Chồng trước Tạ Lệ tiết lộ, trong khoảng thời gian hai người ly hôn, mỗi tuần bọn họ đều liên lạc, riêng chỉ có tuần này là không có. Chuyện xảy ra đêm đó, có chứng cứ xác thực anh ta không hề ở đây, quan trọng nhất là, anh ta cũng không biết bên cạnh Tạ Lệ đã xảy ra chuyện gì.
Vân Tùng và Lộ Phi Nhi thất bại trở về, vừa về đến cục, những người khác cũng về, nhìn vẻ mặt của bọn họ, đoán chừng cũng không có thu hoạch gì. Mọi người cùng ngồi một chỗ, tập hợp tài liệu.
Đã tìm hiểu những người hàng xóm xung quanh nhà Tạ Lệ, chỉ có một người nhớ lại, tối hôm đó có nhìn thấy một người đàn ông, nói sơ qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà người này lại không tả được diện mạo của anh ta nên cũng như không, bởi vì trước đó Bành Vũ cũng đã dự đoán được hung thủ có tuổi tác tương tự.
Lộ Phi Nhi và Vân Tùng nản lòng về tới đội cảnh sát hình sự, cũng không có tâm trạng mà chào hỏi với mọi người, đem áo khoác đang cầm trong tay tùy tiện ném lên lưng ghế dựa, bản thân mình cũng không có hình tượng mà nằm bò trên bàn, Lý Thanh Lưu ngồi bên cạnh tiện tay sửa lại áo khoác cho Lộ Phi Nhi, nhìn cô một cái, sau đó cũng ngồi xuống, mở tài liệu trong tay ra, sau đó hỏi mọi người theo thứ tự. Anh hành động tự nhiên như vậy có lẽ không cảm thấy gì, nhưng trong mắt người khác thực là khơi dậy sóng to gió lớn, Lộ Phi Nhi cũng ý thức được cái gì, không dám nằm úp sấp tiếp nữa, đỏ mặt ngời dậy lo lắng nhìn mọi người. Kỳ thực, Lý Thanh Lưu vốn là tiêu điểm trong cảm nhận của mọi người, nhất nhất động của anh đều nằm trong mắt của mọi người. Tất cả mọi người đều thấy được, thậm chí cả Ninh Vệ Đông cũng thấy, nhưng mà tất cả mọi người đều coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc này, trong lòng Lộ Phi Nhi vô cùng mâu thuẫn, không biết bắt đầu từ khi nào, cô phát hiện bản thân mình đã động tâm với người cấp trên nhiều tuổi hơn mình này rồi, các loại biểu hiện mập mờ khiến cô động tâm, khiến cô vui vẻ, cảm giác như vậy quá quen thuộc, giống như lúc trước bản thân mình thầm mến Nhậm Vĩ vậy, sẽ luôn luôn lén lút chú ý đến nhất cử nhất động của anh, thậm chí còn vì những biểu hiện thân thiết ngẫu nhiên của anh mà mừng thầm không thôi. Nhưng mà Lộ Phi Nhi cũng sợ hãi, chuyện của Nhậm Vĩ đã cho cô một đả kích quá lớn, điều kiện hiện tại của bản thân, cũng không cho phép bản thân cô có suy nghĩ không an phận nào đối với người đàn ông này. Khúc mắc với Ninh Vệ Đông đã sớm trở thành đề tài chủ yếu để tất cả mọi người trong cục thảo luận trong giờ giải lao rồi, nếu bây giờ bản thân cô và cấp trên lại có dính dáng gì, vậy thì chắc chắn ảnh hưởng rất xấu đến tiếng tăm của bản thân. Cô sợ hãi rồi.
Công việc không hề tiến triển, chuyện tình cảm cũng rơi vào mê mang, bản thân Lộ Phi Nhi khó có được một ngày nghỉ, quyết định muốn trút hết nỗi lòng một phen, cô đến sân tập luyện của cục, ở đây giống như một cái sân vận động nhỏ, có các loại thiết bị tập luyện thể dục, cũng có sân đánh nhau kịch liệt, thường xuyên đến đây nhất là người của đội cảnh sát hình sự.
