*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
Lúc này đây, Tô Hà theo bản năng lại muốn chạy trốn.
Tạ Lâu lại nhướng mày, thân thể cao lớn đang ôm cánh tay dựa vào tường.
"Tô Hà?" Anh nghiền ngẫm mà ngân lên âm cuối.
"Tạ... Tạ Lâu." Tô Hà có chút nói lắp với giọng nói khô khốc. Khuôn mặt anh vẫn như lúc ban đầu, ngoại trừ giọng nói vịt đực khó nghe kia ra thì còn lại đều giống với năm đó như đúc.
Người đàn ông mang theo nghiêm khắc, sắc bén, điềm tĩnh cùng lịch lãm.
Má Lưu có chút kinh ngạc.
Quen nhau sao?
Tạ Lâu nhướng mày, "Thật là trùng hợp."
Tô Hà: "Ừ."
"Cái kia...." Cô muốn chạy.
"Tôi đói bụng rồi, trong phòng bếp có nguyên liệu đấy, cô làm đi." Tạ Lâu ngắt lời cô, vòng qua sô pha rồi đem điếu thuốc dập tắt đi.
Vì thế những lời Tô Hà muốn nói chợt mắc kẹt lại trong cổ họng. Cô nhìn qua má Lưu, má Lưu nở nụ cười rồi chỉ dẫn cô, "Đến đây đi, cô Tô, cần tôi giúp gì hay không?"
Tô Hà bị động mà lắc đầu, thối lui cũng không được cho nên cuối cùng chỉ có thể căng da đầu bước vào phòng bếp.
Trong phòng bếp xác thật cái gì cũng có cả, nguyên liệu cũng rất tươi mới, có lẽ là chuẩn bị cho cô.
Cô buông dụng cụ cắt gọt trong lòng ngực xuống.
Má Lưu ở một bên nói: "Dạ dày của cậu chủ không được tốt, khẩu vị đặc biệt kén ăn, thích cay, không thích ngọt, cô xem có được không?"
Tô Hà dừng một chút, nhìn một bàn rau xanh tươi mới liền hỏi: "Dạ dày anh ấy tại sao lại không tốt?"
"Không thể chịu đói, đói một chút liền đau."
Tô Hà gật đầu, coi như là đồng ý.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Tạ Lâu hồi cấp 3. Khi đó anh mang dáng vẻ như một kẻ lười biếng, một đám người thường đi theo sau lưng anh đến quán nướng bên cạnh trường học.
Uống bia giống hệt như tưới nước. Cô rất nhiều lần ngồi ở trong xe nhìn anh lau bia ở trên cổ rồi cúi đầu. Ánh mắt mang theo nụ cười vừa hư hỏng lại thêm chút lười biếng.
Mà món thịt nướng kia tất cả đều là ớt cay.
Khẩu vị của anh cực thích những món nặng hương vị.
Tô Hà làm đều là cơm nhà cho nên tận lực dựa vào khẩu vị của vị bên kia. Nhưng vì để ngừa nó quá cay cho nên cô liền hầm xương sườn cùng mộc nhĩ đen, bỏ thêm một chút hành cho thơm. Còn về phần cơm, cô cho bắp viên vào cơm, có vị ngọt nhưng không béo ngậy. Cuối cùng cô xào một dĩa rau xanh, dùng tỏi nhuyễn xào thực là giòn.
Dinh dưỡng cân đối như thế lại chiếu cố đến khẩu vị ăn của anh.
Má Lưu ở trong phòng bếp nhìn một hồi rồi gật đầu: "Không tồi."
So với bà.
Tô Hà nở nụ cười, dùng khay bưng gà cay cùng canh đi ra ngoài trước.
Vừa đi ra, cô liền nhìn thấy anh đang nằm trên sô pha, tay đang cầm điện thoại chơi trò chơi, đôi chân dài đặt trên bàn trà. Lúc ngửi được mùi thơm, anh liền ngẩng đầu, "Ừm? Rất thơm."
"Gà cay sao?"
