Chu mama há hốc mồm hồi lâu, chuyện này là thế nào?
Bản thân Lâm Lan cũng cảm thấy nhức đầu, nói đơn giản ngọn nguồn, bỏ qua chuyện lão gia hỏa kia bạc tình phụ nghĩa, vừa nghe nói lão bà đã chết lập tức cưới người khác. Chu mama hít sâu một hơi, gật đầu, sáng tỏ rồi sáng tỏ rồi, nhưng chuyện này thực sự quá đột ngột, nhị thiếu phu nhân nguyên bổn là một cô gái nông thôn, trong lúc bất chợt thành đại tiểu thư nhà Tướng quân, đây cũng quá ly kỳ rồi. Chu mama một mặt thay nhị thiếu phu nhân cao hứng, một mặt lại cảm thấy lo lắng, cao hứng chính là, nhị thiếu phu nhân mặc dù có một tay y thuật cao minh, tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng nhị thiếu phu nhân xuất thân nhà nông, thân phận không khỏi bị người khinh thị, hiện tại thì tốt rồi, nhị thiếu phu nhân là nữ nhi Hoài Viễn Tướng quân, sau này còn có ai dám khinh thị nhị thiếu phu nhân? Nhưng vấn đề là, nhị thiếu phu nhân tựa hồ không có tâm tư nhận cha…
“Chuyện này… Sơn Nhi thiếu gia biết không? Nhị thiếu phu nhân định thế nào bây giờ?” Chu mama dò hỏi.
Lâm Lan phiền muộn: “Tiểu quỷ này vô cùng tinh ranh, có lẽ là đã biết rồi, hiện tại Phùng thị ném Sơn Nhi cho ta, trong lòng nàng tính toán điều gì ta cũng đã rõ, nàng có bản lãnh thì gắng mà trốn kỹ hai tháng không lộ diện, nếu không bị ta bắt được, lập tức đưa Sơn Nhi trở về. Chuyện này, mamaa đặt ở trong bụng, giúp ta xem thật kỹ Sơn Nhi.”
Chu mama không yên lòng đáp lời, trong đầu nghĩ, nhị thiếu phu nhân nhận cha cũng có điểm tốt, ta không mưu đồ kiếm gì tốt từ chỗ Tướng quân, chỉ có điều, nhị thiếu phu nhân có cha là Tướng quân, chiếm được danh này, chính là rất nhiều việc tốt.
Vi Vũ các. Đinh phu nhân thấy nữ nhi nôn oẹ tới độ gầy rộc đi thì đau lòng tới sinh khí, bất kể nói thế nào đi nữa, nữ nhi là khúc ruột của mình, là bảo bối lớn lên trong lòng bàn tay, ở nhà, chưa từng chịu qua chút xíu ủy khuất nào, mọi việc bà đều thay nữ nhi mình an bài thỏa đáng, chu đáo tìm cho nữ nhi một mối hôn sự hợp ý, bà cực kỳ thận trọng, không nghĩ ngàn chọn vạn chọn, tuyển ngay một người xui xẻo như vậy, tuyển một đứa con rể không có tiền đồ gì, bà hận nhất ánh mắt của mình, lại bực nữ nhi mình cứng đầu, sống chết ở lại chỗ này chịu khổ, từ tiểu thư nhà quan danh giá thành nhân phụ thương nhân, là tiện lưu, hôm nay có bầu, nữ nhi muốn quay đầu lại thật khó khăn.
“Aiz…. Nói đi nói lại, mẹ chỉ oán chính mình, nếu ban đầu gả con cho lão nhị Lý gia, sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.” Đinh phu nhân oán thán, không nhịn được gạt lệ.
Trong bụng Đinh Nhược Nghiên kinh hãi, vội lên tiếng ngăn lại: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó?” Trong phòng này còn có hạ nhân! Nếu truyền đi, đệ muội nghe được thì sẽ thế nào, nàng còn mặt mũi nào làm người nữa?
Hồng Thường cơ trí, vội nói: “Nô tỳ đi xem thuốc cho đại thiếu phu nhân đã chuẩn bị xong chưa.” Vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, kêu hai nha hoàn bên ngoài cùng nhau xuống lầu.
