Editor: Mứt Chanh
Tô Hà chỉ học cùng lớp 10 với Tạ Lâu. Thành tích của cô lúc ấy cũng không tốt nhất nhưng cũng không kém, cũng nằm trong top 10.
Người có thành tích tốt rất nhiều, Tô Hà cũng không phải ngoại lệ, con gái đẹp cũng không ít, cô cũng không phải đặc biệt bắt mắt
Điều duy nhất khiến mọi người nhớ đến cô là sự theo đuổi cao độ của cô đối với Tạ Lâu.
Tạ Lâu từ cấp hai đã rất nổi danh, đẹp trai không nói, thành tích tốt, quan trọng nhất là loại người như anh vừa có loại tính cách lười biếng cùng hư hỏng. Hơn nữa cấp hai lúc ấy, ngày hôm qua anh đánh nhau, ngày mai là có thể đi tham gia cuộc thi toán học được hạng nhất. Những cô gái thích anh suốt từ cấp 2 đến cấp 3.
Phàm là anh đánh bóng rổ cũng tốt, thi đấu cũng tốt, hoặc là phía sau đi theo một đám người tan học, con gái thấy anh thì không thể không đỏ mặt.
Hơn nữa lúc ấy anh rất cao gần 1 mét 8, đi đâu cũng như hạc giữa bầy gà. Anh gần như trở thành nhân vật phong vân một đường cho tới tốt nghiệp cấp 3.
Phương pháp theo đuổi của Tô Hà xưa nay chưa từng có.
Đẩy sự chú ý của Tạ Lâu lên một độ cao khác, cũng bộc lộ bản thân cô trước mặt người khác.
Đáng thương chính là cô chẳng những không có theo đuổi thành công, cuối cùng còn trở thành trò cười.
Thế cũng rất xấu hổ.
Đến nỗi bây giờ còn có không ít người nhớ kỹ chuyện này.
Trong phòng bao có vài giây yên tĩnh.
Lang Nhất đột nhiên giấu điện thoại đi, đánh vỡ yên lặng: “Này, Tạ Lâu, cậu vậy là không đúng rồi, khi nào… ở bên Tô Hà thế? Chúng tôi sao chưa nhận được tin thế?”
Những người khác theo sát trả lời: “Đúng vậy, sao không nói gì thế.”
“Tô Hà khi nào về Hải Thị? Lúc trước đi nơi nào vậy?”
“Thành Vũ cũng rất lợi hại, có thể hẹn cậu ra đây.”
Mọi người vây quanh lại đây, có ngồi ở trên bàn trà, có ngồi ở ghế xoay nhỏ, một số đứng, còn một số ngồi ở trên sô pha. Nhìn chăm chú đều là chỗ Tạ Lâu cùng Tô Hà. Tạ Lâu bắt chéo chân ôm eo Tô Hà, rũ mắt có hơi lười nhác nhưng không định phản ứng.
Tô Hà đẩy Tạ Lâu ra một chút.
Anh không muốn phản ứng, cô cũng thế sao? Cô không quen thuộc với mấy người bạn này như anh.
Tạ Lâu uống một hớp bia lạnh, ngước mắt lên mới nói: “Tôi lên đại học gặp cô ấy, tôi theo đuổi cô ấy, đuổi theo thật dài mới đuổi tới, các vị vừa lòng chưa?”
Lang Nhất cà lơ phất phơ ngồi ở trên bàn trà, vừa nghe thấy thì ây da một tiếng: “Cậu theo đuổi? Cậu chủ Tạ, cậu cũng theo đuổi à?”
Con trai còn lại đều nở nụ cười.
Tạ Lâu lấy ngón tay lau bia trên khóe môi, nhướng mày: “Sao sẽ không? Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, bốn năm trước tôi lạnh lùng với em ấy, bốn năm sau tôi trèo cao không nổi, còn phải ném thân phận đuổi theo, giống một con chó, đi theo phía sau em ấy liếm cẳng chân….”
Càng nói càng thái quá, mặt Tô Hà càng đỏ ửng, che lại miệng anh rồi dựa sát anh: “Anh câm miệng.”
Tạ Lâu vươn lưỡi ra liếm lên tay cô, đôi mắt hẹp dài chứa đựng ý cười. Tay anh rút lại ôm cô càng chặt hơn.
Người chung quanh thấy hai người kia khoe ân ái thì đều không thể tưởng tượng được.
Lang Nhất hỏi Tô Hà: “Thật là cậu ấy theo đuổi cậu hả?”