Tô Hà gật đầu rồi đem đồ ăn đặt ở trên bàn.
Má Lưu cũng đem cơm cùng rau xào lại đây.
Tạ Lâu buông điện thoại xuống, giao diện trò chơi vừa lúc kết thúc. Anh đi tới, lười biếng mà khẽ chống lên bàn, cầm chiếc đũa ăn một miếng gà cay.
Ăn xong, anh nghiêng đầu nhìn Tô Hà.
Tô Hà có chút khẩn trương.
Tạ Lâu chợt mỉm cười, "Bạn học Tô, có thể nha."
Cười như không cười.
Khuôn mặt của Tô Hà không thể khống chế được mà đỏ lên.
Anh thấy được, khẽ cười một tiếng rồi ngồi xuống.
Mặt Tô Hà lại càng thêm hồng. Tiếng cười kia của anh lại thêm ý tứ sâu xa.
Cô có chút muốn chạy trối chết.
Thời điểm cô theo đuổi anh nào nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Nếu biết sẽ có một ngày như thế, cô nhất định sẽ an phận một ít. Cuối cùng tốn nhiều thời gian cùng nhiều công sức đến vậy, không theo đuổi thành công đã đủ mất mặt rồi nhưng càng mất mặt hơn cả lại là hôm nay. Bốn năm sau gặp lại, cô không chỉ không sống tốt hơn mà là càng nghèo túng hơn.
"Tôi...tôi phải về." Tô Hà vẫn không chịu nổi, nhìn thấy anh cầm chén ăn cơm, cô vội cầm dụng cụ cắt gọt bỏ chạy.
"Sao vậy?" Má Lưu sửng sốt.
Tô Hà liền đi nhanh hai bước.
"Đứng lại." Người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng, cứng rắn mà nện vào chân Tô Hà.
Tô Hà đột nhiên dừng lại.
Tạ Lâu cầm khăn giấy lau màu ớt ở trên miệng rồi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của cô, nhìn nửa ngày lại mang theo một tia không kiên nhẫn, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn yêu thầm tôi?"
Mẹ kiếp ——
Một khắc kia, da đầu Tô Hà trở nên tê dại.
Má Lưu khiếp sợ.
"Không nghĩ tới tình cảm của cô vẫn còn lâu như thế." Tạ Lâu lười biếng chống cằm rồi cười rộ lên.
Vừa trào phúng lại nghiền ngẫm.
Tô Hà nhắm mắt lại một hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn anh.
Cô há miệng. Từ trong cổ họng phun ra một câu nói.
"Anh từ đâu mà tự tin đến vậy?"
*
Tô Hà thành công được thuê trở thành nữ đầu bếp riêng cho Tạ Lâu.
Tiền lương đãi ngộ đều không tồi, Tạ thiếu gia trừ bỏ miệng độc thì thích nhất là ăn, đặc biệt là cơm nhà. Những thứ này Tô Hà đều có thể thỏa mãn.
Đối với thời gian làm việc.
Cũng thực khoan dung, thông cảm cho cô còn phải đi học. Trừ ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật ra, ngày thường cô chỉ làm cơm chiều, cơm trưa thì Tạ Lâu ở trường học tự mình giải quyết.
Má Lưu già rồi cho nên thân thể không tốt lắm, tuyển được Tô Hà liền chính thức về hưu về nhà dưỡng lão.
Trước khi bà đi, thấp giọng nói chuyện cùng Tô Hà: "Tạ Lâu trừ bỏ kén ăn, mặt khác cũng khỏe, mặt khác...."
"Ở phương diện tình cảm của cậu ấy cũng rất sạch sẽ."
Ý tứ chính là lúc trước cô yêu thầm hắn, hiện tại chỉ cần không có ý tưởng khác đối với hắn, công việc này có thể làm được lâu dài...
Tô Hà nghe hiểu cho nên cô mím môi, cười gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ.
Nếu không phải bị anh ta kích một kích thì cô thật đúng là không nhất định ở lại hầu hạ anh.
