Editor: Mứt Chanh
“Tới, tới, bày ra tư thế.” Hứa Du lưu manh cầm điện thoại, không biết từ lúc nào đã đến chỗ Tạ Lâu cùng Tô Hà, thấy hai người bọn họ đang hôn nhau thì ngồi xổm xuống chụp. Tô Hà nắm chặt áo sơmi của Tạ Lâu, mặt đỏ như gấc, Tạ Lâu xoay người bế Tô Hà lên, ngồi xếp bằng ở trên bờ cát rồi dùng một chân đá bay điện thoại của Hứa Du.
Hứa Du cười ha ha, theo đó ngồi xếp bằng xuống. Tạ Lâu túm tấm lụa mỏng lên quấn Tô Hà vào bên trong, chiếc váy bơi trên người Tô Hà khô nhiều rồi, trốn trong lòng anh.
Long Cầm cũng kéo bạn trai cô ấy đi tới ngồi quanh rồi nói: “Chúng ta ngồi giống như khi còn nhỏ chơi trò bỏ khăn vậy?”
Hứa Du cười nói: “Ai chơi qua trò chơi ngu ngốc như vậy?”
Tô Hà từ trong lòng Tạ Lâu giơ tay lên, “Em.”
Lập tức những người khác ha ha nở nụ cười, Tạ Lâu kéo cánh tay trắng nõn của cô lại vòng qua eo anh rồi nói: “Đừng tùy tiện vươn tay ra, chân cũng không được.”
Cô có làn da trắng, có thể thu hút ánh nhìn của người khác ngay khi vươn ra.
Tô Hà ồ lên một tiếng, có chút lười nhác mà dựa vào trong lòng anh.
Long Cầm có chút hâm mộ, lập tức dựa sát vào bạn trai cô ấy. Chu Thành cùng Trần Diệu cũng đi tới, trên người đều vây quanh phao bơi vịt vàng nhỏ, tay dài chân dài thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
“Sao đều ở đây rồi? Là nước biển chơi không vui sao?” Trần Diệu nói rồi đặt mông ngồi xuống, Chu Thành xách theo bình Vương Lão Cát cũng ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp.
Hứa Du cười nói: “Chơi mệt mỏi rồi, ngồi xuống tâm sự chút.”
Trần Diệu quét qua Tô Hà cùng Tạ Lâu một cái, cãi một tiếng: “Có cái gì mà nói?”
*
“Nói chút chuyện tương lai?” Long Cầm nói lời này thì nhìn bạn trai cô ấy. Bạn trai cô ấy thuận tay sờ lên tóc cô ấy, đôi mắt Long Cầm đột nhiên có chút ướt át, dựa sát vào lòng anh ấy.
Cô ấy đã năm tư rồi, còn có hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp.
Một năm này là cô ấy tự mình trộm tới, vốn dĩ trong nhà bảo cô ấy nhanh đến Bắc Kinh thực tập.
Cô ấy vì anh ấy mới ở lại.
Mà bạn trai cô ấy hiện tại mới năm ba.
Hứa Du buông tay: “Tôi sao, sang năm sáu tháng cuối năm sau khi giao luận văn thì ra nước ngoài.”
Chu Thành: “Tớ sao, nghỉ hè thì phải đi làm.”
Một nam sinh khác thở dài, “Tớ cũng ra nước ngoài, cho nên vừa mới chia tay.”
“À, thiếu chút nữa quên mất, cậu chính là người thất tình, trách tớ thiếu quan tâm cậu hả.” Hứa Du nghe xong, cười ôm lấy bả vai chàng trai kia, từ bên cạnh cầm một chai bia, mở ra cho chàng trai kia. Chàng trai kia ngửa đầu uống một hớp, hốc mắt lại có chút đỏ lên.
Chu Thành nhìn Trần Diệu: “Nơi này hạnh phúc nhất là ba người cậu cùng Tạ Lâu còn có Tô Hà nhỉ?”
Đã có công ty của mình, còn đang hoạt động tốt, tốt nghiệp sẽ ở tại thành phố này, cũng không cần vì công tác bôn ba, quả thực không cần quá hâm mộ.
