Nghe câu hỏi của anh, Lộ Trung Quân cứng người trong giây lát, còn chưa kịp tìm cách trả lời thì ngoài hành lang đột nhiên có tiếng ồn.
“Cho tôi vào! Tôi muốn xác định thi thể! Tôi cũng là người nhà của người chết! Sao anh không cho tôi vào!”
“Tôi là ba của Hinh Hinh, con gái tôi bị giết, sao tôi không thể nhìn nó lần cuối? Văn Thiến người phụ nữ đó điên rồi sao? Cô ấy bị người đàn ông đó mê hoặc, tại sao phải ngăn cản tôi nhìn con gái?”
Giọng một người đàn ông gào thét.
Cận Hải Dương nhận thấy vẻ mặt trầm tĩnh và nghiêm túc của người đàn ông trung niên có chút thay đổi.
Anh nhướng mày có chút hứng thú, vươn tay sau lưng vẫy với Bùi Diệu, người này lập tức cố ý rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi, không biết bên ngoài anh ta nói gì, nhưng sự ồn ào nhanh chóng lắng xuống, khi anh ta đi vào lại, một người đàn ông trung niên hơi hốc hác đi theo sau anh.
Lộ Trung Quân cau mày ngay khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt vốn dĩ không chút biểu cảm nay lại tràn đầy khinh thường, cũng không kịp che giấu cảm xúc.
“Sao ông đến đây được?”
Ông lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi không thể đến?”
Khuôn mặt người đàn ông anh đỏ bừng, bàn tay nắm chặt của ông ta đập mạnh, như thể muốn làm điều gì đó.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhớ ra mình đang ở đâu, sau khi hít một hơi dài, ông ta đặt nắm đấm lại, tức giận nói.
“Tôi sẽ không nói chuyện với ông, tôi đến gặp con gái tôi.”
“Con gái của ông?”
Lộ Trung Quân chế nhạo.
“Ông Hầu bị mất trí nhớ sao? Con gái Văn Nguyên Hinh của ông không phải đã qua đời mấy tháng trước sao?”
Nói đến đây, sắc mặt Hầu Vĩ Quang càng ngày càng xấu.
“Hinh Hinh mấy tháng trước có chết hay không mấy người tự biết, mấy người cấu kết lại tính kế tôi, tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ!”
Vừa nói xong, ông đột nhiên ngẩng đầu, cố chấp nói.
“Dù sao tôi cũng là ba ruột của Hinh Hinh. Nếu mọi người nhất định dùng thân phận Văn Trăn để nói, tôi sẽ xin xét nghiệm DNA, huyết thống không thể lừa người!”
Ông ta dường như chắc chắn Lộ Trung Quân không có cách nào, lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch đang đứng bên cạnh.
“Cô gái, cô là pháp y sao?”
“Theo quy định của pháp luật, khi khám nghiệm tử thi có cần thông báo cho người thân không?”
Ông ta thấy Thẩm Lưu Bạch gật đầu, càng nói càng thêm tự tin.
“Tôi là ba của người chết, vì vậy cô nên thông báo cho tôi. Nếu cô có bất kỳ nghi ngờ nào về danh tính của tôi, cô có thể lấy mẫu DNA của tôi để tiến hành xét nghiệm thân nhân với người chết. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ có kết quả khẳng định.”
Hầu Vĩ Quang chưa kịp nói thì Văn Thiến đã loạng choạng bước ra khỏi phòng khách, theo sau là Cao Đại Thượng với vẻ bất đắc dĩ.
“Ông làm gì vậy! Đi đi! Hinh Hinh không muốn nhìn thấy ông! Con bé không có một người ba như ông!”
Văn Thiến hét lên, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, nhanh chóng khó thở.
Thẩm Lưu Bạch sợ bà ấy xảy ra chuyện nên nhanh chóng đỡ bà sang một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Cận Hải Dương đang đứng cách đó không xa.
“Mời ông Hầu này chờ bên cạnh, sau khi làm xong thủ tục sẽ thông báo mời ông qua.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh xoay người cười liếc Hầu Vĩ Quang lộ ra vẻ chán ghét, đưa tay ra làm động tác “mời”, đối phương hướng Văn Lộ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo anh ra ngoài.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Bây giờ danh tính của người chết đã được xác nhận, bà Văn, cái chết của con gái bà có thể không đơn giản là tự sát. Nó liên quan đến một vụ án hình sự, vì vậy chúng tôi sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi, bây giờ thông báo với bà.”
