Bà Thuyên tát cho nhỏ Trân một cái đau thấu trời……con nhỏ sống trong nhung lụa lần đầu tiên bị mẹ mình đánh……nhỏ vô cùng kinh ngạc……
“mẹ???????”_ đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên……nhỏ Trân nhìn bà Thuyên trân trối, nước mắt rưng rưng bật khóc……
“mẹ ơi!!!!!!”_ nhỏ Chi yên lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng can ngăn……lần đầu tiên mẹ nhỏ tức giận đến mức đánh chị gái nhỏ mà lại……
“con ngồi yên đó!!!!!!!”_ bà Thuyên gạt tay Chi và nói: “chuyện này không liên quan gì tới con cả!!!!!!!”
“mẹ ơi con không………”_ nhỏ Trân như có gì đó bức xúc……
“con im đi!!!!!!!”_ bà Thuyên hét lên……dường như những lời nó nói đả kích mạnh tới tinh thần của bà ta……
Nhỏ Trân sợ hãi liền yên lặng……nó khẽ nhíu mày nhìn nhỏ Trân bằng ánh mắt kì lạ……có cái gì đó ở con nhỏ khiến cho nó cảm thấy có vấn đề……
“muốn nạt nộ thì đợi tôi đi hãy làm!!!!!”_ nó thở hắt ra một hơi rồi chỉ thẳng vào mặt nhỏ Trân nói: “còn mày!!!!!! Xem lại thái độ của mình đi!!!!!! Một khi dám bán Cherry thì khi nắm Dương Khang trong tay mày sẽ làm gì?????? Nếu việc này diễn ra một lần nữa thì tao thề sẽ tống mày vào tù ngay lập tức!!!!!”
Câu nói của nó làm cho cả ba mẹ con bà Thuyên trợn tròn mắt……để lại một ánh mắt đe dọa với họ, nó cười khểnh rồi bước từng bước đi lên gác……dĩ nhiên là nó không quên nhặt lại những thứ mình đã vứt dưới đất……
Có tiếng tách chén vỡ choang dưới nhà, tiếng quát tháo ầm ĩ của bà Thuyên……nhưng nó không quan tâm, việc Cherry bị đưa ra bán đấu giá khiến nó vô cùng giận dữ……mạng lưới nhà hàng Cherry là tâm huyết thứ hai của bố nó, nó không muốn bản thân làm cho bố nó buồn lòng……và nó cảm thấy thật thất vọng với nhỏ Trân……những tưởng con nhỏ thông minh giỏi giang trong lĩnh vực ngoại giao và quản trị kinh doanh nhưng sự việc này làm nó thật sự vô cùng vô cùng thất vọng……nhỏ Trân có suy nghĩ quá ngắn không biết nhìn xa……thậm chí còn có thể bị người khác lợi dụng một cách dễ dàng……
Khẽ lắc đầu, nó vứt cặp sách xuống và đi về phía tủ quần áo……lấy bộ đồ thuận tiện cho việc hoạt động tay chân nhất, nó đi vào phòng tắm và xả nước vào cơ thể……chỉ có cách này mới làm cái đầu đang bốc hỏa của nó nguội bớt và cũng giúp nó bớt căng thẳng hơn……
Lau khô mái tóc, nó chuẩn bị đồ đạc rồi đi xuống nhà……không thấy ba mẹ con mẹ kế nó đâu cả, nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng oang oang của bà Thuyên ở đâu đó trong ngôi nhà……khẽ nhếch mép cười, nó bước thẳng ra ngoài …… không quên liếc nhìn nơi phòng khách, ấm chén tan tành mỗi cái một nơi……nó có thể tưởng tượng được cơn giận dữ của người mẹ bị chính con gái mình xỏ mũi……
Nó ân cần dặn dò mấy cô giúp việc dọn dẹp thật sạch sẽ nơi phòng khách……với kinh nghiệm suốt mấy năm qua, nó không muốn những người làm công ăn lương như họ phải chịu nghe bà mẹ ghẻ của nó mắng nhiếc……mình nó chịu là quá đủ rồi……
……………………
Vừa bước ra tới cổng thì Dương đã tròn mắt lên nhìn nó……và ngay lập tức anh hỏi:
“em ăn mặc cái kiểu gì thế này????? Trời đang trở lạnh mà sao lại mặc quần ngố áo cộc vậy???????”
