thuận miệng hỏi một chút. Ngươi khẩn trương cái gì?"
Thư sinh cảnh giác nhìn. Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Vậy ngươi có biết ai ở Thạch gia hay không?"
"Thạch gia gì? Chưa nghe nói qua."
Hắn lập tức trả lời.
Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh cũng đã nghe ra người này chột dạ. Hắn hiển nhiên là không muốn nói nhiều với bọn họ. Thạch gia ở trong trấn này là nhà giàu nhất nhì, không có ai không biết. Người này hiển nhiên đang nói dối.
Bởi vì thư sinh không phối hợp la lớn, số người ít ỏi trong quán đều nhìn bọn họ, tựa hồ không rõ lắm xảy ra chuyện gì.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát dùng ánh mắt chỉ đạo Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình lập tức liền xách cổ áo thư sinh. Sau đó tất cả người có mặt trong quán đều cảm thấy mình hoa mắt.
Ba người kia nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thư sinh sợ muốn chết. Một khắc trước, hắn còn ngồi trên ghế ở trong quán rượu. Một khắc sau, hắn bị ném trên nền tuyết lạnh. Hắn sợ hãi, há miệng liền ăn một ngụm tuyết.
"Các ngươi... Các ngươi là ai? Thổ phỉ hay là cường đạo?! Cứu mạng..."
"Kêu cái gì? Chúng ta không phải thổ phỉ, cũng không phải cường đạo."
Thư sinh vừa nghe, cẩn thận nhìn nhìn. Hai người này bộ dạng đều không tồi, hơn nữa cũng không vạm vỡ hung tàn giống thổ phỉ cường đạo.
Thư sinh mới vừa thả lỏng một ít, liền nghe Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói.
"Nhưng mà... chúng ta so với thổ phỉ cường đạo càng đáng sợ hơn. Hiện tại ta hỏi, ngươi đáp. Ngươi đáp mà ta không hài lòng, ta lập tức liền chặt một ngón tay của ngươi. Ngón tay chặt hết liền xẻo tai, sau đó cắt mũi."
Thư sinh sợ tới mức đôi mắt đều trừng lớn. Hắn muốn chạy trốn, nhưng còn chưa có đứng lên, đã bị Mộ Dung Trường Tình đá trở về nền tuyết. Hắn hô to.
"Chúng ta không oán không thù, các ngươi vì cái gì khó xử ta?"
"Chỉ là muốn hỏi ngươi vài câu. Ngươi thành thật trả lời liền không có việc gì."
"Xin... xin... xin... cứ hỏi......"
Thư sinh run rẩy nói. Lúc này, hắn đã toàn tỉnh táo, không còn say rượu.
"Ngươi không phải thư sinh nghèo sao? Như thế nào đột nhiên phát tài? Bạc là từ nơi nào tới?"
Vẻ mặt thư sinh muốn khóc, nói:
"Vị đại hiệp này, bạc thật sự không phải ta trộm cắp, là kiếm được bằng việc chính đán."
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
"Ngươi trúng số sao? Lập tức có thật nhiều tiền như vậy."
"Hả?"
Vẻ mặt thư sinh mê mang.
Nghê Diệp Tâm chính là quan Tứ phẩm, một tháng bổng lộc cũng không bao nhiêu. Thỏi bạc vừa rồi thư sinh đặt trên bàn lớn như vậy, nháy mắt làm Nghê Diệp Tâm nghĩ tới Mộ Dung đại gia phung phí.
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Ngươi nói ngươi biết đàn. Ta hỏi ngươi mấy ngày trước vào buổi tối đã làm cái gì?"
"Là...... ngủ..."
Thư sinh lắp bắp.
"Vừa thấy liền biết chưa nói thật. Sao ngươi đảo mắt lia lịa vậy? Đại hiệp, chém rớt một ngón tay của hắn đi!"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt. Hắn cảm thấy Nghê Diệp Tâm tự biên tự diễn khá tốt, kỳ thật không cần hắn phụ họa. Mộ Dung Trường Tình cũng không có cử động, đã thấy thư sinh sợ muốn chết. Thư sinh vội vàng nói:
"Đại hiệp tha mạng! Ta... ta... ta không thể nói mà."
