-Này – Nhi ngước mặt lên – chuyện hồi nãy…tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra…
Minh sững người:
-Không có chuyện gì là sao?
-Ưm thì…có nghĩa là…chưa có chuyện gì xảy ra…coi như cậu chưa nói gì &…chúng ta vẫn là bạn như trước.
-Bạn?
Minh dường như không thể che giấu đi sự tức giận của mình.
” Bạn sao? Chỉ là bạn thôi ư? Chết tiệt.”
Giọng tụi bạn thì cứ ơi ới bên ngoài:
-Minh! Ra chơi bài đi.
-Nhi nữa.
-Ra đi, nhanh lên…
Nhi quay sang Minh hỏi vội:
-Nhé?
-Không.
Minh thẳng thừng, Nhi bặm môi:
-Tại sao?
-Tôi không thể làm bạn với người tôi thích được.
-Minh à…
Không để cho Nhi nói, Minh đi ra ngoài sân trước chơi với tụi bạn. Nhi lững thững theo sau. Suốt buổi chơi bài, đứa nào thua thì phải uống nước, Nhi uống tới nỗi sắp ói ra ngoài sân.
Tất cả bề ngoài đều rất vui vẻ nhưng bên trong mỗi người lại là 1 tâm trạng…
Nhi thì lo lắng sẽ rung động trước Minh, sẽ làm tổn thương đến người anh mà nó luôn tôn trọng & 1 người bạn rất thân từ thời cấp 2.
Hải thì lo lắng, còn điều gì đáng sợ hơn với hắn là không còn được ở bên cạnh Nhi chứ.
Quỳnh thì không thể nào mà chịu mất Minh 1 cách dễ dàng như thế được.
Minh thì đang cố gắng để có được trái tim của Nhi.
Khi cả đám mệt mỏi & sắp lăn ra ngủ, lúc ấy là 12 giờ đêm rồi nhá bà con, thì….
-Áááááááááááááá……………………..
Tiếng kêu thất thanh từ Nhi.
Cả đám choàng bừng tỉnh thì thấy Nhi đang ôm chặt cứng lấy Tài.
Tài khẽ vuốt tóc Nhi, hỏi:
-Sao thế?
-M…ma…maaaaaaaa…….
-Gì cơ? Ma?
Minh kéo Nhi ra khỏi người Tài:
-Có gì thì bỏ nhau ra rồi nói.
Hải giật Nhi lại từ Minh:
-Ma nào chứ? Ma gì ở đây?
-Á…..á..nó kìa…….
Nhi chỉ tay về đằng sau Hải….
-Aaaaaaaaaa………….
Ngay lập tức cả đám quay sang nhìn rồi cùng hét lên, mặt đứa nào đứa nấy tái xanh như tàu lá chuối khi thấy 1 cái bóng trắng đang thù lù trước mặt. Chúng dồn về 1 góc.
-Maaaaaaaaaaaaaaaa……..
-Ma gì? Ta đây.
-Ma biết nói.
-MẤy đứa này, ông ngoại nè.
-huh?
-Ng…ngoại..
Tài thở phào như trút được gánh nặng 10000 tấn:
-Ngoại đi đâu từ chiều tới giờ vậy? Đã vậy còn mặc đồ trắng đi buổi tối.
-À, áo ta bị lấm bùn rồi nên mượn áo ông Hai mặc tạm.
-Ngoại có biết là tụi con sắp chết vì đứng tim không?
-Nhưng sao nguyên đám lại ở đây? Không vào ngủ hả?
-Định ngủ thì bị ngoại hù đó.
-Tụi con ngủ ở đâu?
8 đứa vào, không hẹn mà cùng nói khi thấy trong nhà chỉ vỏn vẹn 1 chiếc giường gỗ.
Ông ngoại tỉnh hơn ruồi nằm dài lên giường như giành chỗ trước mấy tên sắp trở thành ” giường tặc “:
-Thì ta nằm trên giường, mấy đứa nằm dưới đất.
-Hả?
Tất cả nhăn mặt như khỉ ăn ớt:
-Sao vậy được.
-Lạnh lắm ngoại ơi.
-Sàn nhà còn hông biết có sạch hông?
-Gru…sàn mói lau hồi chiều đó. Mở tủ lôi chăn mền ra trải mà ngủ.
-Hix…
-Khò…. khò………
-Sao ngoại dễ ngủ vậy?
Sau khi trải 3 cái mền xuống sàn thì có lẽ đã đủ chỗ cho 8 đứa.
-Trai gái ngủ chung luôn hả?- Nhi thắc mắc.
-Ừ!
-Hả?-4 đứa con gái trợn mắt hỏi.
-Nằm chung cho nó ấm.
-Với lại chỉ còn 2 cái chăn thôi, 4 đứa 1 cái.
-Nhưng mà…
-Chỗ này chật lắm, ráng đi….
Hải cúi xuống hôn lên má Nhi:
-Hay chúng ta ngủ theo cặp nha?