Bên ngoài, Lộ Phi Nhi nhìn thấy Tiễn Minh, cô ta cũng thấy Lộ Phi Nhi, trực tiếp đi thẳng tới. Muốn hỏi quan hệ của Lộ Phi Nhi và Tiễn Minh là gì, thực ra rất đơn giản, chính là kiểu cả hai đều không ưa nhau. Lộ Phi Nhi không thích Tiễn Minh mồm miệng bộc tuệch, ương bướng tổn thương người khác, mà Tiễn Minh cũng không thích bề ngoài điềm đạm của Lộ Phi Nhi.
“Thật là không ngờ đấy, cô cũng tới đây sao?” Tiễn Minh đi đến trước mặt Lộ Phi Nhi, với dáng vẻ hung hăng, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường, hôm nay cô ta mặc quần áo thể thao màu đỏ đen, trên trán vẫn còn đầy mồ hôi.
“Tôi tới rèn luyện.” Lộ Phi Nhi không lựa chọn đối chọi gay gắt với cô ta, cảm thấy không quan trọng.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên kĩ thuật, cũng không cần phải tới đây luyện tập chứ?”
“Ở trường học, chuyên ngành của tôi cũng không phải là kĩ thuật, hơn nữa coi như tôi cũng là một cảnh sát hình sự. Ở đây cũng không phải chỉ có một mình cô có thể tới.” Lộ Phi Nhi hiểu rõ ý tứ của cô ta, rất rõ ràng, đây là cô ta đang khiêu khích.
“Hừ hừ, phải không? Nếu không thì tới so với tôi một chút?”
“Được.”
Tiễn Minh có chút kinh ngạc, thật sự không ngờ Lộ Phi Nhi đồng ý thoải mái như vậy, chỉ có điều cô ta rất tin tưởng bản thân mình, cô ta không tin Lộ Phi Nhi có thể đánh qua cô ta. Có thể là bản thân mình ghen tỵ với vẻ mặt xinh đẹp của cô, cũng có thể là không quen nhìn thái độ của Lộ Phi Nhi, thậm chí ấm ức bởi vì cô chiếm được rất nhiều người đàn ông yêu thích. Tóm lại, Tiễn Minh chính là muốn thừa cơ hội này có thể dạy bảo cô một phen.
Phía đông sân tập có một đài đấu quyền anh, dưới đài một chút tất cả đồng nghiệp trong cục đều ở đó, thậm chí Vân Tùng và Chu Kiên cũng ở đây, khi bọn họ thấy hai cô gái bước lên đài, cả hai đều kinh ngạc đình chỉ động tác.
“Có quy tắc gì không?” Lộ Phi Nhi thả ba lô xuống đài, bắt đầu khởi động một chút. Cho dù sắp tới cuộc chiến ác liệt, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra sát khí trong mắt cô.
“Ừ, vậy thì không đánh lên mặt là được rồi, để khỏi có người đau lòng.”
Những lời này không thể nghi ngờ là chọc giận Lộ Phi Nhi, cô ghét nhất bị nói như vậy, lại nhìn thái độ của Tiễn Minh, quả thực là đang nói Lộ Phi Nhi cô là một người phụ nữ dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, đây thật sự là một sỉ nhục lớn.
