Editor: Mứt Chanh
Đôi đũa cùng mỳ sợi trong tay Tô Hà thiếu chút nữa bởi vì động tác quá lớn mà rơi ra ngoài. Đột nhiên cô đỡ cái bàn đứng dậy, lớn tiếng hét lên: “Tạ Lâu!”
Sắc mặt của Tạ Lâu thật âm u, không trả lời Tô Hà, lại lần nữa nhìn về phía trợ lý Trần: “Hỏi cậu đấy.”
Lưng của trợ lý Trần vô cùng đau đớn, cuối cùng anh ấy cũng nhận ra Tạ Lâu nói người kia là ai. Anh ấy vẫn luôn ấn tượng với Tạ Lâu là cao cao tại thượng, lần gần gũi một lần duy nhất đó là vào ngày lễ khai trương, càng nhiều hơn chính là từ nghe được tin tức của anh trong miệng nữ thực tập sinh.
Ở trong mắt bọn họ, Tạ Lâu chính là cấp trên khiến người khác kính ngưỡng.
Lúc này anh ấy có chút phát run nên liếc nhìn đến Tô Hà.
Ánh mắt chợt lóe qua ấy khiến Tạ Lâu đạp anh ấy một phát, Tạ Lâu nói với giọng u ám: “Cậu thích đúng hay không?”
Đàn ông thường sẽ hiểu đàn ông hơn, ánh mắt chợt lóe lên kia của trợ lý Trần không tránh được cặp mắt của Tạ Lâu. Đôi mắt anh càng chứa đầy thù địch hơn
Trợ lý Trần bị nhìn đến lạnh cả người, cả người tựa như rớt vào hầm băng vậy.
Tô Hà cũng sắp bị buộc phát điên lên rồi. Cô tiến lên, bắt lấy cánh tay Tạ Lâu, “Anh buông anh ấy ra, Tạ Lâu!”
Động tác này của Tô Hà khiến cho Tạ Lâu càng bực bội hơn, anh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Tô Hà: “Em làm gì vậy? Đau lòng sao?”
Đôi mắt ẩn chứa sự thù địch cùng tức giận chồng chéo lên nhau tạo thành một vùng điên cuồng thô bạo, Tô Hà không dám tin tưởng mà nhìn anh, theo quán tính mà lui về phía sau vài bước.
Tạ Lâu nhìn Tô Hà, sau đó quay lại, túm lấy cổ áo trợ lý Trần, xoay người đẩy anh ấy sang một bên chiếc ghế dựa bị đá đến lối đi. Trợ lý Trần chật vật mà ngồi dậy cùng sắc mặt trắng bệch. Tạ Lâu cúi người, lạnh lùng thốt lên: “Chỉ bằng cậu cũng xứng thích cô ấy ư?”
“Cút, ngày mai không cần tới làm.”
“Tiền lương một đồng cũng không thiếu cậu, nhưng về sau nhìn thấy cô ấy thì liệu mà đi đường vòng.”
Trợ lý Trần rất hoảng sợ, anh ấy nắm chặt tay vịn, hai ba bước lui về phía sau. Sau đó lại chật vật mà từ trên ghế đứng dậy, nhanh chóng chạy ra cửa.
Tấm lưng kia dường như phía sau đang có quỷ đuổi theo vậy.
*
Trong văn phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Cả người Tô Hà phát run lên, một giây sau, cô cúi người cầm di động cùng túi xách, nghiêng ngả lảo đảo cũng muốn rời khỏi Lạp Vực.
Tạ Lâu từ phía sau đuổi theo cô, đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, anh thủ thỉ: “Tô Hà, đừng chạy.”
Tô Hà co rúm lại ở trong lòng anh, mãnh liệt giãy giụa, “Tạ Lâu, anh quả thực không phải là người.”
Tạ Lâu xoay Tô Hà lại, đặt lên quầy lễ tân rồi nhìn chằm chằm vào cô: “Anh không phải là người, phải, anh là chó, nhưng Tô Hà, em thật sự yêu anh không?”
Nước mắt lưng tròng, Tô Hà nhìn Tạ Lâu, trong mắt anh vẫn còn chút giận dữ còn sót lại cùng sự tàn bạo khiến người khác sợ hãi.
Ký ức cô có chút mơ hồ.
Lúc cấp 3 Tạ Lâu sẽ như vậy sao?
Cô chỉ biết anh tàn nhẫn nhưng bệnh như thế lại chưa từng thấy qua.
Có lẽ, mấy năm nay anh mới như vậy?
Tô Hà chần chờ, giọng nói có chút đờ đẫn: “Em… Em chưa nói là không yêu anh.”
“Thật sao? Em xác định?” Giọng điệu Tạ Lâu tràn ngập nghi ngờ, anh nắm lấy cổ tay Tô Hà, mở túi xách cô ra, từ bên trong lấy điện thoại ra ngoài, dễ dàng mà mở khóa.
