Nam Phong bước tới phía bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ với vẻ mặt đắc thắng. Dáng vẻ cao quý của hắn nhưng sao bây giờ trong mắt Zyn thật muốn cho xơi đấm.
– Zyn ngố cô ra đánh đàn đi. Tôi muốn nghe
Zyn ngẩn người, hết nhìn Nam Phong lại quay sang nhìn chiếc đàn piano trắng, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
– Tôi không biết đánh!- Từ nhỏ đến giờ cô còn chưa chạm vào đàn lần nào hỏi làm sao biết đánh.
– Ảnh!- Nam Phong xoay xoay cái điện thoại trong tay
– Tôi… đánh- Zyn gằn từng chữ
Cô tiến về phía chiếc đàn và…đánh
Tính tính…tinh tinh…tăng tăng…tèn tèn….Một chuỗi những âm thanh làm “rung động lòng người” phát ra mỗi lúc một dữ dội.
– Cô hòa tấu cho heo nghe đấy hử?- Nam Phong trợn mắt nhìn cô
– Tôi….
Ngay lập tức, Zyn bị xách cổ, đá mông ra khỏi chiếc ghế một cách không thương tiếc và tất nhiên chiếc ghế được nhường cho Nam Phong.
Bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn. Một bản nhạc du dương, êm ái làm xao xuyến tâm hồn người nghe. Trông hắn bây giờ như một vị thiên sứ giáng trần mang theo muôn vàn ánh hào quang đẹp đẽ.
Zyn bỗng ngây người như phỗng, không hề biết bản nhạc đã kết thúc từ lúc nào và cũng không hề biết rằng Nam Phong đã đứng trước mặt, chăm chú quan sát cô.
– Cô ngắm đủ chưa?
– Hả?- Zyn giật bắn mình quay sang chỗ khác, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng
– Còn đứng đó mà e thẹn, tôi đi trước!- Nam Phong nói rồi cầm chiếc áo khoác đi thẳng
– Ê ê, chờ tôi đã- Zyn vội vội vàng vàng đuổi theo hắn
…
Đi khỏi nhà hàng một lúc sau Zyn mới phát hiện ra mình còn chưa thanh toán tiền. Tuy cô không có đủ tiền thật nhưng cũng không đến nỗi ăn quỵt của người ta, cùng lắm là ở lại rửa bát trả nợ là được chứ gì? ==
Nhưng sao không thấy người đuổi theo vậy nhỉ?
– Nè Nam Phong sao không thấy ai đuổi đánh chúng ta vậy?- Zyn không kìm được hỏi
Hắn nhíu mày nhìn cô
– Ý tôi là chúng ta vẫn chưa trả tiền!- Zn vội vàng phân bua
Liệu sáng mai trang nhất báo Ginza có giật tít dòng tin nóng “Đại thiếu gia họ Hoàng cùng cô gái bí ẩn thiếu tiền ăn quỵt nhà hàng năm sao Thượng Phúc, hiện đã bị công an bắt giữ”….
Nghĩ đến đây cả người Zyn bủn rủn
– Họ sẽ không đánh cô đâu!- Nam Phong lạnh lùng nói
– Tại sao?- Zyn thắc mắc, hắn có phải thần đâu mà biết trước được mọi việc
– Vì đó là nhà hàng…của nhà tôi!
– Đó là nhà hàng của nhà anh á?- Zyn không thể ngạc nhiên hơn, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao hắn ăn như heo, lãng phí thức ăn hết sức mà chẳng ai nói gì (Yo: bà chị mới là người lãng phí thức ăn đấy!- Zyn: hi sinh vì nghĩa vụ cao cả!)
– Vậy tức là tôi không phải trả tiền? Oh yeah!- Cô thét lên vì quá vui mừng mà không để ý rằng đang có rất nhiều người nhìn mình.
– Tăng thêm một tuần. Còn không mau về nhà- Nam Phong lạnh nhạt liếc nhìn con người đang hí hửng nhảy nhót bên cạnh
Zyn thoáng sững người. Không phải là hắn bắt cô tự cuốc bộ về nhà đấy chứ? Rõ ràng hắn là người bắt cóc cô đến nơi khỉ ho cò gáy này mà?
Mười giây cho suy nghĩ đuổi theo Nam Phong là quá chậm trễ, Zyn phát hiện ra hắn lên xe đi mất hút từ lúc nào. Bỏ theo sau làn khói dài như trêu ngươi tâm hồn vui sướng ban nãy của cô.
Bây giờ cô phải làm gì?
Đi bộ về nhà trong khi chính đường từ nhà ra đây cô còn không biết?
Bắt taxi về và chịu thêm một khoản tiền không nhỏ?
Một vấn đề thật nan giải xoay mòng mòng trong đầu Zyn, sớm biết thế này cô đã bám đuôi tên Nam Phong đó rồi. Giờ thì hay rồi, lạc giữa một nơi mình chẳng hề biết thật là khó chịu.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Zyn cũng phải băm môi chi ra vài trăm đồng để về nhà, dù sao cũng còn tốt hơn là lang thang ở đây.
