Nghê Diệp Tâm nói: “Hôm qua chúng ta đã xem qua sổ sách ghi lại những thứ Trường Sinh khố bị cướp, nếu như lúc đó thật sự chỉ có hai tên cướp đe dọa Chu công tử đi mở cửa, vậy làm sao bọn họ có thể mang đi nhiều đồ vật như vậy?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Mộ Dung Trường Tình nghĩ lại, quả thật là một quyển sổ sách rất dày, có không ít đồ vật bị mất đi, mặc dù không có thứ gì lớn, nhưng đem nhiều đồ như vậy, chỉ sợ là chất đầy ba bốn xe, chỉ có hai tên cướp quả thực không dễ mang đi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Bọn họ đi ăn cướp, tuyệt đối là có chuẩn bị rồi mới đến, chắc hẳn là có công cụ gây án.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đúng, khẳng định có. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, vào lúc ấy, nói là có người đi ngang qua, nên mới dọa đến bọn cướp, hai tên cướp kia còn chưa kịp giết Chu công tử để diệt khẩu, nhưng có thể chở đi nhiều đồ như vậy trong nháy mắt, hình như có chút không thể nói nổi.”
Chu công tử không bị giết, đây là một vấn đề rất quan trọng. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Trên người Chu công tử có không ít vết thương, bị đánh rất thảm. Tại sao tên cướp có thời gian đánh hắn, lại không có thời gian giết hắn?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Có lẽ mấy tên cướp đó đánh hắn uy hiếp hắn trước, để hắn đi mở cửa Trường Sinh khố cho bọn họ, Chu công tử bị thương vào lúc ấy.”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Sẽ không, lúc đó trên đùi Chu công tử chịu mấy vết thương, nếu như sau khi hắn bị thương lại mang tên cướp đi mở cửa Trường Sinh khố, chỉ sợ sau khi khỏi hẳn liền không thể đi bộ được nữa, sau khi hắn bị thương hẳn là chưa từng di động.”
Mộ Dung Trường Tình không phản đối. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có một vấn đề, chưởng quầy Trường Sinh khố nói, tất cả những đồ sứ lớn trong Trường Sinh khố đều bị đập phá, những thứ không mang đi được cũng bị đập vỡ.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Có gì không ổn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Quả thật thổ phỉ đều rất ngang tàng bạo ngược, đập phá đồ là rất bình thường, thế nhưng trời khuya người tĩnh, bọn họ đang đi ăn trộm, lại rầm rầm đập phá hết mấy bình bình lọ lọ đó, chắc chắn sẽ làm ra động tĩnh lớn, vậy bọn họ cũng quá đần độn, không phải là kêu người đến bắt bọn họ sao?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nói: “Đập phá đồ vật, thật ra là một loại trạng thái tâm lý muốn trút giận. Biểu hiện phát tiết sự bất mãn đè nén trong lòng.”
“Trút giận?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Kỳ thực nghĩ vậy cũng đúng, ta cũng nghĩ là Dương gia đại nữ tế tự biên tự diễn tự trông tự trộm. Thế nhưng, vẫn có rất nhiều chỗ kỳ quái.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi đang nói… Xà Văn đồ đằng?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Đây là một trong số đó.”
Nếu như Dương gia đại nữ tế tự biên tự diễn từ đầu đến cuối, như vậy có rất nhiều việc có thể giải thích được, tỷ như tại sao Trường Sinh khố không chỉ bị cướp sạch, còn bị đập nát hết.
Nghê Diệp Tâm nói: “Dương gia đại tiểu thư thật ra là một nữ nhân rất được, thông minh, giỏi giang, quyết đoán, thận trọng, bình tĩnh, chính trực thẳng thắn, còn thiện lương nữa.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Ngươi rất thích nàng? Nàng ta là người có chồng.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Ta chỉ thưởng thức nàng ta thôi, ngươi đừng ghen. Nhưng thật ra loại tính cách này rất không được người ta yêu thích.”