Tô Hà thấy thế còn kinh hoàng hơn.
Anh mở được điện thoại của cô!
Cô đột nhiên cảm thấy anh càng đáng sợ.
Tạ Lâu phớt lờ ánh mắt hoảng hốt của Tô Hà, mở ra khung chat cùng trợ lý Trần, giơ lên trước mặt cô: “Hắn vì cái gì biết mà biết chuyện nhà em?”
Ánh mắt Tô Hà càng mơ hồ, tầm mắt chết lặng mà nhìn sang màn hình di động.
Một hồi lâu, Tô Hà mới rơm rớm nước mắt: “Em xin phép nghỉ làm, trên đơn xin phép viết là do mẹ bị bệnh nên anh ấy mới biết được.”
Đôi mắt Tạ Lâu lóe lên, giọng điệu trở nên lạnh hơn: “Nhưng em chưa bao giờ nói với anh về chuyện nhà.”
Mặc kệ là phía trước hay là hiện tại.
Chưa bao giờ nói.
Ánh mắt của Tô Hà nhìn sang anh, nước mắt đã ngừng, “Còn anh? Anh đã nói với em chuyện trong nhà sao?”
Tạ Lâu: “……”
*
Hai người không tiếng động mà giằng co.
Tay Tạ Lâu hơi phát run, ngón tay thon dài nâng lên chạm vào những giọt nước mắt của Tô Hà, bỏ vào trong miệng mút, anh nói: “Em không yêu anh, hoặc là vốn dĩ em cưỡng ép mình ở bên anh, em không thử tìm hiểu anh….”
Tô Hà đột nhiên cắn môi một cái.
Xác thật cô bị cưỡng ép nhiều hơn một chút.
Nhưng cô cũng đã cảm động.
Hơn nữa, cô cũng không phải là cô gái bốn năm trước, nói yêu là yêu mà không suy xét đến hậu quả.
Cô bây giờ đã thu liễm đi rất nhiều.
Nhưng bây giờ đổi thành anh không hài lòng.
Cô nửa ngày không nói chuyện.
Tạ Lâu lập tức có thể nhìn ra lý do tại sao cô không nói, anh dùng đầu ngón tay véo vào vành tai cô: “Em trả lời anh, em có yêu anh không?”
Tô Hà: “Em nói anh sẽ tin sao?”
Bây giờ đổi lại là Tạ Lâu không nói.
Thái độ của cô quá mơ hồ, WeChat nói không trả lời thì không trả lời, phần lớn thời điểm đều là anh chủ động, cô chưa bao giờ chủ động trốn vào trong lòng ngực anh.
Cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh.
Tô Hà đẩy đẩy cánh tay xoa khiến vành tai cô nóng bừng ra, “Mới vừa rồi anh thật sự giống người điên.”
Cơn ghen lại trỗi dậy.
Tạ Lâu đột nhiên nhìn chằm chằm cô: “Ở ngay lúc này, em còn tâm tư nói người khác ư?”
Tô Hà mím môi, không hề trả lời anh.
Tạ Lâu nắm lấy cằm cô, “Em nói chuyện đi, muốn thế nào em mới có thể giống như trước kia.”
“Trước kia thế nào?” Tô Hà lên tiếng, lúc này tiếng nói lại trở nên sắc bén hơn, “Mãn tâm mãn nhãn đều là anh, theo đuổi anh như một con ngốc, em như vậy không phải khiến anh từ chối qua một lần sao? Anh bậy giờ lại muốn em như trước, không bằng anh một lần nữa tìm một người khác tốt hơn đi!”
Cô thở hổn hển, thậm chí không thở nổi. Vẻ mặt tức giận cũng không chịu đựng nổi nữa.
Tạ Lâu lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại quay về trạng thái con nhím.
Hai người lại lần nữa yên lặng giằng co. Công ty cực lớn nhưng dường như không khí không lưu thông vậy. Tạ Lâu không biết vì sao có chút hoảng hốt, anh theo bản năng mà co rút cánh tay lại để ôm cô chặt hơn. Tô Hà dùng một tay đẩy anh ra, cự tuyệt cái ôm của anh.
Mỗi lần cự tuyệt, đôi mắt của Tạ Lâu lại đỏ lên vài phần, anh nắm lấy cằm Tô Hà, chặn cô lại, đầu lưỡi thăm dò vào.
Nhưng lưỡi vừa mò vào đã bị cô cắn chặt.
Anh nhíu mày, nhưng không rời khỏi mà tiếp tục hôn cô.
Tô Hà điên cuồng mà vỗ lên cánh tay anh, vẫn luôn vỗ cho đến khi không còn sức lực nữa.
