Hai người ở trong phòng khách ngây người một lát thì bước ra, bên ngoài đã bay đến hương thơm của đồ ăn. Cố Tình ngồi ở trên sô pha nghe thấy động tĩnh thì lập tức nhú đầu vẫy tay: “Con dâu, lại đây chỗ mẹ này.”
Tô Hà nắm tay Tạ Lâu đi qua đó, Cố Tình đứng lên ôm lấy Tô Hà, vỗ về lưng cô, “Đều là quá khứ, tới bên kia con đừng hoảng hốt, xử lý không được thì kêu Tạ Lâu gọi điện thoại cho cậu út, nó có thể sắp xếp xử lý.”
Cặp mắt Tô Hà đã đỏ hoe.
Cố Tình lại nói: “Tiền cũng không thành vấn đề, tìm bác sĩ tốt nhất cho Vương Huệ, bên này mẹ sẽ cho người sắp xếp.”
Tô Hà đưa tay ôm lấy cơ thể thơm dịu của Cố Tình rồi nói: “Cảm ơn dì.”
“Con dâu ngốc, sau này chúng ta đều là người một nhà.” Cố Tình sờ lên mái tóc cô.
Tạ Lâu dựa vào trên vách tường, ôm cánh tay nhưng chẳng hề lên tiếng.
Lúc này vậy mà không ăn giấm.
Rất nhanh, dì Trần đã làm xong đồ ăn, còn chưa đến 12 giờ, Cố Tình kéo Tô Hà đến bàn ăn rồi nói: “Ăn chút gì đi con, sau đó lại xuất phát.”
Tô Hà hỏi: “Bác đâu rồi ạ?”
“Không cần lo lắng cho ổng, ổng có lẽ không có cách nào về được.” Cố Tình trực tiếp nói dối, lúc này Tạ Tuấn đang ở trên đường về nhà.
Tô Hà cũng không nghĩ nhiều như vậy mà coi như thật.
Ba người ngồi xuống, trên bàn đều là món Tô Hà thích ăn. Tạ Lâu ngày thường chỉ thích những món ăn chua cay nên đều phải cùng Tô Hà ăn những món thanh đạm thế này.
Ăn cơm xong vừa vặn 12 giờ.
Tạ Lâu xách theo hành lý lên lầu, ở trên lầu cùng Tô Hà thay quần áo rồi mới bước xuống.
Một lát sau đã nhìn thấy Tạ Tuấn đang cởi áo vest và bước vào cửa.
Tô Hà sửng sốt gọi: “Bác…. Bác ăn cơm chưa?”
Tạ Tuấn ngước gương mặt giống Tạ Lâu bảy phần lên, há mồm đang muốn nói chuyện thì Cố Tình đã bổ nhào vào trong lòng ông: “Ông xã, giữa trưa hôm nay anh ăn cái gì dạ?”
Tạ Tuấn bị sự nhiệt tình của bà bổ nhào về phía trước, đang muốn nói cái gì anh cũng chưa ăn lại thấy bà nháy mắt.
Tạ Tuấn cứng đờ, hồi lâu, từ trong miệng nghẹn ra một chữ: “……. Mì.”
Cố Tình ôi chao: “Giữa trưa ăn mì hả? Nhà hàng nào á? Ngọc Lâu? Sao không đóng gói cho bọn em?”
Tạ Tuấn: “…….”
Anh đói… Đấy…
Không phải bà nói phải về nhà ăn cơm sao? Cùng con dâu…. ăn mà.
Tô Hà thấy Cố Tình làm nũng, rất là dễ mến. Cô nhìn nhiều thêm nữa thì Tạ Lâu nắm tay cô đi ra cửa rồi nói với Cố Tình cùng Tạ Tuấn: “Ba, mẹ, tụi con đi trước.”
Tạ Tuấn nghe lời này thì lập tức đã hiểu, bọn họ ăn rồi, không có chờ ông!
Tạ Tuấn: “…… Trên đường cẩn thận.”
