Lâm Lan đang nói chuyện với mụ phù thủy thì Minh Châu cùng Du Liên tới, còn tay nắm tay.
Thân phận trong nhà này của Minh Châu vốn thấp kém, bị buộc phải phục tùng, hôm nay có người xấp xỉ tuổi mình, thân phận Du Liên so ra còn thấp hơn mình, Minh Châu rốt cục tìm được một tia thăng bằng, cộng thêm Du Liên nhất nhất nghe lời mình khiến cô ta vừa được thỏa mãn tâm tư vừa được dịp phát tác sự kiêu ngạo, mà Du Liên có thể được biểu tiểu thư làm bạn thì đã thụ sủng nhược kinh vô phần, nào có dám không làm theo lệnh, cho nên, hai người ăn nhịp với nhau, rất nhanh trở thành bạn tốt.
Minh Châu lườm Lâm Lan một cái, sau đó coi như lơ nàng đi, trực tiếp tới trước mặt Hàn Thị, cười hì hì quỳ gối hành lễ, ngọt ngào nói: “Minh Châu thỉnh an dì.”
Du Liên lộ ra vẻ câu nệ, cứng ngắc thi lễ, giọng nhỏ như muỗi: “Du Liên thỉnh an cô cô.”
Hàn Thu Nguyệt cười lớn với hai cô nàng, gọi Thúy Chi dọn chỗ cho bọn họ.
Theo lý, Minh Châu cùng Du Liên phải ngồi dưới tay Lâm Lan, nhưng khóe miệng Minh Châu nhếch lên, đem thảm gấm Thúy Chi đưa tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Thị.
Ánh mắt Hàn Thị ngưng lại, hơi có vẻ không vui, nhưng khó nhìn thấy có lúc nữ nhi cao hứng được như vậy, thầm thở dài, tùy ý cô ta. Bà ta quay sang hỏi Du Liên: “Ở chỗ này đã quen chưa?”
Du Liên vội vã gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đã quen ạ.”
Hàn Thị nhìn bộ dạng cẩn trọng của Du Liên, chân tay run run thì trong lòng không ưa, không phải nói đại tẩu chọn một đứa cơ trí tới sao? Bộ dáng Du Liên cũng được, nhưng tính tình thì…
“Dì, để cho Du Liên muội muội theo con được không, chỗ con rất rộng mà.” Minh Châu ôm cánh tay Hàn Thị làm nũng.
Hàn Thị cười nói: “Du Liên là em họ con, là cháu đại bá mẫu con, chẳng phải là bạn con rồi sao?”
Minh Châu buồn bực, lầu bầu: “Vậy sau khi đại bá mẫu trở về, vẫn để cho Du Liên muội muội theo con nhé.”
Hàn Thị cười nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Lâm Lan hồ nghi: Đại bá mẫu trở về, tại sao Du Liên không về cùng? Mụ phù thủy muốn giữ cô ta ở lại làm gì? Một nữ nhi mà rời xa nơi chôn rau cắt rốn, mục đích tìm kiếm gì? Bất quá là một hôn sự như ý mà thôi, mà hôn sự tốt thì chính là với Lý gia rồi, nhưng đây là cháu gái nhà mẹ đẻ đại bá mẫu mang tới… Lâm Lan càng nghĩ càng thấy không ổn, với điều kiện này của Du Liên, cho làm thiếp Minh Tắc thì cũng được, nghĩ đến đây trong lòng giật nảy một cái, không phải định nhét người vào phòng nàng chứ…
Lâm Lan không khỏi âm thầm đánh giá Du Liên, mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to như hạt hạnh nhân, bộ dạng khá thanh tú, chỉ có điều tay chân còn hơi vụng, quả thực là đúng như tiêu chuẩn đề ra làm thiếp. Lâm Lan quyết định, nếu như đây là ý mụ phù thủy chuẩn bị thiếp cho con trai bà ta thì coi như xong, nhưng nếu muốn nhét vào phòng nàng, thật xin lỗi, nàng không chịu được, đành tống đi phòng lão già Lý Kính Hiền.