Đinh phu nhân vẫn tự trách: “Mẹ biết tâm tư của con, mẹ vốn ưa mắt lão Nhị, nghĩ tới quá hai năm nữa sẽ nghị hôn, chưa từng nghĩ bỗng dưng một vị lão đại chạy tới, lão nhị thì không biết tung tích thế nào.”
Đinh Nhược Nghiên hết sức không vui: “Mẹ, chuyện đã qua, đừng nói nữa, hiện tại nữ nhi rất tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt? Con nói mẹ nghe xem tốt chỗ nào? Đừng tưởng rằng mẹ không biết gì, Minh Tắc mở cửa hàng trà kiếm được ít tiền căn bản không đủ chi tiêu trong nhà, con lén lén lút lút cầm đồ cưới để chi tiêu. Ta không trông cậy vào phu quý thê vinh, nhưng là con gả cho nó, cơm ăn quần áo mặc, nhất định nó phải để cho con được đầy đủ chứ. Nhược Nghiên ơi là Nhược Nghiên! Con xem con có ngu ngốc không, cả đời đi theo một người trên con đường tối đen như thế, không nghĩ tới mẹ rất đau lòng sao.” Đinh phu nhân tả oán nói.
“Mẹ… Minh Tắc mới vừa học làm ăn, có thể kiếm được tiền cũng là không tệ rồi, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt, trước mắt khó khăn là tạm thời, rồi lại nói, Minh Tắc đối với nữ nhi là thật tâm, nữ nhi không hề cảm thấy khổ sở chút nào, mẹ đừng quá lo lắng cho nữ nhi.” Đinh Nhược Nghiên không nhịn được mà nói.
Đinh phu nhân trầm mặt, cay nghiệt nói: “Nó đối với con là thật tâm hay sao? Nó dám đối không tốt với con? Bộ dạng nó bây giờ, chỉ xứng với nha đầu.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đến thăm nữ nhi hay là tức giận mà tới mắng nữ nhi?” Đinh Nhược Nghiên vốn đã mệt mỏi, mẫu thân lại nói mãi không thôi.
Nhìn nữ nhi nhíu mày, bộ dạng không thoải mái, Đinh phu nhân đầy bụng oán khí đành phải thôi, nữ nhi gả đi rồi là chỉ biết che chở cho trượng phu của mình, coi lời của mẹ như gió thổi bên tai.
“Ta nghe nói tình hình lão thái thái không khả quan.” Đinh phu nhân chuyển đề tài.
Nói đến lão thái thái, Đinh Nhược Nghiên lại ảm đạm: “Mẹ, nữ nhi đang lo lắng chuyện này, đại phu đều nói lão thái thái sợ là không qua khỏi tháng này.”
Đinh phu nhân nói: “Con có gì mà lo lắng, Lý gia đâu phải không có ai? Con chỉ cần yên tâm dưỡng thai, có đang có bầu, nên tránh xa chuyện như vậy, tránh dính xui, không phải vợ lão nhị mới về sao, để cho cô ta lo.”
Đinh Nhược Nghiên vốn muốn hỏi mẫu thân cho vị mama có kinh nghiệm tới giúp đỡ, lại bị mẫu thân nói như vậy, chẳng còn tâm tư gì nữa, định mở miệng đuổi người: “Mẹ, mẹ ra ngoài đã lâu, cần phải trở về.”
Đinh phu nhân tức giận nói: “Con có còn lương tâm gì không, mẹ không phải là vì suy nghĩ cho con sao, được rồi, được rồi, không nói nữa, con nghỉ ngơi đi, nếu Minh Tắc dám đối xử tệ với con, mẹ lập tức xử lý nó.”
Đinh Nhược Nghiên buồn bực, mẹ thật đúng là tâm không chết, muốn chia rẽ bọn họ.
Tiểu tử thật đúng là tiểu yêu tinh, suốt bữa cơm xoắn xuýt quanh Quế tẩu.
“Quế tẩu, thức ăn người làm thật là thơm ngon, giỏi hơn đầu bếp nhà ta mấy phần, ta lớn như vậy mà chưa hề được ăn món nào ngon như ở đây.” Sơn Nhi phồng má vừa ăn vừa nói, lại không quên cả hít hà, dùng hành động thực tế chứng minh là cu cậu nói thật.
Quế tẩu vui sướng cười ha ha nói: “Sơn Nhi thiếu gia thích ăn cái gì cứ nói cho Quế tẩu, Quế tẩu sẽ làm cho cậu ăn.”
