Vậy thứ Vương Tinh Kinh cầm trong tay trước khi chết chính là logo của Tinh Vũ Tập?
“Anh cũng thấy vậy?”
Khi người đàn ông nhìn thấy cô đã sững sờ, anh mỉm cười, vẫy tay trước mặt cô.
Thẩm Lưu Bạch nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng trên khuôn mặt thanh tú lại lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tại sao? Có phải Vương Tinh Kinh ám chỉ kẻ giết cô ấy là người bên trong Tinh Vũ Tập không?”
Vấn đề tương tự cũng xuất hiện trong phòng cảnh sát Hình Sự, tầng ba, phân cục Tân Hải.
Vương Dật kinh ngạc hét lên trong khi nhìn những bức ảnh chụp vật chứng do Trung Tâm Pháp Y gửi đến.
“Không có gì lạ, không phải Lý Thành nói cửa phòng khiêu vũ không có dấu hiệu bị phá hư sao, lúc rời đi hắn đã biết khóa cửa, đó là người quen phạm tội!”
Bùi Diệu tức giận trợn to hai mắt, xem ra lần này Vương Dật thật sự hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Không, ý tôi là…nếu đơn giản như vậy, không phải vụ án đã được giải quyết rồi sao?”
Vương Dật không phục nói.
Sau khi lăn lộn một ngày cuối tuần, ngày hôm qua bọn họ còn đang chán nản vì thiếu băng ghi hình giám sát hiện trường vụ án, nhưng không ngờ ngày hôm sau bọn họ vừa đi làm đã nghe được một tin tức lớn, đó là một bước đột phá!
Nhưng thật sự đơn giản vậy sao?
“Thế này sao gọi là phá án?”
Mạnh Sơn Hổ giận dữ nói.
“Cậu có thể cho biết hung thủ là ai, cậu phải trưng ra bằng chứng để chứng minh rằng hắn đã phạm tội!”
“Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là Mưu Vân Nhiên! Tinh Vũ Tập chỉ có hai người, ngoài hắn ra còn có ai?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Không phải đội trưởng Cận nói, hôm qua nhìn thấy anh ta đi với một cô gái sao! Bạn gái đã gắn bó bao nhiêu năm qua đời, còn không có tin tức gì, lại vui vẻ với tình nhân của mình, đây không phải là cặn bã thì là gì?”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, chuyện này dạy cho chúng ta rằng, không được ở quá xa bạn gái của mình, nếu ở xa, khả năng cao sẽ có vấn đề!”
“Thôi đi, tôi thấy đây là một vấn đề lòng vòng! Hai người kia đều là vũ công, múa ba lê mặc đồ sát người, một nam một nữ tình cảm mãnh liệt sẽ xẹt ra lửa, có lửa thì có gian tình, mấy người hiểu rồi đó “
“Có đạo lý! Bởi vậy tôi mới không để bạn gái tôi vào giới nghệ thuật, nếu không đã chướng mắt ông già như tôi. Như lão đại thì tốt, bạn gái ở kế bên nhà, hằng ngày đối mặt với người chết, mỗi ngày bước hai bước có thể tìm thấy người, vốn không cần kiểm tra gì cả.”
“Thôi đi, lão đại vội vàng canh giữ người ta sớm muộn gì cũng có chuyện, đâu có cô gái nào cam tâm tình nguyện bị gò bó như vậy…”
Cứ nói chuyện, chủ đề này càng tiếp diễn, lúc Cận Hải Dương bước vào, họ đã bắt đầu thảo luận khi nào anh sẽ chia tay.
“Khụ khụ.”
Người đàn ông cao lớn hắng giọng, hài lòng nhìn một đám nhóc ngậm miệng lại, ngoan như một bầy chim non.
“Tôi đã nói trong lúc điều tra vụ án thì bỏ những thứ vô dụng kia đi, nếu mọi chuyện đúng như miệng quạ của mấy người, thì tự biết hậu quả rồi đó…”
Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Diệu cúi đầu không nói gì.
“Liên hệ với tòa nhà Kim Vận thế nào rồi? Nhân viên bảo vệ trực hôm gây án có đến không, có thể trích xuất camera giám sát không?”
Bởi vì Tinh Vũ Tập chiếm cả một tầng nên camera giám sát đều do họ tự lắp đặt, bộ phận kỹ thuật phát hiện bộ nhớ của camera giám sát đã bị người ta phá hủy.
Việc sửa chữa cần có thời gian, hơn nữa không thể đảm bảo có thể xem được băng ghi hình thời điểm đó, vì vậy không thể trông cậy vào băng ghi hình đó vào lúc này.