Vợ chồng Lý Minh Tắc khoan thai đi tới, vẻ mặt hai người có chút quái dị. Có vẻ Đinh Nhược Nghiên đang tức giận, Minh Tắc thì cẩn thận quan sát sắc mặt Đinh Nhược Nghiên.
Hàn Thu Nguyệt nhìn ra có điểm kỳ quái, bất quá bà ta là người từng trải, hiểu biết hơn Lâm Lan nhiều, mặt dù Nhược Nghiên nghiêm mặt nhưng vẫn có chút đỏ hồng, mặt nhi tử mình thì hiện rõ vừa làm chuyện gì xấu. Hàn Thu Nguyệt không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn nhi tử mình một cái, từ lúc nào mà thê tử của mình không thể chấp nhận mình vậy? Dám làm chuyện bậy bạ ban ngày ban mặt, làm trễ giờ thỉnh an lão thái thái thì cẩn thận da trên người ngươi.
Mọi người đã đông đủ, Hàn Thu Nguyệt dẫn đầu đoàn người tới Triêu Huy đường.
Loại thỉnh an này thật nhàm chán, nói đi nói lại cũng chỉ vài câu cũ rich. Lâm Lan ngồi nghĩ vu vơ, coi như mình đang tham gia khóa học chính trị.
“Ta nghe nói, mấy vú già trong phòng Minh Doãn đều là người bên Diệp gia hả?” Lão thái thái đột nhiên hỏi một câu.
Lập tức túm Lâm Lan đang suy nghĩ trên chín tầng mây quay về mặt đất.
Hàn Thu Nguyệt nhàn nhạt nhắc nhở: “Bà nội hỏi con đấy.”
Lâm Lan đứng dậy trả lời: “Cũng không nhiều, chỉ có Chu mama và Quế tẩu, lúc Minh Doãn ở Phong An ba năm đều là Chu mama và Quế tẩu hầu hạ, đã thành thói quen của Minh Doãn, vì vậy bà ngoại cho hai người đi theo hầu hạ Minh Doãn.”
“Nhị biểu tẩu, Ngân Liễu, Ngọc Dung hầu hạ bên cạnh chị cũng là người Diệp gia đúng không?” Minh Châu rảnh rỗi ngồi một bên nói, đôi mi thanh tú nhấp nháy, bộ dạng như đang xem kịch vui.
Lâm Lan khẽ mỉm cười: “Hai người này là nha đầu Minh Doãn mua trên đường, văn tự bán mình đang trên tay ta.”
“Chị nói là chị quản lý ư?” Minh Châu khịt mũi nói.
Lâm Lan không biết lão thái thái hỏi chuyện này có ý gì, bất quá nàng không thích bị động, đợi cô ta nói xong, nàng liền hỏi: “Bà nội cảm thấy có gì không ổn sao?”
Lão thái thái nhìn Lâm Lan, ánh mắt phức tạp, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Minh Doãn là cháu ngoại Diệp gia, ông bà ngoại có được một người cháu trai như Minh Doãn, đương nhiên hết sức yêu thương, cho mấy vú già hầu hạ Minh Doãn cũng là hợp tình hợp lý, rồi lại nói, trưởng bối ban thưởng không thể từ, cháu dâu nhớ kỹ gia quy hôm qua bà nội phân phó có điểm như vậy.”
Ánh mắt lão thái thái thâm trầm: “Bà nội không nói là không thích hợp, chỉ là ta nghe nói Chu mama hầu hạ bên Diệp lão thái thái đã nhiều chục năm, nói vậy, Chu mama cũng là thói quen của Diệp lão thái thái.”
Hàn Thị chen miệng nói: “Nếu Minh Doãn cần người hầu hạ thì trong nhà có cả, sao có thể muốn người lâu năm bên cạnh bà mình chứ.”
