Đây là một suy đoán rất táo bạo.
Nếu là chính Thôi Thư Ny tối hôm qua bước vào phòng trò chơi, thì có thể giải thích vì sao không có tiếng bước chân quay lại.
Tuy nhiên, Cận Hải Dương cho rằng điều này khó xảy ra.
Tự uống thuốc ngủ như khổ nhục kế có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, nhưng làm như vậy chắc chắn là cô ấy phải chịu rủi ro rất lớn đánh cược bằng mạng sống của mình.
Nếu Thẩm Lưu Bạch không kịp thời tìm thấy cô ấy hay nếu mọi người không biết cách cứu người, cô ấy chỉ có chết?
“Không, thông thường tác dụng thuốc an thần của là khoảng 6-8 tiếng.”
Nhìn thấy câu hỏi của Cận Hải Dương, Thẩm Lưu Bạch trả lời bằng cách gõ ngón tay lên màn hình.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thôi Thư Ny đang nằm trên giường vẫn đang thở đều, nhắm mắt lại, như đang ngủ.
“Em đã nghĩ rằng cô ấy đã uống một lượng lớn thuốc ngủ, nhưng bây giờ có vẻ như liều lượng đó không đủ để giết người.”
“Dù có thể sẽ không chết nhưng vẫn có nguy cơ không thể tỉnh lại.”
“Vậy thì tại sao em lại nói rằng cô ấy có thể đã tự mình uống?”
Cận Hải Dương đang ngả lưng trên ghế sô pha, gửi câu hỏi.
“Em chỉ loại trừ tất cả những điều không thể xảy ra và đó là tất cả những gì còn lại.”
Thẩm Lưu Bạch đứng dậy đi rót cho mình một ly nước, sau đó nằm xuống sô pha tiếp tục nhắn tin.
“Giả sử không có người ngoài trong ngôi nhà kín này. Trong lúc Trịnh Hữu Đạt ra ngoài liên lạc với xe, Vương Tễ đã bắt Hồ Lỵ Lỵ, sau đó đánh cô ta bất tỉnh và cho cô ta uống thuốc ngủ.”
“Trong lúc Vương Tễ và Trịnh Hữu Đạt ra ngoài đón chúng ta, trong nhà còn có ai?”
“Chỉ có Hồ Lỵ Lỵ và Thôi Thư Ny bất tỉnh.”
“Anh nói không nghĩ là Vương Tễ nói dối, vậy không phải chỉ có Thôi Thư Ny mới có thể đối phó Hồ Lỵ Lỵ thôi sao?”
“Vì thời điểm tử vong ít nhất là tối hôm qua, thật sự không thể giết người khi có nhiều người, trong mũi và miệng của người đã chết cũng không tìm thấy sợi vải, điều này cơ bản loại trừ khả năng cô ấy bị bịt miệng.”
“Để giãn thời gian Hồ Lỵ Lỵ chết đến giữa trưa, những người có cơ hội làm là Vương Tễ, Trịnh Hữu Đạt và Thôi Thư Ny. Thời gian phỏng đoán là khoảng 12 giờ trưa, khi đó Vương Tễ và Trịnh Hữu Đạt đang trên đường xuống núi, cho nên Thôi Thư Ny là người bị nghi ngờ nhiều nhất. “
“Thôi Thư Ny đưa Hồ Lỵ Lỵ vào phòng gương, hoặc là giết cô ta ở đó.”
“Vào ban đêm, Thôi Thư Ny nhân cơ hội lật mặt sau của phòng gương, để ai chú ý có thể phát hiện ra bí mật của chiếc gương, sau đó tìm thấy thi thể của Hồ Lỵ Lỵ.”
“Mà lần này Thôi Thư Ny đã trở thành nạn nhân, nằm ở trần phòng chơi.”
“Không ai có thể nghĩ rằng một nạn nhân lại là một kẻ giết người, cô ấy đã hoàn toàn xóa sạch mối nghi ngờ của mình.”
