Cẩm Tú mang theo Sơn Nhi tới hoa viên, nói là đi chơi, nhưng Sơn Nhi đề nghị đá cầu, nhảy ô vuông, chơi diều hết thảy đều bị Cẩm Tú phủ quyết.
Sơn Nhi rầu rĩ không vui, bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Cái gì cũng không được, chẳng lẽ chúng ta đến chỗ này chọc kiến chơi sao?”
Cẩm Tú dỗ dành: “Sơn Nhi thiếu gia, nếu như trong phủ có người ngã bệnh, lại là bệnh vô cùng nặng, hơn nữa người này là trưởng bối của Lan Nhi tỷ tỷ cậu, cậu cảm thấy, chúng ta đùa giỡn ầm ĩ thích hợp sao?” Hôm nay tình hình lão thái thái không tốt, nhị thiếu phu nhân nói, lão thái thái tùy thời có thể tắt thở, mấy ngày nay, người người trong phủ nói chuyện phải nhỏ giọng, không khí ủ dột khắp nhà, nếu nàng mang Sơn Nhi cười đùa ở hoa viên, sẽ bị nói là không hiểu quy củ, liên lụy đến nhị thiếu phu nhân.
Sơn Nhi đảo mắt vài vòng, nhụt chí nói: “Vậy chúng ta trốn tìm nhé? Cái này không ầm ĩ.”
Cẩm Tú cười nói: “Cái này có thể.”
Sơn Nhi hưng phấn vỗ tay: “A… Chơi trốn tìm nào…”
Cẩm Tú vội nói: “Sơn Nhi thiếu gia, nhỏ giọng một chút!”
Sơn Nhi rụt cổ, cười hì hì nhẹ giọng nói: “Ta đây đi núp, ngươi ở chỗ này nhắm mắt đếm đến mười, không được nhìn lén nhé.”
Sơn Nhi bước từng bước ngắn ngủn, vui mừng đi tìm chỗ trốn.
“Chuẩn bị xong chưa? Nô tì đếm đây, một, hai, ba…” Cẩm Tú nhắm mắt lại, thời gian dần qua, nàng không nóng nảy, từng góc nhỏ trong hoa viên này nàng đều quen thuộc, bất kể cu cậu trốn ở chỗ nào, cũng có thể bắt được.
Sơn Nhi nghe Cẩm Tú rất nhanh đã đếm tới mười nhưng vẫn chưa tìm được chỗ trốn hài lòng thì trong lòng gấp gáp! Bỗng dưng, cu cậu phát hiện dưới chân núi giả có một lỗ nhỏ, Sơn Nhi nhanh nhẹn bò vào, cái động nhỏ này vừa vặn che khuất thân thể nhỏ bé của cu cậu, Sơn Nhi còn cẩn thận lấy cây cỏ che cửa động. Che giấu xong, lẳng lặng nằm úp sấp bên trong.
“Sơn Nhi thiếu gia, nô tỳ nhìn thấy cậu rồi, mau ra đây nào!”
Khóe miệng Sơn Nhi nhếch lên, nghĩ lừa hắn đi ra ngoài sao, hắn còn lâu mới mắc mưu, nhìn qua khe hở cây cỏ, thấy Cẩm Tú ngó trái trông phải tìm mình. Đúng là tốn công vô ích, Sơn Nhi che miệng cười đắc ý.
“Sơn Nhi thiếu gia. Cậu ở chỗ nào? Hay là chơi xấu trốn phía ngoài hoa viên rồi…” Cẩm Tú vừa nói vừa đi xa chỗ Sơn Nhi trốn.
Sơn Nhi nhàm chán chu mỏ, trong lòng nói thầm: Cẩm Tú thật vô dụng, đi qua đi lại trước mặt hắn ba lần mà không phát hiện ra hắn. Nhìn Cẩm Tú đi xa, Sơn Nhi khinh thường bĩu môi, Cẩm Tú khẳng định đang đùa gạt, cố ý đi xa, lừa hắn ra ngoài.
