Lúc Tô Nhuyễn trở lại phòng học, nhận thấy được hàng phía sau có người.
Cô không nói lời nào, lo lắng đối phương đang nghỉ trưa, thu lại gậy dẫn đường, nhẹ nhàng chần chờ dùng tay đỡ cái bàn trước mặt.
Lúc cô vừa chạm vào bàn, đối phương đã duỗi tay ra nắm lấy tay cô.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, đang muốn rút tay về, lại ngửi thấy trên người đối phương có mùi thuốc quen thuộc.
Là Kha Tùng Ứng.
Anh đứng lên, nắm tay cô, đem cô ngồi vào vị trí của mình, sau đó quay trở lại chỗ anh đang ngồi.
Cách Tô Nhuyễn một hàng.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Những người khác lần lượt đi vào, nhìn thấy Kha Tùng Ứng tất cả đều giống như thấy quỷ, bọn họ đều đem tiếng nói của mình xuống mức thấp nhất.
Kha Tùng Ứng gối đầu lên cánh tay, nghiêng mắt nhìn Tô Nguyễn ở phía trước.
Sống lưng cô thẳng tắp, đang ngồi ở đó “Xem” sách.
Tóc đen mềm mại rũ sau vai, có một sợi thật không phối hợp mà thiếu một phần.
Cho dù người thợ cắt tóc sửa nó như thế nào, anh ta cũng không thể sửa lại phần bị thiếu.
Kha Tùng Ứng nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn một lúc, mới lấy ra khỏi hộp bàn mới tinh, một cuốn sách mới, anh rũ mắt nhìn xuống, đá vào chân bàn kế bên.
Miệng lưỡi ngang ngược “Cho tôi cây bút.”
Đối phương giận mà không dám nói gì, lấy bút đưa cho anh.
Một lúc sau, Kha Tùng Ứng lại đá tiếp “Thời khóa biểu để ở đâu?”
Đối phương: “……”
Tô Nhuyễn có thể nghe được giọng của Kha Tùng Ứng, giọng của anh ấy rất dễ nhận biết, âm vực thấp, nghiêng về cảm xúc cùng với tiếng khàn.
Miệng lưỡi luôn không kiên nhẫn, khi nóng nảy sẽ nói lời thô tục.
Có 45 người ở trong lớp, nhưng tại thời điểm đó, cô chỉ nghe thấy giọng nói của Kha Tùng Ứng, chế giễu, khinh thường, kiêu ngạo và điên loạn.
“Mẹ nó mới đi học sao?”
“……”
Chủ nhiệm lớp Lương Ngọc Mai cũng nghe chủ nhiệm giáo dục nói Kha Tùng Ứng nên đến để học hỏi, một số giáo viên đã họp với nhau, kiên quyết phản đối Kha Tùng Ứng học ở ban 1.
Nhưng chủ nhiệm nói, cho anh hơn một tháng, tháng bảy thi thử nghiệm, nếu anh không tăng lên trước 50 hạng, sẽ cho anh lăn trở về ban 13.
Mấy giáo viên ở đây đều cười nhạo “Nó đang nói dối thầy, trong một tháng có thể từ hạng nhất đếm ngược một lần kiểm tra sẽ tăng lên 50 hạng? Chủ nhiệm thầy cũng tin?”
“Tôi đã nói với nó rất nhiều rằng, nếu nó gây rối kỷ luật ở ban 1, bất kể lý do gì, đều cho nó trực tiếp lăn thẳng về ban 13.” Chủ nhiệm nói xong, nhìn về phía Lương Ngọc Mai “Đứa nhỏ kia bản tính không xấu, nếu còn có khả năng cứu, tôi vẫn hy vọng có thể giúp đỡ em ấy một phen.”
Lương Ngọc Mai gật đầu.
Ban 1 cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh so với bình thường không giống nhau, hôm nay bầu không khí lặng lẽ lặn xuống mang theo phần quỷ dị.
Ngay khi Lương Ngọc Mai bước tới, cô thấy Kha Tùng Ứng đang đứng trên bục giảng, tự giới thiệu bản thân.
“Tôi tin rằng mọi người đều biết tôi, vì vậy tôi sẽ không nói tên của mình, chúng ta về sau sẽ là bạn cùng lớp, vì vậy hãy quan tâm đến tôi.”
Rất tốt, không có gì sai.
Cô không biết là, trước khi cô bước vào, Kha Tùng Ứng vẫn ở trên bục giảng nói một đoạn rất dài:
“Tôi là vì Tô Nhuyễn tới.”
“Các người trước mặt ông đây làm trò bắt nạt cậu ấy thử xem.”
“Những tin đồn đó, mặc kệ là nam hay nữ, nếu bị tôi bắt được, tôi đầu tiên sẽ “Thao” chết các người.”
“Tôi nói với các cậu, tôi không sợ chết, nếu cảm thấy khó chịu ở tôi cứ việc đến tìm tôi, ông đây có thể đánh cậu cho đến khi ba mẹ cậu nhận không ra.” . Truyện Kiếm Hiệp
“Sau này nếu có vấn đề gì, cứ trực tiếp hỏi tôi. ”
“Tôi vì sao bảo vệ cậu ấy như vây?”
“Tôi chỉ nói một lần, các cậu nghe kĩ cho tôi.”
“Tôi, Kha Tùng Ứng, thích Tô Nhuyễn.”
