Chương 1: Đề cử
Vào tháng năm, hoa tường vi nở rộ, tiết trời Tấn Thành dần dần ấm lên.
Vào giờ tan tầm, trên đường tấp nập xe cộ, hoàng hôn bao trùm thành phố, đèn hoa mộc ở các góc đường thắp sáng cả màn đêm, ánh đèn mông lung mờ ảo.
Trong chiếc xe SUV màu đen an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trong xe.
"Bọn em vẫn đang đi, tầm nửa giờ nữa mới đến nơi." Trần Thiển đè nén thanh âm, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi, Tân tỷ, chị cứ yên tâm! Chi Hạ đã chuẩn bị xong rồi. Hẹn gặp lại."
Cúp điện thoại, Trần Thiển thở ra một hơi, quay đầu đang định nói gì đó nhưng thấy Đường Chi Hạ còn đang ngủ nên cô không có lên tiếng .
Đường Chi Hạ ngiêng đầu, nửa gương mặt cô bị chiếc mũ vành rộng màu đen che lại hơn nửa, trộm nhìn có thể thấy gương mặt này xinh đẹp biết bao nhiêu.
"Tân tỷ đến rồi ạ?" Đường Chi Hạ chậm rãi ngồi thẳng người, đưa tay lấy mũ xuống. Gương mặt kia dần lộ ra. Gương mặt hình trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan thanh tú, làn da trắng không lẫn chút tạp chất, cả người tỏa ra nét thành nhã xen một phần anh khí thoải mái. Có thể nói, vẻ đẹp này hiện nay rất khan hiếm trong giới giải trí. Đây là lần đầu Trần Thiển gặp cô nên lúc này trong đầu chỉ chỉ có hai chữ: Kinh diễm.
"Chưa đâu, chị ấy cũng bị kẹt xe." Trần Thiển giúp cô sửa lại mái tóc, "Em có muốn ngủ tiếp một lúc nữa không?"
Đường Chi Hạ dịu mắt, "Thôi ạ."
Ba tháng trước, Chi Hạ kí hợp đồng với Star Media. Công ty đã phát triển một chương trình đào tạo chuyên sâu cho cô. Ngoại trừ sáu giờ đi ngủ mỗi ngày, thời gian còn lại của cô đều là các loại khóa học âm nhạc, thanh nhạc, khiêu vũ và diễn xuất. Chính vì không xuất đạo chính qui nên cô phải học hỏi rất nhiều so với hai thành viên khác đã ký trong cùng một đợt. Tuy nhiên, may mắn thay, cô có thiên phú trong lĩnh vực này. Sau khi quay quảng cáo sữa tắm, hiệu quả không tệ nên công ty bắt đầu chú ý đến cô ấy nhiều hơn.
Thừa dịp còn dư một chút thời gian, Đường Chi Hạ lấy kịch bản ra xem qua, để lát gặp đạo diễn sản xuất cô cũng có cái ngọn nguồn. Tân Tĩnh đã ở trong ngành được vài năm nên quan hệ cũng rộng, lần này cô ấy giúp cô giành vai nữ chính một bộ phim thanh xuân vườn trường. Có nắm bắt được cơ hội hay không, đều dựa vào biểu hiện của cô trong tối nay.
Chỉ chốc lát sau, xe đã đến nhà hàng.
Trần Thiển lo lắng, cũng không biết nên nói cái gì, "Chi Hạ, đừng hồi hộp. Cố lên!"
Đường Chi Hạ cười, giọng thư thái "Em lên đây."
Trần Thiển liên tục gật đầu, nhắc nhở lần nữa, "Phòng số 206." Rõ ràng cô so Chi Hạ còn lớn hơn hai tuổi mà Chi Hạ còn bình tĩnh hơn cả cô
Lúc này, trong nhà hàng không có khách, Đường Chi Hạ đi lên tầng hai với sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.
Cô vừa đi vừa đánh giá khung cảnh nhà hàng, thanh tịnh ưu nhã nhưng vì mức tiêu thụ bình quân đầu người quá cao, nên có rất ít người tới. Nghe nói rằng nhà hàng này là sản nghiệp của một vị ảnh đế.