Cố Tình vỗ vỗ lên cánh tay Tạ Tuấn sau đó lại rời khỏi cái ôm ấp của ông mà chạy về phía Tạ Lâu. Ở dưới bậc thang đưa cho Tạ Lâu một cái thẻ rồi nói: “Đừng tiết tiền mà tiêu đi.”
Tạ Lâu dùng đầu ngón tay đẩy tấm thẻ ra và nói: “Con có.”
Cố Tình: “Vậy dự phòng thôi.”
“Không cần.” Tạ Lâu kéo Tô Hà tiếp tục đi xuống dưới, Cố Tình sốt ruột: “Mẹ cho con dâu, lại không phải cho con, con đẩy cái gì đẩy…..”
Tạ Lâu dừng bước, nhìn về phía Tô Hà, “Em muốn sao?”
Tô Hà lắc đầu.
Tạ Lâu hừ lạnh một tiếng: “Mẹ thấy chưa? Em ấy không cần.”
Nói xong, anh dẫn theo Tô Hà đi đến cửa.
Cố Tình đứng đó một lát mới nói về phía lát Tạ Lâu: “Mẹ biết, con dâu cũng rất ít dùng thẻ của con, có phải hay không con trai?”
Người Tạ Lâu cứng đờ.
Mẹ.
Mẹ đi chỗ khác đi.
*
Bị Cố Tình quậy một hồi như vậy thì hai người lên xe, không khí còn thả lỏng hơn vừa nãy rất nhiều. Ở chỗ Cố Tình, mọi chuyện dường như đều dễ dàng giải quyết.
Tô Hà nhìn Tạ Lâu thắt dây an toàn thì nhẹ giọng hỏi: “Anh lái xe cả buổi sáng, còn được không?”
Tạ Lâu dùng ngón tay xoa khóe môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Đàn ông không có không được.”
Tô Hà nhịn không được nắm lỗ tai anh: “Đừng khai trai.”
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng mới khởi động xe.
Lúc này anh đang lái chiếc Land Rover màu đen để ở nhà, tầm nhìn rộng hơn nhiều so với Jaguar BMW. Lúc quay về Tô Hà ngủ cả một đường, lúc này lại đi, Tô Hà lại ngủ không được. Cô nghiêng đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, một lát sau mới lấy điện thoại ra tra cứu một ít về chứng bệnh suy nhược thần kinh.
Buổi chiều thời tiết lại tốt, ánh nắng chói chang khắp nẻo đường, nhưng chỗ duy nhất không tốt lắm là gặp phải tai nạn giao thông, tắc một đoạn đường ngắn. Chờ tới đường cao tốc thành phố B rồi xuống cao tốc thì đã hơn bốn giờ chiều.
Tô Hà gọi cho ba Chu hỏi bệnh viện ở đâu.
Ba Chu báo vị trí khoa tâm thần của bệnh viện Nhân dân số 2. Bệnh viện Nhân dân số 2 có hơi xa, gần đến ngoại ô thành phố, lái qua đó còn cần một đoạn đường.
Tô Hà nhìn Tạ Lâu vẫn luôn lái xe.
Tạ Lâu dùng đầu ngón tay kéo cổ áo, quay đầu liếc cô một cái rồi cong môi: “Hả?”
Tô Hà cười cười, nhờ đèn xanh đèn đỏ mới duỗi tay cầm tay anh gạt sang một bên. Năm ngón tay của Tạ Lâu khép lại, dùng sức đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Phảng phất lại trở về ngày đó ở màn mưa, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau. Lúc ấy anh còn hất cô ra, Tô Hà nghĩ đến đây thì trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Bệnh viện Nhân dân số 2 có nhiều chỗ đậu xe hơn bệnh viện Nhân dân số 1, lập tức tìm đúng chỗ có thể đậu. Bệnh viện chung quy đều là nơi khiến con người sợ hãi, Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi vào, đi thẳng đến phòng điều trị nội trú của khoa tâm thần. Lúc tới cửa phòng bệnh, Tạ Lâu buông Tô Hà ra, nhỏ giọng nói với cô: “Anh đi làm điếu thuốc.”