Tô Hà đỏ mặt: “Ừm.”
“Yoyoyoyo.”
“Thật là không thể tưởng được.”
“Cậu chủ Tạ cũng có một ngày theo đuổi người ta.”
“Này có phải kêu là vả mặt không ta?”
“Thời điểm theo đuổi mặt sưng phù sao?”
Những người khác lập tức trêu chọc. Vẻ mặt Tạ Lâu thản nhiên, mặt không đổi sắc. Hôm nay anh muốn cho Tô Hà tìm về mặt mũi và đại vị, bị người cười thế nào cũng không sao.
Toàn trường chỉ có hai người đã từng thích Tạ Lâu, sau đó cô gái vừa mới mở miệng nói Tô Hà sẽ đau lòng chết không lên tiếng nữa. Hai người ngồi ở trong một góc, yên lặng mà nhìn bên này, quả thực chua thành tinh.
Mà một người khác không nói gì, là Thành Vũ thọ tinh đêm nay.
Từ lúc cậu ta thấy Tạ Lâu ôm Tô Hà vào thì yên lặng, một hồi lâu, mới hỏi Tạ Lâu: “Trần Diệu đi công tác à?”
Tạ Lâu gật đầu, cầm bia lạnh chạm với Thành Vũ, Thành Vũ vội vàng cầm lấy vội vàng uống một hớp, “Tôi gửi WeChat cho cậu ta, cậu ấy nói đang ở chỗ khác, công ty các cậu bây giờ thật tốt ha.”
Tạ Lâu lười nhác nhún vai: “Cũng được.”
Trong khoảng thời gian này xác thật Tô Hà rất ít khi nhìn thấy Trần Diệu, biết rằng cậu ấy đang giải quyết các tranh chấp tài chính giữa hai chuỗi trung tâm mua sắm. Thành Vũ cười nói: “Đợi lát nữa khiêu vũ tiếp chứ?”
Lầu một có phòng khiêu vũ, cũng được Thành Vũ bao luôn.
Tạ Lâu: “Được.”
Thành Vũ trò chuyện xong thì đứng dậy đi về phía trước, nhìn Tô Hà ở trong vòng tay Tạ Lâu sau đó mới dời tầm mắt, cầm một điếu thuốc đẩy cửa đi ra ngoài, đến khu hút thuốc bên kia hút điếu thuốc.
Lang Nhất thấy thế cũng đi theo.
Lang Nhất thấy Thành Vũ đứng chỗ đó bóp điếu thuốc, bả vai đụng phải cậu ta một cái, Thành Vũ ngoảnh đầu lại: “Cái gì?”
Lang Nhất cười, cậu ta bậy giờ một thân phú hào, toàn thân đều là hàng hiệu, không giống như con gà yếu trước kia nữa. Cậu ta lấy ra một cây xì gà, hỏi: “Rất mất mát chăng?”
“Không rõ cậu đang nói cái gì?” Thành Vũ theo bản năng cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Lang Nhất không nói lời nào mà chỉ cười cười, lấy di động ra xoá đi video Tô Hà cùng Tạ Lâu hôn môi. Chính là cho cậu ta mười cái gan, cậu ta cũng không dám lưu video của Tạ Lâu.
*
Thành Vũ cho người tặng một thùng Vodka tới mang lên bàn. Tạ Lâu đổ một ly cho Tô Hà, nghiêng đầu hỏi cô: “Uống một chút nha?”
Tô Hà lắc đầu, đẩy tay anh ra: “Tự anh uống đi.”
“Anh uống thi ai đưa em về? Em chạy theo người khác thì làm sao bây giờ?” Tạ Lâu gắp mấy cục đá bỏ vào, uống một hớp cười hỏi.
Tô Hà: “……”
Anh mới chạy đó.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, lại uống một hớp, rượu mạnh tưới lên cổ họng anh.
Ngồi một lát, Tạ Lâu cùng bọn Lang Nhất nói chuyện trên trời dưới đất. Tô Hà bị con gái kéo đến một bên, giữa mấy cô gái này có một người lúc trước ngồi cùng bàn với Tô Hà. Cô ấy đêm nay vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú Tô Hà, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Tô Hà. Cô ấy bắt lấy tay Tô Hà, nhỏ giọng: “Tô Hà, tớ vẫn chưa nói tiếng cảm ơn đến cậu.”
Tô Hà nhớ rõ cô bạn này.
Điều kiện trong nhà thật không tốt, lúc ấy tiền ăn cơm cũng không có.