Đang định sang đường tìm một chiếc taxi giá rẻ thì Zyn bị một bàn tay ấm áp kéo lại…
– Tiểu Phương, gặp cậu ở đây vui quá!
Zyn ngẩn ra nhìn người đang đứng trước mặt mình, là Minh Quân. Dạo này do Trang Anh lải nhải bên tai suốt ngày nên Zyn cũng bớt đi phần nào ấn tượng xấu về Minh Quân sau lần đầu gặp mặt. Dù sao cô cũng không có tính giận dai. Nhưng sao cậu ta lại gọi cô là Tiểu Phương ?
– Cậu gọi mình là…
– Tiểu Phương
– Sao lại gọi như vậy?- Zyn nhắc mắc. Từ bé đến giờ ngoại trừ một người gọi cô là Phương Phương còn lại ai cũng gọi là Zyn, hừm, không tính tên khỉ đột Nam Phong dám thêm chữ “ngố” chướng tai kia vào.
– Cậu không thấy gọi như vậy nghe rất dễ thương hay sao? Vừa nhẹ nhàng lại hiền dịu nữa nhé!- Minh Quân cười tươi
Zyn suýt ngã. Minh Quân cậu không biết rằng cái tên Tiểu Phương ấy mang đậm chất Trung Quốc sao? Không biết rằng mọi người đang tẩy chay dùng hàng Trung Quốc, ừm, bao gồm cả tên Trung Quốc nữa. Sao cậu ta chẳng yêu nước gì cả? Cô đang định nói gì đó thì Minh Quân vội hỏi
– Sao cậu lại ở đây? Đừng bảo bị lạc nhé!
– Đúng rồi đấy!- Zyn nói làm Minh Quân tròn mắt, cậu không ngờ mình đoán trúng phóc
Zyn rầu rĩ kể lại mọi việc cho Minh Quân nghe. Càng nghe gương mặt cậu càng đen lại, trông rất khó coi.
– Được rồi, mình sẽ đưa cậu về!- Minh Quân nói với vẻ mặt đầy khí chất anh hùng
– Thật hả?
– Với một điều kiện!- Câu sau của cậu làm Zyn tụt cảm xúc vô cùng
– Là gì thế?- Zyn xụ mặt hỏi
– Đi theo mình thì biết!- Không đợi cô kịp phản ứng, Minh Quân đã kéo tay Zyn đi
Bàn tay cậu thật ấm áp làm trái tim Zyn bỗng đập mạnh hơn bình thường, khuôn mặt nhỏ cũng dần đỏ ửng lên.
Cách đó không xa, trong chiếc Lambogini, Nam Phong đang mân mê bức ảnh, đôi mắt sắc lạnh chăm chú theo dõi hai người phía xa. Nhìn đôi mắt không chút biểu cảm ấy, người ta khó có thể biết hắn đang nghĩ cái gì.
Nơi Minh Quân dẫn cô tới là rạp chiếu phim 3H nổi tiếng. Hai bên tường treo đầy những tấm poster quảng cáo cho những bộ phim sắp trình chiếu. Trần của rạp phim được xây dựng theo lối cổ điển, vòm cao có gắn những bóng đèn tỏa ra thứ ánh sáng lung linh diệu kì làm Zyn thích mê. Đây chính là nơi cô ao ước được đến bấy lâu.
– Cậu xem phim gì?- Minh Quân vừa xem lịch trình chiếu của các bộ phim vừa quay sang hỏi Zyn
– Mình xem phim gì cũng được, hì- Zyn cười toe, được vào đây là cô đã hạnh phúc lắm rồi.
– Mình cho cậu chọn- Minh Quân phì cười, cô gái đứng trước mặt cậu thật đáng yêu
– Ưm, vậy xem ‘Tiên hắc ám’ nhé
– Ừ, chờ mình đi mua vé!- Minh Quân nói rồi chạy biến vào dòng người đông đúc đang xếp hàng chờ mua vé
Ít phút sau, Minh Quân lệ khệ đi ra, một tay cầm hai tấm vé xem phim, tay kia ôm đồm bắp rang bơ và cô-ca, trông cậu đi thật khó khăn. Zyn phì cười khi thấy bộ dạng ấy của Minh Quân, bèn chạy lại bê giúp cậu hai cốc cô- ca.
– Sao cậu mua nhanh vậy?- Zyn hướng ánh mắt ra dòng người xếp hàng dài tít tắp kia
– Người đẹp trai tất nhiên phải được nhường rồi!- Minh Quân nháy mắt với cô- Mau vào thôi
…
Zyn vừa tóm tép nhai bỏng ngô vừa chăm chú xem phim đến nỗi chẳng còn chú ý gì đến những chuyện khác. Đến giữa phim thì cũng là lúc bỏng ngô của cô hết sạch sành sanh.