“Về phần tại sao phải lại lật gương, đó là bởi vì sớm muộn mật thất cũng sẽ bị phát hiện. Nếu sau khi tỉnh lại thi thể của Hồ Lỵ Lỵ mới được tìm thấy, thì sự che đậy trước đó của cô ấy cũng vô ích.”
“Thôi Thư Ny lẽ ra phải biết Hồ Lỵ Lỵ bị Vương Tễ làm cho hôn mê, cho nên mới dùng thuốc ngủ của Vương Tễ để thể hiện việc Vương Tễ làm với Hồ Lỵ Lỵ cho chính mình, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là duy nhất, Tiểu Hoan Hoan mới là chủ mưu mọi chuyện.”
“Nếu đã như vậy, thì phần lớn toàn bộ kế hoạch cũng do Thôi Thư Ny phụ trách, kịch bản của Vương Tễ bị thay đổi là do cô ấy động tay động chân, chắc cô ấy là người thuê Trịnh Hữu Đạt!”
Cận Hải Dương cau mày nhìn.
Anh vươn tay đánh thức Vương Tễ còn đang ngủ mê man, trầm giọng hỏi.
“Người anh bắt là Thôi Thư Ny hay là Hồ Lỵ Lỵ? Có thể phân biệt được không?”
Nghe anh hỏi như vậy, vẻ mặt khó hiểu hiện lên trên mặt Ám Dạ Phi Tình còn chưa tỉnh.
Anh suy nghĩ miên man trong giây lát, sau đó trả lời với một chút ngập ngừng.
“Thật ra tôi không thể phân biệt họ.”
“Trước khi tôi đến, tôi chỉ biết tên của họ. Tôi đến trường học của chị tôi để tìm người, nhưng họ đều tránh mặt tôi, sau đó Thôi Thư Ny bỏ học.”
“Tôi chỉ biết rằng Tiểu Hoan Hoan có liên quan đến chuyện này, không biết Hùng Hùng Bất Ái có liên quan hay không. Vì email đó có nhắc nhở nên tôi có thể nhận ra được Tiểu Hoan Hoan. “
Cận Hải Dương gật đầu.
“Làm sao anh biết người nào là Tiểu Hoan Hoan?”
“Tiểu Hoan Hoan tên là Thôi Thư Ny, trang điểm màu khói, mặc đầm hồng, cao ráo, gia cảnh tốt, là một tiểu thư. Hùng Hùng Bất Ái vẻ ngoài quyến rũ, câu dẫn người xung quanh, email nói vậy đó.”
Những mô tả này thật ra khá mơ hồ.
Có thể tẩy trang màu khói bất cứ lúc nào, chiếc đầm hồng mà Thôi Thư Ny mặc khi nào cũng dễ dàng tìm thấy, vóc dáng có thể dùng giày cao gót thay đổi.
“Không có manh mối nào khác sao?”
Người đàn ông nhìn Vương Tễ dò hỏi, ánh mắt sắc bén khiến người ta người rùng mình.
“Có, tôi còn nhận được một bức ảnh.”
Vừa nói, anh vừa chỉ vào chiếc điện thoại di động bị Cận Hải Dương tịch thu.
“Ở trong đó.”
“Nếu không muốn dùng điện thoại di động của tôi, có thể đăng nhập vào email của tôi để kiểm tra, thư ở trong đó.”
Cận Hải Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Theo sự chỉ dẫn của Vương Tễ, anh đã tìm thấy những email bên trong.
Nội dung giống với những gì Vương Tễ nói, miêu tả về Tiểu Hoan Hoan nói chung là giống nhau.
Trang điểm màu khói, mặc một chiếc đầm hồng và cao ráo.
Ảnh đính kèm hơi mờ, thoạt nhìn có chút giống Thôi Thư Ny và Hồ Lỵ Lỵ, hình selfie đã được chỉnh sửa qua phần mềm P.
Theo hình ảnh này, thật sự không có cách nào để xác định ai là ai.
“Anh có chắc mình không bắt nhầm người không?”