*
Mười phút sau, Tạ Lâu lấy khăn giấy trên quầy, cúi đầu chà lau tơ máu trên môi Tô Hà. Tô Hà đoạt lấy khăn giấy, lau miệng thật mạnh nhưng môi lại tê dại.
Qua một lúc lâu, giọng nói của cô trở nên khàn khàn: “Chúng ta cùng nhau bình tĩnh một thời gian đi.”
“Anh không cho phép.”
Tạ Lâu càng khàn giọng.
Tô Hà: “Đừng làm cho mọi người quá khó coi.”
Tạ Lâu nhìn cô chằm chằm, “Tô Hà, em có phải đã sớm muốn làm như vậy hay không?”
Tô Hà mím môi.
Cô phát hiện anh đang văn vẹo ý cô.
Anh dùng ngón tay gõ vào ngực Tô Hà: “Em đủ tàn nhẫn.”
Tô Hà: “Không tàn nhẫn bằng anh.”
Trong lời nói của cả hai người đều có dấu vết hận thù.
Tô Hà nghĩ có lẽ cô chưa bao giờ quên được nỗi đau khi bị từ chối.
Nỗi đau ấy còn nhân đôi khi gia đình cô phá sản, một ngày gia đình cô nương tựa sụp đổ, cô chỉ còn biết rời khỏi Hải thị trong tuyệt vọng. Cô không dám nghĩ đến mọi thứ ở Tạ Lâu, cô không dám khao khát đến. Mỗi khi đêm đến, cô lại nghĩ đến ánh mắt thờ ơ của anh thì nước mắt có thể giữ suốt một đêm.
Cô thường nghĩ.
Anh có lẽ sẽ cười cô.
Cười cô si tâm vọng tưởng, cuối cùng ngay cả vốn liếng cũng không có.
Mỗi khi nghĩ như vậy, nỗi đau sẽ tăng gấp bội.
Thế cho nên sau đó gặp lại, lại ở bên nhau, tình cảm dành cho anh đã sớm thay đổi.
*
Hai người lại giằng co cũng không thể tiếp tục ở trong công ty giằng co. Tô Hà im lặng đi phía trước, Tạ Lâu đi ở phía sau. Anh không đáp ứng bình tĩnh một đoạn thời gian, nhưng Tô Hà lại không định chiều anh. Vào thang máy, Tô Hà ấn lầu một, Tạ Lâu nhìn cô ấn, đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lại không nói chuyện.
Nói tóm lại, trước giờ cô vẫn luôn như vậy, nhưng cô không bao giờ suy xét anh mỗi khi có việc gì.
Tới lầu một, Tô Hà mang theo túi xách đi ra ngoài.
Tạ Lâu đi theo ra ngoài, hai người một trước một sau. Tòa nhà lớn này, mọi người đều tan tầm nên chỉ có bóng dáng của hai người bọn họ.
Tô Hà xuống cầu thang, ở ven đường ngăn một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi lên.
Sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Tạ Lâu bị chắn bên ngoài, anh đứng ở bậc thang, híp mắt nhìn cô cùng chiếc xe.
Chiếc taxi phóng đi.
Anh lấy điếu thuốc rồi cúi đầu bật lửa.
Hồi lâu, anh dùng ngón tay véo điếu thuốc, quay trở lại ga ra dưới tầng hầm, phóng xe đi.
*
Xe taxi nhanh chóng trở lại khu phố cũ Hoa Đông, Tô Hà lên lầu, vào cửa rồi khóa lại. Cả người bổ nhào vào trên sô pha, nước mắt theo đó chảy xuống gối.
Cô khóc đến nỗi không thể tự khống chế được.
Nửa tiếng sau.
Có người gõ cửa nhưng Tô Hà phớt lờ.
Giọng Tạ Lâu từ ngoài cửa truyền đến: “Mở cửa.”
“Tô Hà.”
Tô Hà không trả lời cũng không để ý tới, di động liên tục vang lên.
Cô cúp máy, có tin nhắn đến từ WeChat, Tô Hà kéo đen, cứ như vậy yên lặng.
Tấm cửa bị đá, lại có giọng nói bên ngoài truyền đến: “Tô Hà, đừng làm anh tức giận.”
Tô Hà nghe thế thì lửa giận bốc lên. Cô từ trên sô pha ngồi dậy, đi đến phía sau cửa, lau nước mắt, tiếng nói cất cao: “Chọc anh thì làm sao hả? Tạ Lâu, anh có phải định giết em chết hay không? Giống như đối phó với trợ lý Trần vậy á?”
Bên ngoài lập tức đã yên tĩnh lại.
Tô Hà dựa lưng vào cửa và nói: “Cầu xin anh, chúng ta bình tĩnh một chút được chưa?”
Tạ Lâu ở bên ngoài nghe thấy thì vẻ mặt dần âm u.
Không thể che giấu sự tàn bạo trên khắp cơ thể.