Trần Diệu chuyển chai bia, “Có cái gì hâm mộ? Đến tốt nghiệp cũng không có một người bạn gái….”
Cố tình trong lòng còn cất giấu một người.
Nhớ tới thì chua xót, muốn khóc quá.
Cậu ta mới nói xong, người khác đều im lặng, sôi nổi nhìn về phía Tô Hà cùng Tạ Lâu. Tạ Lâu nhướng mày, “Nhìn chúng tớ làm cái gì? Dù sao tớ tốt nghiệp sẽ đính hôn.”
“Dựa vào cái gì?”
“Hả?”
“Sớm như vậy?”
Một đám người kinh ngạc muốn rớt cằm, Long Cầm chần chờ hỏi: “Cùng Tô Hà?”
Tạ Lâu: “Vô nghĩa.”
Tô Hà một phen che lại miệng anh, nhú ra lắc đầu: “Không có, không có, còn chưa quyết định.”
Tạ Lâu dùng sức ôm eo cô.
Tô Hà kêu lên một tiếng, ngửa đầu đụng phải ánh mắt có chút mơ hồ của Tạ Lâu, ngón tay anh ngăn chặn môi cô: “Tốt nghiệp tức là chia tay, em là muốn cái này sao?”
Tô Hà: “….. Thần kinh, em không phải cũng ở Hải Thị sao?”
Tạ Lâu lạnh mặt,không hề trả lời.
Vẫn luôn đè lên môi cô, còn nhẹ nhàng xoa nắn.
*
Khi những người khác nhìn thấy điều này, họ không dám nói bất cứ điều gì. Họ không biết nhiều về mối quan hệ giữa hai người này, nhưng họ không ngờ rằng Tạ Lâu thế mà có tâm tư đính hôn.
Tính ra, Tạ Lâu cũng mới 22 tuổi, chờ tốt nghiệp vừa lúc 23 tuổi, nhân sinh lại vừa mới bắt đầu, tương lai còn có khả năng vô hạn.
Ở đại học nói chuyện yêu đương nhưng có thể đi đến cuối cùng thật sự quá ít. Lúc tốt nghiệp chia tay một đống, vài năm sau lại tương ngộ, không biết bao nhiêu người xung quanh đã thay đổi.
Long Cầm cười nói với Tô Hà: “Như thế nào ngu như vậy?Cậu ta muốn đính hôn thì đính hôn trước, trước khóa người lại.”
Đổi lại là cô ấy, cô ấy khẳng định nắm chặt, dù sao lựa chọn Tạ Lâu cũng tương đương với việc xác nhận cuộc sống sau này của cô ấy. Không phải mỗi người đều tốt số như Tô Hà tìm được một người như vậy, cũng được một chàng trai như vậy coi trọng.
Tạ Lâu cúi đầu lạnh mặt nói với Tô Hà: “Nghe thấy không?”
Tô Hà mím môi không nói gì, tay cô bắt lấy áo sơmi của Tạ Lâu kéo thật mạnh.
Tạ Lâu vươn tay nắm lấy tay cô, hai người đều im lặng.
Chỉ có Trần Diệu hiểu tâm tư của Tạ Lâu, đoạn tình cảm này nhìn như Tô Hà tương đối yếu thế nhưng thực tế Tạ Lâu mới là bên yếu thế. Bản tính chiếm hữu của anh quá mãnh liệt, bệnh như vậy, không đè người trực tiếp đi Cục Dân Chính đã gọi là tốt lắm rồi. Còn chuyện về sau, ai biết được.
Tạ Lâu người này từ trước đến nay lãnh tình lãnh tâm, có thể yêu một người là không dễ dàng rồi.
Trần Diệu cầm lấy một chai bia, hung hăng mà rót một hớp.
Mẹ kiếp.
Tớ cũng không dễ dàng.
Tuy rằng cậu không có bệnh như Tạ Lâu, cường thế. Nhưng cậu thật sự nguyện ý chăm sóc Tô Hà.
Đáng tiếc, số cậu không tốt.
Không có chó như Tạ Lâu.
*
Nói tới tương lai, nói tới tình cảm, nói tới tốt nghiệp, đây đều là một đề tài nặng nề. Vài người trò chuyện, gió đêm bắt đầu nên người trên bờ cát ít dần, bọn họ cũng đi theo về khách sạn.
