**Giới thiệu nhân vật: *Nó-Nhật Anh Băng Băng:17t,rất xinh đẹp,dáng chuẩn hơn cả hoa hậu nhưng lạnh lùng,vô cảm,ghét những ai động chạm tới mình(trừ hắn),thiên tài máy tính,thích súng,các hóa chất thí nghiệm… *Hắn-Nguyễn Minh Thiên:18t,đẹp zai,body chuẩn,hơi lạnh lùng nhưng cũng ấm áp,luôn luôn đi theo nó,thích trêu nó. *Phạm Uyên Uyên:16t,người hầu của nhà nó,chảnh,điệu,đẹp nhờ son phấn nhưng chưa bằng nó,ghét nó,thích hắn nhưng không làm gì được vì nó là tiểu thư nhiều lần hãm hại nhưng không được và bị nó phát hiện,kết quả là…..sẽ biết sau. *Hoàng Phong:22t,cũng dạng zai đẹp,trợ lí kiêm vệ sĩ của papa nó,vui vẻ ấm áp,luôn quý nó như một người em gái và sẵn sàng hi sinh vì nó và có thể giết chết những ai dám đụng vào nó. *Papa nó-Nhật Lâm:k rõ tuổi,ông chùm mafia vì vậy luôn luôn giam cầm để bảo vệ nó khỏi nguy hiểm của những kẻ thù muốn giết hoặc hạ gục ông.Rất yêu thương nó nhưng nó không biết vì vậy nó rất gét ông. *Nhật Anh Khang:18t,anh nó,đẹp zai,lạnh lùng với tất cả nhưng vui vẻ ấm áp với nó,cũng yêu thương và chiều em hết mực,giết tất cả những ai hại tới em nó và cũng là người duy nhất làm nó mỉm cười (lúc chưa có hắn),hay không ở biệt thự vì đi làm nhiệm vụ để còn thừa kế cha. **Sẽ có một số nhân vật xuất hiện ở chap sau.Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ!= ̄ω ̄=** ——-
Tại một bãi đất trống gần rừng…Một trận chiến nảy lửa giữa hai bang phái diễn ra quyết liệt -Minh Thiên à!Hôm nay ngươi phải chết!!! “Phập”Con dao trên tay người kia đâm thẳng vào sát tim hắn,dòng máu đỏ tươi tuôn ra, hắn dùng hết sức đá cho tên kia rồi chạy thật nhanh vào rừng,chạy được một đoạn khá xa hắn nhìn thấy phía trước có ánh sáng liền chạy đến nhưng vì mất quá nhiều máu vết thương lại sát tim nên hắn dần dần mất ý thức và ngất trước cổng… Đúng lúc cha nó đi ra nhìn thấy hắn liền đi đến xem hắn còn thở hay không rồi cho người đưa hắn vào chữa trị…. 1 tiếng sau -Thưa ông chủ!Người đó đã được cứu và đã tỉnh! -Tốt!Cho hắn đến đây!-Pa nó -Rõ! 10 phút sau -Ông chủ! -Cho vào!-Pa nó -Ông là người đã cứu tôi!-Hắn -Đúng!-Pa nó -Tôi là người có ơn thì phải trả!Ông cần gì tôi sẽ sẵn sàng giúp!-Hắn -Ồ!Nói thì phải làm được!-Pa nó cười lạnh -Tất nhiên!-Hắn -Đơn giản lắm!Ngươi làm sẽ làm vệ sĩ và sẽ là người chăm sóc bảo vệ cho con gái ta!-Pa nó -Rõ!Ông chủ!-Hắn nói thế thôi chứ nghĩ khác”sao mình phải chăm sóc đứa con gái chứ” -Hoàng Phong! -Ông chủ! -Dẫn người này đến phòng Băng Băng! -Rõ! -Mà ngươi tên gì? -Minh Thiên! -Tốt!Đi đi! Trên hành lang đến phòng nó -Em là Minh Thiên? “Gật gật” -Khi làm vệ sĩ hay chăm sóc tiểu thư!Em cần chú ý,tiểu thư chỉ thích ăn bánh kẹp không nhưng có thịt và cà rốt đặc biệt là có sữa socola nóng,ghét ăn đậu và đỗ nên em chú ý.Tiểu thư không thích ai làm phiền và ít ra khỏi phòng,không muốn ai chạm vào mình nhưng lại ưa thích các thí nghiệm,súng,dao… -Dạ!Em sẽ chú ý!-Hắn nói nhưng trong lòng”Đứa con gái kì quặc” 5 phút sau cả hai người đều dừng trước một cách cửa to,hành lang thì tối không chút ánh sáng -Tiểu thư! -Đi đi phiền quá!-Nó nhăn mặt khó chịu -Ông chủ cho người mới đến! -Kệ hắn ta! “Nhóc con khó ưa”-Hắn nghĩ thầm -Tiểu thư à!Ông chủ còn tặng tiểu thư một khẩu súng mới! -Bảo ông ta là ta không cần! -Tiểu thư ra đi không thì tôi sẽ bị ông chủ giết mất! -Việc đó là của ngươi! -Thôi tiểu thư à…..