Đi qua cầu vượt để trở lại nội thành cũ Hoa Đông, cô lại quay đầu nhìn lại. Khu vực mới Hoa Đông cùng nội thành cũ Hoa Đông chỉ cách nhau một cái cầu vượt, phân biệt rõ ràng hai thế giới.
Tô Hà ở dưới lầu ăn một chén mì nước rồi mới về nhà ngủ.
Kế tiếp, khóa huấn luyện quân sự 7 ngày đã đến.
Sinh viên năm nay nhiều hơn so với năm ngoái, các vị ở độ tuổi hai mươi trở lên liền đi theo tân sinh viên ngồi xe buýt đi căn cứ quân sự trước. Ôn Mạn mặc đồ rằn ri, búi tóc lên thoạt nhìn trẻ ra rất nhiều.
Khuôn mặt của Tô Hà vốn đã nhỏ nhắn, hơn nữa dáng người lại thon thả so với tân sinh viên khác biệt không lớn cho lắm.
Nhưng vẫn có chút không hợp nhau, mười mấy sinh viên tự do đều là anh chị trên dưới 30 tuổi, mặc áo ngụy trang hệt như là tới giám sát tân sinh viên. Làm cho tân sinh viên ngồi ở phía trước liên tục quay đầu tò mò mà nhìn bọn họ.
Ôn Mạn bĩu môi, ghé vào bên tai Tô Hà: "Tương lai bọn họ cũng sẽ giống như chúng ta."
Tô Hà cười một cái nhưng lại không hé răng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ thầm, hối tiếc trong cuộc sống đều sẽ được bù đắp lại.
*
Khu nhà ăn phía đông đại học Hải Thành
Tạ Lâu cúi đầu, chọn các món thịt.
Trần Diệu bưng một đĩa cơm chiên còn thêm một lon Coca, nhanh như chớp ngồi ở đối diện Tạ Lâu. Thấy anh bắt bẻ đồ ăn thì khịt mũi: "Tạ thiếu gia lại đang kén ăn sao?"
Tạ Lâu buông chiếc đũa, dựa vào phía sau rồi lười biếng mà nghiêng đầu.
Trần Diệu nhét cơm đầy miệng bằng chiếc muỗng, sau khi nuốt xuống liền nói: "Tớ nghe được."
"Sao?"
"Tô Hà thế nhưng là sinh viên tự do, năm nhất!!"
Tạ Lâu: "Ừ."
"Cô ấy lúc này mới vào đại học, cậu nói xem, mấy năm nay cô ấy làm cái gì?" Trần Diệu cùng Tạ Lâu hiện giờ đã năm ba rồi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp. Lúc trước Tô Hà theo chân bọn họ là cùng một lớp cấp 3, theo lý mà nói, cô hẳn cũng nên là năm 3 rồi, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không những không lên năm ba mà là sinh viên tự do.
"Nhà cô ấy phá sản, cô ấy cũng... Cũng chẳng học hành sao?" Trần Diệu thập phần tò mò.
Những ngón tay thon dài của Tạ Lâu đang cầm điếu thuốc, thưởng thức nhưng không trả lời.
Trong đầu thoáng hiện lên một đĩa gà cay mang hương vị đã ghiền, còn có khuôn mặt dịu dàng kia của cô....
Có lẽ, trở thành đầu bếp chăng?
Anh nhướng mày....
Lúc này, phía trước xuất hiện ba nữ sinh, người kia bưng khay đi đầu. Trong khay chỉ có một chút rau xanh cùng cơm trắng, ánh mắt cô ta sâu kín mà nhìn về phía Tạ Lâu bên này.
Trần Diệu quay đầu là thấy được liền ầm ĩ một trận.
"Thanh mai kiêm bạn gái của cậu kìa."
Tạ Lâu buông thuốc lá xuống, nói một cách thờ ơ: "Là trước."
"Cái gì?" Trần Diệu cho rằng mình không nghe rõ, "Các cậu... chia tay thật sao?"