Lâm Lan cười nói: “Như vậy mới thấy được bà ngoại đối với Minh Doãn yêu thương nhường nào, chớ nói là cho một lão bộc hầu hạ bên cạnh mình mấy chục năm, cho dù là gì đi nữa thì bà cũng cam lòng, bà nội cũng thương con cháu như vậy đúng không ạ? Chẳng qua là ngoài miệng bà nội nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn yêu thương vô cùng.”
Lão thái thái mỉm cười một cái rất nhẹ, coi như chưa hề nói tới đề tài này, mọi người lại hàn huyên vài câu, sau đó lão thái thái cho mọi người giải tán.
Lâm Lan mang cả mớ tâm sự nặng nề trong lòng, lão thái thái tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cơ hỏi lời này, mụ phụ thủy một bên phụ xướng, rõ ràng là muốn đuổi Chu mama về Diệp gia, đuổi Chu mama chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của nàng, không thể, nàng không thể để cho Chu mama rời đi, có Chu mama, nàng không cần lo chuyện xảy ra trong viện. Chuyện này là trò quỷ của mụ phù thủy hay ý của lão thái thái, nếu như là ý của lão thái thái thì sẽ không dễ dàng dừng tay, nàng phải cẩn thận ứng đối.
Vì không muốn để Chu mama lo lắng nên Lâm Lan không nói chuyện này cho bà.
Cơm tối xong, trở lại Lạc Hà trai, sau khi hai người rửa mặt mũi xong, Lý Minh Doãn ôm Lâm Lan ngồi lên đùi mình, hỏi nàng đã làm những gì hôm nay, Lâm Lan kể lại chuyện này.
Lý Minh Doãn nghe xong cười lạnh: “Không cần đoán, nhất là trò quỷ của mụ phù thủy, bà nội mới tới mấy ngày? Có thể hiểu được mấy phần tình hình trong phủ? Bà biết được chút nào sợ là đều từ miệng mụ kia nói ra, mụ ta muốn mượn tay bà nội, trừ người trong viện chúng ta, trong nhà này chỗ nào mụ không chen được chân vào thì trong lòng không yên.”
“Nếu bà nội thật sự bị mụ ta sử dụng thì sao?” Lâm Lan lo lắng, không nhịn được trợn mắt phẫn nộ nói: “Hôm nay nếu mấy người đó nói thêm vài câu nữa, ta thật sự không nhịn được mà phản bác, người của Diệp gia các người không chịu được, vậy sao bạc của Diệp gia các người lại nhận được, lại vui sướng vậy, có chí khí thì đem trả lại những cửa hiệu kia cho Diệp gia đi.”
Lý Minh Doãn cười vang nói: “Lời này của nàng nếu nói ra, bà nội sẽ tức đến hộc máu, nếu vậy thì nàng sẽ phải gánh tội ngỗ nghịch với trưởng bối, ngàn vạn lần không vạch trần được âm mưu mụ phù thủy rồi.”
Lâm Lan ấm ức bĩu môi một cái: “Ta cũng chỉ là ở đây mới nói vài lời thống khoái, chàng yên tâm, thời điểm mấu chốt, ta còn bình tĩnh lắm.”
“Thật ra thì, mỗi người đều có một nhược điểm của riêng mình, đừng xem bà nội nghiêm nghị thế, bà cũng có nhược điểm.” Lý Minh Doãn khẽ vỗ về tóc nàng.
Mặt Lâm Lan nóng bừng, nhớ tới lời hứa buổi sáng, âm thầm cảnh cáo bản thân, có gì mà phải sợ.
“Chỉ cần tìm ra nhược điểm của bà thì cũng dễ dàng đối phó mà…” Nhìn hai má nàng mỗi lúc một hồng, Lý Minh Doãn không khỏi muốn đè ngay nàng ra xơi tái, thật ra thì cả ngày nay hắn cũng tinh thần hoảng hốt, nghĩ tới lời hứa của nàng, chỉ hận không thể khiến mặt trời nhanh nhanh xuống núi.
