Ngày hôm sau, Lâm Lan theo thường lệ đi Bùi phủ châm cứu cho Bùi phu nhân, đúng lúc gặp Trần Tử Dụ từ bên trong đi ra ngoài.
“Chị dâu… chị dâu thật thần y, ta nghe nói phu nhân đã đỡ đau đầu hơn hôm qua rất nhiều.” Trần Tử Dụ hớn hở thi lễ.
Lâm Lan nhớ tới hôm qua cùng Lý Minh Doãn tham thảo vấn đề kia, không khỏi cười nhẹ nói: “Anh qua thăm Bùi phu nhân?”
Trần Tử Dụ nói: “Không có không có, phu nhân đang tĩnh dưỡng, không tiện quấy rầy?”
“Tới cũng tới rồi, sao không ở lại gặp Bùi tiểu thư.” Lâm Lan cười tươi, lời nói có mấy phần chế nhạo.
Trần Tử Dụ nghiêm trang nói: “Bùi tiểu thư cũng đang mệt, không tiện quấy rầy, chị dâu, mời chị vào, ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước, ngày khác mời đại ca cùng chị dâu ăn cơm.”
Trần Tử Dụ chạy nhanh như làn khói.
Quản gia đưa Trần Tử Dụ ra ngoài xong, quay lại lễ phép nói: “Lâm đại phu, mời vào, phu nhân nhà ta đang chờ Lâm đại phu.”
Lâm Lan vừa đi vừa hỏi: “Trần công tử thường tới thăm sao?”
Quản gia trả lời: “Trần công tử trước kia hay tới, sau khi phu nhân bị bệnh, ngày nào cậu ấy cũng tới, a, Lâm đại phu hay là đề cử Trần công tử với lão gia ạ.”
Lâm Lan tự nhủ trong lòng, khó trách vừa rồi Trần Tử Dụ nhìn thấy nàng, phá lệ khách khí, nguyên lai là thay hắn mặt dày rồi.
Châm cứu cho Bùi phu nhân xong, khí sắc của bà đã tốt hơn đôi chút, bà gọi nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, hòa nhã nói: “Thật là làm phiền cho cô quá, không biết phải trả công thế nào đây?”
Lâm Lan cười nói: “Phu nhân nói như vậy khách khí rồi, đều là đồ trong tiệm thuốc có, sau này thiếu gì, phu nhân cứ phái người tới nói một tiếng là được.”
Bùi phu nhân cười nói: “Thật nhìn không ra, cô tuổi trẻ mà y thuật cao minh thế này, hôm qua sau khi châm cứu, đầu ta đỡ đau hẳn, so với uống thuốc thì hiệu quả nhanh hơn hẳn.”
“Thuốc vẫn nên uống, vừa uống vừa châm cứu, thêm nữa, phu nhân giữ vững tâm tình của mình thì bệnh sẽ nhanh khỏi.” Lâm Lan đem ngân châm cho Ngân Liễu thu lại.
“Cõi đời này, chuyện không như ý tám chín phần, khó mà bình tâm.” Bùi phu nhân thở dài nói.
Lâm Lan mỉm cười: “Chính là bởi vì chuyện như ý không nhiều, mới nên yêu quý bản thân nhiều hơn, thống khoái cũng là một ngày, không thoải mái cũng là một ngày, sao không thật vui vẻ ạ.”
Khuôn mặt Bùi Chỉ Thiến đứng một bên có chút động: “Lời này rất đúng, xem ra Lý phu nhân là người rộng lượng.”
Lâm Lan cười giỡn nói: “Rộng lượng chưa nói tới, có đôi khi nên không tim không phổi mà sống.”
Bùi phu nhân cười lên: “Ta rất thích tính cách của cô, Minh Doãn đúng là có phúc mới có thể lấy được thê tử như cô.”
Lâm Lan cười nói: “Phu nhân không chê Lâm Lan, sau này Lâm Lan thường đến hầu chuyện phu nhân.”
“Đó là chuyện không thế tốt hơn.” Bùi phu nhân cười ha ha nói.
Nơi cửa hàng Lâm Lan còn có việc, nàng hàn huyên cùng Bùi phu nhân mấy câu rồi cáo từ, Bùi phu nhân nói Bùi Chỉ Thiến thay bà tiễn Lâm Lan.