Tô Hà liếc anh một cái.
Tạ Lâu đút tay vào trong túi, “Anh nghĩ mẹ em hiện tại cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Tô Hà vươn tay nắm lấy cổ tay anh, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Vào đi thôi.”
“Dạ.” Tô Hà xoay người đi vào phòng bệnh. Bởi vì bệnh tình đặc thù nên Vương Huệ lúc này ở phòng đơn. Ba Chu ngồi ở một bên, nhìn thấy Tô Hà tiến vào cũng đứng lên, nói: “Chạy tới chạy lui như vậy, rất mệt phải không?”
Tô Hà gật đầu: “Vâng có hơi.”
Cô đi đến giường bệnh, Vương Huệ dựa vào đầu giường, không có chải chuốt nên thoạt nhìn già nua rất nhiều. Trên người bà đang truyền dịch, trên bàn còn có những viên thuốc chưa uống xong.
Bà tỉnh, tầm mắt theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài.
Tô Hà biết bà đang tìm Tạ Lâu.
Tô Hà giả vờ không biết, ở mép giường ngồi xuống hỏi bà: “Tốt lên chút nào chưa mẹ?”
Vương Huệ gật đầu: “Tỉnh táo một ít.”
Ba Chu nhìn hai mẹ con cô khẳng định là muốn nói gì đó nên đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài đi một chút, Tô Hà con tâm sự với mẹ đi.”
Tô Hà vâng một tiếng, ba Chu vòng qua cuối giường bước ra ngoài.
Ông vừa đi thì phòng bệnh yên tĩnh lại. Hai mẹ con cũng chưa hé lời, Tô Hà đứng dậy rót ly nước cho Vương Huệ, ngồi xuống mới hỏi: “Mẹ bệnh đã bao lâu rồi?”
Vương Huệ dùng ống hút uống một hớp, cụp mắt trả lời: “Một đoạn thời gian.”
Tô Hà: “Bác sĩ có nói nguyên nhân khiến cho mẹ bị thế hay không?”
Vương Huệ đưa ly nước cho Tô Hà, Tô Hà nhận lấy đặt ở trên bàn, xoay người lại nhìn Vương Huệ. Ánh mắt Vương Huệ chợt lóe lên, ước chừng một giây sau, bà nắm lấy tay Tô Hà, nắm lấy thật chặt mà nói rằng: “Hà Hà, con đừng lấy Tạ Lâu, nó thật đáng sợ, lần trước nó tới nói chuyện cổ phiếu giống như Diêm Vương ăn thịt người vậy, mẹ thật sự sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập….”
“Chuyện cổ phiếu vốn dĩ chính là tâm bệnh của mẹ, sao nó có thể gài bẫy mẹ thế kia? Nó… Nó căn bản không coi mẹ là mẹ con, đối với mẹ vợ như vậy sao? Về sau nó có phải sẽ dùng càng nhiều thủ đoạn đối phó mẹ hay không?” Vương Huệ nghĩ đến đó thôi đã sợ. Từ khi bắt đầu biết được chuyện cổ phiếu việc nà, mỗi đêm bà đều gặp ác mộng, mơ thấy cảnh bà bị Tạ Lâu thiêu chết.
Hoặc là bị anh đẩy xuống vực, đủ loại hình ảnh vẫn luôn dây dưa bà, hơn nữa một âm thanh khác khiến bà càng ngày càng sợ hãi.
*
Ngoài cửa.
Tạ Lâu dựa vào hành lang yên tĩnh với một cây kẹo mút trong miệng. Cửa phòng bệnh không đóng, Tạ Lâu cái gì cũng nghe thấy. Anh cụp mắt, tay đút ở trong túi, đôi mắt rất trầm tĩnh, làm như gợn sóng không sợ hãi.
Chỉ có nắm tay đặt ở trong túi tay đang siết chặt.
Ba Chu ở cách đó không xa nhìn anh, vẻ mặt của ba Chu cũng ẩn chứa một cảm xúc phức tạp khó tả.