– Minh Quân à, cậu còn bỏng ngô không?- Zyn quay sang hỏi Minh Quân, vừa thầm trách sao người ta cho ít bỏng ngô quá.
Bỗng cô sững người. Minh Quân đang ngủ quên từ lúc nào, không những thế, đầu cậu còn ngả lên vai cô lúc nào không hay. Zyn bật cười, rủ cô đi xem phim mà còn ngủ khì như vậy.
– Minh Quân, dậy…- Zyn tiếp tục sững người lần hai
Qua luồng ánh sáng mờ mờ phát ra từ phông chiếu, gương mặt đẹp như một thiên thần đó như phát ra tia ấm ấp, hiền hòa. Mái tóc nâu rủ xuống che đi vầng trán cao. Đôi môi đẹp như cánh hoa…
– Ưm…- Minh Quân đột nhiên mở mắt làm Zyn chưa kịp thu lại ánh mắt đắm đuối nhìn của mình
– Mình… mình định hỏi là cậu còn bỏng ngô…không?- Zyn lắp bắp hỏi, trống ngực đập thình thịch
Minh Quân không nói gì chỉ cười, rồi cầm cốc bỏng ngô của mình đưa cho Zyn.
– Cảm ơn!- Cô cố nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh nhất có thể
Trời ơi, bây giờ có cái lỗ nẻ nào cho cô chui xuống thì tốt biết mấy. Cái tính háo sắc đó xém chút nữa hại chết cô rồi!
Zyn băm môi, lén liếc mắt về phía Minh Quân nhưng chỉ thấy cậu đang chăm chú xem phim, đôi môi thoáng nét cười…
Cuối cùng thì buổi đi xem phim không theo mong muốn kia cũng kết thúc. Trái với vẻ vô cùng tự nhiên của Minh Quân, Zyn lại hơi có chút ngượng ngùng, có vẻ cô vẫn chưa quên đi sự cố ban nãy.
…
Khắp nơi bóng tối bao phủ, ánh đèn đường nhập nhoạng không đủ để soi sáng mọi thứ…
– Hắt xì…- Zyn xoa xoa hai cánh tay. Thật là…sao tối nay lại lạnh vậy chứ? Bây giờ đang là mùa hè mà.
Đang thầm nguyền rủa cái kiểu thời tiết trái mùa chết tiệt này thì một chiếc áp khoác mỏng được đắp lên vai Zyn.
– Hôm nay có giông lớn đó! Cậu không xem thời tiết à?- Minh Quân mỉm cười
– Ưm… phiền cậu quá, đã nói mình tự đi về được mà!
– Không sao, nhà cậu cũng gần mà
Không khí giữa hai người bỗng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau…
– Tiểu Phương…- Minh Quân bỗng gọi tên cô
– Hử?- Zyn quay sang
– Cho cậu!- Minh Quân đột nhiên dúi vào tay cô một vật gì đó. Chưa kịp để Zyn hiểu chuyện gì đã vẫy tay chào rồi đi mất.
Zyn đứng ngẩn người nhìn theo. Trên tay cô vẫn còn nắm chiếc áo khoác ấy…
~ ~ ~
– Mạc-Trang-Anh…cậu ra đây cho tớ!- Zyn vừa bước chân vào lớp đã gào tên nhỏ bạn om sòm
– Gì cưng?- Trang Anh mồm nhai tóp tép bim bim không để ý tới hiểm họa đang tiến gần đến chỗ mình, không thèm liếc cô bạn một cái
– Tấm ảnh kia đâu?- Zyn tiếp tục gào vào tai nhỏ
– Ảnh nào?- Tiếp tục thờ ơ
– Cái bức thảm họa nghệ thuật cậu chụp mình ấy!
– Trong cặp, nói trước à nha, mình không trả đâu- Trang Anh cười he he ra vẻ rất khoái trí mà không để ý thấy sắc mặt Zyn đã tối dần, tối dần
– Còn không mau mang ra!- Lần này là một tiếng động long trời lở đất
Zyn phồng mồm trợn mắt như dọa ma trẻ con làm Trang Anh hết hồn hết vía, vội vàng nghe lời răm rắp =.=
Trời ơi, chỉ tại con nhỏ này mà hôm qua Zyn bị đầy đọa cả về thể xác lẫn tinh thần. Tâm hồn non nớt của cô bị tên cường hào ác bá kia phủ lên màu đen u tối…(Yo: bà chị chém gió quá đà rồi đó!- Zyn: cho sinh động chút ^o^)
– Zyn ơi không thấy- Trang Anh rụt rè
– Hừm biết ngay mà! Chắc chắn là hắn lấy!- Zyn lẩm bẩm một mình
– Cậu nói gì thế ?- Nhỏ nhòm mặt cô
Zyn lườm Trang Anh một cái cháy mắt.
