Edit: Tiểu Màn ThầuSáng hôm sau, Bạch Uyển Uyển bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức đúng giờ.
Cô được Hoắc Chi An ôm chặt trong lòng, giống như lúc trươc chưa có chiến tranh lạnh.
Bạch Uyển Uyển cẩn thận dè dặt đỡ cánh tay của Hoắc Chi An ra khỏi người mình, chỉ với mấy động tác đơn giản, từ sâu trong cơ thể lập tức truyền đến một cảm giác mệt mỏi, hai chân dường như vẫn còn đang run rẩy.
Cô ngồi dậy chăn mềm trên vai tuột xuống, lộ ra một số vết đỏ trên làn da trắng nõn.
Bạch Uyển Uyển nhìn vào gương nhíu mày, chọn một chiếc váy len cổ cao màu xanh đen mặc vào.
Vừa thay quần áo xong, phía sau truyền đến một hơi thở cực nóng, một giây sau đã bị Hoắc Chi An ôm từ phía sau, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng của người đàn ông: “Tại sao lại mặc váy cổ cao?”
Bạch Uyển Uyển từ trong gương nhìn thấy anh, mím môi không muốn để ý đến anh.
Hoắc Chi An nhớ đến buổi tối hôm qua, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười: “Anh cố ý đấy, anh chính là muốn cho Hạ Nam Tri biết rõ anh yêu em nhiều như thế nào.”
Bạch Uyển Uyển: “Ngây thơ.”
Quả thực không thể tin được đây là chuyện mà một người đàn ông ba mươi mấy tuổi làm ra.
Hoắc Chi An hôn lên môi cô, cũng không dây dưa vấn đề này quá lâu.
Ăn sáng xong, hai người vẫn như trước chia ra hai đường.
*
Sau khi Hoắc Chi An mở cuộc họp buổi sáng ở công ty xong, anh nhận được tin tức Bạch Uyển Uyển đã lên tàu cao tốc.
Lần này là hoạt động của trường học, Bạch Uyển Uyển không muốn mình trở nên quá nổi bật, cho nên cô cùng đồng nghiệp Lí Đồng ngồi tàu cao tốc.
Thành phố D chỉ cách Nam Thành một giờ lái xe, sau khi đến thành phố D, hai người trực tiếp bắt xe đi đến đại học D.
Cuộc gặp gỡ giao lưu lần này có tên gọi là “Thảo luận và nghiên cứu học thuật lịch sử dân quốc”, do khoa nghiên cứu lịch sử của đại học D tổ chức. Hội thảo kéo dài một ngày rưỡi, sẽ triển khai thảo luận nghiên cứu các phương diện như văn hóa, chính trị, tư tưởng, chiến tranh.
Hai người và các giáo viên được mời từ hơn chục trường đại học khác nhau đến đây, được sắp xếp đến hội trường của tòa nhà phía Tây đại học D, buổi thảo luận và nghiên cứu sắp diễn ra ở nơi đây.
Bạch Uyển Uyển đến nơi đó mới biết được chàng trai trẻ tuổi Hạ Nam Tri đã lên chức phó giáo sư ở đại học D, còn là người chủ trì buổi hội thảo nghiên cứu về kinh tế lịch sử này.
Giáo sư Lí Đồng đi cùng vừa xem tài liệu của cuộc hội thảo nghiên cứu, vừa liên tục khen ngợi Hạ Nam Tri.
“Vị giáo sư Hạ này cực kỳ khủng khiếp, năm trước tôi và mấy vị đồng nghiệp khác đi ăn cơm chợt nghe thấy giáo sư ở đại học D nhắc đến anh ta, khen ngợi anh ta có trình độ học thuật rất cao. Cô xem này, chỉ mới 31 tuổi đã là phó giáo sư rồi. Thực sự là tuổi trẻ tài cao mà!”
Lí Đồng đã gần 50 tuổi, năm ngoái bà ấy vừa được lên chức giáo sư, cho nên bà ấy đối với những người trẻ tuổi ưu tú ôm kỳ vọng rất cao, không ngớt lời khen ngợi “Hậu sinh khả quý.”
Bạch Uyển Uyển nghe thấy lời nói của giáo sư Lí Đồng, khẽ vuốt cằm đồng ý.
Hạ Nam Tri lớn hơn cô 2 tuổi, lúc anh ta còn học đại học đã vô cùng nổi danh, là một nhân vật cấp “Đại thần” trong khoa, trí thức uyên bác, được giáo sư Hàm Ngọc khoa lịch sử cận đại dẫn dắt.
Trong lúc Bạch Uyển Uyển vẫn đang mênh mông mù mịt tìm phương hướng, cũng may có Hạ Nam Tri giúp đỡ. Anh ta dựa theo sự phát triển và nghiên cứu học thuật của bản thân đã cung cấp cho cô rất nhiều ý kiến trọng tâm.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, hai người thân thiết hơn một chút, khiến cho Hoắc Chi An chịu không ít kí.ch thích, thậm chí còn dẫn đến chuyện cưỡng hôn….
Bạch Uyển Uyển đang đắm chìm trong hồi ức, không để ý đến có một người đã chạy đến trước mặt mình.
“Uyển Uyển.” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Bạch Uyển Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Nam Tri.
Cô vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Hạ…”
Dừng một chút, cô vẫn quyết định dùng từ giáo sư, “Giáo sư Hạ.”
Hạ Nam Tri thân hình cao gầy, tướng mạo nhã nhặn nho nhã, đứng ở nơi đó chính là dáng vẻ công tử văn nhã, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hầu hết các vị giáo sư đang ngồi ở đây.
“Đàn em khách khí rồi.” Hạ Nam Tri khẽ vuốt cằm, “Một lúc nữa xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Dứt lời, dáng người trường thân ngọc lập đã đi về phía vị trí của mình.
Bạch Uyển Uyển lại ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt của Lí Đồng đang rơi trên người mình.
Cô quay đầu, nhỏ giọng giải thích: “Giáo sư Hạ là đàn anh của tôi.”
Lí Đồng bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Đúng là hữu duyên. Nhân cơ hội lần này có thể ôn lại chuyện xưa.”
Bạch Uyển Uyển mỉm cười không nói gì.