Anh nghĩ, anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào.
Nhưng người phụ nữ này một chút cũng không cảm kích.
Cô sợ anh.
Hiện tại còn hận anh.
Cô cũng chả nói qua một câu cô yêu anh.
Ngay cả anh gọi cô là bà xã.
Cô thậm chí cũng không đáp lại.
Anh vẫn luôn một người diễn kịch một vai.
*
Tối này.
Tô Hà không biết Tạ Lâu khi nào mới đi, cô dựa vào tấm cửa và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại khi trời cón chưa sáng, đầu nặng chân nhẹ nhưng cô vẫn đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo.
Sau đó đến công ty.
Tối hôm qua chiếc bàn làm việc đã bị Tạ Lâu biến thành như thế nên cần phải dọn dẹp lại một chút. Cô sợ người khác nhìn ra cái gì đó cho nên đến công ty ngay.
Cô tới sớm nhất, là người đầu tiên.
Rất yên tĩnh.
Và tất cả cảnh tượng chật vật của tối hôm qua hiện ra vào lúc này, ghế bị đá văng ra hành lang, mì ống và đũa ăn dở rơi xuống đất, giấy tờ lộn xộn, máy tính rơi trên mặt đất. Ba bàn cạnh nhau lúc này cũng đã bị đẩy sang một bên.
Một mớ lộn xộn.
Tô Hà run sợ, tiến lên bắt đầu dọn dẹp.
Trên bàn trợ lý Trần còn có chocolate mà anh ấy mua, ngày hôm qua còn chia một ít cho cô cùng nữ thực tập sinh.
Trợ lý Trần chạy trốn quá nhanh, di động của anh cùng thẻ tàu điện ngầm cũng chưa lấy mà còn ở bên cạnh máy tính.
Tô Hà nhìn sang lại không dám nhìn nữa. Cô cầm cây chổi quét dọn nơi này một lần, đặt tất cả đồ đạc vào vị trí cũ. Sau khi dọn dẹp xong thì trán cô cũng đã đầy mồ hôi, phía sau lưng cũng đều là mồ hôi, đầu cũng muốn choáng váng.
*
8 giờ 40 phút, người trong công ty lác đác tới làm việc.
Nữ thực tập sinh cắn sandwich, vừa thấy Tô Hà: “A, Tô Hà chị tới sớm vậy?”
Tô Hà đỡ trán, cười gật đầu: “Ừm.”
“Ăn sáng chưa?”
Đến quá sớm nên Tô Hà chưa ăn, nhưng cô vẫn cười trả lời: “Ăn rồi.”
Nữ thực tập sinh cười nói: “Hôm nay em mua sandwich cho dễ ăn, ngày mai em mang cho chị một cái.”
Tô Hà cười cười nhưng không đáp lời.
Cô định chờ Lưu Na tới đi làm để xin nghỉ. Cơ thể cô có chút chống đỡ không nỗi. 9 giờ rưỡi, Lưu Na cuối cùng cũng tới, Tô Hà đang chuẩn bị đứng dậy lại nhìn thấy Tạ Lâu cũng tới, anh vắt áo khoác trên cánh tay, áo sơmi màu đen viền vàng mang theo cà vạt, lạnh lùng mà đi vào.
Khi nhìn thấy Tô Hà thì anh nheo mắt lại, sau đó trực tiếp đi qua trước mặt Tô Hà.
Lưu Na đi ở phía trước Tạ Lâu, vừa đi vừa nói chuyện: “Tổng giám đốc Tạ, vé máy bay đã đặt xong, đợi lát nữa chúng ta xuất phát nhé? Chúng ta cần tham gia cuộc họp không?”
Tạ Lâu rõ ràng đang thẩn thờ, anh không trả lời mà trực tiếp vào văn phòng.
Trợ lý của anh nhanh chóng thay anh trả lời, “Không tham gia, sớm một chút đến sân bay thôi.”
Lưu Na gật đầu: “Được.”
Sau đó cô ta xoay người nhìn về phía Tô Hà bên này.
Nữ thực tập sinh lập tức có chút khẩn trương, Lưu Na híp mắt: “Trợ lý Trần còn chưa tới à?”
Dạ dày Tô Hà quặn đau, cô vươn tay che lại.
Nữ thực tập sinh gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy còn chưa tới, chị Lưu cần tụi em làm gì không?”
Lưu Na xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của Tô Hà, còn có cánh tay đang che lại vùng dạ dày. Bản thân Lưu Na cũng có bệnh dạ dày nên thấy thế thì cô ta nhíu mày. Đang muốn kêu nữ thực tập sinh đi lấy tài liệu, thì lúc này, trợ lý của Tạ Lâu đi tới nói với Lưu Na: “Kêu Tô Hà cùng đi công tác, trợ lý Trần từ chức rồi.”