Bỗng cả hai nhìn ra phía cửa ra vào, nơi tập trung không biết bao nhiêu nữ sinh đang chỉ trỏ bàn tán, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tức giận.
– Trời ơi nhìn mặt vậy mà xảo quyệt- hs1
– Đúng là con nhỏ ác ôn- hs2
– Huhu tội nghiệp anh Phong của mình- hs3
Tiếng xì xào mỗi lúc một to, nội dung mỗi lúc một ác ý. Zyn và Trang Anh đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Giờ chào cờ trường Minh Thành…
Mọi thứ trật tự đúng theo tiêu chuẩn trường học nghiêm túc. Tiếng cô hiệu trưởng phát biểu đều đều, đôi lúc cao thấp theo từng thành tích học tập đã đạt được. Trên vòm lá phượng xanh mướt, những tia nắng ngọt như mật lướt qua từng chùm hoa mới hé nở.
Zyn ngồi ngọ nguậy dưới hàng của mình, cố nhớ xem mình đang đọc tới đoạn nào trong cuốn sách Minh Quân tặng.
“ Trường ta vinh dự có em Bạch Ánh Phương lớp 11A2 đạt giải nhất quốc gia Chương trình Tiếng Anh qua mạng Milk Flower. Xin mời em Bạch Ánh Phương lên sân khấu, chúng ta vỗ tay chúc mừng bạn” Giọng cô hiệu trưởng qua micro cao vút, xem ra cô đang rất vui mừng.
Bên dưới, Zyn mắt trợn ngược như ngáo ộp. Haha, xem kìa trong trường có người trùng cả họ cả tên với cô, học cũng cùng lớp nữa. Sao cô không biết nhỉ? ==
– Kìa lên đi!- Trang Anh huých nhẹ tay cô, nhắc
– Hả? Đâu phải mình, trùng tên thôi!- Zyn nhíu mày
– Là cậu chứ ai vào đây!- Nhỏ ủn lưng Zyn lên sân khấu
Giờ thì rõ ánh mắt của lũ con gái sáng nay là vì sao rồi! Zyn thầm than số mình khổ, lại một lần nữa đác tội với lũ con gái ở trường. Nhưng tại cô mà tên ác ma đó mới không được giải gì, dù sao Zyn cũng cảm thấy hơi có lỗi.
Nghĩ đến đây cô đưa mắt nhìn con người có sức hút như nam châm, dù thua vẫn có hàng tá em vây quanh. Xem ra cô lo hão rồi!
Tiếng vỗ tay lẹt đẹp được vài cái. Khi Zyn đi gần đến sân khấu thì có ai đó ngáng chân…
– Ối!- Cô ngã lộn nhào, “hun” đất ngay lập tức
Học sinh ở dưới được thêm một trận cười vỡ ruột
– Đó chẳng phải Miss MF sao? Sao lại ngã chỏng ngọng thế?
– Bis… bis…cú vồ ếch ngoạn mục
– Hứ, cho nhỏ đáng đời, dám đụng vào anh Phong!
– Haha, cười đau cả bụng
Zyn vội vàng đứng dậy, phủi chiếc váy dính đầy cát, nhanh nhẹn bước lên sân khấu. Tức thât, rõ là đứa nào chơi khăm , muốn cho cô bẽ mặt đây mà!
…
Vừa đi lên lớp, Trang Anh vừa nhăn mặt, bĩu môi
– Chọn bừa cũng trúng, số chị cũng đâu có xui!
– Không cần phải khen, tôi tự biết mình giỏi- Zyn không hề khách khí đáp lại
– Ủa mà sao nãy ngã vậy?- Nhỏ ra vẻ quan tâm
– Hừm, đừng nhắc nữa, nhỏ xấu tính nào chơi ác thôi!- Cô xị mặt lẩm bẩm
– Khổ thật- Trang Anh gật gù đồng cảm
– Hey, Tiểu Phương…
Zyn quay lại
– Cậu đã đọc cuốn sách mình tặng chưa?- Minh Quân mỉm cười, hỏi
– À, mình vẫn đang đọc
– A ha, hai người thân mật ghê ha!- Trang Anh cười đầy ẩn ý
– Ồ thì ra là siêu mỹ nữ- Minh Quân nhìn sang bên cạnh cô
– Đây là bạn thân của mình, Trang Anh- Zyn mỉm cười giới thiệu mặc dù biết rằng 100% là họ biết nhau
– Chúc mừng cậu nhé, từ trước tới nay chưa ai vượt qua được Nam Phong đâu!- Cậu nháy mắt
– Ờ, không có ai vượt thì mình sẽ vượt, hắn là cái quái gì chứ!- Giọng Zyn vô cùng hùng dũng
– Very good. Thế nhé, bye Tiểu Phương!- Minh Quân lặn một cách nhanh chóng ==
– Cậu ấy bị làm sao thế nhỉ- Zyn nhíu mày không hiểu nổi
– Đẹp trai quá đi mất!- Trang Anh ôm mặt tương tư
– 0.o
– Zyn ngố cô ra đánh đàn đi. Tôi muốn nghe
Zyn ngẩn người, hết nhìn Nam Phong lại quay sang nhìn chiếc đàn piano trắng, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
– Tôi không biết đánh!- Từ nhỏ đến giờ cô còn chưa chạm vào đàn lần nào hỏi làm sao biết đánh.