Vương Huệ nói xong.
Những đường gân xanh ở cổ Tạ Lâu như nứt ra, hai tiếng răng rắc khiến kẹo que nát bấy, mặt anh không cảm xúc nuốt xuống.
Vương Huệ nắm lấy tay Tô Hà vẫn luôn nói: “Hà Hà, con đừng kết hôn với nó, mẹ cầu xin con, con có phải muốn mẹ chết hay không?”
“Hà Hà, trên thế giới này, chỉ có mẹ cùng con, chúng ta mới là người thân duy nhất.”
“Chúng ta là người thân, mẹ hoài thai mười tháng mới sinh con ra, con phải vì một người đàn ông mà không cần mẹ sao?”
Răng rắc răng rắc.
Kẹo que trong miệng lại phát ra một tiếng vang. Theo lời của Vương Huệ thì nắm tay của Tạ Lâu càng thêm chặt, đôi mắt tràn ra cơn thịnh nộ.
Bên trong mang theo mưa rền gió dữ.
Anh chịu đựng.
Gân xanh trên cổ vẫn luôn chưa biến mất.
Đôi mắt híp lại…. Hết thảy cảm xúc đều bị kìm nén.
Vương Huệ nói xong lại khóc nức nở, nghe thấy rất là đáng thương.
Lát sau, giọng Tô Hà mới vang lên, cô rất bình tĩnh, hỏi lại Vương Huệ: “Mẹ, mẹ xác định bệnh này của mẹ là do Tạ Lâu khiến sao?”
Vương Huệ hơi ngừng khóc, nhìn Tô Hà, bà rít lên hỏi: “Con có ý tứ gì?”
Giọng Tô Hà bình tĩnh mà tựa như không có chút dao động nào, không vì tiếng khóc của Vương Huệ mà cảm động, cô nói: “Con nghĩ bệnh này của mẹ ngay từ đầu đã có, từ khi thua hơn ba mươi vạn kia về sau, nhưng lúc ấy còn chưa nghiêm trọng, hẳn là có người kích thích mẹ, mẹ muốn đẩy tất cả cho Tạ Lâu, chuyện này không công bằng.”
Vương Huệ không nói lời nào, hai mắt lóe lên, dời tầm mắt đi nơi khác vì sợ nhìn thấy Tô Hà. Trái tim Tô Hà trở nên lạnh giá, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà: “Mẹ muốn con rời khỏi Tạ Lâu, con làm không được, bản thân ba mươi vạn này chính là do mẹ quá mức tham mà gây ra. Mẹ hãy nghĩ về chuyện này, không liên quan gì đến Tạ Lâu gài bẫy. Mặt khác, con chỉ muốn biết là ai đang kích thích mẹ, kích thích mẹ khiến mẹ càng ngày càng căm hận cái người cho mẹ cổ phiếu. Lúc trước Chu Ngữ Ngữ ở bệnh viện, trạng thái mẹ đã không tốt, nói chuyện nói năng lộn xộn….”
“Mẹ, bây giờ mẹ chính là dáng vẻ nói dối.”
“Cuối cùng, con muốn nói, con sẽ không rời khỏi Tạ Lâu, con yêu anh ấy hơn cả tình thân mù mịt giữa hai mẹ con chúng ta.”
Vương Huệ trợn to mắt, cả người phát run, không dám tin tưởng mà nhìn Tô Hà.
Ba Chu không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt ông cực kỳ tồi tệ, giọng điệu sắc bén mà rống lên với Tô Hà: “Mẹ con bệnh, sao con có thể kích thích bà ấy như thế?”
Tô Hà mặc kệ nước mắt của Vương Huệ mà xoay người rời đi, cũng không nhìn ba Chu.
Đi ra cửa. bên cạnh đã vươn ra một bàn tay kéo Tô Hà sang rồi ôm chặt cô vào lòng, trên người anh có mùi hương sữa tắm quen thuộc, Tô Hà nắm chặt quần áo anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở đỉnh đầu cô, hồi lâu, Tạ Lâu vang lên giọng nói trầm ấm: “Anh yêu em, vợ yêu.”
