“Cậu có thắc mắc tại sao hung thủ lại thực hiện vết chém đó không?”
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn tiểu trợ lý đang suy nghĩ lung tung, nhẹ giọng nói.
“Nếu cậu nghĩ một người sẽ chết, sau đó ở những vị trí không liên quan chém thêm một nhát, cậu nghĩ hành động này có tác dụng gì?”
“Hắn sợ Vương Tinh Kinh không chết sao?”
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú lắc đầu.
“Nếu cậu thật sự muốn giết người, chém ở đây sẽ nhanh hơn.”
Cô đưa tay ra đặt lên chiếc cổ thon thả và dịu dàng của mình.
“Nhưng hung thủ đã không làm vậy. Hắn chỉ làm xây xước một vết thương bề ngoài không tới 1 cm. Vết thương như vậy không đủ để gây tử vong.”
“Cậu nghĩ tại sao hung thủ lại làm điều này?”
Trịnh Lỗi suy nghĩ một chút rồi căng thẳng trả lời.
“Hắn muốn hù dọa người chết, hay người này có thù oán với Vương Tinh Kinh, nên đâm cô ấy thì không đủ, còn dùng dao chém để trút giận…Vậy chắc đây là người quen phạm tội?”
Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch gật đầu tán thành.
“Đúng vậy. Cửa ra vào và cửa sổ của phòng tập múa đều còn nguyên vẹn. Các học viên đến lớp buổi sáng thấy khóa cửa nên đã gọi điện cho nhân viên nội bộ và lễ tân để mở cửa. Điều này cho thấy từ đầu hung thủ đã không làm hỏng cánh cửa phòng làm việc.”
“Người chết chết vào rạng sáng nay. Một người phụ nữ ở một mình trong tòa nhà. Cửa phải khóa mà hung thủ vẫn vào được, rất có thể người chết đã mở cửa cho hắn”.
“Cậu nghĩ ai sẽ đến thăm người chết vào khoảng 2 hoặc 3 giờ sáng?”
Câu hỏi này đúng là làm khó Trịnh Lỗi.
Đã xác nhận là người quen phạm tội nên câu hỏi đặt ra là tại sao sáng sớm đã gặp hung thủ, không thể hẹn trước, không ai lại chọn thời điểm gượng gạo này, có thể là đến bất ngờ.
Là người như thế nào mà cô ấy không thể từ chối, hay không muốn từ chối?
Anh suy nghĩ một hồi, liền nói ra một chút suy đoán của mình.
“Nhìn vào những vết sẹo trên thi thể, xác suất do kẻ thù của người chết gây ra là tương đối cao. Nhưng nhìn bộ quần áo múa bụng trên người người chết, hiện trường gây án là ở phòng tập khiêu vũ, hắn chắc là không có hứng thú với việc khiêu vũ, vì vậy, hắn nên là một người quen. “
“Nếu nói như vậy thì khả năng người quen trở mặt thành thù là vô cùng lớn. Tôi nghĩ rất có thể hai người bắt đầu nói chuyện với nhau thì vẫn còn ổn, sau đó liền bắt đầu đánh nhau. Trong lúc đánh nhau, Vương Tinh Kinh bị hung thủ đâm chết, hắn vẫn cầm hung khí sắc bén trên tay, vẫn còn cảm thấy tức giận, thấy Vương Tinh Kinh mất khả năng phản kháng, hắn lại cầm vũ khí sắc nhọn chém vào người chết… “
Nói xong, Trịnh Lỗi dừng lại, càng ngày càng cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng của vụ án.
“Loại chuyện này…điển hình nhất là giết vì tình!”
“Vương Tinh Kinh đã chết chắc hẳn đã có bạn trai hoặc chồng, có thể là Vương Tinh Kinh lừa dối hay ngoại tình. Kết quả là bạn trai hoặc chồng của cô ấy nửa đêm đến phòng tập nhảy để kiểm tra, sau đó cả hai xảy ra bất đồng và cãi vã, thậm chí còn động tay động chân trong lúc tranh chấp. “
“Bạn trai hoặc chồng của cô ấy thấy cô ấy lừa dối hay ngoại tình, nên đã đâm một dao vào người chết trong cơn giận dữ, thậm chí cảm thấy không hết hận nên đâm thêm vào ngực cô ấy. Không phải ngày xưa có một số cực hình dành riêng cho phụ nữ lừa ngoại tình sao? Tôi thấy trường hợp này rất giống. “
Trịnh Lỗi tưởng tượng rất phong phú, càng nói càng cảm thấy mình giống một thám tử, chỉ cần động não chút là có thể tìm ra đáp án hợp lý, không khỏi bắt đầu thu xếp công việc trong tay mình.
