Có thể là vì uống rượu, đêm qua Mục Noãn Tô vô cùng phối hợp, thậm chí còn nguyện ý đổi địa điểm sang phòng tắm.
Một khi cô đã phối hợp, Hoắc Chi Châu triệt để quên đi chừng mực, làm đến khuya mới chấm dứt.
Sáng ngày hôm sau, Mục Noãn Tô dậy muộn như thường lệ. Lúc đi xuống lầu dùng bữa sáng, cô kinh ngạc phát hiện Hoắc Chi Châu đang ngồi trên ghế sô pha xem máy tính.
Ánh sáng mặt trời ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không trung, dưới ánh sáng gương mặt điển trai của người đàn ông càng lộ ra rõ ràng, áo sơ mi trắng cùng cặp kính cận trên sống mũi khiến cho anh thêm vài phần khí chất nhã nhặn cùng bại hoại.
Hình ảnh này giống như một bộ phim cũ chợt đánh vào Mục Noãn Tô, cô đứng yên tại chỗ quên cả di chuyển.
Trong lúc làm việc Hoắc Chi Châu cảm nhận được tiếng bước chân của Mục Noãn Tô, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sững sờ của cô, cong môi cười, “Dậy rồi?”
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vào buổi sáng còn có cả mập mờ.
Mục Noãn Tô ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay là cuối tuần hả?”
Trong thời gian nghỉ hè, cô đã sớm không còn biết có phải là ngày cuối tuần hay không. Nhìn thấy Hoắc Chi Châu ở nhà, theo bản năng cho rằng hôm nay là thứ bảy.
“Hôm nay phải quay về nhà họ Mục, em quên rồi sao?” Hoắc Chi Châu nhắc nhở, “Ăn sáng trước đi. Một lúc nữa xuất phát.”
Mục Noãn Tô xoay người, ảo não vỗ trán.
Đúng vậy! Xém chút nữa là quên rồi, hôm nay là sinh nhật 3 tuổi của con trai Lâm Lưu, đứa em cùng cha khác mẹ với cô.
Đối với đứa em trai này, Mục Noãn Tô không thích cũng không ghét. Huống hồ hôm nay ông nội bà nội cũng đến, cô đã hứa sẽ tham gia.
Cô vội vàng ăn hết hai phần điểm tâm rồi đi lên lầu, bắt đầu chọn quần áo.
Thực ra Mục Noãn Tô cũng không thích cùng người khác ganh đua sắc đẹp, nhưng ngoại trừ trước mặt Mục Ngãi Lâm.
Chỉ cần nơi nào có Mục Ngãi Lâm, cô phải duy trì phong thái chiến đấu cao nhất, nhất định không thua cô ta.
Bên trong phòng giữ quần áo, Mục Noãn Tô cầm vài bộ váy áo trong tay thử qua thử lại.
Cuối cùng cô chọn một chiếc váy style công chúa kiểu mới nhất của thương hiệu nào đó. Váy liền thân màu xanh đậm, hai sợi dây mảnh giắt trên vai, trên làn váy có mấy đường sọc ngang trong suốt, toàn bộ váy đều được khảm kim tuyến từ trên xuống dưới, chiếu lấp lánh.
Cẩn thận mặc váy xong, lại trang điểm phù hợp, còn dùng máy uốn tóc uốn thành những lọn tóc gợn sóng, rồi dùng keo xịt giữ nếp. Sau khi Mục Noãn Tô cẩn thận kiểm tra nhiều lần chắc chắn mình không có sai sót nào, lúc này mới mang đôi giày cao gót 10 cm vào đi xuống lầu.
Ở dưới lầu Hoắc Chi Châu đã xử lý xong tất cả email sáng nay, nhìn thấy bóng dáng của vợ mình khoan thai đến chậm.
Anh biết Mục Noãn Tô rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thấy cô mặc trang phục lộng lẫy như vậy, vẫn không khỏi kinh ngạc một phen.
Cô thường thích mặc những quần áo có màu sắc tươi đẹp, hiếm khi thấy cô mặc kiểu trắng trong thuần khiết như vậy. Màu xanh đậm làm nổi lên, làn da vốn đã trắng của cô gần như trong suốt, đôi mắt, cái mũi và miệng tất cả đều tinh tế.
Cứ như thể yêu tinh trong câu chuyện cổ tích chạy trốn lạc vào phàm trần.
Cổ họng Hoắc Chi Châu nghẹn lại, mãi đến khi Mục Noãn Tô đi đến trước mặt, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, “Rất đẹp.”