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà vào phòng, hai người sau khi nói tới đính hôn thì không tiếp tục nói chuyện nữa. Đề tài đều do Hứa Du bọn họ cắt đi.
Sau khi vào cửa, Tạ Lâu đi lấy áo tắm dài.
Tô Hà khoác áo khoác của anh đứng ở chỗ huyền quan, tay sờ vào một cặp ly đặt trên ngăn tủ
Hai giây sau.
Tô Hà đi lên trước, từ phía sau ôm lấy eo Tạ Lâu, cô úp gương mặt buồn hiu vào lưng anh, mùi gió biển quyện với cát, “Anh tức giận à?”
Tạ Lâu đứng thẳng người, đôi mắt chứa sự tức giận đều tiêu tan đi.
Anh đột nhiên mất bình tĩnh.
Nửa ngày sau, anh xoay người lại ôm Tô Hà lên, đặt cô ngồi lên lưng ghế sô pha.
Đôi chân dài trắng nõn của Tô Hà đung đưa, nhanh chóng ổn định cơ thể. Tạ Lâu dùng một chân chen vào giữa hai chân cô, ghé sát vào cô: “Anh nghiêm túc.”
Không có nghi ngờ gì trong đôi mắt hẹp dài ấy.
Tô Hà: “Ừm, em biết.”
“Cho nên em cũng phải nghiêm túc.”
Tô Hà: “Biết.”
Sau đó Tô Hà bỏ thêm một câu: “Nhưng chúng ta còn quá trẻ.”
Tạ Lâu cười lạnh: “Còn trẻ thì tính là cái gì? Còn trẻ thì không thể yêu sao? Mẹ anh 18 tuổi đã cùng ba anh ở bên nhau, đi theo ba anh chịu khổ một thời gian dài, em con mẹ nó mà đi theo anh thì cẩm y ngọc thực còn ngại trẻ à?”
“Anh còn nói cho em biết, em ngoại trừ anh ra, ai cũng không thể suy xét, phàm là có một chút tâm tư thì anh sẽ không để cho hai người yên đâu.”
Những lời phía sau ẩn chứa sự thù địch, chuyên chế và một dấu vết của sự tàn nhẫn.
Tô Hà nhìn vào đôi mắt anh, đột nhiên không rét mà run.
*
Ban ngày ầm ĩ quá mức, buổi tối Tạ Lâu muốn yêu đều bị Tô Hà cự tuyệt. Không phải vì cái gì mà đơn thuần là cảm thấy cả người đều mệt.
Tạ Lâu vốn định ép buộc nhưng bị Tô Hà liếc mắt như đao, hai giây sau, Tạ Lâu xoay người xuống dưới, bước vào phòng tắm.
Lúc trở ra, một thân hơi nước đè lên người Tô Hà nói một cách hung tợn: “Em kêu anh chịu đựng thì anh chịu đựng, em nói xem trên đời này có người đàn ông nào tốt hơn anh không?”
Tô Hà híp mắt: “Vô nghĩa.”
“Ai?”
“Ba em, ba ruột.”
Tạ Lâu: “……”
À.
Đề cập đến ba vợ thì xác thật là không thể so sánh rồi.
Kỳ nghỉ ngày tháng Năm sẽ sớm kết thúc. Cả nhóm uể oải đến sảnh khách sạn vào chiều hôm sau, giao thẻ phòng, hủy cọc chuẩn bị về Hải Thị.
Chuẩn bị xong thì mới vừa đi đến thang máy thì ở lối vào đại sảnh có vài người đi vào thật náo nhiệt, người dẫn đầu khá quen thuộc. Ngay sau đó nghe được người đi đầu kia vỗ cái bàn ở quầy tiếp tân quát: “Ai con mẹ nó chọc phá lốp xe của tôi?”
Đúng là ngày đó dựng ngón giữa mắng Tạ Lâu ngốc.
Trần Diệu nhịn cười, nhấn thang máy, “Đi đi đi.”
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi vào, vài người bước vào thang máy trong chốc lát. Trước khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông kia cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Tạ Lâu.
Đôi mắt hắn ta đột nhiên trợn to, một hồi lâu đuổi theo lại đây, xem ra là có điều hoài nghi.