Trong lòng Lâm Lan xem thường: Tiểu quỷ, em mới chỉ có mấy tuổi ranh thôi, chưa đủ lông đủ cánh, định thông minh hơn ta sao. Lâm Lan lườm Sơn Nhi một cái, không nhanh không chậm nói: “Tiểu hài tử không được kén ăn, Quế tẩu làm cái gì thì phải ăn cái ấy.”
Sơn Nhi ngậm một miếng cơm, dùng sức gật đầu, mắt cười cong cong, nhồm nhoàm nói: “Quế tẩu nấu gì cũng ngon.”
Quế tẩu cười không khép được miệng, nghĩ thầm, đợi nhị thiếu phu nhân không ở nhà, lập tức hỏi Sơn Nhi thiếu gia thích ăn gì sẽ làm, thật đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Lâm Lan không nhịn được oán thầm: Đồ nịnh hót, một khắc không nịnh hót thì tiểu tử ngươi sẽ nghẹn chết sao? Tính tình này không biết giống ai đây, lão gia hỏa kia đâu có như thế, cả ngày lão già kia chỉ trầm mặt uy nghiêm, Phùng Thị cũng là người đàng hoàng, làm sao lại sinh ra một tiểu yêu tinh như vậy.
Chu mama từ lúc biết thân phận của Sơn Nhi, tâm tình đối đãi với Sơn Nhi không giống như lúc trước. Trước đây là nhìn sắc mặt Phùng Thị, đồng thời Sơn Nhi quả thật khả ái, nhìn là yêu thích, không khỏi yêu mến cậu bé, coi Sơn Nhi là tiểu khách nhân mà chiêu đãi, hôm nay biết Sơn Nhi là đệ đệ nhị thiếu phu nhân, liền thân thiết hơn một phần, không kìm lòng được, coi Sơn Nhi như tiểu chủ tử mà đối đãi.
Aiz… Thật ra thì đúng là tỷ đệ, có ba phần giống nhau, nhất là cặp mắt to kia, linh động vô cùng, Chu mama càng nhìn càng yêu, không khỏi mong ước, lúc nào nhị thiếu phu nhân mới có thể sinh tiểu thiếu gia đây.
Mặc dù Lâm Lan đầy bụng bực tức, nhưng khi nhìn Sơn Nhi ăn cơm ngon lành như vậy, bị cu cậu cuốn hút, bất giác ăn thêm nửa bát cơm.
Bên này vừa dọn bàn cơm xong, Diêu mama bên kia cho người truyền lời, nói là đại lão gia cùng đại phu nhân tới, đại thiếu gia đang ở tiền sảnh tiếp đãi đại lão gia.
Lâm Lan vội sửa sang dung nhan, phân phó Chu mama để mắt Sơn Nhi, bản thân dẫn Như Ý đi gặp đại bá phụ.
Mới vừa vào sân, Lâm Lan đã nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của một người đàn ông: “Mẹ ơi… Tất cả mọi người nói mẹ đến kinh thành hưởng phúc, ai biết phúc không có hưởng thành, ngay cả mạng cũng… Minh Tắc, ngươi nói đi, rốt cuộc các ngươi đối xử với lão thái thái thế nào? Lúc đến lão thái thái còn khỏe mạnh, lúc trước các người báo tin bệnh của bà đã tốt hơn, tại sao hôm nay lại không nói được, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta, bằng không, Lý tộc coi như không có ngươi…”
Lâm Lan nghe lời này lập tức bốc lửa, đại bá phụ có ý gì? Lão thái thái bị bọn họ mưu hại hay sao? Ông hiếu thuận như vậy, sao không sớm đến đây đi? Dùng dằng mãi gần một năm, biết lão nương bị bệnh, các người vẫn còn ở nơi đâu? Còn không phải là sợ liên lụy, trốn tại quê nhà tránh họa? Lúc này lại chạy tới hưng sư vấn tội, họ tộc Lý gia có mấy người? Không phải là nhờ lão cha già làm đại quan, hưởng sái phú quý sao?”
Lý Minh Tắc thưa dạ giải thích: “Vốn dĩ đã khá hơn một chút, có điều năm trước đột nhiên bệnh tình trở xấu…”
“Nói với ta những lời này có tác dụng gì, nếu nhà các ngươi tận tâm hầu hạ, bệnh tình lão thái thái làm sao đột nhiên trở nặng?” Lý Kính Nghĩa thương tâm nức nở vừa khóc vừa chỉ trích.