Đôi đũa cùng mỳ sợi trong tay Tô Hà thiếu chút nữa bởi vì động tác quá lớn mà rơi ra ngoài. Đột nhiên cô đỡ cái bàn đứng dậy, lớn tiếng hét lên: “Tạ Lâu!”
Sắc mặt của Tạ Lâu thật âm u, không trả lời Tô Hà, lại lần nữa nhìn về phía trợ lý Trần: “Hỏi cậu đấy.”
Lưng của trợ lý Trần vô cùng đau đớn, cuối cùng anh ấy cũng nhận ra Tạ Lâu nói người kia là ai. Anh ấy vẫn luôn ấn tượng với Tạ Lâu là cao cao tại thượng, lần gần gũi một lần duy nhất đó là vào ngày lễ khai trương, càng nhiều hơn chính là từ nghe được tin tức của anh trong miệng nữ thực tập sinh.
Ở trong mắt bọn họ, Tạ Lâu chính là cấp trên khiến người khác kính ngưỡng.
Lúc này anh ấy có chút phát run nên liếc nhìn đến Tô Hà.
Ánh mắt chợt lóe qua ấy khiến Tạ Lâu đạp anh ấy một phát, Tạ Lâu nói với giọng u ám: “Cậu thích đúng hay không?”
Đàn ông thường sẽ hiểu đàn ông hơn, ánh mắt chợt lóe lên kia của trợ lý Trần không tránh được cặp mắt của Tạ Lâu. Đôi mắt anh càng chứa đầy thù địch hơn
Trợ lý Trần bị nhìn đến lạnh cả người, cả người tựa như rớt vào hầm băng vậy.
Tô Hà cũng sắp bị buộc phát điên lên rồi. Cô tiến lên, bắt lấy cánh tay Tạ Lâu, “Anh buông anh ấy ra, Tạ Lâu!”
Động tác này của Tô Hà khiến cho Tạ Lâu càng bực bội hơn, anh ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Tô Hà: “Em làm gì vậy? Đau lòng sao?”
Đôi mắt ẩn chứa sự thù địch cùng tức giận chồng chéo lên nhau tạo thành một vùng điên cuồng thô bạo, Tô Hà không dám tin tưởng mà nhìn anh, theo quán tính mà lui về phía sau vài bước.
Tạ Lâu nhìn Tô Hà, sau đó quay lại, túm lấy cổ áo trợ lý Trần, xoay người đẩy anh ấy sang một bên chiếc ghế dựa bị đá đến lối đi. Trợ lý Trần chật vật mà ngồi dậy cùng sắc mặt trắng bệch. Tạ Lâu cúi người, lạnh lùng thốt lên: “Chỉ bằng cậu cũng xứng thích cô ấy ư?”
“Cút, ngày mai không cần tới làm.”
“Tiền lương một đồng cũng không thiếu cậu, nhưng về sau nhìn thấy cô ấy thì liệu mà đi đường vòng.”
Trợ lý Trần rất hoảng sợ, anh ấy nắm chặt tay vịn, hai ba bước lui về phía sau. Sau đó lại chật vật mà từ trên ghế đứng dậy, nhanh chóng chạy ra cửa.
Tấm lưng kia dường như phía sau đang có quỷ đuổi theo vậy.
*
Trong văn phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Cả người Tô Hà phát run lên, một giây sau, cô cúi người cầm di động cùng túi xách, nghiêng ngả lảo đảo cũng muốn rời khỏi Lạp Vực.
Tạ Lâu từ phía sau đuổi theo cô, đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, anh thủ thỉ: “Tô Hà, đừng chạy.”
Tô Hà co rúm lại ở trong lòng anh, mãnh liệt giãy giụa, “Tạ Lâu, anh quả thực không phải là người.”
Tạ Lâu xoay Tô Hà lại, đặt lên quầy lễ tân rồi nhìn chằm chằm vào cô: “Anh không phải là người, phải, anh là chó, nhưng Tô Hà, em thật sự yêu anh không?”
Nước mắt lưng tròng, Tô Hà nhìn Tạ Lâu, trong mắt anh vẫn còn chút giận dữ còn sót lại cùng sự tàn bạo khiến người khác sợ hãi.
Ký ức cô có chút mơ hồ.
Lúc cấp 3 Tạ Lâu sẽ như vậy sao?
Cô chỉ biết anh tàn nhẫn nhưng bệnh như thế lại chưa từng thấy qua.
Có lẽ, mấy năm nay anh mới như vậy?
Tô Hà chần chờ, giọng nói có chút đờ đẫn: “Em… Em chưa nói là không yêu anh.”
“Thật sao? Em xác định?” Giọng điệu Tạ Lâu tràn ngập nghi ngờ, anh nắm lấy cổ tay Tô Hà, mở túi xách cô ra, từ bên trong lấy điện thoại ra ngoài, dễ dàng mà mở khóa.