Tạ Lâu: "Ừ."
"Cái gì.... Liền con mẹ nó bởi vì cô ấy muốn xuất ngoại?" Trần Diệu khiếp sợ.
Tạ Lâu không trả lời chỉ cho tay vào túi quần, "Đi trước."
Nói xong liền xoay người rời đi, không nhìn Tiêu Sầm lấy một cái.
Tiêu Sầm nhìn anh rời đi, tay hơi hơi phát run, nửa ngày sau liền ném luôn khay cơm trong tay, cơm cũng không thèm ăn mà xoay người cũng rời đi.
Làm cho hai cô gái phía sau chết lặng.
Trần Diệu cắn ống hút, cũng chết lặng đi.
Nói ra thì là thanh mai trúc mã.
Hai người kia cuối cùng cũng đến bên nhau, hiện tại liền con mẹ nó chia tay?
Chia tay?
Cậu còn có thể tin tưởng vào tình yêu sao?
*
Huấn luyện quân sự rất mệt nhưng nó cũng trôi qua thực nhanh. Ngày cuối cùng của cuộc hành trình, trên người của Tô Hà cùng Ôn Mạn ít nhiều đều mang theo một chút di chứng của huấn luyện quân sự. Thời điểm Ôn Mạn kéo duỗi gân, bây giờ thỉnh thoảng cũng có cảm giác đau. Làn da của Tô Hà vốn đã trắng nhưng bây giờ cổ lại bị phơi ra một vết đỏ, đến nỗi chỗ bị quần áo che khuất còn có chút bầm tím.
Xe vừa mới trở lại trường học, Ôn Mạn đã trực tiếp lái xe rời đi vì cô ấy còn phải đi mở họp.
Tô Hà một mình trở về ký túc xá. Hai người bạn cùng phòng khác trong kí túc xá chỉ vào cửa sau Tô Hà, vừa vào cửa liền ngã vào trên giường không muốn dậy.
"Mệt chết đi được, cuối cùng có thể nằm trên chiếc giường mềm mại rồi." Trì Dĩnh với khuôn mặt trẻ con chôn vào trong ổ chăn.
Trần Lâm cùng tuổi với Ôn Mạn thì khom lưng thu thập giày: "Đã lâu rồi không mệt như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên chị sẽ đi tập gym nhưng vẫn thấy mệt."
"Chị còn tập gym sao? Em hận không thể mỗi ngày đều lớn lên ở trong ổ chăn." Trì Dĩnh lộ ra nửa con mắt nhìn Trần Lâm, Trần Lâm cười rồi nhéo nhéo khuôn mặt beo béo của Trì Dĩnh, "Không tập gym chẳng lẽ chờ dáng người biến dạng sao? Chúng ta cùng sinh viên kia không giống nhau, nhân sinh của bọn họ vừa mới bắt đầu thôi."
"Này, các em có phát hiện, năm 3 có một nam sinh rất tuấn tú không?" Trần Lâm ngồi ở mép giường Trì Dĩnh, đột nhiên hỏi.
Tô Hà đang lau mặt, quay đầu cùng vẻ mặt mờ mịt.
Trì Dĩnh lại xoay người ngồi dậy, "Có, có, có phải nam sinh ở ký túc xá lầu sáu kia hay không? Vừa rồi em đi ngang qua ký túc xá nam liền nhìn thấy cậu ta đang ngậm thuốc lá đi xuống lầu."
"Đúng vậy, chính là người lần trước chúng ta đi đến chỗ nộp học phí, nam sinh bị một cái tát kia đấy."
Tô Hà ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng ra được các cô ấy đang nói ai...
Cô yên lặng buông khăn lông, đem tóc quấn lên, vừa định đi vào nhà vệ sinh.
Điên thoại vang lên.
Cô đi đến mép giường liền nhìn thấy.
"Nên nấu cơm rồi, tinh thần sa sút chây lười..... Phải không?" —— Tạ Lâu.
Editor: Mứt Chanh
Lúc này đây, Tô Hà theo bản năng lại muốn chạy trốn.