Tô Hà nắm tay Tạ Lâu đi qua đó, Cố Tình đứng lên ôm lấy Tô Hà, vỗ về lưng cô, “Đều là quá khứ, tới bên kia con đừng hoảng hốt, xử lý không được thì kêu Tạ Lâu gọi điện thoại cho cậu út, nó có thể sắp xếp xử lý.”
Cặp mắt Tô Hà đã đỏ hoe.
Cố Tình lại nói: “Tiền cũng không thành vấn đề, tìm bác sĩ tốt nhất cho Vương Huệ, bên này mẹ sẽ cho người sắp xếp.”
Tô Hà đưa tay ôm lấy cơ thể thơm dịu của Cố Tình rồi nói: “Cảm ơn dì.”
“Con dâu ngốc, sau này chúng ta đều là người một nhà.” Cố Tình sờ lên mái tóc cô.
Tạ Lâu dựa vào trên vách tường, ôm cánh tay nhưng chẳng hề lên tiếng.
Lúc này vậy mà không ăn giấm.
Rất nhanh, dì Trần đã làm xong đồ ăn, còn chưa đến 12 giờ, Cố Tình kéo Tô Hà đến bàn ăn rồi nói: “Ăn chút gì đi con, sau đó lại xuất phát.”
Tô Hà hỏi: “Bác đâu rồi ạ?”
“Không cần lo lắng cho ổng, ổng có lẽ không có cách nào về được.” Cố Tình trực tiếp nói dối, lúc này Tạ Tuấn đang ở trên đường về nhà.
Tô Hà cũng không nghĩ nhiều như vậy mà coi như thật.
Ba người ngồi xuống, trên bàn đều là món Tô Hà thích ăn. Tạ Lâu ngày thường chỉ thích những món ăn chua cay nên đều phải cùng Tô Hà ăn những món thanh đạm thế này.
Ăn cơm xong vừa vặn 12 giờ.
Tạ Lâu xách theo hành lý lên lầu, ở trên lầu cùng Tô Hà thay quần áo rồi mới bước xuống.
Một lát sau đã nhìn thấy Tạ Tuấn đang cởi áo vest và bước vào cửa.
Tô Hà sửng sốt gọi: “Bác…. Bác ăn cơm chưa?”
Tạ Tuấn ngước gương mặt giống Tạ Lâu bảy phần lên, há mồm đang muốn nói chuyện thì Cố Tình đã bổ nhào vào trong lòng ông: “Ông xã, giữa trưa hôm nay anh ăn cái gì dạ?”
Tạ Tuấn bị sự nhiệt tình của bà bổ nhào về phía trước, đang muốn nói cái gì anh cũng chưa ăn lại thấy bà nháy mắt.
Tạ Tuấn cứng đờ, hồi lâu, từ trong miệng nghẹn ra một chữ: “……. Mì.”
Cố Tình ôi chao: “Giữa trưa ăn mì hả? Nhà hàng nào á? Ngọc Lâu? Sao không đóng gói cho bọn em?”
Tạ Tuấn: “…….”
Anh đói… Đấy…
Không phải bà nói phải về nhà ăn cơm sao? Cùng con dâu…. ăn mà.
Tô Hà thấy Cố Tình làm nũng, rất là dễ mến. Cô nhìn nhiều thêm nữa thì Tạ Lâu nắm tay cô đi ra cửa rồi nói với Cố Tình cùng Tạ Tuấn: “Ba, mẹ, tụi con đi trước.”
Tạ Tuấn nghe lời này thì lập tức đã hiểu, bọn họ ăn rồi, không có chờ ông!
Tạ Tuấn: “…… Trên đường cẩn thận.”
Cố Tình vỗ vỗ lên cánh tay Tạ Tuấn sau đó lại rời khỏi cái ôm ấp của ông mà chạy về phía Tạ Lâu. Ở dưới bậc thang đưa cho Tạ Lâu một cái thẻ rồi nói: “Đừng tiết tiền mà tiêu đi.”