Đợi một lúc lâu cũng không trông thấy Cẩm Tú quay lại, Sơn Nhi cuống cuồng, Cẩm Tú, đồ ngu ngốc này…!
Việc này thật không trách được Cẩm Tú, nàng quen thuộc với nơi này không sai, nhưng nàng quên mất Sơn Nhi chỉ là một đứa bé, chỗ nàng trốn, Sơn Nhi cũng có thể trốn. Chỗ Sơn Nhi trốn, nàng chưa hẳn trốn được.
Sơn Nhi đợi trái đợi phải. Đợi không được Cẩm Tú, đang muốn bò ra, lại nghe thấy có tiếng bước chân, Sơn Nhi tự nhủ: Cẩm Tú. ngươi thật đúng là giảo hoạt. Thì ra là vẫn chờ đợi bổn thiếu gia tự chui đầu vào lưới! Sơn Nhi lại rụt đầu vào.
“Đại phu nhân, việc này…Làm sao có thể làm được…” Một người sợ hãi nói.
“Làm sao không được? Ta thưởng cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ngươi tận tâm tận lực hầu hạ lão thái thái, xứng đáng được nhận thưởng. Trước kia ta cảm thấy ngươi là một nha đầu rất tốt, làm việc kỷ lưỡng, xử sự chững chạc, ta rất ưng!”
Tới không phải là Cẩm Tú… Sơn Nhi tò mò vạch cây cỏ nhìn ra, chỉ thấy trước mặt hai làn váy.
“Đại phu nhân, ngài quá khen, nô tỳ chẳng qua là làm đúng bổn phận nô tỳ thôi.”
“Đúng đúng đúng, ta chính là thích nha đầu biết giữ bổn phận như ngươi. Xuân Hạnh à, ta nghĩ, đợi sau khi lão thái thái ra đi, sẽ đem ngươi về quê cùng, ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Việc này…” Nha đầu tên Xuân Hạnh do dự.
“Xuân Hạnh à, ta là hảo tâm vì ngươi suy nghĩ, ngươi nghĩ, ngươi nguyên là hầu hạ bên cạnh Hàn Thị, Hàn Thị đắc tội nhị thiếu phu nhân không nhẹ, hôm nay Hàn Thị bị đuổi ra khỏi nhà, ngươi mất đi chỗ dựa, nhị thiếu phu nhân còn có thể trọng dụng ngươi hay sao? Nhị thiếu phu nhân sở dĩ còn giữ ngươi, không phải là bởi vì bên cạnh lão thái thái thiếu người hầu hạ? Lão thái thái ra đi, nhị thiếu phu nhân không chừng sẽ đuổi ngươi! Ngươi cũng đã đến tuổi phối hôn, tới lúc đó, cô ta tùy tiện ghép ngươi cho một kẻ không ra gì, đời này ngươi chẳng phải là xong?”
Xuân Hạnh yếu ớt nói quanh co: “Nhị thiếu phu nhân đối với hạ nhân rất tốt…”
“Đó là cô ta giả bộ, nếu cô ta là người hiền lành, Hàn Thị có thể thua trong tay cô ta không? Xuân Hạnh, ngươi phải tỉnh táo một chút, Lý gia gặp phải nhiều chuyện như vậy, đều là do cô ta làm ra, cô ta chính là một con hổ mặt cười, ăn thịt người không nhả xương. Cô ta đối tốt với hạ nhân, đấy chẳng qua là đối tốt với hạ nhân bên cạnh cô ta, ai thèm quản sống chết của các ngươi?”
Sơn Nhi nắm chặt tay, tức nghiến răng nghiến lợi, bà già chết tiệt này, dám nói xấu tỷ tỷ của hắn.