“Kiểm tra xem họ đã ở đâu vào thời điểm gây án, họ đang làm gì, và liệu họ có bằng chứng ngoại phạm hay không, tôi nghĩ chắc chắn hắn đã gây án!”
Anh ta nói một cách chắc chắn và nhìn Thẩm Lưu Bạch với vẻ đắc thắng, như đang chờ đợi lời khen từ cô.
Thẩm Lưu Bạch kiên nhẫn nghe, lúc đầu không có ngắt lời anh, đợi anh ta nói xong liền hỏi một câu.
“Cậu nói là do bạn trai hay chồng của Vương Tinh Kinh làm?”
Trịnh Lỗi gật đầu, vẻ mặt kiên định.
“Được.”
Cô gái thanh tú và xinh đẹp gật đầu.
“Còn đôi giày khiêu vũ trên chân người chết cậu giải thích thế nào?”
Cô chỉ vào đôi giày ba-lê màu đỏ trong túi bằng chứng và nhẹ giọng nói.
“Giày là cỡ 36, kích cỡ và màu sắc nên dành cho phụ nữ, chồng hay bạn trai của Vương Tinh Kinh sẽ mang một đôi giày ba-lê của phụ nữ đến hiện trường sao?”
“Chân của người chết là số 38. Đôi giày này rõ ràng không thuộc về người chết. Nếu do một người đàn ông làm, cậu có còn nghĩ đây vẫn là một vụ giết người do bốc đồng?”
Nghe câu hỏi, Trịnh Lỗi liền ngẩn người.
Theo bản năng anh muốn nói hung thủ là phụ nữ, nhưng 3 giờ sáng lại gặp bạn cùng giới, điều đó còn phi lý hơn cả việc bạn trai phạm tội không.
Nhưng ngoài ra, thật sự không có khả năng khác, chẳng lẽ là người chết thích phụ nữ sao?
Anh ta sững sờ tại chỗ, biểu tình trên mặt dao động, trố mắt đứng nhìn giáo sư Thẩm cong khóe môi.
Nhưng cô không nói gì nữa, mà tiếp tục công việc đang làm, bắt đầu kiểm tra đôi giày b- lê màu đỏ mà cô luôn quan tâm.
Người chết đi giày múa bằng chân trần, bàn chân của cô ấy lớn hơn giày hai số, cho nên bên trong đế dính đầy những đường ngón chân của cô ấy, hoàn toàn không phát hiện được dấu vết nào khác.
Cô cúi đầu, dùng kính lúp nhìn kỹ mặt trước của đôi giày, nhanh chóng phát hiện mũi giày này hơi mòn, chắc đã được mang nhiều lần. Chỉ là diễn viên múa ba-lê chuyên nghiệp đều dung vớ chuyên dụng, vải dệt kim có thể để chặn các đường ngón chân trên giày.
Thẩm Lưu Bạch đã gấp ra một số hạt không đều màu từ các sợi hư hỏng của mũi giày, kết cấu hơi cứng, giống như hình dạng của nhựa thông sau khi khô, cô cho rằng đây là manh mối quan trọng để tìm ra nguồn gốc của giày.
Sau khi so sánh cẩn thận, Thẩm Lưu Bạch phát hiện mức độ hao mòn của đôi giày không giống nhau, mũi chân bên trái hao mòn hơn bên phải, gót chân bên phải bị giẫm lên thường xuyên. Chủ nhân của chiếc giày rõ ràng đã quen với việc sử dụng chân phải của mình hơn.
Con người sinh ra đã có hai bàn chân thẳng đứng, trọng tâm nằm trên điểm chính giữa của mặt phẳng giữa hai bàn chân, khi đứng thẳng thì lực tác dụng lên đĩa đệm của người là như nhau.
Tuy nhiên, với sự thay đổi của thói quen cá nhân, nhiều người không tránh khỏi việc hình thành tư thế đi đứng độc đáo, điều này thể hiện trên đôi giày, những đôi giày được sản xuất từ dây chuyền lắp ráp sẽ có hình dạng khác nhau sau một thời gian sử dụng.
Chủ nhân của đôi giày ba lê đỏ này rõ ràng thích tập trung vào bàn chân phải, có khả năng bàn chân phải được sử dụng làm điểm tựa và xoay bàn chân chính.
Nhưng một vở ba-lê bình thường không nên đổ nhựa cứng lên sân khấu, rất dễ làm các vũ công ba-lê khi đang nhảy hay quay tròn sẽ bị thương.
Vậy những hạt nhỏ không đều màu này đến từ đâu?