Tạ Lâu dùng đầu ngón tay đẩy tấm thẻ ra và nói: “Con có.”
Cố Tình: “Vậy dự phòng thôi.”
“Không cần.” Tạ Lâu kéo Tô Hà tiếp tục đi xuống dưới, Cố Tình sốt ruột: “Mẹ cho con dâu, lại không phải cho con, con đẩy cái gì đẩy…..”
Tạ Lâu dừng bước, nhìn về phía Tô Hà, “Em muốn sao?”
Tô Hà lắc đầu.
Tạ Lâu hừ lạnh một tiếng: “Mẹ thấy chưa? Em ấy không cần.”
Nói xong, anh dẫn theo Tô Hà đi đến cửa.
Cố Tình đứng đó một lát mới nói về phía lát Tạ Lâu: “Mẹ biết, con dâu cũng rất ít dùng thẻ của con, có phải hay không con trai?”
Người Tạ Lâu cứng đờ.
Mẹ.
Mẹ đi chỗ khác đi.
*
Bị Cố Tình quậy một hồi như vậy thì hai người lên xe, không khí còn thả lỏng hơn vừa nãy rất nhiều. Ở chỗ Cố Tình, mọi chuyện dường như đều dễ dàng giải quyết.
Tô Hà nhìn Tạ Lâu thắt dây an toàn thì nhẹ giọng hỏi: “Anh lái xe cả buổi sáng, còn được không?”
Tạ Lâu dùng ngón tay xoa khóe môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Đàn ông không có không được.”
Tô Hà nhịn không được nắm lỗ tai anh: “Đừng khai trai.”
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng mới khởi động xe.
Lúc này anh đang lái chiếc Land Rover màu đen để ở nhà, tầm nhìn rộng hơn nhiều so với Jaguar BMW. Lúc quay về Tô Hà ngủ cả một đường, lúc này lại đi, Tô Hà lại ngủ không được. Cô nghiêng đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, một lát sau mới lấy điện thoại ra tra cứu một ít về chứng bệnh suy nhược thần kinh.
Buổi chiều thời tiết lại tốt, ánh nắng chói chang khắp nẻo đường, nhưng chỗ duy nhất không tốt lắm là gặp phải tai nạn giao thông, tắc một đoạn đường ngắn. Chờ tới đường cao tốc thành phố B rồi xuống cao tốc thì đã hơn bốn giờ chiều.
Tô Hà gọi cho ba Chu hỏi bệnh viện ở đâu.
Ba Chu báo vị trí khoa tâm thần của bệnh viện Nhân dân số 2. Bệnh viện Nhân dân số 2 có hơi xa, gần đến ngoại ô thành phố, lái qua đó còn cần một đoạn đường.
Tô Hà nhìn Tạ Lâu vẫn luôn lái xe.
Tạ Lâu dùng đầu ngón tay kéo cổ áo, quay đầu liếc cô một cái rồi cong môi: “Hả?”
Tô Hà cười cười, nhờ đèn xanh đèn đỏ mới duỗi tay cầm tay anh gạt sang một bên. Năm ngón tay của Tạ Lâu khép lại, dùng sức đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Phảng phất lại trở về ngày đó ở màn mưa, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau. Lúc ấy anh còn hất cô ra, Tô Hà nghĩ đến đây thì trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Bệnh viện Nhân dân số 2 có nhiều chỗ đậu xe hơn bệnh viện Nhân dân số 1, lập tức tìm đúng chỗ có thể đậu. Bệnh viện chung quy đều là nơi khiến con người sợ hãi, Tạ Lâu nắm tay Tô Hà đi vào, đi thẳng đến phòng điều trị nội trú của khoa tâm thần. Lúc tới cửa phòng bệnh, Tạ Lâu buông Tô Hà ra, nhỏ giọng nói với cô: “Anh đi làm điếu thuốc.”
Tô Hà liếc anh một cái.
Tạ Lâu đút tay vào trong túi, “Anh nghĩ mẹ em hiện tại cũng không muốn nhìn thấy anh.”