Vì vậy, camera giám sát của tòa nhà Kim Vận và lời khai của các nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ rất quan trọng, ít nhất nó có thể lọc ra những người ra vào tòa nhà trong khoảng thời gian đó, giúp ích rất nhiều cho việc thu hẹp phạm vi điều tra các nghi phạm.
Nghe thấy Cận Hải Dương điểm tên của mình, Bùi Diệu lập tức lấy ra một xấp đĩa, lớn tiếng trả lời.
“Đội trưởng đừng lo, đã có danh sách ra vào tòa nhà.”
Anh ta bật máy tính, mở một tập tin video và chỉ vào hình ảnh trên đó.
“Tòa nhà Kim Vận có một lối vào chính, nằm ở phía nam của tòa nhà.”
“Hai cửa thoát hiểm. Theo xác minh của chúng tôi, cả hai cửa thoát hiểm đều bị khóa vào đêm xảy ra vụ án và không có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã được mở”.
“Tòa nhà Kim Vận không có bãi đậu xe ngầm. Mọi người ra vào qua lối vào chính ở phía nam. Gần lối vào chính có tổng cộng ba camera, có thể bao quát hoàn toàn hình ảnh ra vào tòa nhà.”
Nghe anh ta nói chuyện công việc, mọi người vây quanh.
Bùi Diệu bắt đầu phát video đầu tiên.
“Đây là camera ở phía đông cửa chính của tòa nhà. Theo ghi nhận trong đêm gây án, có tổng cộng 12 người ra vào từ nửa đêm đến 7 giờ sáng, nhưng tòa nhà Kim Vận có rất nhiều công ty, vì vậy có thể là họ đã làm thêm giờ cả đêm và không rời đi.”
“Nói về 12 người ra vào.”
“Lúc 0 giờ sáng, người đàn ông trung niên bước vào tòa nhà là nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ vào đầu giờ sáng, tên là Vương Đại Quý, người rời đi lúc nửa đêm là nhân viên bảo vệ Từ Tây Hoa.”
“Đúng 0:30 sáng, Vương Tinh Kinh đã chết vào tòa nhà Kim Vận.”
“Khoảng 1:30 sáng, một người đội mũ bước vào tòa nhà, không thể nhìn rõ mặt, nhưng tóc dài, chắc là một phụ nữ.”
“2:45 sáng, người phụ nữ rời đi.”
“3:30 sáng, một người đàn ông bước vào tòa nhà.”
“Ừm, đây là Mưu Vân Nhiên.”
Cận Hải Dương nhẹ giọng nói.
Thấy mọi người quay lại nhìn mình, anh thản nhiên nói.
“Tư thế đi đứng của Mưu Vân Nhiên khá đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy là có thể nhận ra.”
Mọi người chợt nhận ra, lại nghe thấy Bùi Diệu nói tiếp.
“Mưu Vân Nhiên này mãi đến 4:21 mới rời đi, so với trước khi đi còn mang thêm một cái túi, cũng không biết bên trong chứa cái gì.”
“Ghi nhận sau đó là vào khoảng 5:30 sáng, lần lượt có 5 người phụ nữ đến, 2 người quay lại cửa tòa nhà Kim Vận lúc 6:20, khoảng 6:30, nhân viên nội bộ và lễ tân đến, bốn người họ cùng nhau lên lầu.”
“5:07, cảnh sát cục đến, chắc là họ đã gọi cảnh sát.”
Sau khi xem video, Cận Hải Dương sờ cằm, đưa tay viết hai cái tên lên.
Mưu Vân Nhiên, người phụ nữ bí ẩn.
Anh dùng bút chỉ vào hai thời điểm này, đặt một dấu hỏi lớn đằng sau người phụ nữ bí ẩn.
“Người này rời đi hơi sớm, theo báo cáo pháp y suy đoán thời gian tử vong thì cô ấy không có thời gian gây án.”
“Nhưng không thể loại trừ cô ấy đã nhìn thấy hoặc đã biết chuyện gì đó. Rốt cuộc, cô ấy cũng có thể xuất hiện tại phòng làm việc của Vương Tinh Kinh vào lúc 1 giờ sáng. Đáng lẽ cô ấy không thể đến nói chuyện phiếm, có lẽ Vương Tinh Kinh đã hoặc đang chờ cô ấy.”
“Hiện tại chúng ta hãy tập trung điều tra Mưu Vân Nhiên này, đặc biệt là xem anh ta mang đi cái gì ở hiện trường vụ án, thời gian này rất đúng lúc.”
“Hơn nữa mọi người có chú ý hay không, bộ quần áo hắn mặc trên người khi đến có một món không giống với khi rời đi.”