Cô và Hạ Nam Tri hẳn là không nên nói mấy từ ôn lại chuyện xưa này.
Ngoại trừ khoảng thời gian ghi danh thi nghiên cứu sinh kia, cô và Hạ Nam Tri không tính là tiếp xúc quá nhiều, trong lúc học nghiên cứu sinh chỉ thỉnh thoảng trao đổi mà thôi. Về sau cô và Hoắc Chi An ở bên nhau, sau khi Hạ Nam Tri tốt nghiệp tiến sĩ đã đến đại học D dạy học, từ lúc đó hai người hoàn toàn không liên lạc với nhau.
Lúc kết hôn cô từng do dự có nên mời Hạ Nam Tri đến không. Sau khi Hoắc Chi An biết, làm thế nào cũng không đồng ý, cho nên việc này đành phải bỏ qua.
Ngược lại Hạ Nam Tri đã nhìn thấy tin tức kết hôn của mình trên các phương tiện truyền thông, anh ta còn gửi một tin nhắn chúc mừng lại hỏi địa chỉ muốn tặng quà tân hôn cho cô, hoàn toàn không nhắc đến chuyện tại sao không mời anh ta.
Bạch Uyển Uyển nào có thể không biết xấu hổ mà nhận quà của anh ta, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cô không biết tại sao Hoắc Chi An lại để ý đến sự tồn tại của Hạ Nam Tri như vậy. Trong mắt cô, Hạ Nam Tri đối với cô không có ý tứ kia, anh ta đối xử với từng đàn em đều luôn ôn hòa hữu lễ như thế. Bản thân mình vì tận lực tránh cho Hoắc Chi An nghi ngờ, ngược lại tỏ ra mình lòng dạ quá hẹp hòi.
Hiện giờ hai người bọn họ đại khái chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao mà thôi.
Nhưng điều khiến Bạch Uyển Uyển không ngờ đến chính là, sau khi buổi giao lưu kết thúc Hạ Nam Tri thực sự đến tìm cô ôn lại chuyện xưa. Tuy nói là ôn lại chuyện xưa, nhưng trong lúc dùng cơm Hạ Nam Tri buột miệng nhắc đến, lúc anh ta đi đến Yale học tập, ở trong thư viện trường có nhìn thấy một số tư liệu lịch sử thú vị, hỏi Bạch Uyển Uyển có hứng thú hay không, anh ta sẽ gửi cho cô.
“Tư liệu gì ạ?” Bạch Uyển Uyển không khỏi hiếu kỳ.
“Là một số tư liệu được học giả nước ngoài nghiên cứu [Sơn Hải Kinh], anh thấy gần đây em đăng trong vòng bạn bè cuốn [Sưu Thần Ký], nghĩ đến có lẽ em sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này.” Hạ Nam Tri nói chuyện không nhanh không chậm, trong mắt mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Bạch Uyển Uyển giật mình, quả thực mình rất có hứng thú. Vì vậy cô đã đồng ý, còn luôn miệng nói cảm ơn.
Sau khi nghỉ giữa trưa xong, buổi hội thảo nghiên cứu buổi chiều lại bắt đầu.
Hạ Nam Tri chủ trì cuộc thảo luận về kinh tế lịch sử, anh ta dẫn chứng phong phú, nôi dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, không tự ti không kiêu ngạo, lại thân thiện giao lưu với các giáo sư đến từ khắp nơi trong nước. Sau khi buổi thảo luận kết thúc, tất cả giáo sư trong hội trường đều khen ngợi vị phó giáo sư trẻ tuổi này.
*
Buổi hội thảo kết thúc đã hơn 5 giờ chiều.
Bạch Uyển Uyển cùng các giáo sư khác từ hội trường đi ra, vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà chợt nghe thấy Hạ Nam Tri ở phía sau gọi cô.
—“Uyển Uyển.”
Bạch Uyển Uyển quay người lại, vừa định lên tiếng đột nhiên bị một tiếng còi xe bén nhọn chói tai cắt ngang.
Cô không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh đó, đồng tử co rút lại, đôi môi hơi mở ra vì kinh ngạc.
Là xe của Hoắc Chi An.
—Anh đến rồi?
Dường như vì để xác minh suy đoán của mình, một giây sau, cửa xe lập tức mở ra.
Một người đàn ông mặc Tây trang màu đen từ ghế phụ bước ra.
Bạch Uyển Uyển nhận ra đó là trợ lý Trần Diệu của Hoắc Chi An.
Trần Diệu trực tiếp đi đến phía sau mở cửa xe, nghênh đón Hoắc Chi An.
Hoắc Chi An một thân áo khoác ngoài màu đen cao cấp, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, giày da bóng loáng chậm rãi bước đi phát ra từng tiết tấu, bước từng bước về phía Bạch Uyển Uyển.
Các giáo sư tham gia hội nghị đi chưa được bao xa, lập tức bị khí thế khiếp người này làm cho ngơ ngẩn, đứng tại chỗ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Chi An.
Bạch Uyển Uyển sững sờ nhìn anh tiến gần về phía mình, mấp máy môi, có chút không dám tin: “Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Chi An thần sắc lạnh như băng nhìn vào khuôn mặt Bạch Uyển Uyển vừa nứt ra một khe hở, khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng nói: “Đến đón em ăn cơm.”
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẻo rơi vào người Hạ Nam Tri đang đứng ở một bên.
Bạch Uyển Uyển thoáng chốc hiểu ra ngay. Cái tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, ngoài mặt đồng ý với mình, nhưng thực chất trong lòng vẫn không yên lòng nên mới đi đến đây. Thế nào, đến đây kiểm tra à?
Nghĩ như thế, tâm trạng của cô lập tức rơi xuống đáy vực.
Không muốn để cho đàn anh chê cười, cô vội vàng kéo áo Hoắc Chi An, thúc giục: “Đi thôi.”
Hoắc Chi An thu hồi ánh mắt sắc bén, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vợ nhỏ, giọng nói văng vẳng bên tai như thủ thỉ: “Được rồi, Uyển Uyển muốn ăn cái gì?”
“Uyển Uyển –” Hạ Nam Tri kêu một tiếng, ngăn cản bước chân hai người rời đi.