Tô Hà khi đó cũng dẫn cô ấy đi ăn cơm, mỗi lần mua cơm đều sẽ mua nhiều thêm một ít, sau đó hai người cùng nhau ăn. Sau đó lại nghe nói cô gái này mua hàng xa xỉ giá thấp rồi sau đó lấy giá cao bán đi, Tô Hà đã tặng cô ấy một số túi rất mới nhưng không dùng.
Hai người cũng bởi vậy mà sau này càng thân thiết hơn.
Quan hệ cũng không tồi, cô gái này còn thường xuyên để lộ hành tung của Tạ Lâu cho Tô Hà, xem như đôi bên cùng có lợi đi.
Nhưng nhà họ Tô đột nhiên bị phá sản, ưu thế quan hệ bạn bè của Tô Hà đột nhiên không còn. Lúc cô đi không để lại bất kỳ phương thức liên hệ gì cho cô gái này.
“Tô Hà, còn nhớ rõ tớ không? Tớ là tiểu Mộ, Lâm Mộ.” Cô gái kia lại gãi gãi tay Tô Hà.
Cô ấy phát hiện tay Tô Hà rất mềm mại.
Tô Hà hoàn hồn, nhìn Lâm Mộ với mái tóc ngắn, cười gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Thật tốt quá, tớ cho rằng cậu quên tớ rồi.” Lâm Mộ ngồi sát với Tô Hà, nhỏ giọng cùng Tô Hà nói chuyện phiếm, lại hỏi cô cùng Tạ Lâu khi nào ở bên nhau, sau đó lại chúc phúc Tô Hà.
Trong lòng Tô Hà hơi ấm áp.
Vốn tưởng rằng gặp lại bạn học cấp 3 sẽ là tinh phong huyết vũ, không nghĩ tới vẫn có cầu vồng.
*
Tô Hà cùng Tạ Lâu đều không phải người thích ca hát. Người trong phòng bao không tính là nhiều, mười mấy thôi, dần dần chia làm mấy vòng nhỏ. Làm tài chính ngành sản xuất đều dựa sát chỗ Tạ Lâu, Tô Hà bên này cùng Lâm Mộ một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm một bên lắng nghe người khác ca hát.
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu mấy lần từ trong đám người nhìn Tô Hà, thấy cô vẫn luôn chơi chung với một cô gái thì không quản nữa.
Thành Vũ cùng Tạ Lâu chơi khối Rubik, đây là thế mạnh của Thành Vũ.
Cậu ta chơi trước, nói với Tạ Lâu: “Nếu tôi thắng, tôi đề ra một yêu cầu.”
Tạ Lâu dựa vào trên sô pha, nghiêng đầu hỏi: “Nói, yêu cầu gì?”
“Đợi chút khiêu vũ, tôi với Tô Hà nhảy một bản.”
Lời vừa dứt, ly rượu trong tay Tạ Lâu đặt ở trên bàn phát ra một tiếng cạch, anh cười như không cười, đôi mắt lại rất lạnh: “Không được.”
Ngày đó có mặt ở quán, Thành Vũ này vẫn luôn muốn WeChat của Tô Hà nên anh khó chịu.
Anh có trực giác Thành Vũ này ngay từ đầu là đi về phía Tô Hà.
Thành Vũ cười một cái, rất ôn hòa: “Nếu tôi thắng, cũng không được sao?”
Ở chỗ Tạ Lâu, chỉ cần có liên quan tới Tô Hà thì không được. Anh dùng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy khối Rubik xoay vài vòng, Tạ Lâu lạnh lùng thốt: “So cái khác đi.”
Thành Vũ còn muốn tranh thủ.
Lang Nhất nhanh chóng ngăn cản, cậu ta đá Thành Vũ một phát.
Thành Vũ mới phảng phất từ giữa ma chướng hoàn hồn, thần sắc cậu ta phức tạp mà nhìn Tạ Lâu.
Tạ Lâu đối với Tô Hà… dục vọng chiếm hữu cao như vậy sao?
Cũng.. Quá keo kiệt.
Cuối cùng khối Rubik là Tạ Lâu thắng.
Thành Vũ cảm giác hơi mất mặt, những tâm tư đó còn chưa tính. Cậu ta cầm lấy khối Rubik kia, này vẫn là do chính cậu ta thiết kế, ở nước ngoài du học không ai có thể phá.
Lang Nhất thở dài: “Chỉ số thông minh của c ậu chủ Tạ từ trước đến nay đều phải cao hơn người khác rất nhiều.”