– Ảnh!- Nam Phong xoay xoay cái điện thoại trong tay
– Tôi… đánh- Zyn gằn từng chữ
Cô tiến về phía chiếc đàn và…đánh
Tính tính…tinh tinh…tăng tăng…tèn tèn….Một chuỗi những âm thanh làm “rung động lòng người” phát ra mỗi lúc một dữ dội.
– Cô hòa tấu cho heo nghe đấy hử?- Nam Phong trợn mắt nhìn cô
– Tôi….
Ngay lập tức, Zyn bị xách cổ, đá mông ra khỏi chiếc ghế một cách không thương tiếc và tất nhiên chiếc ghế được nhường cho Nam Phong.
Bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn. Một bản nhạc du dương, êm ái làm xao xuyến tâm hồn người nghe. Trông hắn bây giờ như một vị thiên sứ giáng trần mang theo muôn vàn ánh hào quang đẹp đẽ.
Zyn bỗng ngây người như phỗng, không hề biết bản nhạc đã kết thúc từ lúc nào và cũng không hề biết rằng Nam Phong đã đứng trước mặt, chăm chú quan sát cô.
– Cô ngắm đủ chưa?
– Hả?- Zyn giật bắn mình quay sang chỗ khác, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng
– Còn đứng đó mà e thẹn, tôi đi trước!- Nam Phong nói rồi cầm chiếc áo khoác đi thẳng
– Ê ê, chờ tôi đã- Zyn vội vội vàng vàng đuổi theo hắn
…
Đi khỏi nhà hàng một lúc sau Zyn mới phát hiện ra mình còn chưa thanh toán tiền. Tuy cô không có đủ tiền thật nhưng cũng không đến nỗi ăn quỵt của người ta, cùng lắm là ở lại rửa bát trả nợ là được chứ gì? ==
Nhưng sao không thấy người đuổi theo vậy nhỉ?
– Nè Nam Phong sao không thấy ai đuổi đánh chúng ta vậy?- Zyn không kìm được hỏi
Hắn nhíu mày nhìn cô
– Ý tôi là chúng ta vẫn chưa trả tiền!- Zn vội vàng phân bua
Liệu sáng mai trang nhất báo Ginza có giật tít dòng tin nóng “Đại thiếu gia họ Hoàng cùng cô gái bí ẩn thiếu tiền ăn quỵt nhà hàng năm sao Thượng Phúc, hiện đã bị công an bắt giữ”….
Nghĩ đến đây cả người Zyn bủn rủn
– Họ sẽ không đánh cô đâu!- Nam Phong lạnh lùng nói
– Tại sao?- Zyn thắc mắc, hắn có phải thần đâu mà biết trước được mọi việc
– Vì đó là nhà hàng…của nhà tôi!
– Đó là nhà hàng của nhà anh á?- Zyn không thể ngạc nhiên hơn, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao hắn ăn như heo, lãng phí thức ăn hết sức mà chẳng ai nói gì (Yo: bà chị mới là người lãng phí thức ăn đấy!- Zyn: hi sinh vì nghĩa vụ cao cả!)
– Vậy tức là tôi không phải trả tiền? Oh yeah!- Cô thét lên vì quá vui mừng mà không để ý rằng đang có rất nhiều người nhìn mình.
– Tăng thêm một tuần. Còn không mau về nhà- Nam Phong lạnh nhạt liếc nhìn con người đang hí hửng nhảy nhót bên cạnh
Zyn thoáng sững người. Không phải là hắn bắt cô tự cuốc bộ về nhà đấy chứ? Rõ ràng hắn là người bắt cóc cô đến nơi khỉ ho cò gáy này mà?
Mười giây cho suy nghĩ đuổi theo Nam Phong là quá chậm trễ, Zyn phát hiện ra hắn lên xe đi mất hút từ lúc nào. Bỏ theo sau làn khói dài như trêu ngươi tâm hồn vui sướng ban nãy của cô.
Bây giờ cô phải làm gì?
Đi bộ về nhà trong khi chính đường từ nhà ra đây cô còn không biết?
Bắt taxi về và chịu thêm một khoản tiền không nhỏ?
Một vấn đề thật nan giải xoay mòng mòng trong đầu Zyn, sớm biết thế này cô đã bám đuôi tên Nam Phong đó rồi. Giờ thì hay rồi, lạc giữa một nơi mình chẳng hề biết thật là khó chịu.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Zyn cũng phải băm môi chi ra vài trăm đồng để về nhà, dù sao cũng còn tốt hơn là lang thang ở đây.