Bạch Uyển Uyển cảm nhận được lực độ bàn tay trên vai mình dần dần tăng lên, ngay cả sự u ám đến từ người bên cạnh cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Nam Tri hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn mang dáng vẻ ôn nhuận như ngọc bước đến, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: “Anh đã xem qua chương trình hội nghị ngày mai, buổi sáng em không tham gia buổi thảo luận, mà chương trình lịch sử văn hóa buổi chiều anh cũng không tham gia. Sợ là chúng ta không có cơ hội gặp nhau, những tư liệu đề cập lúc trước anh phải gửi nó vào đâu cho em?”
Bạch Uyển Uyển suy nghĩ, “Anh gửi vào địa chỉ email của trường em đi, chính là địa chỉ ghi trong thông tin liên lạc đó.”
Ban tổ chức có tất cả tư liệu và thông tin liên lạc của tất cả các giáo sư tham gia hội nghị, Hạ Nam Tri rất dễ dàng tìm thấy.
Nghe Bạch Uyển Uyển nói xong, Hạ Nam Tri dừng hai giây, thở dài một hơi khó có thể nghe thấy, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt của anh ta chậm rãi rơi trên người Hoắc Chi An đang đứng bên cạnh, người đàn ông khí thế tôn quý, động tác thể hiện sự ham mu.ốn chiếm hữu mười phần.
Sau hai giây đối mặt, Hạ Nam Tri dời ánh mắt của mình đi, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Đàn em từ xa đến đây, anh vốn muốn mời em đi ăn một bữa cơm cho tận nghĩa chủ nhà mới phải, xem ra hiện giờ…” Anh ta khẽ cười một tiếng, “Xem ra không có cơ hội rồi.”
Khuôn mặt Bạch Uyển Uyển lộ ra một tia xấu hổ, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi đàn anh. Về sau có cơ hội em nhất định mời anh một bữa để tỏ lòng biết ơn.”
Hạ Nam Tri mỉm cười, khẽ vuốt cằm chào tạm biệt, giọng nói như một dòng suối mát trong rừng: “Ừ, anh chờ. Hẹn gặp lại.”
*
Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Chi An không chịu để Bạch Uyển Uyển quay về khách sạn đã đặt trước, mà dẫn cô đến khách sạn dưới trướng của Hoắc thị.
Trên đường đi Bạch Uyển Uyển giải thích đơn giản với giáo sư Lí Đồng, bảo rằng buổi chiều ngày mai sẽ tự mình đến đại học D tham gia hội nghị.
Quay trở về khách sạn tắm rửa xong, cô mở mailbox lên, nhìn thấy Hạ Nam Tri đã gửi file PDF đến đây.
Tiện tay mở file PDF ra, trang bên cạnh hiện lên bản phiên dịch của anh ta cùng rất nhiều chú thích khác.
“Uyển Uyển, không còn sớm nữa, ngủ thôi.” Hoắc Chi An đứng ở phía sau cô, nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Uyển Uyển đang xem vô cùng hứng thú, lên tiếng từ chối: “Anh ngủ trước đi, em còn muốn xem một lúc nữa.”
Hoắc Chi An im lặng không nhúc nhích.
Bạch Uyển Uyển ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay thỉnh thoảng di chuyển con chuột, mái tóc dài đen nhánh dưới ánh đèn vàng ấm áp trở nên óng ánh hơn, cả người tản ra khí chất dịu dàng ôn hòa.
Cô xem chăm chú, không biết Hoắc Chi An vẫn đứng ở sau lưng căn cản không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Mãi đến khi ngọn đèn trước mặt bị một bóng đen che phủ, sau đó “Bụp” một tiếng, laptop của cô bị người ta đóng lại.
Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt của Hoắc Chi An dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên khó coi.
“Anh nói đi ngủ.” Anh nhíu mày, giọng điệu cứng ngắc.
Bạch Uyển Uyển lẳng lặng đối mặt với anh, bầu không khí gần như đông cứng.
Cô mím môi, đứng dậy.
Từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác mệt mỏi, cô không muốn giải thích gì thêm.
Cũng không có gì để giải thích, anh căn bản không tin tưởng vào lời nói của mình, nhiều lời vô ích.
“Uyển Uyển.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Chi An có chút luống cuống, từ phía sau ôm lấy cô.
Anh không muốn thừa nhận, trong nội tâm của mình điên cuồng phát sinh tâm tư đố kị.
Vào ngày hôm nay, anh phát hiện ra chỉ cần mình nghĩ đến dáng vẻ của Bạch Uyển Uyển và Hạ Nam Tri ở cùng nhau, anh căn bản không có cách nào bình tĩnh để xử lý công việc.
Sau khi kiên nhẫn giải quyết xong một số chuyện khẩn cấp, anh vội vàng bảo tài xế lái xe đến đây tìm cô.
Anh biết cuộc đối thoại giữa Hạ Nam Tri và Bạch Uyển Uyển không đơn giản như vậy. Nếu như anh không đến, hai người còn có ý định đi ăn cơm cùng nhau. Thế nào, tiện thể ôn lại tình cảm đồng môn một phen à?
Sóng gió liên quan đến chuyện sinh con còn chưa qua đi, nếu như Hạ Nam Tri thừa dịp này tấn công, anh thực sự không thể xác định cuộc đối thoại đó có ảnh hưởng đến Bạch Uyển Uyển hay không.
“Uyển Uyển…” Nhìn thấy cô có ý định thoát khỏi mình, Hoắc Chi An càng dùng sức rất nhanh siết chặt người vào lòng.
“Anh buông lỏng môt chút đi.” Bạch Uyển Uyển bị ôm gần như không thể thở nổi, nhịn không được kháng nghị.
“Uyển Uyển, anh đã hỏi thăm rồi, Đái Sanh tiên sinh sắp trở về Bắc Thành. Chờ qua tết Nguyên Đán, chúng ta đến thăm ông ấy một chuyến nhé.” Giọng nói của Hoắc Chi A hơi khàn, dồn dập nói.
Theo như anh điều tra, Hạ Nam Tri vẫn một mực không quen bạn gái. Trước mắt hai người còn liên lạc với nhau, anh chỉ có thể ra đòn sát thủ.