“có lạnh lắm đâu!!!!!!”_ nó nhún nói một cách thản nhiên: “anh chở em ra cửa hàng xe đạp!!!!! em muốn mua một cái!!!!!!!”
“em đùa à?????”_ Dương trợn mắt lên với nó: “có gì cứ gọi anh là được rồi!!!!! anh không muốn em gặp nguy hiểm như lần trước!!!!!!”
“anh biết em là người thế nào mà!!!!!”_ nó mở cửa xe và ngồi yên vị trên ghế……
“……………”_ Dương khẽ lắc đầu và bước vào xe……
Anh thật chẳng muốn nó gặp nguy hiểm một lần nữa……tuy khó chịu nhưng hôm đó nếu không có hắn thì nó phơi xác ở trên đường rồi……một thân một mình con gái đi đêm, nó không sợ nhưng người khác sợ, nó không lo nhưng người khác lo……và giờ không chỉ có mình Dương lo và sợ cho nó nữa mà còn có cả hắn……
“đợi chuyện này lắng xuống anh sẽ đưa em đi mua xe!!!!!!”_ Dương cương quyết nói rồi nhấn ga cho xe chạy……
“anh lo gì chứ!!!!!!”_ nó nhún vai nói một câu bất cần: “em chẳng phải là nhân vật nào đó lớn lao mà phải được bảo vệ!!!!!”
“em thôi cái giọng đó đi!!!!!!”_ Dương gắt lên: “có biết bao nhiêu người lo lắng cho em đấy!!!!!!!!”
“em có bắt ai lo cho em đâu!!!!!!”_ nó vẫn cái giọng đều đều ấy……
……KÍT……ÍT……ÍT……
Nó suýt chút nữa thì đập đầu vào kính xe……vốn dĩ nó không bao giờ thắt dây an toàn khi ngồi với Dương……
“anh dừng lại đột ngột là có ý gì đây????????”
……BỐP……
Dương tát cho nó một cái đau điếng……lần đầu tiên anh động tay tát nó……bất ngờ là biểu hiện duy nhất trên mặt nó lúc này……
“em thôi ngay cái giọng bất cần đó đi!!!!!”_ Dương gằn giọng lên nói với nó: “em phải biết rằng anh và mọi người rất lo cho em!!!!! không những thế tên nhóc đó cũng………”
“anh Dương!!!!!!”_ nó quát ầm lên: “em đã nói là đừng nhắc tới tên đó trước mặt em rồi sao?????”
“……………”
Đôi mắt nó đỏ ngầu lên giận dữ, Dương hoàn toàn không ngờ được thái độ của nó lại như thế……có lẽ hắn đã ảnh hưởng tới nó khá nhiều, và chính điều đó khiến cho nó dao động……anh có nên hy vọng vào hắn như Nhi đã nói không?????? Anh đã sai lầm một lần khi giao nó cho Chiến……mong rằng lần này anh sẽ không phải hối hận vì quyết định của chính mình!!!!!!!
“nếu không đi em sẽ xuống đấy!!!!!”_ nó lạnh lùng nói và đưa tay định mở cửa xe……
Nhưng Dương với người cài lại cửa xe……đồng thời anh thắt dây an toàn cho nó……
“ngồi cẩn thận!!!!!!”_ anh nhìn nó và nghiêm túc nói: “anh sẽ chở em đến nhà hàng!!!! Chuyện mua xe đạp để sau!!!!!! Khi nào tìm ra đứa nào chọc gậy bánh xe thì anh sẽ tự nguyện đưa em đi mua!!!!!!!! Được chứ???????”