Đang định sang đường tìm một chiếc taxi giá rẻ thì Zyn bị một bàn tay ấm áp kéo lại…
– Tiểu Phương, gặp cậu ở đây vui quá!
Zyn ngẩn ra nhìn người đang đứng trước mặt mình, là Minh Quân. Dạo này do Trang Anh lải nhải bên tai suốt ngày nên Zyn cũng bớt đi phần nào ấn tượng xấu về Minh Quân sau lần đầu gặp mặt. Dù sao cô cũng không có tính giận dai. Nhưng sao cậu ta lại gọi cô là Tiểu Phương ?
– Cậu gọi mình là…
– Tiểu Phương
– Sao lại gọi như vậy?- Zyn nhắc mắc. Từ bé đến giờ ngoại trừ một người gọi cô là Phương Phương còn lại ai cũng gọi là Zyn, hừm, không tính tên khỉ đột Nam Phong dám thêm chữ “ngố” chướng tai kia vào.
– Cậu không thấy gọi như vậy nghe rất dễ thương hay sao? Vừa nhẹ nhàng lại hiền dịu nữa nhé!- Minh Quân cười tươi
Zyn suýt ngã. Minh Quân cậu không biết rằng cái tên Tiểu Phương ấy mang đậm chất Trung Quốc sao? Không biết rằng mọi người đang tẩy chay dùng hàng Trung Quốc, ừm, bao gồm cả tên Trung Quốc nữa. Sao cậu ta chẳng yêu nước gì cả? Cô đang định nói gì đó thì Minh Quân vội hỏi
– Sao cậu lại ở đây? Đừng bảo bị lạc nhé!
– Đúng rồi đấy!- Zyn nói làm Minh Quân tròn mắt, cậu không ngờ mình đoán trúng phóc
Zyn rầu rĩ kể lại mọi việc cho Minh Quân nghe. Càng nghe gương mặt cậu càng đen lại, trông rất khó coi.
– Được rồi, mình sẽ đưa cậu về!- Minh Quân nói với vẻ mặt đầy khí chất anh hùng
– Thật hả?
– Với một điều kiện!- Câu sau của cậu làm Zyn tụt cảm xúc vô cùng
– Là gì thế?- Zyn xụ mặt hỏi
– Đi theo mình thì biết!- Không đợi cô kịp phản ứng, Minh Quân đã kéo tay Zyn đi
Bàn tay cậu thật ấm áp làm trái tim Zyn bỗng đập mạnh hơn bình thường, khuôn mặt nhỏ cũng dần đỏ ửng lên.
Cách đó không xa, trong chiếc Lambogini, Nam Phong đang mân mê bức ảnh, đôi mắt sắc lạnh chăm chú theo dõi hai người phía xa. Nhìn đôi mắt không chút biểu cảm ấy, người ta khó có thể biết hắn đang nghĩ cái gì.
Nơi Minh Quân dẫn cô tới là rạp chiếu phim 3H nổi tiếng. Hai bên tường treo đầy những tấm poster quảng cáo cho những bộ phim sắp trình chiếu. Trần của rạp phim được xây dựng theo lối cổ điển, vòm cao có gắn những bóng đèn tỏa ra thứ ánh sáng lung linh diệu kì làm Zyn thích mê. Đây chính là nơi cô ao ước được đến bấy lâu.
– Cậu xem phim gì?- Minh Quân vừa xem lịch trình chiếu của các bộ phim vừa quay sang hỏi Zyn
– Mình xem phim gì cũng được, hì- Zyn cười toe, được vào đây là cô đã hạnh phúc lắm rồi.
– Mình cho cậu chọn- Minh Quân phì cười, cô gái đứng trước mặt cậu thật đáng yêu
– Ưm, vậy xem ‘Tiên hắc ám’ nhé
– Ừ, chờ mình đi mua vé!- Minh Quân nói rồi chạy biến vào dòng người đông đúc đang xếp hàng chờ mua vé
Ít phút sau, Minh Quân lệ khệ đi ra, một tay cầm hai tấm vé xem phim, tay kia ôm đồm bắp rang bơ và cô-ca, trông cậu đi thật khó khăn. Zyn phì cười khi thấy bộ dạng ấy của Minh Quân, bèn chạy lại bê giúp cậu hai cốc cô- ca.
– Sao cậu mua nhanh vậy?- Zyn hướng ánh mắt ra dòng người xếp hàng dài tít tắp kia
– Người đẹp trai tất nhiên phải được nhường rồi!- Minh Quân nháy mắt với cô- Mau vào thôi
…
Zyn vừa tóm tép nhai bỏng ngô vừa chăm chú xem phim đến nỗi chẳng còn chú ý gì đến những chuyện khác. Đến giữa phim thì cũng là lúc bỏng ngô của cô hết sạch sành sanh.