Du Thị cũng sụt sùi khóc: “Ta tưởng vợ lão nhị là đại phu, lão thái thái để các ngươi chiếu cố khẳng định tốt hơn so với ta, sớm biết như thế, ta đã đưa lão thái thái về với ông bà, ta tự mình sắp xếp, lão thái thái cũng không trở thành như thế này…”
Lý Minh Tắc toát mồ hôi, hắn không thể nói nguyên nhân là vì mẹ mình, hôm nay mẹ đã về quê, nếu để cho đại bá bọn họ biết bà nội bị mẹ chọc tức thành như vậy, mẹ còn có ngày sống tử tế sao? Nhưng đại bá phụ, đại bá mẫu chỉ trích bọn hắn không để tâm chiếu cố khiến hắn thật sự không thể chịu nổi.
Giỏi thật! Diễn thật hay, Lâm Lan bước nhanh vào nhà, chỉ thấy đại bá phụ cùng đại bá mẫu rơi lệ sầu thảm!
“Rốt cuộc đại bá phụ cùng đại bá mẫu đã tới rồi! Cháu dâu trông trời trông đất bao lâu, cuối cùng cũng chờ được người tới.” Lâm Lan không nóng không lạnh nói.
Lý Kính Nghĩa kinh ngạc nhìn Lâm Lan, không biết đây là cháu dâu trưởng hay cháu dâu thứ. Du Thị lau lệ, buồn bực tả oán nói: “Vợ lão nhị, cô là đại phu, sao không trị bệnh cho lão thái thái, lão thái thái ra nông nỗi này là thế nào?”
Lý Kính Nghĩa cũng nói: “Đúng thế! Sao cô không trị bệnh?”
Lý Minh Tắc nhìn đại bá phụ cùng đại bá mẫu, lại quay sang đệ muội, vội vàng giải thích: “Đại bá phụ, đại bá mẫu, đệ muội đã tận lực, em ấy còn mời cả ngự y tới khám cho lão thái thái, lại cả đại phu nổi danh nhất kinh thành cũng đã tới…”
Bản thân Lâm Lan cũng cảm thấy nhức đầu, nói đơn giản ngọn nguồn, bỏ qua chuyện lão gia hỏa kia bạc tình phụ nghĩa, vừa nghe nói lão bà đã chết lập tức cưới người khác. Chu mama hít sâu một hơi, gật đầu, sáng tỏ rồi sáng tỏ rồi, nhưng chuyện này thực sự quá đột ngột, nhị thiếu phu nhân nguyên bổn là một cô gái nông thôn, trong lúc bất chợt thành đại tiểu thư nhà Tướng quân, đây cũng quá ly kỳ rồi. Chu mama một mặt thay nhị thiếu phu nhân cao hứng, một mặt lại cảm thấy lo lắng, cao hứng chính là, nhị thiếu phu nhân mặc dù có một tay y thuật cao minh, tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng nhị thiếu phu nhân xuất thân nhà nông, thân phận không khỏi bị người khinh thị, hiện tại thì tốt rồi, nhị thiếu phu nhân là nữ nhi Hoài Viễn Tướng quân, sau này còn có ai dám khinh thị nhị thiếu phu nhân? Nhưng vấn đề là, nhị thiếu phu nhân tựa hồ không có tâm tư nhận cha…
“Chuyện này… Sơn Nhi thiếu gia biết không? Nhị thiếu phu nhân định thế nào bây giờ?” Chu mama dò hỏi.
Lâm Lan phiền muộn: “Tiểu quỷ này vô cùng tinh ranh, có lẽ là đã biết rồi, hiện tại Phùng thị ném Sơn Nhi cho ta, trong lòng nàng tính toán điều gì ta cũng đã rõ, nàng có bản lãnh thì gắng mà trốn kỹ hai tháng không lộ diện, nếu không bị ta bắt được, lập tức đưa Sơn Nhi trở về. Chuyện này, mamaa đặt ở trong bụng, giúp ta xem thật kỹ Sơn Nhi.”