Anh quay lại nhìn Vương Tễ, nhưng lại thấy trên mặt anh ta lộ ra vẻ lúng túng.
“Lúc đó…đầu tôi rất nóng, tôi túm lấy Tiểu Hoan Hoan hỏi cô ấy sự thật, nên tôi không nghĩ nhiều nữa.”
“Bây giờ nghĩ lại, vì cả Hồ Lỵ Lỵ và Thôi Thư Ny đều ở đây, tôi tùy tiện hỏi ai cũng được, cho nên tôi cũng không biết Tiểu Hoan Hoan là người nào.”
“Không phải là tìm thấy Thôi Thư Ny trên trần nhà sao. Tôi thấy người phụ nữ ấy trông hơi giống cô ấy, tay chân bị trói, mặc bộ quần áo hôm qua tôi nhìn thấy, nên tôi nghĩ cô ấy là Tiểu Hoan Hoan…”
“Cho nên, anh không rõ ai là Thôi Thư Ny?”
Cận Hải Dương cau mày, chắc chắn lại?
“Đúng, tôi không chắc.”
Vương Tiễn gật đầu, kiên quyết trả lời.
Cận Hải Dương lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho Thẩm Lưu Bạch.
Ngay lúc đó, giáo sư Thẩm nhận được tin nhắn cũng đứng dậy khỏi sô pha như đang suy nghĩ điều gì, cô bước đến bên giường, nhìn người trên giường đang nhắm mắt, rồi vươn tay ra để kéo đầm cô ấy lên.
Đôi mắt của cô đặt trên vị trí của trái tim, nơi đó có một hình xăm nhỏ hình bàn tay đỡ con mắt.
Thẩm Lưu Bạch lại bình tĩnh kéo đầm của Thôi Thư Ny xuống, sau đó cầm điện thoại bắt đầu gọi cho Cận Hải Dương.
Người phụ nữ phía sau đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn bóng lưng Thẩm Lưu Bạch, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười vặn vẹo, cô ta vươn tay cầm cây đèn ở đầu giường…
Nếu là chính Thôi Thư Ny tối hôm qua bước vào phòng trò chơi, thì có thể giải thích vì sao không có tiếng bước chân quay lại.
Tuy nhiên, Cận Hải Dương cho rằng điều này khó xảy ra.
Tự uống thuốc ngủ như khổ nhục kế có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, nhưng làm như vậy chắc chắn là cô ấy phải chịu rủi ro rất lớn đánh cược bằng mạng sống của mình.
Nếu Thẩm Lưu Bạch không kịp thời tìm thấy cô ấy hay nếu mọi người không biết cách cứu người, cô ấy chỉ có chết?
“Không, thông thường tác dụng thuốc an thần của là khoảng 6-8 tiếng.”
Nhìn thấy câu hỏi của Cận Hải Dương, Thẩm Lưu Bạch trả lời bằng cách gõ ngón tay lên màn hình.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thôi Thư Ny đang nằm trên giường vẫn đang thở đều, nhắm mắt lại, như đang ngủ.
“Em đã nghĩ rằng cô ấy đã uống một lượng lớn thuốc ngủ, nhưng bây giờ có vẻ như liều lượng đó không đủ để giết người.”
“Dù có thể sẽ không chết nhưng vẫn có nguy cơ không thể tỉnh lại.”
“Vậy thì tại sao em lại nói rằng cô ấy có thể đã tự mình uống?”
Cận Hải Dương đang ngả lưng trên ghế sô pha, gửi câu hỏi.
“Em chỉ loại trừ tất cả những điều không thể xảy ra và đó là tất cả những gì còn lại.”
Thẩm Lưu Bạch đứng dậy đi rót cho mình một ly nước, sau đó nằm xuống sô pha tiếp tục nhắn tin.
“Giả sử không có người ngoài trong ngôi nhà kín này. Trong lúc Trịnh Hữu Đạt ra ngoài liên lạc với xe, Vương Tễ đã bắt Hồ Lỵ Lỵ, sau đó đánh cô ta bất tỉnh và cho cô ta uống thuốc ngủ.”