“tùy anh thôi!!!!!!!”_ nó nhún vai nói một cách bất cần……
Dương chỉ khẽ nhíu mày rồi cũng nhấn ga cho xe chạy tiếp……anh chẳng thể làm gì được với nó cả, cái tính ngang ngạnh từ trước tới nay vẫn vậy……
Nó không để ý đến thái độ khó chịu của Dương, hay nói đúng hơn là nó không thèm quan tâm……nó vốn dĩ là vậy rồi, dửng dưng với mọi thứ, trong thâm tâm nó biết những gì mình làm khiến cho nhiều người phải lo lắng, nhưng biết làm sao hơn……chỉ có như vậy mới không làm cho ai tổn thương vì nó mà thôi……
Chiếc xe dừng trước cửa của nhà hàng Cherry, nó bình thản bước xuống xe và nói với Dương……
“em làm việc đây!!!! Rảnh thì lên Bar uống với em mấy ly!!!!!!!”
“khi nào về nhớ gọi cho anh, anh sẽ lái xe đến đón!!!!!”_ Dương không để tâm đến lời nói của nó mà ngay lập tức dặn dò……
Nó khẽ nhún vai cười rồi đi thẳng vào trong nhà hàng……Dương chỉ biết lắc đầu phóng xe đi mất hút……
…………………
Nó đứng phía sau cánh cửa kính khẽ thở dài, lắc đầu đi vào bên trong nơi những quản lý của từng bộ phận đang chờ để báo cáo tình hình nhà hàng trong hai ngày làm việc……
“chào cô chủ!!!!!!”
“các anh chị vất vả rồi!!!!!!”_ nó mỉm cười nhẹ nhàng nói: “chỉ cần để tài liệu vào trong văn phòng của em là được rồi!!!!”
“cô chủ đừng nói vậy!!!!!!”_ chị quản lý tầng một Trần Lan Hương lắc đầu trả lời: “nhờ cô chủ mà mọi người mới có ngày hôm nay!!!!!! Đây chính là trách nhiệm của chúng tôi mà!!!!!!”
“thật cảm ơn mọi người!!!!!!”_ nó thật sự cảm kích vì những người đã tin tưởng và đi theo nó suốt thời gian qua……
Cả năm người quản lý cũng chỉ biết mỉm cười……với họ, nó giống như một người em gái vậy và nó cũng chính là vị ân nhân vĩ đại nhất……chỉ cần nhìn thấy ngoại hình bây giờ của nó thì họ cũng đủ biết rằng từ bây giờ cả năm người sẽ không còn có mặt ở cùng một nơi nữa……
……trong văn phòng của nó ở tầng hai……
“vì một vài lý do!!!!!! Bây giờ em sẽ tăng cường bảo vệ cho từng khu vực!!!!!!!”_ nó sau khi xem xét xong mọi tài liệu liền vào thằng vấn đề chính, cũng là vấn đề nó lo lắng nhất: “nhất là tầng một, ba và bốn!!!!!! tầng năm thế giới dành cho giới thượng lưu và diễn viên ca sĩ đặc biệt nổi tiếng nên vấn đề an ninh không cần phải lo lắng!!!!!!”
“cô chủ lo ngại điều gì mà cần thiết phải tăng cường an ninh vậy??????”_ anh quản lý tầng 5 Nguyễn Gia Bảo lên tiếng hỏi……
“từ thời điểm này những chuyện chưa bao giờ có sẽ xảy ra!!!!!! Có lẽ mình em thì không thể giải quyết được!!!!!!”_ nó nói giọng hơi chùn xuống: “sự ổn định của Cherry suốt thời gian qua sẽ bị phá vỡ nếu như sơ xảy chỉ một chút!!!!!!!”
“có phải vì tin Cherry bị đưa ra đấu giá ở thị trường bên Mỹ gây nên xáo động?????”_ anh quản lý Bar cùng với nó, Nguyễn Đức Mạnh lên tiếng: “tôi nghĩ việc này ảnh hưởng khá nhiều đến uy tín của mạng lưới nhà hàng ở Mỹ!!!!!”