Đáng tiếc, cửa thang máy khép lại, chỉ còn lại người nọ mang vẻ mặt hoài nghi cùng tức muốn hộc máu.
Sau khi cửa khép lại, thang máy rơi vào yên tĩnh hai giây, sau đó đột nhiên tuôn ra tiếng cười.
Hứa Du ha ha: “Tạ Lâu, mẹ nó cậu đủ tàn nhẫn.”
“Ha ha ha ha phải phải.”
Tô Hà ngửa đầu nhìn Tạ Lâu, Tạ Lâu ôm Tô Hà vào lòng, khóe môi nhếch lên.
Thang máy một đường đi đến gara tầng hầm, đi ra còn có chút chán.
Sau khi lên xe, Tô Hà cúi đầu nghịch điện thoại, đột nhiên, cô nhớ tới tối hôm qua Tạ Lâu có cuộc điện thoại không tiếp, cô ngoảnh đầu nhìn Tạ Lâu: “Tối hôm qua có phải anh có cuộc điện thoại không nhận hay không, anh gọi lại chưa?”
Tạ Lâu mím đôi môi mỏng, không chút để ý nói: “Không.”
Muốn cùng cô làm chuyện kia đến điên rồi, chỗ nào có tâm tư xem điện thoại.
Tô Hà: “Anh không gọi lại à?”
Tạ Lâu lấy điện thoại ra, phóng tới trong lòng cô, “Bây giờ em gọi lại đi, thuận tiện ấn mở loa, anh nghe một chút, có lẽ không phải cuộc điện thoại đứng đắn gì.”
Anh ở Y thị mua hai căn hộ, thành phố B bên này cũng để lại dãy số, phỏng chừng là người môi giới bất động sản gọi tới. Di động đến tay Tô Hà đã mở khóa.
Tô Hà lần đầu tiên lấy điện thoại của Tạ Lâu.
Ngoài một số phần mềm hoạt động trên điện thoại di động của anh ấy thì còn có phần mềm trò chơi Player Unknown’s Battlegrounds (PUBG), không có gì khác, rất sạch sẽ. Tô Hà nhấp vào nhật ký, tìm được dãy số kia.
Hiện tại dãy số đều dễ nhận ra.
Tô Hà có thể cảm giác dãy số này hẳn là không phải cái gì hỗn loạn lung tung.
Cô gọi qua, thuận tiện ấn loa.
Tiếng chuông rất êm tai.
Là tiếng gió.
Vang lên một hồi lâu, đầu kia cúp máy.
Tô Hà nhướng mày: “À, cúp rồi.”
Tạ Lâu ồ một tiếng, lười nhác mà chuyển tay lái, “Có thể là gọi lộn số.”
Tô Hà: “À.”
Cô cũng không quản, đưa điện thoại di động thả lại chỗ Tạ Lâu, Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô, không chút để ý nói với cô: “Không kiểm tra nữa à? Xem qua WeChat, SMS, v.v., hả?”
Tô Hà trợn mắt: “Em lại không phải anh.”
“Anh thì làm sao?” Tạ Lâu dẫm chân ga, tiến vào trạm thu phí, vươn tay cầm thẻ rồi cất đi. Xe nhanh như chớp tiến vào cao tốc, từ nơi này về Hải Thị còn gần hơn một ít.
Tô Hà mím môi: “Chính anh biết.”
Tạ Lâu ồ một tiếng, không nói lời nào.
Tô Hà nghiêng người, nhét điện thoại của anh lại.
Đột nhiên.
Một WeChat nhảy ra từ Trần Diệu ở xe phía sau gửi tới.
Trần Diệu: “Tổng giám đốc Tạ không nghĩ tới nha, chị gái Lưu Na thế mà từng coi trọng cậu ha, muốn cùng cậu tình một đêm à?”
Tô Hà sửng sốt.
Giọng nói của cô bình tĩnh, đưa điện thoại di động cho anh, hỏi Tạ Lâu: “Chị Lưu từng cùng anh tình một đêm à?”
Tạ Lâu: “…… Hả?”
Như thế nào có loại dự cảm không tốt.