Chu mama không yên lòng đáp lời, trong đầu nghĩ, nhị thiếu phu nhân nhận cha cũng có điểm tốt, ta không mưu đồ kiếm gì tốt từ chỗ Tướng quân, chỉ có điều, nhị thiếu phu nhân có cha là Tướng quân, chiếm được danh này, chính là rất nhiều việc tốt.
Vi Vũ các. Đinh phu nhân thấy nữ nhi nôn oẹ tới độ gầy rộc đi thì đau lòng tới sinh khí, bất kể nói thế nào đi nữa, nữ nhi là khúc ruột của mình, là bảo bối lớn lên trong lòng bàn tay, ở nhà, chưa từng chịu qua chút xíu ủy khuất nào, mọi việc bà đều thay nữ nhi mình an bài thỏa đáng, chu đáo tìm cho nữ nhi một mối hôn sự hợp ý, bà cực kỳ thận trọng, không nghĩ ngàn chọn vạn chọn, tuyển ngay một người xui xẻo như vậy, tuyển một đứa con rể không có tiền đồ gì, bà hận nhất ánh mắt của mình, lại bực nữ nhi mình cứng đầu, sống chết ở lại chỗ này chịu khổ, từ tiểu thư nhà quan danh giá thành nhân phụ thương nhân, là tiện lưu, hôm nay có bầu, nữ nhi muốn quay đầu lại thật khó khăn.
“Aiz…. Nói đi nói lại, mẹ chỉ oán chính mình, nếu ban đầu gả con cho lão nhị Lý gia, sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.” Đinh phu nhân oán thán, không nhịn được gạt lệ.
Trong bụng Đinh Nhược Nghiên kinh hãi, vội lên tiếng ngăn lại: “Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó?” Trong phòng này còn có hạ nhân! Nếu truyền đi, đệ muội nghe được thì sẽ thế nào, nàng còn mặt mũi nào làm người nữa?
Hồng Thường cơ trí, vội nói: “Nô tỳ đi xem thuốc cho đại thiếu phu nhân đã chuẩn bị xong chưa.” Vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, kêu hai nha hoàn bên ngoài cùng nhau xuống lầu.
Đinh phu nhân vẫn tự trách: “Mẹ biết tâm tư của con, mẹ vốn ưa mắt lão Nhị, nghĩ tới quá hai năm nữa sẽ nghị hôn, chưa từng nghĩ bỗng dưng một vị lão đại chạy tới, lão nhị thì không biết tung tích thế nào.”
Đinh Nhược Nghiên hết sức không vui: “Mẹ, chuyện đã qua, đừng nói nữa, hiện tại nữ nhi rất tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt? Con nói mẹ nghe xem tốt chỗ nào? Đừng tưởng rằng mẹ không biết gì, Minh Tắc mở cửa hàng trà kiếm được ít tiền căn bản không đủ chi tiêu trong nhà, con lén lén lút lút cầm đồ cưới để chi tiêu. Ta không trông cậy vào phu quý thê vinh, nhưng là con gả cho nó, cơm ăn quần áo mặc, nhất định nó phải để cho con được đầy đủ chứ. Nhược Nghiên ơi là Nhược Nghiên! Con xem con có ngu ngốc không, cả đời đi theo một người trên con đường tối đen như thế, không nghĩ tới mẹ rất đau lòng sao.” Đinh phu nhân tả oán nói.
“Mẹ… Minh Tắc mới vừa học làm ăn, có thể kiếm được tiền cũng là không tệ rồi, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt, trước mắt khó khăn là tạm thời, rồi lại nói, Minh Tắc đối với nữ nhi là thật tâm, nữ nhi không hề cảm thấy khổ sở chút nào, mẹ đừng quá lo lắng cho nữ nhi.” Đinh Nhược Nghiên không nhịn được mà nói.
Đinh phu nhân trầm mặt, cay nghiệt nói: “Nó đối với con là thật tâm hay sao? Nó dám đối không tốt với con? Bộ dạng nó bây giờ, chỉ xứng với nha đầu.”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đến thăm nữ nhi hay là tức giận mà tới mắng nữ nhi?” Đinh Nhược Nghiên vốn đã mệt mỏi, mẫu thân lại nói mãi không thôi.
Nhìn nữ nhi nhíu mày, bộ dạng không thoải mái, Đinh phu nhân đầy bụng oán khí đành phải thôi, nữ nhi gả đi rồi là chỉ biết che chở cho trượng phu của mình, coi lời của mẹ như gió thổi bên tai.