Tiễn Minh ra tay trước, quả đấm của cô ta rất có lực, Lộ Phi Nhi đều là mạo hiểm tránh thoát. Nhưng mà càng né tránh, Tiễn Minh lại càng công kích điên cuồng, Lộ Phi Nhi nghĩ muốn xem thực hư của cô ta lqd trước, thăm dò chiêu số của cô ta. Không thể không nói, làm một người phụ nữ, sức lực của Tiễn Minh vẫn rất đầy đủ. Sau đó, bụng Lộ Phi Nhi bị đánh một quyền tàn nhẫn. Xem thế này, Lộ Phi Nhi cũng phát hỏa, lúc này mới chính thức đánh trả. Sức lực của Tiễn Minh so với Lộ Phi Nhi thì tốt, nhưng mà sự mềm dẻo của cơ thể Lộ Phi Nhi lại tốt, nên phản ứng cũng nhanh hơn. Nhất là kỹ thuật đánh nhau kịch liệt, Judo và Takewondo tổng hợp lại. Cho nên ở phương diện tấn công, rất nhanh Tiễn Minh đã phát hiện sự chênh lệch của bản thân với Lộ Phi Nhi. Trước mặt Lộ Phi Nhi, bản thân mình giống như một con người lỗ mãng, không có một chút cách thức nào. Quan trọng nhất là, trên người Lộ Phi Nhi có một loại sức mạnh không chịu khuất phục. Lộ Phi Nhi chuẩn bị xoay một vòng, Tiễn Minh lập tức muốn ngã xuống đất, nhưng mà thế tân công của Lộ Phi Nhi lại bị ngăn cản, cô bị Lý Thanh Lưu ôm lấy từ phía sau. Rất nhanh Lộ Phi Nhi liền biết là ai, có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cô là lại không bị cô phát hiện, trước mắt mới chỉ có một người này.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, người xem dưới đài kinh ngạc không nói ra lời, “Tiễn Minh, cô thua rồi. Đến đây là kết thúc.” Lý Thanh Lưu nói với Tiễn Minh đang thở hổn hển, nhưng vẫn không buông Lộ Phi Nhi ra. Anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên mình người đẹp, điều này làm cho anh có phần không muốn buông ra. Nhưng mà dưới cái nhìn lom lom của mọi người, Lộ Phi Nhi tỉnh táo có vẻ mau, nhanh chóng mở khoảng, hành động của cô khiến Lý Thanh Lưu nhíu mày, vô cùng mất hứng.
“Tiễn Minh, hai người đây là đang...so tài?” Chu Kiến hỏi ra tiếng lòng của mọi người, chỉ có điều Tiễn Minh không có tâm trạng trả lời anh, thu dọn xong đồ đạc của mình, nhanh chóng rời khỏi. Ai cũng không dám hỏi cô ta nữa. Bên này, mặt Lộ Phi Nhi đỏ bừng, cũng nhảy xuống đài, đi đến chỗ luyện tập vũ khí bên cạnh. Lý Thanh Lưu cũng không đi cùng.
“Tôi nói này Vân Tùng, cậu nói xem phụ nữ với nhau mà nhìn không vừa mắt chuyện tình cảm cũng dùng sức mạnh để giải quyết sao?” Chu Kiến lấy tay đẩy người Vân Tùng một phen.
“Ha ha, cũng đều giống nhau thôi, nhất là lúc phụ nữ ghen, so với đàn ông càng đáng sợ hơn.” Vân Tùng nhìn Lộ Phi Nhi một chút, lại nhìn đội trưởng một hồi, dường như anh đã nhận ra một chút vấn đề.
“Ừ, cậu nói cũng đúng.” Chu Kiến cũng cảm thán nói, nhưng mà anh lại không biết, thực ra Vân Tùng là có ngụ ý khác.
Hiện tại trong lòng Lộ Phi Nhi vô cùng buồn bực, cô cảm thấy bản thân mình đã quá xúc động, dù cho thật sự đọ sức với Tiễn Minh một chút cũng không cần phải trước mặt nhiều người như vậy chứ! Mà quan trọng nhất là còn bị Lý Thanh Lưu cản trở. Nhìn những đồng nghiệp xung quanh, mặc dù bọn họ vẫn không tỏ vẻ gì nhưng mà bản thân cô thật sự quá lỗ mãng rồi.
Không đầy một lát, Lộ Phi Nhi thật sự ngồi không yên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cũng không chào hỏi mọi người một tiếng, trực tiếp rời đi. Thật ra Lý Thanh Lưu vẫn luôn chú ý đến cô gái đang buồn phiền này, với sự hiểu biết của anh về Lộ Phi Nhi, hiện tại cô bé này nhất định vô cùng không được tự nhiên, nghĩ tới đây cũng bước đi theo.
Nếu tâm trạng con người không tốt, nhất định cũng không có tâm tình nấu cơm, nhưng mà Lộ Phi Nhi lại muốn ăn gì đó ngon một chút. Lộ Phi Nhi là người như vậy, bình thường ở nhà sẽ tự mình nấu cơm, buổi trưa ăn cơm ở căn tin đơn vị, nếu như buổi tối tăng ca, thì cũng chỉ ứng phó qua loa mà thôi. Hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên cô quyết định đến quán cơm gần đây ăn ngon một chút,Mới vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn tới, chỉ có điều rất nhanh, có một bóng người ngồi xuống phía đối diện, sau đó lấy thực đơn trong tay cô đi.