Quả nhiên thân thể Bạch Uyển Uyển cứng đờ.
Cô chậm rãi quay người lại, yên lặng nhìn anh: “Có ý gì?”
Đái Sanh tiên sinh là một thầy thuốc Đông y nổi tiếng ở Bắc Thành, ông ấy có mở một phòng khám Đông y có tên là Tế Từ. Khi Bạch Uyển Uyển còn bé thuốc điều trị thân thể đều được kê đơn ở đây.
Về sau Đái Sanh tiên sinh lớn tuổi rồi, giao lại Tế Từ cho con gái phụ trách, bản thân mình thường xuyên cùng vợ vào Nam ra Bắc, du lịch khắp nơi trên thế giới, cũng tiện thể xem bệnh cho những người ở đó, hành y cứu người.
Những năm gần đây, rất khó gặp được ông ấy ở Tế Từ.
Bạch Uyển Uyển nhíu mày, nếu như mình không lý giải sai, Hoắc Chi An có ý định muốn mời Đái Sanh khám bệnh điều trị thân thể cho cô một phen?
Mặc dù lần trước anh nói muốn sinh con, nhưng Bạch Uyển Uyển biết rõ tận sâu trong lòng anh không hề muốn có con.
Ánh mắt của Hoắc Chi An quấn quýt si mê, vén tóc bên tai cô ra phía sau, giọng điệu dịu dàng: “Nếu như Đái Sanh tiên sinh nói thân thể của em không có vấn đề gì, chúng ta sẽ sinh con, được không?”
“Thật, thật sao?” Bạch Uyển Uyển mở to đôi mắt, không dám tin vào lỗ tai của mình.
“Ừ.” Hoắc Chi An đưa tay vuốt theo đường nét trên khuôn mặt cô đến cái cằm, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn.
Giọng nói trầm thấp mơ hồ rơi vào trong tai Bạch Uyển Uyển: “Đừng phớt lờ anh.”
Anh nhìn thấy cô và Hạ Nam Tri nói nói cười cười nhưng cô đối với mình thì lại lãnh đạm như vậy, dường như lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Bạch Uyển Uyển thở hổn hển nắm chặt vạt áo ngủ của anh, để anh tùy ý bế mình vào phòng ngủ.
“Uyển Uyển, em đừng tức giận. Anh thực sự sợ Hạ Nam Tri cướp em đi. Anh phải làm sao bây giờ?” Hai tay của anh chống hai bên người cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Đối với bản thân mình cô đã ăn sâu vào trong tận xương tủy rồi. Sống chung với nhau lâu như vậy, anh căn bản không có cách nào nghĩ đến việc cuộc sống không có cô. Cái tên Hạ Nam Tri kia…Nhất định không thể để cho anh ta chắn đường được.
Bạch Uyển Uyển nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, “Tại sao anh không tin, đàn anh đối với em không hề có ý tứ kia.”
“Nếu có thì sao?” Hoắc Chi An lập tức cắt ngang lời cô, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu như anh ta có, nếu như lúc học đại học anh ta tỏ tình với em trước anh, có phải hiện giờ em sẽ ở bên cạnh anh đúng không?”
Bạch Uyển Uyển sững sờ, cô căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
Hoắc Chi An bị vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt của cô làm cho tổn thương, trong đôi mắt anh hiện lên một tia cay đắng.
Trong thâm tâm của anh thực sự xem thường cái loại thành phần tử trí thức không có can đảm như Hạ Nam Tri, dưới ngọn cờ không màng danh lợi kiềm chế của những người có văn hóa chỉ biết ở một bên âm thầm tỏ ra ân cần, thực ra chính là sợ thổ lộ bị từ chối mà thôi.
Con mẹ nó anh có thể khắc chế được à.
“Em không thích đàn anh, tại sao phải đồng ý?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Bạch Uyển Uyển, Hoắc Chi An hơi sững người.
Giọng nói của Bạch Uyển Uyển có chút hoang mang, “Em thực sự không hiểu tại sao anh cứ chú ý đến anh ta. Nếu như em và đàn anh thực sự có chút gì đó với nhau, cho dù anh xuất hiện cũng không thể thay đổi được chuyện gì. Ngược lại, nếu như em và anh đã ở bên nhau, cho dù đàn anh có xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta….”
Hoắc Chi An giơ ngón trỏ đặt trên môi cô, “Uyển Uyển, em không hiểu rõ đàn ông đâu, nhưng anh có thể nhìn ra được. Em cảm thấy hôm nay anh đến đây là vì không tin tưởng em, nhưng em đã từng nghĩ qua chưa, em cũng không tin lời nói của anh mà.”
Bạch Uyển Uyển nhất thời im bặt.
Về mặt logic, cô thực sự không thể cãi lại Hoắc Chi An.
“Được rồi, chúng ta không nói những thứ này nữa.” Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Uyển Uyển cứng đờ, Hoắc Chi An thay đổi giọng điệu dịu dàng hơn, “Em nói em chưa từng thích anh ta, vậy người em thích là anh đúng không?”
Bạch Uyển Uyển mất tự nhiên chớp chớp hàng lông mi, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Một chữ ngắn ngọn này lại khiến cho lồng ngực của anh như bị con thú nhỏ nào đó nhẹ nhàng cào một phát, trái tim Hoắc Chi An lập tức tan chảy.
Anh tắt đèn, ôm cô chìm và giấc ngủ.
Tấm rèm dày được kéo lại, ngăn cách toàn bộ ánh trăng cùng ngọn gió đêm ở bên ngoài.
Trong bầu không khí yên tĩnh lại bình yên này, Bạch Uyển Uyển dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng nghĩ đến, chỉ còn hơn một tháng nữa đã đến năm mới rồi.
Sau khi lớn lên, lễ mừng năm mới chỉ là một việc hình thức. Kể từ khi kết hôn với Hoắc Chi An đến nay, mỗi dịp năm mới cô đều phải thể hiện phong độ của một thiếu phu nhân, phụ giúp chăm lo mọi việc của nhà họ Hoắc. Đối với cô mà nói, việc xã giao trong năm mới có ý nghĩa hơn cả chính bản thân ngày lễ.
Đây là lần đầu tiên cô lại chờ mong một năm mới đến như vậy.
