Edit: Mộc Khuê
Nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, nhưng Lục Tắc Linh chậm chạp không dám bước tới gần.
Ông viết kiểu chữ của Vương Hi Chi《 lan đình tập tự 》, bắt chước lối chữ thảo gần như không sai một chữ, người đứng xem đều tấm tắt khen ngợi.
Lục Tắc Linh không xa cũng không gần nhìn ông. Ông viết hết ba lần, cho đến khi hoàng hôn gần đến, mới xách thùng nước đi về nhà.
Lục Tắc Linh im lặng đi theo, giữ một khoảng cách vừa đủ ( không quá gần nhưng cũng không xa) nhìn bóng lưng của ông. Đèn đường vàng tạo một tầng sáng xung quanh ông. Bước chân của ông đã mang dáng vẻ của người già. Lục Tắc Linh trong lòng chua xót không nói nên lời .
Ông dừng lại ở trước khu dân cư cũ kĩ. Lục Tắc Linh chậm chạp đến gần, cúi đầu đứng sau lưng ông, thận trọng gọi một tiếng: “Cha”.
Dường như đã cách thiên sơn vạn thủy (mình thấy câu này để nguyên văn nghe hay hơn), lại cách xa cuộc sống biến đổi, hết thảy cũng đều là hồi ức. Ngay cả lời nói cũng đều xa lạ. Thời điểm Lục Tắc Linh gọi cái xưng hô đó, âm thanh nghẹn ngào không tưởng.
Ông không quay đầu lại, chỉ lấy chìa khóa ở trong túi tiền mở cửa sắt trước nhà. Ông mở cửa, nhưng lại không muốn cho Lục Tắc Linh đi vào. Cuối cùng lạnh nhạt trả lời: “Cô nhận lầm người, ta không phải ba cô”
Một giây kia cửa sắt đóng lại, Lục Tắc Linh đã muốn khóc không thành tiếng. Nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt, Lục Tắc Linh nhìn ba lảo đảo bước lên trên lầu. cô đứng sát vào cửa sắt nghe tiếng bước chân của ông, cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất cô cũng chưa đi khỏi.
Liên tục mấy ngày Lục Tắc Linh đều đi tìm ba mình, nhưng không biết là có phải cố ý hay không trốn cô ông không đến quảng trường viết chữ nữa, hỏi hang xóm thì nói ông đi du lịch, trong nhà mấy ngày nay không có người.
Kì nghỉ đông của Lục Tắc Linh đã hết, không có cách nào đành phải trở về đi làm, liên tiếp mấy ngày hồn vía lên mây, lơ lơ lửng lửng.
Đây mới là sự trừng phạt lớn nhất sao? Đời này cô nhất định là phải cô độc cả đời.
Hết kì nghỉ đông, trưởng phòng nhân sự tìm cô thông báo. Lục Tắc Linh cô lại được thăng chức, không cần ở nhà hàng phục vụ, chỉ cần quản lí nhân viên. Chức vụ mới có rất nhiều việc phải làm,công việc túi bụi, bận rộn làm cho cô không có thời gian suy nghĩ miên mang. Sauk hi chia tay với Bạch Dương, ngược lại liên lạc nhiều hơn, có thể là do không thật sự yêu nhau nên hai người rất thoải mái, tự nhiên. Bạn bè Bạch Dương đều đã gặp qua, đều là người quen, đối với quan hệ của cô và Bạch Dương cũng không có nói gì hay tỏ thái độ gì, rất bình thường.
Lúc Bạch Dương đi nói chuyện ngẫu nhiên kéo theo Lục Tắc Linh cho có bạn, lấy cô làm bia đỡ trốn uống rượu. Lục Tắc Linh có lúc vì trượng nghĩa sẽ uống giúp anh ta vài ly.
Chạm mặt Thịnh Nghiệp Sâm ở đây cũng là trường hợp váy áo thơm ngát lung linh. ( chổ này chém á, không hiểu ra làm sao luôn T_T)
Giám đốc một công ty tổ chức chúc mừng việc hợp tác làm ăn với Bạch Dương. Bạch Dương lại kéo Lục Tắc Linh cùng đi, còn cố ý tặng cho cô một bộ váy mới để mặc đi.
