Tiếng ồn ào vội vã , tiếng khóc thút thít khiến người khác đau lòng , âm thanh thật ồn ào và hỗn tạp .
Hai chàng trai nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy khí thế .
- Quyết định ra đi à , sao cậu lại dễ dàng bỏ cuộc vậy ? –
Đứng trước câu hỏi của Nguyên ,Đăng chỉ biết cười gượng
- Cô ấy đã tìm và nói hết với tôi , trong bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười tươi đến vậy ,thấy được ánh mắt hạnh phúc trong đôi mắt ấy , tôi nhận ra mãi mãi tôi chẳng bao giờ có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy .cô ấy không cần tôi –
Nhìn ánh mắt buồn bã của Đăng , hắn có thể nhận ra được Đăng yêu Hoàng My đến nhường nào , tại sao có một người yêu My đến vậy mà My lại từ chối để chọn cái cuộc tình đầu trông gai vất vả ?
-tại sao cô ấy lại cô đơn đến vậy ? –
Hắn thật thắc mắc bi ẩn về cô .
- Cô ấy chưa bao giờ kể về gia đình mình , cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng , mạnh mẽ nhưng thực chất con người của cô ấy chính là cô đơn , cuộc đời cô ấy tràn ngập nỗi cô đơn –
- tràn ngập cô đơn –
Đăng gật đầu quả quyết , cậu thực sự không biết về quá khứ của cô , tất cả chỉ được nghe qua lời kể của Bảo Anh .
- đừng bao giờ nhìn nhận cô ấy bằng sự lạnh lùng và kiêu ngạo , một đứa bé bốn tuổi phải mồ côi , hai anh em một tám một bốn sống thế nào trong cái xã hội khắc nghiệt này , với số tiền ít ỏi ba mẹ dành dụm cùng vài đồng tiền bảo hiểm bị người ta ăn chặn –
Hắn ngạc nhiên cùng thương cảm , hoá ra cô gái lạnh lùng kiêu ngạo đó lại là trẻ mồ coi ngay từ khi còn bé thơ
- có lẽ hai anh em đã được một nhà giàu nhận nuôi trong cô nhi viện –
Hắn nghĩ chắc chắn là như vậy , tuy cô phủ nhận bản điều tra thân thế của cô nhưng hắn nghĩ bản điều tra nhất định là cuộc đời sau năm bốn tuồi của cô khi nghe Đăng kể về cô .
Hắn tưởng rằng mình nói đúng nhưng khi nhận được cái lắc đầu từ Đăng thì hắn càng ngạc nhiên hơn nữa .
- Hai anh em đã chốn khi người ta đến đón về cô nhi viện , họ cô gắng chốn đi để hai anh em có thể sống cùng nhau lương tựa nhau mà sống –
- hai đứa trẻ con như thế có thể sống xót đến giờ sao ? lương tựa họ hàng ?-
Đầu óc hắn chứa đầy sự ngạc nhiên , hắn cứ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác .
- Họ hàng , họ tranh nhau nhận nuôi cả hai anh em , người ngoài tưởng chừng như họ tốt bụng nhưng thật chất chỉ là để nuôi dưỡng người làm và bóc lột trí óc của cô bé bốn tuổi –
- chốn , hai người chỉ biết chốn để thoát khỏi những con sói , anh thương em khi hàng ngày phải ngồi trước máy tính cùng với hàng nghìn con số , nếu một ngày không tìm được cách kiếm cho họ tiền , họ sẽ bỏ đói , con đứa em thì thương anh vất vả , cô đau lòng khi anh làm đủ mọi việc nặng nhọc mà đứa trẻ tám tuổi đáng nhẽ không phải đụng đến , cuộc sống như vậy vui vẻ chăng –
- một đứa bé bốn tuổi cùng anh trai tám tuổi của mình sống lương tựa vào nhau , người ta đã nhìn thấy hai đứa bé dắt tay nhau vào sân cổ phiếu trong vòng một tuần –
Hắn chỉ thiếu mỗi điều ngất đi khi nghe đến quá khứ oanh tạc của cô , hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi ai lại có quá khứ như vậy .
-đừng nói với tôi cô ấy chơi cổ phiếu từ năm bốn tuổi –
Hắn hoàn toàn thất vọng khi nhìn thấy cái gật đầu này , sao vừa nẫy cậu lắc đầu mà giờ lại gật đầu chứ .