“Đi thôi, tôi mời cô ăn lẩu uống bia.” Là Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi có hơi phản ứng không kịp, nhưng mà Lý Thanh Lưu là người vô cùng bá đạo, căn bản là không cô cơ hội để từ chối, cứ như vậy, dưới cái nhìn hầm hầm của nhân viên phục vụ, Lộ Phi Nhi chỉ có thể đứng dậy, đi theo Lý Thanh Lưu mà thôi.
Lý Thanh Lưu lái xe đến, không phải xe của cục, mà là một chiếc xe Audi cá nhân, Lộ Phi Nhi ngồi trên xe cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Đến một quán lẩu khá lớn, nhân viên phục vụ hướng dẫn bọn họ đến một phòng bao. Thì ra Lý Thanh Lưu đã sớm đặt trước, hơn nữa cũng không có người khác nên Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
“Hôm nay đánh rất thoải mái nhỉ!” Lý Thanh Lưu liếc cô một cái.
“Hả... Chúng tôi chỉ là đọ sức môt chút thôi.” Lộ Phi Nhi nhỏ giọng nói
“À... Phải không?” Lý Thanh Lưu cũng không truy hỏi nữa, “Nhà cô ở đâu? Tôi chỉ biết quê cô, tôi nhớ hình như là...”
“Đúng vậy ạ! Làm sao anh biết?” Vừa hỏi xong Lộ Phi Nhi liền thấy hối hận, nhất định là Lý Thanh Lưu đã xem qua lý lịch của cô rồi.
“Ở đó có anh đào không?”
“Có chứ! Chỉ có điều nó không giống với loại lần trước anh cho tôi, nhưng mà ăn ngon hơn, lại thêm hương vị.” Nói đến cái này, Lộ Phi Nhi có vẻ thả lỏng không ít.
“Tôi vẫn luôn lớn lên trong thành phố, chỉ nếm qua mấy lần loại anh đào mà cô nói, vẫn là lúc còn bé, tôi nhớ ăn rất ngon, nhưng mà hiện tại lại không ăn được rồi. Cho dù là có, dường như cũng còn mùi vị như lúc trước nữa rồi.” Lý Thanh Lưu nói tới đây, để lộ ra một tia tiếc nuối, ngay cả Lộ Phi Nhi cũng chưa từng thấy qua.
“Đó là đương nhiên rồi, anh đào ở nông thôn đều là do tự gia đình mình trồng lấy, sinh sống trong sân nhà mình, hơn nữa lại không dùng phân bón và thuốc trừ sâu, cũng rất ít bị ô nhiễm, kỳ thực, tôi cảm thấy quan trọng có thể là tâm tính thay đổi, anh đào không bị úng là ăn ngon nhất rồi.” Lộ Phi Nhi nói tới đây cũng nhớ nhà rồi.
Lý Thanh Lưu đột nhiên dừng xe, anh thấy có một cái quán nhỏ ven đường, đó là một ông chủ bị tàn tật, Lộ Phi Nhi cũng bước xuống, cô cũng phát hiện cái quán nhỏ này bán nhiều thứ rất đẹp mắt, bản tính của lqd con gái luôn rất thích những đồ chơi khéo léo, Lộ Phi Nhi có vẻ ngoài ý muốn, Lý Thanh Lưu vậy mà lại mua một cái móc treo điện thoại di động, trứng chim lớn nhỏ, một con thỏ tạo dáng, lông lá xù xì, thật đáng yêu, Lý Thanh Lưu nắm lấy hai lỗ tai con thỏ, nhìn tỉ mỉ, rồi lại nhìn Lộ Phi Nhi, dường như có vẻ rất giống nhau.
“Không phải giống như tôi đang nghĩ chứ?” Ý của Lộ Phi Nhi là, anh hẳn là không phải lấy tôi so với con thỏ chứ?
“Đương nhiên không phải, lần trước ở nơi khác tôi nhìn thấy cái này, khi đó tôi cảm thấy nó rất giống với cô, như thế nào?” Cái này mà lại nói không giống như cô nghĩ sao? Lý Thanh Lưu anh là người trước sau như một thích trộm đổi ý niệm, Lộ Phi Nhi mở to hai mắt nhìn anh, Lý Thanh Lưu lại làm như không có gì, trả tiền xong liền lôi kéo Lộ Phi Nhi rời đi.