Tạ Lâu lại nhướng mày, thân thể cao lớn đang ôm cánh tay dựa vào tường.
"Tô Hà?" Anh nghiền ngẫm mà ngân lên âm cuối.
"Tạ... Tạ Lâu." Tô Hà có chút nói lắp với giọng nói khô khốc. Khuôn mặt anh vẫn như lúc ban đầu, ngoại trừ giọng nói vịt đực khó nghe kia ra thì còn lại đều giống với năm đó như đúc.
Người đàn ông mang theo nghiêm khắc, sắc bén, điềm tĩnh cùng lịch lãm.
Má Lưu có chút kinh ngạc.
Quen nhau sao?
Tạ Lâu nhướng mày, "Thật là trùng hợp."
Tô Hà: "Ừ."
"Cái kia...." Cô muốn chạy.
"Tôi đói bụng rồi, trong phòng bếp có nguyên liệu đấy, cô làm đi." Tạ Lâu ngắt lời cô, vòng qua sô pha rồi đem điếu thuốc dập tắt đi.
Vì thế những lời Tô Hà muốn nói chợt mắc kẹt lại trong cổ họng. Cô nhìn qua má Lưu, má Lưu nở nụ cười rồi chỉ dẫn cô, "Đến đây đi, cô Tô, cần tôi giúp gì hay không?"
Tô Hà bị động mà lắc đầu, thối lui cũng không được cho nên cuối cùng chỉ có thể căng da đầu bước vào phòng bếp.
Trong phòng bếp xác thật cái gì cũng có cả, nguyên liệu cũng rất tươi mới, có lẽ là chuẩn bị cho cô.
Cô buông dụng cụ cắt gọt trong lòng ngực xuống.
Má Lưu ở một bên nói: "Dạ dày của cậu chủ không được tốt, khẩu vị đặc biệt kén ăn, thích cay, không thích ngọt, cô xem có được không?"
Tô Hà dừng một chút, nhìn một bàn rau xanh tươi mới liền hỏi: "Dạ dày anh ấy tại sao lại không tốt?"
"Không thể chịu đói, đói một chút liền đau."
Tô Hà gật đầu, coi như là đồng ý.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Tạ Lâu hồi cấp 3. Khi đó anh mang dáng vẻ như một kẻ lười biếng, một đám người thường đi theo sau lưng anh đến quán nướng bên cạnh trường học.
Uống bia giống hệt như tưới nước. Cô rất nhiều lần ngồi ở trong xe nhìn anh lau bia ở trên cổ rồi cúi đầu. Ánh mắt mang theo nụ cười vừa hư hỏng lại thêm chút lười biếng.
Mà món thịt nướng kia tất cả đều là ớt cay.
Khẩu vị của anh cực thích những món nặng hương vị.
Tô Hà làm đều là cơm nhà cho nên tận lực dựa vào khẩu vị của vị bên kia. Nhưng vì để ngừa nó quá cay cho nên cô liền hầm xương sườn cùng mộc nhĩ đen, bỏ thêm một chút hành cho thơm. Còn về phần cơm, cô cho bắp viên vào cơm, có vị ngọt nhưng không béo ngậy. Cuối cùng cô xào một dĩa rau xanh, dùng tỏi nhuyễn xào thực là giòn.
Dinh dưỡng cân đối như thế lại chiếu cố đến khẩu vị ăn của anh.
Má Lưu ở trong phòng bếp nhìn một hồi rồi gật đầu: "Không tồi."
So với bà.
Tô Hà nở nụ cười, dùng khay bưng gà cay cùng canh đi ra ngoài trước.
Vừa đi ra, cô liền nhìn thấy anh đang nằm trên sô pha, tay đang cầm điện thoại chơi trò chơi, đôi chân dài đặt trên bàn trà. Lúc ngửi được mùi thơm, anh liền ngẩng đầu, "Ừm? Rất thơm."
"Gà cay sao?"