– Minh Quân à, cậu còn bỏng ngô không?- Zyn quay sang hỏi Minh Quân, vừa thầm trách sao người ta cho ít bỏng ngô quá.
Bỗng cô sững người. Minh Quân đang ngủ quên từ lúc nào, không những thế, đầu cậu còn ngả lên vai cô lúc nào không hay. Zyn bật cười, rủ cô đi xem phim mà còn ngủ khì như vậy.
– Minh Quân, dậy…- Zyn tiếp tục sững người lần hai
Qua luồng ánh sáng mờ mờ phát ra từ phông chiếu, gương mặt đẹp như một thiên thần đó như phát ra tia ấm ấp, hiền hòa. Mái tóc nâu rủ xuống che đi vầng trán cao. Đôi môi đẹp như cánh hoa…
– Ưm…- Minh Quân đột nhiên mở mắt làm Zyn chưa kịp thu lại ánh mắt đắm đuối nhìn của mình
– Mình… mình định hỏi là cậu còn bỏng ngô…không?- Zyn lắp bắp hỏi, trống ngực đập thình thịch
Minh Quân không nói gì chỉ cười, rồi cầm cốc bỏng ngô của mình đưa cho Zyn.
– Cảm ơn!- Cô cố nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh nhất có thể
Trời ơi, bây giờ có cái lỗ nẻ nào cho cô chui xuống thì tốt biết mấy. Cái tính háo sắc đó xém chút nữa hại chết cô rồi!
Zyn băm môi, lén liếc mắt về phía Minh Quân nhưng chỉ thấy cậu đang chăm chú xem phim, đôi môi thoáng nét cười…
Cuối cùng thì buổi đi xem phim không theo mong muốn kia cũng kết thúc. Trái với vẻ vô cùng tự nhiên của Minh Quân, Zyn lại hơi có chút ngượng ngùng, có vẻ cô vẫn chưa quên đi sự cố ban nãy.
…
Khắp nơi bóng tối bao phủ, ánh đèn đường nhập nhoạng không đủ để soi sáng mọi thứ…
– Hắt xì…- Zyn xoa xoa hai cánh tay. Thật là…sao tối nay lại lạnh vậy chứ? Bây giờ đang là mùa hè mà.
Đang thầm nguyền rủa cái kiểu thời tiết trái mùa chết tiệt này thì một chiếc áp khoác mỏng được đắp lên vai Zyn.
– Hôm nay có giông lớn đó! Cậu không xem thời tiết à?- Minh Quân mỉm cười
– Ưm… phiền cậu quá, đã nói mình tự đi về được mà!
– Không sao, nhà cậu cũng gần mà
Không khí giữa hai người bỗng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ khác nhau…
– Tiểu Phương…- Minh Quân bỗng gọi tên cô
– Hử?- Zyn quay sang
– Cho cậu!- Minh Quân đột nhiên dúi vào tay cô một vật gì đó. Chưa kịp để Zyn hiểu chuyện gì đã vẫy tay chào rồi đi mất.
Zyn đứng ngẩn người nhìn theo. Trên tay cô vẫn còn nắm chiếc áo khoác ấy…
~ ~ ~
– Mạc-Trang-Anh…cậu ra đây cho tớ!- Zyn vừa bước chân vào lớp đã gào tên nhỏ bạn om sòm
– Gì cưng?- Trang Anh mồm nhai tóp tép bim bim không để ý tới hiểm họa đang tiến gần đến chỗ mình, không thèm liếc cô bạn một cái
– Tấm ảnh kia đâu?- Zyn tiếp tục gào vào tai nhỏ
– Ảnh nào?- Tiếp tục thờ ơ
– Cái bức thảm họa nghệ thuật cậu chụp mình ấy!
– Trong cặp, nói trước à nha, mình không trả đâu- Trang Anh cười he he ra vẻ rất khoái trí mà không để ý thấy sắc mặt Zyn đã tối dần, tối dần
– Còn không mau mang ra!- Lần này là một tiếng động long trời lở đất
Zyn phồng mồm trợn mắt như dọa ma trẻ con làm Trang Anh hết hồn hết vía, vội vàng nghe lời răm rắp =.=
Trời ơi, chỉ tại con nhỏ này mà hôm qua Zyn bị đầy đọa cả về thể xác lẫn tinh thần. Tâm hồn non nớt của cô bị tên cường hào ác bá kia phủ lên màu đen u tối…(Yo: bà chị chém gió quá đà rồi đó!- Zyn: cho sinh động chút ^o^)
– Zyn ơi không thấy- Trang Anh rụt rè
– Hừm biết ngay mà! Chắc chắn là hắn lấy!- Zyn lẩm bẩm một mình
– Cậu nói gì thế ?- Nhỏ nhòm mặt cô
Zyn lườm Trang Anh một cái cháy mắt.
Bỗng cả hai nhìn ra phía cửa ra vào, nơi tập trung không biết bao nhiêu nữ sinh đang chỉ trỏ bàn tán, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tức giận.