Vân Tùng và Lộ Phi Nhi thất bại trở về, vừa về đến cục, những người khác cũng về, nhìn vẻ mặt của bọn họ, đoán chừng cũng không có thu hoạch gì. Mọi người cùng ngồi một chỗ, tập hợp tài liệu.
Đã tìm hiểu những người hàng xóm xung quanh nhà Tạ Lệ, chỉ có một người nhớ lại, tối hôm đó có nhìn thấy một người đàn ông, nói sơ qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà người này lại không tả được diện mạo của anh ta nên cũng như không, bởi vì trước đó Bành Vũ cũng đã dự đoán được hung thủ có tuổi tác tương tự.
Lộ Phi Nhi và Vân Tùng nản lòng về tới đội cảnh sát hình sự, cũng không có tâm trạng mà chào hỏi với mọi người, đem áo khoác đang cầm trong tay tùy tiện ném lên lưng ghế dựa, bản thân mình cũng không có hình tượng mà nằm bò trên bàn, Lý Thanh Lưu ngồi bên cạnh tiện tay sửa lại áo khoác cho Lộ Phi Nhi, nhìn cô một cái, sau đó cũng ngồi xuống, mở tài liệu trong tay ra, sau đó hỏi mọi người theo thứ tự. Anh hành động tự nhiên như vậy có lẽ không cảm thấy gì, nhưng trong mắt người khác thực là khơi dậy sóng to gió lớn, Lộ Phi Nhi cũng ý thức được cái gì, không dám nằm úp sấp tiếp nữa, đỏ mặt ngời dậy lo lắng nhìn mọi người. Kỳ thực, Lý Thanh Lưu vốn là tiêu điểm trong cảm nhận của mọi người, nhất nhất động của anh đều nằm trong mắt của mọi người. Tất cả mọi người đều thấy được, thậm chí cả Ninh Vệ Đông cũng thấy, nhưng mà tất cả mọi người đều coi như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc này, trong lòng Lộ Phi Nhi vô cùng mâu thuẫn, không biết bắt đầu từ khi nào, cô phát hiện bản thân mình đã động tâm với người cấp trên nhiều tuổi hơn mình này rồi, các loại biểu hiện mập mờ khiến cô động tâm, khiến cô vui vẻ, cảm giác như vậy quá quen thuộc, giống như lúc trước bản thân mình thầm mến Nhậm Vĩ vậy, sẽ luôn luôn lén lút chú ý đến nhất cử nhất động của anh, thậm chí còn vì những biểu hiện thân thiết ngẫu nhiên của anh mà mừng thầm không thôi. Nhưng mà Lộ Phi Nhi cũng sợ hãi, chuyện của Nhậm Vĩ đã cho cô một đả kích quá lớn, điều kiện hiện tại của bản thân, cũng không cho phép bản thân cô có suy nghĩ không an phận nào đối với người đàn ông này. Khúc mắc với Ninh Vệ Đông đã sớm trở thành đề tài chủ yếu để tất cả mọi người trong cục thảo luận trong giờ giải lao rồi, nếu bây giờ bản thân cô và cấp trên lại có dính dáng gì, vậy thì chắc chắn ảnh hưởng rất xấu đến tiếng tăm của bản thân. Cô sợ hãi rồi.
Công việc không hề tiến triển, chuyện tình cảm cũng rơi vào mê mang, bản thân Lộ Phi Nhi khó có được một ngày nghỉ, quyết định muốn trút hết nỗi lòng một phen, cô đến sân tập luyện của cục, ở đây giống như một cái sân vận động nhỏ, có các loại thiết bị tập luyện thể dục, cũng có sân đánh nhau kịch liệt, thường xuyên đến đây nhất là người của đội cảnh sát hình sự.
Bên ngoài, Lộ Phi Nhi nhìn thấy Tiễn Minh, cô ta cũng thấy Lộ Phi Nhi, trực tiếp đi thẳng tới. Muốn hỏi quan hệ của Lộ Phi Nhi và Tiễn Minh là gì, thực ra rất đơn giản, chính là kiểu cả hai đều không ưa nhau. Lộ Phi Nhi không thích Tiễn Minh mồm miệng bộc tuệch, ương bướng tổn thương người khác, mà Tiễn Minh cũng không thích bề ngoài điềm đạm của Lộ Phi Nhi.