Trên người cô là bộ lệ phục ngắn màu be, cùng ton sur ton với đôi giày cao gót, khoe rõ dáng người, váy có hơi ngắn. Lục Tắc Linh mặc cùng vô cùng không thoải mái, từ lúc vào ngồi tới giờ cũng không dám đi lại nhiều, chỉ lo hở ra. Trong bữa tiệc cô vẫn luôn giữ im lặng, người chủ trì đi lên sân khấu, mọi người liền đứng dậy. Lục Tắc Linh cách chổ cao cao đặt sâm banh, khó hiểu nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm. Đứng bên cạnh anh là một cô gái mà cô không biết, có thể là anh cũng mang bạn gái đi cùng, lễ phục màu đen nhìn qua khí chất phi phàm. Cũng đúng thôi người đàn ông như anh, mãi mãi chỉ có cô gái hơn người như thế mới xứng đôi.
Lục Tắc Linh nhìn anh vài lần, cuối cùng không nhìn nữa.
Tối nay tâm tình Bạch Dương rất tốt, uống rất nhiều, Lục tắc Linh với tài xế đưa Bạch Dương về trước rồi mới về nhà.
Lúc về đến nhà trời cũng đã gần sang. Đèn đường dưới lầu đã hư hết mấy cái. Lục Tắc Linh một bên lên lầu một bên tình tiền lương của mình, suy nghĩ đã đến lúc bắt tay vào việc mua nhà. Cô không nói việc này với Bạch Dương, bạn của Bạch Dương khá nhiều muốn làm việc này không khó, nhưng cô biết tám phần là anh ta cũng sẽ vừa bán vừa cho.
Lấy cái chìa khóa mở cửa, vừa đem đổi lại giày, trên người vẫn còn mặc lễ phục, chuông cửa đã bị nhấn vang lên. Lục Tắc Linh nhíu mày, bất giác có chút khẩn trương. Đã hơn nữa đêm ai lại đến tìm cô lúc này? Cô cài lại khóa an toàn, cửa mở ra một khe nhỏ, đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài một chút.
Thịnh Nghiệp Sâm say khướt tựa vào trên cửa, hai tay vô lực xui hai bên người, cái trán tựa vào cửa sắt, mặt đỏ bừng, trong mắt say mờ mịt.
Lục Tắc Linh do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ khóa an toàn, để cho anh đi vào.
Bước chân Thịnh Nghiệp Sâm lảo đảo, vừa vào nhà thì nằm ngay. Lục Tắc Linh không có cách nào đành vào nhà bếp làm cho anh một ly nước mật ong đặt trên bàn trà.
Thịnh Nghiệp Sâm nhấm nghiền hai mắt, cũng không động đậy. Lục tắc Linh khẽ thở dài, xoay người đi rửa mặt, không nghĩ tới mới di hai bước, Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên bước tới.
Người cao lớn có khác, bước hai bước liền đến, thân thể giống như một bức tường ngăn chặn Lục Tắc Linh. Trên người đều là mùi rượu xông tới khiên Lục Tắc Linh hoi choáng váng.
"Tại sao em còn chưa chia tay với hắn?" Thịnh Nghiệp Sâm giống như đứa trẻ chơi xấu, ra vẻ ủy khuất hỏi cô.
Lục Tắc Linh nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, Thịnh Nghiệp sâm đã nói: “Em mặc cái loại quần áo gì đây? Bắt chước người ta mặc loại trang phục quyến rũ đàn ông?
Lục Tắc Linh theo bản năng lùi về sau từng bước, chưa kịp phản ứng gì, anh đột nhiên khí thế to lớn nâng mặt Lục Tắc Linh lên. Mang theo mùi rượu nồng nặc hôn mạnh lên môi Lục Tắc Linh. Đầu lưỡi anh cường thế xâm lược, càn quấy ở trong miêng Lục Tắc Linh khuấy động. Không khí trong trong phổi Lục Tắc Linh đều bị anh lấy đi hết rồi. Anh dùng khí lực lớn nhất ôm lấy cô. Cô thì giống như lính thua trận, dưới công kích của anh sớm quăng mũ cởi giáp đầu hàng.
Nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống, nhưng Lục Tắc Linh chậm chạp không dám bước tới gần.