“Trong lúc Vương Tễ và Trịnh Hữu Đạt ra ngoài đón chúng ta, trong nhà còn có ai?”
“Chỉ có Hồ Lỵ Lỵ và Thôi Thư Ny bất tỉnh.”
“Anh nói không nghĩ là Vương Tễ nói dối, vậy không phải chỉ có Thôi Thư Ny mới có thể đối phó Hồ Lỵ Lỵ thôi sao?”
“Vì thời điểm tử vong ít nhất là tối hôm qua, thật sự không thể giết người khi có nhiều người, trong mũi và miệng của người đã chết cũng không tìm thấy sợi vải, điều này cơ bản loại trừ khả năng cô ấy bị bịt miệng.”
“Để giãn thời gian Hồ Lỵ Lỵ chết đến giữa trưa, những người có cơ hội làm là Vương Tễ, Trịnh Hữu Đạt và Thôi Thư Ny. Thời gian phỏng đoán là khoảng 12 giờ trưa, khi đó Vương Tễ và Trịnh Hữu Đạt đang trên đường xuống núi, cho nên Thôi Thư Ny là người bị nghi ngờ nhiều nhất. “
“Thôi Thư Ny đưa Hồ Lỵ Lỵ vào phòng gương, hoặc là giết cô ta ở đó.”
“Vào ban đêm, Thôi Thư Ny nhân cơ hội lật mặt sau của phòng gương, để ai chú ý có thể phát hiện ra bí mật của chiếc gương, sau đó tìm thấy thi thể của Hồ Lỵ Lỵ.”
“Mà lần này Thôi Thư Ny đã trở thành nạn nhân, nằm ở trần phòng chơi.”
“Không ai có thể nghĩ rằng một nạn nhân lại là một kẻ giết người, cô ấy đã hoàn toàn xóa sạch mối nghi ngờ của mình.”
“Về phần tại sao phải lại lật gương, đó là bởi vì sớm muộn mật thất cũng sẽ bị phát hiện. Nếu sau khi tỉnh lại thi thể của Hồ Lỵ Lỵ mới được tìm thấy, thì sự che đậy trước đó của cô ấy cũng vô ích.”
“Thôi Thư Ny lẽ ra phải biết Hồ Lỵ Lỵ bị Vương Tễ làm cho hôn mê, cho nên mới dùng thuốc ngủ của Vương Tễ để thể hiện việc Vương Tễ làm với Hồ Lỵ Lỵ cho chính mình, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là duy nhất, Tiểu Hoan Hoan mới là chủ mưu mọi chuyện.”
“Nếu đã như vậy, thì phần lớn toàn bộ kế hoạch cũng do Thôi Thư Ny phụ trách, kịch bản của Vương Tễ bị thay đổi là do cô ấy động tay động chân, chắc cô ấy là người thuê Trịnh Hữu Đạt!”
Cận Hải Dương cau mày nhìn.
Anh vươn tay đánh thức Vương Tễ còn đang ngủ mê man, trầm giọng hỏi.
“Người anh bắt là Thôi Thư Ny hay là Hồ Lỵ Lỵ? Có thể phân biệt được không?”
Nghe anh hỏi như vậy, vẻ mặt khó hiểu hiện lên trên mặt Ám Dạ Phi Tình còn chưa tỉnh.
Anh suy nghĩ miên man trong giây lát, sau đó trả lời với một chút ngập ngừng.
“Thật ra tôi không thể phân biệt họ.”
“Trước khi tôi đến, tôi chỉ biết tên của họ. Tôi đến trường học của chị tôi để tìm người, nhưng họ đều tránh mặt tôi, sau đó Thôi Thư Ny bỏ học.”
“Tôi chỉ biết rằng Tiểu Hoan Hoan có liên quan đến chuyện này, không biết Hùng Hùng Bất Ái có liên quan hay không. Vì email đó có nhắc nhở nên tôi có thể nhận ra được Tiểu Hoan Hoan. “
Cận Hải Dương gật đầu.