Đại phu nhân lại nói: “Ngươi tận tâm tận lực hầu hạ lão thái thái như vậy, ta nhìn thấy trong mắt, nhớ ở trong lòng, chỉ cần ngươi giữ lấy đầu mình, chuyện khác, ta sẽ an bài, không để ngươi phải chịu thiệt.”
Xuân Hạnh trầm mặc, không thể không nói, đại phu nhân đúng là nói trúng nội tâm cô ta, cô ta cũng đang lo lắng tương lai của mình, hiện nay, cô ta nhiều tuổi nhất trong số các nha hoàn trong phủ, theo như quy củ trong phủ, năm ngoái nên phối hôn, chẳng qua là, trong phủ tai họa liên tục, ai còn lo lắng chuyện một tiểu nha đầu, ban đầu Lý phủ bị tịch thu nhà, nhị thiếu phu nhân đã nói, muốn đi cũng có thể đi, sẽ trả lại văn tự bán mình, cho thêm lộ phí, cô ta đã động tâm tư, nhưng là, cô ta từ nhỏ đã bị người lừa bán, nhà ở nơi nào không còn nhớ rõ, có thể đi đâu đây? Chỉ có thể lưu lại. Cô ta vốn nghĩ đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân đều là người tâm địa thiện lương, sau này còn có cái trông cậy vào, bây giờ nghe đại phu nhân nói như thế, lại cảm thấy lời đại phu nhân nói cũng có đạo lý. Nhưng mà cô ta không ngu, đại phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng cô ta.
“Đại phu nhân, ngài… muốn Xuân Hạnh làm cái gì?” Xuân Hạnh thử dò xét.
Đại phu nhân ra vẻ không vui nói: “Xuân Hạnh, ta là thật tâm nghĩ cho ngươi, không phải là làm giao dịch gì hết, ngươi đã nghĩ như vậy, cái này chuyện, coi như ta chưa từng nói.”
Xuân Hạnh vội vàng nói: “Đại phu nhân bớt giận, Xuân Hạnh không có ý này.”
Đại phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết ngươi không có ý gì, quên đi, chuyện này ngươi suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ xong thì nói với ta.”
Sơn Nhi nhìn thấy làn váy màu xanh rời đi trước, sau đó làn váy màu trắng đung đưa hai lần rồi cũng không thấy. Sơn Nhi đợi trong chốc lát, xác định phía ngoài không còn ai, lúc này mới bò từ trong động ra, vẻ mặt tức giận vô cùng.
Cẩm Tú ở trong hoa viên tìm tới tìm lui tìm không được Sơn Nhi thiếu gia, liền đi nơi khác tìm vẫn không thấy, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vội vã chạy về hoa viên, chạm mặt đại phu nhân từ trong đó đi ra.
Cẩm Tú vội vàng phúc thân thỉnh an: “Đại phu nhân.”
Du Thị không thèm đưa nhếch mày, nhàn nhạt quét Cẩm Tú một cái, hừ một tiếng khinh thường, ngẩng cổ rời đi.
Cẩm Tú vốn muốn hỏi đại phu nhân có nhìn thấy Sơn Nhi không, nhưng khi thấy bộ dạng xa cách của đại phu nhân, câu hỏi tới miệng lại nuốt vào. Tự mình đi tìm vậy!
Vào trong hoa viên, Cẩm Tú chợt thấy phía sau núi giả thoảng qua một bóng người, bộ dạng lén lén lút lút, Cẩm Tú cảnh giác, rón ra rón rén ghé lại núi giả xem xét nhưng cái gì cũng không có, Cẩm Tú buồn bực: Chẳng lẽ là nàng hoa mắt? Đang định nhìn khắp nơi một cái, lại cảm thấy có người kéo váy mình, Cẩm Tú cúi đầu nhìn, là Sơn Nhi thiếu gia một thân bùn đất, Cẩm Tú mừng rỡ: “Sơn…”
Sơn Nhi vội đưa ngón tay mập mạp đặt lên miệng nhỏ, làm bộ im lặng. Sau đó ngoắt ngoắt tay với nàng, ý bảo nàng cúi người.