Tô Hà gật đầu rồi đem đồ ăn đặt ở trên bàn.
Má Lưu cũng đem cơm cùng rau xào lại đây.
Tạ Lâu buông điện thoại xuống, giao diện trò chơi vừa lúc kết thúc. Anh đi tới, lười biếng mà khẽ chống lên bàn, cầm chiếc đũa ăn một miếng gà cay.
Ăn xong, anh nghiêng đầu nhìn Tô Hà.
Tô Hà có chút khẩn trương.
Tạ Lâu chợt mỉm cười, "Bạn học Tô, có thể nha."
Cười như không cười.
Khuôn mặt của Tô Hà không thể khống chế được mà đỏ lên.
Anh thấy được, khẽ cười một tiếng rồi ngồi xuống.
Mặt Tô Hà lại càng thêm hồng. Tiếng cười kia của anh lại thêm ý tứ sâu xa.
Cô có chút muốn chạy trối chết.
Thời điểm cô theo đuổi anh nào nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Nếu biết sẽ có một ngày như thế, cô nhất định sẽ an phận một ít. Cuối cùng tốn nhiều thời gian cùng nhiều công sức đến vậy, không theo đuổi thành công đã đủ mất mặt rồi nhưng càng mất mặt hơn cả lại là hôm nay. Bốn năm sau gặp lại, cô không chỉ không sống tốt hơn mà là càng nghèo túng hơn.
"Tôi...tôi phải về." Tô Hà vẫn không chịu nổi, nhìn thấy anh cầm chén ăn cơm, cô vội cầm dụng cụ cắt gọt bỏ chạy.
"Sao vậy?" Má Lưu sửng sốt.
Tô Hà liền đi nhanh hai bước.
"Đứng lại." Người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng, cứng rắn mà nện vào chân Tô Hà.
Tô Hà đột nhiên dừng lại.
Tạ Lâu cầm khăn giấy lau màu ớt ở trên miệng rồi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của cô, nhìn nửa ngày lại mang theo một tia không kiên nhẫn, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ còn yêu thầm tôi?"
Mẹ kiếp ——
Một khắc kia, da đầu Tô Hà trở nên tê dại.
Má Lưu khiếp sợ.
"Không nghĩ tới tình cảm của cô vẫn còn lâu như thế." Tạ Lâu lười biếng chống cằm rồi cười rộ lên.
Vừa trào phúng lại nghiền ngẫm.
Tô Hà nhắm mắt lại một hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn anh.
Cô há miệng. Từ trong cổ họng phun ra một câu nói.
"Anh từ đâu mà tự tin đến vậy?"
*
Tô Hà thành công được thuê trở thành nữ đầu bếp riêng cho Tạ Lâu.
Tiền lương đãi ngộ đều không tồi, Tạ thiếu gia trừ bỏ miệng độc thì thích nhất là ăn, đặc biệt là cơm nhà. Những thứ này Tô Hà đều có thể thỏa mãn.
Đối với thời gian làm việc.
Cũng thực khoan dung, thông cảm cho cô còn phải đi học. Trừ ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật ra, ngày thường cô chỉ làm cơm chiều, cơm trưa thì Tạ Lâu ở trường học tự mình giải quyết.
Má Lưu già rồi cho nên thân thể không tốt lắm, tuyển được Tô Hà liền chính thức về hưu về nhà dưỡng lão.
Trước khi bà đi, thấp giọng nói chuyện cùng Tô Hà: "Tạ Lâu trừ bỏ kén ăn, mặt khác cũng khỏe, mặt khác...."
"Ở phương diện tình cảm của cậu ấy cũng rất sạch sẽ."
Ý tứ chính là lúc trước cô yêu thầm hắn, hiện tại chỉ cần không có ý tưởng khác đối với hắn, công việc này có thể làm được lâu dài...
Tô Hà nghe hiểu cho nên cô mím môi, cười gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ.
Nếu không phải bị anh ta kích một kích thì cô thật đúng là không nhất định ở lại hầu hạ anh.