“Phu quân của nàng không thích nàng?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Có thể là vậy, có lẽ Chu công tử cảm thấy ngột ngạt, không tự do, thậm chí có phần căm hận. Cho nên nếu thật là Chu công tử tự biên tự diễn, vậy có thể giải thích được tại sao Trường Sinh khố bị đập nát, đó là hắn đang trút giận, từ lâu hắn đã bất mãn với thê tử mình, cũng bất mãn với Dương gia, nên mới đập phá đồ vật thuộc về Dương gia.”
Nghê Diệp Tâm nói xong, buồn rầu cau mày, nói: “Nhưng mà, Xà Văn đồ đằng là chuyện gì? Chu công tử đã thành công nhận tiền đi mất, tại sao trên tường nhà Dương gia bỗng nhiên xuất hiện Xà Văn đồ đằng?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Mộ Dung Trường Tình không lên tiếng, bởi vì đây cũng là nghi vấn của y, y không thèm để ý chuyện Dương gia, nhưng y lưu ý Xà Văn đồ đằng kia. Đây cũng là mục đích y ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Hơn nữa những vết thương kia trên người Chu công tử, hắn không thể tự mình đánh mình thành như vậy, chẳng lẽ hắn có đồng lõa?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Còn có một vấn đề, làm sao Chu công tử tả lại cho nha môn vẽ ra chân dung của tên cướp được? Chẳng lẽ là trùng hợp sao?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra đây là một vấn đề rất đơn giản. Ngươi quên mất Chu công tử phải đi làm ăn, tuy rằng Hồ Tử căn bản không thể bắt cóc hắn, thậm chí bọn họ cũng không xuất hiện cùng một chỗ. Thế nhưng Hồ Tử đã từng bị truy nã, phỏng chừng là vào lúc Chu công tử đang đi làm ăn, thấy được lệnh truy nã Hồ Tử. Cho nên khi quan sai nha môn hỏi hắn, hắn nhất thời nóng lòng, tùy tiện miêu tả một tên thổ phỉ mà mình đã thấy qua.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Hình như cũng… Hợp tình hợp lý.”
“Đến rồi.” Nghê Diệp Tâm nói.
Bọn họ đến cửa lớn Dương gia, gia đinh mời bọn họ đi vào, Nghê Diệp Tâm nói muốn tìm Dương đại tiểu thư, bất quá nha hoàn nói đại tiểu thư còn chưa ngủ dậy, bởi vì gần đây quá mệt mỏi, nhưng nha hoàn đã đi mời đại tiểu thư, phiền bọn họ chờ một lát.
Nghê Diệp Tâm đáp ứng, tùy tiện đi dạo trong Dương gia, muốn đi xem lại Xà Văn đồ đằng trên tường viện. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Hai người đi tới, còn chưa tiến vào cửa viện, đã thấy một lão giả tóc hoa râm, lão giả đứng ở trong sân, một thân một mình, lưng đã còng, chống một cái gậy, nhìn Xà Văn đồ đằng trên vách tường.
Nghê Diệp Tâm thấy hơi kinh ngạc, người này chính là Dương lão, lão thoạt nhìn có chút già nua, phỏng chừng là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thân thể Dương lão cũng không được tốt cho lắm.
Dương lão nhìn rất chăm chú, căn bản không biết có người đứng sau lưng.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên làm một động tác ‘đừng lên tiếng’, giơ lên một ngón tay đè lên môi. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng gật đầu, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, động tác này của Mộ Dung đại hiệp thật sự quá đẹp…
Lão giả nhìn chằm chằm Xà Văn đồ đằng, bọn họ không nhìn thấy ánh mắt của lão, nhưng vẫn có thể cảm giác sự phức tạp thâm trầm kia.
Đột nhiên, lão giả đi về phía trước một bước, bàn tay run run rẩy rẩy, tựa như muốn chạm vào Xà Văn đồ đằng kia. Nhưng ngay lúc sắp chạm tới, lão đột nhiên rụt tay về, như gặp phải con bò cạp ẩn nấp, sợ hãi thu tay, nhanh chóng quay người muốn rời khỏi.