- cô ấy đã dùng tên của một người tốt bụng để chơi cổ phiếu , chuyện này nào ai có thể tin –
- thôi , sắp đến giờ bay rồi -
- nhưng cậu chưa kể hết cho tôi biết về cô ấy mà –
Đăng nhìn hắn rồi lại nhìn đồng hồ
- anh tự tìm hiểu đi , hỏi Bảo Anh đấy , giờ tôi phải đi rồi –
- tôi….thôi đi bảo trọng –
Đăng mỉn cười rồi cắn cắn môi dưới , vẻ mặt cậu như đang chờ một điều gì đó .
- tại sao cậu đi mà chỉ nói với mỗi tôi , tôi đang là tình địch của cậu ấy –
- chỉ là kiếm một người an ủi thôi , cậu hãy cố gắng nắm chặt hạnh phúc của mình nhé , hãy yêu cô ấy suốt đời –
Đăng nói xong liền quay đi thật nhanh như không muốn bị níu lại , một người ra đi , một trái tim đã vỡ vụn .
- Nhưng tôi đâu có yêu Hoàng My –
Hắn nói thật lớn để Đăng có thể nghe thấy .
Đứng bên trong cửa kính Đăng mỉm cười và lắc đầu , đôi môi cậu nói mập mờ một câu thật nhỏ
“ Cuộc sống là một chuỗi bí mật”
- Cuộc sống là một chuỗi bí mật –
Hắn cứ lầm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu nói khó hiểu của Đăng , cậu ta nói vậy là có ý gì .
Đăng về Mỹ là để chốn tránh cái sự thật đau lòng mà cậu biết , chỉ sớm thôi nó sẽ xảy ra , cậu không phải là một người rộng lượng mà có thể nhìn người mình yêu ở bên một người khác và chúc phúc họ , cậu chỉ có thể chọn bỏ cuộc , kìm chặt trái tim như đang vỡ vụn .
Hai năm cậu yêu một người trong đơn phương vô vọng , hai năm cứ mải miết để thay đổi một người .
Cậu sao chứ , nhà giàu có , đẹp trai có thông minh cũng có nhưng tại sao cô lại không chọn cậu chứ , sao cô cứ cố giữ một tìnnh yêu đang ngày ngày cào xé tim cô chứ .
Niềm hạnh phúc trong nước mắt cô đã mãn nguyện rồi sao ?
Cậu buông tay rồi , cậu chọn rời xa cô ấy , cậu biết chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ đổi ý .
Cái gì cô ấy đã muốn thì không bao giờ là không đạt được .
Hai chàng trai nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy khí thế .
- Quyết định ra đi à , sao cậu lại dễ dàng bỏ cuộc vậy ? –
Đứng trước câu hỏi của Nguyên ,Đăng chỉ biết cười gượng
- Cô ấy đã tìm và nói hết với tôi , trong bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười tươi đến vậy ,thấy được ánh mắt hạnh phúc trong đôi mắt ấy , tôi nhận ra mãi mãi tôi chẳng bao giờ có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy .cô ấy không cần tôi –
Nhìn ánh mắt buồn bã của Đăng , hắn có thể nhận ra được Đăng yêu Hoàng My đến nhường nào , tại sao có một người yêu My đến vậy mà My lại từ chối để chọn cái cuộc tình đầu trông gai vất vả ?
-tại sao cô ấy lại cô đơn đến vậy ? –
Hắn thật thắc mắc bi ẩn về cô .
- Cô ấy chưa bao giờ kể về gia đình mình , cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng , mạnh mẽ nhưng thực chất con người của cô ấy chính là cô đơn , cuộc đời cô ấy tràn ngập nỗi cô đơn –
- tràn ngập cô đơn –
Đăng gật đầu quả quyết , cậu thực sự không biết về quá khứ của cô , tất cả chỉ được nghe qua lời kể của Bảo Anh .
- đừng bao giờ nhìn nhận cô ấy bằng sự lạnh lùng và kiêu ngạo , một đứa bé bốn tuổi phải mồ côi , hai anh em một tám một bốn sống thế nào trong cái xã hội khắc nghiệt này , với số tiền ít ỏi ba mẹ dành dụm cùng vài đồng tiền bảo hiểm bị người ta ăn chặn –
Hắn ngạc nhiên cùng thương cảm , hoá ra cô gái lạnh lùng kiêu ngạo đó lại là trẻ mồ coi ngay từ khi còn bé thơ
- có lẽ hai anh em đã được một nhà giàu nhận nuôi trong cô nhi viện –
Hắn nghĩ chắc chắn là như vậy , tuy cô phủ nhận bản điều tra thân thế của cô nhưng hắn nghĩ bản điều tra nhất định là cuộc đời sau năm bốn tuồi của cô khi nghe Đăng kể về cô .