Mục Noãn Tô nhẹ nhàng rũ tóc xuống, “Đương nhiên rồi!”
Cô giơ tay khoác lên cánh tay của Hoắc Chi Châu, ngẩng đầu mỉm cười với anh, giống như binh sĩ sắp lao vào chiến trường, mang theo tinh thần phấn chấn chiến thắng mạnh mẽ, “Xuất phát!”
*
Sinh nhật 3 tuổi của Mục Thời Thanh là một buổi tiệc gia đình, khách mời là những thân thích của nhà họ Mục và Lâm Lưu.
Đại sảnh lầu một của biệt thự, được bố trí làm khán phòng tổ chức sinh nhật.
Bức ảnh cỡ lớn của Mục Thời Thanh được phóng to thành một tấm áp phích đặt ở cửa ra vào, trước cửa còn đặt một tấm thảm đỏ. Phía trước là một cái bàn, phía sau có người ngồi để ghi tên khách mời và quà tặng. Bóng bay được xếp thành hình vòm tròn đặt trước sân khấu. Trên tấm màn đỏ, có viết dòng chữ vàng: “Chúc bạn nhỏ Mục Thời Thanh sinh nhật vui vẻ!” Trên vách tường bên kia, máy chiếu liên tục chiếu hình ảnh và video của Mục Thời Thanh cùng ba mẹ và chị gái của nhóc.
Ôi, quê mùa.
Mục Noãn Tô bước vào cửa, phản ứng đầu tiên chính là trong lòng thầm phỉ nhổ. Phong cách này, vừa nhìn đã biết chính là phong cách của Lâm Lưu, Cô cũng không hiểu, tại sao Mục Ngải Lâm không thuyết phục mẹ của cô ta nâng cao trình độ thẩm mỹ của mình vậy.
Lúc Mục Noãn Tô khoác tay Hoắc Chi Châu xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt của mọi người đều rơi vào đôi trai xinh gái đẹp này.
Mục Noãn Tô quét nhìn một vòng, ba đang nói chuyện với ông bà nội, Lâm Lưu và Mục Ngải Lâm đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính. Mục Thời Thanh bận rộn chơi với những món đồ chơi vừa nhận được, vui chết đi được.
Nhìn thấy cô đến, trên mặt ông bà nội đều mỉm cười, bà nội vẫy tay ra hiệu cô đến đây.
“Ông nội bà nội! Cuối cùng con cũng về rồi nè.” Mục Noãn Tô đi qua, tựa đầu vào vai bà nội, ôm lấy bà làm nũng.
Ông bà nội luôn thích cô cháu gái này, lúc trước bởi vì chuyện con trai nhất quyết muốn lấy Lâm Lưu, ông bà nội tức giận đến mức về quê sống một thời gian dài. Về sau mối quan hệ mới hòa hoãn một chút, hai vợ chồng già bọn họ luôn đi du lịch, chỉ vừa quay trở về Nam Thành hai ngày nay.
“Bé con của bà cháu gái ngoan, mau để bà nội xem con một chút nào.” Bà nội kêu Mục Noãn Tô đứng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Sao lại gầy như vậy?” Bà nội quay đầu đẩy đẩy ông bạn già, “Ông già, ông nói có đúng không?”
Ông nội cười híp mắt gật đầu, “Tôi cũng thấy như thế.”
“Đâu có!” Mục Noãn Tô nhéo nhéo eo mình, “Cân nặng của cháu không hề thay đổi! Hai người, lâu quá không gặp cháu nên mới cảm thấy cháu gầy thôi.”
Bà nội cười ha hả, “Không giảm cân là được rồi.”
“Ôi, cháu quên giới thiệu chồng của cháu với ông bà.”
Mục Noãn Tô kéo Hoắc Chi Châu đến, giới thiệu với ông bà nội.
Ông bà nội vốn đối với việc cháu gái đột nhiên kết hôn luôn phê bình kín đáo, hôm nay nhìn thấy Hoắc Chi Châu dáng vẻ đường đường lại lễ phép, trong lòng rất thỏa mãn, hơn nữa đối với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này cũng an tâm hơn phân nửa.
Lâm Lưu nhân cơ hội đưa con trai đến, bảo cậu nhóc chào hỏi bọn họ.
Mục Thời Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng chị hai anh rể, rồi lại chạy đi chơi với chiếc xe điều khiển từ xa của mình.
Lâm Lưu bất đắc dĩ cười, “Trẻ con còn nhỏ hay ham chơi.”