“Các người con mẹ nó, nghe rõ không?”
Cô không nói lời nào, lo lắng đối phương đang nghỉ trưa, thu lại gậy dẫn đường, nhẹ nhàng chần chờ dùng tay đỡ cái bàn trước mặt.
Lúc cô vừa chạm vào bàn, đối phương đã duỗi tay ra nắm lấy tay cô.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, đang muốn rút tay về, lại ngửi thấy trên người đối phương có mùi thuốc quen thuộc.
Là Kha Tùng Ứng.
Anh đứng lên, nắm tay cô, đem cô ngồi vào vị trí của mình, sau đó quay trở lại chỗ anh đang ngồi.
Cách Tô Nhuyễn một hàng.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Những người khác lần lượt đi vào, nhìn thấy Kha Tùng Ứng tất cả đều giống như thấy quỷ, bọn họ đều đem tiếng nói của mình xuống mức thấp nhất.
Kha Tùng Ứng gối đầu lên cánh tay, nghiêng mắt nhìn Tô Nguyễn ở phía trước.
Sống lưng cô thẳng tắp, đang ngồi ở đó “Xem” sách.
Tóc đen mềm mại rũ sau vai, có một sợi thật không phối hợp mà thiếu một phần.
Cho dù người thợ cắt tóc sửa nó như thế nào, anh ta cũng không thể sửa lại phần bị thiếu.
Kha Tùng Ứng nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn một lúc, mới lấy ra khỏi hộp bàn mới tinh, một cuốn sách mới, anh rũ mắt nhìn xuống, đá vào chân bàn kế bên.
Miệng lưỡi ngang ngược “Cho tôi cây bút.”
Đối phương giận mà không dám nói gì, lấy bút đưa cho anh.
Một lúc sau, Kha Tùng Ứng lại đá tiếp “Thời khóa biểu để ở đâu?”
Đối phương: “……”
Tô Nhuyễn có thể nghe được giọng của Kha Tùng Ứng, giọng của anh ấy rất dễ nhận biết, âm vực thấp, nghiêng về cảm xúc cùng với tiếng khàn.
Miệng lưỡi luôn không kiên nhẫn, khi nóng nảy sẽ nói lời thô tục.
Có 45 người ở trong lớp, nhưng tại thời điểm đó, cô chỉ nghe thấy giọng nói của Kha Tùng Ứng, chế giễu, khinh thường, kiêu ngạo và điên loạn.
“Mẹ nó mới đi học sao?”
“……”
Chủ nhiệm lớp Lương Ngọc Mai cũng nghe chủ nhiệm giáo dục nói Kha Tùng Ứng nên đến để học hỏi, một số giáo viên đã họp với nhau, kiên quyết phản đối Kha Tùng Ứng học ở ban 1.
Nhưng chủ nhiệm nói, cho anh hơn một tháng, tháng bảy thi thử nghiệm, nếu anh không tăng lên trước 50 hạng, sẽ cho anh lăn trở về ban 13.
Mấy giáo viên ở đây đều cười nhạo “Nó đang nói dối thầy, trong một tháng có thể từ hạng nhất đếm ngược một lần kiểm tra sẽ tăng lên 50 hạng? Chủ nhiệm thầy cũng tin?”
“Tôi đã nói với nó rất nhiều rằng, nếu nó gây rối kỷ luật ở ban 1, bất kể lý do gì, đều cho nó trực tiếp lăn thẳng về ban 13.” Chủ nhiệm nói xong, nhìn về phía Lương Ngọc Mai “Đứa nhỏ kia bản tính không xấu, nếu còn có khả năng cứu, tôi vẫn hy vọng có thể giúp đỡ em ấy một phen.”
Lương Ngọc Mai gật đầu.
Ban 1 cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh so với bình thường không giống nhau, hôm nay bầu không khí lặng lẽ lặn xuống mang theo phần quỷ dị.
Ngay khi Lương Ngọc Mai bước tới, cô thấy Kha Tùng Ứng đang đứng trên bục giảng, tự giới thiệu bản thân.
“Tôi tin rằng mọi người đều biết tôi, vì vậy tôi sẽ không nói tên của mình, chúng ta về sau sẽ là bạn cùng lớp, vì vậy hãy quan tâm đến tôi.”
Rất tốt, không có gì sai.
Cô không biết là, trước khi cô bước vào, Kha Tùng Ứng vẫn ở trên bục giảng nói một đoạn rất dài:
“Tôi là vì Tô Nhuyễn tới.”
“Các người trước mặt ông đây làm trò bắt nạt cậu ấy thử xem.”
“Những tin đồn đó, mặc kệ là nam hay nữ, nếu bị tôi bắt được, tôi đầu tiên sẽ “Thao” chết các người.”
“Tôi nói với các cậu, tôi không sợ chết, nếu cảm thấy khó chịu ở tôi cứ việc đến tìm tôi, ông đây có thể đánh cậu cho đến khi ba mẹ cậu nhận không ra.” . Truyện Kiếm Hiệp
“Sau này nếu có vấn đề gì, cứ trực tiếp hỏi tôi. ”
“Tôi vì sao bảo vệ cậu ấy như vây?”
“Tôi chỉ nói một lần, các cậu nghe kĩ cho tôi.”
“Tôi, Kha Tùng Ứng, thích Tô Nhuyễn.”
“Các người con mẹ nó, nghe rõ không?”
/76
|