-Sau một hồi tốn calo với nó.Nó cũng chịu mở cửa -Có gì nói đi!-Nó khó chịu bước ra mở cửa trong bộ váy trắng dài gần tới chân,mái tóc tím thả dài ngang hông,đôi mắt xanh nước lạnh lẽo,cô đơn nhưng sắc bén,mạnh mẽ ai nhìn cũng sợ… Hắn đơ vài giây nhưng cũng lấy lại được bình tĩnh”Mình đâu phải loại ham gái đẹp nhỉ?”rồi lại gạt phăng suy nghĩ -Tiểu thư đây là Minh Thiên!Vệ sĩ và người chăm sóc mới cho tiểu thư! Nó quay qua nhìn hắn làm hắn giật mình vì gặp đôi mắt sắc bén của nó cứ nhìn chằm chằm cứ nghĩ nó đang ngắm mình “Tui biết tui đẹp”nhưng nó phán cho câu -Mặt cũng tạm!-Làm hắn tức điên.Rồi lấy tay sờ hai hông hắn làm hắn đỏ mặt còn Hoàng Phong đơ người vì trước nay nó chưa đụng vào ai..Nó Phán tiếp -Body chuẩn!Ông già cũng có mắt thẩm mĩ tốt!-Rồi nó vào phòng đóng cửa Bên ngoài,hắn mặt vẫn còn đỏ,Hoàng Phong nhận thấy rõ sự lúng túng thì trêu hắn -Lần đầu tiên thấy tiểu thư chạm vào một người đó!Chắc em có phúc!!Haha… -Em…em…. -Thôi em về phòng đi!Ngay cạnh phòng tiểu thư luôn đó!Nhớ những lời anh dặn nhé và tuyệt đối đừng đi linh tinh lạc đấy!-Hoàng Phong quay đầu đi.Hắn cũng vào phòng rồi ngủ. Bên phòng nó,nó vẫn như mọi ngày ngồi bên cạnh cửa sổ tựa lưng vào thành nghe nhạc mắt nhắm lại… Tối….. -Tiểu thư!-Tiếng một cô hầu gái đang sợ sệt đứng trước cửa phòng nó gọi Hắn nghe thấy tiếng rồi ra ngoài đến chỗ cô hầu gái -Có chuyện gì vậy? Cô hầu gái đỏ mặt vì hắn quá đẹp trai rồi ấp úng trả lời -Dạ!Em…em..mang bữa tối cho tiểu thư! -Đem cho tôi!-Hắn giành lấy -Không được đâu?Mà anh là ai? -Tôi là người chăm sóc cô ấy!Còn cô đi đi tôi tự lo! -Vậy nhờ anh!-Rồi cô hầu chạy đi khỏi hành lang tối “Cốc…cốc”Hắn gõ cửa -Cô chủ! -Ta nói ta không ăn! -Nên ăn một chút đi chứ! -Ta nói không là không! Hăn vẫn lì lợm đang định mở cửa thì cánh cửa bật mở,nó hiện ra trong bóng tối ánh mắt xanh sắc bén giờ chuyển thành ánh mắt màu đỏ sáng rực làm hắn giật mình -T-Ô-I B-Ả-O Đ-I !!!!-Nó gằn từng chữ rồi “Rầm”cánh cửa đóng mạnh không thương tiếc “Một cô gái thú vị”Hắn cười nham hiểm rồi đem đồ ăn về phòng mình chờ nó bình tĩnh rồi mang sang… 2 tiếng sau, tiếng cửa lại vang lên -Cô chủ!-Hắn gọi -………… Không có tiếng trả lời,hắn mạnh dạn mở cửa bước vào.Hắn rất ngạc nhiên,trong phòng rất tối không ánh đèn chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ, nó nghiêng đầu tựa vào thành cửa sổ,mắt nhắm,tai vẫn còn cắm tai nghe nhạc nhìn nó lúc này rất giống một thiên thần,hắn để ý xung quanh căn phòng rất gọn gàng,có một cái giường bên trong góc,một tủ đựng sách,tủ đựng quần áo,ở giữa có cái bàn tròn và một cái ghế,hắn bước vào trong hơn nữa rồi đặt đồ ăn xuống bàn đến bên cửa sổ vuốt mái tóc nó rồi khựng lại”Mình đang làm gì thế này?”rồi bế nó lên giường, bỏ tai nghe ra và đắp chăn cho nó rồi bước ra ngoài đóng cửa lại về phòng. Ở phòng hắn…. -Mình đang làm gì vậy? -Sao tim mình đập nhanh qúa!! -……….. Ở phòng nó,sau khi hắn đi thì nó mở mắt,thực ra là lúc hắn vào nó đã chả vờ ngủ,nó vẫn bình thản dậy lấy cốc socola uống hết rồi lấy máy tính ra làm việc.(Thực ra là nó rất giỏi về máy tính nên quản lí tất cả các camera,chuông báo động của biệt thự,đôi lúc còn hack máy chủ của chỗ khác để lấy thông tin mật).