Ông viết kiểu chữ của Vương Hi Chi《 lan đình tập tự 》, bắt chước lối chữ thảo gần như không sai một chữ, người đứng xem đều tấm tắt khen ngợi.
Lục Tắc Linh không xa cũng không gần nhìn ông. Ông viết hết ba lần, cho đến khi hoàng hôn gần đến, mới xách thùng nước đi về nhà.
Lục Tắc Linh im lặng đi theo, giữ một khoảng cách vừa đủ ( không quá gần nhưng cũng không xa) nhìn bóng lưng của ông. Đèn đường vàng tạo một tầng sáng xung quanh ông. Bước chân của ông đã mang dáng vẻ của người già. Lục Tắc Linh trong lòng chua xót không nói nên lời .
Ông dừng lại ở trước khu dân cư cũ kĩ. Lục Tắc Linh chậm chạp đến gần, cúi đầu đứng sau lưng ông, thận trọng gọi một tiếng: “Cha”.
Dường như đã cách thiên sơn vạn thủy (mình thấy câu này để nguyên văn nghe hay hơn), lại cách xa cuộc sống biến đổi, hết thảy cũng đều là hồi ức. Ngay cả lời nói cũng đều xa lạ. Thời điểm Lục Tắc Linh gọi cái xưng hô đó, âm thanh nghẹn ngào không tưởng.
Ông không quay đầu lại, chỉ lấy chìa khóa ở trong túi tiền mở cửa sắt trước nhà. Ông mở cửa, nhưng lại không muốn cho Lục Tắc Linh đi vào. Cuối cùng lạnh nhạt trả lời: “Cô nhận lầm người, ta không phải ba cô”
Một giây kia cửa sắt đóng lại, Lục Tắc Linh đã muốn khóc không thành tiếng. Nhìn xuyên qua khe hở cửa sắt, Lục Tắc Linh nhìn ba lảo đảo bước lên trên lầu. cô đứng sát vào cửa sắt nghe tiếng bước chân của ông, cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất cô cũng chưa đi khỏi.
Liên tục mấy ngày Lục Tắc Linh đều đi tìm ba mình, nhưng không biết là có phải cố ý hay không trốn cô ông không đến quảng trường viết chữ nữa, hỏi hang xóm thì nói ông đi du lịch, trong nhà mấy ngày nay không có người.
Kì nghỉ đông của Lục Tắc Linh đã hết, không có cách nào đành phải trở về đi làm, liên tiếp mấy ngày hồn vía lên mây, lơ lơ lửng lửng.
Đây mới là sự trừng phạt lớn nhất sao? Đời này cô nhất định là phải cô độc cả đời.
Hết kì nghỉ đông, trưởng phòng nhân sự tìm cô thông báo. Lục Tắc Linh cô lại được thăng chức, không cần ở nhà hàng phục vụ, chỉ cần quản lí nhân viên. Chức vụ mới có rất nhiều việc phải làm,công việc túi bụi, bận rộn làm cho cô không có thời gian suy nghĩ miên mang. Sauk hi chia tay với Bạch Dương, ngược lại liên lạc nhiều hơn, có thể là do không thật sự yêu nhau nên hai người rất thoải mái, tự nhiên. Bạn bè Bạch Dương đều đã gặp qua, đều là người quen, đối với quan hệ của cô và Bạch Dương cũng không có nói gì hay tỏ thái độ gì, rất bình thường.
Lúc Bạch Dương đi nói chuyện ngẫu nhiên kéo theo Lục Tắc Linh cho có bạn, lấy cô làm bia đỡ trốn uống rượu. Lục Tắc Linh có lúc vì trượng nghĩa sẽ uống giúp anh ta vài ly.
Chạm mặt Thịnh Nghiệp Sâm ở đây cũng là trường hợp váy áo thơm ngát lung linh. ( chổ này chém á, không hiểu ra làm sao luôn T_T)
Giám đốc một công ty tổ chức chúc mừng việc hợp tác làm ăn với Bạch Dương. Bạch Dương lại kéo Lục Tắc Linh cùng đi, còn cố ý tặng cho cô một bộ váy mới để mặc đi.