Cô được Hoắc Chi An ôm chặt trong lòng, giống như lúc trươc chưa có chiến tranh lạnh.
Bạch Uyển Uyển cẩn thận dè dặt đỡ cánh tay của Hoắc Chi An ra khỏi người mình, chỉ với mấy động tác đơn giản, từ sâu trong cơ thể lập tức truyền đến một cảm giác mệt mỏi, hai chân dường như vẫn còn đang run rẩy.
Cô ngồi dậy chăn mềm trên vai tuột xuống, lộ ra một số vết đỏ trên làn da trắng nõn.
Bạch Uyển Uyển nhìn vào gương nhíu mày, chọn một chiếc váy len cổ cao màu xanh đen mặc vào.
Vừa thay quần áo xong, phía sau truyền đến một hơi thở cực nóng, một giây sau đã bị Hoắc Chi An ôm từ phía sau, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng của người đàn ông: “Tại sao lại mặc váy cổ cao?”
Bạch Uyển Uyển từ trong gương nhìn thấy anh, mím môi không muốn để ý đến anh.
Hoắc Chi An nhớ đến buổi tối hôm qua, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười: “Anh cố ý đấy, anh chính là muốn cho Hạ Nam Tri biết rõ anh yêu em nhiều như thế nào.”
Bạch Uyển Uyển: “Ngây thơ.”
Quả thực không thể tin được đây là chuyện mà một người đàn ông ba mươi mấy tuổi làm ra.
Hoắc Chi An hôn lên môi cô, cũng không dây dưa vấn đề này quá lâu.
Ăn sáng xong, hai người vẫn như trước chia ra hai đường.
*
Sau khi Hoắc Chi An mở cuộc họp buổi sáng ở công ty xong, anh nhận được tin tức Bạch Uyển Uyển đã lên tàu cao tốc.
Lần này là hoạt động của trường học, Bạch Uyển Uyển không muốn mình trở nên quá nổi bật, cho nên cô cùng đồng nghiệp Lí Đồng ngồi tàu cao tốc.
Thành phố D chỉ cách Nam Thành một giờ lái xe, sau khi đến thành phố D, hai người trực tiếp bắt xe đi đến đại học D.
Cuộc gặp gỡ giao lưu lần này có tên gọi là “Thảo luận và nghiên cứu học thuật lịch sử dân quốc”, do khoa nghiên cứu lịch sử của đại học D tổ chức. Hội thảo kéo dài một ngày rưỡi, sẽ triển khai thảo luận nghiên cứu các phương diện như văn hóa, chính trị, tư tưởng, chiến tranh.
Hai người và các giáo viên được mời từ hơn chục trường đại học khác nhau đến đây, được sắp xếp đến hội trường của tòa nhà phía Tây đại học D, buổi thảo luận và nghiên cứu sắp diễn ra ở nơi đây.
Bạch Uyển Uyển đến nơi đó mới biết được chàng trai trẻ tuổi Hạ Nam Tri đã lên chức phó giáo sư ở đại học D, còn là người chủ trì buổi hội thảo nghiên cứu về kinh tế lịch sử này.
Giáo sư Lí Đồng đi cùng vừa xem tài liệu của cuộc hội thảo nghiên cứu, vừa liên tục khen ngợi Hạ Nam Tri.
“Vị giáo sư Hạ này cực kỳ khủng khiếp, năm trước tôi và mấy vị đồng nghiệp khác đi ăn cơm chợt nghe thấy giáo sư ở đại học D nhắc đến anh ta, khen ngợi anh ta có trình độ học thuật rất cao. Cô xem này, chỉ mới 31 tuổi đã là phó giáo sư rồi. Thực sự là tuổi trẻ tài cao mà!”
Lí Đồng đã gần 50 tuổi, năm ngoái bà ấy vừa được lên chức giáo sư, cho nên bà ấy đối với những người trẻ tuổi ưu tú ôm kỳ vọng rất cao, không ngớt lời khen ngợi “Hậu sinh khả quý.”
Bạch Uyển Uyển nghe thấy lời nói của giáo sư Lí Đồng, khẽ vuốt cằm đồng ý.
Hạ Nam Tri lớn hơn cô 2 tuổi, lúc anh ta còn học đại học đã vô cùng nổi danh, là một nhân vật cấp “Đại thần” trong khoa, trí thức uyên bác, được giáo sư Hàm Ngọc khoa lịch sử cận đại dẫn dắt.
Trong lúc Bạch Uyển Uyển vẫn đang mênh mông mù mịt tìm phương hướng, cũng may có Hạ Nam Tri giúp đỡ. Anh ta dựa theo sự phát triển và nghiên cứu học thuật của bản thân đã cung cấp cho cô rất nhiều ý kiến trọng tâm.
Cũng chính trong khoảng thời gian đó, hai người thân thiết hơn một chút, khiến cho Hoắc Chi An chịu không ít kí.ch thích, thậm chí còn dẫn đến chuyện cưỡng hôn….
Bạch Uyển Uyển đang đắm chìm trong hồi ức, không để ý đến có một người đã chạy đến trước mặt mình.
“Uyển Uyển.” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Bạch Uyển Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Nam Tri.
Cô vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Hạ…”
Dừng một chút, cô vẫn quyết định dùng từ giáo sư, “Giáo sư Hạ.”
Hạ Nam Tri thân hình cao gầy, tướng mạo nhã nhặn nho nhã, đứng ở nơi đó chính là dáng vẻ công tử văn nhã, lập tức hấp dẫn ánh mắt của hầu hết các vị giáo sư đang ngồi ở đây.
“Đàn em khách khí rồi.” Hạ Nam Tri khẽ vuốt cằm, “Một lúc nữa xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Dứt lời, dáng người trường thân ngọc lập đã đi về phía vị trí của mình.
Bạch Uyển Uyển lại ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt của Lí Đồng đang rơi trên người mình.
Cô quay đầu, nhỏ giọng giải thích: “Giáo sư Hạ là đàn anh của tôi.”
Lí Đồng bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Đúng là hữu duyên. Nhân cơ hội lần này có thể ôn lại chuyện xưa.”
Bạch Uyển Uyển mỉm cười không nói gì.
Cô và Hạ Nam Tri hẳn là không nên nói mấy từ ôn lại chuyện xưa này.