*
Tới lúc xuống lầu khiêu vũ, Tạ Lâu đứng dậy muốn dắt tay Tô Hà. Tô Hà lại lôi kéo Lâm Mộ đi tới, nhón chân cười nói: “Em với Lâm Mộ nhảy một bản trước?”
Bàn tay của Tạ Lâu cương cứng ở giữa không trung, anh híp mắt: “Cái gì?”
Tô Hà vươn một bàn tay khác, cầm lấy bàn tay anh, “Em với Lâm Mộ đã lâu không gặp, em nhảy với cậu ấy trước một bản.”
Lâm Mộ nhìn Tạ Lâu có hơi sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn cười nói: “Đúng vậy, khó được dịp gặp nhau, nghỉ hè xong tớ phải đến Bắc Kinh rồi.”
Tạ Lâu nhìn Tô Hà một hồi lâu, đôi mắt tràn đầy khó chịu.
Tô Hà lại làm nũng: “Được không á?”
Tạ Lâu cắn chặt răng: “….. Không…”
Sau đó nhắm mắt, “Được.”
Tô Hà tiến lên, ôm eo anh một chút.
Tạ Lâu: “……”
Có ai làm nũng như em vậy không?
Đều con mẹ nó ngăn cản không được!
Đệch.
Xem ở chỗ là con gái, anh con mẹ nó quên đi thôi.
Đôi tay anh đút vào túi, đi theo phía sau Tô Hà cùng Lâm Mộ xuống lầu. Đôi mắt hẹp dài chăm chú vào gáy Lâm Mộ, như là muốn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ thủng.
Một điệu nhảy bắt đầu.
Tất cả mọi người có bạn nhảy, duy nhất Tạ Lâu là không có. Mọi người nhìn Tạ Lâu dựa người trên quầy bar nhấp rượu, đôi mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Tô Hà.
Ba cô gái không có bạn nhảy cũng không dám tiến lên mời Tạ Lâu.
Sau khi điệu nhảy đầu kết thúc, Tạ Lâu gần như là đào Tô Hà từ chỗ Lâm Mộ về, đôi mắt lạnh lùng mà quét sang Lâm Mộ, mang theo Tô Hà ra khỏi sân nhảy.
Nhảy dựng lên, cuối cùng cũng không ai có thể mời Tô Hà đi rồi.
*
Hơn một giờ sau.
Bánh sinh nhật thật to của Thành Vũ được đẩy vào.
Mọi người đưa quà sinh nhật lên, Tô Hà cùng Tạ Lâu đưa tặng một chiếc đồng hồ, thoạt nhìn đồ vật không lớn nhưng giá cả là quý nhất chỗ này.
Thành Vũ cầm hộp, cười nói tiếng cảm ơn với Tô Hà.
Tạ Lâu gõ gõ lên bàn rồi nói: “Đồ vật nên trả lại cho chúng tôi rồi.”
Những người khác lập tức hơi tò mò, thứ gì?
Thành Vũ ừ một tiếng, xoay người cầm một cái hộp đưa cho Tô Hà.
Tô Hà mới vừa vươn tay ra thì Tạ Lâu đã cầm đi.
Lang Nhất ló đầu: “Đây là cái gì?”
Tạ Lâu cong môi, lười nhác cười: “Tô Hà gửi thư tình cho tôi.”
Nói xong, anh vội mở chiếc hộp đang cầm ra, đại khái có bốn phong thư. Tô Hà nhìn số lượng không đúng lắm, bởi vì cô không có viết nhiều như vậy. Cô mới nói: “Em chỉ viết một bức cho anh thôi.”
Tạ Lâu sửng sốt hai giây, anh lấy ra bức thứ nhất, bức thứ nhất là cho anh.
Bức thứ hai….
Là cho Tô Hà.
Bức thứ ba….
Là cho Tô Hà.
Bức thứ tư….
Là cho Tô Hà.
Ngón tay Tạ Lâu nắm thật chặt, mở một bức ra xem, một hồi lâu, anh cắn răng….
“Thành Vũ.”
“Lang Nhất.”
“Lâm Mộ!”
“Các người đều thích Tô Hà?” Giọng anh lạnh lẽo cực kỳ, Lâm Mộ mới nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch: “Thư của tôi sao ở chỗ của cậu?”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu nhìn về phía Lâm Mộ: “Mới vừa rồi tôi còn để cậu với em ấy khiêu vũ đấy?”
Được thôi
Một lần tụ hội bạn học lại nổ ra nhiều mảng tối đến thế.