Trên người cô là bộ lệ phục ngắn màu be, cùng ton sur ton với đôi giày cao gót, khoe rõ dáng người, váy có hơi ngắn. Lục Tắc Linh mặc cùng vô cùng không thoải mái, từ lúc vào ngồi tới giờ cũng không dám đi lại nhiều, chỉ lo hở ra. Trong bữa tiệc cô vẫn luôn giữ im lặng, người chủ trì đi lên sân khấu, mọi người liền đứng dậy. Lục Tắc Linh cách chổ cao cao đặt sâm banh, khó hiểu nhìn thấy Thịnh Nghiệp sâm. Đứng bên cạnh anh là một cô gái mà cô không biết, có thể là anh cũng mang bạn gái đi cùng, lễ phục màu đen nhìn qua khí chất phi phàm. Cũng đúng thôi người đàn ông như anh, mãi mãi chỉ có cô gái hơn người như thế mới xứng đôi.
Lục Tắc Linh nhìn anh vài lần, cuối cùng không nhìn nữa.
Tối nay tâm tình Bạch Dương rất tốt, uống rất nhiều, Lục tắc Linh với tài xế đưa Bạch Dương về trước rồi mới về nhà.
Lúc về đến nhà trời cũng đã gần sang. Đèn đường dưới lầu đã hư hết mấy cái. Lục Tắc Linh một bên lên lầu một bên tình tiền lương của mình, suy nghĩ đã đến lúc bắt tay vào việc mua nhà. Cô không nói việc này với Bạch Dương, bạn của Bạch Dương khá nhiều muốn làm việc này không khó, nhưng cô biết tám phần là anh ta cũng sẽ vừa bán vừa cho.
Lấy cái chìa khóa mở cửa, vừa đem đổi lại giày, trên người vẫn còn mặc lễ phục, chuông cửa đã bị nhấn vang lên. Lục Tắc Linh nhíu mày, bất giác có chút khẩn trương. Đã hơn nữa đêm ai lại đến tìm cô lúc này? Cô cài lại khóa an toàn, cửa mở ra một khe nhỏ, đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài một chút.
Thịnh Nghiệp Sâm say khướt tựa vào trên cửa, hai tay vô lực xui hai bên người, cái trán tựa vào cửa sắt, mặt đỏ bừng, trong mắt say mờ mịt.
Lục Tắc Linh do dự trong chốc lát, cuối cùng gỡ khóa an toàn, để cho anh đi vào.
Bước chân Thịnh Nghiệp Sâm lảo đảo, vừa vào nhà thì nằm ngay. Lục Tắc Linh không có cách nào đành vào nhà bếp làm cho anh một ly nước mật ong đặt trên bàn trà.
Thịnh Nghiệp Sâm nhấm nghiền hai mắt, cũng không động đậy. Lục tắc Linh khẽ thở dài, xoay người đi rửa mặt, không nghĩ tới mới di hai bước, Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên bước tới.
Người cao lớn có khác, bước hai bước liền đến, thân thể giống như một bức tường ngăn chặn Lục Tắc Linh. Trên người đều là mùi rượu xông tới khiên Lục Tắc Linh hoi choáng váng.
"Tại sao em còn chưa chia tay với hắn?" Thịnh Nghiệp Sâm giống như đứa trẻ chơi xấu, ra vẻ ủy khuất hỏi cô.
Lục Tắc Linh nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, Thịnh Nghiệp sâm đã nói: “Em mặc cái loại quần áo gì đây? Bắt chước người ta mặc loại trang phục quyến rũ đàn ông?
Lục Tắc Linh theo bản năng lùi về sau từng bước, chưa kịp phản ứng gì, anh đột nhiên khí thế to lớn nâng mặt Lục Tắc Linh lên. Mang theo mùi rượu nồng nặc hôn mạnh lên môi Lục Tắc Linh. Đầu lưỡi anh cường thế xâm lược, càn quấy ở trong miêng Lục Tắc Linh khuấy động. Không khí trong trong phổi Lục Tắc Linh đều bị anh lấy đi hết rồi. Anh dùng khí lực lớn nhất ôm lấy cô. Cô thì giống như lính thua trận, dưới công kích của anh sớm quăng mũ cởi giáp đầu hàng.
/45
|