Ngoại trừ khoảng thời gian ghi danh thi nghiên cứu sinh kia, cô và Hạ Nam Tri không tính là tiếp xúc quá nhiều, trong lúc học nghiên cứu sinh chỉ thỉnh thoảng trao đổi mà thôi. Về sau cô và Hoắc Chi An ở bên nhau, sau khi Hạ Nam Tri tốt nghiệp tiến sĩ đã đến đại học D dạy học, từ lúc đó hai người hoàn toàn không liên lạc với nhau.
Lúc kết hôn cô từng do dự có nên mời Hạ Nam Tri đến không. Sau khi Hoắc Chi An biết, làm thế nào cũng không đồng ý, cho nên việc này đành phải bỏ qua.
Ngược lại Hạ Nam Tri đã nhìn thấy tin tức kết hôn của mình trên các phương tiện truyền thông, anh ta còn gửi một tin nhắn chúc mừng lại hỏi địa chỉ muốn tặng quà tân hôn cho cô, hoàn toàn không nhắc đến chuyện tại sao không mời anh ta.
Bạch Uyển Uyển nào có thể không biết xấu hổ mà nhận quà của anh ta, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cô không biết tại sao Hoắc Chi An lại để ý đến sự tồn tại của Hạ Nam Tri như vậy. Trong mắt cô, Hạ Nam Tri đối với cô không có ý tứ kia, anh ta đối xử với từng đàn em đều luôn ôn hòa hữu lễ như thế. Bản thân mình vì tận lực tránh cho Hoắc Chi An nghi ngờ, ngược lại tỏ ra mình lòng dạ quá hẹp hòi.
Hiện giờ hai người bọn họ đại khái chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao mà thôi.
Nhưng điều khiến Bạch Uyển Uyển không ngờ đến chính là, sau khi buổi giao lưu kết thúc Hạ Nam Tri thực sự đến tìm cô ôn lại chuyện xưa. Tuy nói là ôn lại chuyện xưa, nhưng trong lúc dùng cơm Hạ Nam Tri buột miệng nhắc đến, lúc anh ta đi đến Yale học tập, ở trong thư viện trường có nhìn thấy một số tư liệu lịch sử thú vị, hỏi Bạch Uyển Uyển có hứng thú hay không, anh ta sẽ gửi cho cô.
“Tư liệu gì ạ?” Bạch Uyển Uyển không khỏi hiếu kỳ.
“Là một số tư liệu được học giả nước ngoài nghiên cứu [Sơn Hải Kinh], anh thấy gần đây em đăng trong vòng bạn bè cuốn [Sưu Thần Ký], nghĩ đến có lẽ em sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này.” Hạ Nam Tri nói chuyện không nhanh không chậm, trong mắt mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Bạch Uyển Uyển giật mình, quả thực mình rất có hứng thú. Vì vậy cô đã đồng ý, còn luôn miệng nói cảm ơn.
Sau khi nghỉ giữa trưa xong, buổi hội thảo nghiên cứu buổi chiều lại bắt đầu.
Hạ Nam Tri chủ trì cuộc thảo luận về kinh tế lịch sử, anh ta dẫn chứng phong phú, nôi dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, không tự ti không kiêu ngạo, lại thân thiện giao lưu với các giáo sư đến từ khắp nơi trong nước. Sau khi buổi thảo luận kết thúc, tất cả giáo sư trong hội trường đều khen ngợi vị phó giáo sư trẻ tuổi này.
*
Buổi hội thảo kết thúc đã hơn 5 giờ chiều.
Bạch Uyển Uyển cùng các giáo sư khác từ hội trường đi ra, vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà chợt nghe thấy Hạ Nam Tri ở phía sau gọi cô.
—“Uyển Uyển.”
Bạch Uyển Uyển quay người lại, vừa định lên tiếng đột nhiên bị một tiếng còi xe bén nhọn chói tai cắt ngang.
Cô không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh đó, đồng tử co rút lại, đôi môi hơi mở ra vì kinh ngạc.
Là xe của Hoắc Chi An.
—Anh đến rồi?
Dường như vì để xác minh suy đoán của mình, một giây sau, cửa xe lập tức mở ra.
Một người đàn ông mặc Tây trang màu đen từ ghế phụ bước ra.
Bạch Uyển Uyển nhận ra đó là trợ lý Trần Diệu của Hoắc Chi An.
Trần Diệu trực tiếp đi đến phía sau mở cửa xe, nghênh đón Hoắc Chi An.
Hoắc Chi An một thân áo khoác ngoài màu đen cao cấp, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, giày da bóng loáng chậm rãi bước đi phát ra từng tiết tấu, bước từng bước về phía Bạch Uyển Uyển.
Các giáo sư tham gia hội nghị đi chưa được bao xa, lập tức bị khí thế khiếp người này làm cho ngơ ngẩn, đứng tại chỗ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Chi An.
Bạch Uyển Uyển sững sờ nhìn anh tiến gần về phía mình, mấp máy môi, có chút không dám tin: “Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Chi An thần sắc lạnh như băng nhìn vào khuôn mặt Bạch Uyển Uyển vừa nứt ra một khe hở, khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng nói: “Đến đón em ăn cơm.”
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẻo rơi vào người Hạ Nam Tri đang đứng ở một bên.
Bạch Uyển Uyển thoáng chốc hiểu ra ngay. Cái tên đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, ngoài mặt đồng ý với mình, nhưng thực chất trong lòng vẫn không yên lòng nên mới đi đến đây. Thế nào, đến đây kiểm tra à?
Nghĩ như thế, tâm trạng của cô lập tức rơi xuống đáy vực.
Không muốn để cho đàn anh chê cười, cô vội vàng kéo áo Hoắc Chi An, thúc giục: “Đi thôi.”
Hoắc Chi An thu hồi ánh mắt sắc bén, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vợ nhỏ, giọng nói văng vẳng bên tai như thủ thỉ: “Được rồi, Uyển Uyển muốn ăn cái gì?”
“Uyển Uyển –” Hạ Nam Tri kêu một tiếng, ngăn cản bước chân hai người rời đi.