Mục Ngải Lâm đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Mục Noãn Tô vui vẻ hòa thuận nói chuyện với ông bà nội, trong lòng vô cùng bực bội.
Tại sao ông bà nội không thân thiết với cô ta như vậy? Lúc nói chuyện với cô ta luôn mang theo sự khách sáo và xa cách. Cô ta cũng là cháu gái của bọn họ mà!
“Ba, nghe nói gần đây giai đoạn hai của bất động sản Mục thị đã bán hết ngay khi mở bán.Xin chúc mừng, bây giờ không còn vấn đề gì với chuỗi vốn nữa.” Hoắc Chi Châu nhìn về phía Mục Phong.
Mục Phong gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, gật đầu, “Ừ. Cũng may là nhờ có Hoắc thị giúp đỡ.”
“Đều là người một nhà, việc nên làm.” Hoắc Chi Châu liếc nhìn Mục Noãn Tô, nắm tay cô.
Lâm Lưu thấy thế cũng vội bật cười, “Thực là song hỷ lâm môn, đúng là quá tốt!”
Mục Noãn Tô không muốn nghe lời giả dối của bà ta, buông tay Hoắc Chi Châu ra, đứng sau lưng bà nội bóp vai cho bà.
“Ông nội bà nội con thấy tinh thần ông bà tốt như vậy, ăn cơm xong chúng ta chơi hai ván nhé?” Khi Mục Noãn Tô học cấp 3 đã cùng chơi mạt chược với ông bà nội, vô cùng thuần thục.
“Ừ, được đấy! Đã lâu rồi không chơi, vừa khéo đang ngứa tay.” Bà nội vui vẻ đến nếp nhăn trên mặt cũng nở hoa.
“Hiện giờ Tô Tô rất lợi hại, chúng ta không thắng nổi con bé đâu.” Ông nội trêu ghẹo nói.
“Cháu nào lợi hại như vậy? Kỹ thuật chơi bài của cháu đều học từ ông bà, cháu còn muốn thỉnh giáo ông bà đây.” Lực đạo xoa bóp của Mục Noãn Tô vừa phải, khiến bà nội híp mắt lại.
“Vậy được rồi. Chúng ta một tụ, ba của con một tụ, cháu một tụ, còn có –” Bà nội lẩm bẩm, ngừng lại, mở to mắt nhìn về phía Mục Ngải Lâm.
“Cháu, cháu không biết chơi mạt chược.” Mục Ngải Lâm lắc đầu, “Mẹ cháu nói cô gái nhỏ không nên chơi bài bạc.”
Rõ ràng chính là đang châm chọc người chị gái còn nhỏ tuổi đã học chơi mạt chược này mà. Sắc mặt mọi người đều cứng đờ.
Bà nội nhíu mày đang định lên tiếng, lực độ trên vai chợt nhẹ lại.
Mục Noãn Tô nhìn bà nội lắc đầu, ý bảo bà nội không cần lên tiếng.
“Không sao cả! Hiện giờ cô cũng không còn nhỏ nữa có thể chơi rồi.” Cô cao hơn so với Mục Ngải Lâm, hôm nay lại mang giày cao gót, càng có ý tứ từ trên cao nhìn xuống.
“Em, em không chơi.” Mục Ngải Lâm cắn môi, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, cô ta thực sự không biết chơi.
“Chỉ cần đánh sẽ đánh được thôi.” Mục Noãn Tô khoanh hai tay trước ngực, khiêu khích nhìn cô ta, “Hồi tôi học cấp 3 nhìn vài lần là đã chơi được, học thực tế còn đánh nhanh hơn. Chỉ cần không quá ngu thì vẫn có thể học được.”
Ngụ ý, nếu như cô ta không đồng ý, vậy sẽ tự nhận mình là kẻ ngu ngốc vừa ngu lại vừa không có tự tin.
Ánh mắt tội nghiệp của Mục Ngải Lâm lướt qua một vòng, không ai giúp cô ta giải vây, đành phải đồng ý.
Cô ta đỏ mặt, lén liếc nhìn Hoắc Chi Châu, “Vậy, nếu như em không biết chơi. Anh rể anh có thể dạy em một chút không?”
“Không thể.” Mục Noãn Tô thay Hoắc Chi Châu từ chối trước.
“Tại sao?” Mục Ngải Lâm mở to hai mắt nhìn, trông giống như người vô tội.