Nghe cô nói lời này, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Văn Thiến bỗng nhiên mở to, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô theo bản năng nhìn Lộ Trung Quân đang ở cách đó không xa, nhưng thấy đối phương cũng vẻ mặt nghiêm trọng nên ngượng ngùng quay đầu lại.
“Cô nói Hinh Hinh có lẽ là bị giết?”
Đôi mắt Văn Thiến bỗng đỏ hoe, vừa gật đầu vừa nghẹn ngào.
“Nếu đúng như vậy, xin hãy tìm ra hung thủ thật sự và trả thù cho đứa con gái tội nghiệp của tôi!”
Không biết từ “giải phẫu” có chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của bà hay không, Văn Thiến vốn dĩ đang im lặng dường như đột nhiên muốn trò chuyện nhiều hơn, bắt đầu nói về việc của bà và Văn Nguyên Hinh, hai mẹ con phụ thuộc vào nhau như thế nào, cuộc sống không dễ dàng.
Thẩm Lưu Bạch không ngăn cản bà, mà chăm chú nghe bà kể lại cuộc đời Văn Nguyên Hinh, thỉnh thoảng đáp lại để động viên bà tiếp tục.
Cho đến khi bà nói về việc đi Mỹ để chữa bệnh, Lộ Trung Quân đột nhiên nhìn đồng hồ và cắt ngang lời nói tiếp theo của bà.
“Thưa bà, sắp đến giờ rồi. Buổi chiều còn phải họp với ban giám đốc. Bây giờ tiểu thư đi rồi, bà phải lo chuyện của công ty nữa.”
Nghe ông nói vậy, sắc mặt Văn Thiến chợt đanh lại.
Bà có vẻ bất đắc dĩ nhìn Lộ Trung Quân, sau đó cũng bất đắc dĩ gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Bà đứng dậy và lúc đi đến của bỗng nhiên quay đầu lại.
“Bác sĩ Thẩm, rất hân hạnh được trò chuyện với cô, như thể tôi có thể nói ra tất cả những lời tâm sự của mình…Sau này, ý tôi là…Sau khi vụ án của Hinh Hinh kết thúc…Nếu cô rảnh…tôi có thể nói chuyện với cô được không? “
Nghe bà nói vậy, trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Lưu Bạch nở một nụ cười đặc biệt ấm áp.
Cô chưa bao giờ cười như thế này trước mặt mọi người, vẻ truyền cảm kỳ lạ này khiến cả người cô tràn ngập một loại ấm áp dễ gần, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
“Tất nhiên, bà Văn, tôi hiểu cảm giác của bà khi mất đi con gái, cũng như tôi đã mất mẹ mình.”
“Nếu sau đó bà có gì buồn bã hay chán nản, bà có thể tìm tôi nói chuyện, tôi rất sẵn lòng nói chuyện với một trưởng bối dịu dàng như bà.”
Sau một nụ cười thoáng qua, cô đột nhiên đưa tay về phía ông quản gia đang đứng cách đó không xa.
“Hôm nay đã làm phiền hai vị. Sau khi khám nghiệm tử thi xong, chúng tôi sẽ khâu lại cho cô Văn, sau đó sẽ chuyển thi thể cho…”
“Đương nhiên là giao cho chúng tôi! Hinh Hinh là con gái của tôi, tên cặn bã Hầu Vĩ Quang kia hoàn toàn không xứng làm ba của con bé!”
Văn Thiến vội vàng nói, sau đó theo bản năng mà nhìn về phía quản gia bên cạnh.
“Đúng không, ông Lộ, Hinh Hinh không thích ông ta!”
Lộ Trung Quân gật đầu.
“Tất nhiên, tiểu thư họ Văn, đây là sự thật không thể chối cãi.”
Ông do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay trắng nõn thon thả Thẩm Lưu Bạch đưa ra trước mặt.
“Bác sĩ Thẩm nếu cần gì cứ liên hệ với tôi, bà Văn không khỏe, tôi có thể giúp bà ấy lo tang lễ.”
“Được.”
Thẩm Lưu Bạch cười, chậm rãi thu tay lại.