Tại một bãi đất trống gần rừng…Một trận chiến nảy lửa giữa hai bang phái diễn ra quyết liệt -Minh Thiên à!Hôm nay ngươi phải chết!!! “Phập”Con dao trên tay người kia đâm thẳng vào sát tim hắn,dòng máu đỏ tươi tuôn ra, hắn dùng hết sức đá cho tên kia rồi chạy thật nhanh vào rừng,chạy được một đoạn khá xa hắn nhìn thấy phía trước có ánh sáng liền chạy đến nhưng vì mất quá nhiều máu vết thương lại sát tim nên hắn dần dần mất ý thức và ngất trước cổng… Đúng lúc cha nó đi ra nhìn thấy hắn liền đi đến xem hắn còn thở hay không rồi cho người đưa hắn vào chữa trị…. 1 tiếng sau -Thưa ông chủ!Người đó đã được cứu và đã tỉnh! -Tốt!Cho hắn đến đây!-Pa nó -Rõ! 10 phút sau -Ông chủ! -Cho vào!-Pa nó -Ông là người đã cứu tôi!-Hắn -Đúng!-Pa nó -Tôi là người có ơn thì phải trả!Ông cần gì tôi sẽ sẵn sàng giúp!-Hắn -Ồ!Nói thì phải làm được!-Pa nó cười lạnh -Tất nhiên!-Hắn -Đơn giản lắm!Ngươi làm sẽ làm vệ sĩ và sẽ là người chăm sóc bảo vệ cho con gái ta!-Pa nó -Rõ!Ông chủ!-Hắn nói thế thôi chứ nghĩ khác”sao mình phải chăm sóc đứa con gái chứ” -Hoàng Phong! -Ông chủ! -Dẫn người này đến phòng Băng Băng! -Rõ! -Mà ngươi tên gì? -Minh Thiên! -Tốt!Đi đi! Trên hành lang đến phòng nó -Em là Minh Thiên? “Gật gật” -Khi làm vệ sĩ hay chăm sóc tiểu thư!Em cần chú ý,tiểu thư chỉ thích ăn bánh kẹp không nhưng có thịt và cà rốt đặc biệt là có sữa socola nóng,ghét ăn đậu và đỗ nên em chú ý.Tiểu thư không thích ai làm phiền và ít ra khỏi phòng,không muốn ai chạm vào mình nhưng lại ưa thích các thí nghiệm,súng,dao… -Dạ!Em sẽ chú ý!-Hắn nói nhưng trong lòng”Đứa con gái kì quặc” 5 phút sau cả hai người đều dừng trước một cách cửa to,hành lang thì tối không chút ánh sáng -Tiểu thư! -Đi đi phiền quá!-Nó nhăn mặt khó chịu -Ông chủ cho người mới đến! -Kệ hắn ta! “Nhóc con khó ưa”-Hắn nghĩ thầm -Tiểu thư à!Ông chủ còn tặng tiểu thư một khẩu súng mới! -Bảo ông ta là ta không cần! -Tiểu thư ra đi không thì tôi sẽ bị ông chủ giết mất! -Việc đó là của ngươi! -Thôi tiểu thư à…..-Sau một hồi tốn calo với nó.Nó cũng chịu mở cửa -Có gì nói đi!-Nó khó chịu bước ra mở cửa trong bộ váy trắng dài gần tới chân,mái tóc tím thả dài ngang hông,đôi mắt xanh nước lạnh lẽo,cô đơn nhưng sắc bén,mạnh mẽ ai nhìn cũng sợ… Hắn đơ vài giây nhưng cũng lấy lại được bình tĩnh”Mình đâu phải loại ham gái đẹp nhỉ?”rồi lại gạt phăng suy nghĩ -Tiểu thư đây là Minh Thiên!Vệ sĩ và người chăm sóc mới cho tiểu thư! Nó quay qua nhìn hắn làm hắn giật mình vì gặp đôi mắt sắc bén của nó cứ nhìn chằm chằm cứ nghĩ nó đang ngắm mình “Tui biết tui đẹp”nhưng nó phán cho câu -Mặt cũng tạm!