Tô Hà chỉ học cùng lớp 10 với Tạ Lâu. Thành tích của cô lúc ấy cũng không tốt nhất nhưng cũng không kém, cũng nằm trong top 10.
Người có thành tích tốt rất nhiều, Tô Hà cũng không phải ngoại lệ, con gái đẹp cũng không ít, cô cũng không phải đặc biệt bắt mắt
Điều duy nhất khiến mọi người nhớ đến cô là sự theo đuổi cao độ của cô đối với Tạ Lâu.
Tạ Lâu từ cấp hai đã rất nổi danh, đẹp trai không nói, thành tích tốt, quan trọng nhất là loại người như anh vừa có loại tính cách lười biếng cùng hư hỏng. Hơn nữa cấp hai lúc ấy, ngày hôm qua anh đánh nhau, ngày mai là có thể đi tham gia cuộc thi toán học được hạng nhất. Những cô gái thích anh suốt từ cấp 2 đến cấp 3.
Phàm là anh đánh bóng rổ cũng tốt, thi đấu cũng tốt, hoặc là phía sau đi theo một đám người tan học, con gái thấy anh thì không thể không đỏ mặt.
Hơn nữa lúc ấy anh rất cao gần 1 mét 8, đi đâu cũng như hạc giữa bầy gà. Anh gần như trở thành nhân vật phong vân một đường cho tới tốt nghiệp cấp 3.
Phương pháp theo đuổi của Tô Hà xưa nay chưa từng có.
Đẩy sự chú ý của Tạ Lâu lên một độ cao khác, cũng bộc lộ bản thân cô trước mặt người khác.
Đáng thương chính là cô chẳng những không có theo đuổi thành công, cuối cùng còn trở thành trò cười.
Thế cũng rất xấu hổ.
Đến nỗi bây giờ còn có không ít người nhớ kỹ chuyện này.
Trong phòng bao có vài giây yên tĩnh.
Lang Nhất đột nhiên giấu điện thoại đi, đánh vỡ yên lặng: “Này, Tạ Lâu, cậu vậy là không đúng rồi, khi nào… ở bên Tô Hà thế? Chúng tôi sao chưa nhận được tin thế?”
Những người khác theo sát trả lời: “Đúng vậy, sao không nói gì thế.”
“Tô Hà khi nào về Hải Thị? Lúc trước đi nơi nào vậy?”
“Thành Vũ cũng rất lợi hại, có thể hẹn cậu ra đây.”
Mọi người vây quanh lại đây, có ngồi ở trên bàn trà, có ngồi ở ghế xoay nhỏ, một số đứng, còn một số ngồi ở trên sô pha. Nhìn chăm chú đều là chỗ Tạ Lâu cùng Tô Hà. Tạ Lâu bắt chéo chân ôm eo Tô Hà, rũ mắt có hơi lười nhác nhưng không định phản ứng.
Tô Hà đẩy Tạ Lâu ra một chút.
Anh không muốn phản ứng, cô cũng thế sao? Cô không quen thuộc với mấy người bạn này như anh.
Tạ Lâu uống một hớp bia lạnh, ngước mắt lên mới nói: “Tôi lên đại học gặp cô ấy, tôi theo đuổi cô ấy, đuổi theo thật dài mới đuổi tới, các vị vừa lòng chưa?”
Lang Nhất cà lơ phất phơ ngồi ở trên bàn trà, vừa nghe thấy thì ây da một tiếng: “Cậu theo đuổi? Cậu chủ Tạ, cậu cũng theo đuổi à?”
Con trai còn lại đều nở nụ cười.
Tạ Lâu lấy ngón tay lau bia trên khóe môi, nhướng mày: “Sao sẽ không? Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, bốn năm trước tôi lạnh lùng với em ấy, bốn năm sau tôi trèo cao không nổi, còn phải ném thân phận đuổi theo, giống một con chó, đi theo phía sau em ấy liếm cẳng chân….”
Càng nói càng thái quá, mặt Tô Hà càng đỏ ửng, che lại miệng anh rồi dựa sát anh: “Anh câm miệng.”
Tạ Lâu vươn lưỡi ra liếm lên tay cô, đôi mắt hẹp dài chứa đựng ý cười. Tay anh rút lại ôm cô càng chặt hơn.
Người chung quanh thấy hai người kia khoe ân ái thì đều không thể tưởng tượng được.
Lang Nhất hỏi Tô Hà: “Thật là cậu ấy theo đuổi cậu hả?”
Tô Hà đỏ mặt: “Ừm.”
