Edit & beta: Trường Ca
Nghê đại nhân thật sự không muốn đi, hắn còn chưa ăn xong bát cháo tình yêu mà Mộ Dung đại hiệp cố ý gọi cho hắn, trong bát còn sót lại hơn phân nửa.
Nhưng thật sự không còn cách nào, hắn đã bị Mộ Dung Trường Tình xách cổ áo lôi đi. Nghê Diệp Tâm thở ngắn thở dài hơn nửa ngày, nghĩ nếu biết vậy lúc nãy đã ăn từng ngụm lớn, bây còn nhiều như vậy, hắn đau lòng muốn chết.
Đám người đi đến viện sau, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh của nam nhân đang lớn tiếng gào thét, âm thanh vang dội, vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là kích động mười phần.
Nghê Diệp Tâm đi tới cửa viện, người nhìn thấy đầu tiên là Phùng Thiên, lão quản gia cũng ở đây, không ít gia đinh cường tráng cản lại một nam nhân trẻ tuổi, nam nhân kia phun nước bọt mắng Phùng Thiên.
Lão quản gia đứng cạnh khuyên can, nói: “Cái chết của Tam gia sao có thể liên quan tới Đại thiếu gia, chắc chắn là do ngươi hiểu lầm.”
“Ngươi lão bất tử này, ta hiểu lầm hả? Ngươi đang bao che cho hắn, ta tận mắt nhìn thấy, hắn lén lút qua lại trong viện bên cạnh.” Nam nhân kia kêu to.
(Lão bất tử ở câu trên là “Lão già sống mãi không mất”, “Lão già sống dai”)
Phùng Thiên thản nhiên nói: “Ta chỉ đi dạo quanh quý phủ của mình, việc này cũng phải xin ý kiến của ngươi à? Đây là Phùng gia của ta, ngươi chỉ là người ngoài, ai cho ngươi vào cửa?”
Nam nhân kia bị Phùng Thiên nói vậy, lập tức nghẹn họng, đôi mắt trợn thật to, hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời nào, sau đó hô: “Phùng Thiên, tuyệt đối là ngươi giết cha ta, ngươi ham muốn tiền tài của cha ta! Ta nói cho ngươi biết, ta là nhi tử của cha ta, cho dù hắn có chết, số tiền tài kia không phải của ngươi, mà là của ta!”
Phùng Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, nói: “Cha ngươi? Tam thúc vẫn luôn ở lại Phùng gia này, mấy chục năm trước không làm thứ gì, mỗi ngày chỉ biết cằn nhằn càu nhàu rồi đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ta thật không biết hắn còn để lại số tiền tài gì, ngược lại chỉ có một khoản nợ. Nếu như ngươi gấp gáp muốn làm nhi tử của hắn, vậy ngươi trả lại khoản tiền mà hắn nợ cho người ta trước đi rồi nói.”
“Ngươi…” Nam nhân kia chỉ trừng mắt không nói được gì.
Nghê Diệp Tâm đứng ngoài quan sát nửa ngày, đầu hơi đau, không rõ lắm về quan hệ giữa mấy nhân vật này.
May là Trì Long và Triệu Duẫn đến trước hiểu được tương đối, nói với Nghê Diệp Tâm. Thì ra nam tử xa lạ này quả thật là nhi tử của Phùng lão tam, nhưng chỉ là con riêng. Phùng lão tam và chính thất có một đứa con trai, sinh ra không bao lâu đã chết yểu. Phùng Tam phu nhân là một nữ nhân lợi hại, Phùng lão tam không dám cưới tiểu thiếp, không bao lâu sau đó, Phùng Tam phu nhân chết đi, Phùng lão tam ngược lại không đi cưới tiểu thiếp, trực tiếp ra ngoài ăn chơi đàng điếm, có lẽ là sợ cưới phải một bà quản gia.