Dương lão quay người lại, liền thấy có người đứng sau lưng, lão giật mình, suýt nữa ngã xuống, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng đỡ lão một phen. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Dương lão nói: “Cám ơn, các ngươi đến đây tra án đúng không, cứ tra đi.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Dương lão, ngươi đang nhìn đồ đằng kia sao? Ngươi có biết đồ đằng này không?”
“Không biết.” Dương lão một mực phủ nhận, đánh rớt tay Nghê Diệp Tâm, lập tức rời đi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Trong lòng lão có quỷ.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Ngay cả Mộ Dung đại hiệp cũng nhìn ra được.” Nghê Diệp Tâm nói: “Có lẽ là bởi vì con quỷ trong lòng lão thực sự quá lớn, rất khó che giấu.”
“Hai vị đại nhân.”
Dương gia đại tiểu thư vội vã chạy đến, phỏng chừng là trên đường gặp được Dương lão, nói: “Hai vị đại nhân, thân thể cha ta không tốt, có chuyện gì, hai vị đại nhân cứ hỏi ta là được.”
“Ân,” Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Chúng ta vừa vặn có chuyện muốn hỏi phu nhân một chút.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Được,” Dương đại tiểu thư nói: “Mời đi theo ta.”
Dương đại tiểu thư dẫn đường, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi theo sau.
Có lẽ là do lời nói của Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình không nhịn được quan sát Dương đại tiểu thư thêm vài lần. Dương đại tiểu thư đích thật rất xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất, có loại phong thái của tiểu thư khuê các, gần như khiến cho người ta không tìm ra khuyết điểm nào, không thể không nói là một nữ nhân hoàn mỹ.
Đám người đi vào phòng khách, ngồi xuống uống trà. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm lên tiếng trước, hỏi: “Phu nhân, xin hỏi ngài có hiểu rõ phu quân của ngài hay không?”
“Chuyện này…” Dương đại tiểu thư sững sờ, mỉm cười thản nhiên, nói: “Tất nhiên là hiểu.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài có biết một cô nương họ Hoa hay không?”
“Choảng —— “ [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Ly trà trong tay Dương đại tiểu thư lập tức rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt liền vỡ toang. Hiển nhiên nàng quá kinh ngạc, biểu tình trên mặt căn bản không kịp rút lại.
Nha hoàn bên người Dương đại tiểu thư lập tức chạy chậm lại gần, nói: “Tiểu thư, ngài có chuyện gì không? Có nóng không?”
Nha hoàn tay chân lanh lẹ xoa xoa làn váy ẩm ướt của Dương đại tiểu thư, tựa hồ có hơi tức giận, trợn mắt trừng Nghê Diệp Tâm một cái, nói: “Vị đại nhân này, không phải ngươi đến để tra án sao? Tại sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến người kia…”
Nha hoàn còn chưa nói xong, đã bị Dương đại tiểu thư ngăn cản, nói: “Không được vô lễ.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nha hoàn dường như vẫn không cam lòng, nhưng chỉ đành cắn môi không nói.
Dương đại tiểu thư nói: “Ta có thể nói cho hai vị đại nhân, ta biết, vài ngày trước nàng… Tìm tới cửa, nói nàng mới là thê tử của phu quân ta… Đây vốn là chuyện xấu trong nhà, khiến hai vị đại nhân chê cười.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta nghe người khác nói, vị Hoa cô nương kia tìm đến rất nhiều lần, còn có mấy lần lúc trở về bị thương, có phải…”
Nha hoàn vừa nghe xong, rốt cục không nhịn được, lớn tiếng nói: “Đó không phải là lỗi của tiểu thư, là nô tỳ đánh nàng. Cái đề tử* không biết xấu hổ kia, ba lần bảy lượt tìm đến đây, lần thứ nhất còn nói là thê tử của cô gia. Hạ nhân đi tìm hiểu, căn bản không nghe nói trước đây cô gia đã có thê tử. Lần thứ hai lại mặt dày nói trong bụng của nàng có cốt nhục của cô gia chúng ta, ta phi, lại đi gạt người. Nàng còn mắng tiểu thư nhà ta là gà không sinh được trứng, nô tỳ không xé nát miệng nàng ta đã là tốt lắm rồi.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
(* Đề tử: Đồ đi~ [tiếng chửi con gái thời xưa])
“Được rồi, đừng nói nữa!” Dương đại tiểu thư dường như cũng bắt đầu tức giận.