“Không tại sao cả.” Mục Noãn Tô nhướng mày, gằn từng chữ một nói, “Bởi vì, khiến, tôi, không, vui.”
“Chị à, chị không hỏi qua ý kiến của anh rể mà đã nói như thế, thật là bá đạo nha?” Mục Ngải Lâm thỉnh thoảng lén nhìn săc mặt của Hoắc Chi Châu.
“Xin lỗi, tôi thực sự không dạy cho cô được. Dùng bữa trưa xong tôi còn có chút việc phải xử lý.” Hoắc Chi Châu giải thích.
“Ngải Lâm, lát nữa để mẹ con dạy cho con.” Mục Phong cũng lên tiếng.
Mục Ngải Lâm đáp lại, trong lòng vô cùng tủi thân.
Mỗi lần, chỉ cần cô ta tranh chấp với Mục Noãn Tô, ba luôn đứng về phía Mục Noãn Tô.
Đến cùng Mục Noãn Tô dựa vào cái gì? Rõ ràng bản thân mình ngoan ngoãn nghe lời hơn, tại sao ông bà nội và ba lại thích Mục Noãn Tô như vậy? Cô ta thực sự không cam lòng.
Quả nhiên như lời Hoắc Chi Châu vừa nói, sau khi anh cùng mọi người dùng cơm xong lập tức rời đi.
Mục Noãn Tô ở lại chơi vài ván mạt chược với ông bà nội, ngoài miệng liên tục khoa trương hai người già nhưng bảo đao không mòn, dỗ dành khiến ông bà nội mở cờ trong bụng.
Đương nhiên cô thắng cũng không lấy tiền của ông bà nội, nhưng đối với Mục Ngải Lâm thì không hề khách sáo. Chỉ cần Mục Ngải Lâm nã pháo, cô lập tức ngã bài.
Đây là lần đầu tiên Mục Ngải Lâm chơi cái này, tay nghề không tốt, một chút hào quang của tân thủ cũng không có. Lâm Lưu phải tiếp đãi khách khứa của mình còn trông con trai, căn bản không có thời gian chỉ dạy Mục Ngải Lâm.
Chơi vài ván, bà nội xoa eo xua tay, “Già rồi, không chơi được nữa.”
“Vậy kết thúc thôi.” Mục Phong nhìn đồng hồ, “Cũng không sai lệch lắm.”
Kết toán lại, tất nhiên là Mục Ngải Lâm thua nhiều nhất. Cũng may chơi với người trong nhà, số tiền không lớn, chỉ mất chút tiền mừng tuổi thôi.
Nhưng Mục Ngải Lâm bị mất mặt, vẫn không tài nào vui nổi.
Trước buổi cơm tối, Hoắc Chi Châu đến đón Mục Noãn Tô.
Trong xe, trên mặt Mục Noãn Tô vẫn tràn ngập niềm vui sướng không thể che giấu.
“Thắng hả?” Hoắc Chi Châu buồn cười nói, vui vẻ như vậy.
“Ha ha.” Mục Noãn Tô vui vẻ lấy trong ví ra một xấp tiền, quơ quơ trước mặt Hoắc Chi Châu, “Mới thắng được 5 ngàn! Buổi tối em mời anh! Anh muốn ăn cái gì?”
Cô thực sự rất vui, cười đến chân mày cong cong, ánh đèn ven đường chiếu vào trong mắt, khiến anh lóa mắt. Mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai trần, làn da nhẳn nhụi trong màn đêm sáng ngời không chịu yếu thế.
Hoắc Chi Châu bất giác chợt nghĩ, giơ tay giữ chặt tay cô đặt lên chân mình, “Ăn em có được không?”
Mục Noãn Tô sững sờ, vô thức thoáng liếc nhìn qua ghế lái.
Cũng may tài xế đã nâng vách ngăn lên từ trước.
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, áp sát vào người Hoắc Chi Châu, thổi vào tai anh, “Anh chắc chứ?”
Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên chân anh nhẹ nhàng vuốt lên, rồi di chuyển vào trong, dần dần tiến đến nơi sắp bốc cháy.
Hoắc Chi Châu buồn bực kêu lên một tiếng, bắt lấy bàn tay không thành thật của cô.
Mục Noãn Tô khẽ cười một tiếng, tay kia chạm nhẹ lên ngực anh, “Vậy anh muốn phá giới à! Hoắc tiên sinh –“
Giọng nói của cô vừa nhỏ nhẹ vừa trầm thấp, như một cái lông vũ, từ tai gãi đến trái tim, ngứa ngáy không chịu được.