Hai người đi ra ngoài, Bùi Chỉ Thiến nói: “Mẹ ta khó thích một ai như cô, sau này phiền cô thường tới rồi.”
Lâm Lan nhìn Bùi Chỉ Thiến đẹp như tranh vẽ, trong lòng dấy lên nghi vấn đã lâu, năm ngoái ở phủ Tĩnh Bá Hầu, Bùi Chỉ Thiến từng có toan tính gây khó khăn cho nàng, mặc dù dừng lại đúng lúc, nhưng bằng trực giác của nữ nhân, Bùi Chỉ Thiến thực sự có chút địch ý với nàng, hoặc là nói Bùi đại tài nữ ghen tị, nữ nhân như cô ấy, chỉ có nam tử ưu tú như Minh Doãn mới lọt vào mắt, Bùi Chỉ Thiến không chấp nhận Trần Tử Dụ, có phải bởi vì Minh Doãn không?
“Đó là nhất định, Bùi phu nhân hòa ái dễ gần, Minh Doãn cũng nói Bùi phu nhân rất thân thiết.”
Nói đến Minh Doãn, Bùi Chỉ Thiến nở nụ cười duyên dáng, lại có phần mơ hồ: “Trước kia Lý công tử thường tới nhà cùng Trần công tử.”
Chuyện này cũng đúng, Bùi đại nhân mặc dù không phải ân sư vỡ lòng của Minh Doãn nhưng đã dạy Minh Doãn không ít học vấn, Lâm Lan nói: “Lúc ta mới đến, có gặp Trần công tử.”
Bùi Chỉ Thiến cười nhàn nhạt, không nói gì.
Lâm Lan im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra thì, nữ nhân như chúng ta, có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt cố nhiên là tốt, đáng tiếc, đâu có dễ như vậy? Chẳng bằng tìm một người thích mình, một hạnh phúc bình an, có lẽ lại là chuyện đáng mừng.”
Bùi Chỉ Thiến giương mắt, có một giây tim đập mạnh và loạn nhịp, chợt mỉm cười một tiếng: “Quả thật, giống như cô cùng Lý công tử lưỡng tình tương duyệt như thế chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cô rất hạnh phúc.”
Lâm Lan không phủ nhận, mỉm cười nói: “Cô cũng có thể rất hạnh phúc, nhưng còn phải xem cô có nguyện ý hay không?”
Bùi Chỉ Thiến tựa như tự giễu lại như kiêu ngạo cười: “Ta sẽ tìm được hạnh phúc của mình, tuyệt sẽ không kém cô.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Lâm Lan biết, bất kể Bùi Chỉ Thiến có phải từng thích Lý Minh Doãn hay không, cô ấy cũng sẽ không trở thành kẻ địch của nàng, cô ấy là người tài hoa xuất chúng, khinh thường cảnh nữ nhân cướp giật nam nhân. Chỉ mong, Bùi Chỉ Thiến cùng Trần Tử Dụ có thể sớm thành chuyện tốt, đến lúc đó, Bùi Chỉ Thiến còn phải gọi nàng một tiếng chị dâu, nghĩ tới lúc đó nàng lại thấy vui mừng.
Lâm Lan trở lại cửa tiệm, thấy mấy tiểu nhị đang lúi húi tháo biển Lâm Ký xuống, Lý Minh Doãn ở dưới đất chỉ huy.
“Minh Doãn, làm gì thế? Đang tốt đẹp lại gỡ biển xuống?” Lâm Lan bước lên trước hỏi.
Lý Minh Doãn vui vẻ lôi nàng vào trong: “Vào đây nào, mau xem đây là cái gì?”
Văn Sơn bưng một tấm biển, mấy chữ bằng vàng to rõ ràng trước mắt: “Hồi Xuân đường?”
Lâm Lan không giải thích được: “Sao chàng lại đổi thành Hồi Xuân đường? Biển Lâm Ký mới treo được mấy ngày mà? Tên là do chàng nghĩ ra, nhanh như vậy đã ghét bỏ rồi sao?”
Lý Minh Doãn cười bí hiểm: “Nàng đoán biển này là ai đưa tới?”
