Phần II: Khúc dạo đầu bí ẩn
Hai năm sau. . . . . .
Giữa trưa hè nóng bức, cũng là thời điểm tốt nghiệp tràn đầy ly biệt trong sân trường. Các bạn học nhìn nhau không ngừng rơi nước mắt, tình yêu, tình bạn, chưa gì chia xa.
Ở trường trung học, một khi đã tốt nghiệp, lần chia ly này mỗi người đều chọn cho mình một con đường riêng, hoặc là không còn gặp lại!
"Bích Nghi. . . . . . Tớ sẽ nhớ đến cậu nhiều lằm. . . . . ." Đôi mắt đẫm lệ của Ngô Hiểu Dao ‘tí tách’ rơi xuống những giọt nước mắt.
Cô ôm chặt người bạn thân là La Bích Nghi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Mặc dù cô là người Trung Quốc, nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản.
Theo như ước nguyện của mẹ, cũng như mong muốn của mình, cuối cùng cô cũng đậu vào chuyên ngành chính trị ở Nhật Bản, đồng thời sẽ xa nơi này, xa người bạn thân thiết.
Ngày tháng còn có trăng tròn trăng khuyết, huống chi con người đánh mất niềm vui?! Với tình bạn ba năm nay, hai cô gái lưu luyến ôm nhau thật chặt.
Còn nhớ rõ hai năm trước, cô và Lam Cẩn Hiên vừa mới chia tay, trước diễn cảnh của cuộc sống, mỗi ngày cô đều nản lòng, dẫn đến tâm trạng ủ rũ. Lam Cẩn Hiên cũng vì chuyện này mà chuyển trường đi nơi khác. . . . . . Chuyện thất tình đối với cô cũng không đả kích bằng việc phải chia xa La Bích Nghi!
Không có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn tình thân chị em, bây giờ cô mới rõ được đạo lý này.
"Dao Dao, đừng khóc!" La Bích Nghi cũng không mạnh mẽ là mấy, ngược lại còn có ý định an ủi Ngô Hiểu Dao.
Ngô Hiểu Dao đích thị là cô gái kiên cường, bởi vì điều kiện chi tiêu ở Nhật Bản quá cao, mười mấy tuổi cô đã một thân một mình rời khỏi quê nhà, trở về Trung Quốc tự lập, sống ở đây chừng sáu năm trời, nhưng cô vẫn luôn diện đồ xuềnh xoàng, ăn uống cũng khá tiết kiệm. Bản thân cô lúc nào cũng sống vui vẻ, vì cô biết mình có một người bạn như La Bích Nghi, quả thật cô không hề muốn rời xa nơi này.
Nhưng mà. . . . . . có bữa tiệc nàokhông tàn?! Cô phất phất tay cáo biệt La Bích Nghi, ngồi vào máy bay, bay tới Nhật Bản.
Khi chuyến bay bắt đầu cất cánh, lại một lần nữa cô rơi nước mắt. Có lẽ, đây chính là biểu thị của tuổi thanh xuân, có niềm vui thì phải lắm lúc xuất hiện nỗi buồn. . . . . .
"Nhật Bản, tao đã trở về!" Vừa xuống máy bay, Ngô Hiểu Dao liền hưng phấn hô to một tiếng.
Dù sao thì sáu năm qua cô chưa trở về, vừa nghĩ tới sẽ gặp lại mẹ và ông ngoại, cũng coi như bao nhiêu đau khổ đều biến mất hết. Không sai, người ta nói, mất cái này tất có cái khác, không phải sao?! (Bó tay cô này =]])
Ngồi vào xe điện ngầm để trở về vùng ngoại ô của Tokyo, lòng cô không khỏi kích động, khát khao về lại nhà mình. . . . . .
Hai năm sau. . . . . .
Giữa trưa hè nóng bức, cũng là thời điểm tốt nghiệp tràn đầy ly biệt trong sân trường. Các bạn học nhìn nhau không ngừng rơi nước mắt, tình yêu, tình bạn, chưa gì chia xa.
Ở trường trung học, một khi đã tốt nghiệp, lần chia ly này mỗi người đều chọn cho mình một con đường riêng, hoặc là không còn gặp lại!
"Bích Nghi. . . . . . Tớ sẽ nhớ đến cậu nhiều lằm. . . . . ." Đôi mắt đẫm lệ của Ngô Hiểu Dao ‘tí tách’ rơi xuống những giọt nước mắt.
Cô ôm chặt người bạn thân là La Bích Nghi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Mặc dù cô là người Trung Quốc, nhưng lại sinh ra ở Nhật Bản.
Theo như ước nguyện của mẹ, cũng như mong muốn của mình, cuối cùng cô cũng đậu vào chuyên ngành chính trị ở Nhật Bản, đồng thời sẽ xa nơi này, xa người bạn thân thiết.
Ngày tháng còn có trăng tròn trăng khuyết, huống chi con người đánh mất niềm vui?! Với tình bạn ba năm nay, hai cô gái lưu luyến ôm nhau thật chặt.
Còn nhớ rõ hai năm trước, cô và Lam Cẩn Hiên vừa mới chia tay, trước diễn cảnh của cuộc sống, mỗi ngày cô đều nản lòng, dẫn đến tâm trạng ủ rũ. Lam Cẩn Hiên cũng vì chuyện này mà chuyển trường đi nơi khác. . . . . . Chuyện thất tình đối với cô cũng không đả kích bằng việc phải chia xa La Bích Nghi!
Không có quan hệ huyết thống, nhưng lại hơn hẳn tình thân chị em, bây giờ cô mới rõ được đạo lý này.
"Dao Dao, đừng khóc!" La Bích Nghi cũng không mạnh mẽ là mấy, ngược lại còn có ý định an ủi Ngô Hiểu Dao.
Ngô Hiểu Dao đích thị là cô gái kiên cường, bởi vì điều kiện chi tiêu ở Nhật Bản quá cao, mười mấy tuổi cô đã một thân một mình rời khỏi quê nhà, trở về Trung Quốc tự lập, sống ở đây chừng sáu năm trời, nhưng cô vẫn luôn diện đồ xuềnh xoàng, ăn uống cũng khá tiết kiệm. Bản thân cô lúc nào cũng sống vui vẻ, vì cô biết mình có một người bạn như La Bích Nghi, quả thật cô không hề muốn rời xa nơi này.
Nhưng mà. . . . . . có bữa tiệc nàokhông tàn?! Cô phất phất tay cáo biệt La Bích Nghi, ngồi vào máy bay, bay tới Nhật Bản.
Khi chuyến bay bắt đầu cất cánh, lại một lần nữa cô rơi nước mắt. Có lẽ, đây chính là biểu thị của tuổi thanh xuân, có niềm vui thì phải lắm lúc xuất hiện nỗi buồn. . . . . .
"Nhật Bản, tao đã trở về!" Vừa xuống máy bay, Ngô Hiểu Dao liền hưng phấn hô to một tiếng.
Dù sao thì sáu năm qua cô chưa trở về, vừa nghĩ tới sẽ gặp lại mẹ và ông ngoại, cũng coi như bao nhiêu đau khổ đều biến mất hết. Không sai, người ta nói, mất cái này tất có cái khác, không phải sao?! (Bó tay cô này =]])
Ngồi vào xe điện ngầm để trở về vùng ngoại ô của Tokyo, lòng cô không khỏi kích động, khát khao về lại nhà mình. . . . . .
/266
|