“Thật là không ngờ đấy, cô cũng tới đây sao?” Tiễn Minh đi đến trước mặt Lộ Phi Nhi, với dáng vẻ hung hăng, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường, hôm nay cô ta mặc quần áo thể thao màu đỏ đen, trên trán vẫn còn đầy mồ hôi.
“Tôi tới rèn luyện.” Lộ Phi Nhi không lựa chọn đối chọi gay gắt với cô ta, cảm thấy không quan trọng.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên kĩ thuật, cũng không cần phải tới đây luyện tập chứ?”
“Ở trường học, chuyên ngành của tôi cũng không phải là kĩ thuật, hơn nữa coi như tôi cũng là một cảnh sát hình sự. Ở đây cũng không phải chỉ có một mình cô có thể tới.” Lộ Phi Nhi hiểu rõ ý tứ của cô ta, rất rõ ràng, đây là cô ta đang khiêu khích.
“Hừ hừ, phải không? Nếu không thì tới so với tôi một chút?”
“Được.”
Tiễn Minh có chút kinh ngạc, thật sự không ngờ Lộ Phi Nhi đồng ý thoải mái như vậy, chỉ có điều cô ta rất tin tưởng bản thân mình, cô ta không tin Lộ Phi Nhi có thể đánh qua cô ta. Có thể là bản thân mình ghen tỵ với vẻ mặt xinh đẹp của cô, cũng có thể là không quen nhìn thái độ của Lộ Phi Nhi, thậm chí ấm ức bởi vì cô chiếm được rất nhiều người đàn ông yêu thích. Tóm lại, Tiễn Minh chính là muốn thừa cơ hội này có thể dạy bảo cô một phen.
Phía đông sân tập có một đài đấu quyền anh, dưới đài một chút tất cả đồng nghiệp trong cục đều ở đó, thậm chí Vân Tùng và Chu Kiên cũng ở đây, khi bọn họ thấy hai cô gái bước lên đài, cả hai đều kinh ngạc đình chỉ động tác.
“Có quy tắc gì không?” Lộ Phi Nhi thả ba lô xuống đài, bắt đầu khởi động một chút. Cho dù sắp tới cuộc chiến ác liệt, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra sát khí trong mắt cô.
“Ừ, vậy thì không đánh lên mặt là được rồi, để khỏi có người đau lòng.”
Những lời này không thể nghi ngờ là chọc giận Lộ Phi Nhi, cô ghét nhất bị nói như vậy, lại nhìn thái độ của Tiễn Minh, quả thực là đang nói Lộ Phi Nhi cô là một người phụ nữ dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, đây thật sự là một sỉ nhục lớn.
Tiễn Minh ra tay trước, quả đấm của cô ta rất có lực, Lộ Phi Nhi đều là mạo hiểm tránh thoát. Nhưng mà càng né tránh, Tiễn Minh lại càng công kích điên cuồng, Lộ Phi Nhi nghĩ muốn xem thực hư của cô ta lqd trước, thăm dò chiêu số của cô ta. Không thể không nói, làm một người phụ nữ, sức lực của Tiễn Minh vẫn rất đầy đủ. Sau đó, bụng Lộ Phi Nhi bị đánh một quyền tàn nhẫn. Xem thế này, Lộ Phi Nhi cũng phát hỏa, lúc này mới chính thức đánh trả. Sức lực của Tiễn Minh so với Lộ Phi Nhi thì tốt, nhưng mà sự mềm dẻo của cơ thể Lộ Phi Nhi lại tốt, nên phản ứng cũng nhanh hơn. Nhất là kỹ thuật đánh nhau kịch liệt, Judo và Takewondo tổng hợp lại. Cho nên ở phương diện tấn công, rất nhanh Tiễn Minh đã phát hiện sự chênh lệch của bản thân với Lộ Phi Nhi. Trước mặt Lộ Phi Nhi, bản thân mình giống như một con người lỗ mãng, không có một chút cách thức nào. Quan trọng nhất là, trên người Lộ Phi Nhi có một loại sức mạnh không chịu khuất phục. Lộ Phi Nhi chuẩn bị xoay một vòng, Tiễn Minh lập tức muốn ngã xuống đất, nhưng mà thế tân công của Lộ Phi Nhi lại bị ngăn cản, cô bị Lý Thanh Lưu ôm lấy từ phía sau. Rất nhanh Lộ Phi Nhi liền biết là ai, có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cô là lại không bị cô phát hiện, trước mắt mới chỉ có một người này.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, người xem dưới đài kinh ngạc không nói ra lời, “Tiễn Minh, cô thua rồi. Đến đây là kết thúc.” Lý Thanh Lưu nói với Tiễn Minh đang thở hổn hển, nhưng vẫn không buông Lộ Phi Nhi ra. Anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên mình người đẹp, điều này làm cho anh có phần không muốn buông ra. Nhưng mà dưới cái nhìn lom lom của mọi người, Lộ Phi Nhi tỉnh táo có vẻ mau, nhanh chóng mở khoảng, hành động của cô khiến Lý Thanh Lưu nhíu mày, vô cùng mất hứng.