“Ta nghe nói tình hình lão thái thái không khả quan.” Đinh phu nhân chuyển đề tài.
Nói đến lão thái thái, Đinh Nhược Nghiên lại ảm đạm: “Mẹ, nữ nhi đang lo lắng chuyện này, đại phu đều nói lão thái thái sợ là không qua khỏi tháng này.”
Đinh phu nhân nói: “Con có gì mà lo lắng, Lý gia đâu phải không có ai? Con chỉ cần yên tâm dưỡng thai, có đang có bầu, nên tránh xa chuyện như vậy, tránh dính xui, không phải vợ lão nhị mới về sao, để cho cô ta lo.”
Đinh Nhược Nghiên vốn muốn hỏi mẫu thân cho vị mama có kinh nghiệm tới giúp đỡ, lại bị mẫu thân nói như vậy, chẳng còn tâm tư gì nữa, định mở miệng đuổi người: “Mẹ, mẹ ra ngoài đã lâu, cần phải trở về.”
Đinh phu nhân tức giận nói: “Con có còn lương tâm gì không, mẹ không phải là vì suy nghĩ cho con sao, được rồi, được rồi, không nói nữa, con nghỉ ngơi đi, nếu Minh Tắc dám đối xử tệ với con, mẹ lập tức xử lý nó.”
Đinh Nhược Nghiên buồn bực, mẹ thật đúng là tâm không chết, muốn chia rẽ bọn họ.
Tiểu tử thật đúng là tiểu yêu tinh, suốt bữa cơm xoắn xuýt quanh Quế tẩu.
“Quế tẩu, thức ăn người làm thật là thơm ngon, giỏi hơn đầu bếp nhà ta mấy phần, ta lớn như vậy mà chưa hề được ăn món nào ngon như ở đây.” Sơn Nhi phồng má vừa ăn vừa nói, lại không quên cả hít hà, dùng hành động thực tế chứng minh là cu cậu nói thật.
Quế tẩu vui sướng cười ha ha nói: “Sơn Nhi thiếu gia thích ăn cái gì cứ nói cho Quế tẩu, Quế tẩu sẽ làm cho cậu ăn.”
Trong lòng Lâm Lan xem thường: Tiểu quỷ, em mới chỉ có mấy tuổi ranh thôi, chưa đủ lông đủ cánh, định thông minh hơn ta sao. Lâm Lan lườm Sơn Nhi một cái, không nhanh không chậm nói: “Tiểu hài tử không được kén ăn, Quế tẩu làm cái gì thì phải ăn cái ấy.”
Sơn Nhi ngậm một miếng cơm, dùng sức gật đầu, mắt cười cong cong, nhồm nhoàm nói: “Quế tẩu nấu gì cũng ngon.”
Quế tẩu cười không khép được miệng, nghĩ thầm, đợi nhị thiếu phu nhân không ở nhà, lập tức hỏi Sơn Nhi thiếu gia thích ăn gì sẽ làm, thật đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Lâm Lan không nhịn được oán thầm: Đồ nịnh hót, một khắc không nịnh hót thì tiểu tử ngươi sẽ nghẹn chết sao? Tính tình này không biết giống ai đây, lão gia hỏa kia đâu có như thế, cả ngày lão già kia chỉ trầm mặt uy nghiêm, Phùng Thị cũng là người đàng hoàng, làm sao lại sinh ra một tiểu yêu tinh như vậy.
Chu mama từ lúc biết thân phận của Sơn Nhi, tâm tình đối đãi với Sơn Nhi không giống như lúc trước. Trước đây là nhìn sắc mặt Phùng Thị, đồng thời Sơn Nhi quả thật khả ái, nhìn là yêu thích, không khỏi yêu mến cậu bé, coi Sơn Nhi là tiểu khách nhân mà chiêu đãi, hôm nay biết Sơn Nhi là đệ đệ nhị thiếu phu nhân, liền thân thiết hơn một phần, không kìm lòng được, coi Sơn Nhi như tiểu chủ tử mà đối đãi.
Aiz… Thật ra thì đúng là tỷ đệ, có ba phần giống nhau, nhất là cặp mắt to kia, linh động vô cùng, Chu mama càng nhìn càng yêu, không khỏi mong ước, lúc nào nhị thiếu phu nhân mới có thể sinh tiểu thiếu gia đây.