– Trời ơi nhìn mặt vậy mà xảo quyệt- hs1
– Đúng là con nhỏ ác ôn- hs2
– Huhu tội nghiệp anh Phong của mình- hs3
Tiếng xì xào mỗi lúc một to, nội dung mỗi lúc một ác ý. Zyn và Trang Anh đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
Giờ chào cờ trường Minh Thành…
Mọi thứ trật tự đúng theo tiêu chuẩn trường học nghiêm túc. Tiếng cô hiệu trưởng phát biểu đều đều, đôi lúc cao thấp theo từng thành tích học tập đã đạt được. Trên vòm lá phượng xanh mướt, những tia nắng ngọt như mật lướt qua từng chùm hoa mới hé nở.
Zyn ngồi ngọ nguậy dưới hàng của mình, cố nhớ xem mình đang đọc tới đoạn nào trong cuốn sách Minh Quân tặng.
“ Trường ta vinh dự có em Bạch Ánh Phương lớp 11A2 đạt giải nhất quốc gia Chương trình Tiếng Anh qua mạng Milk Flower. Xin mời em Bạch Ánh Phương lên sân khấu, chúng ta vỗ tay chúc mừng bạn” Giọng cô hiệu trưởng qua micro cao vút, xem ra cô đang rất vui mừng.
Bên dưới, Zyn mắt trợn ngược như ngáo ộp. Haha, xem kìa trong trường có người trùng cả họ cả tên với cô, học cũng cùng lớp nữa. Sao cô không biết nhỉ? ==
– Kìa lên đi!- Trang Anh huých nhẹ tay cô, nhắc
– Hả? Đâu phải mình, trùng tên thôi!- Zyn nhíu mày
– Là cậu chứ ai vào đây!- Nhỏ ủn lưng Zyn lên sân khấu
Giờ thì rõ ánh mắt của lũ con gái sáng nay là vì sao rồi! Zyn thầm than số mình khổ, lại một lần nữa đác tội với lũ con gái ở trường. Nhưng tại cô mà tên ác ma đó mới không được giải gì, dù sao Zyn cũng cảm thấy hơi có lỗi.
Nghĩ đến đây cô đưa mắt nhìn con người có sức hút như nam châm, dù thua vẫn có hàng tá em vây quanh. Xem ra cô lo hão rồi!
Tiếng vỗ tay lẹt đẹp được vài cái. Khi Zyn đi gần đến sân khấu thì có ai đó ngáng chân…
– Ối!- Cô ngã lộn nhào, “hun” đất ngay lập tức
Học sinh ở dưới được thêm một trận cười vỡ ruột
– Đó chẳng phải Miss MF sao? Sao lại ngã chỏng ngọng thế?
– Bis… bis…cú vồ ếch ngoạn mục
– Hứ, cho nhỏ đáng đời, dám đụng vào anh Phong!
– Haha, cười đau cả bụng
Zyn vội vàng đứng dậy, phủi chiếc váy dính đầy cát, nhanh nhẹn bước lên sân khấu. Tức thât, rõ là đứa nào chơi khăm , muốn cho cô bẽ mặt đây mà!
…
Vừa đi lên lớp, Trang Anh vừa nhăn mặt, bĩu môi
– Chọn bừa cũng trúng, số chị cũng đâu có xui!
– Không cần phải khen, tôi tự biết mình giỏi- Zyn không hề khách khí đáp lại
– Ủa mà sao nãy ngã vậy?- Nhỏ ra vẻ quan tâm
– Hừm, đừng nhắc nữa, nhỏ xấu tính nào chơi ác thôi!- Cô xị mặt lẩm bẩm
– Khổ thật- Trang Anh gật gù đồng cảm
– Hey, Tiểu Phương…
Zyn quay lại
– Cậu đã đọc cuốn sách mình tặng chưa?- Minh Quân mỉm cười, hỏi
– À, mình vẫn đang đọc
– A ha, hai người thân mật ghê ha!- Trang Anh cười đầy ẩn ý
– Ồ thì ra là siêu mỹ nữ- Minh Quân nhìn sang bên cạnh cô
– Đây là bạn thân của mình, Trang Anh- Zyn mỉm cười giới thiệu mặc dù biết rằng 100% là họ biết nhau
– Chúc mừng cậu nhé, từ trước tới nay chưa ai vượt qua được Nam Phong đâu!- Cậu nháy mắt
– Ờ, không có ai vượt thì mình sẽ vượt, hắn là cái quái gì chứ!- Giọng Zyn vô cùng hùng dũng
– Very good. Thế nhé, bye Tiểu Phương!- Minh Quân lặn một cách nhanh chóng ==
– Cậu ấy bị làm sao thế nhỉ- Zyn nhíu mày không hiểu nổi
– Đẹp trai quá đi mất!- Trang Anh ôm mặt tương tư
– 0.o
/39
|