“anh nói đúng lắm!!!!!! em không biết bên đó tình hình có ổn không nữa!!!!!!”_ nó khẽ nhíu đôi mày tức giận……
“anh có thể sang đó giúp họ thời gian này!!!!!!”_ quản lý tổng nhà hàng kiêm tiếp khách nơi tầng 4, Vũ Thế Anh đề nghị: “khi nào ổn định anh sẽ lại quay về đây!!!!!!!”
“câu này em đã nghe từ trợ lý Lâm cách đây 4 năm và anh ấy có trở về Việt Nam lần nào đâu!!!!!!!”_ nó bóp trán suy nghĩ: “để em một mình gánh nguyên mạng lưới nhà hàng toàn Châu Á và Châu Âu để mở rộng thị trường ở Mỹ!!!!!!! anh nghĩ em sẽ dễ dàng để anh đi nốt à?????”
“nhưng cô chủ đã tìm ra kẻ đưa tin chưa?????”_ người cuối cùng phụ trách về an ninh nhà hàng Lâm Chí Vũ hỏi: “phải có là một nhóm người thì mới có thể gây lên vụ tai tiếng này!!!!!!”
“khỏi lo cái đó!!!!!!”_ nó lắc đầu cười khểnh nói: “em sẽ đưa từng đứa một vào tù mọt gông!!!!!!! Còn đứa cầm đầu thì……”
“em tìm ra người đứng đằng sau rồi ư???????”
“thôi kết thúc mọi chuyện ở đây!!!!!!!”_ nó đứng dậy sắp xếp giấy tờ và nói lảng đi chuyện khác: “các anh chị trở về làm việc đi!!!!!! Mất khá nhiều thời gian rồi!!!!!!”
Biết nó không muốn nói tới chuyện này nên cả năm người cũng yên lặng cúi đầu chào rồi bước ra ngoài……nó ngồi phịch xuống ghế thở dài một cái……đặt một tay lên trán mà khẽ nhắm đôi mắt lại……giờ nó cầm bình tâm để đối mặt với những người quen thuộc trong Bar……nhất là thầy của nó……
“mẹ???????”_ đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên……nhỏ Trân nhìn bà Thuyên trân trối, nước mắt rưng rưng bật khóc……
“mẹ ơi!!!!!!”_ nhỏ Chi yên lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng can ngăn……lần đầu tiên mẹ nhỏ tức giận đến mức đánh chị gái nhỏ mà lại……
“con ngồi yên đó!!!!!!!”_ bà Thuyên gạt tay Chi và nói: “chuyện này không liên quan gì tới con cả!!!!!!!”
“mẹ ơi con không………”_ nhỏ Trân như có gì đó bức xúc……
“con im đi!!!!!!!”_ bà Thuyên hét lên……dường như những lời nó nói đả kích mạnh tới tinh thần của bà ta……
Nhỏ Trân sợ hãi liền yên lặng……nó khẽ nhíu mày nhìn nhỏ Trân bằng ánh mắt kì lạ……có cái gì đó ở con nhỏ khiến cho nó cảm thấy có vấn đề……
“muốn nạt nộ thì đợi tôi đi hãy làm!!!!!”_ nó thở hắt ra một hơi rồi chỉ thẳng vào mặt nhỏ Trân nói: “còn mày!!!!!! Xem lại thái độ của mình đi!!!!!! Một khi dám bán Cherry thì khi nắm Dương Khang trong tay mày sẽ làm gì?????? Nếu việc này diễn ra một lần nữa thì tao thề sẽ tống mày vào tù ngay lập tức!!!!!”