“Yoyoyoyo.”
“Thật là không thể tưởng được.”
“Cậu chủ Tạ cũng có một ngày theo đuổi người ta.”
“Này có phải kêu là vả mặt không ta?”
“Thời điểm theo đuổi mặt sưng phù sao?”
Những người khác lập tức trêu chọc. Vẻ mặt Tạ Lâu thản nhiên, mặt không đổi sắc. Hôm nay anh muốn cho Tô Hà tìm về mặt mũi và đại vị, bị người cười thế nào cũng không sao.
Toàn trường chỉ có hai người đã từng thích Tạ Lâu, sau đó cô gái vừa mới mở miệng nói Tô Hà sẽ đau lòng chết không lên tiếng nữa. Hai người ngồi ở trong một góc, yên lặng mà nhìn bên này, quả thực chua thành tinh.
Mà một người khác không nói gì, là Thành Vũ thọ tinh đêm nay.
Từ lúc cậu ta thấy Tạ Lâu ôm Tô Hà vào thì yên lặng, một hồi lâu, mới hỏi Tạ Lâu: “Trần Diệu đi công tác à?”
Tạ Lâu gật đầu, cầm bia lạnh chạm với Thành Vũ, Thành Vũ vội vàng cầm lấy vội vàng uống một hớp, “Tôi gửi WeChat cho cậu ta, cậu ấy nói đang ở chỗ khác, công ty các cậu bây giờ thật tốt ha.”
Tạ Lâu lười nhác nhún vai: “Cũng được.”
Trong khoảng thời gian này xác thật Tô Hà rất ít khi nhìn thấy Trần Diệu, biết rằng cậu ấy đang giải quyết các tranh chấp tài chính giữa hai chuỗi trung tâm mua sắm. Thành Vũ cười nói: “Đợi lát nữa khiêu vũ tiếp chứ?”
Lầu một có phòng khiêu vũ, cũng được Thành Vũ bao luôn.
Tạ Lâu: “Được.”
Thành Vũ trò chuyện xong thì đứng dậy đi về phía trước, nhìn Tô Hà ở trong vòng tay Tạ Lâu sau đó mới dời tầm mắt, cầm một điếu thuốc đẩy cửa đi ra ngoài, đến khu hút thuốc bên kia hút điếu thuốc.
Lang Nhất thấy thế cũng đi theo.
Lang Nhất thấy Thành Vũ đứng chỗ đó bóp điếu thuốc, bả vai đụng phải cậu ta một cái, Thành Vũ ngoảnh đầu lại: “Cái gì?”
Lang Nhất cười, cậu ta bậy giờ một thân phú hào, toàn thân đều là hàng hiệu, không giống như con gà yếu trước kia nữa. Cậu ta lấy ra một cây xì gà, hỏi: “Rất mất mát chăng?”
“Không rõ cậu đang nói cái gì?” Thành Vũ theo bản năng cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Lang Nhất không nói lời nào mà chỉ cười cười, lấy di động ra xoá đi video Tô Hà cùng Tạ Lâu hôn môi. Chính là cho cậu ta mười cái gan, cậu ta cũng không dám lưu video của Tạ Lâu.
*
Thành Vũ cho người tặng một thùng Vodka tới mang lên bàn. Tạ Lâu đổ một ly cho Tô Hà, nghiêng đầu hỏi cô: “Uống một chút nha?”
Tô Hà lắc đầu, đẩy tay anh ra: “Tự anh uống đi.”
“Anh uống thi ai đưa em về? Em chạy theo người khác thì làm sao bây giờ?” Tạ Lâu gắp mấy cục đá bỏ vào, uống một hớp cười hỏi.
Tô Hà: “……”
Anh mới chạy đó.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, lại uống một hớp, rượu mạnh tưới lên cổ họng anh.
Ngồi một lát, Tạ Lâu cùng bọn Lang Nhất nói chuyện trên trời dưới đất. Tô Hà bị con gái kéo đến một bên, giữa mấy cô gái này có một người lúc trước ngồi cùng bàn với Tô Hà. Cô ấy đêm nay vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú Tô Hà, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Tô Hà. Cô ấy bắt lấy tay Tô Hà, nhỏ giọng: “Tô Hà, tớ vẫn chưa nói tiếng cảm ơn đến cậu.”
Tô Hà nhớ rõ cô bạn này.
Điều kiện trong nhà thật không tốt, lúc ấy tiền ăn cơm cũng không có.