-Làm hắn tức điên.Rồi lấy tay sờ hai hông hắn làm hắn đỏ mặt còn Hoàng Phong đơ người vì trước nay nó chưa đụng vào ai..Nó Phán tiếp -Body chuẩn!Ông già cũng có mắt thẩm mĩ tốt!-Rồi nó vào phòng đóng cửa Bên ngoài,hắn mặt vẫn còn đỏ,Hoàng Phong nhận thấy rõ sự lúng túng thì trêu hắn -Lần đầu tiên thấy tiểu thư chạm vào một người đó!Chắc em có phúc!!Haha… -Em…em…. -Thôi em về phòng đi!Ngay cạnh phòng tiểu thư luôn đó!Nhớ những lời anh dặn nhé và tuyệt đối đừng đi linh tinh lạc đấy!-Hoàng Phong quay đầu đi.Hắn cũng vào phòng rồi ngủ. Bên phòng nó,nó vẫn như mọi ngày ngồi bên cạnh cửa sổ tựa lưng vào thành nghe nhạc mắt nhắm lại… Tối….. -Tiểu thư!-Tiếng một cô hầu gái đang sợ sệt đứng trước cửa phòng nó gọi Hắn nghe thấy tiếng rồi ra ngoài đến chỗ cô hầu gái -Có chuyện gì vậy? Cô hầu gái đỏ mặt vì hắn quá đẹp trai rồi ấp úng trả lời -Dạ!Em…em..mang bữa tối cho tiểu thư! -Đem cho tôi!-Hắn giành lấy -Không được đâu?Mà anh là ai? -Tôi là người chăm sóc cô ấy!Còn cô đi đi tôi tự lo! -Vậy nhờ anh!-Rồi cô hầu chạy đi khỏi hành lang tối “Cốc…cốc”Hắn gõ cửa -Cô chủ! -Ta nói ta không ăn! -Nên ăn một chút đi chứ! -Ta nói không là không! Hăn vẫn lì lợm đang định mở cửa thì cánh cửa bật mở,nó hiện ra trong bóng tối ánh mắt xanh sắc bén giờ chuyển thành ánh mắt màu đỏ sáng rực làm hắn giật mình -T-Ô-I B-Ả-O Đ-I !!!!-Nó gằn từng chữ rồi “Rầm”cánh cửa đóng mạnh không thương tiếc “Một cô gái thú vị”Hắn cười nham hiểm rồi đem đồ ăn về phòng mình chờ nó bình tĩnh rồi mang sang… 2 tiếng sau, tiếng cửa lại vang lên -Cô chủ!-Hắn gọi -………… Không có tiếng trả lời,hắn mạnh dạn mở cửa bước vào.Hắn rất ngạc nhiên,trong phòng rất tối không ánh đèn chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ, nó nghiêng đầu tựa vào thành cửa sổ,mắt nhắm,tai vẫn còn cắm tai nghe nhạc nhìn nó lúc này rất giống một thiên thần,hắn để ý xung quanh căn phòng rất gọn gàng,có một cái giường bên trong góc,một tủ đựng sách,tủ đựng quần áo,ở giữa có cái bàn tròn và một cái ghế,hắn bước vào trong hơn nữa rồi đặt đồ ăn xuống bàn đến bên cửa sổ vuốt mái tóc nó rồi khựng lại”Mình đang làm gì thế này?”rồi bế nó lên giường, bỏ tai nghe ra và đắp chăn cho nó rồi bước ra ngoài đóng cửa lại về phòng. Ở phòng hắn…. -Mình đang làm gì vậy? -Sao tim mình đập nhanh qúa!! -……….. Ở phòng nó,sau khi hắn đi thì nó mở mắt,thực ra là lúc hắn vào nó đã chả vờ ngủ,nó vẫn bình thản dậy lấy cốc socola uống hết rồi lấy máy tính ra làm việc.(Thực ra là nó rất giỏi về máy tính nên quản lí tất cả các camera,chuông báo động của biệt thự,đôi lúc còn hack máy chủ của chỗ khác để lấy thông tin mật).
/23
|