Câu nói của nó làm cho cả ba mẹ con bà Thuyên trợn tròn mắt……để lại một ánh mắt đe dọa với họ, nó cười khểnh rồi bước từng bước đi lên gác……dĩ nhiên là nó không quên nhặt lại những thứ mình đã vứt dưới đất……
Có tiếng tách chén vỡ choang dưới nhà, tiếng quát tháo ầm ĩ của bà Thuyên……nhưng nó không quan tâm, việc Cherry bị đưa ra bán đấu giá khiến nó vô cùng giận dữ……mạng lưới nhà hàng Cherry là tâm huyết thứ hai của bố nó, nó không muốn bản thân làm cho bố nó buồn lòng……và nó cảm thấy thật thất vọng với nhỏ Trân……những tưởng con nhỏ thông minh giỏi giang trong lĩnh vực ngoại giao và quản trị kinh doanh nhưng sự việc này làm nó thật sự vô cùng vô cùng thất vọng……nhỏ Trân có suy nghĩ quá ngắn không biết nhìn xa……thậm chí còn có thể bị người khác lợi dụng một cách dễ dàng……
Khẽ lắc đầu, nó vứt cặp sách xuống và đi về phía tủ quần áo……lấy bộ đồ thuận tiện cho việc hoạt động tay chân nhất, nó đi vào phòng tắm và xả nước vào cơ thể……chỉ có cách này mới làm cái đầu đang bốc hỏa của nó nguội bớt và cũng giúp nó bớt căng thẳng hơn……
Lau khô mái tóc, nó chuẩn bị đồ đạc rồi đi xuống nhà……không thấy ba mẹ con mẹ kế nó đâu cả, nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng oang oang của bà Thuyên ở đâu đó trong ngôi nhà……khẽ nhếch mép cười, nó bước thẳng ra ngoài …… không quên liếc nhìn nơi phòng khách, ấm chén tan tành mỗi cái một nơi……nó có thể tưởng tượng được cơn giận dữ của người mẹ bị chính con gái mình xỏ mũi……
Nó ân cần dặn dò mấy cô giúp việc dọn dẹp thật sạch sẽ nơi phòng khách……với kinh nghiệm suốt mấy năm qua, nó không muốn những người làm công ăn lương như họ phải chịu nghe bà mẹ ghẻ của nó mắng nhiếc……mình nó chịu là quá đủ rồi……
……………………
Vừa bước ra tới cổng thì Dương đã tròn mắt lên nhìn nó……và ngay lập tức anh hỏi:
“em ăn mặc cái kiểu gì thế này????? Trời đang trở lạnh mà sao lại mặc quần ngố áo cộc vậy???????”
“có lạnh lắm đâu!!!!!!”_ nó nhún nói một cách thản nhiên: “anh chở em ra cửa hàng xe đạp!!!!! em muốn mua một cái!!!!!!!”
“em đùa à?????”_ Dương trợn mắt lên với nó: “có gì cứ gọi anh là được rồi!!!!! anh không muốn em gặp nguy hiểm như lần trước!!!!!!”
“anh biết em là người thế nào mà!!!!!”_ nó mở cửa xe và ngồi yên vị trên ghế……
“……………”_ Dương khẽ lắc đầu và bước vào xe……
Anh thật chẳng muốn nó gặp nguy hiểm một lần nữa……tuy khó chịu nhưng hôm đó nếu không có hắn thì nó phơi xác ở trên đường rồi……một thân một mình con gái đi đêm, nó không sợ nhưng người khác sợ, nó không lo nhưng người khác lo……và giờ không chỉ có mình Dương lo và sợ cho nó nữa mà còn có cả hắn……
“đợi chuyện này lắng xuống anh sẽ đưa em đi mua xe!!!!!!”_ Dương cương quyết nói rồi nhấn ga cho xe chạy……
“anh lo gì chứ!!!!!!”_ nó nhún vai nói một câu bất cần: “em chẳng phải là nhân vật nào đó lớn lao mà phải được bảo vệ!!!!!”
“em thôi cái giọng đó đi!!!!!!”_ Dương gắt lên: “có biết bao nhiêu người lo lắng cho em đấy!!!!!!!!”
“em có bắt ai lo cho em đâu!!!!!!”_ nó vẫn cái giọng đều đều ấy……
……KÍT……ÍT……ÍT……
Nó suýt chút nữa thì đập đầu vào kính xe……vốn dĩ nó không bao giờ thắt dây an toàn khi ngồi với Dương……
“anh dừng lại đột ngột là có ý gì đây????????”