“Tiễn Minh, hai người đây là đang...so tài?” Chu Kiến hỏi ra tiếng lòng của mọi người, chỉ có điều Tiễn Minh không có tâm trạng trả lời anh, thu dọn xong đồ đạc của mình, nhanh chóng rời khỏi. Ai cũng không dám hỏi cô ta nữa. Bên này, mặt Lộ Phi Nhi đỏ bừng, cũng nhảy xuống đài, đi đến chỗ luyện tập vũ khí bên cạnh. Lý Thanh Lưu cũng không đi cùng.
“Tôi nói này Vân Tùng, cậu nói xem phụ nữ với nhau mà nhìn không vừa mắt chuyện tình cảm cũng dùng sức mạnh để giải quyết sao?” Chu Kiến lấy tay đẩy người Vân Tùng một phen.
“Ha ha, cũng đều giống nhau thôi, nhất là lúc phụ nữ ghen, so với đàn ông càng đáng sợ hơn.” Vân Tùng nhìn Lộ Phi Nhi một chút, lại nhìn đội trưởng một hồi, dường như anh đã nhận ra một chút vấn đề.
“Ừ, cậu nói cũng đúng.” Chu Kiến cũng cảm thán nói, nhưng mà anh lại không biết, thực ra Vân Tùng là có ngụ ý khác.
Hiện tại trong lòng Lộ Phi Nhi vô cùng buồn bực, cô cảm thấy bản thân mình đã quá xúc động, dù cho thật sự đọ sức với Tiễn Minh một chút cũng không cần phải trước mặt nhiều người như vậy chứ! Mà quan trọng nhất là còn bị Lý Thanh Lưu cản trở. Nhìn những đồng nghiệp xung quanh, mặc dù bọn họ vẫn không tỏ vẻ gì nhưng mà bản thân cô thật sự quá lỗ mãng rồi.
Không đầy một lát, Lộ Phi Nhi thật sự ngồi không yên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cũng không chào hỏi mọi người một tiếng, trực tiếp rời đi. Thật ra Lý Thanh Lưu vẫn luôn chú ý đến cô gái đang buồn phiền này, với sự hiểu biết của anh về Lộ Phi Nhi, hiện tại cô bé này nhất định vô cùng không được tự nhiên, nghĩ tới đây cũng bước đi theo.
Nếu tâm trạng con người không tốt, nhất định cũng không có tâm tình nấu cơm, nhưng mà Lộ Phi Nhi lại muốn ăn gì đó ngon một chút. Lộ Phi Nhi là người như vậy, bình thường ở nhà sẽ tự mình nấu cơm, buổi trưa ăn cơm ở căn tin đơn vị, nếu như buổi tối tăng ca, thì cũng chỉ ứng phó qua loa mà thôi. Hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên cô quyết định đến quán cơm gần đây ăn ngon một chút,Mới vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn tới, chỉ có điều rất nhanh, có một bóng người ngồi xuống phía đối diện, sau đó lấy thực đơn trong tay cô đi.
