Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 70 - Tranh Thủ Ăn Ké

/238


Khi tan tầm, Thẩm Lưu Bạch vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy chiếc xe việt dã của Cận Hải Dương đậu ở đối diện góc đường.

Sau khi náo loạn chỗ Kha Tĩnh, toàn bộ người trong trung tâm đều bàn tán về quan hệ giữa cô và Cận Hải Dương, ngay cả bảo vệ cũng chép miệng với cô, cười nói.

“Chờ lâu lắm rồi đó.”

Cô bỗng nhiên phát hiện quan hệ xã hội của mình rộng hơn nhiều, trước kia chỉ cảm thấy quen mặt, bây giờ thì họ đã cùng cô chào hỏi xã giao vài câu, sự nhiệt tình này làm cô thấy có chút không quen.

Đây là sự khác biệt giữa “người trong” và “người ngoài” sao?

“Nghĩ gì vậy? Còn không mau lên xe đi?”

Người đàn ông bóp kèn gọi, dường như muốn đánh thức cô gái đang ngẩn người.

Nàng chậm rãi lên xe, đợi rất lâu cũng không thấy xe khởi động, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái xe.

Ai ngờ, người đàn ông anh tuấn kia cũng đang nhìn cô.

“Ngồi phía sau làm gì? Coi anh như tài xế của em sao…”

Anh cười nhạo nói.

“Giáo sư Thẩm, đi nhờ xe phải có bộ dạng của người đi nhờ xe, ngồi ghế phụ là thể hiện sự tôn trọng với anh, phiền em ngồi lên phía trước đi.”

Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ, vẫn chậm rãi từ ghế sau đi lên phía trước, ngồi ở ghế phụ.

Cô vừa lên xe, Cận Hải Dương liền cúi người cài dây an toàn cho cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản kháng, sau đó khởi động xe, cười như không, lẩm bẩm một câu.

“Lại giận dỗi gì nữa không biết…”

Thẩm Lưu Bạch muốn phản bác không phải mình đang giận dỗi, chỉ là trong thời gian ngắn, cô không thể chấp nhận họ có khoảng cách thân mật như vậy.

Trong thế giới của cô, cô và mọi người có khoảng cách rất xa, đây là bản năng tự bảo hộ, dường như vậy thì sẽ không bị tổn thương.

Chỉ là Cận Hải Dương này vô duyên vô cơ phá hủy khoảng cách an toàn đó, làm cô cảm thấy mọi việc không nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

Anh ta nói bắt đầu từ việc làm bạn, nhưng nhìn dáng vẻ của những người xung quanh đã nghiễm nhiên cho rằng họ là cặp đôi đang yêu nhau, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào chứ?

“Lại đang suy nghĩ gì vậy? Cái đầu này của em không thể ngừng suy nghĩ được à, tới rồi.”

Nghe anh nói vậy, bấy giờ Thẩm Lưu Bạch mới phản ứng lại, mình đã suy nghĩ quá nhập tâm rồi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Cận Hải Dương đã đậu xe vào bãi đậu xe của một siêu thị, vừa vặn chiểm được chỗ đậu xe cuối cùng trên mặt đất.

“Đến đây làm gì?”



Cô có chút nghi ngờ nhìn anh, thấy người đàn ông nhanh nhẹn xuống xe, bước vài bước qua mở cửa xe cho cô.

“Đến siêu thị còn có thể làm gì? Đương nhiên là để mua đồ.”

“Hôm nay tâm trạng anh không tốt, muốn mượn rượu giải sầu.”

Anh nhẹ nhàng nói, như là đang tùy tiện nói đùa.

Chỉ là không biết vì sao Thẩm Lưu Bạch lại nghe ra sự nghiêm túc trong đó.

Cho nên, khi anh kéo cô vào trong siêu thị, cô cũng không có phản kháng.

Cận Hải Dương nói được thì làm được, quả nhiên vừa vào cửa liền bỏ vào trong xe hàng 2 lon bia.

Khi anh muốn bỏ vào lon thứ ba, Thẩm Lưu Bạch đưa tay ngăn lại.

“Đủ rồi, ngày mai còn phải đi làm.”

Cô cau mày nói.

Cận Hải Dương hơi bất ngờ, hắn sờ đầu mình, cười hì hì đem bia trong tay bỏ lại.

“Đúng rồi, Tiểu Bạch nói rất đúng, ngày mai còn phải đi làm.”

Nói rồi, anh bỏ qua khu vực đồ ăn nấu sẵn vốn dĩ anh định đến, mà đi đến nơi bán thực phẩm tươi sống mà trước giờ chưa từng đi.