Đến hai tầng, cô rất nhanh đã tìm được căn phòng đó. Tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt không nghĩ được lúc này cô rất hồi hộp
Đường Chi Hạ thở ra nhẹ nhàng, lễ phép gõ cửa một cái, lập tức cánh cửa được mở ra.
Trong phòng có tới sáu người, tất cả đều là đàn ông.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô.
Một người đàn ông để ria mép đứng lên, "Là Chi Hạ."
Đường Chi Hạ cong cong khóe miệng, "Đạo diễn Tôn, chào ngài, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu."
Đạo diễn Tôn nói: "Tân Tĩnh vừa mới đã gọi điện thoại cho ta, nói cô ấy bị kẹt xe. Không có chuyện gì, ngồi trước đi. Ta giới thiệu cho cô một chút, đây là Trương Hằng, đây là Từ Khánh. Hai vị này cô chắc đều biết, là phó đạo diễn của bộ phim này."
Đường Chi Hạ gật gật đầu, "Đạo diễn Trương, đạo diễn Từ."
"Vị này là đạo diễn Đường, cùng họ với cô."
Đường Chi Hạ có chút ngạc nhiên, có mơ cũng không nghĩ có thể gặp đạo diễn Đường ở đây. Nếu như không có đạo diễn Tôn, có khi cô hoài nghi mình đến nhầm chỗ. Đạo diễn Đường đã quay bốn bộ phim điện ảnh, đều có lượng thu phòng vé rất cao, ông là một trong những đạo diễn Trung Quốc hiếm hoi nổi danh quốc tế.
"Đạo diễn Đường, chào ngài". Tay Đường Chi Hạ nắm chặt.
Đạo diễn Đường gật đầu, đánh giá nàng, "Cô vừa đến ta còn tưởng ——" ông dừng một chút, "Không có việc gì. Nhìn qua tiểu cô nương có chút hiền hòa."
Đường Chi Hạ nhếch miệng lên, tay có chút nắm chặt, lại rất nhanh buông lỏng ra.
Đạo diễn Tôn lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cười nói: "Vị này không cần tôi giới thiệu chắc cô cũng biết."
Ánh mắt Đường Chi Hạ rơi trên người nam nhân kia, vừa mới đến cô đã chú ý đến anh ta. Cô đương nhiên biết anh, thế nhưng anh ta làm sao lại xuất hiện ở đây?
Ánh sáng trong phòng bao sáng chói, Cố Nham mặc áo sơ mi trắng, ngồi ở đằng kia, tuy không nói gì nhưng mọi người cũng không thể coi nhẹ sự tồn tại của anh.
"Chào Cố lão sư. Tôi là Đường Chi Hạ." Cô vươn tay ra, thần sắc tỉnh táo, là người mới vào nghề phải khiêm tốn lễ phép, đạo lí này cô hiểu rõ
Cố Nham khẽ ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng không lộ ra chút tâm tình gì. Không lâu sau, anh chậm rãi đứng dậy, dáng người cao lớn bao phủ Đường Chi Hạ.
Đường Chi Hạ cũng giơ cằm lên, hóa ra, anh rất cao.
Bốn mắt nhìn nhau, anh vươn tay.
Tay anh ấm áp, tay của cô mảnh khảnh, anh nắm chặt tay cô.
Đường Chi Hạ có chút thất thần.
"Chào cô." Thanh âm như nước xuân chảy thẳng vào nội tâm cô.
Đường Chi Hạ lấy lại tinh thần.
Mấy giây sau, anh buông lỏng tay ra, quay đầu nói: "Mọi người đàm luận đi, chúng tôi sang phòng bên cạnh."
Đường Chi Hạ lẳng lặng nhìn bóng lưng anh rời đi.
Cố Nham, hai mươi bảy tuổi, là ảnh đế lớn, là ngôi sao điện ảnh lẫn truyền hình rất có tiếng. Không chỉ có kỹ năng diễn đỉnh cao mà nhan sắc của anh chẳng phải dạng vừa.
Ba người họ vừa rời đi, Tân Tĩnh cũng đến.