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn tiểu trợ lý đang suy nghĩ lung tung, nhẹ giọng nói.
“Nếu cậu nghĩ một người sẽ chết, sau đó ở những vị trí không liên quan chém thêm một nhát, cậu nghĩ hành động này có tác dụng gì?”
“Hắn sợ Vương Tinh Kinh không chết sao?”
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú lắc đầu.
“Nếu cậu thật sự muốn giết người, chém ở đây sẽ nhanh hơn.”
Cô đưa tay ra đặt lên chiếc cổ thon thả và dịu dàng của mình.
“Nhưng hung thủ đã không làm vậy. Hắn chỉ làm xây xước một vết thương bề ngoài không tới 1 cm. Vết thương như vậy không đủ để gây tử vong.”
“Cậu nghĩ tại sao hung thủ lại làm điều này?”
Trịnh Lỗi suy nghĩ một chút rồi căng thẳng trả lời.
“Hắn muốn hù dọa người chết, hay người này có thù oán với Vương Tinh Kinh, nên đâm cô ấy thì không đủ, còn dùng dao chém để trút giận…Vậy chắc đây là người quen phạm tội?”
Nghe anh ta nói, Thẩm Lưu Bạch gật đầu tán thành.
“Đúng vậy. Cửa ra vào và cửa sổ của phòng tập múa đều còn nguyên vẹn. Các học viên đến lớp buổi sáng thấy khóa cửa nên đã gọi điện cho nhân viên nội bộ và lễ tân để mở cửa. Điều này cho thấy từ đầu hung thủ đã không làm hỏng cánh cửa phòng làm việc.”
“Người chết chết vào rạng sáng nay. Một người phụ nữ ở một mình trong tòa nhà. Cửa phải khóa mà hung thủ vẫn vào được, rất có thể người chết đã mở cửa cho hắn”.
“Cậu nghĩ ai sẽ đến thăm người chết vào khoảng 2 hoặc 3 giờ sáng?”
Câu hỏi này đúng là làm khó Trịnh Lỗi.
Đã xác nhận là người quen phạm tội nên câu hỏi đặt ra là tại sao sáng sớm đã gặp hung thủ, không thể hẹn trước, không ai lại chọn thời điểm gượng gạo này, có thể là đến bất ngờ.
Là người như thế nào mà cô ấy không thể từ chối, hay không muốn từ chối?
Anh suy nghĩ một hồi, liền nói ra một chút suy đoán của mình.
“Nhìn vào những vết sẹo trên thi thể, xác suất do kẻ thù của người chết gây ra là tương đối cao. Nhưng nhìn bộ quần áo múa bụng trên người người chết, hiện trường gây án là ở phòng tập khiêu vũ, hắn chắc là không có hứng thú với việc khiêu vũ, vì vậy, hắn nên là một người quen. “
“Nếu nói như vậy thì khả năng người quen trở mặt thành thù là vô cùng lớn. Tôi nghĩ rất có thể hai người bắt đầu nói chuyện với nhau thì vẫn còn ổn, sau đó liền bắt đầu đánh nhau. Trong lúc đánh nhau, Vương Tinh Kinh bị hung thủ đâm chết, hắn vẫn cầm hung khí sắc bén trên tay, vẫn còn cảm thấy tức giận, thấy Vương Tinh Kinh mất khả năng phản kháng, hắn lại cầm vũ khí sắc nhọn chém vào người chết… “
Nói xong, Trịnh Lỗi dừng lại, càng ngày càng cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng của vụ án.
“Loại chuyện này…điển hình nhất là giết vì tình!”
“Vương Tinh Kinh đã chết chắc hẳn đã có bạn trai hoặc chồng, có thể là Vương Tinh Kinh lừa dối hay ngoại tình. Kết quả là bạn trai hoặc chồng của cô ấy nửa đêm đến phòng tập nhảy để kiểm tra, sau đó cả hai xảy ra bất đồng và cãi vã, thậm chí còn động tay động chân trong lúc tranh chấp. “
“Bạn trai hoặc chồng của cô ấy thấy cô ấy lừa dối hay ngoại tình, nên đã đâm một dao vào người chết trong cơn giận dữ, thậm chí cảm thấy không hết hận nên đâm thêm vào ngực cô ấy. Không phải ngày xưa có một số cực hình dành riêng cho phụ nữ lừa ngoại tình sao? Tôi thấy trường hợp này rất giống. “
Trịnh Lỗi tưởng tượng rất phong phú, càng nói càng cảm thấy mình giống một thám tử, chỉ cần động não chút là có thể tìm ra đáp án hợp lý, không khỏi bắt đầu thu xếp công việc trong tay mình.