Minh sững người:
-Không có chuyện gì là sao?
-Ưm thì…có nghĩa là…chưa có chuyện gì xảy ra…coi như cậu chưa nói gì &…chúng ta vẫn là bạn như trước.
-Bạn?
Minh dường như không thể che giấu đi sự tức giận của mình.
” Bạn sao? Chỉ là bạn thôi ư? Chết tiệt.”
Giọng tụi bạn thì cứ ơi ới bên ngoài:
-Minh! Ra chơi bài đi.
-Nhi nữa.
-Ra đi, nhanh lên…
Nhi quay sang Minh hỏi vội:
-Nhé?
-Không.
Minh thẳng thừng, Nhi bặm môi:
-Tại sao?
-Tôi không thể làm bạn với người tôi thích được.
-Minh à…
Không để cho Nhi nói, Minh đi ra ngoài sân trước chơi với tụi bạn. Nhi lững thững theo sau. Suốt buổi chơi bài, đứa nào thua thì phải uống nước, Nhi uống tới nỗi sắp ói ra ngoài sân.
Tất cả bề ngoài đều rất vui vẻ nhưng bên trong mỗi người lại là 1 tâm trạng…
Nhi thì lo lắng sẽ rung động trước Minh, sẽ làm tổn thương đến người anh mà nó luôn tôn trọng & 1 người bạn rất thân từ thời cấp 2.
Hải thì lo lắng, còn điều gì đáng sợ hơn với hắn là không còn được ở bên cạnh Nhi chứ.
Quỳnh thì không thể nào mà chịu mất Minh 1 cách dễ dàng như thế được.
Minh thì đang cố gắng để có được trái tim của Nhi.
Khi cả đám mệt mỏi & sắp lăn ra ngủ, lúc ấy là 12 giờ đêm rồi nhá bà con, thì….
-Áááááááááááááá……………………..
Tiếng kêu thất thanh từ Nhi.
Cả đám choàng bừng tỉnh thì thấy Nhi đang ôm chặt cứng lấy Tài.
Tài khẽ vuốt tóc Nhi, hỏi:
-Sao thế?
-M…ma…maaaaaaaa…….
-Gì cơ? Ma?
Minh kéo Nhi ra khỏi người Tài:
-Có gì thì bỏ nhau ra rồi nói.
Hải giật Nhi lại từ Minh:
-Ma nào chứ? Ma gì ở đây?
-Á…..á..nó kìa…….
Nhi chỉ tay về đằng sau Hải….
-Aaaaaaaaaa………….
Ngay lập tức cả đám quay sang nhìn rồi cùng hét lên, mặt đứa nào đứa nấy tái xanh như tàu lá chuối khi thấy 1 cái bóng trắng đang thù lù trước mặt. Chúng dồn về 1 góc.
-Maaaaaaaaaaaaaaaa……..
-Ma gì? Ta đây.
-Ma biết nói.
-MẤy đứa này, ông ngoại nè.
-huh?
-Ng…ngoại..
Tài thở phào như trút được gánh nặng 10000 tấn:
-Ngoại đi đâu từ chiều tới giờ vậy? Đã vậy còn mặc đồ trắng đi buổi tối.
-À, áo ta bị lấm bùn rồi nên mượn áo ông Hai mặc tạm.
-Ngoại có biết là tụi con sắp chết vì đứng tim không?
-Nhưng sao nguyên đám lại ở đây? Không vào ngủ hả?
-Định ngủ thì bị ngoại hù đó.
-Tụi con ngủ ở đâu?
8 đứa vào, không hẹn mà cùng nói khi thấy trong nhà chỉ vỏn vẹn 1 chiếc giường gỗ.
Ông ngoại tỉnh hơn ruồi nằm dài lên giường như giành chỗ trước mấy tên sắp trở thành ” giường tặc “:
-Thì ta nằm trên giường, mấy đứa nằm dưới đất.
-Hả?
Tất cả nhăn mặt như khỉ ăn ớt:
-Sao vậy được.
-Lạnh lắm ngoại ơi.
-Sàn nhà còn hông biết có sạch hông?
-Gru…sàn mói lau hồi chiều đó. Mở tủ lôi chăn mền ra trải mà ngủ.
-Hix…
-Khò…. khò………
-Sao ngoại dễ ngủ vậy?
Sau khi trải 3 cái mền xuống sàn thì có lẽ đã đủ chỗ cho 8 đứa.
-Trai gái ngủ chung luôn hả?- Nhi thắc mắc.
-Ừ!
-Hả?-4 đứa con gái trợn mắt hỏi.
-Nằm chung cho nó ấm.
-Với lại chỉ còn 2 cái chăn thôi, 4 đứa 1 cái.
-Nhưng mà…
-Chỗ này chật lắm, ráng đi….
Hải cúi xuống hôn lên má Nhi:
-Hay chúng ta ngủ theo cặp nha?
/85
|