Tô Hà vươn tay nắm lấy cổ tay anh, anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, “Vào đi thôi.”
“Dạ.” Tô Hà xoay người đi vào phòng bệnh. Bởi vì bệnh tình đặc thù nên Vương Huệ lúc này ở phòng đơn. Ba Chu ngồi ở một bên, nhìn thấy Tô Hà tiến vào cũng đứng lên, nói: “Chạy tới chạy lui như vậy, rất mệt phải không?”
Tô Hà gật đầu: “Vâng có hơi.”
Cô đi đến giường bệnh, Vương Huệ dựa vào đầu giường, không có chải chuốt nên thoạt nhìn già nua rất nhiều. Trên người bà đang truyền dịch, trên bàn còn có những viên thuốc chưa uống xong.
Bà tỉnh, tầm mắt theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài.
Tô Hà biết bà đang tìm Tạ Lâu.
Tô Hà giả vờ không biết, ở mép giường ngồi xuống hỏi bà: “Tốt lên chút nào chưa mẹ?”
Vương Huệ gật đầu: “Tỉnh táo một ít.”
Ba Chu nhìn hai mẹ con cô khẳng định là muốn nói gì đó nên đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài đi một chút, Tô Hà con tâm sự với mẹ đi.”
Tô Hà vâng một tiếng, ba Chu vòng qua cuối giường bước ra ngoài.
Ông vừa đi thì phòng bệnh yên tĩnh lại. Hai mẹ con cũng chưa hé lời, Tô Hà đứng dậy rót ly nước cho Vương Huệ, ngồi xuống mới hỏi: “Mẹ bệnh đã bao lâu rồi?”
Vương Huệ dùng ống hút uống một hớp, cụp mắt trả lời: “Một đoạn thời gian.”
Tô Hà: “Bác sĩ có nói nguyên nhân khiến cho mẹ bị thế hay không?”
Vương Huệ đưa ly nước cho Tô Hà, Tô Hà nhận lấy đặt ở trên bàn, xoay người lại nhìn Vương Huệ. Ánh mắt Vương Huệ chợt lóe lên, ước chừng một giây sau, bà nắm lấy tay Tô Hà, nắm lấy thật chặt mà nói rằng: “Hà Hà, con đừng lấy Tạ Lâu, nó thật đáng sợ, lần trước nó tới nói chuyện cổ phiếu giống như Diêm Vương ăn thịt người vậy, mẹ thật sự sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập….”
“Chuyện cổ phiếu vốn dĩ chính là tâm bệnh của mẹ, sao nó có thể gài bẫy mẹ thế kia? Nó… Nó căn bản không coi mẹ là mẹ con, đối với mẹ vợ như vậy sao? Về sau nó có phải sẽ dùng càng nhiều thủ đoạn đối phó mẹ hay không?” Vương Huệ nghĩ đến đó thôi đã sợ. Từ khi bắt đầu biết được chuyện cổ phiếu việc nà, mỗi đêm bà đều gặp ác mộng, mơ thấy cảnh bà bị Tạ Lâu thiêu chết.
Hoặc là bị anh đẩy xuống vực, đủ loại hình ảnh vẫn luôn dây dưa bà, hơn nữa một âm thanh khác khiến bà càng ngày càng sợ hãi.
*
Ngoài cửa.
Tạ Lâu dựa vào hành lang yên tĩnh với một cây kẹo mút trong miệng. Cửa phòng bệnh không đóng, Tạ Lâu cái gì cũng nghe thấy. Anh cụp mắt, tay đút ở trong túi, đôi mắt rất trầm tĩnh, làm như gợn sóng không sợ hãi.
Chỉ có nắm tay đặt ở trong túi tay đang siết chặt.
Ba Chu ở cách đó không xa nhìn anh, vẻ mặt của ba Chu cũng ẩn chứa một cảm xúc phức tạp khó tả.
Vương Huệ nói xong.