Nha hoàn kia lúc này mới ngậm miệng lại, bất quá vẫn có chút giận giữ.
Nghê Diệp Tâm giật mình, xem ra sự thật có chút sai lệch so với lời đồn, nói: “Kia… Phu nhân, xin hỏi ngài có biết họ tên của Hoa cô nương hay không?”
Mặc dù cô nương họ Hoa kia ở trong trà lâu, nhưng mọi người đều không biết nàng tên gì, bởi vì ca ca nàng họ Hoa, cho nên mới biết được nàng họ Hoa. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Dương đại tiểu thư cẩn thận nhớ lại một chút, nói: “Hình như là… Hoa Tú Nhã, ta không nhớ rõ lắm.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hỏi xong, đứng lên chuẩn bị muốn cáo từ.
Thân thể Dương đại tiểu thư thoạt nhìn có chút không khỏe, nhưng vẫn đứng lên muốn tiễn bọn họ ra cửa.
Mấy người vừa đi tới cửa, liền thấy Trì Long hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa thở hổn hển, nói: “Nghê đại nhân, rốt cuộc cũng tìm được ngài.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Làm sao vậy?” Nghê Diệp Tâm nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Long nói: “Chúng ta tìm được một thi thể, nghe nói là người quen của Chu công tử, không biết có liên quan tới việc Chu công tử bị bắt cóc hay không.”
“Thi thể?” Nghê Diệp Tâm nói.
Trì Long nói: “Đúng, là thi thể của một cô nương, đã được đưa về nha môn, có người biết nàng, nói là một cô nương họ Hoa.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ, nói tới họ Hoa, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là cô nương tên Hoa Tú Nhã kia. Mọi người mới vừa rồi còn nhắc đến nàng, lúc này nghe đến hai chữ “Thi thể”, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói nàng… Nàng chết rồi?” Dương đại tiểu thư ngẩn ra, biểu tình chấn kinh, nói: “Tại sao… Tại sao lại như vậy?”
Mộ Dung Trường Tình nghĩ lại, quả thật là một quyển sổ sách rất dày, có không ít đồ vật bị mất đi, mặc dù không có thứ gì lớn, nhưng đem nhiều đồ như vậy, chỉ sợ là chất đầy ba bốn xe, chỉ có hai tên cướp quả thực không dễ mang đi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Bọn họ đi ăn cướp, tuyệt đối là có chuẩn bị rồi mới đến, chắc hẳn là có công cụ gây án.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đúng, khẳng định có. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút, vào lúc ấy, nói là có người đi ngang qua, nên mới dọa đến bọn cướp, hai tên cướp kia còn chưa kịp giết Chu công tử để diệt khẩu, nhưng có thể chở đi nhiều đồ như vậy trong nháy mắt, hình như có chút không thể nói nổi.”
Chu công tử không bị giết, đây là một vấn đề rất quan trọng. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Trên người Chu công tử có không ít vết thương, bị đánh rất thảm. Tại sao tên cướp có thời gian đánh hắn, lại không có thời gian giết hắn?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Có lẽ mấy tên cướp đó đánh hắn uy hiếp hắn trước, để hắn đi mở cửa Trường Sinh khố cho bọn họ, Chu công tử bị thương vào lúc ấy.”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Sẽ không, lúc đó trên đùi Chu công tử chịu mấy vết thương, nếu như sau khi hắn bị thương lại mang tên cướp đi mở cửa Trường Sinh khố, chỉ sợ sau khi khỏi hẳn liền không thể đi bộ được nữa, sau khi hắn bị thương hẳn là chưa từng di động.”
Mộ Dung Trường Tình không phản đối. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có một vấn đề, chưởng quầy Trường Sinh khố nói, tất cả những đồ sứ lớn trong Trường Sinh khố đều bị đập phá, những thứ không mang đi được cũng bị đập vỡ.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Có gì không ổn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Quả thật thổ phỉ đều rất ngang tàng bạo ngược, đập phá đồ là rất bình thường, thế nhưng trời khuya người tĩnh, bọn họ đang đi ăn trộm, lại rầm rầm đập phá hết mấy bình bình lọ lọ đó, chắc chắn sẽ làm ra động tĩnh lớn, vậy bọn họ cũng quá đần độn, không phải là kêu người đến bắt bọn họ sao?”