"Mấy ngày hôm trước có phải ngươi nhận tiền của người khác đàn suốt đêm hay không?"
Nghê Diệp Tâm nói vừa xong, thư sinh liền choáng váng.
"Ngài làm sao mà biết vậy?"
Nghê Diệp Tâm lại hỏi:
"Người cho ngươi tiền có phải đến từ Thạch gia hay không?"
Thư sinh lại choáng váng, không tình nguyện, nhưng phải gật đầu một cái.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mi, nói:
"Ngươi nói người này là người giả mạo Lục Duyên đánh đàn?"
"Hiện tại xem ra là như thế."
Lục Duyên tuy rằng có mấy ngày vào ban đêm đánh đàn truyền tin tức. Bất quá sau đó Lục Duyên bị thương, cho nên liền rời đi, tiếng đàn phải biến mất. Nhưng mà tiếng đàn vẫn còn, chứng minh có người mạo danh thay thế Lục Duyên đàn.
Nghê Diệp Tâm từ Thạch gia ra ngoài kỳ thật chính là muốn hỏi thăm về tiếng đàn, bất quá không nghĩ lại dễ dàng như vậy.
Thư sinh nói:
"Đại hiệp, ta chỉ là thu chút đồ vật của người ta nên mỗi ngày vào buổi tối đánh đàn mà thôi, cũng không có làm cái khác. Cái gì ta cũng không biết."
"Ngươi không biết? Vậy ngươi có biết Thạch gia đã chết một người, chính là Thạch tiểu thư?"
Hắn hiển nhiên đã biết, rụt rụt cổ, có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy thật oan uổng.
"Ta... ta đã nghe nói. Bất quá ta thật sự không có giết người. Ta không biết sao lại như thế."
"Ngươi biết cái gì thì nói cho chúng ta nghe."
Thư sinh sợ hãi, sợ bọn họ đem cái chết của Thạch Mai Hinh đổ ở trên đầu hắn, cho nên không thể không đem những gì mình biết nói ra.
Hắn cả ngày ăn không ngồi rồi, đôi khi đàn chút tiểu khúc kiếm cơm, cuộc sống mỗi ngày đều như tên đầu đường xó chợ.
Bất quá mấy ngày hôm trước, hắn đột nhiên liền phát tài. Có người tìm hắn, thuê hắn đàn. Chỉ cần mỗi đêm đàn một khúc nhạc sẽ được trả công.
Vừa nghe có việc tốt như vậy, hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý. Vì thế mỗi ngày khi trời tối hắn bắt đầu đàn. Sau đó hắn thật sự nhận được thứ đáng giá. Hắn đem đồ vật đi bán, đổi thành bạc, nháy mắt liền có bạc rất nhiều.
Chỉ là qua mấy ngày đàn, kết quả đột nhiên xảy ra sự cố.
"Vào...... ngày đó, ta rất cao hứng, đem bạc từ việc đánh đàn để đi uống rượu. Sau khi say, ta mới nhớ tới buổi tối phải đánh đàn, vội vàng trở về nhà...."
Thời điểm hắn về đến nhà trời đã tối rồi, liền bắt đầu đánh đàn. Bất quá hắn uống quá nhiều, mơ màng hồ đồ, kết quả không cẩn thận làm đứt dây đàn.
Cái này hay rồi, dây đàn bị đứt, thư sinh chỉ có một cây đàn, nên có điểm sốt ruột. Nhưng nếu chỉ có đứt một dây đàn, miễn cưỡng cũng có thể đàn. Không xong chính là do sốt ruột, thư sinh đã làm đàn từ trên bàn rơi xuống dưới.
Đàn của hắn cũng không phải loại tốt, rơi xuống đã hỏng hoàn toàn.