“Kiểm tra xem họ đã ở đâu vào thời điểm gây án, họ đang làm gì, và liệu họ có bằng chứng ngoại phạm hay không, tôi nghĩ chắc chắn hắn đã gây án!”
Anh ta nói một cách chắc chắn và nhìn Thẩm Lưu Bạch với vẻ đắc thắng, như đang chờ đợi lời khen từ cô.
Thẩm Lưu Bạch kiên nhẫn nghe, lúc đầu không có ngắt lời anh, đợi anh ta nói xong liền hỏi một câu.
“Cậu nói là do bạn trai hay chồng của Vương Tinh Kinh làm?”
Trịnh Lỗi gật đầu, vẻ mặt kiên định.
“Được.”
Cô gái thanh tú và xinh đẹp gật đầu.
“Còn đôi giày khiêu vũ trên chân người chết cậu giải thích thế nào?”
Cô chỉ vào đôi giày ba-lê màu đỏ trong túi bằng chứng và nhẹ giọng nói.
“Giày là cỡ 36, kích cỡ và màu sắc nên dành cho phụ nữ, chồng hay bạn trai của Vương Tinh Kinh sẽ mang một đôi giày ba-lê của phụ nữ đến hiện trường sao?”
“Chân của người chết là số 38. Đôi giày này rõ ràng không thuộc về người chết. Nếu do một người đàn ông làm, cậu có còn nghĩ đây vẫn là một vụ giết người do bốc đồng?”
Nghe câu hỏi, Trịnh Lỗi liền ngẩn người.
Theo bản năng anh muốn nói hung thủ là phụ nữ, nhưng 3 giờ sáng lại gặp bạn cùng giới, điều đó còn phi lý hơn cả việc bạn trai phạm tội không.
Nhưng ngoài ra, thật sự không có khả năng khác, chẳng lẽ là người chết thích phụ nữ sao?
Anh ta sững sờ tại chỗ, biểu tình trên mặt dao động, trố mắt đứng nhìn giáo sư Thẩm cong khóe môi.
Nhưng cô không nói gì nữa, mà tiếp tục công việc đang làm, bắt đầu kiểm tra đôi giày b- lê màu đỏ mà cô luôn quan tâm.
Người chết đi giày múa bằng chân trần, bàn chân của cô ấy lớn hơn giày hai số, cho nên bên trong đế dính đầy những đường ngón chân của cô ấy, hoàn toàn không phát hiện được dấu vết nào khác.
Cô cúi đầu, dùng kính lúp nhìn kỹ mặt trước của đôi giày, nhanh chóng phát hiện mũi giày này hơi mòn, chắc đã được mang nhiều lần. Chỉ là diễn viên múa ba-lê chuyên nghiệp đều dung vớ chuyên dụng, vải dệt kim có thể để chặn các đường ngón chân trên giày.
Thẩm Lưu Bạch đã gấp ra một số hạt không đều màu từ các sợi hư hỏng của mũi giày, kết cấu hơi cứng, giống như hình dạng của nhựa thông sau khi khô, cô cho rằng đây là manh mối quan trọng để tìm ra nguồn gốc của giày.
Sau khi so sánh cẩn thận, Thẩm Lưu Bạch phát hiện mức độ hao mòn của đôi giày không giống nhau, mũi chân bên trái hao mòn hơn bên phải, gót chân bên phải bị giẫm lên thường xuyên. Chủ nhân của chiếc giày rõ ràng đã quen với việc sử dụng chân phải của mình hơn.
Con người sinh ra đã có hai bàn chân thẳng đứng, trọng tâm nằm trên điểm chính giữa của mặt phẳng giữa hai bàn chân, khi đứng thẳng thì lực tác dụng lên đĩa đệm của người là như nhau.
Tuy nhiên, với sự thay đổi của thói quen cá nhân, nhiều người không tránh khỏi việc hình thành tư thế đi đứng độc đáo, điều này thể hiện trên đôi giày, những đôi giày được sản xuất từ dây chuyền lắp ráp sẽ có hình dạng khác nhau sau một thời gian sử dụng.
Chủ nhân của đôi giày ba lê đỏ này rõ ràng thích tập trung vào bàn chân phải, có khả năng bàn chân phải được sử dụng làm điểm tựa và xoay bàn chân chính.
Nhưng một vở ba-lê bình thường không nên đổ nhựa cứng lên sân khấu, rất dễ làm các vũ công ba-lê khi đang nhảy hay quay tròn sẽ bị thương.
Vậy những hạt nhỏ không đều màu này đến từ đâu?
/238
|