Hôm nay ta rất chi là điên nhé!Ta muốn hỏi mọi người 1 câu: Nếu bây giờ bạn đang có hứng thú làm một việc nào đó mà bạn cho là tốt, tự dưng có người dập tắt ý chí làm việc đấy thì bạn cảm thấy như thế nào?
Đấy, đấy, là cảm giác của ta hôm nay
Chuyện nó là dư lày:
Ta cao 1m53, nặng 41kg.
Nghe thì có vẻ cân đối đúng hơm? Thế mà hình như ta thiếu estrogen hay sao ý, mỡ vào sai chỗ, vòng 2, đùi thừa mỡ trầm trọng ; vòng 1, vòng 3 lép kẹp. Tệ nhất là đùi, lắm mỡ không sao kể xiết.
Bi kịch!
Thật là bi kịch mà!
Ta bắt đầu search mạng, tìm kiếm phương phá giảm mỡ bụng, mỡ đùi. Một loạt kết quả hiện ra: đi bộ, chạy nhanh, tập cardio, squat, leo cầu thang, tập tabata, yoga, nhảy dây,... vân vân và mây mây
Nhiều lắm, nhiều kinh khủng.
Cuối cùng ta chọn leo cầu thang
Khổ nỗi cái nơi ta chọn leo cầu thang ngay gần chỗ bọn con trai cùng lớp, trong đó có cả chó Minh đá bóng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, vì eo nhỏ, vì đùi thon, ta đây bất chấp tất cả...để thể dục.
E hèm!!!
Dưới bầu trời cao cao, mây xanh xanh, gió hiu hiu, có đứa con gái leo lên leo xuống mấy cái bậc cầu thang như một con dở.
Đừng cười ta, các bác các chị cứ thử béo bụng xem T.T
Nhắc lại đến việc chơi cờ, ta biết nhận quân, xếp quân, cách đi, luật chơi với nước nhập thành rồi nhé
Cảm ơn mày nắm nắm nuôn, Minh ạ! Hehehe
Chỉ là đổi lại việc biết chơi cờ cũng hơi đắt đi!
Trong một buổi sáng, ta biết chơi cờ. Yeahhh!
Cũng trong buổi sáng ấy, hắn ta lủm hết đống thạch với mochi ta làm tối hôm trước. Ồ ồ ồ ồ...!
Ta chợt cảm thấy đồng cảm sâu sắc với cố mẹ hắn: ' Cô chú có vất vả lắm không khi phải nuôi đứa tốn cơm tốn gạo như thằng Minh?'
Đúng.
Ta thật sâu cảm thấy thương bố mẹ hắn tần tảo nuôi hắn to như con lợn bây giờ.
Lạc đề rồi!
Vào vấn đề chính đây này.
2/6 là sinh nhật ta nha. Năm nay ta 13 tuổi nên mẹ bảo không tổ chức tiệc lớn
Thôi thì làm mâm cơn trong nhà vậy. Bạn bè thì tối hẹn chúng nó ra phố chơi thoy chứ chả mời mọc gì.
Vâng, lũ đấy nuôi tốn tiền lắm ạ!
Tưởng sẽ không được quà gì, cuối cùng lại được cô dì chú bác anh chị em tặng một đống quần áo giày dép.
Nào là quần áo ngắn, quần áo đi học, xăng-đan, giày sneakers...
Sướng run ngươi.
Đến cuối ngày còn có bất ngờ to bự nữa cơ.
# Hết bữa sinh nhật, ta thong dong lượn ngoài đường. Hôm nay vắng xe cộ, trời lại lất phất mưa.
Bỗng dưng ta lại thấy buồn...
Bố ta là giáo viên, mùa hè là mùa thi, thành ra năm nào sinh nhật ta bố cũng phải đi coi thi xa nhà, không về được. Thậm chí, lúc ta sinh ra, bố ta còn chả có ở bệnh viện.
Bố cũng biết ta buồn, năm nào cũng gửi quà to ơi là to, bảo: Sau này bố nghỉ hưu cho sinh nhật một năm 12 lần luôn
Ta cũng cười, cho qua
Có quà đấy, nhưng mà không có bố, vui vẫn vui, nhưng mà vẫn man mác buồn đâu đó trong lòng.
Tiếp tục chuyện nha!
Ta nhìn ngó vớ vẩn, lại thấy cái bóng quen quen. Nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra là thằng Minh, đang ôm cái gì đấy, trông khệ nệ lắm.
Định tiến lên hỏi hắn trước, ngờ đâu hắn vẫy vẫy tay gọi ta lại
Chậc...chậc, chắc là có việc gì.
Ô kìa! Hắn ta chính là đang ôm 1 con gấu bông cỡ siêu big đấy! To bằng hắn a!
Ta trêu: Minh đẹp trai bê gấu đi tặng ngươi yêu à?
Hắn mặt hồng hồng, quát: Người yêu cái con khỉ! Sinh nhật mày, tao đem tặng mày.
Nghe xong tâm trạng ta tốt hẳn lên, có thằng con trai tặng quà sinh nhật nha! Cao hứng quá a!
Ta cười hì hì: Yêu mày thế. Cảm ơn nhá. Hehe
Hắn hỏi lại: Thích không?
Ta gật đầu lia lịa: Có chứ. Soái tặng mà không thích thì phí.
Ba la, bô lô chém vài câu rồi ta đi về
Ôm con gấu mà lòng vui lạ.
Mọi người tặng quà ta không có cái cảm giác này đâu!
Ai tốt bụng giải thích hộ ta tại sao cái!
* Lời của Minh *
-Mày cẩn thận cái lời nói, vô tư phun ra câu 'Yêu mày thế' là không được đâu
Nhỡ đâu mày cũng nói với những đứa con trai khác thì sao?