Thư sinh nôn nóng, lúc đó là hơn nửa đêm, nhất thời không thể đi tìm cây đàn khác. Vì thế đêm đó tiếng đàn hơn nửa đêm đột nhiên liền biến mất.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bừng tỉnh. Không nghĩ tới tiếng đàn là như vậy biến mất, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thư sinh an ủi chính mình rằng đã hơn nửa đêm căn bản không ai chú ý tiếng đàn bị đứt. Ngày mai hắn mua cái đàn mới thì vẫn có thể tiếp tục đàn. Bất quá hắn không nghĩ tới, ngày hôm sau người thuê hắn liền tới tìm, nói không cần đàn nữa.
Hơn nữa hắn nghe nói, Thạch tiểu thư Thạch Mai Hinh đột nhiên đã chết.
Thạch Mai Hinh nghe thấy tiếng đàn bị đứt, chạy ra khỏi Thạch gia mới chết.
Thư sinh sợ hãi. Thạch gia ở nơi này rất có uy tín cùng danh tiếng, không thể trêu vào. Thạch tiểu thư đột nhiên chết, hình như có quan hệ với tiếng đàn. Thư sinh sợ tới mức không dám đi đâu, trốn ở nhà. Sau đó lại phát hiện cũng không có gì, không ai tìm tới cửa, lúc này hắn mới an tâm đi uống rượu.
Bất quá hắn không nghĩ đến, hắn đến quán rượu đã bị Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình bắt lấy.
Nghê Diệp Tâm hỏi.
"Người cho ngươi đồ vật có dạng gì? Là nam nhân sao?"
Thư sinh vội vàng lắc đầu, nói:
"Không, không đúng, là một cô nương, tuổi không lớn, ăn mặc thoạt nhìn như là nha hoàn Thạch gia."
"Cái gì?"
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
Thư sinh nói:
"Rất là chính xác! Ta không có gạt người. Nàng thuê ta đánh đàn. Ngày đầu tiên cho ta một vòng ngọc. Ta không biết xem hàng cho rằng không đáng giá, nhưng người ở cửa hiệu Trường Sinh lại trả không ít bạc. Sau đó nàng lại cho ta một cái lược vàng. Nhưng bạc bán vòng ngọc ta chưa xài hết, cho nên không có đem bán cái lược. Hiện tại nó còn ở chỗ ta. Các ngươi muốn, các ngươi có thể cầm đi!"
Thư sinh nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn đặc biệt đau lòng, từ trong lòng ngực móc ra một cái lược vàng đưa cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm thấy cái lược thật sự là tinh xảo, hơn nữa vừa thấy liền khẳng định đây là đồ vật của Thạch Mai Hinh. Lược này có đồ án giống đôi vòng tay của Thạch Mai Hinh.
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, nói:
"Cái hộp gỗ là nàng ta lấy đi. Đại hiệp, chúng ta chạy nhanh về Thạch gia thôi."
Mộ Dung Trường Tình lập tức nói:
"Chẳng lẽ người giết chết Thạch Mai Hinh chính là nha hoàn của nàng?"
"Không nhất định, nhưng người lấy hộp gỗ rất có thể chính là nha hoàn kia."
Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy người giết chết Thạch Mai Hinh không thể là nha hoàn. Dù sao Thạch Mai Hinh biết võ, còn nha hoàn không biết võ công. Thạch Mai Hinh là bị bóp chết. Một người không biết võ công như nha hoàn muốn bóp cổ Thạch Mai Hinh đang sống sờ sờ đến chết, chỉ sợ là không có khả năng.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vội vàng trở về Thạch gia. Bất quá bọn họ không muốn lộ ra tin tức. Nếu người Thạch gia biết là ai giữ hộp gỗ, tuyệt đối sẽ theo chân bọn họ. Cho nên Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trực tiếp đi tìm nha hoàn kia.