Tô Hà khi đó cũng dẫn cô ấy đi ăn cơm, mỗi lần mua cơm đều sẽ mua nhiều thêm một ít, sau đó hai người cùng nhau ăn. Sau đó lại nghe nói cô gái này mua hàng xa xỉ giá thấp rồi sau đó lấy giá cao bán đi, Tô Hà đã tặng cô ấy một số túi rất mới nhưng không dùng.
Hai người cũng bởi vậy mà sau này càng thân thiết hơn.
Quan hệ cũng không tồi, cô gái này còn thường xuyên để lộ hành tung của Tạ Lâu cho Tô Hà, xem như đôi bên cùng có lợi đi.
Nhưng nhà họ Tô đột nhiên bị phá sản, ưu thế quan hệ bạn bè của Tô Hà đột nhiên không còn. Lúc cô đi không để lại bất kỳ phương thức liên hệ gì cho cô gái này.
“Tô Hà, còn nhớ rõ tớ không? Tớ là tiểu Mộ, Lâm Mộ.” Cô gái kia lại gãi gãi tay Tô Hà.
Cô ấy phát hiện tay Tô Hà rất mềm mại.
Tô Hà hoàn hồn, nhìn Lâm Mộ với mái tóc ngắn, cười gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Thật tốt quá, tớ cho rằng cậu quên tớ rồi.” Lâm Mộ ngồi sát với Tô Hà, nhỏ giọng cùng Tô Hà nói chuyện phiếm, lại hỏi cô cùng Tạ Lâu khi nào ở bên nhau, sau đó lại chúc phúc Tô Hà.
Trong lòng Tô Hà hơi ấm áp.
Vốn tưởng rằng gặp lại bạn học cấp 3 sẽ là tinh phong huyết vũ, không nghĩ tới vẫn có cầu vồng.
*
Tô Hà cùng Tạ Lâu đều không phải người thích ca hát. Người trong phòng bao không tính là nhiều, mười mấy thôi, dần dần chia làm mấy vòng nhỏ. Làm tài chính ngành sản xuất đều dựa sát chỗ Tạ Lâu, Tô Hà bên này cùng Lâm Mộ một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm một bên lắng nghe người khác ca hát.
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu mấy lần từ trong đám người nhìn Tô Hà, thấy cô vẫn luôn chơi chung với một cô gái thì không quản nữa.
Thành Vũ cùng Tạ Lâu chơi khối Rubik, đây là thế mạnh của Thành Vũ.
Cậu ta chơi trước, nói với Tạ Lâu: “Nếu tôi thắng, tôi đề ra một yêu cầu.”
Tạ Lâu dựa vào trên sô pha, nghiêng đầu hỏi: “Nói, yêu cầu gì?”
“Đợi chút khiêu vũ, tôi với Tô Hà nhảy một bản.”
Lời vừa dứt, ly rượu trong tay Tạ Lâu đặt ở trên bàn phát ra một tiếng cạch, anh cười như không cười, đôi mắt lại rất lạnh: “Không được.”
Ngày đó có mặt ở quán, Thành Vũ này vẫn luôn muốn WeChat của Tô Hà nên anh khó chịu.
Anh có trực giác Thành Vũ này ngay từ đầu là đi về phía Tô Hà.
Thành Vũ cười một cái, rất ôn hòa: “Nếu tôi thắng, cũng không được sao?”
Ở chỗ Tạ Lâu, chỉ cần có liên quan tới Tô Hà thì không được. Anh dùng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy khối Rubik xoay vài vòng, Tạ Lâu lạnh lùng thốt: “So cái khác đi.”
Thành Vũ còn muốn tranh thủ.
Lang Nhất nhanh chóng ngăn cản, cậu ta đá Thành Vũ một phát.
Thành Vũ mới phảng phất từ giữa ma chướng hoàn hồn, thần sắc cậu ta phức tạp mà nhìn Tạ Lâu.
Tạ Lâu đối với Tô Hà… dục vọng chiếm hữu cao như vậy sao?
Cũng.. Quá keo kiệt.
Cuối cùng khối Rubik là Tạ Lâu thắng.
Thành Vũ cảm giác hơi mất mặt, những tâm tư đó còn chưa tính. Cậu ta cầm lấy khối Rubik kia, này vẫn là do chính cậu ta thiết kế, ở nước ngoài du học không ai có thể phá.
Lang Nhất thở dài: “Chỉ số thông minh của c ậu chủ Tạ từ trước đến nay đều phải cao hơn người khác rất nhiều.”