“Ai cơ? Tứ Hoàng Tử? Hay là Thái Tử?” Lâm Lan nghiêng đầu nhìn kỹ tấm biển bằng đầu, chỉ thấy lạc khoản* có ngự bốn chữ, nhất thời kinh hãi bụm miệng, không thể tin nhìn Minh Doãn: “Là… Là Thánh Thượng ban thưởng sao?”
(Lạc khoản: nơi đề tên)
Lý Minh Doãn cười gật đầu: “Thánh Thượng khen nàng có bàn tay kỳ diệu, hồi sinh cho mọi người, vì vậy ban thưởng biển vàng cho Lâm Ký, ban tên Hồi Xuân đường.”
Mọi người trong cửa tiệm xông tới, nhị sư huynh cùng ngũ sư huynh kích động ôm nhau chúc mừng.
“Thật tốt quá, đây là đại vinh quang đấy sư muội, muội phát tài tới nơi rồi.” Ngũ sư huynh Mạc Tử Du vui mừng nói.
Nhị sư huynh giơ ngón tay cái lên: “Sư muội, muội lợi hại thật, sau này muội chính là Lâm thần y rồi.”
Ngân Liễu tự hào nói: “Vậy sau này ta chính là nha hoàn Lâm thần y rồi.”
Mọi người cười ha ha, rất hưng phấn.
“Cái này… Thật là làm cho người ta khó có thể tin, ta cùng lắm chỉ bào chế mấy ngàn viên thuốc mà thôi.” Lâm Lan vẫn không thể tin được, tấm kim biển này là thứ vô giá, vô cùng vinh quang, theo nàng biết, ngay cả Đức Nhân đường cũng chưa từng có vinh hạnh đặc biệt như vậy. Nếu Lâm Ký treo tấm biển này, ai trong kinh thành dám tranh phong với Lâm Lan nàng, Lâm Lan vui phát khóc. Ban đầu muốn mưu kế thu một cái danh lợi, không nghĩ tới tên nhanh như vậy đã tới rồi, hơn nữa còn ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Minh Doãn cười ha ha nói: “Vui không, cùng đi treo biển nào.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-vinh-hanh-dac-biet#sthash.URcJ2wt6.dpuf
“Chị dâu… chị dâu thật thần y, ta nghe nói phu nhân đã đỡ đau đầu hơn hôm qua rất nhiều.” Trần Tử Dụ hớn hở thi lễ.
Lâm Lan nhớ tới hôm qua cùng Lý Minh Doãn tham thảo vấn đề kia, không khỏi cười nhẹ nói: “Anh qua thăm Bùi phu nhân?”
Trần Tử Dụ nói: “Không có không có, phu nhân đang tĩnh dưỡng, không tiện quấy rầy?”
“Tới cũng tới rồi, sao không ở lại gặp Bùi tiểu thư.” Lâm Lan cười tươi, lời nói có mấy phần chế nhạo.
Trần Tử Dụ nghiêm trang nói: “Bùi tiểu thư cũng đang mệt, không tiện quấy rầy, chị dâu, mời chị vào, ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước, ngày khác mời đại ca cùng chị dâu ăn cơm.”
Trần Tử Dụ chạy nhanh như làn khói.
Quản gia đưa Trần Tử Dụ ra ngoài xong, quay lại lễ phép nói: “Lâm đại phu, mời vào, phu nhân nhà ta đang chờ Lâm đại phu.”
Lâm Lan vừa đi vừa hỏi: “Trần công tử thường tới thăm sao?”
Quản gia trả lời: “Trần công tử trước kia hay tới, sau khi phu nhân bị bệnh, ngày nào cậu ấy cũng tới, a, Lâm đại phu hay là đề cử Trần công tử với lão gia ạ.”
Lâm Lan tự nhủ trong lòng, khó trách vừa rồi Trần Tử Dụ nhìn thấy nàng, phá lệ khách khí, nguyên lai là thay hắn mặt dày rồi.
Châm cứu cho Bùi phu nhân xong, khí sắc của bà đã tốt hơn đôi chút, bà gọi nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, hòa nhã nói: “Thật là làm phiền cho cô quá, không biết phải trả công thế nào đây?”