Nha hoàn có phòng đơn độc. Tuy rằng thoạt nhìn đơn sơ nhưng sạch sẽ chỉnh tề.
Tiểu nha hoàn làm xong việc, liền về phòng. Kết quả mới vừa vào phòng đóng cửa lại liền hít một hơi thật sâu. Thiếu chút nữa nàng sợ mà té ngã trên đất.
Mộ Dung Trường Tình ra tay rất nhanh, trực tiếp điểm huyệt nàng. Nàng không thể nói chuyện không thể nhúc nhích.
Nha hoàn đẩy cửa ra, trong phòng cũng không có sáng sủa, lại thấy có đôi mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm mình. Nàng lập tức sợ hãi.
Mà trong phòng không chỉ là một đôi mắt. Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều ngồi canh, chờ nàng trở về.
Trong tay Nghê Diệp Tâm là cái lược vàng lấy từ chỗ thư sinh.
"Ngượng ngùng quá, trễ rồi còn quấy rầy. Bất quá chúng ta chính là tới để ngươi nhận đồ vật. Đây có phải là một trong những trang sức mà tiểu thư của ngươi bị mất."
Nha hoàn tuy rằng không thể nói chuyện không thể cử động, nhưng đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm bọn họ.
"Ngươi hiện tại nói không được cũng không sao, ta có thể giúp ngươi nói."
Nha hoàn đã từng nói Thạch Mai Hinh gần đây có hành vi thực kỳ quái. Nghê Diệp Tâm lúc ấy nghe xong cũng cảm thấy thực khó hiểu, không rõ Thạch Mai Hinh đang làm cái gì.
Thạch Mai Hinh có một loạt hành vi kỳ quái cũng làm Nghê Diệp Tâm trầm tư suy nghĩ.
Đầu tiên, nha hoàn nói Thạch Mai Hinh mỗi buổi sáng ngồi ở trước bàn trang điểm lén lút, không biết làm cái gì. Bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy điểm này nha hoàn không có nói thật. Bởi vì nha hoàn khi kể dùng rất nhiều từ ngữ hướng dẫn. Nàng nói Thạch Mai Hinh như là trúng tà, tựa hồ rất muốn cực lực để bọn họ hiểu lầm. Loại trừ những miêu tả hướng dẫn chủ quan, kỳ thật Thạch Mai Hinh chính là mỗi ngày kiểm kê trang sức trong hộp.
Tiếp theo, trên đầu nha hoàn mang một trâm cài vàng do Thạch Mai Hinh cho. Người khác không biết vì lý do gì Thạch Mai Hinh tặng nha hoàn một vật giá trị xa xỉ như vậy. Nghê Diệp Tâm cảm thấy chỉ có vài loại khả năng. Trong đó khả năng lớn nhất chính là Thạch Mai Hinh có chuyện nhờ nha hoàn, đem trâm cài đưa cho nha hoàn để nha hoàn tận tâm làm việc. Chỉ là Thạch Mai Hinh nhờ nha hoàn làm chuyện gì bọn họ lại không biết.
Thạch Mai Hinh có chuyện gì làm không được?
Nghê Diệp Tâm cảm thấy cái này căn bản không phải vấn đề. Thạch Mai Hinh ở Thạch gia không có gì không thể làm, chỉ có không thể đi ra ngoài tìm Lục Duyên. Ngay cả buổi tối cũng sẽ có hai nữ đệ tử ở trong phòng canh giữ nàng. Thạch đại hiệp không cho phép Thạch Mai Hinh đi gặp Lục Duyên.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Kỳ thật chuyện này không phức tạp, chỉ là những sự việc xảy ra liên tiếp vừa vặn trùng khớp liền mạch."
Thạch Mai Hinh không gặp được Lục Duyên, vì thế nàng nhờ nha hoàn giúp mình truyền tin tức. Vì muốn nha hoàn tận tâm làm việc, nàng tặng nha hoàn một trâm vàng.