Đi qua cầu vượt để trở lại nội thành cũ Hoa Đông, cô lại quay đầu nhìn lại. Khu vực mới Hoa Đông cùng nội thành cũ Hoa Đông chỉ cách nhau một cái cầu vượt, phân biệt rõ ràng hai thế giới.
Tô Hà ở dưới lầu ăn một chén mì nước rồi mới về nhà ngủ.
Kế tiếp, khóa huấn luyện quân sự 7 ngày đã đến.
Sinh viên năm nay nhiều hơn so với năm ngoái, các vị ở độ tuổi hai mươi trở lên liền đi theo tân sinh viên ngồi xe buýt đi căn cứ quân sự trước. Ôn Mạn mặc đồ rằn ri, búi tóc lên thoạt nhìn trẻ ra rất nhiều.
Khuôn mặt của Tô Hà vốn đã nhỏ nhắn, hơn nữa dáng người lại thon thả so với tân sinh viên khác biệt không lớn cho lắm.
Nhưng vẫn có chút không hợp nhau, mười mấy sinh viên tự do đều là anh chị trên dưới 30 tuổi, mặc áo ngụy trang hệt như là tới giám sát tân sinh viên. Làm cho tân sinh viên ngồi ở phía trước liên tục quay đầu tò mò mà nhìn bọn họ.
Ôn Mạn bĩu môi, ghé vào bên tai Tô Hà: "Tương lai bọn họ cũng sẽ giống như chúng ta."
Tô Hà cười một cái nhưng lại không hé răng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ thầm, hối tiếc trong cuộc sống đều sẽ được bù đắp lại.
*
Khu nhà ăn phía đông đại học Hải Thành
Tạ Lâu cúi đầu, chọn các món thịt.
Trần Diệu bưng một đĩa cơm chiên còn thêm một lon Coca, nhanh như chớp ngồi ở đối diện Tạ Lâu. Thấy anh bắt bẻ đồ ăn thì khịt mũi: "Tạ thiếu gia lại đang kén ăn sao?"
Tạ Lâu buông chiếc đũa, dựa vào phía sau rồi lười biếng mà nghiêng đầu.
Trần Diệu nhét cơm đầy miệng bằng chiếc muỗng, sau khi nuốt xuống liền nói: "Tớ nghe được."
"Sao?"
"Tô Hà thế nhưng là sinh viên tự do, năm nhất!!"
Tạ Lâu: "Ừ."
"Cô ấy lúc này mới vào đại học, cậu nói xem, mấy năm nay cô ấy làm cái gì?" Trần Diệu cùng Tạ Lâu hiện giờ đã năm ba rồi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp. Lúc trước Tô Hà theo chân bọn họ là cùng một lớp cấp 3, theo lý mà nói, cô hẳn cũng nên là năm 3 rồi, nhưng bây giờ xem ra cô ấy không những không lên năm ba mà là sinh viên tự do.
"Nhà cô ấy phá sản, cô ấy cũng... Cũng chẳng học hành sao?" Trần Diệu thập phần tò mò.
Những ngón tay thon dài của Tạ Lâu đang cầm điếu thuốc, thưởng thức nhưng không trả lời.
Trong đầu thoáng hiện lên một đĩa gà cay mang hương vị đã ghiền, còn có khuôn mặt dịu dàng kia của cô....
Có lẽ, trở thành đầu bếp chăng?
Anh nhướng mày....
Lúc này, phía trước xuất hiện ba nữ sinh, người kia bưng khay đi đầu. Trong khay chỉ có một chút rau xanh cùng cơm trắng, ánh mắt cô ta sâu kín mà nhìn về phía Tạ Lâu bên này.
Trần Diệu quay đầu là thấy được liền ầm ĩ một trận.
"Thanh mai kiêm bạn gái của cậu kìa."
Tạ Lâu buông thuốc lá xuống, nói một cách thờ ơ: "Là trước."
"Cái gì?" Trần Diệu cho rằng mình không nghe rõ, "Các cậu... chia tay thật sao?"