Cẩm Tú cúi người xuống, Sơn Nhi nói thầm bên tai nàng một trận, Cẩm Tú mặt liền biến sắc, nói nhỏ: “Thật không? Sơn Nhi thiếu gia không có nghe sai?”
Sơn Nhi rất chân thành gật đầu.
Cẩm Tú cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, lôi tay Sơn Nhi, nhỏ giọng nói: “Sơn Nhi thiếu gia, chúng ta trở về, cậu đem lời vừa nghe được nói cho nhị thiếu phu nhân.”
Lâm Lan nghe xong Sơn Nhi thuật lại, khẽ mỉm cười, giúp hắn phủi bùn đất trên áo: “Lần sau chơi trốn tìm không được chui loạn, vạn nhất trong động có con kiến hay côn trùng gì bò lên người cắn đệ thì làm sao?”
Sơn Nhi bị Lan nhi tỷ tỷ nói như thế, nhất thời cảm thấy cả người ngứa ngáy, bất an vặn vẹo uốn éo thân thể, lo lắng nói: “Thật là có côn trùng sao?”
Lâm Lan cười nói: “Để cho Cẩm Tú dẫn đệ đi tắm, ta không thích đứa trẻ bẩn thỉu.”
Sơn Nhi nghe lời gật đầu, cùng Cẩm Tú đi tắm rửa.
Đợi Sơn Nhi đi, sắc mặt Lâm Lan chìm xuống, mâu quang lạnh lùng: “Đại bá mẫu thật đúng là không an phận ….!”
Lời Sơn Nhi nói tuyệt đối không sai, những lời đó của đại bá mẫu và Xuân Hạnh, Sơn Nhi không thể nào thêu dệt ra.
Chu mama suy nghĩ nói: “Nhị thiếu phu nhân, người cho là, đại phu nhân lung lạc Xuân Hạnh là muốn làm gì?”
Lâm Lan lạnh lùng cười một tiếng: “Cô ta có thể làm gì? Sau khi Hàn Thị rời đi, Xuân Hạnh, Thúy Chi còn có Du Liên luôn hầu hạ bên cạnh lão thái thái, đại bá mẫu muốn thổi phồng chuyện với lão thái thái, khẳng định lôi kéo mấy người bên cạnh lão thái thái hát đệm cho bà ta, Du Liên là một, nhưng Du Liên là cháu gái ruột bà ta, chưa chắc người ngoài nhìn vào đã tin, cho nên bà ta muốn lung lạc Xuân Hạnh.”
Chu mama lo lắng: “Nhị thiếu phu nhân, vậy người mau nghĩ sách lược mới, nếu đến lúc đó bọn họ liên hợp lại, nghĩ đổ tội cho chúng ta, hoặc là giả mượn ý tứ lão thái thái tạo áp lực cho chúng ta thì thật sự tồi tệ.”
Lâm Lan xoắn khăn, nhíu mày đi đi lại lại trong phòng. Bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục thong dong bình tĩnh, ngân nga nói: “Việc này… Chúng ta để cho bà ta bọ ngựa vắt ve, chim sẻ chực sẵn.”
Chu mama nghi hoặc: “Là thế nào?”
Lâm Lan ý bảo Chu mama ghé tai tới, nàng nói thầm một hồi, trên mặt Chu mama dần hiện ra nụ cười, không ngừng gật đầu: “Lão nô hiểu.”
Sơn Nhi ngồi ở trong thùng tắm lớn, một bên nghịch bong bóng, một bên nghĩ: Bà già chết tiệt kia, dám nói xấu tỷ tỷ, nhất định phải nghĩ biện pháp trêu cợt bà ta cho phải.
Cẩm Tú đổ thêm nước nóng vào thùng, thấy Sơn Nhi thiếu gia phồng má, hai mắt đen đảo tới đảo lui, bộ dáng thật là tức cười, không khỏi cười nói: “Sơn Nhi thiếu gia đang suy nghĩ gì đấy?”