Có khả năng Thạch Mai Hinh không chỉ nhờ nha hoàn truyền tin tức. Nàng tựa hồ còn nghe nói Lục Duyên rất nghèo túng, cho nên mỗi ngày kiểm kê trang sức, lấy một ít trang sức nhờ nha hoàn chuyển cho Lục Duyên, hy vọng có thể cứu tế Lục Duyên.
Thực đáng tiếc, nha hoàn đối những trang sức nổi lên lòng tham. Nàng ta căn bản không đi tìm Lục Duyên, hẳn là sợ Thạch đại hiệp quở trách. Nàng lại nói với Thạch Mai Hinh đã đi gặp, rồi âm thầm giữ lại tất cả trang sức. Bởi vậy, Thạch Mai Hinh không phát hiện nha hoàn ở giữa được lợi rất lớn.
Nhưng không khéo là Lục Duyên bị thương còn sinh bệnh. Hắn đột nhiên phải rời khỏi. Mà nha hoàn càng ngày càng tham lam. Vì muốn được càng nhiều trang sức, cho nên nàng ta tìm một người giả mạo Lục Duyên đánh đàn. Nhưng không khéo là người kia có một ngày lại làm sai, tiếng đàn bị đứt. Thạch Mai Hinh cho rằng Lục Duyên đã xảy ra chuyện, một hai phải đi ra ngoài gặp Lục Duyên......
Nghê Diệp Tâm nói:
“Kỳ thật trang sức của Thạch Mai Hinh trong ngăn tủ cũng không phải mất, mà là bị lấy ra. Nàng muốn ngươi giao cho Lục Duyên có phải hay không?”
Nha hoàn không thể nói chuyện, bất quá lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Mấy thứ trong hộp trang sức cũng không phải bị mất, chỉ bị thiếu. Tuy rằng Lục Duyên không có nhận, nhưng ngươi lại lén giữ tất cả. Ngươi biết Thạch Mai Hinh chết, những món trang sức kia sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Ngươi dứt khoát làm việc xấu, vừa đánh trống vừa la làng, đi cáo trạng trước!”
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
“Thì ra là như vậy.”
“Bất quá ta cảm thấy Thạch Mai Hinh lấy đồ vật đưa cho nha hoàn, tuyệt đối không bao gồm cái hộp gỗ kia. Mà cái hộp gỗ khẳng định là nha hoàn này mượn gió bẻ măng lấy đi. Có khả năng nàng ta nghĩ, dù sao trang sức đã thiếu rất nhiều, thiếu một thêm nữa người khác căn bản nhìn không ra. Cho nên nàng liền lấy vật mình cho rằng đáng giá cầm đi, cầm đi rồi mới kêu có trộm.”
Mộ Dung Trường Tình nghe được hộp gỗ, ánh mắt liền sắc bén thêm vài phần. Hắn đột nhiên duỗi tay giải huyệt cho nha hoàn.
“Hộp gỗ ở nơi nào?”
“Cứu!”
Nha hoàn giật mình, được giải huyệt liền bắt đầu la to. Nhưng nàng mới nói tiếng thứ nhất, ngay sau đó cả người liền té ngã. Nàng nằm trên mặt đất đau đớn lăn lộn, hơn nữa đau đến độ kêu không ra tiếng.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Hừ, nếu không phối hợp, ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn tra tấn của ta.”
Nghê Diệp Tâm xua xua tay, nói:
“Đừng nha đại hiệp, hù dọa người là không tốt. Nếu nàng không phối hợp, thì kêu người Thạch gia tới. Chúng ta cùng nhau đối chất. Ta cảm thấy Thạch lão đại hiệp cùng Thạch đại hiệp tuyệt đối sẽ tin tưởng người này cầm hộp gỗ đi. À hình như cái hộp gỗ kia rất quan trọng đối với Thạch đại hiệp thì phải. Nói không chừng thủ đoạn tra tấn người của Thạch đại hiệp sẽ rất nhiều sẽ càng hiệu quả đối phó nàng.”
/176
|