Tô Hà thấy thế còn kinh hoàng hơn.
Anh mở được điện thoại của cô!
Cô đột nhiên cảm thấy anh càng đáng sợ.
Tạ Lâu phớt lờ ánh mắt hoảng hốt của Tô Hà, mở ra khung chat cùng trợ lý Trần, giơ lên trước mặt cô: “Hắn vì cái gì biết mà biết chuyện nhà em?”
Ánh mắt Tô Hà càng mơ hồ, tầm mắt chết lặng mà nhìn sang màn hình di động.
Một hồi lâu, Tô Hà mới rơm rớm nước mắt: “Em xin phép nghỉ làm, trên đơn xin phép viết là do mẹ bị bệnh nên anh ấy mới biết được.”
Đôi mắt Tạ Lâu lóe lên, giọng điệu trở nên lạnh hơn: “Nhưng em chưa bao giờ nói với anh về chuyện nhà.”
Mặc kệ là phía trước hay là hiện tại.
Chưa bao giờ nói.
Ánh mắt của Tô Hà nhìn sang anh, nước mắt đã ngừng, “Còn anh? Anh đã nói với em chuyện trong nhà sao?”
Tạ Lâu: “……”
*
Hai người không tiếng động mà giằng co.
Tay Tạ Lâu hơi phát run, ngón tay thon dài nâng lên chạm vào những giọt nước mắt của Tô Hà, bỏ vào trong miệng mút, anh nói: “Em không yêu anh, hoặc là vốn dĩ em cưỡng ép mình ở bên anh, em không thử tìm hiểu anh….”
Tô Hà đột nhiên cắn môi một cái.
Xác thật cô bị cưỡng ép nhiều hơn một chút.
Nhưng cô cũng đã cảm động.
Hơn nữa, cô cũng không phải là cô gái bốn năm trước, nói yêu là yêu mà không suy xét đến hậu quả.
Cô bây giờ đã thu liễm đi rất nhiều.
Nhưng bây giờ đổi thành anh không hài lòng.
Cô nửa ngày không nói chuyện.
Tạ Lâu lập tức có thể nhìn ra lý do tại sao cô không nói, anh dùng đầu ngón tay véo vào vành tai cô: “Em trả lời anh, em có yêu anh không?”
Tô Hà: “Em nói anh sẽ tin sao?”
Bây giờ đổi lại là Tạ Lâu không nói.
Thái độ của cô quá mơ hồ, WeChat nói không trả lời thì không trả lời, phần lớn thời điểm đều là anh chủ động, cô chưa bao giờ chủ động trốn vào trong lòng ngực anh.
Cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh.
Tô Hà đẩy đẩy cánh tay xoa khiến vành tai cô nóng bừng ra, “Mới vừa rồi anh thật sự giống người điên.”
Cơn ghen lại trỗi dậy.
Tạ Lâu đột nhiên nhìn chằm chằm cô: “Ở ngay lúc này, em còn tâm tư nói người khác ư?”
Tô Hà mím môi, không hề trả lời anh.
Tạ Lâu nắm lấy cằm cô, “Em nói chuyện đi, muốn thế nào em mới có thể giống như trước kia.”
“Trước kia thế nào?” Tô Hà lên tiếng, lúc này tiếng nói lại trở nên sắc bén hơn, “Mãn tâm mãn nhãn đều là anh, theo đuổi anh như một con ngốc, em như vậy không phải khiến anh từ chối qua một lần sao? Anh bậy giờ lại muốn em như trước, không bằng anh một lần nữa tìm một người khác tốt hơn đi!”
Cô thở hổn hển, thậm chí không thở nổi. Vẻ mặt tức giận cũng không chịu đựng nổi nữa.
Tạ Lâu lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại quay về trạng thái con nhím.
Hai người lại lần nữa yên lặng giằng co. Công ty cực lớn nhưng dường như không khí không lưu thông vậy. Tạ Lâu không biết vì sao có chút hoảng hốt, anh theo bản năng mà co rút cánh tay lại để ôm cô chặt hơn. Tô Hà dùng một tay đẩy anh ra, cự tuyệt cái ôm của anh.
Mỗi lần cự tuyệt, đôi mắt của Tạ Lâu lại đỏ lên vài phần, anh nắm lấy cằm Tô Hà, chặn cô lại, đầu lưỡi thăm dò vào.
Nhưng lưỡi vừa mò vào đã bị cô cắn chặt.
Anh nhíu mày, nhưng không rời khỏi mà tiếp tục hôn cô.
Tô Hà điên cuồng mà vỗ lên cánh tay anh, vẫn luôn vỗ cho đến khi không còn sức lực nữa.