Lâm Lan gật đầu, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo: “Ta sẽ cẩn thận quan sát.”
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng chế trụ người của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, đối mặt với hắn là một đôi mắt long lanh như nước, tim bất chợt đập chậm một nhịp, ôn nhu nói: “Cũng đừng chỉ lo quan sát nhược điểm người khác, cẩn thận che giấu tốt nhược điểm của mình, có biết không?”
Lâm Lan suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta chỉ có một nhược điểm duy nhất, là… Không có nhược điểm:.”
Lý Minh Doãn bật cười, trong đôi mắt sâu thăm thẳm lộ ra sự bỡn cợt: “Nàng thật đúng là không khiêm nhường, người như nàng thật không có nhược điểm sao?”
Lâm Lan nhìn ra được tín hiệu nguy hiểm trong ánh mắt hắn, không nhịn được muốn chạy, lại bị hắn ôm chặt lấy, không thể làm gì hơn là hạ vũ khí đầu hàng, cúi đầu thưa dạ: “Nhược điểm của ta cũng chỉ có chàng biết…”
Lý Minh Doãn nhíu mày, coi như là sự thật hiển nhiên, hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn lên gò má đầy đặn, ôn nhu hỏi: “Buổi sáng nói sao?”
Lâm Lan lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực như lửa, tràn ngập mong chờ thích thú kia thì nhụt chí gật đầu.
Lý Minh Doãn bật cười, ôm chặt lấy nàng đứng dậy bước đi, Lâm Lan núp trong lồng ngực hắn, xấu hổ mặt đỏ bừng.
Lần này Lý Minh Doãn không để cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, vừa lên giường liền cởi bỏ sạch sẽ xiêm y nàng, Lâm Lan giống như con tôm lột, trên da thịt trắng muốt đã phiếm hồng, ôm chặt chăn mà run. Sao hắn dám, đèn còn chưa tắt mà.
Bản thân hắn cũng đã cởi xong quần áo, lồng ngực nóng hổi dán tới, Lâm Lan phải nóng, bỏ quên trận địa, nhanh chóng… bò vào chăn khác trên giường.
“Tắt đèn đi…”
Lý Minh Doãn vươn tay, ôm cả người nàng qua, thuần thục kéo chăn trên người nàng xuống, khống chế hai tay nàng lên đỉnh đầu, áp sát thân hình ai kia vào người mình. Không biết vợ chồng nhà khác có khó khăn như vậy không, nhưng mà bận rộn cũng hay, coi như một phen hưởng thụ niềm vui thú.
“Ta muốn nhìn nàng…” giọng nói như khàn hẳn đi, hẳn là máu huyết đang sôi trào.
Lâm Lan xấu hổ và giận dữ muốn đập đầu vào tường, cả giận nói: “Không được.”
Khóe miệng Lý Minh Doãn hiện lên nụ cười xấu xa: “Không thể nghe nàng được.”
Lâm Lan thấy mạnh bạo không được, nghẹn ngào nói: “Chàng không thông cảm tâm tình của ta, ta rất khẩn trương mà…”
Lý Minh Doãn bất đắc dĩ, chiếu cố tâm tình nàng, lộ ra nửa thân thể, với tay tắt đèn đầu giường.
Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám, Lâm Lan hơi cảm thấy có một tia an toàn.
Nụ hôn của hắn từ nhẹ nhàng chuyển sang mãnh liệt, rơi xuống môi nàng, cơ thể nàng như mưa, mỗi chỗ được hôn như mồi lửa nhóm trên người nàng, càng đốt càng lớn.
Cảm giác tê dại đến mê mẩn này khiến Lâm Lan như bị treo giữa không trung, di động giữa gió xuân, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, giống như túm lấy một cây rơm cứu mạng.
“Minh Doãn, ta thật khó chịu…”
Trong lòng Lý Minh Doãn run lên, vợ yêu đại nhân, nàng sẽ không đau bụng đấy chứ?