Tân Tĩnh cùng đạo diễn Tôn học cùng trường đại học, quan hệ cũng không tệ. "Sư ca, xin lỗi dã đến muộn. Em lấy trà thay rượu kính anh."
Đạo diễn Tôn khoát khoát tay, nói ngay vào điểm chính: "Tân Tĩnh, anh vừa mới cùng Chi Hạ hàn huyên trò chuyện, anh biết, cô ấy lần này vất vả luyện tập để có được vai diễn. Nhưng hôm qua nữ chính đã được định"
Đường Chi Hạ cũng không quá ngạc nhiên, lúc mới khai máy còn có thể đổi diễn viên, huống chi bộ phim mới chỉ ở giai đoạn casting.
"Sư ca, Chi Hạ thích nghi rất nhanh."
"Anh biết." Đạo diễn Tôn nhìn về phía Đường Chi Hạ, nói thẳng "Nữ chính do phía đầu tư đề cử, hiện tại anh không thể phản đối."
Đường Chi Hạ: "Tôi hiểu."
"Cô yên tâm, về sau còn nhiều có cơ hội."
Đường Chi Hạ tự nhiên phóng khoáng nói: "Hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai."
Tân Tĩnh hiểu tính khí của vị sư huynh này, đến lúc này, cô cũng hiểu Đường Chi Hạ cùng bộ phim này không có duyên: "Sư huynh, cám ơn."
Đạo diễn Tôn cũng có chút áy náy, "Điều kiện chủa Chi Hạ rất tốt, chờ đợi cơ hội sẽ tới"
Thật ra, cơ hội không chờ đợi và lựa chọn ai. Trong cái vòng luẩn quẩn này, ngươi không tranh giành và chiến đấu, cơ hội sẽ đến từ đâu?
Đường Chi Hạ hiện tại chỉ là người mới vào nghề, không có nhân khí, không có bối cảnh, đâu là cơ hội?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường Chi Hạ cùng Tân Tĩnh xuống lầu.
Tân Tĩnh an ủi: "Không sao. *Thất chi đông ngung, thu chi tang du"
* Thất chi đông ngung, thu chi tang du: mất cái này sẽ được cái khác, họa phúc khôn lường.
Đường Chi Hạ lên tiếng, hỏi: "Tân tỷ, Cố Nham còn ở truyền thông Hoa Mỹ sao?"
"Hiện tại vẫn vậy. Nhưng anh ta có studio riêng, Hoa Mỹ không nhúng tay vào chuyện của hắn. Sao vậy?"
"Trước khi chị đến, anh ấy cũng ở trong phòng bao."
"Anh ta ở chỗ này không có gì lạ, nhà hàng này do em gái anh ta mở. Ông nội Cố Nham trước kia là chủ nghiệm đạo diễn của trường bọn chị, mấy vị đạo diễn nổi tiếng trong nước là học sinh của ông."
Đường Chi Hạ gật gật đầu. Khó trách Cố Nham là hình mẫu lý tưởng của diễn viên mới trong nước
"Em cũng thích anh ta?" Tân Tĩnh cười nói.
Đường Chi Hạ im lặng một chút, "Em không vào giới giải trí tìm bạn trai." Người nhà không cho phép.
Tân Tĩnh nhìn vào khuôn mặt cô, "Em bây giờ cũng không thể yêu đương. Không phải công ty độc đoán mà chính là vì tương lại của em."
Đường Chi Hạ mỉm cười.
Nụ cười Tân Tĩnh khiến tâm tình cô tốt hơn, cô gái này xinh đẹp như vậy, rất hiếm tìm nha. "Chị đi rửa tay, em ra xe đợi chị trước đi."