……BỐP……
Dương tát cho nó một cái đau điếng……lần đầu tiên anh động tay tát nó……bất ngờ là biểu hiện duy nhất trên mặt nó lúc này……
“em thôi ngay cái giọng bất cần đó đi!!!!!”_ Dương gằn giọng lên nói với nó: “em phải biết rằng anh và mọi người rất lo cho em!!!!! không những thế tên nhóc đó cũng………”
“anh Dương!!!!!!”_ nó quát ầm lên: “em đã nói là đừng nhắc tới tên đó trước mặt em rồi sao?????”
“……………”
Đôi mắt nó đỏ ngầu lên giận dữ, Dương hoàn toàn không ngờ được thái độ của nó lại như thế……có lẽ hắn đã ảnh hưởng tới nó khá nhiều, và chính điều đó khiến cho nó dao động……anh có nên hy vọng vào hắn như Nhi đã nói không?????? Anh đã sai lầm một lần khi giao nó cho Chiến……mong rằng lần này anh sẽ không phải hối hận vì quyết định của chính mình!!!!!!!
“nếu không đi em sẽ xuống đấy!!!!!”_ nó lạnh lùng nói và đưa tay định mở cửa xe……
Nhưng Dương với người cài lại cửa xe……đồng thời anh thắt dây an toàn cho nó……
“ngồi cẩn thận!!!!!!”_ anh nhìn nó và nghiêm túc nói: “anh sẽ chở em đến nhà hàng!!!! Chuyện mua xe đạp để sau!!!!!! Khi nào tìm ra đứa nào chọc gậy bánh xe thì anh sẽ tự nguyện đưa em đi mua!!!!!!!! Được chứ???????”
“tùy anh thôi!!!!!!!”_ nó nhún vai nói một cách bất cần……
Dương chỉ khẽ nhíu mày rồi cũng nhấn ga cho xe chạy tiếp……anh chẳng thể làm gì được với nó cả, cái tính ngang ngạnh từ trước tới nay vẫn vậy……
Nó không để ý đến thái độ khó chịu của Dương, hay nói đúng hơn là nó không thèm quan tâm……nó vốn dĩ là vậy rồi, dửng dưng với mọi thứ, trong thâm tâm nó biết những gì mình làm khiến cho nhiều người phải lo lắng, nhưng biết làm sao hơn……chỉ có như vậy mới không làm cho ai tổn thương vì nó mà thôi……
Chiếc xe dừng trước cửa của nhà hàng Cherry, nó bình thản bước xuống xe và nói với Dương……
“em làm việc đây!!!! Rảnh thì lên Bar uống với em mấy ly!!!!!!!”
“khi nào về nhớ gọi cho anh, anh sẽ lái xe đến đón!!!!!”_ Dương không để tâm đến lời nói của nó mà ngay lập tức dặn dò……
Nó khẽ nhún vai cười rồi đi thẳng vào trong nhà hàng……Dương chỉ biết lắc đầu phóng xe đi mất hút……
…………………
Nó đứng phía sau cánh cửa kính khẽ thở dài, lắc đầu đi vào bên trong nơi những quản lý của từng bộ phận đang chờ để báo cáo tình hình nhà hàng trong hai ngày làm việc……
“chào cô chủ!!!!!!”
“các anh chị vất vả rồi!!!!!!”_ nó mỉm cười nhẹ nhàng nói: “chỉ cần để tài liệu vào trong văn phòng của em là được rồi!!!!”
“cô chủ đừng nói vậy!!!!!!”_ chị quản lý tầng một Trần Lan Hương lắc đầu trả lời: “nhờ cô chủ mà mọi người mới có ngày hôm nay!!!!!! Đây chính là trách nhiệm của chúng tôi mà!!!!!!”