Nam nhân xa lạ này là con riêng của Phùng lão tam, nhi tử của hắn với một nữ tử thanh lâu. Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là lão gia của gia tộc lớn, sợ mất thể diện, đến giờ vẫn không thừa nhận đứa con trai này, nên nam nhân này đi theo cô nương thanh lâu, nhưng Phùng lão tam vẫn gửi không ít tiền cho bọn họ.
Bây giờ Phùng lão tam đột nhiên chết đi, người trấn trên đều biết,con riêng này của Phùng lão tam vội vàng chạy tới, chắc là nghĩ Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là Phùng gia Tam gia, sau khi chết sẽ để lại rất nhiều tiền tài, nếu hắn thừa kế số đó, tuyệt đối sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu.
Phùng gia đang trong thời điểm rối loạn, gia đinh thấy con riêng của tam gia, không muốn để hắn đi vào, dường như bọn họ đã biết nam nhân này là hạng người gì.
Nhâm công tử chửi mắng hơn nửa ngày, gia đinh không có cách nào, đành phải bẩm báo Đại thiếu gia, xem có cho hắn vào hay không.
Thủ vệ tổng cộng có hai gia đinh, một người đi bẩm báo, Nhâm công tử thấy chỉ còn một người đứng canh, trực tiếp đẩy người ra chạy vào trong.
Gia đinh kia hoảng sợ, bị đẩy ngã lăn ra đất, thấy hắn xông vào, nhanh chóng bò dậy đuổi theo.
Kia Nhâm công tử chạy tới viện Phùng lão tam, muốn nhanh chóng đi vào phòng cha hắn xem có để lại thứ gì đáng tiền không, nhưng không nghĩ tới bên trong viện có người, cẩn tận nhìn một hồi, lại là Phùng Thiên.
Phùng Thiên đang đứng trong sân, bỗng nhiên khom lưng nhặt lên một thứ từ bụi cỏ ven tường.
Nhâm công tử đang đứng ngoài viện, nhìn thấy rõ ràng, hắn lập tức hô to lên, vọt vào trong vồ lấy Phùng Thiên, bắt đầu kêu la om sòm nói là Phùng Thiên giết cha hắn.
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi: “Một thứ? Phùng Thiên nhặt được thứ gì?”
Triệu Duẫn nói: “Là khối ngọc bội kia.”
“Ngọc bội?” Nghê Diệp Tâm giật mình, thứ hắn nghĩ đến đầu tiên là khối ngọc bội Phùng Cố luôn mang trên người.
Phùng Cố luôn mang ngọc bội trên người, sau khi Phùng Cố mất tích, lại đột nhiên xuất hiện trên người tế phẩm thây khô, rồi bị Phùng Thiên lấy đi, vậy tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong viện của Phùng lão tam?
Nghê Diệp Tâm lại hỏi: “Nhặt được ở đâu?”
Triệu Duẫn chỉ về phía góc tường, nói: “Ở chỗ đó.”
Chỗ kia ở ngay cạnh cửa viện, trong góc tường cạnh cửa viện có trồng vài loại hoa cỏ, không biết tên là gì, bụi cỏ cũng không quá cao.
Nghê Diệp Tâm nhíu mày, không nói gì.
Bên kia Nhâm công tử còn đang mắng to, hắn nghĩ trong lúc Phùng Thiên giết người, sơ ý đánh rơi ngọc bội ở đây, bây giờ nhận ra ngọc bội bị mất, vội vàng tới đây tìm.
Nhâm công tử nói: “Hừ hừ, ngươi cũng không ngờ tới phải không, chứng cớ quan trọng như thế lại bị ta nhìn thấy! Ngươi nói, nếu không phải do ngươi giết người, tại sao ngọc bội của ngươi lại rơi ở chỗ này!”
Biểu tình Phùng Thiên rất lạnh nhạt, nói: “Sáng sớm hôm nay, ta phát hiện ngọc bội bị mất, đang đi tìm khắp nơi, tìm được nó ở đây, sao ta biết được đã xảy ra chuyện gì?”“Lời giải thích vụng về như thế, ngươi cho là ai sẽ tin tưởng!” Nhâm công tử nói: “Ngươi chính là hung thủ giết người.”