Bạch Uyển Uyển cảm nhận được lực độ bàn tay trên vai mình dần dần tăng lên, ngay cả sự u ám đến từ người bên cạnh cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Nam Tri hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn mang dáng vẻ ôn nhuận như ngọc bước đến, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa: “Anh đã xem qua chương trình hội nghị ngày mai, buổi sáng em không tham gia buổi thảo luận, mà chương trình lịch sử văn hóa buổi chiều anh cũng không tham gia. Sợ là chúng ta không có cơ hội gặp nhau, những tư liệu đề cập lúc trước anh phải gửi nó vào đâu cho em?”
Bạch Uyển Uyển suy nghĩ, “Anh gửi vào địa chỉ email của trường em đi, chính là địa chỉ ghi trong thông tin liên lạc đó.”
Ban tổ chức có tất cả tư liệu và thông tin liên lạc của tất cả các giáo sư tham gia hội nghị, Hạ Nam Tri rất dễ dàng tìm thấy.
Nghe Bạch Uyển Uyển nói xong, Hạ Nam Tri dừng hai giây, thở dài một hơi khó có thể nghe thấy, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt của anh ta chậm rãi rơi trên người Hoắc Chi An đang đứng bên cạnh, người đàn ông khí thế tôn quý, động tác thể hiện sự ham mu.ốn chiếm hữu mười phần.
Sau hai giây đối mặt, Hạ Nam Tri dời ánh mắt của mình đi, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Đàn em từ xa đến đây, anh vốn muốn mời em đi ăn một bữa cơm cho tận nghĩa chủ nhà mới phải, xem ra hiện giờ…” Anh ta khẽ cười một tiếng, “Xem ra không có cơ hội rồi.”
Khuôn mặt Bạch Uyển Uyển lộ ra một tia xấu hổ, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi đàn anh. Về sau có cơ hội em nhất định mời anh một bữa để tỏ lòng biết ơn.”
Hạ Nam Tri mỉm cười, khẽ vuốt cằm chào tạm biệt, giọng nói như một dòng suối mát trong rừng: “Ừ, anh chờ. Hẹn gặp lại.”
*
Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Chi An không chịu để Bạch Uyển Uyển quay về khách sạn đã đặt trước, mà dẫn cô đến khách sạn dưới trướng của Hoắc thị.
Trên đường đi Bạch Uyển Uyển giải thích đơn giản với giáo sư Lí Đồng, bảo rằng buổi chiều ngày mai sẽ tự mình đến đại học D tham gia hội nghị.
Quay trở về khách sạn tắm rửa xong, cô mở mailbox lên, nhìn thấy Hạ Nam Tri đã gửi file PDF đến đây.
Tiện tay mở file PDF ra, trang bên cạnh hiện lên bản phiên dịch của anh ta cùng rất nhiều chú thích khác.
“Uyển Uyển, không còn sớm nữa, ngủ thôi.” Hoắc Chi An đứng ở phía sau cô, nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Uyển Uyển đang xem vô cùng hứng thú, lên tiếng từ chối: “Anh ngủ trước đi, em còn muốn xem một lúc nữa.”
Hoắc Chi An im lặng không nhúc nhích.
Bạch Uyển Uyển ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay thỉnh thoảng di chuyển con chuột, mái tóc dài đen nhánh dưới ánh đèn vàng ấm áp trở nên óng ánh hơn, cả người tản ra khí chất dịu dàng ôn hòa.
Cô xem chăm chú, không biết Hoắc Chi An vẫn đứng ở sau lưng căn cản không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Mãi đến khi ngọn đèn trước mặt bị một bóng đen che phủ, sau đó “Bụp” một tiếng, laptop của cô bị người ta đóng lại.
Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt của Hoắc Chi An dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên khó coi.
“Anh nói đi ngủ.” Anh nhíu mày, giọng điệu cứng ngắc.
Bạch Uyển Uyển lẳng lặng đối mặt với anh, bầu không khí gần như đông cứng.
Cô mím môi, đứng dậy.
Từ sâu trong lòng dâng lên một cảm giác mệt mỏi, cô không muốn giải thích gì thêm.
Cũng không có gì để giải thích, anh căn bản không tin tưởng vào lời nói của mình, nhiều lời vô ích.
“Uyển Uyển.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Chi An có chút luống cuống, từ phía sau ôm lấy cô.
Anh không muốn thừa nhận, trong nội tâm của mình điên cuồng phát sinh tâm tư đố kị.
Vào ngày hôm nay, anh phát hiện ra chỉ cần mình nghĩ đến dáng vẻ của Bạch Uyển Uyển và Hạ Nam Tri ở cùng nhau, anh căn bản không có cách nào bình tĩnh để xử lý công việc.
Sau khi kiên nhẫn giải quyết xong một số chuyện khẩn cấp, anh vội vàng bảo tài xế lái xe đến đây tìm cô.
Anh biết cuộc đối thoại giữa Hạ Nam Tri và Bạch Uyển Uyển không đơn giản như vậy. Nếu như anh không đến, hai người còn có ý định đi ăn cơm cùng nhau. Thế nào, tiện thể ôn lại tình cảm đồng môn một phen à?
Sóng gió liên quan đến chuyện sinh con còn chưa qua đi, nếu như Hạ Nam Tri thừa dịp này tấn công, anh thực sự không thể xác định cuộc đối thoại đó có ảnh hưởng đến Bạch Uyển Uyển hay không.
“Uyển Uyển…” Nhìn thấy cô có ý định thoát khỏi mình, Hoắc Chi An càng dùng sức rất nhanh siết chặt người vào lòng.
“Anh buông lỏng môt chút đi.” Bạch Uyển Uyển bị ôm gần như không thể thở nổi, nhịn không được kháng nghị.
“Uyển Uyển, anh đã hỏi thăm rồi, Đái Sanh tiên sinh sắp trở về Bắc Thành. Chờ qua tết Nguyên Đán, chúng ta đến thăm ông ấy một chuyến nhé.” Giọng nói của Hoắc Chi A hơi khàn, dồn dập nói.
Theo như anh điều tra, Hạ Nam Tri vẫn một mực không quen bạn gái. Trước mắt hai người còn liên lạc với nhau, anh chỉ có thể ra đòn sát thủ.
Quả nhiên thân thể Bạch Uyển Uyển cứng đờ.