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-chuan-bi-xong-chua#sthash.kRnPATx6.dpuf
Thân phận trong nhà này của Minh Châu vốn thấp kém, bị buộc phải phục tùng, hôm nay có người xấp xỉ tuổi mình, thân phận Du Liên so ra còn thấp hơn mình, Minh Châu rốt cục tìm được một tia thăng bằng, cộng thêm Du Liên nhất nhất nghe lời mình khiến cô ta vừa được thỏa mãn tâm tư vừa được dịp phát tác sự kiêu ngạo, mà Du Liên có thể được biểu tiểu thư làm bạn thì đã thụ sủng nhược kinh vô phần, nào có dám không làm theo lệnh, cho nên, hai người ăn nhịp với nhau, rất nhanh trở thành bạn tốt.
Minh Châu lườm Lâm Lan một cái, sau đó coi như lơ nàng đi, trực tiếp tới trước mặt Hàn Thị, cười hì hì quỳ gối hành lễ, ngọt ngào nói: “Minh Châu thỉnh an dì.”
Du Liên lộ ra vẻ câu nệ, cứng ngắc thi lễ, giọng nhỏ như muỗi: “Du Liên thỉnh an cô cô.”
Hàn Thu Nguyệt cười lớn với hai cô nàng, gọi Thúy Chi dọn chỗ cho bọn họ.
Theo lý, Minh Châu cùng Du Liên phải ngồi dưới tay Lâm Lan, nhưng khóe miệng Minh Châu nhếch lên, đem thảm gấm Thúy Chi đưa tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Thị.
Ánh mắt Hàn Thị ngưng lại, hơi có vẻ không vui, nhưng khó nhìn thấy có lúc nữ nhi cao hứng được như vậy, thầm thở dài, tùy ý cô ta. Bà ta quay sang hỏi Du Liên: “Ở chỗ này đã quen chưa?”
Du Liên vội vã gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đã quen ạ.”
Hàn Thị nhìn bộ dạng cẩn trọng của Du Liên, chân tay run run thì trong lòng không ưa, không phải nói đại tẩu chọn một đứa cơ trí tới sao? Bộ dáng Du Liên cũng được, nhưng tính tình thì…
“Dì, để cho Du Liên muội muội theo con được không, chỗ con rất rộng mà.” Minh Châu ôm cánh tay Hàn Thị làm nũng.
Hàn Thị cười nói: “Du Liên là em họ con, là cháu đại bá mẫu con, chẳng phải là bạn con rồi sao?”
Minh Châu buồn bực, lầu bầu: “Vậy sau khi đại bá mẫu trở về, vẫn để cho Du Liên muội muội theo con nhé.”
Hàn Thị cười nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Lâm Lan hồ nghi: Đại bá mẫu trở về, tại sao Du Liên không về cùng? Mụ phù thủy muốn giữ cô ta ở lại làm gì? Một nữ nhi mà rời xa nơi chôn rau cắt rốn, mục đích tìm kiếm gì? Bất quá là một hôn sự như ý mà thôi, mà hôn sự tốt thì chính là với Lý gia rồi, nhưng đây là cháu gái nhà mẹ đẻ đại bá mẫu mang tới… Lâm Lan càng nghĩ càng thấy không ổn, với điều kiện này của Du Liên, cho làm thiếp Minh Tắc thì cũng được, nghĩ đến đây trong lòng giật nảy một cái, không phải định nhét người vào phòng nàng chứ…
Lâm Lan không khỏi âm thầm đánh giá Du Liên, mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to như hạt hạnh nhân, bộ dạng khá thanh tú, chỉ có điều tay chân còn hơi vụng, quả thực là đúng như tiêu chuẩn đề ra làm thiếp. Lâm Lan quyết định, nếu như đây là ý mụ phù thủy chuẩn bị thiếp cho con trai bà ta thì coi như xong, nhưng nếu muốn nhét vào phòng nàng, thật xin lỗi, nàng không chịu được, đành tống đi phòng lão già Lý Kính Hiền.