“thật cảm ơn mọi người!!!!!!”_ nó thật sự cảm kích vì những người đã tin tưởng và đi theo nó suốt thời gian qua……
Cả năm người quản lý cũng chỉ biết mỉm cười……với họ, nó giống như một người em gái vậy và nó cũng chính là vị ân nhân vĩ đại nhất……chỉ cần nhìn thấy ngoại hình bây giờ của nó thì họ cũng đủ biết rằng từ bây giờ cả năm người sẽ không còn có mặt ở cùng một nơi nữa……
……trong văn phòng của nó ở tầng hai……
“vì một vài lý do!!!!!! Bây giờ em sẽ tăng cường bảo vệ cho từng khu vực!!!!!!!”_ nó sau khi xem xét xong mọi tài liệu liền vào thằng vấn đề chính, cũng là vấn đề nó lo lắng nhất: “nhất là tầng một, ba và bốn!!!!!! tầng năm thế giới dành cho giới thượng lưu và diễn viên ca sĩ đặc biệt nổi tiếng nên vấn đề an ninh không cần phải lo lắng!!!!!!”
“cô chủ lo ngại điều gì mà cần thiết phải tăng cường an ninh vậy??????”_ anh quản lý tầng 5 Nguyễn Gia Bảo lên tiếng hỏi……
“từ thời điểm này những chuyện chưa bao giờ có sẽ xảy ra!!!!!! Có lẽ mình em thì không thể giải quyết được!!!!!!”_ nó nói giọng hơi chùn xuống: “sự ổn định của Cherry suốt thời gian qua sẽ bị phá vỡ nếu như sơ xảy chỉ một chút!!!!!!!”
“có phải vì tin Cherry bị đưa ra đấu giá ở thị trường bên Mỹ gây nên xáo động?????”_ anh quản lý Bar cùng với nó, Nguyễn Đức Mạnh lên tiếng: “tôi nghĩ việc này ảnh hưởng khá nhiều đến uy tín của mạng lưới nhà hàng ở Mỹ!!!!!”
“anh nói đúng lắm!!!!!! em không biết bên đó tình hình có ổn không nữa!!!!!!”_ nó khẽ nhíu đôi mày tức giận……
“anh có thể sang đó giúp họ thời gian này!!!!!!”_ quản lý tổng nhà hàng kiêm tiếp khách nơi tầng 4, Vũ Thế Anh đề nghị: “khi nào ổn định anh sẽ lại quay về đây!!!!!!!”
“câu này em đã nghe từ trợ lý Lâm cách đây 4 năm và anh ấy có trở về Việt Nam lần nào đâu!!!!!!!”_ nó bóp trán suy nghĩ: “để em một mình gánh nguyên mạng lưới nhà hàng toàn Châu Á và Châu Âu để mở rộng thị trường ở Mỹ!!!!!!! anh nghĩ em sẽ dễ dàng để anh đi nốt à?????”
“nhưng cô chủ đã tìm ra kẻ đưa tin chưa?????”_ người cuối cùng phụ trách về an ninh nhà hàng Lâm Chí Vũ hỏi: “phải có là một nhóm người thì mới có thể gây lên vụ tai tiếng này!!!!!!”
“khỏi lo cái đó!!!!!!”_ nó lắc đầu cười khểnh nói: “em sẽ đưa từng đứa một vào tù mọt gông!!!!!!! Còn đứa cầm đầu thì……”
“em tìm ra người đứng đằng sau rồi ư???????”
“thôi kết thúc mọi chuyện ở đây!!!!!!!”_ nó đứng dậy sắp xếp giấy tờ và nói lảng đi chuyện khác: “các anh chị trở về làm việc đi!!!!!! Mất khá nhiều thời gian rồi!!!!!!”
Biết nó không muốn nói tới chuyện này nên cả năm người cũng yên lặng cúi đầu chào rồi bước ra ngoài……nó ngồi phịch xuống ghế thở dài một cái……đặt một tay lên trán mà khẽ nhắm đôi mắt lại……giờ nó cầm bình tâm để đối mặt với những người quen thuộc trong Bar……nhất là thầy của nó……
/111
|