Cô chậm rãi quay người lại, yên lặng nhìn anh: “Có ý gì?”
Đái Sanh tiên sinh là một thầy thuốc Đông y nổi tiếng ở Bắc Thành, ông ấy có mở một phòng khám Đông y có tên là Tế Từ. Khi Bạch Uyển Uyển còn bé thuốc điều trị thân thể đều được kê đơn ở đây.
Về sau Đái Sanh tiên sinh lớn tuổi rồi, giao lại Tế Từ cho con gái phụ trách, bản thân mình thường xuyên cùng vợ vào Nam ra Bắc, du lịch khắp nơi trên thế giới, cũng tiện thể xem bệnh cho những người ở đó, hành y cứu người.
Những năm gần đây, rất khó gặp được ông ấy ở Tế Từ.
Bạch Uyển Uyển nhíu mày, nếu như mình không lý giải sai, Hoắc Chi An có ý định muốn mời Đái Sanh khám bệnh điều trị thân thể cho cô một phen?
Mặc dù lần trước anh nói muốn sinh con, nhưng Bạch Uyển Uyển biết rõ tận sâu trong lòng anh không hề muốn có con.
Ánh mắt của Hoắc Chi An quấn quýt si mê, vén tóc bên tai cô ra phía sau, giọng điệu dịu dàng: “Nếu như Đái Sanh tiên sinh nói thân thể của em không có vấn đề gì, chúng ta sẽ sinh con, được không?”
“Thật, thật sao?” Bạch Uyển Uyển mở to đôi mắt, không dám tin vào lỗ tai của mình.
“Ừ.” Hoắc Chi An đưa tay vuốt theo đường nét trên khuôn mặt cô đến cái cằm, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn.
Giọng nói trầm thấp mơ hồ rơi vào trong tai Bạch Uyển Uyển: “Đừng phớt lờ anh.”
Anh nhìn thấy cô và Hạ Nam Tri nói nói cười cười nhưng cô đối với mình thì lại lãnh đạm như vậy, dường như lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Bạch Uyển Uyển thở hổn hển nắm chặt vạt áo ngủ của anh, để anh tùy ý bế mình vào phòng ngủ.
“Uyển Uyển, em đừng tức giận. Anh thực sự sợ Hạ Nam Tri cướp em đi. Anh phải làm sao bây giờ?” Hai tay của anh chống hai bên người cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của cô.
Đối với bản thân mình cô đã ăn sâu vào trong tận xương tủy rồi. Sống chung với nhau lâu như vậy, anh căn bản không có cách nào nghĩ đến việc cuộc sống không có cô. Cái tên Hạ Nam Tri kia…Nhất định không thể để cho anh ta chắn đường được.
Bạch Uyển Uyển nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, “Tại sao anh không tin, đàn anh đối với em không hề có ý tứ kia.”
“Nếu có thì sao?” Hoắc Chi An lập tức cắt ngang lời cô, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu như anh ta có, nếu như lúc học đại học anh ta tỏ tình với em trước anh, có phải hiện giờ em sẽ ở bên cạnh anh đúng không?”
Bạch Uyển Uyển sững sờ, cô căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
Hoắc Chi An bị vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt của cô làm cho tổn thương, trong đôi mắt anh hiện lên một tia cay đắng.
Trong thâm tâm của anh thực sự xem thường cái loại thành phần tử trí thức không có can đảm như Hạ Nam Tri, dưới ngọn cờ không màng danh lợi kiềm chế của những người có văn hóa chỉ biết ở một bên âm thầm tỏ ra ân cần, thực ra chính là sợ thổ lộ bị từ chối mà thôi.
Con mẹ nó anh có thể khắc chế được à.
“Em không thích đàn anh, tại sao phải đồng ý?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Bạch Uyển Uyển, Hoắc Chi An hơi sững người.
Giọng nói của Bạch Uyển Uyển có chút hoang mang, “Em thực sự không hiểu tại sao anh cứ chú ý đến anh ta. Nếu như em và đàn anh thực sự có chút gì đó với nhau, cho dù anh xuất hiện cũng không thể thay đổi được chuyện gì. Ngược lại, nếu như em và anh đã ở bên nhau, cho dù đàn anh có xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta….”
Hoắc Chi An giơ ngón trỏ đặt trên môi cô, “Uyển Uyển, em không hiểu rõ đàn ông đâu, nhưng anh có thể nhìn ra được. Em cảm thấy hôm nay anh đến đây là vì không tin tưởng em, nhưng em đã từng nghĩ qua chưa, em cũng không tin lời nói của anh mà.”
Bạch Uyển Uyển nhất thời im bặt.
Về mặt logic, cô thực sự không thể cãi lại Hoắc Chi An.
“Được rồi, chúng ta không nói những thứ này nữa.” Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Uyển Uyển cứng đờ, Hoắc Chi An thay đổi giọng điệu dịu dàng hơn, “Em nói em chưa từng thích anh ta, vậy người em thích là anh đúng không?”
Bạch Uyển Uyển mất tự nhiên chớp chớp hàng lông mi, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Một chữ ngắn ngọn này lại khiến cho lồng ngực của anh như bị con thú nhỏ nào đó nhẹ nhàng cào một phát, trái tim Hoắc Chi An lập tức tan chảy.
Anh tắt đèn, ôm cô chìm và giấc ngủ.
Tấm rèm dày được kéo lại, ngăn cách toàn bộ ánh trăng cùng ngọn gió đêm ở bên ngoài.
Trong bầu không khí yên tĩnh lại bình yên này, Bạch Uyển Uyển dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng nghĩ đến, chỉ còn hơn một tháng nữa đã đến năm mới rồi.
Sau khi lớn lên, lễ mừng năm mới chỉ là một việc hình thức. Kể từ khi kết hôn với Hoắc Chi An đến nay, mỗi dịp năm mới cô đều phải thể hiện phong độ của một thiếu phu nhân, phụ giúp chăm lo mọi việc của nhà họ Hoắc. Đối với cô mà nói, việc xã giao trong năm mới có ý nghĩa hơn cả chính bản thân ngày lễ.
Đây là lần đầu tiên cô lại chờ mong một năm mới đến như vậy.
/79
|