Mặc dù Lâm Lan đầy bụng bực tức, nhưng khi nhìn Sơn Nhi ăn cơm ngon lành như vậy, bị cu cậu cuốn hút, bất giác ăn thêm nửa bát cơm.
Bên này vừa dọn bàn cơm xong, Diêu mama bên kia cho người truyền lời, nói là đại lão gia cùng đại phu nhân tới, đại thiếu gia đang ở tiền sảnh tiếp đãi đại lão gia.
Lâm Lan vội sửa sang dung nhan, phân phó Chu mama để mắt Sơn Nhi, bản thân dẫn Như Ý đi gặp đại bá phụ.
Mới vừa vào sân, Lâm Lan đã nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của một người đàn ông: “Mẹ ơi… Tất cả mọi người nói mẹ đến kinh thành hưởng phúc, ai biết phúc không có hưởng thành, ngay cả mạng cũng… Minh Tắc, ngươi nói đi, rốt cuộc các ngươi đối xử với lão thái thái thế nào? Lúc đến lão thái thái còn khỏe mạnh, lúc trước các người báo tin bệnh của bà đã tốt hơn, tại sao hôm nay lại không nói được, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta, bằng không, Lý tộc coi như không có ngươi…”
Lâm Lan nghe lời này lập tức bốc lửa, đại bá phụ có ý gì? Lão thái thái bị bọn họ mưu hại hay sao? Ông hiếu thuận như vậy, sao không sớm đến đây đi? Dùng dằng mãi gần một năm, biết lão nương bị bệnh, các người vẫn còn ở nơi đâu? Còn không phải là sợ liên lụy, trốn tại quê nhà tránh họa? Lúc này lại chạy tới hưng sư vấn tội, họ tộc Lý gia có mấy người? Không phải là nhờ lão cha già làm đại quan, hưởng sái phú quý sao?”
Lý Minh Tắc thưa dạ giải thích: “Vốn dĩ đã khá hơn một chút, có điều năm trước đột nhiên bệnh tình trở xấu…”
“Nói với ta những lời này có tác dụng gì, nếu nhà các ngươi tận tâm hầu hạ, bệnh tình lão thái thái làm sao đột nhiên trở nặng?” Lý Kính Nghĩa thương tâm nức nở vừa khóc vừa chỉ trích.
Du Thị cũng sụt sùi khóc: “Ta tưởng vợ lão nhị là đại phu, lão thái thái để các ngươi chiếu cố khẳng định tốt hơn so với ta, sớm biết như thế, ta đã đưa lão thái thái về với ông bà, ta tự mình sắp xếp, lão thái thái cũng không trở thành như thế này…”
Lý Minh Tắc toát mồ hôi, hắn không thể nói nguyên nhân là vì mẹ mình, hôm nay mẹ đã về quê, nếu để cho đại bá bọn họ biết bà nội bị mẹ chọc tức thành như vậy, mẹ còn có ngày sống tử tế sao? Nhưng đại bá phụ, đại bá mẫu chỉ trích bọn hắn không để tâm chiếu cố khiến hắn thật sự không thể chịu nổi.
Giỏi thật! Diễn thật hay, Lâm Lan bước nhanh vào nhà, chỉ thấy đại bá phụ cùng đại bá mẫu rơi lệ sầu thảm!
“Rốt cuộc đại bá phụ cùng đại bá mẫu đã tới rồi! Cháu dâu trông trời trông đất bao lâu, cuối cùng cũng chờ được người tới.” Lâm Lan không nóng không lạnh nói.
Lý Kính Nghĩa kinh ngạc nhìn Lâm Lan, không biết đây là cháu dâu trưởng hay cháu dâu thứ. Du Thị lau lệ, buồn bực tả oán nói: “Vợ lão nhị, cô là đại phu, sao không trị bệnh cho lão thái thái, lão thái thái ra nông nỗi này là thế nào?”
Lý Kính Nghĩa cũng nói: “Đúng thế! Sao cô không trị bệnh?”
Lý Minh Tắc nhìn đại bá phụ cùng đại bá mẫu, lại quay sang đệ muội, vội vàng giải thích: “Đại bá phụ, đại bá mẫu, đệ muội đã tận lực, em ấy còn mời cả ngự y tới khám cho lão thái thái, lại cả đại phu nổi danh nhất kinh thành cũng đã tới…”
/268
|