Sơn Nhi rầu rĩ không vui, bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Cái gì cũng không được, chẳng lẽ chúng ta đến chỗ này chọc kiến chơi sao?”
Cẩm Tú dỗ dành: “Sơn Nhi thiếu gia, nếu như trong phủ có người ngã bệnh, lại là bệnh vô cùng nặng, hơn nữa người này là trưởng bối của Lan Nhi tỷ tỷ cậu, cậu cảm thấy, chúng ta đùa giỡn ầm ĩ thích hợp sao?” Hôm nay tình hình lão thái thái không tốt, nhị thiếu phu nhân nói, lão thái thái tùy thời có thể tắt thở, mấy ngày nay, người người trong phủ nói chuyện phải nhỏ giọng, không khí ủ dột khắp nhà, nếu nàng mang Sơn Nhi cười đùa ở hoa viên, sẽ bị nói là không hiểu quy củ, liên lụy đến nhị thiếu phu nhân.
Sơn Nhi đảo mắt vài vòng, nhụt chí nói: “Vậy chúng ta trốn tìm nhé? Cái này không ầm ĩ.”
Cẩm Tú cười nói: “Cái này có thể.”
Sơn Nhi hưng phấn vỗ tay: “A… Chơi trốn tìm nào…”
Cẩm Tú vội nói: “Sơn Nhi thiếu gia, nhỏ giọng một chút!”
Sơn Nhi rụt cổ, cười hì hì nhẹ giọng nói: “Ta đây đi núp, ngươi ở chỗ này nhắm mắt đếm đến mười, không được nhìn lén nhé.”
Sơn Nhi bước từng bước ngắn ngủn, vui mừng đi tìm chỗ trốn.
“Chuẩn bị xong chưa? Nô tì đếm đây, một, hai, ba…” Cẩm Tú nhắm mắt lại, thời gian dần qua, nàng không nóng nảy, từng góc nhỏ trong hoa viên này nàng đều quen thuộc, bất kể cu cậu trốn ở chỗ nào, cũng có thể bắt được.
Sơn Nhi nghe Cẩm Tú rất nhanh đã đếm tới mười nhưng vẫn chưa tìm được chỗ trốn hài lòng thì trong lòng gấp gáp! Bỗng dưng, cu cậu phát hiện dưới chân núi giả có một lỗ nhỏ, Sơn Nhi nhanh nhẹn bò vào, cái động nhỏ này vừa vặn che khuất thân thể nhỏ bé của cu cậu, Sơn Nhi còn cẩn thận lấy cây cỏ che cửa động. Che giấu xong, lẳng lặng nằm úp sấp bên trong.
“Sơn Nhi thiếu gia, nô tỳ nhìn thấy cậu rồi, mau ra đây nào!”
Khóe miệng Sơn Nhi nhếch lên, nghĩ lừa hắn đi ra ngoài sao, hắn còn lâu mới mắc mưu, nhìn qua khe hở cây cỏ, thấy Cẩm Tú ngó trái trông phải tìm mình. Đúng là tốn công vô ích, Sơn Nhi che miệng cười đắc ý.
“Sơn Nhi thiếu gia. Cậu ở chỗ nào? Hay là chơi xấu trốn phía ngoài hoa viên rồi…” Cẩm Tú vừa nói vừa đi xa chỗ Sơn Nhi trốn.
Sơn Nhi nhàm chán chu mỏ, trong lòng nói thầm: Cẩm Tú thật vô dụng, đi qua đi lại trước mặt hắn ba lần mà không phát hiện ra hắn. Nhìn Cẩm Tú đi xa, Sơn Nhi khinh thường bĩu môi, Cẩm Tú khẳng định đang đùa gạt, cố ý đi xa, lừa hắn ra ngoài.