Phùng Thiên khoát tay áo một cái, dường như không còn bình tĩnh được nữa, nói với lão quản gia: “Mời hắn ra ngoài, nếu hắn nghĩ ta là hung thủ, để hắn đến nha môn nói chuyện với quan lão gia.”
“Vâng, Đại thiếu gia.” Lão quản gia vội đồng ý.
Phùng Thiên nói xong liền quay người muốn đi, lúc này mới nhìn thấy đám người Nghê Diệp Tâm đứng phía sau. Phùng Thiên đi tới, nói: “Thực sự rất xin lỗi, mới sáng sớm đã náo loạn như thế.”
Nghê Diệp Tâm cười, nói: “Không hề gì, Phùng công tử, lúc nãy ta đứng kia nghe được vài câu, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Thái độ của Phùng Thiên ngược cũng không tệ, nhưng thần thái trên mặt có hơi mệt mỏi, giọng nói nghe qua cũng không có chút sức lực nào.
Phùng Thiên nói bởi vì hôm qua có người chết, nên hắn căn bản không buồn ngủ, gần như thức trắng đêm, hắn ngay cả y phục cũng không muốn cởi, chỉ ghé lên đầu giường nghỉ ngơi một hồi. Lúc trời tờ mờ sáng, Phùng Thiên mới rơi vào giấc ngủ, mà ngủ cũng không được bao lâu, tỉnh lại rồi đi rửa mặt.
Lúc nha hoàn gã sai vặt bưng đồ vào hầu hạ hắn rửa mặt, bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn tinh mắt đột nhiên phát hiện ngọc bội đeo bên hông Đại thiếu gia bị mất.
Phùng Thiên nói: “Đệ đệ ta đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một khối ngọc bội này, mấy ngày nay, ta vẫn luôn đeo khối ngọc bội này bên hông, trước giờ chưa từng gỡ ra.”
Ngọc bội đột nhiên biến mất, Phùng Thiên kêu gã sai vặt và nha hoàn nhanh chóng tìm trong phòng, mỗi một góc phòng, trên giường dưới tủ đều tìm hết, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ngọc bội.
Phùng Thiên có chút sốt ruột, vội vàng đi ra ngoài tìm, nghĩ có phải do hôm qua làm rơi ở chỗ khác mà không để ý hay không.
Phùng Thiên nói: “Cuối cùng ta tìm được ngọc bội trong viện này, nó rơi trong bụi cỏ cạnh cửa viện, chắc là do hôm qua không cẩn thận làm rơi. Ta nhặt ngọc bội lên, đang định về phòng, Nhâm công tử lại xuất hiện, không ngừng nói ta là hung thủ giết cha hắn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Phùng công tử, có thể cho ta xem khối ngọc bội kia được không?”
“Tất nhiên.” Phùng Thiên lấy ra ngọc bội từ trong ngực, đặt trong lòng bàn tay của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cầm lấy quan sát cẩn thận, dây treo ngọc bội đã đứt, không thể đeo trên người được nữa, chắc phải xỏ một sợi dây khác mới được.
Nghê Diệp Tâm nhìn một lúc, rồi trả lại ngọc bội cho Phùng Thiên, nói: “May là trên ngọc bội không có vết nứt, nếu không ngọc bội tốt như vậy, bị nứt thì rất đáng tiếc.”
“Nói cũng phải.” Phùng Thiên cầm ngọc bội trong tay, cẩn thận xoa xoa, rồi cất ngọc bội vào trong ngực, nói: “Tại hạ mệt mỏi, nếu không có chuyện gì, ta xin phép về phòng trước.“
“Sắc mặt Phùng công tử không tốt cho lắm, mau đi nghỉ ngơi đi.” Nghê Diệp Tâm nói.
Phùng Thiên gật đầu, mang theo hạ nhân rời đi.
Chuyện còn lại do lão quản gia xử lý, lão quản gia cho người dẫn Nhâm công tử ra ngoài, buổi sáng ầm ĩ rốt cục cũng yên lặng.