------oOo------
“Cho tôi vào! Tôi muốn xác định thi thể! Tôi cũng là người nhà của người chết! Sao anh không cho tôi vào!”
“Tôi là ba của Hinh Hinh, con gái tôi bị giết, sao tôi không thể nhìn nó lần cuối? Văn Thiến người phụ nữ đó điên rồi sao? Cô ấy bị người đàn ông đó mê hoặc, tại sao phải ngăn cản tôi nhìn con gái?”
Giọng một người đàn ông gào thét.
Cận Hải Dương nhận thấy vẻ mặt trầm tĩnh và nghiêm túc của người đàn ông trung niên có chút thay đổi.
Anh nhướng mày có chút hứng thú, vươn tay sau lưng vẫy với Bùi Diệu, người này lập tức cố ý rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi, không biết bên ngoài anh ta nói gì, nhưng sự ồn ào nhanh chóng lắng xuống, khi anh ta đi vào lại, một người đàn ông trung niên hơi hốc hác đi theo sau anh.
Lộ Trung Quân cau mày ngay khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt vốn dĩ không chút biểu cảm nay lại tràn đầy khinh thường, cũng không kịp che giấu cảm xúc.
“Sao ông đến đây được?”
Ông lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi không thể đến?”
Khuôn mặt người đàn ông anh đỏ bừng, bàn tay nắm chặt của ông ta đập mạnh, như thể muốn làm điều gì đó.
Nhưng cuối cùng ông ta cũng nhớ ra mình đang ở đâu, sau khi hít một hơi dài, ông ta đặt nắm đấm lại, tức giận nói.
“Tôi sẽ không nói chuyện với ông, tôi đến gặp con gái tôi.”
“Con gái của ông?”
Lộ Trung Quân chế nhạo.
“Ông Hầu bị mất trí nhớ sao? Con gái Văn Nguyên Hinh của ông không phải đã qua đời mấy tháng trước sao?”
Nói đến đây, sắc mặt Hầu Vĩ Quang càng ngày càng xấu.
“Hinh Hinh mấy tháng trước có chết hay không mấy người tự biết, mấy người cấu kết lại tính kế tôi, tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ!”
Vừa nói xong, ông đột nhiên ngẩng đầu, cố chấp nói.
“Dù sao tôi cũng là ba ruột của Hinh Hinh. Nếu mọi người nhất định dùng thân phận Văn Trăn để nói, tôi sẽ xin xét nghiệm DNA, huyết thống không thể lừa người!”
Ông ta dường như chắc chắn Lộ Trung Quân không có cách nào, lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn Thẩm Lưu Bạch đang đứng bên cạnh.
“Cô gái, cô là pháp y sao?”
“Theo quy định của pháp luật, khi khám nghiệm tử thi có cần thông báo cho người thân không?”
Ông ta thấy Thẩm Lưu Bạch gật đầu, càng nói càng thêm tự tin.
“Tôi là ba của người chết, vì vậy cô nên thông báo cho tôi. Nếu cô có bất kỳ nghi ngờ nào về danh tính của tôi, cô có thể lấy mẫu DNA của tôi để tiến hành xét nghiệm thân nhân với người chết. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ có kết quả khẳng định.”
Hầu Vĩ Quang chưa kịp nói thì Văn Thiến đã loạng choạng bước ra khỏi phòng khách, theo sau là Cao Đại Thượng với vẻ bất đắc dĩ.
“Ông làm gì vậy! Đi đi! Hinh Hinh không muốn nhìn thấy ông! Con bé không có một người ba như ông!”
Văn Thiến hét lên, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, nhanh chóng khó thở.
Thẩm Lưu Bạch sợ bà ấy xảy ra chuyện nên nhanh chóng đỡ bà sang một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Cận Hải Dương đang đứng cách đó không xa.
“Mời ông Hầu này chờ bên cạnh, sau khi làm xong thủ tục sẽ thông báo mời ông qua.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh xoay người cười liếc Hầu Vĩ Quang lộ ra vẻ chán ghét, đưa tay ra làm động tác “mời”, đối phương hướng Văn Lộ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi theo anh ra ngoài.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Bây giờ danh tính của người chết đã được xác nhận, bà Văn, cái chết của con gái bà có thể không đơn giản là tự sát. Nó liên quan đến một vụ án hình sự, vì vậy chúng tôi sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi, bây giờ thông báo với bà.”