Lâm Lan cười nói: “Phu nhân nói như vậy khách khí rồi, đều là đồ trong tiệm thuốc có, sau này thiếu gì, phu nhân cứ phái người tới nói một tiếng là được.”
Bùi phu nhân cười nói: “Thật nhìn không ra, cô tuổi trẻ mà y thuật cao minh thế này, hôm qua sau khi châm cứu, đầu ta đỡ đau hẳn, so với uống thuốc thì hiệu quả nhanh hơn hẳn.”
“Thuốc vẫn nên uống, vừa uống vừa châm cứu, thêm nữa, phu nhân giữ vững tâm tình của mình thì bệnh sẽ nhanh khỏi.” Lâm Lan đem ngân châm cho Ngân Liễu thu lại.
“Cõi đời này, chuyện không như ý tám chín phần, khó mà bình tâm.” Bùi phu nhân thở dài nói.
Lâm Lan mỉm cười: “Chính là bởi vì chuyện như ý không nhiều, mới nên yêu quý bản thân nhiều hơn, thống khoái cũng là một ngày, không thoải mái cũng là một ngày, sao không thật vui vẻ ạ.”
Khuôn mặt Bùi Chỉ Thiến đứng một bên có chút động: “Lời này rất đúng, xem ra Lý phu nhân là người rộng lượng.”
Lâm Lan cười giỡn nói: “Rộng lượng chưa nói tới, có đôi khi nên không tim không phổi mà sống.”
Bùi phu nhân cười lên: “Ta rất thích tính cách của cô, Minh Doãn đúng là có phúc mới có thể lấy được thê tử như cô.”
Lâm Lan cười nói: “Phu nhân không chê Lâm Lan, sau này Lâm Lan thường đến hầu chuyện phu nhân.”
“Đó là chuyện không thế tốt hơn.” Bùi phu nhân cười ha ha nói.
Nơi cửa hàng Lâm Lan còn có việc, nàng hàn huyên cùng Bùi phu nhân mấy câu rồi cáo từ, Bùi phu nhân nói Bùi Chỉ Thiến thay bà tiễn Lâm Lan.
Hai người đi ra ngoài, Bùi Chỉ Thiến nói: “Mẹ ta khó thích một ai như cô, sau này phiền cô thường tới rồi.”
Lâm Lan nhìn Bùi Chỉ Thiến đẹp như tranh vẽ, trong lòng dấy lên nghi vấn đã lâu, năm ngoái ở phủ Tĩnh Bá Hầu, Bùi Chỉ Thiến từng có toan tính gây khó khăn cho nàng, mặc dù dừng lại đúng lúc, nhưng bằng trực giác của nữ nhân, Bùi Chỉ Thiến thực sự có chút địch ý với nàng, hoặc là nói Bùi đại tài nữ ghen tị, nữ nhân như cô ấy, chỉ có nam tử ưu tú như Minh Doãn mới lọt vào mắt, Bùi Chỉ Thiến không chấp nhận Trần Tử Dụ, có phải bởi vì Minh Doãn không?
“Đó là nhất định, Bùi phu nhân hòa ái dễ gần, Minh Doãn cũng nói Bùi phu nhân rất thân thiết.”
Nói đến Minh Doãn, Bùi Chỉ Thiến nở nụ cười duyên dáng, lại có phần mơ hồ: “Trước kia Lý công tử thường tới nhà cùng Trần công tử.”
Chuyện này cũng đúng, Bùi đại nhân mặc dù không phải ân sư vỡ lòng của Minh Doãn nhưng đã dạy Minh Doãn không ít học vấn, Lâm Lan nói: “Lúc ta mới đến, có gặp Trần công tử.”
Bùi Chỉ Thiến cười nhàn nhạt, không nói gì.
Lâm Lan im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra thì, nữ nhân như chúng ta, có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt cố nhiên là tốt, đáng tiếc, đâu có dễ như vậy? Chẳng bằng tìm một người thích mình, một hạnh phúc bình an, có lẽ lại là chuyện đáng mừng.”
Bùi Chỉ Thiến giương mắt, có một giây tim đập mạnh và loạn nhịp, chợt mỉm cười một tiếng: “Quả thật, giống như cô cùng Lý công tử lưỡng tình tương duyệt như thế chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cô rất hạnh phúc.”