“Đi thôi, tôi mời cô ăn lẩu uống bia.” Là Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi có hơi phản ứng không kịp, nhưng mà Lý Thanh Lưu là người vô cùng bá đạo, căn bản là không cô cơ hội để từ chối, cứ như vậy, dưới cái nhìn hầm hầm của nhân viên phục vụ, Lộ Phi Nhi chỉ có thể đứng dậy, đi theo Lý Thanh Lưu mà thôi.
Lý Thanh Lưu lái xe đến, không phải xe của cục, mà là một chiếc xe Audi cá nhân, Lộ Phi Nhi ngồi trên xe cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Đến một quán lẩu khá lớn, nhân viên phục vụ hướng dẫn bọn họ đến một phòng bao. Thì ra Lý Thanh Lưu đã sớm đặt trước, hơn nữa cũng không có người khác nên Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.
“Hôm nay đánh rất thoải mái nhỉ!” Lý Thanh Lưu liếc cô một cái.
“Hả... Chúng tôi chỉ là đọ sức môt chút thôi.” Lộ Phi Nhi nhỏ giọng nói
“À... Phải không?” Lý Thanh Lưu cũng không truy hỏi nữa, “Nhà cô ở đâu? Tôi chỉ biết quê cô, tôi nhớ hình như là...”
“Đúng vậy ạ! Làm sao anh biết?” Vừa hỏi xong Lộ Phi Nhi liền thấy hối hận, nhất định là Lý Thanh Lưu đã xem qua lý lịch của cô rồi.
“Ở đó có anh đào không?”
“Có chứ! Chỉ có điều nó không giống với loại lần trước anh cho tôi, nhưng mà ăn ngon hơn, lại thêm hương vị.” Nói đến cái này, Lộ Phi Nhi có vẻ thả lỏng không ít.
“Tôi vẫn luôn lớn lên trong thành phố, chỉ nếm qua mấy lần loại anh đào mà cô nói, vẫn là lúc còn bé, tôi nhớ ăn rất ngon, nhưng mà hiện tại lại không ăn được rồi. Cho dù là có, dường như cũng còn mùi vị như lúc trước nữa rồi.” Lý Thanh Lưu nói tới đây, để lộ ra một tia tiếc nuối, ngay cả Lộ Phi Nhi cũng chưa từng thấy qua.
“Đó là đương nhiên rồi, anh đào ở nông thôn đều là do tự gia đình mình trồng lấy, sinh sống trong sân nhà mình, hơn nữa lại không dùng phân bón và thuốc trừ sâu, cũng rất ít bị ô nhiễm, kỳ thực, tôi cảm thấy quan trọng có thể là tâm tính thay đổi, anh đào không bị úng là ăn ngon nhất rồi.” Lộ Phi Nhi nói tới đây cũng nhớ nhà rồi.
Lý Thanh Lưu đột nhiên dừng xe, anh thấy có một cái quán nhỏ ven đường, đó là một ông chủ bị tàn tật, Lộ Phi Nhi cũng bước xuống, cô cũng phát hiện cái quán nhỏ này bán nhiều thứ rất đẹp mắt, bản tính của lqd con gái luôn rất thích những đồ chơi khéo léo, Lộ Phi Nhi có vẻ ngoài ý muốn, Lý Thanh Lưu vậy mà lại mua một cái móc treo điện thoại di động, trứng chim lớn nhỏ, một con thỏ tạo dáng, lông lá xù xì, thật đáng yêu, Lý Thanh Lưu nắm lấy hai lỗ tai con thỏ, nhìn tỉ mỉ, rồi lại nhìn Lộ Phi Nhi, dường như có vẻ rất giống nhau.
“Không phải giống như tôi đang nghĩ chứ?” Ý của Lộ Phi Nhi là, anh hẳn là không phải lấy tôi so với con thỏ chứ?
“Đương nhiên không phải, lần trước ở nơi khác tôi nhìn thấy cái này, khi đó tôi cảm thấy nó rất giống với cô, như thế nào?” Cái này mà lại nói không giống như cô nghĩ sao? Lý Thanh Lưu anh là người trước sau như một thích trộm đổi ý niệm, Lộ Phi Nhi mở to hai mắt nhìn anh, Lý Thanh Lưu lại làm như không có gì, trả tiền xong liền lôi kéo Lộ Phi Nhi rời đi.
/57
|