“Tới, tới, bày ra tư thế.” Hứa Du lưu manh cầm điện thoại, không biết từ lúc nào đã đến chỗ Tạ Lâu cùng Tô Hà, thấy hai người bọn họ đang hôn nhau thì ngồi xổm xuống chụp. Tô Hà nắm chặt áo sơmi của Tạ Lâu, mặt đỏ như gấc, Tạ Lâu xoay người bế Tô Hà lên, ngồi xếp bằng ở trên bờ cát rồi dùng một chân đá bay điện thoại của Hứa Du.
Hứa Du cười ha ha, theo đó ngồi xếp bằng xuống. Tạ Lâu túm tấm lụa mỏng lên quấn Tô Hà vào bên trong, chiếc váy bơi trên người Tô Hà khô nhiều rồi, trốn trong lòng anh.
Long Cầm cũng kéo bạn trai cô ấy đi tới ngồi quanh rồi nói: “Chúng ta ngồi giống như khi còn nhỏ chơi trò bỏ khăn vậy?”
Hứa Du cười nói: “Ai chơi qua trò chơi ngu ngốc như vậy?”
Tô Hà từ trong lòng Tạ Lâu giơ tay lên, “Em.”
Lập tức những người khác ha ha nở nụ cười, Tạ Lâu kéo cánh tay trắng nõn của cô lại vòng qua eo anh rồi nói: “Đừng tùy tiện vươn tay ra, chân cũng không được.”
Cô có làn da trắng, có thể thu hút ánh nhìn của người khác ngay khi vươn ra.
Tô Hà ồ lên một tiếng, có chút lười nhác mà dựa vào trong lòng anh.
Long Cầm có chút hâm mộ, lập tức dựa sát vào bạn trai cô ấy. Chu Thành cùng Trần Diệu cũng đi tới, trên người đều vây quanh phao bơi vịt vàng nhỏ, tay dài chân dài thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
“Sao đều ở đây rồi? Là nước biển chơi không vui sao?” Trần Diệu nói rồi đặt mông ngồi xuống, Chu Thành xách theo bình Vương Lão Cát cũng ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp.
Hứa Du cười nói: “Chơi mệt mỏi rồi, ngồi xuống tâm sự chút.”
Trần Diệu quét qua Tô Hà cùng Tạ Lâu một cái, cãi một tiếng: “Có cái gì mà nói?”
*
“Nói chút chuyện tương lai?” Long Cầm nói lời này thì nhìn bạn trai cô ấy. Bạn trai cô ấy thuận tay sờ lên tóc cô ấy, đôi mắt Long Cầm đột nhiên có chút ướt át, dựa sát vào lòng anh ấy.
Cô ấy đã năm tư rồi, còn có hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp.
Một năm này là cô ấy tự mình trộm tới, vốn dĩ trong nhà bảo cô ấy nhanh đến Bắc Kinh thực tập.
Cô ấy vì anh ấy mới ở lại.
Mà bạn trai cô ấy hiện tại mới năm ba.
Hứa Du buông tay: “Tôi sao, sang năm sáu tháng cuối năm sau khi giao luận văn thì ra nước ngoài.”
Chu Thành: “Tớ sao, nghỉ hè thì phải đi làm.”
Một nam sinh khác thở dài, “Tớ cũng ra nước ngoài, cho nên vừa mới chia tay.”
“À, thiếu chút nữa quên mất, cậu chính là người thất tình, trách tớ thiếu quan tâm cậu hả.” Hứa Du nghe xong, cười ôm lấy bả vai chàng trai kia, từ bên cạnh cầm một chai bia, mở ra cho chàng trai kia. Chàng trai kia ngửa đầu uống một hớp, hốc mắt lại có chút đỏ lên.
Chu Thành nhìn Trần Diệu: “Nơi này hạnh phúc nhất là ba người cậu cùng Tạ Lâu còn có Tô Hà nhỉ?”
Đã có công ty của mình, còn đang hoạt động tốt, tốt nghiệp sẽ ở tại thành phố này, cũng không cần vì công tác bôn ba, quả thực không cần quá hâm mộ.
Trần Diệu chuyển chai bia, “Có cái gì hâm mộ? Đến tốt nghiệp cũng không có một người bạn gái….”