*
Mười phút sau, Tạ Lâu lấy khăn giấy trên quầy, cúi đầu chà lau tơ máu trên môi Tô Hà. Tô Hà đoạt lấy khăn giấy, lau miệng thật mạnh nhưng môi lại tê dại.
Qua một lúc lâu, giọng nói của cô trở nên khàn khàn: “Chúng ta cùng nhau bình tĩnh một thời gian đi.”
“Anh không cho phép.”
Tạ Lâu càng khàn giọng.
Tô Hà: “Đừng làm cho mọi người quá khó coi.”
Tạ Lâu nhìn cô chằm chằm, “Tô Hà, em có phải đã sớm muốn làm như vậy hay không?”
Tô Hà mím môi.
Cô phát hiện anh đang văn vẹo ý cô.
Anh dùng ngón tay gõ vào ngực Tô Hà: “Em đủ tàn nhẫn.”
Tô Hà: “Không tàn nhẫn bằng anh.”
Trong lời nói của cả hai người đều có dấu vết hận thù.
Tô Hà nghĩ có lẽ cô chưa bao giờ quên được nỗi đau khi bị từ chối.
Nỗi đau ấy còn nhân đôi khi gia đình cô phá sản, một ngày gia đình cô nương tựa sụp đổ, cô chỉ còn biết rời khỏi Hải thị trong tuyệt vọng. Cô không dám nghĩ đến mọi thứ ở Tạ Lâu, cô không dám khao khát đến. Mỗi khi đêm đến, cô lại nghĩ đến ánh mắt thờ ơ của anh thì nước mắt có thể giữ suốt một đêm.
Cô thường nghĩ.
Anh có lẽ sẽ cười cô.
Cười cô si tâm vọng tưởng, cuối cùng ngay cả vốn liếng cũng không có.
Mỗi khi nghĩ như vậy, nỗi đau sẽ tăng gấp bội.
Thế cho nên sau đó gặp lại, lại ở bên nhau, tình cảm dành cho anh đã sớm thay đổi.
*
Hai người lại giằng co cũng không thể tiếp tục ở trong công ty giằng co. Tô Hà im lặng đi phía trước, Tạ Lâu đi ở phía sau. Anh không đáp ứng bình tĩnh một đoạn thời gian, nhưng Tô Hà lại không định chiều anh. Vào thang máy, Tô Hà ấn lầu một, Tạ Lâu nhìn cô ấn, đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lại không nói chuyện.
Nói tóm lại, trước giờ cô vẫn luôn như vậy, nhưng cô không bao giờ suy xét anh mỗi khi có việc gì.
Tới lầu một, Tô Hà mang theo túi xách đi ra ngoài.
Tạ Lâu đi theo ra ngoài, hai người một trước một sau. Tòa nhà lớn này, mọi người đều tan tầm nên chỉ có bóng dáng của hai người bọn họ.
Tô Hà xuống cầu thang, ở ven đường ngăn một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi lên.
Sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Tạ Lâu bị chắn bên ngoài, anh đứng ở bậc thang, híp mắt nhìn cô cùng chiếc xe.
Chiếc taxi phóng đi.
Anh lấy điếu thuốc rồi cúi đầu bật lửa.
Hồi lâu, anh dùng ngón tay véo điếu thuốc, quay trở lại ga ra dưới tầng hầm, phóng xe đi.
*
Xe taxi nhanh chóng trở lại khu phố cũ Hoa Đông, Tô Hà lên lầu, vào cửa rồi khóa lại. Cả người bổ nhào vào trên sô pha, nước mắt theo đó chảy xuống gối.
Cô khóc đến nỗi không thể tự khống chế được.
Nửa tiếng sau.
Có người gõ cửa nhưng Tô Hà phớt lờ.
Giọng Tạ Lâu từ ngoài cửa truyền đến: “Mở cửa.”
“Tô Hà.”
Tô Hà không trả lời cũng không để ý tới, di động liên tục vang lên.
Cô cúp máy, có tin nhắn đến từ WeChat, Tô Hà kéo đen, cứ như vậy yên lặng.
Tấm cửa bị đá, lại có giọng nói bên ngoài truyền đến: “Tô Hà, đừng làm anh tức giận.”
Tô Hà nghe thế thì lửa giận bốc lên. Cô từ trên sô pha ngồi dậy, đi đến phía sau cửa, lau nước mắt, tiếng nói cất cao: “Chọc anh thì làm sao hả? Tạ Lâu, anh có phải định giết em chết hay không? Giống như đối phó với trợ lý Trần vậy á?”
Bên ngoài lập tức đã yên tĩnh lại.
Tô Hà dựa lưng vào cửa và nói: “Cầu xin anh, chúng ta bình tĩnh một chút được chưa?”
Tạ Lâu ở bên ngoài nghe thấy thì vẻ mặt dần âm u.
Không thể che giấu sự tàn bạo trên khắp cơ thể.