Làm.
Một khi cô đã phối hợp, Hoắc Chi Châu triệt để quên đi chừng mực, làm đến khuya mới chấm dứt.
Sáng ngày hôm sau, Mục Noãn Tô dậy muộn như thường lệ. Lúc đi xuống lầu dùng bữa sáng, cô kinh ngạc phát hiện Hoắc Chi Châu đang ngồi trên ghế sô pha xem máy tính.
Ánh sáng mặt trời ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không trung, dưới ánh sáng gương mặt điển trai của người đàn ông càng lộ ra rõ ràng, áo sơ mi trắng cùng cặp kính cận trên sống mũi khiến cho anh thêm vài phần khí chất nhã nhặn cùng bại hoại.
Hình ảnh này giống như một bộ phim cũ chợt đánh vào Mục Noãn Tô, cô đứng yên tại chỗ quên cả di chuyển.
Trong lúc làm việc Hoắc Chi Châu cảm nhận được tiếng bước chân của Mục Noãn Tô, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sững sờ của cô, cong môi cười, “Dậy rồi?”
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vào buổi sáng còn có cả mập mờ.
Mục Noãn Tô ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay là cuối tuần hả?”
Trong thời gian nghỉ hè, cô đã sớm không còn biết có phải là ngày cuối tuần hay không. Nhìn thấy Hoắc Chi Châu ở nhà, theo bản năng cho rằng hôm nay là thứ bảy.
“Hôm nay phải quay về nhà họ Mục, em quên rồi sao?” Hoắc Chi Châu nhắc nhở, “Ăn sáng trước đi. Một lúc nữa xuất phát.”
Mục Noãn Tô xoay người, ảo não vỗ trán.
Đúng vậy! Xém chút nữa là quên rồi, hôm nay là sinh nhật 3 tuổi của con trai Lâm Lưu, đứa em cùng cha khác mẹ với cô.
Đối với đứa em trai này, Mục Noãn Tô không thích cũng không ghét. Huống hồ hôm nay ông nội bà nội cũng đến, cô đã hứa sẽ tham gia.
Cô vội vàng ăn hết hai phần điểm tâm rồi đi lên lầu, bắt đầu chọn quần áo.
Thực ra Mục Noãn Tô cũng không thích cùng người khác ganh đua sắc đẹp, nhưng ngoại trừ trước mặt Mục Ngãi Lâm.
Chỉ cần nơi nào có Mục Ngãi Lâm, cô phải duy trì phong thái chiến đấu cao nhất, nhất định không thua cô ta.
Bên trong phòng giữ quần áo, Mục Noãn Tô cầm vài bộ váy áo trong tay thử qua thử lại.
Cuối cùng cô chọn một chiếc váy style công chúa kiểu mới nhất của thương hiệu nào đó. Váy liền thân màu xanh đậm, hai sợi dây mảnh giắt trên vai, trên làn váy có mấy đường sọc ngang trong suốt, toàn bộ váy đều được khảm kim tuyến từ trên xuống dưới, chiếu lấp lánh.
Cẩn thận mặc váy xong, lại trang điểm phù hợp, còn dùng máy uốn tóc uốn thành những lọn tóc gợn sóng, rồi dùng keo xịt giữ nếp. Sau khi Mục Noãn Tô cẩn thận kiểm tra nhiều lần chắc chắn mình không có sai sót nào, lúc này mới mang đôi giày cao gót 10 cm vào đi xuống lầu.
Ở dưới lầu Hoắc Chi Châu đã xử lý xong tất cả email sáng nay, nhìn thấy bóng dáng của vợ mình khoan thai đến chậm.
Anh biết Mục Noãn Tô rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thấy cô mặc trang phục lộng lẫy như vậy, vẫn không khỏi kinh ngạc một phen.
Cô thường thích mặc những quần áo có màu sắc tươi đẹp, hiếm khi thấy cô mặc kiểu trắng trong thuần khiết như vậy. Màu xanh đậm làm nổi lên, làn da vốn đã trắng của cô gần như trong suốt, đôi mắt, cái mũi và miệng tất cả đều tinh tế.
Cứ như thể yêu tinh trong câu chuyện cổ tích chạy trốn lạc vào phàm trần.
Cổ họng Hoắc Chi Châu nghẹn lại, mãi đến khi Mục Noãn Tô đi đến trước mặt, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, “Rất đẹp.”
Mục Noãn Tô nhẹ nhàng rũ tóc xuống, “Đương nhiên rồi!”