Cố tình trong lòng còn cất giấu một người.
Nhớ tới thì chua xót, muốn khóc quá.
Cậu ta mới nói xong, người khác đều im lặng, sôi nổi nhìn về phía Tô Hà cùng Tạ Lâu. Tạ Lâu nhướng mày, “Nhìn chúng tớ làm cái gì? Dù sao tớ tốt nghiệp sẽ đính hôn.”
“Dựa vào cái gì?”
“Hả?”
“Sớm như vậy?”
Một đám người kinh ngạc muốn rớt cằm, Long Cầm chần chờ hỏi: “Cùng Tô Hà?”
Tạ Lâu: “Vô nghĩa.”
Tô Hà một phen che lại miệng anh, nhú ra lắc đầu: “Không có, không có, còn chưa quyết định.”
Tạ Lâu dùng sức ôm eo cô.
Tô Hà kêu lên một tiếng, ngửa đầu đụng phải ánh mắt có chút mơ hồ của Tạ Lâu, ngón tay anh ngăn chặn môi cô: “Tốt nghiệp tức là chia tay, em là muốn cái này sao?”
Tô Hà: “….. Thần kinh, em không phải cũng ở Hải Thị sao?”
Tạ Lâu lạnh mặt,không hề trả lời.
Vẫn luôn đè lên môi cô, còn nhẹ nhàng xoa nắn.
*
Khi những người khác nhìn thấy điều này, họ không dám nói bất cứ điều gì. Họ không biết nhiều về mối quan hệ giữa hai người này, nhưng họ không ngờ rằng Tạ Lâu thế mà có tâm tư đính hôn.
Tính ra, Tạ Lâu cũng mới 22 tuổi, chờ tốt nghiệp vừa lúc 23 tuổi, nhân sinh lại vừa mới bắt đầu, tương lai còn có khả năng vô hạn.
Ở đại học nói chuyện yêu đương nhưng có thể đi đến cuối cùng thật sự quá ít. Lúc tốt nghiệp chia tay một đống, vài năm sau lại tương ngộ, không biết bao nhiêu người xung quanh đã thay đổi.
Long Cầm cười nói với Tô Hà: “Như thế nào ngu như vậy?Cậu ta muốn đính hôn thì đính hôn trước, trước khóa người lại.”
Đổi lại là cô ấy, cô ấy khẳng định nắm chặt, dù sao lựa chọn Tạ Lâu cũng tương đương với việc xác nhận cuộc sống sau này của cô ấy. Không phải mỗi người đều tốt số như Tô Hà tìm được một người như vậy, cũng được một chàng trai như vậy coi trọng.
Tạ Lâu cúi đầu lạnh mặt nói với Tô Hà: “Nghe thấy không?”
Tô Hà mím môi không nói gì, tay cô bắt lấy áo sơmi của Tạ Lâu kéo thật mạnh.
Tạ Lâu vươn tay nắm lấy tay cô, hai người đều im lặng.
Chỉ có Trần Diệu hiểu tâm tư của Tạ Lâu, đoạn tình cảm này nhìn như Tô Hà tương đối yếu thế nhưng thực tế Tạ Lâu mới là bên yếu thế. Bản tính chiếm hữu của anh quá mãnh liệt, bệnh như vậy, không đè người trực tiếp đi Cục Dân Chính đã gọi là tốt lắm rồi. Còn chuyện về sau, ai biết được.
Tạ Lâu người này từ trước đến nay lãnh tình lãnh tâm, có thể yêu một người là không dễ dàng rồi.
Trần Diệu cầm lấy một chai bia, hung hăng mà rót một hớp.
Mẹ kiếp.
Tớ cũng không dễ dàng.
Tuy rằng cậu không có bệnh như Tạ Lâu, cường thế. Nhưng cậu thật sự nguyện ý chăm sóc Tô Hà.
Đáng tiếc, số cậu không tốt.
Không có chó như Tạ Lâu.
*
Nói tới tương lai, nói tới tình cảm, nói tới tốt nghiệp, đây đều là một đề tài nặng nề. Vài người trò chuyện, gió đêm bắt đầu nên người trên bờ cát ít dần, bọn họ cũng đi theo về khách sạn.