Nghe cô nói lời này, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền của Văn Thiến bỗng nhiên mở to, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô theo bản năng nhìn Lộ Trung Quân đang ở cách đó không xa, nhưng thấy đối phương cũng vẻ mặt nghiêm trọng nên ngượng ngùng quay đầu lại.
“Cô nói Hinh Hinh có lẽ là bị giết?”
Đôi mắt Văn Thiến bỗng đỏ hoe, vừa gật đầu vừa nghẹn ngào.
“Nếu đúng như vậy, xin hãy tìm ra hung thủ thật sự và trả thù cho đứa con gái tội nghiệp của tôi!”
Không biết từ “giải phẫu” có chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của bà hay không, Văn Thiến vốn dĩ đang im lặng dường như đột nhiên muốn trò chuyện nhiều hơn, bắt đầu nói về việc của bà và Văn Nguyên Hinh, hai mẹ con phụ thuộc vào nhau như thế nào, cuộc sống không dễ dàng.
Thẩm Lưu Bạch không ngăn cản bà, mà chăm chú nghe bà kể lại cuộc đời Văn Nguyên Hinh, thỉnh thoảng đáp lại để động viên bà tiếp tục.
Cho đến khi bà nói về việc đi Mỹ để chữa bệnh, Lộ Trung Quân đột nhiên nhìn đồng hồ và cắt ngang lời nói tiếp theo của bà.
“Thưa bà, sắp đến giờ rồi. Buổi chiều còn phải họp với ban giám đốc. Bây giờ tiểu thư đi rồi, bà phải lo chuyện của công ty nữa.”
Nghe ông nói vậy, sắc mặt Văn Thiến chợt đanh lại.
Bà có vẻ bất đắc dĩ nhìn Lộ Trung Quân, sau đó cũng bất đắc dĩ gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Bà đứng dậy và lúc đi đến của bỗng nhiên quay đầu lại.
“Bác sĩ Thẩm, rất hân hạnh được trò chuyện với cô, như thể tôi có thể nói ra tất cả những lời tâm sự của mình…Sau này, ý tôi là…Sau khi vụ án của Hinh Hinh kết thúc…Nếu cô rảnh…tôi có thể nói chuyện với cô được không? “
Nghe bà nói vậy, trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Lưu Bạch nở một nụ cười đặc biệt ấm áp.
Cô chưa bao giờ cười như thế này trước mặt mọi người, vẻ truyền cảm kỳ lạ này khiến cả người cô tràn ngập một loại ấm áp dễ gần, khiến người ta bất giác muốn lại gần.
“Tất nhiên, bà Văn, tôi hiểu cảm giác của bà khi mất đi con gái, cũng như tôi đã mất mẹ mình.”
“Nếu sau đó bà có gì buồn bã hay chán nản, bà có thể tìm tôi nói chuyện, tôi rất sẵn lòng nói chuyện với một trưởng bối dịu dàng như bà.”
Sau một nụ cười thoáng qua, cô đột nhiên đưa tay về phía ông quản gia đang đứng cách đó không xa.
“Hôm nay đã làm phiền hai vị. Sau khi khám nghiệm tử thi xong, chúng tôi sẽ khâu lại cho cô Văn, sau đó sẽ chuyển thi thể cho…”
“Đương nhiên là giao cho chúng tôi! Hinh Hinh là con gái của tôi, tên cặn bã Hầu Vĩ Quang kia hoàn toàn không xứng làm ba của con bé!”
Văn Thiến vội vàng nói, sau đó theo bản năng mà nhìn về phía quản gia bên cạnh.
“Đúng không, ông Lộ, Hinh Hinh không thích ông ta!”
Lộ Trung Quân gật đầu.
“Tất nhiên, tiểu thư họ Văn, đây là sự thật không thể chối cãi.”
Ông do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay trắng nõn thon thả Thẩm Lưu Bạch đưa ra trước mặt.
“Bác sĩ Thẩm nếu cần gì cứ liên hệ với tôi, bà Văn không khỏe, tôi có thể giúp bà ấy lo tang lễ.”
“Được.”
Thẩm Lưu Bạch cười, chậm rãi thu tay lại.
------oOo------
/238
|