Chờ người đi hết, nơi này chỉ còn bốn người Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình và Trì Long Triệu Duẫn.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm bụi cỏ ngoài cửa viện.
Triệu Duẫn vẫn mặt không cảm xúc, Trì Long lại nhỏ giọng nói: “Nghê đại nhân, hình như hơi kỳ lạ a!”
Nghê Diệp Tâm nghe Trì Long nói vậy, nhíu mày, nói: “Tại sao lại kỳ lạ?”
Trì Long nói: “Khối ngọc bội kia của Phùng công tử, không phải do không cẩn thận làm rơi nhỉ. Lúc nãy ta thấy rồi, dây đeo của ngọc bội kia, hình như bị vũ khí sắc bén chặt đứt, vết cắt rất bằng phẳng.”
Trì Long vừa nói vậy, Nghê Diệp Tâm lập tức bật cười, nói: “Trì Long tiến bộ hơn nhiều rồi, ngay cả ngươi cũng thấy được, sức quan sát ngày càng tốt. Đây nhất định là công lao của Triệu Duẫn.”
Triệu Duẫn luôn nghiêm mặt, trên mặt lại hiện lên một tia khó hiểu, nhưng cũng không có biểu tình gì quá lớn.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Triệu Duẫn, có phải tối hôm qua ngươi đã khai sáng cho Trì Long đúng không?”
Triệu Duẫn: “…”
Triệu Duẫn âm thầm khinh bỉ hắn, nói: “Nghê đại nhân, tra án quan trọng hơn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta đang điều tra a, như Trì Long đã nói, khối ngọc bội kia chắc chắn không phải vô tình làm rớt, vết cắt rõ ràng như vậy, ta nghĩ chỉ cần là người thấy qua ngọc bội, đều có thể nhận ra.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Nghĩa là gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Tất nhiên là, Phùng Thiên kia quả nhiên có vấn đề.”
Nghê đại nhân thật sự không muốn đi, hắn còn chưa ăn xong bát cháo tình yêu mà Mộ Dung đại hiệp cố ý gọi cho hắn, trong bát còn sót lại hơn phân nửa.
Nhưng thật sự không còn cách nào, hắn đã bị Mộ Dung Trường Tình xách cổ áo lôi đi. Nghê Diệp Tâm thở ngắn thở dài hơn nửa ngày, nghĩ nếu biết vậy lúc nãy đã ăn từng ngụm lớn, bây còn nhiều như vậy, hắn đau lòng muốn chết.
Đám người đi đến viện sau, rất nhanh đã nghe thấy âm thanh của nam nhân đang lớn tiếng gào thét, âm thanh vang dội, vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là kích động mười phần.
Nghê Diệp Tâm đi tới cửa viện, người nhìn thấy đầu tiên là Phùng Thiên, lão quản gia cũng ở đây, không ít gia đinh cường tráng cản lại một nam nhân trẻ tuổi, nam nhân kia phun nước bọt mắng Phùng Thiên.
Lão quản gia đứng cạnh khuyên can, nói: “Cái chết của Tam gia sao có thể liên quan tới Đại thiếu gia, chắc chắn là do ngươi hiểu lầm.”
“Ngươi lão bất tử này, ta hiểu lầm hả? Ngươi đang bao che cho hắn, ta tận mắt nhìn thấy, hắn lén lút qua lại trong viện bên cạnh.” Nam nhân kia kêu to.
(Lão bất tử ở câu trên là “Lão già sống mãi không mất”, “Lão già sống dai”)
Phùng Thiên thản nhiên nói: “Ta chỉ đi dạo quanh quý phủ của mình, việc này cũng phải xin ý kiến của ngươi à? Đây là Phùng gia của ta, ngươi chỉ là người ngoài, ai cho ngươi vào cửa?”