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà vào phòng, hai người sau khi nói tới đính hôn thì không tiếp tục nói chuyện nữa. Đề tài đều do Hứa Du bọn họ cắt đi.
Sau khi vào cửa, Tạ Lâu đi lấy áo tắm dài.
Tô Hà khoác áo khoác của anh đứng ở chỗ huyền quan, tay sờ vào một cặp ly đặt trên ngăn tủ
Hai giây sau.
Tô Hà đi lên trước, từ phía sau ôm lấy eo Tạ Lâu, cô úp gương mặt buồn hiu vào lưng anh, mùi gió biển quyện với cát, “Anh tức giận à?”
Tạ Lâu đứng thẳng người, đôi mắt chứa sự tức giận đều tiêu tan đi.
Anh đột nhiên mất bình tĩnh.
Nửa ngày sau, anh xoay người lại ôm Tô Hà lên, đặt cô ngồi lên lưng ghế sô pha.
Đôi chân dài trắng nõn của Tô Hà đung đưa, nhanh chóng ổn định cơ thể. Tạ Lâu dùng một chân chen vào giữa hai chân cô, ghé sát vào cô: “Anh nghiêm túc.”
Không có nghi ngờ gì trong đôi mắt hẹp dài ấy.
Tô Hà: “Ừm, em biết.”
“Cho nên em cũng phải nghiêm túc.”
Tô Hà: “Biết.”
Sau đó Tô Hà bỏ thêm một câu: “Nhưng chúng ta còn quá trẻ.”
Tạ Lâu cười lạnh: “Còn trẻ thì tính là cái gì? Còn trẻ thì không thể yêu sao? Mẹ anh 18 tuổi đã cùng ba anh ở bên nhau, đi theo ba anh chịu khổ một thời gian dài, em con mẹ nó mà đi theo anh thì cẩm y ngọc thực còn ngại trẻ à?”
“Anh còn nói cho em biết, em ngoại trừ anh ra, ai cũng không thể suy xét, phàm là có một chút tâm tư thì anh sẽ không để cho hai người yên đâu.”
Những lời phía sau ẩn chứa sự thù địch, chuyên chế và một dấu vết của sự tàn nhẫn.
Tô Hà nhìn vào đôi mắt anh, đột nhiên không rét mà run.
*
Ban ngày ầm ĩ quá mức, buổi tối Tạ Lâu muốn yêu đều bị Tô Hà cự tuyệt. Không phải vì cái gì mà đơn thuần là cảm thấy cả người đều mệt.
Tạ Lâu vốn định ép buộc nhưng bị Tô Hà liếc mắt như đao, hai giây sau, Tạ Lâu xoay người xuống dưới, bước vào phòng tắm.
Lúc trở ra, một thân hơi nước đè lên người Tô Hà nói một cách hung tợn: “Em kêu anh chịu đựng thì anh chịu đựng, em nói xem trên đời này có người đàn ông nào tốt hơn anh không?”
Tô Hà híp mắt: “Vô nghĩa.”
“Ai?”
“Ba em, ba ruột.”
Tạ Lâu: “……”
À.
Đề cập đến ba vợ thì xác thật là không thể so sánh rồi.
Kỳ nghỉ ngày tháng Năm sẽ sớm kết thúc. Cả nhóm uể oải đến sảnh khách sạn vào chiều hôm sau, giao thẻ phòng, hủy cọc chuẩn bị về Hải Thị.
Chuẩn bị xong thì mới vừa đi đến thang máy thì ở lối vào đại sảnh có vài người đi vào thật náo nhiệt, người dẫn đầu khá quen thuộc. Ngay sau đó nghe được người đi đầu kia vỗ cái bàn ở quầy tiếp tân quát: “Ai con mẹ nó chọc phá lốp xe của tôi?”
Đúng là ngày đó dựng ngón giữa mắng Tạ Lâu ngốc.
Trần Diệu nhịn cười, nhấn thang máy, “Đi đi đi.”
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi vào, vài người bước vào thang máy trong chốc lát. Trước khi cửa thang máy đóng lại, người đàn ông kia cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Tạ Lâu.
Đôi mắt hắn ta đột nhiên trợn to, một hồi lâu đuổi theo lại đây, xem ra là có điều hoài nghi.