Cô giơ tay khoác lên cánh tay của Hoắc Chi Châu, ngẩng đầu mỉm cười với anh, giống như binh sĩ sắp lao vào chiến trường, mang theo tinh thần phấn chấn chiến thắng mạnh mẽ, “Xuất phát!”
*
Sinh nhật 3 tuổi của Mục Thời Thanh là một buổi tiệc gia đình, khách mời là những thân thích của nhà họ Mục và Lâm Lưu.
Đại sảnh lầu một của biệt thự, được bố trí làm khán phòng tổ chức sinh nhật.
Bức ảnh cỡ lớn của Mục Thời Thanh được phóng to thành một tấm áp phích đặt ở cửa ra vào, trước cửa còn đặt một tấm thảm đỏ. Phía trước là một cái bàn, phía sau có người ngồi để ghi tên khách mời và quà tặng. Bóng bay được xếp thành hình vòm tròn đặt trước sân khấu. Trên tấm màn đỏ, có viết dòng chữ vàng: “Chúc bạn nhỏ Mục Thời Thanh sinh nhật vui vẻ!” Trên vách tường bên kia, máy chiếu liên tục chiếu hình ảnh và video của Mục Thời Thanh cùng ba mẹ và chị gái của nhóc.
Ôi, quê mùa.
Mục Noãn Tô bước vào cửa, phản ứng đầu tiên chính là trong lòng thầm phỉ nhổ. Phong cách này, vừa nhìn đã biết chính là phong cách của Lâm Lưu, Cô cũng không hiểu, tại sao Mục Ngải Lâm không thuyết phục mẹ của cô ta nâng cao trình độ thẩm mỹ của mình vậy.
Lúc Mục Noãn Tô khoác tay Hoắc Chi Châu xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt của mọi người đều rơi vào đôi trai xinh gái đẹp này.
Mục Noãn Tô quét nhìn một vòng, ba đang nói chuyện với ông bà nội, Lâm Lưu và Mục Ngải Lâm đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính. Mục Thời Thanh bận rộn chơi với những món đồ chơi vừa nhận được, vui chết đi được.
Nhìn thấy cô đến, trên mặt ông bà nội đều mỉm cười, bà nội vẫy tay ra hiệu cô đến đây.
“Ông nội bà nội! Cuối cùng con cũng về rồi nè.” Mục Noãn Tô đi qua, tựa đầu vào vai bà nội, ôm lấy bà làm nũng.
Ông bà nội luôn thích cô cháu gái này, lúc trước bởi vì chuyện con trai nhất quyết muốn lấy Lâm Lưu, ông bà nội tức giận đến mức về quê sống một thời gian dài. Về sau mối quan hệ mới hòa hoãn một chút, hai vợ chồng già bọn họ luôn đi du lịch, chỉ vừa quay trở về Nam Thành hai ngày nay.
“Bé con của bà cháu gái ngoan, mau để bà nội xem con một chút nào.” Bà nội kêu Mục Noãn Tô đứng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Sao lại gầy như vậy?” Bà nội quay đầu đẩy đẩy ông bạn già, “Ông già, ông nói có đúng không?”
Ông nội cười híp mắt gật đầu, “Tôi cũng thấy như thế.”
“Đâu có!” Mục Noãn Tô nhéo nhéo eo mình, “Cân nặng của cháu không hề thay đổi! Hai người, lâu quá không gặp cháu nên mới cảm thấy cháu gầy thôi.”
Bà nội cười ha hả, “Không giảm cân là được rồi.”
“Ôi, cháu quên giới thiệu chồng của cháu với ông bà.”
Mục Noãn Tô kéo Hoắc Chi Châu đến, giới thiệu với ông bà nội.
Ông bà nội vốn đối với việc cháu gái đột nhiên kết hôn luôn phê bình kín đáo, hôm nay nhìn thấy Hoắc Chi Châu dáng vẻ đường đường lại lễ phép, trong lòng rất thỏa mãn, hơn nữa đối với cuộc hôn nhân chớp nhoáng này cũng an tâm hơn phân nửa.
Lâm Lưu nhân cơ hội đưa con trai đến, bảo cậu nhóc chào hỏi bọn họ.
Mục Thời Thanh ngoan ngoãn gọi một tiếng chị hai anh rể, rồi lại chạy đi chơi với chiếc xe điều khiển từ xa của mình.
Lâm Lưu bất đắc dĩ cười, “Trẻ con còn nhỏ hay ham chơi.”