Những đường gân xanh ở cổ Tạ Lâu như nứt ra, hai tiếng răng rắc khiến kẹo que nát bấy, mặt anh không cảm xúc nuốt xuống.
Vương Huệ nắm lấy tay Tô Hà vẫn luôn nói: “Hà Hà, con đừng kết hôn với nó, mẹ cầu xin con, con có phải muốn mẹ chết hay không?”
“Hà Hà, trên thế giới này, chỉ có mẹ cùng con, chúng ta mới là người thân duy nhất.”
“Chúng ta là người thân, mẹ hoài thai mười tháng mới sinh con ra, con phải vì một người đàn ông mà không cần mẹ sao?”
Răng rắc răng rắc.
Kẹo que trong miệng lại phát ra một tiếng vang. Theo lời của Vương Huệ thì nắm tay của Tạ Lâu càng thêm chặt, đôi mắt tràn ra cơn thịnh nộ.
Bên trong mang theo mưa rền gió dữ.
Anh chịu đựng.
Gân xanh trên cổ vẫn luôn chưa biến mất.
Đôi mắt híp lại…. Hết thảy cảm xúc đều bị kìm nén.
Vương Huệ nói xong lại khóc nức nở, nghe thấy rất là đáng thương.
Lát sau, giọng Tô Hà mới vang lên, cô rất bình tĩnh, hỏi lại Vương Huệ: “Mẹ, mẹ xác định bệnh này của mẹ là do Tạ Lâu khiến sao?”
Vương Huệ hơi ngừng khóc, nhìn Tô Hà, bà rít lên hỏi: “Con có ý tứ gì?”
Giọng Tô Hà bình tĩnh mà tựa như không có chút dao động nào, không vì tiếng khóc của Vương Huệ mà cảm động, cô nói: “Con nghĩ bệnh này của mẹ ngay từ đầu đã có, từ khi thua hơn ba mươi vạn kia về sau, nhưng lúc ấy còn chưa nghiêm trọng, hẳn là có người kích thích mẹ, mẹ muốn đẩy tất cả cho Tạ Lâu, chuyện này không công bằng.”
Vương Huệ không nói lời nào, hai mắt lóe lên, dời tầm mắt đi nơi khác vì sợ nhìn thấy Tô Hà. Trái tim Tô Hà trở nên lạnh giá, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà: “Mẹ muốn con rời khỏi Tạ Lâu, con làm không được, bản thân ba mươi vạn này chính là do mẹ quá mức tham mà gây ra. Mẹ hãy nghĩ về chuyện này, không liên quan gì đến Tạ Lâu gài bẫy. Mặt khác, con chỉ muốn biết là ai đang kích thích mẹ, kích thích mẹ khiến mẹ càng ngày càng căm hận cái người cho mẹ cổ phiếu. Lúc trước Chu Ngữ Ngữ ở bệnh viện, trạng thái mẹ đã không tốt, nói chuyện nói năng lộn xộn….”
“Mẹ, bây giờ mẹ chính là dáng vẻ nói dối.”
“Cuối cùng, con muốn nói, con sẽ không rời khỏi Tạ Lâu, con yêu anh ấy hơn cả tình thân mù mịt giữa hai mẹ con chúng ta.”
Vương Huệ trợn to mắt, cả người phát run, không dám tin tưởng mà nhìn Tô Hà.
Ba Chu không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt ông cực kỳ tồi tệ, giọng điệu sắc bén mà rống lên với Tô Hà: “Mẹ con bệnh, sao con có thể kích thích bà ấy như thế?”
Tô Hà mặc kệ nước mắt của Vương Huệ mà xoay người rời đi, cũng không nhìn ba Chu.
Đi ra cửa. bên cạnh đã vươn ra một bàn tay kéo Tô Hà sang rồi ôm chặt cô vào lòng, trên người anh có mùi hương sữa tắm quen thuộc, Tô Hà nắm chặt quần áo anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở đỉnh đầu cô, hồi lâu, Tạ Lâu vang lên giọng nói trầm ấm: “Anh yêu em, vợ yêu.”
/111
|