Đáng tiếc, cửa thang máy khép lại, chỉ còn lại người nọ mang vẻ mặt hoài nghi cùng tức muốn hộc máu.
Sau khi cửa khép lại, thang máy rơi vào yên tĩnh hai giây, sau đó đột nhiên tuôn ra tiếng cười.
Hứa Du ha ha: “Tạ Lâu, mẹ nó cậu đủ tàn nhẫn.”
“Ha ha ha ha phải phải.”
Tô Hà ngửa đầu nhìn Tạ Lâu, Tạ Lâu ôm Tô Hà vào lòng, khóe môi nhếch lên.
Thang máy một đường đi đến gara tầng hầm, đi ra còn có chút chán.
Sau khi lên xe, Tô Hà cúi đầu nghịch điện thoại, đột nhiên, cô nhớ tới tối hôm qua Tạ Lâu có cuộc điện thoại không tiếp, cô ngoảnh đầu nhìn Tạ Lâu: “Tối hôm qua có phải anh có cuộc điện thoại không nhận hay không, anh gọi lại chưa?”
Tạ Lâu mím đôi môi mỏng, không chút để ý nói: “Không.”
Muốn cùng cô làm chuyện kia đến điên rồi, chỗ nào có tâm tư xem điện thoại.
Tô Hà: “Anh không gọi lại à?”
Tạ Lâu lấy điện thoại ra, phóng tới trong lòng cô, “Bây giờ em gọi lại đi, thuận tiện ấn mở loa, anh nghe một chút, có lẽ không phải cuộc điện thoại đứng đắn gì.”
Anh ở Y thị mua hai căn hộ, thành phố B bên này cũng để lại dãy số, phỏng chừng là người môi giới bất động sản gọi tới. Di động đến tay Tô Hà đã mở khóa.
Tô Hà lần đầu tiên lấy điện thoại của Tạ Lâu.
Ngoài một số phần mềm hoạt động trên điện thoại di động của anh ấy thì còn có phần mềm trò chơi Player Unknown’s Battlegrounds (PUBG), không có gì khác, rất sạch sẽ. Tô Hà nhấp vào nhật ký, tìm được dãy số kia.
Hiện tại dãy số đều dễ nhận ra.
Tô Hà có thể cảm giác dãy số này hẳn là không phải cái gì hỗn loạn lung tung.
Cô gọi qua, thuận tiện ấn loa.
Tiếng chuông rất êm tai.
Là tiếng gió.
Vang lên một hồi lâu, đầu kia cúp máy.
Tô Hà nhướng mày: “À, cúp rồi.”
Tạ Lâu ồ một tiếng, lười nhác mà chuyển tay lái, “Có thể là gọi lộn số.”
Tô Hà: “À.”
Cô cũng không quản, đưa điện thoại di động thả lại chỗ Tạ Lâu, Tạ Lâu nghiêng đầu nhìn cô, không chút để ý nói với cô: “Không kiểm tra nữa à? Xem qua WeChat, SMS, v.v., hả?”
Tô Hà trợn mắt: “Em lại không phải anh.”
“Anh thì làm sao?” Tạ Lâu dẫm chân ga, tiến vào trạm thu phí, vươn tay cầm thẻ rồi cất đi. Xe nhanh như chớp tiến vào cao tốc, từ nơi này về Hải Thị còn gần hơn một ít.
Tô Hà mím môi: “Chính anh biết.”
Tạ Lâu ồ một tiếng, không nói lời nào.
Tô Hà nghiêng người, nhét điện thoại của anh lại.
Đột nhiên.
Một WeChat nhảy ra từ Trần Diệu ở xe phía sau gửi tới.
Trần Diệu: “Tổng giám đốc Tạ không nghĩ tới nha, chị gái Lưu Na thế mà từng coi trọng cậu ha, muốn cùng cậu tình một đêm à?”
Tô Hà sửng sốt.
Giọng nói của cô bình tĩnh, đưa điện thoại di động cho anh, hỏi Tạ Lâu: “Chị Lưu từng cùng anh tình một đêm à?”
Tạ Lâu: “…… Hả?”
Như thế nào có loại dự cảm không tốt.
/111
|