Đợi một lúc lâu cũng không trông thấy Cẩm Tú quay lại, Sơn Nhi cuống cuồng, Cẩm Tú, đồ ngu ngốc này…!
Việc này thật không trách được Cẩm Tú, nàng quen thuộc với nơi này không sai, nhưng nàng quên mất Sơn Nhi chỉ là một đứa bé, chỗ nàng trốn, Sơn Nhi cũng có thể trốn. Chỗ Sơn Nhi trốn, nàng chưa hẳn trốn được.
Sơn Nhi đợi trái đợi phải. Đợi không được Cẩm Tú, đang muốn bò ra, lại nghe thấy có tiếng bước chân, Sơn Nhi tự nhủ: Cẩm Tú. ngươi thật đúng là giảo hoạt. Thì ra là vẫn chờ đợi bổn thiếu gia tự chui đầu vào lưới! Sơn Nhi lại rụt đầu vào.
“Đại phu nhân, việc này…Làm sao có thể làm được…” Một người sợ hãi nói.
“Làm sao không được? Ta thưởng cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ngươi tận tâm tận lực hầu hạ lão thái thái, xứng đáng được nhận thưởng. Trước kia ta cảm thấy ngươi là một nha đầu rất tốt, làm việc kỷ lưỡng, xử sự chững chạc, ta rất ưng!”
Tới không phải là Cẩm Tú… Sơn Nhi tò mò vạch cây cỏ nhìn ra, chỉ thấy trước mặt hai làn váy.
“Đại phu nhân, ngài quá khen, nô tỳ chẳng qua là làm đúng bổn phận nô tỳ thôi.”
“Đúng đúng đúng, ta chính là thích nha đầu biết giữ bổn phận như ngươi. Xuân Hạnh à, ta nghĩ, đợi sau khi lão thái thái ra đi, sẽ đem ngươi về quê cùng, ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Việc này…” Nha đầu tên Xuân Hạnh do dự.
“Xuân Hạnh à, ta là hảo tâm vì ngươi suy nghĩ, ngươi nghĩ, ngươi nguyên là hầu hạ bên cạnh Hàn Thị, Hàn Thị đắc tội nhị thiếu phu nhân không nhẹ, hôm nay Hàn Thị bị đuổi ra khỏi nhà, ngươi mất đi chỗ dựa, nhị thiếu phu nhân còn có thể trọng dụng ngươi hay sao? Nhị thiếu phu nhân sở dĩ còn giữ ngươi, không phải là bởi vì bên cạnh lão thái thái thiếu người hầu hạ? Lão thái thái ra đi, nhị thiếu phu nhân không chừng sẽ đuổi ngươi! Ngươi cũng đã đến tuổi phối hôn, tới lúc đó, cô ta tùy tiện ghép ngươi cho một kẻ không ra gì, đời này ngươi chẳng phải là xong?”
Xuân Hạnh yếu ớt nói quanh co: “Nhị thiếu phu nhân đối với hạ nhân rất tốt…”
“Đó là cô ta giả bộ, nếu cô ta là người hiền lành, Hàn Thị có thể thua trong tay cô ta không? Xuân Hạnh, ngươi phải tỉnh táo một chút, Lý gia gặp phải nhiều chuyện như vậy, đều là do cô ta làm ra, cô ta chính là một con hổ mặt cười, ăn thịt người không nhả xương. Cô ta đối tốt với hạ nhân, đấy chẳng qua là đối tốt với hạ nhân bên cạnh cô ta, ai thèm quản sống chết của các ngươi?”
Sơn Nhi nắm chặt tay, tức nghiến răng nghiến lợi, bà già chết tiệt này, dám nói xấu tỷ tỷ của hắn.
Đại phu nhân lại nói: “Ngươi tận tâm tận lực hầu hạ lão thái thái như vậy, ta nhìn thấy trong mắt, nhớ ở trong lòng, chỉ cần ngươi giữ lấy đầu mình, chuyện khác, ta sẽ an bài, không để ngươi phải chịu thiệt.”