Đạo diễn Đường cùng Cố Nham tối nay tới để gặp người. Bộ phim « Lone War » mà đạo diễn Đường quay cũng sắp hoàn thành, sắp tới là cảnh diễn cuối của Cố Nham cần tìm nữ diễn viên phù hợp để phối diễn. Trước đó ông tìm đến hai vị nữ diễn viên từng hợp tác cùng Cố Nham nhưng Cố Nham cùng ông cũng không quá hài lòng. Đạo diễn Đường đưa Cố Nham từ đoàn làm phim đến Tấn Thành trực tiếp gặp người. Kết quả vẫn không như mong muốn
Đọa diễn Đường hít một hơi thuốc lá, "Rất khó để tìm được diễn viên phù hợp?" Ông hành nghề nhiều năm như vậy, trong công việc rất nghiêm túc, mỗi một vai diễn trong phim đều muốn tuyển chọn tỉ mỉ. Chỉ cần phù hợp, ông không quan tâm đến danh tiếng của diễn viên. Nhân vật này tại « Lone War » chỉ diễn có 30 giây, bao nhiêu người muốn miễn phí cát-sê để diễn, có lấy tình cảm ra để giành nhân vật, đạo diễn Đường đều cự tuyệt. Ông chỉ cần tìm người thích hợp, cho nên đến cuối cùng, ông chỉ còn cách đưa nam chính diễn đến tuyển diễn viên.
Đạo diễn Đường suy nghĩ một chút, cũng đang tự hỏi."Vậy thì tìm người mới. Tôi bảo họ này mai đến trường tìm. Hoặc là cậu đề cử?"
Cố Nham nhấc ly, uống một hớp nước, "Có một người."
Đạo diễn Đường mở to mắt, "Ai?
Cố Nham không nhanh không chậm mở miệng: "Đường Chi Hạ."
"Ai?" Tâm trí đọa diễn Đường dường như rơi vào bế tắc, tựa hồ muốn xác nhận lại.
"Cô gái chúng ta vừa gặp ở phòng bên cạnh, Đường Chi Hạ." Lúc nói chuyện, thanh âm Cố Nham thanh tịnh êm tai.
Đạo diễn Đường cùng Cố Nham quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Nham tự đề cử diễn viên. "Cô bé vừa nãy." Ông nhăn nhăn mi, lại gật gật đầu."Cậu biết cô ấy?"
Cố Nham nở nụ cười, chỉ trả lời đơn giản, "Biết."
Đạo diễn cũng không hỏi nhiều, ông tin vào ánh mắt nhìn người của Cố Nham. "Được rồi! Tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cô ấy"
Sau khi hai người thảo luận xong, đạo diễn Đường lên phòng nghỉ ngơi trên tầng, còn Cố Nham chuẩn bị trở về nhà một chuyến.
Lúc đi ngang qua bãi đỗ xe, mơ hồ nghe được hai thanh âm.
"Chi Hạ, lần sau nếu gặp Cố Nham, em giúp chị xin chữ kí nha. Sơn Thạch ca ca của chị."
Đường Chi Hạ hắng giọng, trợ lý nhà mình thích idol nhà khác. Hừ. . .
Trần Thiển phấn khích, "Em nói xem đàn ông hoàn mĩ như vậy thích mẫu phụ nữ như thế nào?"
Cố Nham không có thói quen nghe người khác nói chuyện nhưng vẫn tiếp lời.
"Em nghĩ anh ấy có bạn gái rồi." Giọng nói Đường Chi Hạ êm dịu.
"Không có! Độc thân!"
Đường Chi Hạ ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng chói trên bầu trời. Bạn bè xung quanh cô 18 tuổi đã có bạn gái. Cố Nham có điều kiện tốt như vậy, không có khả năng vẫn độc thân.
"Sao em không nói gì."
"Em chỉ là đang nghĩ, Cố Nham cũng 27 tuổi rồi. Ngành giải trí lại thịnh hành yêu ngầm, cưới ẩn..." Thậm chí có con cũng không ai biết.
27...
Già rồi sao?
Cố Nham không tiện ở lâu, vừa nhấc chân muốn lên xe thì điện thoại kêu.
Ở nơi yên tĩnh thế này, tiếng chuông điện thoại vang dội.
Hai người trong góc tối yên tĩnh, Đường Chi Hạ vừa muốn đi ra liền nhìn thấy Cố Nham.
Trong đêm tối, sắc mặt Cố Nham không có chút nào gợn sóng, ánh mắt lại rơi tại trên người cô, ánh mắt cô lóe sáng nhìn anh.
Đường Chi Hạ không nói lên lời, chần chờ mấy giây, nuốt nước miếng, "Cố —— Thầy Cố."
*****
Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn
/24
|