Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chương 30

/59


VII

Chết thật rồi!

Chỉ thấy ba nam sinh cao lớn đang hầm hầm chĩa súng vào hai chúng tôi và con Rex nữa! Nhìn xuống đất, trên mấy tờ tiền còn có chút phấn màu trắng... A! Phấn trắng? Ma túy? Không phải chứ?

“Đứng yên!” Tên cao nhất trong số chúng hét lên. Tôi và anh Nam Xuyên không hẹn mà cùng giơ hai tay lên. Đến ngay cả con Rex được huấn luyện siêu cấp cũng giờ hai chân trước lên.

Tuy mấy gã này xem ra cũng có vẻ sợ chúng tôi, trên trán chúng còn đổ mồ hôi lạnh nữa, nhưng trong tay chúng là súng thật! Chúng có thể cho chúng tôi và con Rex chết ngay tại chỗ. Thật là xui xẻo.

Lúc này, cái tên vừa bị con Rex hất ngã chạy vào nói: “Đại ca! Chúng... chúng nó xông vào mạnh quá!”

“Thôi được rồi! Tao biết rồi!” Tên cao gằn giọng nói, hình như là đang tức giận cái tên kia đã cho chúng tôi vào đây.

“Này! Chúng mày là ai? Do thám hả?”

Anh Nam Xuyên vội cười hi hi giải thích: “Do thám? À không phải đâu! Không phải mà! Qua đường! Chúng tôi chỉ qua đường thôi mà! Ha ha...”

Hai chân tôi mềm nhũn ra rồi, anh Nam Xuyên còn cười được nữa sao? Nhưng có điều là nụ cười của anh ấy lộ rõ ra là ngoài cười nhưng trong bụng run! Chẳng đẹp trai chút nào!

(Lời bình: Nhảm nhí! Cái mạng nhỏ giữ còn chưa xong, ai mà còn cười cho đẹp trai được nữa đây hả?)

“Qua đường?” Tên cao người hớp một ngụm nước. Hình như hắn ta còn căng thẳng hơn chúng tôi nữa? Hắn nhìn chúng tôi dò xét từ trên xuống dưới: “Xem hai đứa chúng mày sạch sẽ quá nhỉ, cũng không giống bọn dò thám... Cái con bé này, hình như còn nhỏ lắm?”

Hu hu hu... Đúng rồi! Chúng tôi là những đóa hoa của đất nước. Đặc biệt là tôi, bây giờ tôi vẫn còn là nụ hoa mà! Chẳng bao lâu nữa là hoa nở rồi! Các người đừng biến tôi thành nhụy tàn trước khi kịp nở đấy nhé! Hu hu hu... Tôi nhớ mẹ quá...

“Đúng rồi! Chúng tôi chỉ là qua đường thôi mà, chúng tôi không cố ý quấy rầy các anh đâu... Thế, các anh cứ tiếp tục đi nhé! Chúng tôi đi trước nhé, ha ha...” Nói xong, anh Nam Xuyên nháy mắt với tôi, chuẩn bị đi ra cửa.

“Đứng lại!” Tháy chúng tôi muốn bỏ trốn, mấy tên đó trở nên căng thẳng vô cùng, “cạch cạch cạch” mấy tiếng nạp đạn lên nòng, khiến tôi sợ quá nước mắt chảy tràn.

“Hu hu hu... Anh... anh... anh Nam Xuyên, họ có súng đấy, em… em… thấy chúng ta đừng nên cử động thì tốt hơn…”

“Ừ! Anh thấy em nói cũng có lý đấy!”

Lúc này, một tên đeo kính đứng sau tên cao nãy giờ đột nhiên kêu lớn: “Đại ca! Anh mau nhìn này! Đó… đó chính là cảnh khuyển mà!”

“Cái gì? Cảnh khuyển?”

Vừa nói xong mấy tên kia lập tức lộ vẻ hoảng hốt, tay cầm súng cứ run lên bần bật.

Hu hu hu… Trời ơi! Các người đừng có run tay nữa được không? Lỡ như bóp trúng cò thì sao? Hu hu hu… Không ngờ thận phận thật của Rex bị họ phát hiện ra, lần này thì vô phương giải thích rồi! Chết chắc!

Tôi loáng thoáng nghe anh Nam Xuyên đang nghiến răng lầm bầm: “Cái tên bốn mắt chết bầm đó cũng có hiểu biết đấy nhỉ, ngay cả cảnh khuyển mà cũng nhận ra…”

Hu hu hu… anh Nam Xuyên ơi, anh nói nhỏ tiếng chút chứ! Nếu để họ nghe được anh đang chửi rủa thì sẽ chẳng còn cơ hội để sống nữa đâu! Hu hu hu… Số mạng của tôi sao lại khổ thế này?

“Nói! Các người… rốt cuộc là người thế nào hả?” Tên đại ca rõ ràng là đang rất tức giận, nhất định cho là chúng tôi đang gạt hắn, giương mắt nhìn xoáy vào chúng tôi.

Anh Nam Xuyên tỏ ra vô cùng nhẫn nại nói: “Hiểu lầm rồi! Hoàn toàn là hiểu lầm thôi! Nó tuy đúng là cảnh khuyển, nhưng không giống như các anh nghĩ đâu…”

“Rốt, rốt, rốt cuộc là chuyện gì hả?”

“Ừ, chuyện là thế này. Chúng tôi…” Thế là anh Nam Xuyên không thể không mang chuyện đi tìm Nguyên Dạ kể hết cho bọn chúng nghe.

Tên cao cao gãi đầu: “Cái gì? Bệnh mù đường? Mày tưởng tao là thằng ngu hả? Tao có thể tin mấy lời bịa đặt của chúng mày sao?”

Anh Nam Xuyên phẩy tay: “Trời ơi! Tôi nói đến khản cổ mà các anh chẳng chịu tin? Thôi đi! Thôi đi! Không chơi với các anh nữa! Chúng tôi đi đây!”

Hả? Anh Nam Xuyên điên rồi à? Sao anh ấy dám nói chuyện với chúng như thế chứ?

Tên cao lớn hét lên, trán đổ mồ hôi ào ào: “Không được! Tụi bay biết hết rồi. Tuyệt đối không được đi!”

“Ui da, anh yên tâm đi! Chúng tôi không nói chuyện các anh đang dùng thứ bột trắng trắng này ra đâu!”

“Bột trắng?” Bốn tên đó đồng thanh kêu lên, mặt sợ đến nỗi trắng bệch ra.


/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status