Xuân Hạnh trầm mặc, không thể không nói, đại phu nhân đúng là nói trúng nội tâm cô ta, cô ta cũng đang lo lắng tương lai của mình, hiện nay, cô ta nhiều tuổi nhất trong số các nha hoàn trong phủ, theo như quy củ trong phủ, năm ngoái nên phối hôn, chẳng qua là, trong phủ tai họa liên tục, ai còn lo lắng chuyện một tiểu nha đầu, ban đầu Lý phủ bị tịch thu nhà, nhị thiếu phu nhân đã nói, muốn đi cũng có thể đi, sẽ trả lại văn tự bán mình, cho thêm lộ phí, cô ta đã động tâm tư, nhưng là, cô ta từ nhỏ đã bị người lừa bán, nhà ở nơi nào không còn nhớ rõ, có thể đi đâu đây? Chỉ có thể lưu lại. Cô ta vốn nghĩ đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân đều là người tâm địa thiện lương, sau này còn có cái trông cậy vào, bây giờ nghe đại phu nhân nói như thế, lại cảm thấy lời đại phu nhân nói cũng có đạo lý. Nhưng mà cô ta không ngu, đại phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ lấy lòng cô ta.
“Đại phu nhân, ngài… muốn Xuân Hạnh làm cái gì?” Xuân Hạnh thử dò xét.
Đại phu nhân ra vẻ không vui nói: “Xuân Hạnh, ta là thật tâm nghĩ cho ngươi, không phải là làm giao dịch gì hết, ngươi đã nghĩ như vậy, cái này chuyện, coi như ta chưa từng nói.”
Xuân Hạnh vội vàng nói: “Đại phu nhân bớt giận, Xuân Hạnh không có ý này.”
Đại phu nhân thở dài một hơi: “Ta biết ngươi không có ý gì, quên đi, chuyện này ngươi suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ xong thì nói với ta.”
Sơn Nhi nhìn thấy làn váy màu xanh rời đi trước, sau đó làn váy màu trắng đung đưa hai lần rồi cũng không thấy. Sơn Nhi đợi trong chốc lát, xác định phía ngoài không còn ai, lúc này mới bò từ trong động ra, vẻ mặt tức giận vô cùng.
Cẩm Tú ở trong hoa viên tìm tới tìm lui tìm không được Sơn Nhi thiếu gia, liền đi nơi khác tìm vẫn không thấy, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vội vã chạy về hoa viên, chạm mặt đại phu nhân từ trong đó đi ra.
Cẩm Tú vội vàng phúc thân thỉnh an: “Đại phu nhân.”
Du Thị không thèm đưa nhếch mày, nhàn nhạt quét Cẩm Tú một cái, hừ một tiếng khinh thường, ngẩng cổ rời đi.
Cẩm Tú vốn muốn hỏi đại phu nhân có nhìn thấy Sơn Nhi không, nhưng khi thấy bộ dạng xa cách của đại phu nhân, câu hỏi tới miệng lại nuốt vào. Tự mình đi tìm vậy!
Vào trong hoa viên, Cẩm Tú chợt thấy phía sau núi giả thoảng qua một bóng người, bộ dạng lén lén lút lút, Cẩm Tú cảnh giác, rón ra rón rén ghé lại núi giả xem xét nhưng cái gì cũng không có, Cẩm Tú buồn bực: Chẳng lẽ là nàng hoa mắt? Đang định nhìn khắp nơi một cái, lại cảm thấy có người kéo váy mình, Cẩm Tú cúi đầu nhìn, là Sơn Nhi thiếu gia một thân bùn đất, Cẩm Tú mừng rỡ: “Sơn…”
Sơn Nhi vội đưa ngón tay mập mạp đặt lên miệng nhỏ, làm bộ im lặng. Sau đó ngoắt ngoắt tay với nàng, ý bảo nàng cúi người.