Anh nghĩ, anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào.
Nhưng người phụ nữ này một chút cũng không cảm kích.
Cô sợ anh.
Hiện tại còn hận anh.
Cô cũng chả nói qua một câu cô yêu anh.
Ngay cả anh gọi cô là bà xã.
Cô thậm chí cũng không đáp lại.
Anh vẫn luôn một người diễn kịch một vai.
*
Tối này.
Tô Hà không biết Tạ Lâu khi nào mới đi, cô dựa vào tấm cửa và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại khi trời cón chưa sáng, đầu nặng chân nhẹ nhưng cô vẫn đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo.
Sau đó đến công ty.
Tối hôm qua chiếc bàn làm việc đã bị Tạ Lâu biến thành như thế nên cần phải dọn dẹp lại một chút. Cô sợ người khác nhìn ra cái gì đó cho nên đến công ty ngay.
Cô tới sớm nhất, là người đầu tiên.
Rất yên tĩnh.
Và tất cả cảnh tượng chật vật của tối hôm qua hiện ra vào lúc này, ghế bị đá văng ra hành lang, mì ống và đũa ăn dở rơi xuống đất, giấy tờ lộn xộn, máy tính rơi trên mặt đất. Ba bàn cạnh nhau lúc này cũng đã bị đẩy sang một bên.
Một mớ lộn xộn.
Tô Hà run sợ, tiến lên bắt đầu dọn dẹp.
Trên bàn trợ lý Trần còn có chocolate mà anh ấy mua, ngày hôm qua còn chia một ít cho cô cùng nữ thực tập sinh.
Trợ lý Trần chạy trốn quá nhanh, di động của anh cùng thẻ tàu điện ngầm cũng chưa lấy mà còn ở bên cạnh máy tính.
Tô Hà nhìn sang lại không dám nhìn nữa. Cô cầm cây chổi quét dọn nơi này một lần, đặt tất cả đồ đạc vào vị trí cũ. Sau khi dọn dẹp xong thì trán cô cũng đã đầy mồ hôi, phía sau lưng cũng đều là mồ hôi, đầu cũng muốn choáng váng.
*
8 giờ 40 phút, người trong công ty lác đác tới làm việc.
Nữ thực tập sinh cắn sandwich, vừa thấy Tô Hà: “A, Tô Hà chị tới sớm vậy?”
Tô Hà đỡ trán, cười gật đầu: “Ừm.”
“Ăn sáng chưa?”
Đến quá sớm nên Tô Hà chưa ăn, nhưng cô vẫn cười trả lời: “Ăn rồi.”
Nữ thực tập sinh cười nói: “Hôm nay em mua sandwich cho dễ ăn, ngày mai em mang cho chị một cái.”
Tô Hà cười cười nhưng không đáp lời.
Cô định chờ Lưu Na tới đi làm để xin nghỉ. Cơ thể cô có chút chống đỡ không nỗi. 9 giờ rưỡi, Lưu Na cuối cùng cũng tới, Tô Hà đang chuẩn bị đứng dậy lại nhìn thấy Tạ Lâu cũng tới, anh vắt áo khoác trên cánh tay, áo sơmi màu đen viền vàng mang theo cà vạt, lạnh lùng mà đi vào.
Khi nhìn thấy Tô Hà thì anh nheo mắt lại, sau đó trực tiếp đi qua trước mặt Tô Hà.
Lưu Na đi ở phía trước Tạ Lâu, vừa đi vừa nói chuyện: “Tổng giám đốc Tạ, vé máy bay đã đặt xong, đợi lát nữa chúng ta xuất phát nhé? Chúng ta cần tham gia cuộc họp không?”
Tạ Lâu rõ ràng đang thẩn thờ, anh không trả lời mà trực tiếp vào văn phòng.
Trợ lý của anh nhanh chóng thay anh trả lời, “Không tham gia, sớm một chút đến sân bay thôi.”
Lưu Na gật đầu: “Được.”
Sau đó cô ta xoay người nhìn về phía Tô Hà bên này.
Nữ thực tập sinh lập tức có chút khẩn trương, Lưu Na híp mắt: “Trợ lý Trần còn chưa tới à?”
Dạ dày Tô Hà quặn đau, cô vươn tay che lại.
Nữ thực tập sinh gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy còn chưa tới, chị Lưu cần tụi em làm gì không?”
Lưu Na xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của Tô Hà, còn có cánh tay đang che lại vùng dạ dày. Bản thân Lưu Na cũng có bệnh dạ dày nên thấy thế thì cô ta nhíu mày. Đang muốn kêu nữ thực tập sinh đi lấy tài liệu, thì lúc này, trợ lý của Tạ Lâu đi tới nói với Lưu Na: “Kêu Tô Hà cùng đi công tác, trợ lý Trần từ chức rồi.”
/111
|