“Anh cũng thấy vậy?”
Khi người đàn ông nhìn thấy cô đã sững sờ, anh mỉm cười, vẫy tay trước mặt cô.
Thẩm Lưu Bạch nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng trên khuôn mặt thanh tú lại lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tại sao? Có phải Vương Tinh Kinh ám chỉ kẻ giết cô ấy là người bên trong Tinh Vũ Tập không?”
Vấn đề tương tự cũng xuất hiện trong phòng cảnh sát Hình Sự, tầng ba, phân cục Tân Hải.
Vương Dật kinh ngạc hét lên trong khi nhìn những bức ảnh chụp vật chứng do Trung Tâm Pháp Y gửi đến.
“Không có gì lạ, không phải Lý Thành nói cửa phòng khiêu vũ không có dấu hiệu bị phá hư sao, lúc rời đi hắn đã biết khóa cửa, đó là người quen phạm tội!”
Bùi Diệu tức giận trợn to hai mắt, xem ra lần này Vương Dật thật sự hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Không, ý tôi là…nếu đơn giản như vậy, không phải vụ án đã được giải quyết rồi sao?”
Vương Dật không phục nói.
Sau khi lăn lộn một ngày cuối tuần, ngày hôm qua bọn họ còn đang chán nản vì thiếu băng ghi hình giám sát hiện trường vụ án, nhưng không ngờ ngày hôm sau bọn họ vừa đi làm đã nghe được một tin tức lớn, đó là một bước đột phá!
Nhưng thật sự đơn giản vậy sao?
“Thế này sao gọi là phá án?”
Mạnh Sơn Hổ giận dữ nói.
“Cậu có thể cho biết hung thủ là ai, cậu phải trưng ra bằng chứng để chứng minh rằng hắn đã phạm tội!”
“Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là Mưu Vân Nhiên! Tinh Vũ Tập chỉ có hai người, ngoài hắn ra còn có ai?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Không phải đội trưởng Cận nói, hôm qua nhìn thấy anh ta đi với một cô gái sao! Bạn gái đã gắn bó bao nhiêu năm qua đời, còn không có tin tức gì, lại vui vẻ với tình nhân của mình, đây không phải là cặn bã thì là gì?”
“Ôi chao ôi chao ôi chao, chuyện này dạy cho chúng ta rằng, không được ở quá xa bạn gái của mình, nếu ở xa, khả năng cao sẽ có vấn đề!”
“Thôi đi, tôi thấy đây là một vấn đề lòng vòng! Hai người kia đều là vũ công, múa ba lê mặc đồ sát người, một nam một nữ tình cảm mãnh liệt sẽ xẹt ra lửa, có lửa thì có gian tình, mấy người hiểu rồi đó “
“Có đạo lý! Bởi vậy tôi mới không để bạn gái tôi vào giới nghệ thuật, nếu không đã chướng mắt ông già như tôi. Như lão đại thì tốt, bạn gái ở kế bên nhà, hằng ngày đối mặt với người chết, mỗi ngày bước hai bước có thể tìm thấy người, vốn không cần kiểm tra gì cả.”
“Thôi đi, lão đại vội vàng canh giữ người ta sớm muộn gì cũng có chuyện, đâu có cô gái nào cam tâm tình nguyện bị gò bó như vậy…”
Cứ nói chuyện, chủ đề này càng tiếp diễn, lúc Cận Hải Dương bước vào, họ đã bắt đầu thảo luận khi nào anh sẽ chia tay.
“Khụ khụ.”
Người đàn ông cao lớn hắng giọng, hài lòng nhìn một đám nhóc ngậm miệng lại, ngoan như một bầy chim non.
“Tôi đã nói trong lúc điều tra vụ án thì bỏ những thứ vô dụng kia đi, nếu mọi chuyện đúng như miệng quạ của mấy người, thì tự biết hậu quả rồi đó…”
Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Diệu cúi đầu không nói gì.
“Liên hệ với tòa nhà Kim Vận thế nào rồi? Nhân viên bảo vệ trực hôm gây án có đến không, có thể trích xuất camera giám sát không?”
Bởi vì Tinh Vũ Tập chiếm cả một tầng nên camera giám sát đều do họ tự lắp đặt, bộ phận kỹ thuật phát hiện bộ nhớ của camera giám sát đã bị người ta phá hủy.
Việc sửa chữa cần có thời gian, hơn nữa không thể đảm bảo có thể xem được băng ghi hình thời điểm đó, vì vậy không thể trông cậy vào băng ghi hình đó vào lúc này.