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nói: “Đập phá đồ vật, thật ra là một loại trạng thái tâm lý muốn trút giận. Biểu hiện phát tiết sự bất mãn đè nén trong lòng.”
“Trút giận?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Kỳ thực nghĩ vậy cũng đúng, ta cũng nghĩ là Dương gia đại nữ tế tự biên tự diễn tự trông tự trộm. Thế nhưng, vẫn có rất nhiều chỗ kỳ quái.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngươi đang nói… Xà Văn đồ đằng?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Đây là một trong số đó.”
Nếu như Dương gia đại nữ tế tự biên tự diễn từ đầu đến cuối, như vậy có rất nhiều việc có thể giải thích được, tỷ như tại sao Trường Sinh khố không chỉ bị cướp sạch, còn bị đập nát hết.
Nghê Diệp Tâm nói: “Dương gia đại tiểu thư thật ra là một nữ nhân rất được, thông minh, giỏi giang, quyết đoán, thận trọng, bình tĩnh, chính trực thẳng thắn, còn thiện lương nữa.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Ngươi rất thích nàng? Nàng ta là người có chồng.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Ta chỉ thưởng thức nàng ta thôi, ngươi đừng ghen. Nhưng thật ra loại tính cách này rất không được người ta yêu thích.”
“Phu quân của nàng không thích nàng?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Có thể là vậy, có lẽ Chu công tử cảm thấy ngột ngạt, không tự do, thậm chí có phần căm hận. Cho nên nếu thật là Chu công tử tự biên tự diễn, vậy có thể giải thích được tại sao Trường Sinh khố bị đập nát, đó là hắn đang trút giận, từ lâu hắn đã bất mãn với thê tử mình, cũng bất mãn với Dương gia, nên mới đập phá đồ vật thuộc về Dương gia.”
Nghê Diệp Tâm nói xong, buồn rầu cau mày, nói: “Nhưng mà, Xà Văn đồ đằng là chuyện gì? Chu công tử đã thành công nhận tiền đi mất, tại sao trên tường nhà Dương gia bỗng nhiên xuất hiện Xà Văn đồ đằng?” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Mộ Dung Trường Tình không lên tiếng, bởi vì đây cũng là nghi vấn của y, y không thèm để ý chuyện Dương gia, nhưng y lưu ý Xà Văn đồ đằng kia. Đây cũng là mục đích y ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Hơn nữa những vết thương kia trên người Chu công tử, hắn không thể tự mình đánh mình thành như vậy, chẳng lẽ hắn có đồng lõa?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Còn có một vấn đề, làm sao Chu công tử tả lại cho nha môn vẽ ra chân dung của tên cướp được? Chẳng lẽ là trùng hợp sao?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra đây là một vấn đề rất đơn giản. Ngươi quên mất Chu công tử phải đi làm ăn, tuy rằng Hồ Tử căn bản không thể bắt cóc hắn, thậm chí bọn họ cũng không xuất hiện cùng một chỗ. Thế nhưng Hồ Tử đã từng bị truy nã, phỏng chừng là vào lúc Chu công tử đang đi làm ăn, thấy được lệnh truy nã Hồ Tử. Cho nên khi quan sai nha môn hỏi hắn, hắn nhất thời nóng lòng, tùy tiện miêu tả một tên thổ phỉ mà mình đã thấy qua.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói: “Hình như cũng… Hợp tình hợp lý.”
“Đến rồi.” Nghê Diệp Tâm nói.
Bọn họ đến cửa lớn Dương gia, gia đinh mời bọn họ đi vào, Nghê Diệp Tâm nói muốn tìm Dương đại tiểu thư, bất quá nha hoàn nói đại tiểu thư còn chưa ngủ dậy, bởi vì gần đây quá mệt mỏi, nhưng nha hoàn đã đi mời đại tiểu thư, phiền bọn họ chờ một lát.