Vợ chồng Lý Minh Tắc khoan thai đi tới, vẻ mặt hai người có chút quái dị. Có vẻ Đinh Nhược Nghiên đang tức giận, Minh Tắc thì cẩn thận quan sát sắc mặt Đinh Nhược Nghiên.
Hàn Thu Nguyệt nhìn ra có điểm kỳ quái, bất quá bà ta là người từng trải, hiểu biết hơn Lâm Lan nhiều, mặt dù Nhược Nghiên nghiêm mặt nhưng vẫn có chút đỏ hồng, mặt nhi tử mình thì hiện rõ vừa làm chuyện gì xấu. Hàn Thu Nguyệt không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn nhi tử mình một cái, từ lúc nào mà thê tử của mình không thể chấp nhận mình vậy? Dám làm chuyện bậy bạ ban ngày ban mặt, làm trễ giờ thỉnh an lão thái thái thì cẩn thận da trên người ngươi.
Mọi người đã đông đủ, Hàn Thu Nguyệt dẫn đầu đoàn người tới Triêu Huy đường.
Loại thỉnh an này thật nhàm chán, nói đi nói lại cũng chỉ vài câu cũ rich. Lâm Lan ngồi nghĩ vu vơ, coi như mình đang tham gia khóa học chính trị.
“Ta nghe nói, mấy vú già trong phòng Minh Doãn đều là người bên Diệp gia hả?” Lão thái thái đột nhiên hỏi một câu.
Lập tức túm Lâm Lan đang suy nghĩ trên chín tầng mây quay về mặt đất.
Hàn Thu Nguyệt nhàn nhạt nhắc nhở: “Bà nội hỏi con đấy.”
Lâm Lan đứng dậy trả lời: “Cũng không nhiều, chỉ có Chu mama và Quế tẩu, lúc Minh Doãn ở Phong An ba năm đều là Chu mama và Quế tẩu hầu hạ, đã thành thói quen của Minh Doãn, vì vậy bà ngoại cho hai người đi theo hầu hạ Minh Doãn.”
“Nhị biểu tẩu, Ngân Liễu, Ngọc Dung hầu hạ bên cạnh chị cũng là người Diệp gia đúng không?” Minh Châu rảnh rỗi ngồi một bên nói, đôi mi thanh tú nhấp nháy, bộ dạng như đang xem kịch vui.
Lâm Lan khẽ mỉm cười: “Hai người này là nha đầu Minh Doãn mua trên đường, văn tự bán mình đang trên tay ta.”
“Chị nói là chị quản lý ư?” Minh Châu khịt mũi nói.
Lâm Lan không biết lão thái thái hỏi chuyện này có ý gì, bất quá nàng không thích bị động, đợi cô ta nói xong, nàng liền hỏi: “Bà nội cảm thấy có gì không ổn sao?”
Lão thái thái nhìn Lâm Lan, ánh mắt phức tạp, hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Minh Doãn là cháu ngoại Diệp gia, ông bà ngoại có được một người cháu trai như Minh Doãn, đương nhiên hết sức yêu thương, cho mấy vú già hầu hạ Minh Doãn cũng là hợp tình hợp lý, rồi lại nói, trưởng bối ban thưởng không thể từ, cháu dâu nhớ kỹ gia quy hôm qua bà nội phân phó có điểm như vậy.”
Ánh mắt lão thái thái thâm trầm: “Bà nội không nói là không thích hợp, chỉ là ta nghe nói Chu mama hầu hạ bên Diệp lão thái thái đã nhiều chục năm, nói vậy, Chu mama cũng là thói quen của Diệp lão thái thái.”
Hàn Thị chen miệng nói: “Nếu Minh Doãn cần người hầu hạ thì trong nhà có cả, sao có thể muốn người lâu năm bên cạnh bà mình chứ.”