Lâm Lan không phủ nhận, mỉm cười nói: “Cô cũng có thể rất hạnh phúc, nhưng còn phải xem cô có nguyện ý hay không?”
Bùi Chỉ Thiến tựa như tự giễu lại như kiêu ngạo cười: “Ta sẽ tìm được hạnh phúc của mình, tuyệt sẽ không kém cô.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Lâm Lan biết, bất kể Bùi Chỉ Thiến có phải từng thích Lý Minh Doãn hay không, cô ấy cũng sẽ không trở thành kẻ địch của nàng, cô ấy là người tài hoa xuất chúng, khinh thường cảnh nữ nhân cướp giật nam nhân. Chỉ mong, Bùi Chỉ Thiến cùng Trần Tử Dụ có thể sớm thành chuyện tốt, đến lúc đó, Bùi Chỉ Thiến còn phải gọi nàng một tiếng chị dâu, nghĩ tới lúc đó nàng lại thấy vui mừng.
Lâm Lan trở lại cửa tiệm, thấy mấy tiểu nhị đang lúi húi tháo biển Lâm Ký xuống, Lý Minh Doãn ở dưới đất chỉ huy.
“Minh Doãn, làm gì thế? Đang tốt đẹp lại gỡ biển xuống?” Lâm Lan bước lên trước hỏi.
Lý Minh Doãn vui vẻ lôi nàng vào trong: “Vào đây nào, mau xem đây là cái gì?”
Văn Sơn bưng một tấm biển, mấy chữ bằng vàng to rõ ràng trước mắt: “Hồi Xuân đường?”
Lâm Lan không giải thích được: “Sao chàng lại đổi thành Hồi Xuân đường? Biển Lâm Ký mới treo được mấy ngày mà? Tên là do chàng nghĩ ra, nhanh như vậy đã ghét bỏ rồi sao?”
Lý Minh Doãn cười bí hiểm: “Nàng đoán biển này là ai đưa tới?”
“Ai cơ? Tứ Hoàng Tử? Hay là Thái Tử?” Lâm Lan nghiêng đầu nhìn kỹ tấm biển bằng đầu, chỉ thấy lạc khoản* có ngự bốn chữ, nhất thời kinh hãi bụm miệng, không thể tin nhìn Minh Doãn: “Là… Là Thánh Thượng ban thưởng sao?”
(Lạc khoản: nơi đề tên)
Lý Minh Doãn cười gật đầu: “Thánh Thượng khen nàng có bàn tay kỳ diệu, hồi sinh cho mọi người, vì vậy ban thưởng biển vàng cho Lâm Ký, ban tên Hồi Xuân đường.”
Mọi người trong cửa tiệm xông tới, nhị sư huynh cùng ngũ sư huynh kích động ôm nhau chúc mừng.
“Thật tốt quá, đây là đại vinh quang đấy sư muội, muội phát tài tới nơi rồi.” Ngũ sư huynh Mạc Tử Du vui mừng nói.
Nhị sư huynh giơ ngón tay cái lên: “Sư muội, muội lợi hại thật, sau này muội chính là Lâm thần y rồi.”
Ngân Liễu tự hào nói: “Vậy sau này ta chính là nha hoàn Lâm thần y rồi.”
Mọi người cười ha ha, rất hưng phấn.
“Cái này… Thật là làm cho người ta khó có thể tin, ta cùng lắm chỉ bào chế mấy ngàn viên thuốc mà thôi.” Lâm Lan vẫn không thể tin được, tấm kim biển này là thứ vô giá, vô cùng vinh quang, theo nàng biết, ngay cả Đức Nhân đường cũng chưa từng có vinh hạnh đặc biệt như vậy. Nếu Lâm Ký treo tấm biển này, ai trong kinh thành dám tranh phong với Lâm Lan nàng, Lâm Lan vui phát khóc. Ban đầu muốn mưu kế thu một cái danh lợi, không nghĩ tới tên nhanh như vậy đã tới rồi, hơn nữa còn ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Minh Doãn cười ha ha nói: “Vui không, cùng đi treo biển nào.”
- See more at: http://doctruyenonl.com/co-dai-thi-hon-vinh-hanh-dac-biet#sthash.URcJ2wt6.dpuf
/268
|