Nam nhân kia bị Phùng Thiên nói vậy, lập tức nghẹn họng, đôi mắt trợn thật to, hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời nào, sau đó hô: “Phùng Thiên, tuyệt đối là ngươi giết cha ta, ngươi ham muốn tiền tài của cha ta! Ta nói cho ngươi biết, ta là nhi tử của cha ta, cho dù hắn có chết, số tiền tài kia không phải của ngươi, mà là của ta!”
Phùng Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, nói: “Cha ngươi? Tam thúc vẫn luôn ở lại Phùng gia này, mấy chục năm trước không làm thứ gì, mỗi ngày chỉ biết cằn nhằn càu nhàu rồi đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ta thật không biết hắn còn để lại số tiền tài gì, ngược lại chỉ có một khoản nợ. Nếu như ngươi gấp gáp muốn làm nhi tử của hắn, vậy ngươi trả lại khoản tiền mà hắn nợ cho người ta trước đi rồi nói.”
“Ngươi…” Nam nhân kia chỉ trừng mắt không nói được gì.
Nghê Diệp Tâm đứng ngoài quan sát nửa ngày, đầu hơi đau, không rõ lắm về quan hệ giữa mấy nhân vật này.
May là Trì Long và Triệu Duẫn đến trước hiểu được tương đối, nói với Nghê Diệp Tâm. Thì ra nam tử xa lạ này quả thật là nhi tử của Phùng lão tam, nhưng chỉ là con riêng. Phùng lão tam và chính thất có một đứa con trai, sinh ra không bao lâu đã chết yểu. Phùng Tam phu nhân là một nữ nhân lợi hại, Phùng lão tam không dám cưới tiểu thiếp, không bao lâu sau đó, Phùng Tam phu nhân chết đi, Phùng lão tam ngược lại không đi cưới tiểu thiếp, trực tiếp ra ngoài ăn chơi đàng điếm, có lẽ là sợ cưới phải một bà quản gia.
Nam nhân xa lạ này là con riêng của Phùng lão tam, nhi tử của hắn với một nữ tử thanh lâu. Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là lão gia của gia tộc lớn, sợ mất thể diện, đến giờ vẫn không thừa nhận đứa con trai này, nên nam nhân này đi theo cô nương thanh lâu, nhưng Phùng lão tam vẫn gửi không ít tiền cho bọn họ.
Bây giờ Phùng lão tam đột nhiên chết đi, người trấn trên đều biết,con riêng này của Phùng lão tam vội vàng chạy tới, chắc là nghĩ Phùng lão tam tốt xấu gì cũng là Phùng gia Tam gia, sau khi chết sẽ để lại rất nhiều tiền tài, nếu hắn thừa kế số đó, tuyệt đối sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu.
Phùng gia đang trong thời điểm rối loạn, gia đinh thấy con riêng của tam gia, không muốn để hắn đi vào, dường như bọn họ đã biết nam nhân này là hạng người gì.
Nhâm công tử chửi mắng hơn nửa ngày, gia đinh không có cách nào, đành phải bẩm báo Đại thiếu gia, xem có cho hắn vào hay không.
Thủ vệ tổng cộng có hai gia đinh, một người đi bẩm báo, Nhâm công tử thấy chỉ còn một người đứng canh, trực tiếp đẩy người ra chạy vào trong.
Gia đinh kia hoảng sợ, bị đẩy ngã lăn ra đất, thấy hắn xông vào, nhanh chóng bò dậy đuổi theo.
Kia Nhâm công tử chạy tới viện Phùng lão tam, muốn nhanh chóng đi vào phòng cha hắn xem có để lại thứ gì đáng tiền không, nhưng không nghĩ tới bên trong viện có người, cẩn tận nhìn một hồi, lại là Phùng Thiên.
Phùng Thiên đang đứng trong sân, bỗng nhiên khom lưng nhặt lên một thứ từ bụi cỏ ven tường.
Nhâm công tử đang đứng ngoài viện, nhìn thấy rõ ràng, hắn lập tức hô to lên, vọt vào trong vồ lấy Phùng Thiên, bắt đầu kêu la om sòm nói là Phùng Thiên giết cha hắn.