Vì vậy, camera giám sát của tòa nhà Kim Vận và lời khai của các nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ rất quan trọng, ít nhất nó có thể lọc ra những người ra vào tòa nhà trong khoảng thời gian đó, giúp ích rất nhiều cho việc thu hẹp phạm vi điều tra các nghi phạm.
Nghe thấy Cận Hải Dương điểm tên của mình, Bùi Diệu lập tức lấy ra một xấp đĩa, lớn tiếng trả lời.
“Đội trưởng đừng lo, đã có danh sách ra vào tòa nhà.”
Anh ta bật máy tính, mở một tập tin video và chỉ vào hình ảnh trên đó.
“Tòa nhà Kim Vận có một lối vào chính, nằm ở phía nam của tòa nhà.”
“Hai cửa thoát hiểm. Theo xác minh của chúng tôi, cả hai cửa thoát hiểm đều bị khóa vào đêm xảy ra vụ án và không có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã được mở”.
“Tòa nhà Kim Vận không có bãi đậu xe ngầm. Mọi người ra vào qua lối vào chính ở phía nam. Gần lối vào chính có tổng cộng ba camera, có thể bao quát hoàn toàn hình ảnh ra vào tòa nhà.”
Nghe anh ta nói chuyện công việc, mọi người vây quanh.
Bùi Diệu bắt đầu phát video đầu tiên.
“Đây là camera ở phía đông cửa chính của tòa nhà. Theo ghi nhận trong đêm gây án, có tổng cộng 12 người ra vào từ nửa đêm đến 7 giờ sáng, nhưng tòa nhà Kim Vận có rất nhiều công ty, vì vậy có thể là họ đã làm thêm giờ cả đêm và không rời đi.”
“Nói về 12 người ra vào.”
“Lúc 0 giờ sáng, người đàn ông trung niên bước vào tòa nhà là nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ vào đầu giờ sáng, tên là Vương Đại Quý, người rời đi lúc nửa đêm là nhân viên bảo vệ Từ Tây Hoa.”
“Đúng 0:30 sáng, Vương Tinh Kinh đã chết vào tòa nhà Kim Vận.”
“Khoảng 1:30 sáng, một người đội mũ bước vào tòa nhà, không thể nhìn rõ mặt, nhưng tóc dài, chắc là một phụ nữ.”
“2:45 sáng, người phụ nữ rời đi.”
“3:30 sáng, một người đàn ông bước vào tòa nhà.”
“Ừm, đây là Mưu Vân Nhiên.”
Cận Hải Dương nhẹ giọng nói.
Thấy mọi người quay lại nhìn mình, anh thản nhiên nói.
“Tư thế đi đứng của Mưu Vân Nhiên khá đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy là có thể nhận ra.”
Mọi người chợt nhận ra, lại nghe thấy Bùi Diệu nói tiếp.
“Mưu Vân Nhiên này mãi đến 4:21 mới rời đi, so với trước khi đi còn mang thêm một cái túi, cũng không biết bên trong chứa cái gì.”
“Ghi nhận sau đó là vào khoảng 5:30 sáng, lần lượt có 5 người phụ nữ đến, 2 người quay lại cửa tòa nhà Kim Vận lúc 6:20, khoảng 6:30, nhân viên nội bộ và lễ tân đến, bốn người họ cùng nhau lên lầu.”
“5:07, cảnh sát cục đến, chắc là họ đã gọi cảnh sát.”
Sau khi xem video, Cận Hải Dương sờ cằm, đưa tay viết hai cái tên lên.
Mưu Vân Nhiên, người phụ nữ bí ẩn.
Anh dùng bút chỉ vào hai thời điểm này, đặt một dấu hỏi lớn đằng sau người phụ nữ bí ẩn.
“Người này rời đi hơi sớm, theo báo cáo pháp y suy đoán thời gian tử vong thì cô ấy không có thời gian gây án.”
“Nhưng không thể loại trừ cô ấy đã nhìn thấy hoặc đã biết chuyện gì đó. Rốt cuộc, cô ấy cũng có thể xuất hiện tại phòng làm việc của Vương Tinh Kinh vào lúc 1 giờ sáng. Đáng lẽ cô ấy không thể đến nói chuyện phiếm, có lẽ Vương Tinh Kinh đã hoặc đang chờ cô ấy.”
“Hiện tại chúng ta hãy tập trung điều tra Mưu Vân Nhiên này, đặc biệt là xem anh ta mang đi cái gì ở hiện trường vụ án, thời gian này rất đúng lúc.”
“Hơn nữa mọi người có chú ý hay không, bộ quần áo hắn mặc trên người khi đến có một món không giống với khi rời đi.”
/238
|