Lâm Lan cười nói: “Như vậy mới thấy được bà ngoại đối với Minh Doãn yêu thương nhường nào, chớ nói là cho một lão bộc hầu hạ bên cạnh mình mấy chục năm, cho dù là gì đi nữa thì bà cũng cam lòng, bà nội cũng thương con cháu như vậy đúng không ạ? Chẳng qua là ngoài miệng bà nội nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn yêu thương vô cùng.”
Lão thái thái mỉm cười một cái rất nhẹ, coi như chưa hề nói tới đề tài này, mọi người lại hàn huyên vài câu, sau đó lão thái thái cho mọi người giải tán.
Lâm Lan mang cả mớ tâm sự nặng nề trong lòng, lão thái thái tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cơ hỏi lời này, mụ phụ thủy một bên phụ xướng, rõ ràng là muốn đuổi Chu mama về Diệp gia, đuổi Chu mama chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của nàng, không thể, nàng không thể để cho Chu mama rời đi, có Chu mama, nàng không cần lo chuyện xảy ra trong viện. Chuyện này là trò quỷ của mụ phù thủy hay ý của lão thái thái, nếu như là ý của lão thái thái thì sẽ không dễ dàng dừng tay, nàng phải cẩn thận ứng đối.
Vì không muốn để Chu mama lo lắng nên Lâm Lan không nói chuyện này cho bà.
Cơm tối xong, trở lại Lạc Hà trai, sau khi hai người rửa mặt mũi xong, Lý Minh Doãn ôm Lâm Lan ngồi lên đùi mình, hỏi nàng đã làm những gì hôm nay, Lâm Lan kể lại chuyện này.
Lý Minh Doãn nghe xong cười lạnh: “Không cần đoán, nhất là trò quỷ của mụ phù thủy, bà nội mới tới mấy ngày? Có thể hiểu được mấy phần tình hình trong phủ? Bà biết được chút nào sợ là đều từ miệng mụ kia nói ra, mụ ta muốn mượn tay bà nội, trừ người trong viện chúng ta, trong nhà này chỗ nào mụ không chen được chân vào thì trong lòng không yên.”
“Nếu bà nội thật sự bị mụ ta sử dụng thì sao?” Lâm Lan lo lắng, không nhịn được trợn mắt phẫn nộ nói: “Hôm nay nếu mấy người đó nói thêm vài câu nữa, ta thật sự không nhịn được mà phản bác, người của Diệp gia các người không chịu được, vậy sao bạc của Diệp gia các người lại nhận được, lại vui sướng vậy, có chí khí thì đem trả lại những cửa hiệu kia cho Diệp gia đi.”
Lý Minh Doãn cười vang nói: “Lời này của nàng nếu nói ra, bà nội sẽ tức đến hộc máu, nếu vậy thì nàng sẽ phải gánh tội ngỗ nghịch với trưởng bối, ngàn vạn lần không vạch trần được âm mưu mụ phù thủy rồi.”
Lâm Lan ấm ức bĩu môi một cái: “Ta cũng chỉ là ở đây mới nói vài lời thống khoái, chàng yên tâm, thời điểm mấu chốt, ta còn bình tĩnh lắm.”
“Thật ra thì, mỗi người đều có một nhược điểm của riêng mình, đừng xem bà nội nghiêm nghị thế, bà cũng có nhược điểm.” Lý Minh Doãn khẽ vỗ về tóc nàng.
Mặt Lâm Lan nóng bừng, nhớ tới lời hứa buổi sáng, âm thầm cảnh cáo bản thân, có gì mà phải sợ.
“Chỉ cần tìm ra nhược điểm của bà thì cũng dễ dàng đối phó mà…” Nhìn hai má nàng mỗi lúc một hồng, Lý Minh Doãn không khỏi muốn đè ngay nàng ra xơi tái, thật ra thì cả ngày nay hắn cũng tinh thần hoảng hốt, nghĩ tới lời hứa của nàng, chỉ hận không thể khiến mặt trời nhanh nhanh xuống núi.
Lâm Lan gật đầu, bộ dạng khiêm tốn thụ giáo: “Ta sẽ cẩn thận quan sát.”