Cẩm Tú cúi người xuống, Sơn Nhi nói thầm bên tai nàng một trận, Cẩm Tú mặt liền biến sắc, nói nhỏ: “Thật không? Sơn Nhi thiếu gia không có nghe sai?”
Sơn Nhi rất chân thành gật đầu.
Cẩm Tú cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, lôi tay Sơn Nhi, nhỏ giọng nói: “Sơn Nhi thiếu gia, chúng ta trở về, cậu đem lời vừa nghe được nói cho nhị thiếu phu nhân.”
Lâm Lan nghe xong Sơn Nhi thuật lại, khẽ mỉm cười, giúp hắn phủi bùn đất trên áo: “Lần sau chơi trốn tìm không được chui loạn, vạn nhất trong động có con kiến hay côn trùng gì bò lên người cắn đệ thì làm sao?”
Sơn Nhi bị Lan nhi tỷ tỷ nói như thế, nhất thời cảm thấy cả người ngứa ngáy, bất an vặn vẹo uốn éo thân thể, lo lắng nói: “Thật là có côn trùng sao?”
Lâm Lan cười nói: “Để cho Cẩm Tú dẫn đệ đi tắm, ta không thích đứa trẻ bẩn thỉu.”
Sơn Nhi nghe lời gật đầu, cùng Cẩm Tú đi tắm rửa.
Đợi Sơn Nhi đi, sắc mặt Lâm Lan chìm xuống, mâu quang lạnh lùng: “Đại bá mẫu thật đúng là không an phận ….!”
Lời Sơn Nhi nói tuyệt đối không sai, những lời đó của đại bá mẫu và Xuân Hạnh, Sơn Nhi không thể nào thêu dệt ra.
Chu mama suy nghĩ nói: “Nhị thiếu phu nhân, người cho là, đại phu nhân lung lạc Xuân Hạnh là muốn làm gì?”
Lâm Lan lạnh lùng cười một tiếng: “Cô ta có thể làm gì? Sau khi Hàn Thị rời đi, Xuân Hạnh, Thúy Chi còn có Du Liên luôn hầu hạ bên cạnh lão thái thái, đại bá mẫu muốn thổi phồng chuyện với lão thái thái, khẳng định lôi kéo mấy người bên cạnh lão thái thái hát đệm cho bà ta, Du Liên là một, nhưng Du Liên là cháu gái ruột bà ta, chưa chắc người ngoài nhìn vào đã tin, cho nên bà ta muốn lung lạc Xuân Hạnh.”
Chu mama lo lắng: “Nhị thiếu phu nhân, vậy người mau nghĩ sách lược mới, nếu đến lúc đó bọn họ liên hợp lại, nghĩ đổ tội cho chúng ta, hoặc là giả mượn ý tứ lão thái thái tạo áp lực cho chúng ta thì thật sự tồi tệ.”
Lâm Lan xoắn khăn, nhíu mày đi đi lại lại trong phòng. Bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục thong dong bình tĩnh, ngân nga nói: “Việc này… Chúng ta để cho bà ta bọ ngựa vắt ve, chim sẻ chực sẵn.”
Chu mama nghi hoặc: “Là thế nào?”
Lâm Lan ý bảo Chu mama ghé tai tới, nàng nói thầm một hồi, trên mặt Chu mama dần hiện ra nụ cười, không ngừng gật đầu: “Lão nô hiểu.”
Sơn Nhi ngồi ở trong thùng tắm lớn, một bên nghịch bong bóng, một bên nghĩ: Bà già chết tiệt kia, dám nói xấu tỷ tỷ, nhất định phải nghĩ biện pháp trêu cợt bà ta cho phải.
Cẩm Tú đổ thêm nước nóng vào thùng, thấy Sơn Nhi thiếu gia phồng má, hai mắt đen đảo tới đảo lui, bộ dáng thật là tức cười, không khỏi cười nói: “Sơn Nhi thiếu gia đang suy nghĩ gì đấy?”
/268
|