*
Tới lúc xuống lầu khiêu vũ, Tạ Lâu đứng dậy muốn dắt tay Tô Hà. Tô Hà lại lôi kéo Lâm Mộ đi tới, nhón chân cười nói: “Em với Lâm Mộ nhảy một bản trước?”
Bàn tay của Tạ Lâu cương cứng ở giữa không trung, anh híp mắt: “Cái gì?”
Tô Hà vươn một bàn tay khác, cầm lấy bàn tay anh, “Em với Lâm Mộ đã lâu không gặp, em nhảy với cậu ấy trước một bản.”
Lâm Mộ nhìn Tạ Lâu có hơi sợ hãi, nhưng cô ấy vẫn cười nói: “Đúng vậy, khó được dịp gặp nhau, nghỉ hè xong tớ phải đến Bắc Kinh rồi.”
Tạ Lâu nhìn Tô Hà một hồi lâu, đôi mắt tràn đầy khó chịu.
Tô Hà lại làm nũng: “Được không á?”
Tạ Lâu cắn chặt răng: “….. Không…”
Sau đó nhắm mắt, “Được.”
Tô Hà tiến lên, ôm eo anh một chút.
Tạ Lâu: “……”
Có ai làm nũng như em vậy không?
Đều con mẹ nó ngăn cản không được!
Đệch.
Xem ở chỗ là con gái, anh con mẹ nó quên đi thôi.
Đôi tay anh đút vào túi, đi theo phía sau Tô Hà cùng Lâm Mộ xuống lầu. Đôi mắt hẹp dài chăm chú vào gáy Lâm Mộ, như là muốn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ thủng.
Một điệu nhảy bắt đầu.
Tất cả mọi người có bạn nhảy, duy nhất Tạ Lâu là không có. Mọi người nhìn Tạ Lâu dựa người trên quầy bar nhấp rượu, đôi mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Tô Hà.
Ba cô gái không có bạn nhảy cũng không dám tiến lên mời Tạ Lâu.
Sau khi điệu nhảy đầu kết thúc, Tạ Lâu gần như là đào Tô Hà từ chỗ Lâm Mộ về, đôi mắt lạnh lùng mà quét sang Lâm Mộ, mang theo Tô Hà ra khỏi sân nhảy.
Nhảy dựng lên, cuối cùng cũng không ai có thể mời Tô Hà đi rồi.
*
Hơn một giờ sau.
Bánh sinh nhật thật to của Thành Vũ được đẩy vào.
Mọi người đưa quà sinh nhật lên, Tô Hà cùng Tạ Lâu đưa tặng một chiếc đồng hồ, thoạt nhìn đồ vật không lớn nhưng giá cả là quý nhất chỗ này.
Thành Vũ cầm hộp, cười nói tiếng cảm ơn với Tô Hà.
Tạ Lâu gõ gõ lên bàn rồi nói: “Đồ vật nên trả lại cho chúng tôi rồi.”
Những người khác lập tức hơi tò mò, thứ gì?
Thành Vũ ừ một tiếng, xoay người cầm một cái hộp đưa cho Tô Hà.
Tô Hà mới vừa vươn tay ra thì Tạ Lâu đã cầm đi.
Lang Nhất ló đầu: “Đây là cái gì?”
Tạ Lâu cong môi, lười nhác cười: “Tô Hà gửi thư tình cho tôi.”
Nói xong, anh vội mở chiếc hộp đang cầm ra, đại khái có bốn phong thư. Tô Hà nhìn số lượng không đúng lắm, bởi vì cô không có viết nhiều như vậy. Cô mới nói: “Em chỉ viết một bức cho anh thôi.”
Tạ Lâu sửng sốt hai giây, anh lấy ra bức thứ nhất, bức thứ nhất là cho anh.
Bức thứ hai….
Là cho Tô Hà.
Bức thứ ba….
Là cho Tô Hà.
Bức thứ tư….
Là cho Tô Hà.
Ngón tay Tạ Lâu nắm thật chặt, mở một bức ra xem, một hồi lâu, anh cắn răng….
“Thành Vũ.”
“Lang Nhất.”
“Lâm Mộ!”
“Các người đều thích Tô Hà?” Giọng anh lạnh lẽo cực kỳ, Lâm Mộ mới nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch: “Thư của tôi sao ở chỗ của cậu?”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu nhìn về phía Lâm Mộ: “Mới vừa rồi tôi còn để cậu với em ấy khiêu vũ đấy?”
Được thôi
Một lần tụ hội bạn học lại nổ ra nhiều mảng tối đến thế.
/111
|