Mục Ngải Lâm đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Mục Noãn Tô vui vẻ hòa thuận nói chuyện với ông bà nội, trong lòng vô cùng bực bội.
Tại sao ông bà nội không thân thiết với cô ta như vậy? Lúc nói chuyện với cô ta luôn mang theo sự khách sáo và xa cách. Cô ta cũng là cháu gái của bọn họ mà!
“Ba, nghe nói gần đây giai đoạn hai của bất động sản Mục thị đã bán hết ngay khi mở bán.Xin chúc mừng, bây giờ không còn vấn đề gì với chuỗi vốn nữa.” Hoắc Chi Châu nhìn về phía Mục Phong.
Mục Phong gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, gật đầu, “Ừ. Cũng may là nhờ có Hoắc thị giúp đỡ.”
“Đều là người một nhà, việc nên làm.” Hoắc Chi Châu liếc nhìn Mục Noãn Tô, nắm tay cô.
Lâm Lưu thấy thế cũng vội bật cười, “Thực là song hỷ lâm môn, đúng là quá tốt!”
Mục Noãn Tô không muốn nghe lời giả dối của bà ta, buông tay Hoắc Chi Châu ra, đứng sau lưng bà nội bóp vai cho bà.
“Ông nội bà nội con thấy tinh thần ông bà tốt như vậy, ăn cơm xong chúng ta chơi hai ván nhé?” Khi Mục Noãn Tô học cấp 3 đã cùng chơi mạt chược với ông bà nội, vô cùng thuần thục.
“Ừ, được đấy! Đã lâu rồi không chơi, vừa khéo đang ngứa tay.” Bà nội vui vẻ đến nếp nhăn trên mặt cũng nở hoa.
“Hiện giờ Tô Tô rất lợi hại, chúng ta không thắng nổi con bé đâu.” Ông nội trêu ghẹo nói.
“Cháu nào lợi hại như vậy? Kỹ thuật chơi bài của cháu đều học từ ông bà, cháu còn muốn thỉnh giáo ông bà đây.” Lực đạo xoa bóp của Mục Noãn Tô vừa phải, khiến bà nội híp mắt lại.
“Vậy được rồi. Chúng ta một tụ, ba của con một tụ, cháu một tụ, còn có –” Bà nội lẩm bẩm, ngừng lại, mở to mắt nhìn về phía Mục Ngải Lâm.
“Cháu, cháu không biết chơi mạt chược.” Mục Ngải Lâm lắc đầu, “Mẹ cháu nói cô gái nhỏ không nên chơi bài bạc.”
Rõ ràng chính là đang châm chọc người chị gái còn nhỏ tuổi đã học chơi mạt chược này mà. Sắc mặt mọi người đều cứng đờ.
Bà nội nhíu mày đang định lên tiếng, lực độ trên vai chợt nhẹ lại.
Mục Noãn Tô nhìn bà nội lắc đầu, ý bảo bà nội không cần lên tiếng.
“Không sao cả! Hiện giờ cô cũng không còn nhỏ nữa có thể chơi rồi.” Cô cao hơn so với Mục Ngải Lâm, hôm nay lại mang giày cao gót, càng có ý tứ từ trên cao nhìn xuống.
“Em, em không chơi.” Mục Ngải Lâm cắn môi, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, cô ta thực sự không biết chơi.
“Chỉ cần đánh sẽ đánh được thôi.” Mục Noãn Tô khoanh hai tay trước ngực, khiêu khích nhìn cô ta, “Hồi tôi học cấp 3 nhìn vài lần là đã chơi được, học thực tế còn đánh nhanh hơn. Chỉ cần không quá ngu thì vẫn có thể học được.”
Ngụ ý, nếu như cô ta không đồng ý, vậy sẽ tự nhận mình là kẻ ngu ngốc vừa ngu lại vừa không có tự tin.
Ánh mắt tội nghiệp của Mục Ngải Lâm lướt qua một vòng, không ai giúp cô ta giải vây, đành phải đồng ý.
Cô ta đỏ mặt, lén liếc nhìn Hoắc Chi Châu, “Vậy, nếu như em không biết chơi. Anh rể anh có thể dạy em một chút không?”
“Không thể.” Mục Noãn Tô thay Hoắc Chi Châu từ chối trước.
“Tại sao?” Mục Ngải Lâm mở to hai mắt nhìn, trông giống như người vô tội.
“Không tại sao cả.” Mục Noãn Tô nhướng mày, gằn từng chữ một nói, “Bởi vì, khiến, tôi, không, vui.”