Nghê Diệp Tâm đáp ứng, tùy tiện đi dạo trong Dương gia, muốn đi xem lại Xà Văn đồ đằng trên tường viện. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Hai người đi tới, còn chưa tiến vào cửa viện, đã thấy một lão giả tóc hoa râm, lão giả đứng ở trong sân, một thân một mình, lưng đã còng, chống một cái gậy, nhìn Xà Văn đồ đằng trên vách tường.
Nghê Diệp Tâm thấy hơi kinh ngạc, người này chính là Dương lão, lão thoạt nhìn có chút già nua, phỏng chừng là do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thân thể Dương lão cũng không được tốt cho lắm.
Dương lão nhìn rất chăm chú, căn bản không biết có người đứng sau lưng.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên làm một động tác ‘đừng lên tiếng’, giơ lên một ngón tay đè lên môi. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng gật đầu, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, động tác này của Mộ Dung đại hiệp thật sự quá đẹp…
Lão giả nhìn chằm chằm Xà Văn đồ đằng, bọn họ không nhìn thấy ánh mắt của lão, nhưng vẫn có thể cảm giác sự phức tạp thâm trầm kia.
Đột nhiên, lão giả đi về phía trước một bước, bàn tay run run rẩy rẩy, tựa như muốn chạm vào Xà Văn đồ đằng kia. Nhưng ngay lúc sắp chạm tới, lão đột nhiên rụt tay về, như gặp phải con bò cạp ẩn nấp, sợ hãi thu tay, nhanh chóng quay người muốn rời khỏi.
Dương lão quay người lại, liền thấy có người đứng sau lưng, lão giật mình, suýt nữa ngã xuống, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng đỡ lão một phen. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Dương lão nói: “Cám ơn, các ngươi đến đây tra án đúng không, cứ tra đi.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Dương lão, ngươi đang nhìn đồ đằng kia sao? Ngươi có biết đồ đằng này không?”
“Không biết.” Dương lão một mực phủ nhận, đánh rớt tay Nghê Diệp Tâm, lập tức rời đi.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Trong lòng lão có quỷ.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Ngay cả Mộ Dung đại hiệp cũng nhìn ra được.” Nghê Diệp Tâm nói: “Có lẽ là bởi vì con quỷ trong lòng lão thực sự quá lớn, rất khó che giấu.”
“Hai vị đại nhân.”
Dương gia đại tiểu thư vội vã chạy đến, phỏng chừng là trên đường gặp được Dương lão, nói: “Hai vị đại nhân, thân thể cha ta không tốt, có chuyện gì, hai vị đại nhân cứ hỏi ta là được.”
“Ân,” Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Chúng ta vừa vặn có chuyện muốn hỏi phu nhân một chút.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Được,” Dương đại tiểu thư nói: “Mời đi theo ta.”
Dương đại tiểu thư dẫn đường, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi theo sau.
Có lẽ là do lời nói của Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình không nhịn được quan sát Dương đại tiểu thư thêm vài lần. Dương đại tiểu thư đích thật rất xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất, có loại phong thái của tiểu thư khuê các, gần như khiến cho người ta không tìm ra khuyết điểm nào, không thể không nói là một nữ nhân hoàn mỹ.
Đám người đi vào phòng khách, ngồi xuống uống trà. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nghê Diệp Tâm lên tiếng trước, hỏi: “Phu nhân, xin hỏi ngài có hiểu rõ phu quân của ngài hay không?”
“Chuyện này…” Dương đại tiểu thư sững sờ, mỉm cười thản nhiên, nói: “Tất nhiên là hiểu.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta muốn hỏi một chút, ngài có biết một cô nương họ Hoa hay không?”
“Choảng —— “ [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Ly trà trong tay Dương đại tiểu thư lập tức rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt liền vỡ toang. Hiển nhiên nàng quá kinh ngạc, biểu tình trên mặt căn bản không kịp rút lại.
Nha hoàn bên người Dương đại tiểu thư lập tức chạy chậm lại gần, nói: “Tiểu thư, ngài có chuyện gì không? Có nóng không?”