Tạ Lâu: "Ừ."
"Cái gì.... Liền con mẹ nó bởi vì cô ấy muốn xuất ngoại?" Trần Diệu khiếp sợ.
Tạ Lâu không trả lời chỉ cho tay vào túi quần, "Đi trước."
Nói xong liền xoay người rời đi, không nhìn Tiêu Sầm lấy một cái.
Tiêu Sầm nhìn anh rời đi, tay hơi hơi phát run, nửa ngày sau liền ném luôn khay cơm trong tay, cơm cũng không thèm ăn mà xoay người cũng rời đi.
Làm cho hai cô gái phía sau chết lặng.
Trần Diệu cắn ống hút, cũng chết lặng đi.
Nói ra thì là thanh mai trúc mã.
Hai người kia cuối cùng cũng đến bên nhau, hiện tại liền con mẹ nó chia tay?
Chia tay?
Cậu còn có thể tin tưởng vào tình yêu sao?
*
Huấn luyện quân sự rất mệt nhưng nó cũng trôi qua thực nhanh. Ngày cuối cùng của cuộc hành trình, trên người của Tô Hà cùng Ôn Mạn ít nhiều đều mang theo một chút di chứng của huấn luyện quân sự. Thời điểm Ôn Mạn kéo duỗi gân, bây giờ thỉnh thoảng cũng có cảm giác đau. Làn da của Tô Hà vốn đã trắng nhưng bây giờ cổ lại bị phơi ra một vết đỏ, đến nỗi chỗ bị quần áo che khuất còn có chút bầm tím.
Xe vừa mới trở lại trường học, Ôn Mạn đã trực tiếp lái xe rời đi vì cô ấy còn phải đi mở họp.
Tô Hà một mình trở về ký túc xá. Hai người bạn cùng phòng khác trong kí túc xá chỉ vào cửa sau Tô Hà, vừa vào cửa liền ngã vào trên giường không muốn dậy.
"Mệt chết đi được, cuối cùng có thể nằm trên chiếc giường mềm mại rồi." Trì Dĩnh với khuôn mặt trẻ con chôn vào trong ổ chăn.
Trần Lâm cùng tuổi với Ôn Mạn thì khom lưng thu thập giày: "Đã lâu rồi không mệt như vậy, tuy rằng ngẫu nhiên chị sẽ đi tập gym nhưng vẫn thấy mệt."
"Chị còn tập gym sao? Em hận không thể mỗi ngày đều lớn lên ở trong ổ chăn." Trì Dĩnh lộ ra nửa con mắt nhìn Trần Lâm, Trần Lâm cười rồi nhéo nhéo khuôn mặt beo béo của Trì Dĩnh, "Không tập gym chẳng lẽ chờ dáng người biến dạng sao? Chúng ta cùng sinh viên kia không giống nhau, nhân sinh của bọn họ vừa mới bắt đầu thôi."
"Này, các em có phát hiện, năm 3 có một nam sinh rất tuấn tú không?" Trần Lâm ngồi ở mép giường Trì Dĩnh, đột nhiên hỏi.
Tô Hà đang lau mặt, quay đầu cùng vẻ mặt mờ mịt.
Trì Dĩnh lại xoay người ngồi dậy, "Có, có, có phải nam sinh ở ký túc xá lầu sáu kia hay không? Vừa rồi em đi ngang qua ký túc xá nam liền nhìn thấy cậu ta đang ngậm thuốc lá đi xuống lầu."
"Đúng vậy, chính là người lần trước chúng ta đi đến chỗ nộp học phí, nam sinh bị một cái tát kia đấy."
Tô Hà ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng ra được các cô ấy đang nói ai...
Cô yên lặng buông khăn lông, đem tóc quấn lên, vừa định đi vào nhà vệ sinh.
Điên thoại vang lên.
Cô đi đến mép giường liền nhìn thấy.
"Nên nấu cơm rồi, tinh thần sa sút chây lười..... Phải không?" —— Tạ Lâu.
/111
|