“Chị à, chị không hỏi qua ý kiến của anh rể mà đã nói như thế, thật là bá đạo nha?” Mục Ngải Lâm thỉnh thoảng lén nhìn săc mặt của Hoắc Chi Châu.
“Xin lỗi, tôi thực sự không dạy cho cô được. Dùng bữa trưa xong tôi còn có chút việc phải xử lý.” Hoắc Chi Châu giải thích.
“Ngải Lâm, lát nữa để mẹ con dạy cho con.” Mục Phong cũng lên tiếng.
Mục Ngải Lâm đáp lại, trong lòng vô cùng tủi thân.
Mỗi lần, chỉ cần cô ta tranh chấp với Mục Noãn Tô, ba luôn đứng về phía Mục Noãn Tô.
Đến cùng Mục Noãn Tô dựa vào cái gì? Rõ ràng bản thân mình ngoan ngoãn nghe lời hơn, tại sao ông bà nội và ba lại thích Mục Noãn Tô như vậy? Cô ta thực sự không cam lòng.
Quả nhiên như lời Hoắc Chi Châu vừa nói, sau khi anh cùng mọi người dùng cơm xong lập tức rời đi.
Mục Noãn Tô ở lại chơi vài ván mạt chược với ông bà nội, ngoài miệng liên tục khoa trương hai người già nhưng bảo đao không mòn, dỗ dành khiến ông bà nội mở cờ trong bụng.
Đương nhiên cô thắng cũng không lấy tiền của ông bà nội, nhưng đối với Mục Ngải Lâm thì không hề khách sáo. Chỉ cần Mục Ngải Lâm nã pháo, cô lập tức ngã bài.
Đây là lần đầu tiên Mục Ngải Lâm chơi cái này, tay nghề không tốt, một chút hào quang của tân thủ cũng không có. Lâm Lưu phải tiếp đãi khách khứa của mình còn trông con trai, căn bản không có thời gian chỉ dạy Mục Ngải Lâm.
Chơi vài ván, bà nội xoa eo xua tay, “Già rồi, không chơi được nữa.”
“Vậy kết thúc thôi.” Mục Phong nhìn đồng hồ, “Cũng không sai lệch lắm.”
Kết toán lại, tất nhiên là Mục Ngải Lâm thua nhiều nhất. Cũng may chơi với người trong nhà, số tiền không lớn, chỉ mất chút tiền mừng tuổi thôi.
Nhưng Mục Ngải Lâm bị mất mặt, vẫn không tài nào vui nổi.
Trước buổi cơm tối, Hoắc Chi Châu đến đón Mục Noãn Tô.
Trong xe, trên mặt Mục Noãn Tô vẫn tràn ngập niềm vui sướng không thể che giấu.
“Thắng hả?” Hoắc Chi Châu buồn cười nói, vui vẻ như vậy.
“Ha ha.” Mục Noãn Tô vui vẻ lấy trong ví ra một xấp tiền, quơ quơ trước mặt Hoắc Chi Châu, “Mới thắng được 5 ngàn! Buổi tối em mời anh! Anh muốn ăn cái gì?”
Cô thực sự rất vui, cười đến chân mày cong cong, ánh đèn ven đường chiếu vào trong mắt, khiến anh lóa mắt. Mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai trần, làn da nhẳn nhụi trong màn đêm sáng ngời không chịu yếu thế.
Hoắc Chi Châu bất giác chợt nghĩ, giơ tay giữ chặt tay cô đặt lên chân mình, “Ăn em có được không?”
Mục Noãn Tô sững sờ, vô thức thoáng liếc nhìn qua ghế lái.
Cũng may tài xế đã nâng vách ngăn lên từ trước.
Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, áp sát vào người Hoắc Chi Châu, thổi vào tai anh, “Anh chắc chứ?”
Bàn tay nhỏ nhắn đặt trên chân anh nhẹ nhàng vuốt lên, rồi di chuyển vào trong, dần dần tiến đến nơi sắp bốc cháy.
Hoắc Chi Châu buồn bực kêu lên một tiếng, bắt lấy bàn tay không thành thật của cô.
Mục Noãn Tô khẽ cười một tiếng, tay kia chạm nhẹ lên ngực anh, “Vậy anh muốn phá giới à! Hoắc tiên sinh –“
Giọng nói của cô vừa nhỏ nhẹ vừa trầm thấp, như một cái lông vũ, từ tai gãi đến trái tim, ngứa ngáy không chịu được.
Làm.
/79
|