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi: “Một thứ? Phùng Thiên nhặt được thứ gì?”
Triệu Duẫn nói: “Là khối ngọc bội kia.”
“Ngọc bội?” Nghê Diệp Tâm giật mình, thứ hắn nghĩ đến đầu tiên là khối ngọc bội Phùng Cố luôn mang trên người.
Phùng Cố luôn mang ngọc bội trên người, sau khi Phùng Cố mất tích, lại đột nhiên xuất hiện trên người tế phẩm thây khô, rồi bị Phùng Thiên lấy đi, vậy tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong viện của Phùng lão tam?
Nghê Diệp Tâm lại hỏi: “Nhặt được ở đâu?”
Triệu Duẫn chỉ về phía góc tường, nói: “Ở chỗ đó.”
Chỗ kia ở ngay cạnh cửa viện, trong góc tường cạnh cửa viện có trồng vài loại hoa cỏ, không biết tên là gì, bụi cỏ cũng không quá cao.
Nghê Diệp Tâm nhíu mày, không nói gì.
Bên kia Nhâm công tử còn đang mắng to, hắn nghĩ trong lúc Phùng Thiên giết người, sơ ý đánh rơi ngọc bội ở đây, bây giờ nhận ra ngọc bội bị mất, vội vàng tới đây tìm.
Nhâm công tử nói: “Hừ hừ, ngươi cũng không ngờ tới phải không, chứng cớ quan trọng như thế lại bị ta nhìn thấy! Ngươi nói, nếu không phải do ngươi giết người, tại sao ngọc bội của ngươi lại rơi ở chỗ này!”
Biểu tình Phùng Thiên rất lạnh nhạt, nói: “Sáng sớm hôm nay, ta phát hiện ngọc bội bị mất, đang đi tìm khắp nơi, tìm được nó ở đây, sao ta biết được đã xảy ra chuyện gì?”“Lời giải thích vụng về như thế, ngươi cho là ai sẽ tin tưởng!” Nhâm công tử nói: “Ngươi chính là hung thủ giết người.”
Phùng Thiên khoát tay áo một cái, dường như không còn bình tĩnh được nữa, nói với lão quản gia: “Mời hắn ra ngoài, nếu hắn nghĩ ta là hung thủ, để hắn đến nha môn nói chuyện với quan lão gia.”
“Vâng, Đại thiếu gia.” Lão quản gia vội đồng ý.
Phùng Thiên nói xong liền quay người muốn đi, lúc này mới nhìn thấy đám người Nghê Diệp Tâm đứng phía sau. Phùng Thiên đi tới, nói: “Thực sự rất xin lỗi, mới sáng sớm đã náo loạn như thế.”
Nghê Diệp Tâm cười, nói: “Không hề gì, Phùng công tử, lúc nãy ta đứng kia nghe được vài câu, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Thái độ của Phùng Thiên ngược cũng không tệ, nhưng thần thái trên mặt có hơi mệt mỏi, giọng nói nghe qua cũng không có chút sức lực nào.
Phùng Thiên nói bởi vì hôm qua có người chết, nên hắn căn bản không buồn ngủ, gần như thức trắng đêm, hắn ngay cả y phục cũng không muốn cởi, chỉ ghé lên đầu giường nghỉ ngơi một hồi. Lúc trời tờ mờ sáng, Phùng Thiên mới rơi vào giấc ngủ, mà ngủ cũng không được bao lâu, tỉnh lại rồi đi rửa mặt.
Lúc nha hoàn gã sai vặt bưng đồ vào hầu hạ hắn rửa mặt, bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn tinh mắt đột nhiên phát hiện ngọc bội đeo bên hông Đại thiếu gia bị mất.
Phùng Thiên nói: “Đệ đệ ta đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một khối ngọc bội này, mấy ngày nay, ta vẫn luôn đeo khối ngọc bội này bên hông, trước giờ chưa từng gỡ ra.”
Ngọc bội đột nhiên biến mất, Phùng Thiên kêu gã sai vặt và nha hoàn nhanh chóng tìm trong phòng, mỗi một góc phòng, trên giường dưới tủ đều tìm hết, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ngọc bội.