...
KHÔNG ĐƯỢC!!!
...
TAO KHÔNG CHO!!!
Đấy, đấy, là cảm giác của ta hôm nay
Chuyện nó là dư lày:
Ta cao 1m53, nặng 41kg.
Nghe thì có vẻ cân đối đúng hơm? Thế mà hình như ta thiếu estrogen hay sao ý, mỡ vào sai chỗ, vòng 2, đùi thừa mỡ trầm trọng ; vòng 1, vòng 3 lép kẹp. Tệ nhất là đùi, lắm mỡ không sao kể xiết.
Bi kịch!
Thật là bi kịch mà!
Ta bắt đầu search mạng, tìm kiếm phương phá giảm mỡ bụng, mỡ đùi. Một loạt kết quả hiện ra: đi bộ, chạy nhanh, tập cardio, squat, leo cầu thang, tập tabata, yoga, nhảy dây,... vân vân và mây mây
Nhiều lắm, nhiều kinh khủng.
Cuối cùng ta chọn leo cầu thang
Khổ nỗi cái nơi ta chọn leo cầu thang ngay gần chỗ bọn con trai cùng lớp, trong đó có cả chó Minh đá bóng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, vì eo nhỏ, vì đùi thon, ta đây bất chấp tất cả...để thể dục.
E hèm!!!
Dưới bầu trời cao cao, mây xanh xanh, gió hiu hiu, có đứa con gái leo lên leo xuống mấy cái bậc cầu thang như một con dở.
Đừng cười ta, các bác các chị cứ thử béo bụng xem T.T
Nhắc lại đến việc chơi cờ, ta biết nhận quân, xếp quân, cách đi, luật chơi với nước nhập thành rồi nhé
Cảm ơn mày nắm nắm nuôn, Minh ạ! Hehehe
Chỉ là đổi lại việc biết chơi cờ cũng hơi đắt đi!
Trong một buổi sáng, ta biết chơi cờ. Yeahhh!
Cũng trong buổi sáng ấy, hắn ta lủm hết đống thạch với mochi ta làm tối hôm trước. Ồ ồ ồ ồ...!
Ta chợt cảm thấy đồng cảm sâu sắc với cố mẹ hắn: ' Cô chú có vất vả lắm không khi phải nuôi đứa tốn cơm tốn gạo như thằng Minh?'
Đúng.
Ta thật sâu cảm thấy thương bố mẹ hắn tần tảo nuôi hắn to như con lợn bây giờ.
Lạc đề rồi!
Vào vấn đề chính đây này.
2/6 là sinh nhật ta nha. Năm nay ta 13 tuổi nên mẹ bảo không tổ chức tiệc lớn
Thôi thì làm mâm cơn trong nhà vậy. Bạn bè thì tối hẹn chúng nó ra phố chơi thoy chứ chả mời mọc gì.
Vâng, lũ đấy nuôi tốn tiền lắm ạ!
Tưởng sẽ không được quà gì, cuối cùng lại được cô dì chú bác anh chị em tặng một đống quần áo giày dép.
Nào là quần áo ngắn, quần áo đi học, xăng-đan, giày sneakers...
Sướng run ngươi.
Đến cuối ngày còn có bất ngờ to bự nữa cơ.
# Hết bữa sinh nhật, ta thong dong lượn ngoài đường. Hôm nay vắng xe cộ, trời lại lất phất mưa.
Bỗng dưng ta lại thấy buồn...
Bố ta là giáo viên, mùa hè là mùa thi, thành ra năm nào sinh nhật ta bố cũng phải đi coi thi xa nhà, không về được. Thậm chí, lúc ta sinh ra, bố ta còn chả có ở bệnh viện.
Bố cũng biết ta buồn, năm nào cũng gửi quà to ơi là to, bảo: Sau này bố nghỉ hưu cho sinh nhật một năm 12 lần luôn
Ta cũng cười, cho qua
Có quà đấy, nhưng mà không có bố, vui vẫn vui, nhưng mà vẫn man mác buồn đâu đó trong lòng.
Tiếp tục chuyện nha!
Ta nhìn ngó vớ vẩn, lại thấy cái bóng quen quen. Nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra là thằng Minh, đang ôm cái gì đấy, trông khệ nệ lắm.
Định tiến lên hỏi hắn trước, ngờ đâu hắn vẫy vẫy tay gọi ta lại
Chậc...chậc, chắc là có việc gì.
Ô kìa! Hắn ta chính là đang ôm 1 con gấu bông cỡ siêu big đấy! To bằng hắn a!
Ta trêu: Minh đẹp trai bê gấu đi tặng ngươi yêu à?
Hắn mặt hồng hồng, quát: Người yêu cái con khỉ! Sinh nhật mày, tao đem tặng mày.
Nghe xong tâm trạng ta tốt hẳn lên, có thằng con trai tặng quà sinh nhật nha! Cao hứng quá a!
Ta cười hì hì: Yêu mày thế. Cảm ơn nhá. Hehe
Hắn hỏi lại: Thích không?
Ta gật đầu lia lịa: Có chứ. Soái tặng mà không thích thì phí.
Ba la, bô lô chém vài câu rồi ta đi về
Ôm con gấu mà lòng vui lạ.
Mọi người tặng quà ta không có cái cảm giác này đâu!
Ai tốt bụng giải thích hộ ta tại sao cái!
* Lời của Minh *
-Mày cẩn thận cái lời nói, vô tư phun ra câu 'Yêu mày thế' là không được đâu
Nhỡ đâu mày cũng nói với những đứa con trai khác thì sao?
...
KHÔNG ĐƯỢC!!!
...
TAO KHÔNG CHO!!!
/28
|