Nha hoàn tay chân lanh lẹ xoa xoa làn váy ẩm ướt của Dương đại tiểu thư, tựa hồ có hơi tức giận, trợn mắt trừng Nghê Diệp Tâm một cái, nói: “Vị đại nhân này, không phải ngươi đến để tra án sao? Tại sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến người kia…”
Nha hoàn còn chưa nói xong, đã bị Dương đại tiểu thư ngăn cản, nói: “Không được vô lễ.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Nha hoàn dường như vẫn không cam lòng, nhưng chỉ đành cắn môi không nói.
Dương đại tiểu thư nói: “Ta có thể nói cho hai vị đại nhân, ta biết, vài ngày trước nàng… Tìm tới cửa, nói nàng mới là thê tử của phu quân ta… Đây vốn là chuyện xấu trong nhà, khiến hai vị đại nhân chê cười.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta nghe người khác nói, vị Hoa cô nương kia tìm đến rất nhiều lần, còn có mấy lần lúc trở về bị thương, có phải…”
Nha hoàn vừa nghe xong, rốt cục không nhịn được, lớn tiếng nói: “Đó không phải là lỗi của tiểu thư, là nô tỳ đánh nàng. Cái đề tử* không biết xấu hổ kia, ba lần bảy lượt tìm đến đây, lần thứ nhất còn nói là thê tử của cô gia. Hạ nhân đi tìm hiểu, căn bản không nghe nói trước đây cô gia đã có thê tử. Lần thứ hai lại mặt dày nói trong bụng của nàng có cốt nhục của cô gia chúng ta, ta phi, lại đi gạt người. Nàng còn mắng tiểu thư nhà ta là gà không sinh được trứng, nô tỳ không xé nát miệng nàng ta đã là tốt lắm rồi.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
(* Đề tử: Đồ đi~ [tiếng chửi con gái thời xưa])
“Được rồi, đừng nói nữa!” Dương đại tiểu thư dường như cũng bắt đầu tức giận.
Nha hoàn kia lúc này mới ngậm miệng lại, bất quá vẫn có chút giận giữ.
Nghê Diệp Tâm giật mình, xem ra sự thật có chút sai lệch so với lời đồn, nói: “Kia… Phu nhân, xin hỏi ngài có biết họ tên của Hoa cô nương hay không?”
Mặc dù cô nương họ Hoa kia ở trong trà lâu, nhưng mọi người đều không biết nàng tên gì, bởi vì ca ca nàng họ Hoa, cho nên mới biết được nàng họ Hoa. [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
Dương đại tiểu thư cẩn thận nhớ lại một chút, nói: “Hình như là… Hoa Tú Nhã, ta không nhớ rõ lắm.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hỏi xong, đứng lên chuẩn bị muốn cáo từ.
Thân thể Dương đại tiểu thư thoạt nhìn có chút không khỏe, nhưng vẫn đứng lên muốn tiễn bọn họ ra cửa.
Mấy người vừa đi tới cửa, liền thấy Trì Long hấp tấp chạy đến, vừa chạy vừa thở hổn hển, nói: “Nghê đại nhân, rốt cuộc cũng tìm được ngài.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Làm sao vậy?” Nghê Diệp Tâm nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trì Long nói: “Chúng ta tìm được một thi thể, nghe nói là người quen của Chu công tử, không biết có liên quan tới việc Chu công tử bị bắt cóc hay không.”
“Thi thể?” Nghê Diệp Tâm nói.
Trì Long nói: “Đúng, là thi thể của một cô nương, đã được đưa về nha môn, có người biết nàng, nói là một cô nương họ Hoa.” [ Đào Hoa Cư – Trường Ca ]
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ, nói tới họ Hoa, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là cô nương tên Hoa Tú Nhã kia. Mọi người mới vừa rồi còn nhắc đến nàng, lúc này nghe đến hai chữ “Thi thể”, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói nàng… Nàng chết rồi?” Dương đại tiểu thư ngẩn ra, biểu tình chấn kinh, nói: “Tại sao… Tại sao lại như vậy?”
/176
|