Phùng Thiên có chút sốt ruột, vội vàng đi ra ngoài tìm, nghĩ có phải do hôm qua làm rơi ở chỗ khác mà không để ý hay không.
Phùng Thiên nói: “Cuối cùng ta tìm được ngọc bội trong viện này, nó rơi trong bụi cỏ cạnh cửa viện, chắc là do hôm qua không cẩn thận làm rơi. Ta nhặt ngọc bội lên, đang định về phòng, Nhâm công tử lại xuất hiện, không ngừng nói ta là hung thủ giết cha hắn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Phùng công tử, có thể cho ta xem khối ngọc bội kia được không?”
“Tất nhiên.” Phùng Thiên lấy ra ngọc bội từ trong ngực, đặt trong lòng bàn tay của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cầm lấy quan sát cẩn thận, dây treo ngọc bội đã đứt, không thể đeo trên người được nữa, chắc phải xỏ một sợi dây khác mới được.
Nghê Diệp Tâm nhìn một lúc, rồi trả lại ngọc bội cho Phùng Thiên, nói: “May là trên ngọc bội không có vết nứt, nếu không ngọc bội tốt như vậy, bị nứt thì rất đáng tiếc.”
“Nói cũng phải.” Phùng Thiên cầm ngọc bội trong tay, cẩn thận xoa xoa, rồi cất ngọc bội vào trong ngực, nói: “Tại hạ mệt mỏi, nếu không có chuyện gì, ta xin phép về phòng trước.“
“Sắc mặt Phùng công tử không tốt cho lắm, mau đi nghỉ ngơi đi.” Nghê Diệp Tâm nói.
Phùng Thiên gật đầu, mang theo hạ nhân rời đi.
Chuyện còn lại do lão quản gia xử lý, lão quản gia cho người dẫn Nhâm công tử ra ngoài, buổi sáng ầm ĩ rốt cục cũng yên lặng.
Chờ người đi hết, nơi này chỉ còn bốn người Nghê Diệp Tâm, Mộ Dung Trường Tình và Trì Long Triệu Duẫn.
Mộ Dung Trường Tình cau mày, Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm bụi cỏ ngoài cửa viện.
Triệu Duẫn vẫn mặt không cảm xúc, Trì Long lại nhỏ giọng nói: “Nghê đại nhân, hình như hơi kỳ lạ a!”
Nghê Diệp Tâm nghe Trì Long nói vậy, nhíu mày, nói: “Tại sao lại kỳ lạ?”
Trì Long nói: “Khối ngọc bội kia của Phùng công tử, không phải do không cẩn thận làm rơi nhỉ. Lúc nãy ta thấy rồi, dây đeo của ngọc bội kia, hình như bị vũ khí sắc bén chặt đứt, vết cắt rất bằng phẳng.”
Trì Long vừa nói vậy, Nghê Diệp Tâm lập tức bật cười, nói: “Trì Long tiến bộ hơn nhiều rồi, ngay cả ngươi cũng thấy được, sức quan sát ngày càng tốt. Đây nhất định là công lao của Triệu Duẫn.”
Triệu Duẫn luôn nghiêm mặt, trên mặt lại hiện lên một tia khó hiểu, nhưng cũng không có biểu tình gì quá lớn.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Triệu Duẫn, có phải tối hôm qua ngươi đã khai sáng cho Trì Long đúng không?”
Triệu Duẫn: “…”
Triệu Duẫn âm thầm khinh bỉ hắn, nói: “Nghê đại nhân, tra án quan trọng hơn.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta đang điều tra a, như Trì Long đã nói, khối ngọc bội kia chắc chắn không phải vô tình làm rớt, vết cắt rõ ràng như vậy, ta nghĩ chỉ cần là người thấy qua ngọc bội, đều có thể nhận ra.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Nghĩa là gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Tất nhiên là, Phùng Thiên kia quả nhiên có vấn đề.”
/176
|