Hắn tưởng rằng mình nói đúng nhưng khi nhận được cái lắc đầu từ Đăng thì hắn càng ngạc nhiên hơn nữa .
- Hai anh em đã chốn khi người ta đến đón về cô nhi viện , họ cô gắng chốn đi để hai anh em có thể sống cùng nhau lương tựa nhau mà sống –
- hai đứa trẻ con như thế có thể sống xót đến giờ sao ? lương tựa họ hàng ?-
Đầu óc hắn chứa đầy sự ngạc nhiên , hắn cứ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác .
- Họ hàng , họ tranh nhau nhận nuôi cả hai anh em , người ngoài tưởng chừng như họ tốt bụng nhưng thật chất chỉ là để nuôi dưỡng người làm và bóc lột trí óc của cô bé bốn tuổi –
- chốn , hai người chỉ biết chốn để thoát khỏi những con sói , anh thương em khi hàng ngày phải ngồi trước máy tính cùng với hàng nghìn con số , nếu một ngày không tìm được cách kiếm cho họ tiền , họ sẽ bỏ đói , con đứa em thì thương anh vất vả , cô đau lòng khi anh làm đủ mọi việc nặng nhọc mà đứa trẻ tám tuổi đáng nhẽ không phải đụng đến , cuộc sống như vậy vui vẻ chăng –
- một đứa bé bốn tuổi cùng anh trai tám tuổi của mình sống lương tựa vào nhau , người ta đã nhìn thấy hai đứa bé dắt tay nhau vào sân cổ phiếu trong vòng một tuần –
Hắn chỉ thiếu mỗi điều ngất đi khi nghe đến quá khứ oanh tạc của cô , hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi ai lại có quá khứ như vậy .
-đừng nói với tôi cô ấy chơi cổ phiếu từ năm bốn tuổi –
Hắn hoàn toàn thất vọng khi nhìn thấy cái gật đầu này , sao vừa nẫy cậu lắc đầu mà giờ lại gật đầu chứ .
- cô ấy đã dùng tên của một người tốt bụng để chơi cổ phiếu , chuyện này nào ai có thể tin –
- thôi , sắp đến giờ bay rồi -
- nhưng cậu chưa kể hết cho tôi biết về cô ấy mà –
Đăng nhìn hắn rồi lại nhìn đồng hồ
- anh tự tìm hiểu đi , hỏi Bảo Anh đấy , giờ tôi phải đi rồi –
- tôi….thôi đi bảo trọng –
Đăng mỉn cười rồi cắn cắn môi dưới , vẻ mặt cậu như đang chờ một điều gì đó .
- tại sao cậu đi mà chỉ nói với mỗi tôi , tôi đang là tình địch của cậu ấy –
- chỉ là kiếm một người an ủi thôi , cậu hãy cố gắng nắm chặt hạnh phúc của mình nhé , hãy yêu cô ấy suốt đời –
Đăng nói xong liền quay đi thật nhanh như không muốn bị níu lại , một người ra đi , một trái tim đã vỡ vụn .
- Nhưng tôi đâu có yêu Hoàng My –
Hắn nói thật lớn để Đăng có thể nghe thấy .
Đứng bên trong cửa kính Đăng mỉm cười và lắc đầu , đôi môi cậu nói mập mờ một câu thật nhỏ
“ Cuộc sống là một chuỗi bí mật”
- Cuộc sống là một chuỗi bí mật –
Hắn cứ lầm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu nói khó hiểu của Đăng , cậu ta nói vậy là có ý gì .
Đăng về Mỹ là để chốn tránh cái sự thật đau lòng mà cậu biết , chỉ sớm thôi nó sẽ xảy ra , cậu không phải là một người rộng lượng mà có thể nhìn người mình yêu ở bên một người khác và chúc phúc họ , cậu chỉ có thể chọn bỏ cuộc , kìm chặt trái tim như đang vỡ vụn .
Hai năm cậu yêu một người trong đơn phương vô vọng , hai năm cứ mải miết để thay đổi một người .
Cậu sao chứ , nhà giàu có , đẹp trai có thông minh cũng có nhưng tại sao cô lại không chọn cậu chứ , sao cô cứ cố giữ một tìnnh yêu đang ngày ngày cào xé tim cô chứ .
Niềm hạnh phúc trong nước mắt cô đã mãn nguyện rồi sao ?
Cậu buông tay rồi , cậu chọn rời xa cô ấy , cậu biết chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ đổi ý .
Cái gì cô ấy đã muốn thì không bao giờ là không đạt được .
/66
|