“Làm sao anh biết người nào là Tiểu Hoan Hoan?”
“Tiểu Hoan Hoan tên là Thôi Thư Ny, trang điểm màu khói, mặc đầm hồng, cao ráo, gia cảnh tốt, là một tiểu thư. Hùng Hùng Bất Ái vẻ ngoài quyến rũ, câu dẫn người xung quanh, email nói vậy đó.”
Những mô tả này thật ra khá mơ hồ.
Có thể tẩy trang màu khói bất cứ lúc nào, chiếc đầm hồng mà Thôi Thư Ny mặc khi nào cũng dễ dàng tìm thấy, vóc dáng có thể dùng giày cao gót thay đổi.
“Không có manh mối nào khác sao?”
Người đàn ông nhìn Vương Tễ dò hỏi, ánh mắt sắc bén khiến người ta người rùng mình.
“Có, tôi còn nhận được một bức ảnh.”
Vừa nói, anh vừa chỉ vào chiếc điện thoại di động bị Cận Hải Dương tịch thu.
“Ở trong đó.”
“Nếu không muốn dùng điện thoại di động của tôi, có thể đăng nhập vào email của tôi để kiểm tra, thư ở trong đó.”
Cận Hải Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Theo sự chỉ dẫn của Vương Tễ, anh đã tìm thấy những email bên trong.
Nội dung giống với những gì Vương Tễ nói, miêu tả về Tiểu Hoan Hoan nói chung là giống nhau.
Trang điểm màu khói, mặc một chiếc đầm hồng và cao ráo.
Ảnh đính kèm hơi mờ, thoạt nhìn có chút giống Thôi Thư Ny và Hồ Lỵ Lỵ, hình selfie đã được chỉnh sửa qua phần mềm P.
Theo hình ảnh này, thật sự không có cách nào để xác định ai là ai.
“Anh có chắc mình không bắt nhầm người không?”
Anh quay lại nhìn Vương Tễ, nhưng lại thấy trên mặt anh ta lộ ra vẻ lúng túng.
“Lúc đó…đầu tôi rất nóng, tôi túm lấy Tiểu Hoan Hoan hỏi cô ấy sự thật, nên tôi không nghĩ nhiều nữa.”
“Bây giờ nghĩ lại, vì cả Hồ Lỵ Lỵ và Thôi Thư Ny đều ở đây, tôi tùy tiện hỏi ai cũng được, cho nên tôi cũng không biết Tiểu Hoan Hoan là người nào.”
“Không phải là tìm thấy Thôi Thư Ny trên trần nhà sao. Tôi thấy người phụ nữ ấy trông hơi giống cô ấy, tay chân bị trói, mặc bộ quần áo hôm qua tôi nhìn thấy, nên tôi nghĩ cô ấy là Tiểu Hoan Hoan…”
“Cho nên, anh không rõ ai là Thôi Thư Ny?”
Cận Hải Dương cau mày, chắc chắn lại?
“Đúng, tôi không chắc.”
Vương Tiễn gật đầu, kiên quyết trả lời.
Cận Hải Dương lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho Thẩm Lưu Bạch.
Ngay lúc đó, giáo sư Thẩm nhận được tin nhắn cũng đứng dậy khỏi sô pha như đang suy nghĩ điều gì, cô bước đến bên giường, nhìn người trên giường đang nhắm mắt, rồi vươn tay ra để kéo đầm cô ấy lên.
Đôi mắt của cô đặt trên vị trí của trái tim, nơi đó có một hình xăm nhỏ hình bàn tay đỡ con mắt.
Thẩm Lưu Bạch lại bình tĩnh kéo đầm của Thôi Thư Ny xuống, sau đó cầm điện thoại bắt đầu gọi cho Cận Hải Dương.
Người phụ nữ phía sau đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn bóng lưng Thẩm Lưu Bạch, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười vặn vẹo, cô ta vươn tay cầm cây đèn ở đầu giường…
/238
|