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng chế trụ người của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu, đối mặt với hắn là một đôi mắt long lanh như nước, tim bất chợt đập chậm một nhịp, ôn nhu nói: “Cũng đừng chỉ lo quan sát nhược điểm người khác, cẩn thận che giấu tốt nhược điểm của mình, có biết không?”
Lâm Lan suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta chỉ có một nhược điểm duy nhất, là… Không có nhược điểm:.”
Lý Minh Doãn bật cười, trong đôi mắt sâu thăm thẳm lộ ra sự bỡn cợt: “Nàng thật đúng là không khiêm nhường, người như nàng thật không có nhược điểm sao?”
Lâm Lan nhìn ra được tín hiệu nguy hiểm trong ánh mắt hắn, không nhịn được muốn chạy, lại bị hắn ôm chặt lấy, không thể làm gì hơn là hạ vũ khí đầu hàng, cúi đầu thưa dạ: “Nhược điểm của ta cũng chỉ có chàng biết…”
Lý Minh Doãn nhíu mày, coi như là sự thật hiển nhiên, hắn khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn lên gò má đầy đặn, ôn nhu hỏi: “Buổi sáng nói sao?”
Lâm Lan lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi nhìn ánh mắt nóng rực như lửa, tràn ngập mong chờ thích thú kia thì nhụt chí gật đầu.
Lý Minh Doãn bật cười, ôm chặt lấy nàng đứng dậy bước đi, Lâm Lan núp trong lồng ngực hắn, xấu hổ mặt đỏ bừng.
Lần này Lý Minh Doãn không để cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào, vừa lên giường liền cởi bỏ sạch sẽ xiêm y nàng, Lâm Lan giống như con tôm lột, trên da thịt trắng muốt đã phiếm hồng, ôm chặt chăn mà run. Sao hắn dám, đèn còn chưa tắt mà.
Bản thân hắn cũng đã cởi xong quần áo, lồng ngực nóng hổi dán tới, Lâm Lan phải nóng, bỏ quên trận địa, nhanh chóng… bò vào chăn khác trên giường.
“Tắt đèn đi…”
Lý Minh Doãn vươn tay, ôm cả người nàng qua, thuần thục kéo chăn trên người nàng xuống, khống chế hai tay nàng lên đỉnh đầu, áp sát thân hình ai kia vào người mình. Không biết vợ chồng nhà khác có khó khăn như vậy không, nhưng mà bận rộn cũng hay, coi như một phen hưởng thụ niềm vui thú.
“Ta muốn nhìn nàng…” giọng nói như khàn hẳn đi, hẳn là máu huyết đang sôi trào.
Lâm Lan xấu hổ và giận dữ muốn đập đầu vào tường, cả giận nói: “Không được.”
Khóe miệng Lý Minh Doãn hiện lên nụ cười xấu xa: “Không thể nghe nàng được.”
Lâm Lan thấy mạnh bạo không được, nghẹn ngào nói: “Chàng không thông cảm tâm tình của ta, ta rất khẩn trương mà…”
Lý Minh Doãn bất đắc dĩ, chiếu cố tâm tình nàng, lộ ra nửa thân thể, với tay tắt đèn đầu giường.
Trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám, Lâm Lan hơi cảm thấy có một tia an toàn.
Nụ hôn của hắn từ nhẹ nhàng chuyển sang mãnh liệt, rơi xuống môi nàng, cơ thể nàng như mưa, mỗi chỗ được hôn như mồi lửa nhóm trên người nàng, càng đốt càng lớn.
Cảm giác tê dại đến mê mẩn này khiến Lâm Lan như bị treo giữa không trung, di động giữa gió xuân, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, giống như túm lấy một cây rơm cứu mạng.
“Minh Doãn, ta thật khó chịu…”
Trong lòng Lý Minh Doãn run lên, vợ yêu đại nhân, nàng sẽ không đau bụng đấy chứ?
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-chuan-bi-xong-chua#sthash.kRnPATx6.dpuf
/268
|