Bây giờ là giờ tan tầm, đến đây mua đồ ăn phần lớn là những bà nội trợ, còn có cả gia đình đến mua đồ ăn, không khí tràn đầy sức sống.

Cận Hải Dương cũng không có ý gì, cầm một bắp cải không cần nhìn liền bỏ vào trong xe. Cái bắp cải kia đã để lâu bên ngoài, vỏ ngoài đã khô đến biến dạng, Thẩm Lưu Bạch nhìn thấy liền nhíu mày.

“Cái này không được, đã không còn tươi nữa rồi.”

Cô chỉ vào bắp cải trong tay Cận Hải Dương nói.

“À, cái kia thì sao?”.

||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||

Người đàn ông lại cầm lấy một bắp cải khác, cái này còn thảm hơn cái trước, chẳng những vòng lá bên ngoài đã khô héo, thậm chí lá bên trong còn rơi lả tả, nhìn qua là biết người không có thói quen mua sắm.

“Anh đang cố ý sao?”

Thẩm Lưu Bạch lạnh lùng trừng mắt nhìn Cận Hải Dương, tay tìm kiếm một lát trên kệ, cuối cùng lắc đầu bỏ đi.



Cận Hải Dương vội vàng đẩy xe đi theo, vừa cười vừa nói.

“Anh không hiểu rõ lắm, lá ngoài không ăn được thì bỏ đi ăn bên trong là được…dù sao anh cũng chỉ để nhắm với bia thôi mà…”

Thẩm Lưu Bạch quay đầu lại nhìn anh, sau đó thì thở dài một hơi, xoay người không nói gì nữa.

Cô đi phía trước, Cận Hải Dương đẩy xe theo sau, giống đa số các cặp vợ chồng đi siêu thị, ngẫu nhiên vì chuyện mua cái gì đó mà nhỏ giọng thảo luận một chút.

Thời gian cứ trôi qua, chờ khi Thẩm Lưu Bạch khôi phục tinh thần, đại đội trưởng Cận đã chất đầy một xe đồ ăn, giống như muốn dọn sạch siêu thị vậy.

“Nhiều quá rồi.”

Cô nhíu mày.

“Không sao, chỉ cần mấy ngày là hai người chúng ta sẽ diệt hết thôi, cái này sạch sẽ hơn cơm hộp nhiều.”

Anh không để ý đáp, tranh thủ lúc cô không chú ý đã đến trước quầy thanh toán hết, sau đó tự mình đem đổ để lên xe.

“Toàn dựa đều phải dựa vào giáo sư Thẩm rồi, em biết tay nghề của anh…”

Cận Hải Dương cười có chút vô lại.

Vốn dĩ anh muốn mang bia đến nhà cô cùng tâm sự, không nghĩ đến còn có cơ hội cùng nhau đi siêu thị, kế tiếp đương nhiên chính là ăn ké.

Thẩm Lưu Bạch suy nghĩ, thật ra cũng không phản đối.

Thời gian cô và Cận Hải Dương cùng nhau ăn cơm cũng nhiều, đối với việc anh bộc phát ý tưởng đã thành thói quen, không cảm thấy bất ngờ.

Chẳng qua bọn họ mua quá nhiều đồ ăn, tủ lạnh của Cận Hải Dương để không đủ, vì thế phải đem một ít hải sản, rau củ, gia vị bỏ vào tủ lạnh của Thẩm Lưu Bạch.

Đại đội trưởng Cận ngồi trong nhà có chút thấp thỏm. Anh nhớ rõ nhà kế bên toàn là mì ăn liền, già Thẩm Lưu Bạch còn không có chai nước tương, vừa nhìn là biết không biết nấu ăn.

Anh hạ quyết tâm mặc kệ cô nấu ra hương vị gì anh cũng phải không do dự nuốt xuống.

Có chuyện thì vác bụng đến bệnh viện thôi, chuyện nhỏ.

Cùng lắm thì tương lai anh đi học nấu ăn, lần trước anh nấu tuy không thể xem là ngon nhưng vẫn có thể ăn được.

Đang suy nghĩ thì anh bỗng ngửi được hương vị đồ ăn.

Theo hương vị đi tìm đi, phát hiện nơi phát ra đúng là phòng bếp nhà mình.

Thẩm Lưu Bạch đứng trước bếp, thành thạo xào ngao xanh trong nồi, mùi hương từ trong nồi tỏa ra, làm con sâu đói trung bụng Cận Hải Dương muốn bò ra.

Trăm triệu lần không nghĩ đến, giáo sư Thẩm lại có tài nghệ nấu ăn đỉnh như vậy, anh đúng là nhặt trược báu vật rồi!

/238

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status